Trường Sinh Bất Tử
Quyển 3 - Chương 3: Âm Nguyệt hoàng triều
“Mạnh thật!”
Lôi Đình kinh hãi nói.
Thi tiên sinh bay thẳng đến sau lưng mọi người, dẫu sao thì thực lực Thi tiên sinh cũng thấp nhất.
Lúc này bốn người Trình Cơ Giác bên cạnh hoàng đế liền hộ chủ, tuy nói với tu vi của hoàng đế không sợ lôi bò cạp, nhưng lúc này là cần phải tận trung, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hoàng đế sẽ không xuất thủ, nếu không còn là hoàng đế sao?
Lông tóc Chung Sơn dựng cả lên, vặn vẹo uốn ẻo thân thể bên trong đống đổ nát, để thân hình vào trạng thái tốt nhất để bản thân không khó chịu
Lại nói tiếp, Chung Sơn hiện tại còn có chút cảm kích đám người này, nói như họ không đến, thì kẻ phải dẫn dụ lôi bò cạp chính là mình. Đến lúc đó, dựa vào thực lực bản thân và Thiên Linh Nhi, khẳng định là đánh không lại.
“Răng rắc.”
Chiếc đuôi khổng lồ của bò cạp vung lên, như một chiếc roi khổng lồ hướng về phía Lôi Đình tướng quân ở gần nhất mà vung tới.
Cái đuôi không lổ vung lên, giống như một chuỗi lôi bạo đâm vào không khí, nơi cái đuôi lớn vung qua, trông như một đạo sấm sét, tràn đầy lực bộc phát cường đại.
Đuôi chưa đến, điện đã đến, hai mắt Lôi Đình tướng quân nhíu lại, đột nhiên huy động thanh đại kiếm trong tay, đại kiếm Vô Phong, như mang theo khí thế lôi đình, một kiếm xua đến hướng đuôi bò cạp, cũng bộc phát ra tiếng sấm, kiếm cương hết sức ngưng thực, nội liễm thành thực thể, dường như phóng đại gấp trăm ngàn lần.
“Ầm.”
Một tiếng vang thật to, đuôi bò cạp cùng trọng kiếm đều ứng tiếng giật về. Hiển nhiên một kích vừa rồi cân sức ngang tài. Đuôi bò cạp cứng rắn vô cùng, dưới một kiếm mãnh mẽ như thế rõ ràng không mảy may làm thương tổn chút nào, hơn nữa còn phát ra hàng loạt lôi điện, khí thế còn lớn hơn.
“Cẩn thận châm của bò cạp.”
Thi tiên sinh nhàn nhạt mở miệng nói.
Cùng với tiếng hô của Thi tiên sinh, đuôi bò cạp bên kia cũng từ không trung uốn thành một đường cong quỷ dị, châm bò cạp màu tím đột nhiên đâm về Lôi Đình tướng quân thêm lần nữa.
“Ha ha, không việc gì, súc sinh mà thôi.” Lôi Đình tướng quân cười to nói. Đại kiếm trong tay lần nữa chém về phía bò cạp khổng lồ. Lúc này, Lôi Đình tướng quân dùng hết toàn lực, cự kiếm không biến lớn nhưng lại càng thêm ngưng thực. Cách đó rất xa, Chung Sơn cảm nhận được một loại lực lượng cường đại áp bức linh hồn. Loại lực lượng thiên địa lôi đình vạn quân, chu diệt hết thảy khí tức từ trên đại kiếm tản phát ra.
Cách đó không xa Thi tiên sinh lắc đầu thở dài một tiếng. Hiển nhiên là đối với việc Lôi Đình tướng quân không tin lời của mình chỉ biết thở dài.
Âm thanh than thở vang lên, Lôi Đình tướng quân không nghe thấy, tuy nhiên hoàng đế bên cạnh lại nghe được lời nhắc của Thi tiên sinh bỗng nhiên cả kinh, người khác có lẽ không cần để ý đến lời nói của Thi tiên sinh, vì dẫu sao ông ta cũng có tu vi quá thấp, nhưng hoàng đế lại biết rõ lai lịch của Thi tiên sinh. Thi tiên sinh từ trước đến giờ không bao giờ nói ngoa, nếu đã lên tiếng như vậy, chỉ có thể nói cực kỳ nguy hiểm.
Hoàng đế lật tay, liền xuất hiện một thanh đại đao màu đen, đại đao dựng lên, không để ý đến phản ứng của các hạ thần xung quanh, hướng về phía lôi bò cạp ở không xa chém đến.
Đại đao ở giữa không trung liền biến to trăm trượng, một đao mãnh mẽ, dường như chặt đứt hết thảy thiên địa, khí thế to lớn, phát ra vô số cương phong, đem lôi điện bốn phía thổi sạch không còn một mống, hàng loạt sơn thạch bị cương phong thổi ra bốn phía, ngay cả Chung Sơn đang ôm Thiên Linh Nhi cũng bị thổi tới vách núi xa xa, hung hăng đâm vào vách cốc.
Đuôi bò cạp bén đến quá nhanh, tuy rằng bị đại đao của hoàng đế uy hiếp, nhưng vẫn hung hăng đâm về phía trọng kiếm của Lôi Đình tướng quân.
“Đinh” Một tiếng giòn tan vang lên, tiếp sau đó, độc châm màu tím trong nháy mắt đã đâm thủng trọng kiếm của Lôi Đình tướng quân.
Thật không thể tin được, làm thế nào có thể, cây độc châm này có thể đâm thủng bảo kiếm của mình sao? Độc châm màu tím sau khi đâm thủng trọng kiếm, tiếp tục hướng về phía Lôi Đình tướng quân, dường như muốn một châm này đâm thủng thân thể, chắc chắn phải chết.
Thân thể Lôi Đình tướng quân trước cương tráo mạnh mẽ, lúc này tựa như tờ giấy, châm này đâm xuống, rõ ràng không chút năng lực chống cự, độc châm muốn đâm đến Lôi Đình tướng quân với tốc độ cực nhanh, khiến cho Lôi Đình tướng quân muốn né tránh, cũng không còn đủ lực.
“Ầm.”
Một tiếng vang thật lớn, lôi bò cạp phía dưới bị đại đao từ ngang trời bay đến chém thành hai đoạn, dưới thanh đại đao, thậm chí trên mặt đất cũng xuất hiện một cái rãnh thật sâu. Chứng tỏ khí thế của một đao này.
Âm Nguyệt hoàng triều, đây là thực lực của hoàng đế Âm nguyệt hoàng triều.
Ôm lấy Thiên Linh Nhi, Chung Sơn nhào vào đống đổ nát nơi xa, trong mắt tràn đầy kinh hãi, đồng thời càng thêm tỉnh táo. Giờ phút này nhất định phải tỉnh táo.
Tử lôi độc châm dừng lại trước mặt Lôi Đình tướng quân, cách đồng tử một đường chỉ, miệng Lôi Đình tướng quân há thật to, toàn thân mang theo mồ hôi lạnh, thân hình có hơi lui ra sau.
Tử lôi độc châm từ từ hướng xuống dưới, chậm rãi từ trên trọng kiếm rơi ra, lưu lại trên trong kiếm của Lôi Đình tướng quân một cái lỗ bị xuyên qua.
Sau một hồi trầm mặc, mồ hôi lạnh trên người Lôi Đình tướng quân vẫn chưa khô đi, sinh tử một đường, thật sự là sinh tử một đường, trong sát na vừa rồi, Lôi Đình tướng quân thật sự cảm nhận được cái chết, cái chết ngay trước mắt mình.
Cách đó không xa hoàng để đã thu đao lại, lúc này Lôi Đình tướng quân mới khôi phục lại tinh thần.
“Đa tạ bệ hạ.”
Lồi Đình tường quân trong lòng còn sợ hãi nói, hiển nhiên một thoáng sinh tử cực kỳ nguy hiểm lúc nãy, hoàng đế đã cứu mình.
“Ngươi hẳn phải cảm tạ Thi tiên sinh, nếu không phải tiên sinh nhắc nhở, ta cũng sẽ không ra tay.”
Hoàng đế lập tức nói, đem công lao chuyển lên Thi tiên sinh, muốn làm cảm động Thi tiên sinh.
Nhưng Thi tiên sinh lại không chút biểu lộ gì cả.
Lúc này Lôi Đình tướng quân mới nghĩ đến câu nói “cẩn thận châm bò cạp” kia của Thi tiên sinh.
“Đa tạ tiên sinh.”
Lôi Đình tướng quân lập tức nói, nhưng mà trong giọng nói không có loại cảm động đến rơi lệ, có lẽ trong suy nghĩ của Lôi Đình tướng quân, vừa rồi cứu mình là hoàng đế, Thi tiên sinh cũng không có quan hệ gì, dù sao hắn chỉ có thực lực Kim Đan kỳ.
Chứng kiến Lôi Đình tướng quân vì tu vi của Thi tiên sinh mà đối xử lạnh nhạt, hoàng đế cau mày, nhưng không có nói gì, đôi khi hoàng đế cũng cần phải để ý đến tâm lý của đại thần, như vậy mới có thể khống chế tốt bọn họ.
“Nguy hiểm thật.”
Những người khác cũng cảm thán một hồi, vừa rồi quá nguy, nếu hoàng đế ra tay muộn một chút, ngày này sang năm đã là ngày giỗ của Lôi Đình tướng quân.
“Tiên sinh, ngài xem quả trứng khác của lôi bò cạp, lôi bò cạp đó như thế nào?”
Hoàng đế nhìn Thi tiên sinh ở phía sau hỏi.
“Lôi bò cạp có phân cao thấp, con vừa rồi bị bệ hạ chém chết chính cái, mà ở vách phía bắc chính là con đực, thực lực thật ra phải càng mạnh, chúng ta nên lấy Lôi hoa rồi rời đi, không nên lưu lại, bởi vì lôi bò cạp là loại sinh linh trọng tình, nếu chứng kiến con cái đã chết, nhất định là bi phẫn không thôi, sẽ cùng chúng ta đồng quy vu tận.”
Thi tiên sinh mở miệng nói.
“Đúng.” Mọi người gật đầu, ai cũng không dám nghiên cứu lôi bò cạp lần nữa.
“Bệ hạ, thần lấy Lôi hoa rồi rời đi.”
Lôi Đình tướng quân nói.
“Chờ chút”
Hoàng đế đột nhiên đưa mắt nhìn sang Chung Sơn và Thiên Linh Nhi nơi xa. Trong mắt hiện lên tia âm lãnh.
Thấy ánh mắt hoàng đế, nội tâm của Chung Sơn ở nơi xa xiết chặt lại, bị tên hoàng đế này nổi lên sát ý, cho dù mình và Thiên Linh Nhi có là tiểu nhân vật không thể nhỏ thêm được, hắn cũng muốn đoạn tuyệt hậu họa về sau à?
“Hai con châu chấu sao? Bệ hạ, không bằng giao cho thần xử lý.”
Lôi Đình tướng quân đột nhiên nói, sự sợ hãi giờ rồi đã chuyển thành tia lệ khí. Muốn thông qua việc phát tiết tia lệ khí này, đem sợ hãi hoàn toàn tiêu biến.
“Sao?”
Hoàng đế nhìn về phía Lôi Đình tướng quân. Cũng biết tâm trạng hiện giờ của hắn. Tự nhiên biết thời biết thế gật đầu.
Trong lòng Chung Sơn ầm thầm phẫn nộ, hôm nay không chết, ngày sao phải trả lại gấp ngàn vạn lần, mặc dù trong lòng quyết tâm tàn nhẫn nhưng Chung Sơn cũng không dám biểu lộ ra.
Thiên Linh Nhi sợ hãi co rút trong lòng ngực Chung Sơn, lúc trước đối mặt với Diệu tiên nhân, còn có chút năng lực phản kháng, nhưng đối với nhóm người cùng hung cực ác này, làm sao cũng không có nổi ý niệm phản kháng trong đầu. Trên thế giới này sao lại có nhiều người xấu đến như vậy? Vì sao rời khỏi Dương tông toàn bộ đều là người xấu?
Cũng may có Chung Sơn, được hắn ôm vào lòng, làm cho mình có thể đối mặt với sợ hãi.
Thi tiên sinh lạnh lùng nhìn, không giúp đỡ, cũng không ném đá xuống giếng, chỉ đơn giản là nhìn, dường như đang mong chờ cái gì đó, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng mà nhìn.
“Hô.”
Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi đột nhiên bị Lôi Đình tướng quân một chưởng cách không hút đến. Dưới uy lực khổng lồ, Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi không có năng lực phản kháng, việc có thể làm, chỉ là ôm lấy lẫn nhau.
Loại tình trạng mặc người chém giết này, Chung sơn cực kỳ không thích, ngày sau ta nhất định phải xây dựng triều đại thay đổi đất trời, khiến cho tất cả mọi người thần phục dưới chân, thù hôm nay, ta phải báo gấp mười vạn lần.
Thấy hai người ôm nhau, Lôi Đình tướng quân ha hả nói.
“Không ngờ là một đôi uyên ương, yên tâm, bổn tướng quân không giết các người, chỉ muốn các ngươi làm một chuyện.”
Chung Sơn vốn ban đầu còn chuẩn bị tìm chút từ biện giải nhưng sau khi nghe Lôi Đình tướng quân nói, đột nhiên im bặt, không nói thêm gì nữa, chừa đường sống sao? Tuyệt đối không có khả năng, chắc càng có thêm nguy hiểm chờ mình, chỉ có điều, chỉ cần không chết, Chung Sơn đều có thể đối mặt.
Giả vờ làm ra bộ dạng ‘chờ mong’ nhìn về phía Lôi Đình tướng quân, Chung Sơn phải nhớ kỹ hình dáng những kẻ này, vì để về sau báo thù, tuyệt đối không thể quên được bọn chúng.
“Tiền bối, phu thê hai người chúng ta chỉ là đi ngang qua, cái gì cũng không thấy.”
Thanh âm Chung Sơn khiếp đảm nói.
“Đừng nói lời thừa, đến đây, dùng tay ấn lên trên.”
Lôi Đình tướng quân cả giận chỉ vào Lôi Hoa nói.
“Vâng”
Chung Sơn lập tức lôi kéo Thiên Linh Nhi đến.
“Ba”
Bốn cái rễ đồng thời bị rút ra ngoài.
“Ấn vào”
Lôi Đình tướng quân kêu lên.
“Ba”
Tình hình cấp bách, Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi không thể bốn tay cùng ấn lên.
Lôi Đình kinh hãi nói.
Thi tiên sinh bay thẳng đến sau lưng mọi người, dẫu sao thì thực lực Thi tiên sinh cũng thấp nhất.
Lúc này bốn người Trình Cơ Giác bên cạnh hoàng đế liền hộ chủ, tuy nói với tu vi của hoàng đế không sợ lôi bò cạp, nhưng lúc này là cần phải tận trung, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hoàng đế sẽ không xuất thủ, nếu không còn là hoàng đế sao?
Lông tóc Chung Sơn dựng cả lên, vặn vẹo uốn ẻo thân thể bên trong đống đổ nát, để thân hình vào trạng thái tốt nhất để bản thân không khó chịu
Lại nói tiếp, Chung Sơn hiện tại còn có chút cảm kích đám người này, nói như họ không đến, thì kẻ phải dẫn dụ lôi bò cạp chính là mình. Đến lúc đó, dựa vào thực lực bản thân và Thiên Linh Nhi, khẳng định là đánh không lại.
“Răng rắc.”
Chiếc đuôi khổng lồ của bò cạp vung lên, như một chiếc roi khổng lồ hướng về phía Lôi Đình tướng quân ở gần nhất mà vung tới.
Cái đuôi không lổ vung lên, giống như một chuỗi lôi bạo đâm vào không khí, nơi cái đuôi lớn vung qua, trông như một đạo sấm sét, tràn đầy lực bộc phát cường đại.
Đuôi chưa đến, điện đã đến, hai mắt Lôi Đình tướng quân nhíu lại, đột nhiên huy động thanh đại kiếm trong tay, đại kiếm Vô Phong, như mang theo khí thế lôi đình, một kiếm xua đến hướng đuôi bò cạp, cũng bộc phát ra tiếng sấm, kiếm cương hết sức ngưng thực, nội liễm thành thực thể, dường như phóng đại gấp trăm ngàn lần.
“Ầm.”
Một tiếng vang thật to, đuôi bò cạp cùng trọng kiếm đều ứng tiếng giật về. Hiển nhiên một kích vừa rồi cân sức ngang tài. Đuôi bò cạp cứng rắn vô cùng, dưới một kiếm mãnh mẽ như thế rõ ràng không mảy may làm thương tổn chút nào, hơn nữa còn phát ra hàng loạt lôi điện, khí thế còn lớn hơn.
“Cẩn thận châm của bò cạp.”
Thi tiên sinh nhàn nhạt mở miệng nói.
Cùng với tiếng hô của Thi tiên sinh, đuôi bò cạp bên kia cũng từ không trung uốn thành một đường cong quỷ dị, châm bò cạp màu tím đột nhiên đâm về Lôi Đình tướng quân thêm lần nữa.
“Ha ha, không việc gì, súc sinh mà thôi.” Lôi Đình tướng quân cười to nói. Đại kiếm trong tay lần nữa chém về phía bò cạp khổng lồ. Lúc này, Lôi Đình tướng quân dùng hết toàn lực, cự kiếm không biến lớn nhưng lại càng thêm ngưng thực. Cách đó rất xa, Chung Sơn cảm nhận được một loại lực lượng cường đại áp bức linh hồn. Loại lực lượng thiên địa lôi đình vạn quân, chu diệt hết thảy khí tức từ trên đại kiếm tản phát ra.
Cách đó không xa Thi tiên sinh lắc đầu thở dài một tiếng. Hiển nhiên là đối với việc Lôi Đình tướng quân không tin lời của mình chỉ biết thở dài.
Âm thanh than thở vang lên, Lôi Đình tướng quân không nghe thấy, tuy nhiên hoàng đế bên cạnh lại nghe được lời nhắc của Thi tiên sinh bỗng nhiên cả kinh, người khác có lẽ không cần để ý đến lời nói của Thi tiên sinh, vì dẫu sao ông ta cũng có tu vi quá thấp, nhưng hoàng đế lại biết rõ lai lịch của Thi tiên sinh. Thi tiên sinh từ trước đến giờ không bao giờ nói ngoa, nếu đã lên tiếng như vậy, chỉ có thể nói cực kỳ nguy hiểm.
Hoàng đế lật tay, liền xuất hiện một thanh đại đao màu đen, đại đao dựng lên, không để ý đến phản ứng của các hạ thần xung quanh, hướng về phía lôi bò cạp ở không xa chém đến.
Đại đao ở giữa không trung liền biến to trăm trượng, một đao mãnh mẽ, dường như chặt đứt hết thảy thiên địa, khí thế to lớn, phát ra vô số cương phong, đem lôi điện bốn phía thổi sạch không còn một mống, hàng loạt sơn thạch bị cương phong thổi ra bốn phía, ngay cả Chung Sơn đang ôm Thiên Linh Nhi cũng bị thổi tới vách núi xa xa, hung hăng đâm vào vách cốc.
Đuôi bò cạp bén đến quá nhanh, tuy rằng bị đại đao của hoàng đế uy hiếp, nhưng vẫn hung hăng đâm về phía trọng kiếm của Lôi Đình tướng quân.
“Đinh” Một tiếng giòn tan vang lên, tiếp sau đó, độc châm màu tím trong nháy mắt đã đâm thủng trọng kiếm của Lôi Đình tướng quân.
Thật không thể tin được, làm thế nào có thể, cây độc châm này có thể đâm thủng bảo kiếm của mình sao? Độc châm màu tím sau khi đâm thủng trọng kiếm, tiếp tục hướng về phía Lôi Đình tướng quân, dường như muốn một châm này đâm thủng thân thể, chắc chắn phải chết.
Thân thể Lôi Đình tướng quân trước cương tráo mạnh mẽ, lúc này tựa như tờ giấy, châm này đâm xuống, rõ ràng không chút năng lực chống cự, độc châm muốn đâm đến Lôi Đình tướng quân với tốc độ cực nhanh, khiến cho Lôi Đình tướng quân muốn né tránh, cũng không còn đủ lực.
“Ầm.”
Một tiếng vang thật lớn, lôi bò cạp phía dưới bị đại đao từ ngang trời bay đến chém thành hai đoạn, dưới thanh đại đao, thậm chí trên mặt đất cũng xuất hiện một cái rãnh thật sâu. Chứng tỏ khí thế của một đao này.
Âm Nguyệt hoàng triều, đây là thực lực của hoàng đế Âm nguyệt hoàng triều.
Ôm lấy Thiên Linh Nhi, Chung Sơn nhào vào đống đổ nát nơi xa, trong mắt tràn đầy kinh hãi, đồng thời càng thêm tỉnh táo. Giờ phút này nhất định phải tỉnh táo.
Tử lôi độc châm dừng lại trước mặt Lôi Đình tướng quân, cách đồng tử một đường chỉ, miệng Lôi Đình tướng quân há thật to, toàn thân mang theo mồ hôi lạnh, thân hình có hơi lui ra sau.
Tử lôi độc châm từ từ hướng xuống dưới, chậm rãi từ trên trọng kiếm rơi ra, lưu lại trên trong kiếm của Lôi Đình tướng quân một cái lỗ bị xuyên qua.
Sau một hồi trầm mặc, mồ hôi lạnh trên người Lôi Đình tướng quân vẫn chưa khô đi, sinh tử một đường, thật sự là sinh tử một đường, trong sát na vừa rồi, Lôi Đình tướng quân thật sự cảm nhận được cái chết, cái chết ngay trước mắt mình.
Cách đó không xa hoàng để đã thu đao lại, lúc này Lôi Đình tướng quân mới khôi phục lại tinh thần.
“Đa tạ bệ hạ.”
Lồi Đình tường quân trong lòng còn sợ hãi nói, hiển nhiên một thoáng sinh tử cực kỳ nguy hiểm lúc nãy, hoàng đế đã cứu mình.
“Ngươi hẳn phải cảm tạ Thi tiên sinh, nếu không phải tiên sinh nhắc nhở, ta cũng sẽ không ra tay.”
Hoàng đế lập tức nói, đem công lao chuyển lên Thi tiên sinh, muốn làm cảm động Thi tiên sinh.
Nhưng Thi tiên sinh lại không chút biểu lộ gì cả.
Lúc này Lôi Đình tướng quân mới nghĩ đến câu nói “cẩn thận châm bò cạp” kia của Thi tiên sinh.
“Đa tạ tiên sinh.”
Lôi Đình tướng quân lập tức nói, nhưng mà trong giọng nói không có loại cảm động đến rơi lệ, có lẽ trong suy nghĩ của Lôi Đình tướng quân, vừa rồi cứu mình là hoàng đế, Thi tiên sinh cũng không có quan hệ gì, dù sao hắn chỉ có thực lực Kim Đan kỳ.
Chứng kiến Lôi Đình tướng quân vì tu vi của Thi tiên sinh mà đối xử lạnh nhạt, hoàng đế cau mày, nhưng không có nói gì, đôi khi hoàng đế cũng cần phải để ý đến tâm lý của đại thần, như vậy mới có thể khống chế tốt bọn họ.
“Nguy hiểm thật.”
Những người khác cũng cảm thán một hồi, vừa rồi quá nguy, nếu hoàng đế ra tay muộn một chút, ngày này sang năm đã là ngày giỗ của Lôi Đình tướng quân.
“Tiên sinh, ngài xem quả trứng khác của lôi bò cạp, lôi bò cạp đó như thế nào?”
Hoàng đế nhìn Thi tiên sinh ở phía sau hỏi.
“Lôi bò cạp có phân cao thấp, con vừa rồi bị bệ hạ chém chết chính cái, mà ở vách phía bắc chính là con đực, thực lực thật ra phải càng mạnh, chúng ta nên lấy Lôi hoa rồi rời đi, không nên lưu lại, bởi vì lôi bò cạp là loại sinh linh trọng tình, nếu chứng kiến con cái đã chết, nhất định là bi phẫn không thôi, sẽ cùng chúng ta đồng quy vu tận.”
Thi tiên sinh mở miệng nói.
“Đúng.” Mọi người gật đầu, ai cũng không dám nghiên cứu lôi bò cạp lần nữa.
“Bệ hạ, thần lấy Lôi hoa rồi rời đi.”
Lôi Đình tướng quân nói.
“Chờ chút”
Hoàng đế đột nhiên đưa mắt nhìn sang Chung Sơn và Thiên Linh Nhi nơi xa. Trong mắt hiện lên tia âm lãnh.
Thấy ánh mắt hoàng đế, nội tâm của Chung Sơn ở nơi xa xiết chặt lại, bị tên hoàng đế này nổi lên sát ý, cho dù mình và Thiên Linh Nhi có là tiểu nhân vật không thể nhỏ thêm được, hắn cũng muốn đoạn tuyệt hậu họa về sau à?
“Hai con châu chấu sao? Bệ hạ, không bằng giao cho thần xử lý.”
Lôi Đình tướng quân đột nhiên nói, sự sợ hãi giờ rồi đã chuyển thành tia lệ khí. Muốn thông qua việc phát tiết tia lệ khí này, đem sợ hãi hoàn toàn tiêu biến.
“Sao?”
Hoàng đế nhìn về phía Lôi Đình tướng quân. Cũng biết tâm trạng hiện giờ của hắn. Tự nhiên biết thời biết thế gật đầu.
Trong lòng Chung Sơn ầm thầm phẫn nộ, hôm nay không chết, ngày sao phải trả lại gấp ngàn vạn lần, mặc dù trong lòng quyết tâm tàn nhẫn nhưng Chung Sơn cũng không dám biểu lộ ra.
Thiên Linh Nhi sợ hãi co rút trong lòng ngực Chung Sơn, lúc trước đối mặt với Diệu tiên nhân, còn có chút năng lực phản kháng, nhưng đối với nhóm người cùng hung cực ác này, làm sao cũng không có nổi ý niệm phản kháng trong đầu. Trên thế giới này sao lại có nhiều người xấu đến như vậy? Vì sao rời khỏi Dương tông toàn bộ đều là người xấu?
Cũng may có Chung Sơn, được hắn ôm vào lòng, làm cho mình có thể đối mặt với sợ hãi.
Thi tiên sinh lạnh lùng nhìn, không giúp đỡ, cũng không ném đá xuống giếng, chỉ đơn giản là nhìn, dường như đang mong chờ cái gì đó, không nói lời nào, chỉ lạnh lùng mà nhìn.
“Hô.”
Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi đột nhiên bị Lôi Đình tướng quân một chưởng cách không hút đến. Dưới uy lực khổng lồ, Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi không có năng lực phản kháng, việc có thể làm, chỉ là ôm lấy lẫn nhau.
Loại tình trạng mặc người chém giết này, Chung sơn cực kỳ không thích, ngày sau ta nhất định phải xây dựng triều đại thay đổi đất trời, khiến cho tất cả mọi người thần phục dưới chân, thù hôm nay, ta phải báo gấp mười vạn lần.
Thấy hai người ôm nhau, Lôi Đình tướng quân ha hả nói.
“Không ngờ là một đôi uyên ương, yên tâm, bổn tướng quân không giết các người, chỉ muốn các ngươi làm một chuyện.”
Chung Sơn vốn ban đầu còn chuẩn bị tìm chút từ biện giải nhưng sau khi nghe Lôi Đình tướng quân nói, đột nhiên im bặt, không nói thêm gì nữa, chừa đường sống sao? Tuyệt đối không có khả năng, chắc càng có thêm nguy hiểm chờ mình, chỉ có điều, chỉ cần không chết, Chung Sơn đều có thể đối mặt.
Giả vờ làm ra bộ dạng ‘chờ mong’ nhìn về phía Lôi Đình tướng quân, Chung Sơn phải nhớ kỹ hình dáng những kẻ này, vì để về sau báo thù, tuyệt đối không thể quên được bọn chúng.
“Tiền bối, phu thê hai người chúng ta chỉ là đi ngang qua, cái gì cũng không thấy.”
Thanh âm Chung Sơn khiếp đảm nói.
“Đừng nói lời thừa, đến đây, dùng tay ấn lên trên.”
Lôi Đình tướng quân cả giận chỉ vào Lôi Hoa nói.
“Vâng”
Chung Sơn lập tức lôi kéo Thiên Linh Nhi đến.
“Ba”
Bốn cái rễ đồng thời bị rút ra ngoài.
“Ấn vào”
Lôi Đình tướng quân kêu lên.
“Ba”
Tình hình cấp bách, Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi không thể bốn tay cùng ấn lên.
Tác giả :
Quan Kỳ