Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 348: Một đoạn đường
Nhưng lại khiến cho bần đạo cảm giác từng đợt nóng mặt, bất kể nói thế nào, một hài tử mới mấy tuổi có thể một năm đập nát mười mấy cửa tiệm, dường như cũng không phải chuyện tình rất đáng được tuyên dương nhỉ? Lại đổ mồ hôi, chẳng lẽ thật sự tổ mẫu nói đúng? Trên người ta mang theo nguyền rủa từ Phá Hư Thần? Nhưng hắn là thần linh cấp bậc vứt đi mà, hắn mà xứng nguyền rủa đạo gia ta? Hay do bần đạo lúc chuyển thế có chỗ không đúng? Đáng tiếc hiện tại thực lực ta còn chưa được như xưa, không cách nào tự xem vận mệnh cho mình, buồn bực!
Mấy ngày thời gian quá ngắn ngủi rồi, đảo mắt đã qua, chúng ta lần nữa phải bước lên hành trình xa xôi, thế nhưng, bên phía ông nội và tổ mẫu tiến triển rất là thuận lợi, tổ mẫu đã tỏ ý sau khi trở về sẽ sớm từ bỏ chức vụ quân đoàn trưởng, về nhà cùng ông nội đoàn viên.
Nhưng công việc thật sự rất bận rộn, tổ mẫu muốn đi cũng không được dễ dàng như vậy. Hiện tại Thánh Chiến sắp tới, tổ mẫu thân làm quan to như vậy, nếu không có xuất chinh, cũng phải ở lại giữ tổng bộ Giáo Đình, cho nên tổ mẫu muốn được về nhà, ít nhất phải chờ đánh xong Thánh Chiến cái đã. Nhưng căn cứ bần đạo đoán chừng, cuộc chiến tranh này sẽ không kết thúc sớm được, chậm thì ba năm năm, lâu thì không có giới hạn, rất khó đánh xong trong thời gian ngắn.
Điểm này tổ mẫu và ông nội cũng rất rõ ràng, địa thế Uy Quốc phức tạp quá, tất cả lớn nhỏ hàng trăm hàng ngàn hòn đảo, to thì có thể lớn bằng mười mấy tỉnh, nhỏ thì chỉ có có thể miễn cưỡng ở mấy người mà thôi. Hơn nữa bởi vì điều kiện tự nhiên rất ác liệt, con người cũng rất hung hãn, không phải là dễ dàng đi tới đánh nha, hơn nữa khoảng cách xa xôi, phải ngồi thuyền đi hơn một tháng mới tới, cuộc chiến này thật sự là khó khăn và gian khổ, cho nên Giáo Đình trước kia vẫn không động đến nó, cũng do nguyên nhân này một phần.
Bất kể như thế nào, chúng ta rốt cục vẫn phải lên đường. Lần này, bần đạo mang rất ít người, chỉ đem 2000 Cuồng Long thiết kỵ, trăm người Hoàng Kim Chiến Sĩ thân vệ của ta toàn bộ trao quyền đi đến lãnh địa huấn luyện cho lính mới, đồng thời còn mang theo tiểu Lôi Thú, Mân Nhi và Khắc Lý, Khắc Lý luyến tiếc các thí nghiệm của mình, Mân Nhi thì không nỡ rời xa quân đoàn của mình, cho nên từ sớm vứt bỏ ta qua một bên.
Về phần tiểu Lôi Thú, nó mới gần trăm mười tuổi, không có 3-500 năm thời gian thì không cách nào trưởng thành đến trình độ mẫu thân nó, dù có được người ký kết khế ước dùng ma tinh thạch nuôi nấng, không có bảy tám chục năm cũng không thể trưởng thành, ai kêu nó vị cấp cao đến cấp chín chứ, cho nên nó không thể gọi nó là ấu thú, gọi một con thú trăm tuổi là "ấu thú", tương đối chán nản mà, chỉ đành phải mang về lãnh địa từ từ nuôi nấng, cũng may vài trăm năm đối với ta mà nói, thật sự không xem ra gì, có lẽ sau này có thể sử dụng đến không chừng.
Như vậy, bên cạnh ta chỉ có Tiên Nhã cùng Hương Hương, khà khà, trái nóng phải lạnh, cảm giác rất không tồi. Nói như thế nào cũng là hai mỹ nữ cao cấp nhất trên đại lục, bần đạo cùng các nàng ở trên xe trải qua một đường sung sướng.
Đoạn đường này phần lớn đi không tệ, nơi bần đạo đi qua, dân chúng cảnh nội Đại Hán tranh nhau ra đường hoan nghênh, quả thực sùng bái ta như anh hùng, cho dù là thổ địa mới vừa chiếm được cũng như thế, cuộc sống của bách tính so với thời Tạp Đặc thống trị tốt hơn nhiều lắm, nhất là những nô lệ mới vừa được giải phóng, cơ hồ tự phát ở nơi ta đi qua quỳ xuống một đường, đây chính là vài ngàn dặm đó? Cơ hồ chưa từng cắt đứt, thấy vậy hai mắt bần đạo cũng ươn ướt rồi.
"Ca ca, ngươi thật giỏi, có thể khiến cho nhiều người kính yêu ngươi như vậy. Có là ta thân làm Thánh Nữ, uy vọng trong suy nghĩ bọn hắn cũng không so được với ngươi?" Tiên Nhã ở trên xe đem sự kinh dị tự đáy lòng nói ra.
"Đây là bởi vì Quang Minh thần cho bọn hắn chỉ có lường gạt cùng hãm hại, còn ta cho bọn hắn một cuộc đời mới." Bần đạo thản nhiên nói: "Đây chính là "chúng sanh ngang hàng" theo lời của ta, thật ra bọn họ tại sao lại hạ tiện so với cái đám quý tộc kia chứ?"
"Phu quân nói thật hay, chúng sanh ngang hàng. Trên thảo nguyên, người của chúng ta cho tới bây giờ đều bị các quý tộc Tạp Đặc xem thường, nhưng vì sao chúng ta cảm giác so với bọn hắn không hề thua kém?" Hương Hương vẻ mặt sùng kính nói: "Phu quân chưa bao giờ xem chúng ta như dị tộc, chuyện gì cũng đối xử bình đẳng, mọi người trên thảo nguyên rất cảm kích phu quân, nguyện ý cả đời đi theo phu quân."
"Ha hả, không có các ngươi, ta làm sao đánh thắng Tây Tư Nhĩ thân vương? Cho nên, ta cảm kích các ngươi còn không kịp nữa là, như thế nào lại xem thường chứ?" Bần đạo cười ha hả nói với các nàng.
"Phu quân dụng binh như thần, thật ra nếu không có chúng ta cũng nhất định chiến thắng Tây Tư Nhĩ thân vương." Hương Hương liền khẳng định. Nàng bây giờ sùng bái mù quáng với ta lắm rồi.
"Không phải chứ? Người khác đều nói ta dụng binh như thần, thật ra thì ta tự mình biết, ta cũng chỉ là quỷ kế đa đoan thôi, thật sự nếu nói chiến trường tranh hùng, kỵ binh giao phong. Hai người như ta cũng không phải đối thủ Ni Cổ Lạp Tư, còn nếu nói đến đánh đại chiến dịch quy mô lớn, ta cùng Ni Cổ Lạp Tư liên thủ cũng không đủ cho huy hoàng Hổ Vương thu thập." Bần đạo chân thật nói.
"Nhưng bọn hắn tại sao lại thua trên tay ngươi rồi?" Tiên Nhã cùng Hương Hương cùng nhau kinh ngạc hỏi.
"Ni Cổ Lạp Tư là ngoài ý muốn, coi như hắn xui xẻo, ngẫu nhiên trên đường hành quân có một hang ổ Tử Tinh Phong lớn như vậy để ta lợi dụng, nếu không ta thật sự không có biện pháp bắt hắn. Nếu có liều mạng, mặc dù cuối cùng nhất định là ta nhờ Cái Thứ mà thắng, nhưng cái giá phải trá không biết bao nhiêu đây." Bần đạo buồn cười nói.
"Còn Tây Tư Nhĩ thân vương?" Tiên Nhã vội vàng hỏi: "Hắn cũng không phải là ngẫu nhiên chứ?"
"Hắn thua là đúng, không thua mới là lạ." Bần đạo tự tin cười nói: "Hắn vì thế lực thượng tầng của Tạp Đặc vương quốc mà đánh giết. Tầm mắt chỉ hạn hẹp trong lợi ích của cái đám quý tộc kia, mà ta lại lấy "chúng sanh ngang hàng" làm chân lý, từ góc độ dân chúng mà suy nghĩ. Điểm xuất phát cùng mục đích của chiến tranh, hắn liền rơi xuống hạ phong rồi, bản lãnh lớn hơn nữa cũng không thể phát huy. Chết không oan!"
"Ca ca nói rất thâm ảo nha? Tiên Nhã không hiểu." Tiên Nhã thành thật nói.
"Ta cũng không hiểu." Hương Hương cũng nói.
"Ha hả, đơn giản thôi, các ngươi nhìn, Tây Tư Nhĩ thân vương nếu là vì dân chúng Tạp Đặc chém giết, hắn làm chuyện gì cũng lấy thắng lợi làm chính. Nhưng khi hắn biết Tạp Đặc Nhị vương tử làm ra "chuyện tốt", hắn đầu tiên nghĩ đến chính là mặt mũi vương thất. Mà không nghĩ đến cảm thụ Ngân Hồ, chiến tranh thắng lợi cũng ném qua một bên, lúc ấy nếu hắn giết Nhị vương tử bồi tội cho Ngân Hồ quân đoàn, ta nghĩ, người trong thảo nguyên tuyệt đối không thể nào phản, có đúng không?" Bần đạo hỏi Hương Hương.
"Đúng, nếu hắn làm như thế... xử lý Nhị vương tử, chúng ta tuyệt đối sẽ không phản, hơn nữa còn cùng hắn phát binh." Hương Hương bừng tỉnh đại ngộ nói: "A? Ý tứ của phu quân ta hiểu chút rồi, bây giờ nhìn lại, Tây Tư Nhĩ thân vương đơn độc chỉ lo vấn đề lợi ích quý tộc Tạp Đặc, hiển nhiên là nguyên nhân đưa đến thất bại lớn nhất. Nhưng thất bại của hắn cùng lý niệm của phu quân, "Chúng sanh ngang hàng" lại có quan hệ gì?"
"Ha hả, không có khẩu hiệu "chúng sanh ngang hàng", ta có thể tụ tập được nhiều dị tộc như vậy cam tâm quên mình phục vụ không?" Bần đạo rất cảm khái nói: "Nói như vậy, ta cũng không có Dực Nhân quân đội để phát động chiến dịch Liệt Hỏa Phần Giang. Cũng không có Cuồng Long thiết kỵ vì ta chinh phạt khắp nơi rồi."
"Còn gì nữa không?" Tiên Nhã hỏi.
"Dĩ nhiên." Bần đạo ngạo nghễ nói: "Vốn Thanh Long quân đoàn tính ra hết thảy là năm mươi vạn, liên tràng kịch chiến, tổn thất không nhẹ, nhân mã chân chính xuất thân từ Thanh Long quân, chỉ còn chừng ba mươi vạn, nhưng ngươi nhìn hiện tại, Thanh Long quân dưới trướng của ta, thật ra đã sớm có hơn trăm vạn hùng binh, ba mươi vạn thiết kỵ, mười vạn trọng giáp kỵ binh, dõi mắt khắp đại lục, ai dám đối địch?"
"Nhiều như vậy?" Hương Hương dùng ánh mắt không tin nổi nói: "Phu quân không phải vừa mới chiến đấu mấy trận lớn sao? Làm sao càng đánh càng nhiều vậy?"
"Không có ta lấy tâm ngang hàng câu dẫn bọn hắn, những người này làm sao tranh nhau đưa trượng phu cùng hài tử của mình đến dưới trướng của ta?" Bần đạo chỉ vào những người ở phía ngoài, có chút tức giận nói: "Những người này mỗi ngày đêm làm việc cho các quý tộc, nhưng ngay cả ấm no thậm chí tánh mạng cũng không được bảo đảm. Bọn họ có tội tình gì? Cũng bởi vì trời sinh hạ tiện sao? Đều bị Giáo Đình cùng quý tộc lường gạt mà thôi, cái gì vận mệnh như vậy, sau khi chết có thể lên Thiên đường, tất cả đều là nói đùa. Toàn bộ dân chúng đại lục đều bị lừa gạt mấy ngàn năm, hiện tại, là lúc thay đổi hết thảy!"
Bần đạo nói lời này không thể nghi ngờ là tuyên chiến với Giáo Đình, người ở bên ngoài nghe ra, tuyệt đối liệt vào tội dị đoan tài phán, nhưng bây giờ chỉ có Tiên Nhã và Hương Hương nghe được, Hương Hương là người trong thảo nguyên, coi như không có tín ngưỡng, hơn nữa một đường nhận xét cùng với cảm thụ của bản thân, đối với lời nói bần đạo rất nhanh có đồng nhận thức.
Về phần Tiên Nhã, đại khái từ khi nàng còn bé, khóc cầu giáo sĩ chữa bệnh cho mẫu thân của nàng lại bị cự tuyệt, trực tiếp dẫn đến mẫu thân nàng tử vong, từ thời điểm đó nhất định không thể nào trở thành tín đồ dốc lòng tín ngưỡng rồi, cộng thêm thời gian đi theo ta lâu nhất, bị ta ảnh hưởng cũng sâu nhất, dẫn đến nàng trở thành Thánh Nữ Giáo Đình trong lịch sử thống hận Giáo Hội nhất.
Cho nên, đối với lời nói bần đạo, cũng là tràn đầy cảm xúc, mặc dù bản tính nàng khiến cho nàng không công khai nói ra lời nói đại nghịch bất đạo giống ta, nhưng từ trong đôi mắt nàng lóe lên tia sáng, lộ ra biểu hiện ủng hộ cùng sùng kính đối với lý niệm của bần đạo.
Các khu vừa được chiếm lĩnh, khi đi ngang qua, dân chúng đều rất cảm động với bần đạo, lại do sinh ý cuộc sống không tốt, bần đạo liền ra lệnh dọc đường đi phân phát thịt cơm lều trại, ta còn cố ý cho thuộc hạ phát cho mỗi người dân một ngân tệ, đối với ta mà nói mặc dù chỉ là tiền lẻ. Nhưng đối với bọn họ, nhiêu đó đủ cho người một nhà no bụng mấy ngày.
Qua khu chiếm lĩnh là Tiên Hoa thảo nguyên, nơi này là nhà Hương Hương. Nhờ vinh quang của ta, một đại đội nhân mã chúng ta cũng được tiếp đãi cực kỳ nhiệt tình, ngoại trừ đại biểu Tạp Đặc ra. Nhìn thấy Hương Hương áo vàng trâm bạc, xưa đâu bằng nay, nhạc phụ đại nhân của ta cũng phi thường hài lòng, lôi kéo ta một đường uống rượu, hắn cơ hồ ngày ngày từ sáng đến tối say mèm, ban ngày ở trên xe ngủ. Tỉnh lại say, say ngủ tiếp, vẫn theo ta nhậu một đường cho đến quốc nội Tạp Đặc mới thôi.
Vào Tạp Đặc, ài.., liền hoàn toàn thay đổi phong thủy. Phía sau bần đạo là Thạch Nguyên Hùng Nhị và Đại Hán quan viên khắp nơi bị xem thường, nơi nơi bị giám thị, khổ không thể tả. Ta cũng không dám ăn thức ăn bọn họ cung cấp, không phải sợ có độc, có ra lệnh bọn họ cũng không dám. Mà là sợ bên trong có gì đó "ác tâm", cũng may trong không gian giới chỉ cũng không thiếu đồ ăn ngon, ta cùng Hương Hương mới không bị đói bụng.
Mà ở trên yến hội cử hành ở Tạp Đặc Vương Cung. Bần đạo còn thấy Tạp Đặc Nhị vương tử, tên ngu ngốc này thật là mạng lớn, như vậy mà cũng không chết, hắc hắc, vừa lúc để hắn lại gây tai họa cho Tạp Đặc, như vậy ngày sau ta thu thập bọn họ liền dễ dàng hơn. Xét thấy bần đạo trên trận quyết đấu uy danh hiển hách, Tạp Đặc cuối cùng không có người nào dám ra đây kiếm phiền toái. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Sau đó, trải qua mấy ngày lênh đênh trên biển, chúng ta đoàn người rốt cục bước lên bến tàu bên ngoài Thánh Đô. Thuyền còn chưa có cặp bờ, từ xa trông thấy trên bến tàu người người tấp nập, tinh kỳ trải rộng, đại đội binh sĩ duy trì trật tự, nhìn là biết có đại nhân vật ở đó. Chờ khi chúng ta cặp bờ rồi mới phát hiện, dĩ nhiên là Giáo Hoàng tự mình đến đón.
Việc này trong lịch sử Giáo Đình thật đúng là quá hiếm thấy, lẽ ra nhiều nhất ở dưới chân núi nghênh đón đã đủ long trọng rồi, hiển nhiên, cấp cho tổ mẫu lễ ngộ cao như thế là vì khích lệ các tướng sĩ Giáo Đình đánh trận Thánh Chiến sau này cho tốt. Bởi vậy có thể thấy được Giáo Hoàng đối với lần xuất chinh này xem trọng cỡ nào.
Giáo Hoàng dựa theo công lao và địa vị chia ra tiếp kiến chúng ta, người thứ nhất không thể nghi ngờ nhất định là Tiên Nhã, Tiên Nhã mang theo Bỉ Mông cự thú xuất hiện, lập tức dẫn tới một trận kinh hô, rất nhiều người cũng bị sợ hãi, thậm chí có thủ hộ kỵ sĩ muốn kéo Giáo Hoàng ra, bị Giáo Hoàng tức giận ngăn lại.
Nhãn lực tới cỡ nào chứ? Một đầu Bỉ Mông còn không có ở trong mắt hắn, Đại Dự Ngôn Thuật khi phát động, tùy thời đều có thể cho đầu Bỉ Mông này sinh tử đôi đường, trong đại lục ngũ đại cường giả hắn có thể xếp hàng thứ nhất, cũng không phải do chém gió mà ra. Hắn tự nhiên liếc cái liền nhận ra đầu Bỉ Mông này đã bị Tiên Nhã thu phục rồi, chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm, Giáo Đình nhiều thêm một cỗ lực lượng cường đại như thế, hắn cao hứng còn không còn kịp nữa là…, làm sao lại đi né tránh?
"A? Chúc mừng Thánh Nữ, thu phục được sủng vật mạnh mẽ và hung hãn như thế, khiến cho ta Giáo Đình truyền bá quang huy của thần rộng lớn hơn, Giáo Hội ta lại thêm một chiến tướng thành viên chủ lực." Giáo Hoàng hưng phấn nói: "Hơn nữa, Thánh nữ các hạ lần này bình định Thú Nhân làm loạn, lập hạ công lao vĩnh thế, thật sự làm cho người ta phải bội phục!" Lão già này mừng rỡ đến hiện tại cũng chưa từng khép miệng lại.
"Bệ hạ quá khen." Tiên Nhã đỏ mặt nói.
"Ha ha, một chút cũng không quá, ngươi tuyệt đối là Thánh Nữ cường đại nhất trong lịch sử Giáo Đình." Giáo Hoàng tiếp tục khích lệ.
"Chỉ là vận khí tốt thôi." Tiên Nhã khiêm nhường nói.
"Ha hả." Giáo Hoàng cho Tiên Nhã một nụ cười khích lệ, mới bắt đầu nói với tổ mẫu: "Thân ái muội muội của ta, chiến công ngươi lần này tuyệt đối có thể cho ngươi danh liệt sử sách rồi, ta cũng cao hứng thay cho ngươi."
"Ha ha." Tổ mẫu mỉm cười ngọt ngào, sau đó nhỏ giọng nói với Giáo Hoàng: "Nếu như vậy, sẽ đem Chiến thần sáo trang cho ta đi?"
"Trừ phi ta chết, nếu không ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ…" Giáo Hoàng lại nhỏ giọng nói câu như trước.
Hắn nói xong mặc dù nghiêm nghị, nhưng trên khuôn mặt tươi cười càng thêm rực rỡ rồi, quay mặt lại nói với ta: "A! Đứa cháu thân ái của ta, ta đã sớm biết ngươi sẽ trở thành đại khí, tuy nhiên tuyệt đối không nghĩ tới, ngươi có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế, xem một chút chuyện tình nửa năm qua từ khi ngươi rời đi đã làm…, trời ơi, ngươi mỗi một lần chiến dịch, đều tác động khiến cho toàn bộ đại lục chú ý, biết không? Hài tử, ngươi hiện tại đã hoàn toàn xứng đáng là danh nhân trên đại lục."
"Bệ hạ quá khen." Bần đạo cười nói. Trong lòng cũng rất xem thường, thời điểm ta đập Giáo Hoàng cung của hắn, cũng đã là danh nhân rồi, đây còn cố ý nói ra sao?
"Không, không, không. Khen nhiều hơn nữa đối với ngươi mà nói cũng phải làm, nhất là ngươi biểu hiện trong lần chiến đấu này." Giáo Hoàng cảm khái nói: "Anh hùng xuất thiếu niên. Bạn cùng lứa tuổi của ngươi không thiếu anh tài thiện chiến, trí khôn siêu tuyệt, địa vị cũng hiển hách hơn ngươi, nhưng so sánh với cùng ngươi, bọn họ như là lá xanh bên cạnh hoa sen mà thôi, chỉ đủ để làm nền cho ngươi."
"Nào có... Ta cảm giác mình còn có rất nhiều chỗ chưa đạt." Bần đạo làm bộ khiêm tốn cười nói. Trong lòng đã sớm mắng chết lão khốn kiếp này rồi, cùng thời với ta chính là Đại hoàng tử, Tam hoàng tử cùng Âu Dương Nhược Lan và đám người Thất công chúa, hắn nói như vậy không phải muốn gây phiền toái cho ta sao? Mặc dù phiền toái của ta đã khá lớn rồi, nhưng có thể ít một chút thì vẫn đỡ hơn một chút chứ?
"Nếu không phải thế, người cùng ngươi sinh ra trong một thời kỳ, thật sự là bi ai thay cho bọn hắn mà." Giáo Hoàng càng thêm chân thành nói.
"Hắc hắc." Bần đạo buồn bực lại chỉ biết cười ngây ngô, phía sau lưng ta cũng có thể cảm giác được mấy vị trẻ tuổi kia đang xăm soi chiếu rọi vào ta, mọi người đều làm như hận không thể ăn thịt ta được vậy. Cái lão già này, bản lãnh khích bác ly gián thật mạnh, không hỗ là Giáo Hoàng, giết người đều ở vô thanh vô tức, so với ta còn âm hơn. Trước nhớ hắn cái đã, sau này từ từ tính lại với hắn vấn đề này.
Sau đó, Giáo Hoàng tiếp kiến đại biểu mấy cao tầng khác, Đại, Tam hai vị hoàng tử, Âu Dương Nhược Lan, cùng với Thất công chúa. Mặc dù cũng vẫn có tán tụng, nhưng giữa hàng chữ lời nói, luôn luôn lộ ra một cổ tiếc hận dùm cho mọi người. Khiến cho bần đạo triệt để biến hắn thành công địch.
Các nhân vật trọng yếu đều tiếp kiến xong xuôi, đại đội nhân mã mới hạo hạo đãng đãng từ Thánh Thành đi ngang qua, đón nhận dân chúng dọc đường nhiệt liệt hoan nghênh, sau đó mới mở đường quay về Thánh Sơn tiếp đãi. Chỉ sau khi Thánh Chiến, Giáo Đình mới có thể mời đại biểu các quốc gia lên trên Thánh Sơn tiếp đãi, những lúc khác, chỉ ở Thánh Đô tìm lữ quán mở tiệc mà thôi.
Ban đêm hôm đó tổ chức một cuộc đại yến, ăn mừng thắng lợi đánh bại Thú Nhân. Nhưng lần này cũng không có luận công ban thưởng. Mà phải đợi sau khi Thánh Chiến mới lại nói. Yến hội nhàm chán, yên lặng nhất là một vài tên sắc lang, vừa chảy nước miếng, vừa ngó chừng Hương Hương, bần đạo đại phát thần uy, trong một đêm đổ mười mấy tên quá đà hăm he muốn đùa giỡn Hương Hương, càng lúc uống rượu càng say người quấy rối càng ngày càng nhiều, ta sắp sửa đánh chặn không nổi rồi, lễ chúc mừng có đến vài ngàn người đó.
Hương Hương mị lực thật là kinh người. Thậm chí rất nhiều sắc lang đều cho rằng có thể sờ nàng một cái dù có bị ta đánh chết cũng đáng, dân không sợ chết, làm sao lấy cái chết mà dọa? Bất đắc dĩ, bần đạo chỉ biết xài chiến lược di chuyển. Tiên sư chúng nó, thật là uất ức mà, nếu cổ sức lực này dùng đi đánh giặc, đừng nói là Thú Nhân, dù có là Thiên Sứ cũng bị diệt nhanh thôi.
Ngày thứ hai, Giáo Đình muốn khai đình thương nghị đại hội, thương lượng cụ thể chuyện tình xuất binh. Bần đạo ghét nhất chính là cái loại đại hội nhàm chán này, cũng may đúng lúc dắt theo một con gấu, coi như phế vật lợi dụng đi, cho Thạch Nguyên Hùng Nhị đi dự hội. Rồi bản thân bần đạo cùng Hương Hương đổi thân y phục, lấy mặt nạ che kín tuyệt thế dung nhan của Hương Hương, sau đó đi dạo Thánh Đô.
Thánh Đô đối với bần đạo là trở lại chốn cũ, còn đối với Hương Hương mà nói là lần đầu tiên, nàng lớn lên ở trên đại thảo nguyên, lần đầu tiên nhìn thấy thành thị huy hoàng tráng lệ như vậy, thỉnh thoảng bị kiến trúc cao lớn ở Thánh Đô làm chấn kinh. Đi dạo lung tung cho tới trưa, bụng đói kêu vang rồi chúng ta đi tới một cửa hàng của ta ăn cơm.
Nơi này so với thời điểm ta mua lại thì không như trước, khách nhân lui tới không thôi, quả thực đông như trẩy hội. Đầu bếp ta chưa từng thấy qua, có thể là mới tìm được, thật ra thì chính là người từ lãnh địa ta phái tới, ta cũng biết một gã trong đó.
Tác giả :
Tả Tự Bản