Trường Sinh Bất Tử Chi Ta Là Đế Tuấn
Chương 126: Phạt Lương Đại Chiến (1)
Tiểu thế giới Âm Phủ tin tức Đại Ân hoàng triều tuyên chiến với Đại Lương đế triều đã làm cho thiên hạ chấn kinh các thế lực lớn đều âm thầm phái ra thám tử tiến vào Đại Ân quan sát xem Đại Ân có con bài tẩy nào mà dám công khai khiêu chiến Đại Lương đế triều.
Một tháng sau ngày phát hịch văn từ cổng chính của Triều Ca Thành một trăm vạn đại quân của Đại Ân hoàng triều đã xuất phát tiến vào quân tới Đại Lương đế triều. Trăm vạn đại quân này mỗi người đều được võ trang đầy đủ mang theo kinh thiên sát khí tiến về hướng lãnh thổ Đại Lương bọn họ nhìn sát khí của bọn họ như là muốn giết sạch cả trên dưới Đại Lương vậy.
Các thám tử của các thế lực lớn khi thấy được đại quan này thì không hẹn mà cùng hút một hơi khí lạnh thầm nói:
- Cái này Đại Ân hoàng triều thật ra có lai lịch gì mà có thể có được một đội hung quân như vậy!! Nhìn sát khí và võ trang trên người chúng thì tuyệt không phải là mới được thành lập trong vòng mười năm nay!! Chuyện này quá quỷ dị nhất định phải tra rõ!
- Đúng! Chúng ta nhất định phải tra cho rõ lai lịch của Đại Ân này mới được a! Một hoàng triều mới thành lập mười năm sao có thể dưỡng ra một đội quân như vậy trong chuyện này nhất định có bí mật mà chúng ta không biết nhất định phải tra cho rõ mới được a!!
- Chuyện này tạm thời cứ để qua một bên trước đã sau này hãy tính đi. Trước mắt chúng ta cần tập trung quan sát trận chiến giữa Đại Ân hoàng triều và Đại Lương đế triều đã nếu như Đại Ân hoàng triều có thể thắng được Đại Lương thì chúng ta điều tra lai lịch của bọn họ cũng chưa muộn còn nếu không thắng được thì dù có nội tình thâm hậu cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ như kính hoa thủy nguyệt mà thôi không đáng giá nhắc tới! Các vị thấy có đúng không?
- Đúng!
- Được!
- Huynh nói có lý.
- Cứ quyết định vậy đi!
- Ừ!
Sau một lúc trao đổi tất cả các thám tử đều đã thống nhất ý kiến là trước tiên quan sát trận chiến giữa Đại Ân hoàng triều và Đại Lương đế triều rồi sau đó mới quyết định phải làm thế nào. Vì vậy ngay lập tức các thám tử đều tập trung hết tất cả tinh thần chăm chú nhìn vào đại quân của Đại Ân mà không hề hay biết rằng tất cả mọi hành động của mình đều nằm trong tầm mắt của Tần Mộ Ca đang thống lĩnh đại quân của Đại Ân xuất chinh.
Tần Mộ Ca đối với tâm tư, tính kế của thám tử các thế lực lớn không để ý chút nào trong lòng hắn lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm là nhanh chóng san bằng Đại Lương cứu Mạc Khinh Vũ ra khỏi Tỏa Hồn Lao. Vừa nghĩ tới cảnh Khinh Vũ hắn yêu thương còn hơn sinh mạng của mình đang thân phải chịu đủ loại khốc hình trong lao ngục là hai mắt Tần Mộ Ca lại tóe ra lửa hắn quay đầu nhìn đại quân phía sau nói:
- Tất cả dùng hết tốc độ đi! Ta muốn trong ba ngày phải tới được biên giới của Đại Lương đế triều.
- Vâng tướng quân!!
Trăm vạn binh sĩ phía sau Tần Mộ Ca nghe vậy gật đầu một cái cung kính nói tiếp theo bọn họ nhanh chóng triển khai ra của mình nhanh nhất tốc độ. Các binh sĩ này đều là Tần Mộ Ca vì lần xuất chinh này đặc biệt từ dương gian điều xuống bọn họ mỗi người đều là từ nghìn chọn một tinh binh mỗi người ít nhất đều có Hợp Thể Kỳ tu vi khi bọn họ triển khai toàn bộ tốc độ để lên đường thì những nơi đi qua đều cuốn lên cát bụi ngập trời hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ mang theo kinh khủng sát khí tiến về phía Đại Lương đế triều.
Ba ngày sau đại quân của Đại Ân cuối cùng đã tới trước đệ nhất hùng quan của Đại Lương đế triều An Định Thành. Tần Mộ Ca ngước đầu nhìn trước mắt cao tới trăm trượng tường thành dùng sức hét lớn:
- Người bên trong nghe đây ta là Đại Ân thứ nhất quân đoàn trưởng Tần Mộ Ca hôm nay ta dẫn quân tới đây chính là vì công phạt Đại Lương đế triều bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn một lập tức mở ra cửa thành đầu hàng, hai là ta phá nát cửa thành sau đó đồ sát toàn thành!
- Két.... két...két.....
Sau khi Tần Mộ Ca vừa nói xong thì cửa thành của An Định Thành lập tức kẽo kẹt mở ra nhưng không phải mở cửa thành đầu hàng mà là hàng trăm vạn kỵ binh từ bên trong tiến ra. Số kỵ binh này toàn thân mặc hắc giáp sau khi ra khỏi thành nhanh chóng xếp thành trận hình chiến đấu ngay ngắn hiển nhiên là một đội kỵ binh đã trải qua trăm trận đều là tinh binh đáng sợ hơn là đám kỵ binh này cưỡi không phải là chiến mã bình thường mà là những con hắc báo cao hai mét hơn nữa mỗi con đều có Nguyên Anh Kỳ tu vi những con báo này kết hợp với các kỵ sĩ trên lưng chúng hình thành nên tổ hợp Báo Kỵ Binh.
Loại kỵ binh này tuy còn kém hơn Sư Kỵ Binh của Đại Ân nhưng cũng đủ làm cho Đại Lương đế triều hùng bá một phương ở Âm Phủ rồi. Sau khi Báo Kỵ Binh ổn định xong trận hình thì một kỵ sĩ thân mặc huyền thiết hắc giáp cưỡi trên một con hắc báo cao ba mét bước ra nhìn thẳng vào Tần Mộ Ca nói:
- Nghịch tặc Đại Ân to gan hãy nghe rõ đây ta là Dương Kiệt của Đại Lương đế triều hôm nay ta đến đây là vì muốn tuyên đọc chiếu chỉ của bệ hạ của ta dành cho Đại Ân các ngươi nghe rõ đây:
" Các ngươi Đại Ân hoàng triều chỉ là một lập quốc chưa đủ mười năm nước nhỏ mà thôi lại cả gan xâm phạm ta Đại Lương đế triều đúng là tự tìm đường chết. Cũng may cho các ngươi là ông trời có đức hiếu sinh đại đế Đại Lương ta là người nhân hậu nên cho các ngươi một cơ hội để quy thuận triều ta đó là cắt một nửa lãnh thổ của triều ngươi cho Đại Lương ta và trong vòng mười năm giúp Đại Lương ta đánh hạ Đại Kỳ hoàng triều nếu làm được thì sau này các ngươi sẽ chính thức là phiên trấn của Đại Lương ta "
Thấy sao hả? Đồng ý không.
- Chết đi!
Dương Kiệt vừa đọc xong thì Tần Mộ Ca đã rút ra Huyết Đao chém ra một huyết sắc đao cương về phía hắn. Dương Kiệt mắt thấy huyết sắc đao cương lao thẳng về phía mình hắn chỉ cười lạnh một cái rồi vung ra trong tay trường thương là có thể dễ dàng chấn nát đao cương của Tần Mộ Ca sau đó hắn quát lạnh:
- Không biết sống chết!! Giết sạch bọn chúng cho ta!
- Giết!
Chục vạn Báo Kỵ Binh sau lưng Dương Kiệt lập tức như nước vỡ lũ vỡ đê tràn về phía đại quân của Tần Mộ Ca. Tần Mộ Ca thấy vậy cười lạnh một tiếng vung tay lên sau lưng hắn trăm vạn Đại Ân quân đội cũng lập tức xuất quân nghênh chiến.
- Giết... giết... giết....
- Theo ta xung phong.... xung phong...
- Tay của ta đâu rồi... tay của ta... tay của ta... AA
- Đừng có giết ta.... đừng giết ta... A Không!!
- Đừng ăn ta.... xin ngươi đừng ăn ta... ta còn có vợ con xin ngươi đừng ăn ta... A Không A!!
- Các huynh đệ mau cùng ta tiến lên giết hết đám cẩu chủng này..mau!!
- Thăng quan phát tài đang ở phía trước giết a!!
Trong tiếng người hống ngựa hí binh đao va chạm là từng mảnh tàng tàng chi đoạn nhục rơi xuống từng mạng người một ngã xuống nhưng không ai đi quan tâm vì lúc này bọn họ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng trong mắt bọn họ chỉ có một ý niệm đó là giết sạch kẻ địch trước mặt, mang lại chiến thắng cho quân ta. Mặt đất bên ngoài An Định Thành trở thành một cái máy xay thịt khổng lồ nuốt hết tất cả sinh mạng ở trên nó nơi đây đã hoàn toàn hóa thành nhân gian địa nục à không lúc này phải gọi là Âm Phủ địa ngục mới phải.
Binh đấu với binh, tướng đấu với tướng trong khi hai quân đoàn của Đại Ân và Đại Lương đang kịch chiến khốc liệt thì hai chủ soái Tần Mộ Ca và Dương Kiệt cũng không chịu thua kém chút nào thậm chí cuộc chiến của bọn họ còn đáng sợ hơn cuộc chiến của hơn trăm vạn đại quân ba phần vì đây là cuộc chiến của Thiên Cực Cảnh cường giả.
Chỉ thấy lúc này Tần Mộ Ca tay cầm Huyết Đao không ngừng quơ múa tạo ra hơn trăm đạo huyết sắc đao cương bắn thẳng về phía Dương Kiệt mỗi đạo đao cường đều phong tỏa hết không gian xung quanh không cho Dương Kiệt có chút cơ hội né tránh nào. Dương Kiệt đối mặt với tình huống như vậy vẫn tỏ vẻ bình thản vô cùng khẽ vũ động trong tay trường thương tạo ra trăm đạo thương cương chuẩn xác đở được tất cả đao cương của Tần Mộ Ca. Tần Mộ Ca thấy vậy cũng không tỏ ra vẻ tiếc nuối gì chỉ khẽ cười một cái rồi thuấn di tới bên cạnh Dương Kiệt vung đao tấn công ép hắn phải cận chiến.
Trận chiến lập tức lâm vào thế giằng co. Cả hai người đều có Thiên Cực Cảnh tu vi hơn nữa ở trong Thiên Cực Cảnh cũng có thể coi là cường giả mỗi người đều là đại tướng thân trải trăm trận kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú bọn họ nếu muốn phân thắng bại thì phải xem thật ra tu vi của ai thâm hậu hơn một bậc điều này vốn dĩ có lợi cho Dương Kiệt vì năm nay tính ra hắn cũng đã hai ngàn tuổi luận độ thuần thục trong việc vận dụng pháp lực tất nhiên phải hơn một người mới chưa được năm trăm tuổi như Tần Mộ Ca rồi.
Nhưng lúc này tình hình lại đang là Tần Mộ Ca chiếm hết ưu thế thượng phong nguyên nhân của chuyện này chính là vì Tần Mộ Ca đã theo Đế Tân vào Hoàng Tuyền Luyện Tâm Hồ ở trong đó hắn không chỉ tu vi tăng lên tới Thiên Cực Cảnh mà còn có cơ duyên nếm trải trăm lần luân hồi giúp Tần Mộ Ca tích lũy nội tình của trăm kiếp bây giờ so ra đương nhiên là phản thắng Dương Kiệt một bậc. Chỉ chốc lát sau đã đánh cho Dương Kiệt trọng thương lui lại.
- Huyết Đồ Thiên Hạ. Giết!!
Tần Mộ Ca thấy vậy được thế không tha người hướng về phía Dương Kiệt chém ra một đao mạnh nhất. Chiêu Huyết Đồ Thiên Hạ vừa xuất thì từ trong đao cương màu đỏ bắn ra từng đạo huyết khí hình thành nên một sông máu khổng lồ phía trong sông máu là ngàn vạn hung hồn ác phách chúng hung lệ vô cùng hướng về phía Dương Kiệt giết tới.
Dương Kiệt đang trong thương thấy sông máu giết tới cũng không kinh hoảng chỉ nâng trường thương trên tay lên khẽ niệm, một đoạn chú văn bí ẩn sau đó trường thương trong tay hắn lập tức phát sinh ra biến hóa chỉ thấy lúc này bên hông trường thương xuất hiện hai cái hình trăng khuyết, trường thương lập tức hóa thành lưỡi hái tử thần.
Dương Kiệt cầm lưỡi hái tử thần mới tạo thành này bay lên không trung hắn bay càng cao thì huyết khí trong thiên địa tích tụ lại quanh thân hắn càng nhiều khi lên tới ngàn trượng thì Dương Kiệt nhắm thẳng vào biển máu dưới chân mà hét to:
- Tử Thần Lâm Thế!!
Lập tức từ lưỡi hái của hắn xuất hiện một hư ảnh tử thần lao thẳng về phía biển máu dưới đất.
- Oanh ~~ Oanh ~~ Oanh ~~ Đùng ~~ Đùng ~~ Đùng ~~ Bùm ~~ Bùm....
Hai tuyệt chiêu va chạm với nhau lập tức sinh ra từng trận nổ to thiên băng địa liệt không gian xung quanh vang lên từng tiếng nứt như là mặt kiếng hồ đang bể ra vậy cuối cùng không gian hoàn toàn nổ tung khí lưu hỗ độn từ ngoài đổ thẳng xuống ngay trên đầu hai quân đang đối chiến làm mỗi bên đều tổn thất rất nhiều số binh sĩ chết vì hỗn độn khí đổ xuống này trước khi chất bọn họ đều tràn đầy oán hận vì bọn họ không chết trong tay kẻ địch của mình mà lại chết trong tay chính thống soái của mình.
Đối với nỗi oán hận của các binh sĩ đã chết đi này hai đại thống soái hoàn toàn không để ý chút nào bọn họ bây giờ chỉ muốn nhanh chóng giết chết đối phương dành lấy chiến thắng nên cả hai cùng tập trung hết tinh thần pháp lực vào hai tuyệt chiêu điên cuồng va chạm với nhau.
Sau một lúc biển máu do chiêu Huyết Đồ Thiên Hạ tạo ra đã xuyên qua hư ảnh tử thần do chiêu Tử Thần Lâm Thế tạo ra tiến thẳng tới chỗ Dương Kiệt chỉ cần chiêu này vừa trúng thì Dương Kiệt sẽ chết tươi ngay chiến thắng của trận này sẽ là của Tần Mộ Ca nhưng đúng thời quan trọng nhất này biến cố lại phát sinh.
- Báo Hành Thiên Hạ! Phá!!
Chỉ thấy lúc này trước người Dương Kiệt đột nhiên xuất hiện một người trung niên mặc hắc bào. Người mặc trung niên này chỉ một quyền đã phá tan biển máu của Tần Mộ Ca giải nguy cho Dương Kiệt. Dương Kiệt vừa thấy người trung niên đã kích động nói:
- Liệt chí tôn sao ngài lại ở đây?
Liệt chí tôn nghe hỏi quay đầu lại lạnh nhạt đáp một tiếng:
- Ta là theo lời bệ hạ bí mật theo sau ngươi xem ngươi làm việc thế nào vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện đơn giản. Ai ngờ ngươi lần này làm việc thật là quá lỗ mãng mau chong thu binh cùng ta về hoàng thành nhận tội đi!!
Dương Kiệt vừa nghe thấy lời của Liệt chí tôn thì sắc mặt trở nên vô cùng khó xem trầm mặc một lúc hắn nhìn xuống các binh sĩ Đại Lương đang chiến đâu bên dưới hô to:
- Thu binh chúng ta trở về!!
- Hoan hô chúng ta không cần phải chết rồi!!
- Về nhà mau!!
- Tướng quân vạn tuế...
- Liệt chí tôn vạn tuế...
Các binh sĩ của Đại Lương vừa nghe nói tới thu binh thì lập tức vui mừng tới nhảy cẫng lên vì từ khi bọn họ thấy Dương Kiệt bại trận thì trong lòng đã nhận định là mình phải chết nên sĩ khí tuột dốc không phanh không còn ý chống trả mặc cho binh sĩ Đại Ân chém giết nay lại thấy Liệt chí tôn tới cứu Dương Kiệt và mình thì tất cả đương nhiên vui mừng như điên.
Liệt chí tôn thấy vậy gật đầu lấy ra một pháp bảo không gian ra thu hết tất cả binh sĩ Đại Lương vào đó dẫn theo Dương Kiệt quay đầu bỏ đi khi hắn đi được mấy bước thì sau lưng truyền tới một trận kình phong Liệt chí tôn theo bàn năng ngưng tụ pháp lực vung chưởng ra đánh nát thứ tập kích mình nhưng bàn tay của hắn khi đụng trúng vật tập lích lại không thể đánh vỡ nó mà chỉ có thể bắt được nó thôi.
Thấy vậy Liệt chí tôn quay đầu nhìn lại xem thật ra là thứ gì mà mình không thể đánh vỡ kết quả thứ hắn thấy được lại là một huyết sắc đao cương thấy được đao cương hắn lập tức nhìn Tân Mộ Ca trên mặt đất nói:
- Là do ngươi phát ra nó sao? Làm rất khá ở tuổi của ngươi có thực lực như vậy thật là hiếm co. Hy vọng ngươi có thể tiến tới dưới triều đô của Đại Lương là Kim Lăng Thành vì chỉ có ở đó chúng ta mới có thể đường đường chính chính so tài!! Bây giờ tạm bệt! À phải rồi ta tên Liệt Phong Vân là quốc thú chí tôn của Đại Lương đừng quên đó!
Nói xong Liệt Phong Vân mang theo Dương Kiệt xé rách không gian trực tiếp trở về Kim Lăng Thành của Đại Lương. Tần Mộ Ca thấy bọn đi cũng không ngăn cản vì hắn đang nhẩm tính lại thực lực của Đại Lương qua lần giao thủ này, một lúc sau hắn nhìn về một phó tướng nói:
- Ngươi lập tức cho chiếm lĩnh An Định Thành sau đó nhanh chóng gửi thư về cho bệ hạ nói là thực lực Đại Lương nằm ngoài dự tính của chúng ta xin bệ hạ phái hai vị quân đoàn trưởng Cố Sơn và Tống Vạn Lý tới giúp ta một tay!
- Vâng!!
Viên phó tướng nghe vậy lập tức cung kính nói. Sau đó viên phó tướng đó nhanh chóng cho quân sĩ vào chiếm lấy An Định Thành ngay tối hôm đó đã cho thám báo cưỡi sư tử có tu vi Hoàng Cực Cảnh chạy về báo tin cho Đế Tân xin quân tiếp viện hiệu xuất có thể nói là cực nhanh.
Hiệp đầu cuộc chiến của Đại Ân và Đại Lương đã chấm dứt với phần thắng tạm nghiêng về phía Đại Ân nhưng kết quả chung cuộc thế nào vẫn chưa ai có thể nói trước được vì dù sao chiến trường luôn thay đổi bất thường như là chơi cờ vậy dù ngươi có thắng hết các trận nhưng thua một quân quyết định thì vẫn sẽ thua toàn bàn.
Một tháng sau ngày phát hịch văn từ cổng chính của Triều Ca Thành một trăm vạn đại quân của Đại Ân hoàng triều đã xuất phát tiến vào quân tới Đại Lương đế triều. Trăm vạn đại quân này mỗi người đều được võ trang đầy đủ mang theo kinh thiên sát khí tiến về hướng lãnh thổ Đại Lương bọn họ nhìn sát khí của bọn họ như là muốn giết sạch cả trên dưới Đại Lương vậy.
Các thám tử của các thế lực lớn khi thấy được đại quan này thì không hẹn mà cùng hút một hơi khí lạnh thầm nói:
- Cái này Đại Ân hoàng triều thật ra có lai lịch gì mà có thể có được một đội hung quân như vậy!! Nhìn sát khí và võ trang trên người chúng thì tuyệt không phải là mới được thành lập trong vòng mười năm nay!! Chuyện này quá quỷ dị nhất định phải tra rõ!
- Đúng! Chúng ta nhất định phải tra cho rõ lai lịch của Đại Ân này mới được a! Một hoàng triều mới thành lập mười năm sao có thể dưỡng ra một đội quân như vậy trong chuyện này nhất định có bí mật mà chúng ta không biết nhất định phải tra cho rõ mới được a!!
- Chuyện này tạm thời cứ để qua một bên trước đã sau này hãy tính đi. Trước mắt chúng ta cần tập trung quan sát trận chiến giữa Đại Ân hoàng triều và Đại Lương đế triều đã nếu như Đại Ân hoàng triều có thể thắng được Đại Lương thì chúng ta điều tra lai lịch của bọn họ cũng chưa muộn còn nếu không thắng được thì dù có nội tình thâm hậu cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ như kính hoa thủy nguyệt mà thôi không đáng giá nhắc tới! Các vị thấy có đúng không?
- Đúng!
- Được!
- Huynh nói có lý.
- Cứ quyết định vậy đi!
- Ừ!
Sau một lúc trao đổi tất cả các thám tử đều đã thống nhất ý kiến là trước tiên quan sát trận chiến giữa Đại Ân hoàng triều và Đại Lương đế triều rồi sau đó mới quyết định phải làm thế nào. Vì vậy ngay lập tức các thám tử đều tập trung hết tất cả tinh thần chăm chú nhìn vào đại quân của Đại Ân mà không hề hay biết rằng tất cả mọi hành động của mình đều nằm trong tầm mắt của Tần Mộ Ca đang thống lĩnh đại quân của Đại Ân xuất chinh.
Tần Mộ Ca đối với tâm tư, tính kế của thám tử các thế lực lớn không để ý chút nào trong lòng hắn lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm là nhanh chóng san bằng Đại Lương cứu Mạc Khinh Vũ ra khỏi Tỏa Hồn Lao. Vừa nghĩ tới cảnh Khinh Vũ hắn yêu thương còn hơn sinh mạng của mình đang thân phải chịu đủ loại khốc hình trong lao ngục là hai mắt Tần Mộ Ca lại tóe ra lửa hắn quay đầu nhìn đại quân phía sau nói:
- Tất cả dùng hết tốc độ đi! Ta muốn trong ba ngày phải tới được biên giới của Đại Lương đế triều.
- Vâng tướng quân!!
Trăm vạn binh sĩ phía sau Tần Mộ Ca nghe vậy gật đầu một cái cung kính nói tiếp theo bọn họ nhanh chóng triển khai ra của mình nhanh nhất tốc độ. Các binh sĩ này đều là Tần Mộ Ca vì lần xuất chinh này đặc biệt từ dương gian điều xuống bọn họ mỗi người đều là từ nghìn chọn một tinh binh mỗi người ít nhất đều có Hợp Thể Kỳ tu vi khi bọn họ triển khai toàn bộ tốc độ để lên đường thì những nơi đi qua đều cuốn lên cát bụi ngập trời hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ mang theo kinh khủng sát khí tiến về phía Đại Lương đế triều.
Ba ngày sau đại quân của Đại Ân cuối cùng đã tới trước đệ nhất hùng quan của Đại Lương đế triều An Định Thành. Tần Mộ Ca ngước đầu nhìn trước mắt cao tới trăm trượng tường thành dùng sức hét lớn:
- Người bên trong nghe đây ta là Đại Ân thứ nhất quân đoàn trưởng Tần Mộ Ca hôm nay ta dẫn quân tới đây chính là vì công phạt Đại Lương đế triều bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn một lập tức mở ra cửa thành đầu hàng, hai là ta phá nát cửa thành sau đó đồ sát toàn thành!
- Két.... két...két.....
Sau khi Tần Mộ Ca vừa nói xong thì cửa thành của An Định Thành lập tức kẽo kẹt mở ra nhưng không phải mở cửa thành đầu hàng mà là hàng trăm vạn kỵ binh từ bên trong tiến ra. Số kỵ binh này toàn thân mặc hắc giáp sau khi ra khỏi thành nhanh chóng xếp thành trận hình chiến đấu ngay ngắn hiển nhiên là một đội kỵ binh đã trải qua trăm trận đều là tinh binh đáng sợ hơn là đám kỵ binh này cưỡi không phải là chiến mã bình thường mà là những con hắc báo cao hai mét hơn nữa mỗi con đều có Nguyên Anh Kỳ tu vi những con báo này kết hợp với các kỵ sĩ trên lưng chúng hình thành nên tổ hợp Báo Kỵ Binh.
Loại kỵ binh này tuy còn kém hơn Sư Kỵ Binh của Đại Ân nhưng cũng đủ làm cho Đại Lương đế triều hùng bá một phương ở Âm Phủ rồi. Sau khi Báo Kỵ Binh ổn định xong trận hình thì một kỵ sĩ thân mặc huyền thiết hắc giáp cưỡi trên một con hắc báo cao ba mét bước ra nhìn thẳng vào Tần Mộ Ca nói:
- Nghịch tặc Đại Ân to gan hãy nghe rõ đây ta là Dương Kiệt của Đại Lương đế triều hôm nay ta đến đây là vì muốn tuyên đọc chiếu chỉ của bệ hạ của ta dành cho Đại Ân các ngươi nghe rõ đây:
" Các ngươi Đại Ân hoàng triều chỉ là một lập quốc chưa đủ mười năm nước nhỏ mà thôi lại cả gan xâm phạm ta Đại Lương đế triều đúng là tự tìm đường chết. Cũng may cho các ngươi là ông trời có đức hiếu sinh đại đế Đại Lương ta là người nhân hậu nên cho các ngươi một cơ hội để quy thuận triều ta đó là cắt một nửa lãnh thổ của triều ngươi cho Đại Lương ta và trong vòng mười năm giúp Đại Lương ta đánh hạ Đại Kỳ hoàng triều nếu làm được thì sau này các ngươi sẽ chính thức là phiên trấn của Đại Lương ta "
Thấy sao hả? Đồng ý không.
- Chết đi!
Dương Kiệt vừa đọc xong thì Tần Mộ Ca đã rút ra Huyết Đao chém ra một huyết sắc đao cương về phía hắn. Dương Kiệt mắt thấy huyết sắc đao cương lao thẳng về phía mình hắn chỉ cười lạnh một cái rồi vung ra trong tay trường thương là có thể dễ dàng chấn nát đao cương của Tần Mộ Ca sau đó hắn quát lạnh:
- Không biết sống chết!! Giết sạch bọn chúng cho ta!
- Giết!
Chục vạn Báo Kỵ Binh sau lưng Dương Kiệt lập tức như nước vỡ lũ vỡ đê tràn về phía đại quân của Tần Mộ Ca. Tần Mộ Ca thấy vậy cười lạnh một tiếng vung tay lên sau lưng hắn trăm vạn Đại Ân quân đội cũng lập tức xuất quân nghênh chiến.
- Giết... giết... giết....
- Theo ta xung phong.... xung phong...
- Tay của ta đâu rồi... tay của ta... tay của ta... AA
- Đừng có giết ta.... đừng giết ta... A Không!!
- Đừng ăn ta.... xin ngươi đừng ăn ta... ta còn có vợ con xin ngươi đừng ăn ta... A Không A!!
- Các huynh đệ mau cùng ta tiến lên giết hết đám cẩu chủng này..mau!!
- Thăng quan phát tài đang ở phía trước giết a!!
Trong tiếng người hống ngựa hí binh đao va chạm là từng mảnh tàng tàng chi đoạn nhục rơi xuống từng mạng người một ngã xuống nhưng không ai đi quan tâm vì lúc này bọn họ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng trong mắt bọn họ chỉ có một ý niệm đó là giết sạch kẻ địch trước mặt, mang lại chiến thắng cho quân ta. Mặt đất bên ngoài An Định Thành trở thành một cái máy xay thịt khổng lồ nuốt hết tất cả sinh mạng ở trên nó nơi đây đã hoàn toàn hóa thành nhân gian địa nục à không lúc này phải gọi là Âm Phủ địa ngục mới phải.
Binh đấu với binh, tướng đấu với tướng trong khi hai quân đoàn của Đại Ân và Đại Lương đang kịch chiến khốc liệt thì hai chủ soái Tần Mộ Ca và Dương Kiệt cũng không chịu thua kém chút nào thậm chí cuộc chiến của bọn họ còn đáng sợ hơn cuộc chiến của hơn trăm vạn đại quân ba phần vì đây là cuộc chiến của Thiên Cực Cảnh cường giả.
Chỉ thấy lúc này Tần Mộ Ca tay cầm Huyết Đao không ngừng quơ múa tạo ra hơn trăm đạo huyết sắc đao cương bắn thẳng về phía Dương Kiệt mỗi đạo đao cường đều phong tỏa hết không gian xung quanh không cho Dương Kiệt có chút cơ hội né tránh nào. Dương Kiệt đối mặt với tình huống như vậy vẫn tỏ vẻ bình thản vô cùng khẽ vũ động trong tay trường thương tạo ra trăm đạo thương cương chuẩn xác đở được tất cả đao cương của Tần Mộ Ca. Tần Mộ Ca thấy vậy cũng không tỏ ra vẻ tiếc nuối gì chỉ khẽ cười một cái rồi thuấn di tới bên cạnh Dương Kiệt vung đao tấn công ép hắn phải cận chiến.
Trận chiến lập tức lâm vào thế giằng co. Cả hai người đều có Thiên Cực Cảnh tu vi hơn nữa ở trong Thiên Cực Cảnh cũng có thể coi là cường giả mỗi người đều là đại tướng thân trải trăm trận kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú bọn họ nếu muốn phân thắng bại thì phải xem thật ra tu vi của ai thâm hậu hơn một bậc điều này vốn dĩ có lợi cho Dương Kiệt vì năm nay tính ra hắn cũng đã hai ngàn tuổi luận độ thuần thục trong việc vận dụng pháp lực tất nhiên phải hơn một người mới chưa được năm trăm tuổi như Tần Mộ Ca rồi.
Nhưng lúc này tình hình lại đang là Tần Mộ Ca chiếm hết ưu thế thượng phong nguyên nhân của chuyện này chính là vì Tần Mộ Ca đã theo Đế Tân vào Hoàng Tuyền Luyện Tâm Hồ ở trong đó hắn không chỉ tu vi tăng lên tới Thiên Cực Cảnh mà còn có cơ duyên nếm trải trăm lần luân hồi giúp Tần Mộ Ca tích lũy nội tình của trăm kiếp bây giờ so ra đương nhiên là phản thắng Dương Kiệt một bậc. Chỉ chốc lát sau đã đánh cho Dương Kiệt trọng thương lui lại.
- Huyết Đồ Thiên Hạ. Giết!!
Tần Mộ Ca thấy vậy được thế không tha người hướng về phía Dương Kiệt chém ra một đao mạnh nhất. Chiêu Huyết Đồ Thiên Hạ vừa xuất thì từ trong đao cương màu đỏ bắn ra từng đạo huyết khí hình thành nên một sông máu khổng lồ phía trong sông máu là ngàn vạn hung hồn ác phách chúng hung lệ vô cùng hướng về phía Dương Kiệt giết tới.
Dương Kiệt đang trong thương thấy sông máu giết tới cũng không kinh hoảng chỉ nâng trường thương trên tay lên khẽ niệm, một đoạn chú văn bí ẩn sau đó trường thương trong tay hắn lập tức phát sinh ra biến hóa chỉ thấy lúc này bên hông trường thương xuất hiện hai cái hình trăng khuyết, trường thương lập tức hóa thành lưỡi hái tử thần.
Dương Kiệt cầm lưỡi hái tử thần mới tạo thành này bay lên không trung hắn bay càng cao thì huyết khí trong thiên địa tích tụ lại quanh thân hắn càng nhiều khi lên tới ngàn trượng thì Dương Kiệt nhắm thẳng vào biển máu dưới chân mà hét to:
- Tử Thần Lâm Thế!!
Lập tức từ lưỡi hái của hắn xuất hiện một hư ảnh tử thần lao thẳng về phía biển máu dưới đất.
- Oanh ~~ Oanh ~~ Oanh ~~ Đùng ~~ Đùng ~~ Đùng ~~ Bùm ~~ Bùm....
Hai tuyệt chiêu va chạm với nhau lập tức sinh ra từng trận nổ to thiên băng địa liệt không gian xung quanh vang lên từng tiếng nứt như là mặt kiếng hồ đang bể ra vậy cuối cùng không gian hoàn toàn nổ tung khí lưu hỗ độn từ ngoài đổ thẳng xuống ngay trên đầu hai quân đang đối chiến làm mỗi bên đều tổn thất rất nhiều số binh sĩ chết vì hỗn độn khí đổ xuống này trước khi chất bọn họ đều tràn đầy oán hận vì bọn họ không chết trong tay kẻ địch của mình mà lại chết trong tay chính thống soái của mình.
Đối với nỗi oán hận của các binh sĩ đã chết đi này hai đại thống soái hoàn toàn không để ý chút nào bọn họ bây giờ chỉ muốn nhanh chóng giết chết đối phương dành lấy chiến thắng nên cả hai cùng tập trung hết tinh thần pháp lực vào hai tuyệt chiêu điên cuồng va chạm với nhau.
Sau một lúc biển máu do chiêu Huyết Đồ Thiên Hạ tạo ra đã xuyên qua hư ảnh tử thần do chiêu Tử Thần Lâm Thế tạo ra tiến thẳng tới chỗ Dương Kiệt chỉ cần chiêu này vừa trúng thì Dương Kiệt sẽ chết tươi ngay chiến thắng của trận này sẽ là của Tần Mộ Ca nhưng đúng thời quan trọng nhất này biến cố lại phát sinh.
- Báo Hành Thiên Hạ! Phá!!
Chỉ thấy lúc này trước người Dương Kiệt đột nhiên xuất hiện một người trung niên mặc hắc bào. Người mặc trung niên này chỉ một quyền đã phá tan biển máu của Tần Mộ Ca giải nguy cho Dương Kiệt. Dương Kiệt vừa thấy người trung niên đã kích động nói:
- Liệt chí tôn sao ngài lại ở đây?
Liệt chí tôn nghe hỏi quay đầu lại lạnh nhạt đáp một tiếng:
- Ta là theo lời bệ hạ bí mật theo sau ngươi xem ngươi làm việc thế nào vốn tưởng rằng đây chỉ là chuyện đơn giản. Ai ngờ ngươi lần này làm việc thật là quá lỗ mãng mau chong thu binh cùng ta về hoàng thành nhận tội đi!!
Dương Kiệt vừa nghe thấy lời của Liệt chí tôn thì sắc mặt trở nên vô cùng khó xem trầm mặc một lúc hắn nhìn xuống các binh sĩ Đại Lương đang chiến đâu bên dưới hô to:
- Thu binh chúng ta trở về!!
- Hoan hô chúng ta không cần phải chết rồi!!
- Về nhà mau!!
- Tướng quân vạn tuế...
- Liệt chí tôn vạn tuế...
Các binh sĩ của Đại Lương vừa nghe nói tới thu binh thì lập tức vui mừng tới nhảy cẫng lên vì từ khi bọn họ thấy Dương Kiệt bại trận thì trong lòng đã nhận định là mình phải chết nên sĩ khí tuột dốc không phanh không còn ý chống trả mặc cho binh sĩ Đại Ân chém giết nay lại thấy Liệt chí tôn tới cứu Dương Kiệt và mình thì tất cả đương nhiên vui mừng như điên.
Liệt chí tôn thấy vậy gật đầu lấy ra một pháp bảo không gian ra thu hết tất cả binh sĩ Đại Lương vào đó dẫn theo Dương Kiệt quay đầu bỏ đi khi hắn đi được mấy bước thì sau lưng truyền tới một trận kình phong Liệt chí tôn theo bàn năng ngưng tụ pháp lực vung chưởng ra đánh nát thứ tập kích mình nhưng bàn tay của hắn khi đụng trúng vật tập lích lại không thể đánh vỡ nó mà chỉ có thể bắt được nó thôi.
Thấy vậy Liệt chí tôn quay đầu nhìn lại xem thật ra là thứ gì mà mình không thể đánh vỡ kết quả thứ hắn thấy được lại là một huyết sắc đao cương thấy được đao cương hắn lập tức nhìn Tân Mộ Ca trên mặt đất nói:
- Là do ngươi phát ra nó sao? Làm rất khá ở tuổi của ngươi có thực lực như vậy thật là hiếm co. Hy vọng ngươi có thể tiến tới dưới triều đô của Đại Lương là Kim Lăng Thành vì chỉ có ở đó chúng ta mới có thể đường đường chính chính so tài!! Bây giờ tạm bệt! À phải rồi ta tên Liệt Phong Vân là quốc thú chí tôn của Đại Lương đừng quên đó!
Nói xong Liệt Phong Vân mang theo Dương Kiệt xé rách không gian trực tiếp trở về Kim Lăng Thành của Đại Lương. Tần Mộ Ca thấy bọn đi cũng không ngăn cản vì hắn đang nhẩm tính lại thực lực của Đại Lương qua lần giao thủ này, một lúc sau hắn nhìn về một phó tướng nói:
- Ngươi lập tức cho chiếm lĩnh An Định Thành sau đó nhanh chóng gửi thư về cho bệ hạ nói là thực lực Đại Lương nằm ngoài dự tính của chúng ta xin bệ hạ phái hai vị quân đoàn trưởng Cố Sơn và Tống Vạn Lý tới giúp ta một tay!
- Vâng!!
Viên phó tướng nghe vậy lập tức cung kính nói. Sau đó viên phó tướng đó nhanh chóng cho quân sĩ vào chiếm lấy An Định Thành ngay tối hôm đó đã cho thám báo cưỡi sư tử có tu vi Hoàng Cực Cảnh chạy về báo tin cho Đế Tân xin quân tiếp viện hiệu xuất có thể nói là cực nhanh.
Hiệp đầu cuộc chiến của Đại Ân và Đại Lương đã chấm dứt với phần thắng tạm nghiêng về phía Đại Ân nhưng kết quả chung cuộc thế nào vẫn chưa ai có thể nói trước được vì dù sao chiến trường luôn thay đổi bất thường như là chơi cờ vậy dù ngươi có thắng hết các trận nhưng thua một quân quyết định thì vẫn sẽ thua toàn bàn.
Tác giả :
Không Biết Lấy Tên Gì