Trường Phượng Khuynh Nhan
Chương 30: Cố Nhân Tới
Từ Tri phủ Trừ Châu lao ra, không phải là ai khác, chính là Hoa Dao, từng cùng Thanh Nhược có duyên gặp mặt một lần, lúc này vốn nên đang ở nội cung.
"ngươi...... tại sao là ngươi?" Thanh Nhược kinh ngạc đến không biết phải nói cái gì.
Hoa Dao vọt tới trước mặt Thanh Nhược, ánh mắt quét Thanh Nhược thật nhanh một lần, mở miệng nói: "đương nhiên là ta! Ngươi trốn ra được? Cẩm Nhan đâu?"
Thanh Nhược càng là kinh ngạc, vì sao Hoa Dao giống như là biết rõ tình cảnh của các nàng. Đang muốn mở miệng, lại có một giọng nói ôn nhu từ sau lưng Hoa Dao truyền tới: "gấp cũng vô dụng. Trước hết để cho người ta đi vào đã, chuyện này cần thương nghị thật kỹ lưỡng."
Lúc này, Thanh Nhược mới chú ý tới sau lưng Hoa Dao đi ra một nam một nữ. Người nam chừng bốn mươi tuổi, mặc quan bào, dáng vẻ cung kính hơi thấp đầu, có lẽ chính là Tri phủ Trừ Châu. Mà người nữ bất quá hai mươi, mặc thanh nhã váy gấm, tướng mạo cũng xem như là một mỹ nhân, trên người mơ hồ tỏa ra không rõ khí chất, chính là cô gái mới vừa rồi mở miệng, trên mặt cũng không có biểu lộ gì nhưng giọng nói lại ôn nhu.
Hoa Dao nghe thấy có lý, nên vội kéo Thanh Nhược vào trong phủ nha.
Đợi mấy người ngồi xuống, Tri phủ tiếp thụ đến ánh mắt của Hoa Dao sau liền thức thời lui xuống, mượn cớ nói đi vì mọi người chuẩn bị ngọ thực (bữa ăn trưa), chỉ để lại Thanh Nhược, Hoa Dao cùng cô gái kia.
Trong lòng Thanh Nhược có nhiều nghi vấn, tỷ như Hoa Dao tại sao sẽ ở phủ nha Trừ Châu, làm sao biết được tình huống của các nàng, đám đạo tặc kia có mục đích gì...... một đoàn nghi vấn lượn quanh ở trong lòng Thanh Nhược, làm cho Thanh Nhược không biết nên mở miệng hỏi cái gì trước.
Sắc mặt Hoa Dao tuy gấp, nhưng cũng bất loạn, nhìn ra biểu lộ của Thanh Nhược mang nhiều nghi vấn, chỉ nói: "bây giờ không phải là lúc hỏi những cái khác, sau này ta sẽ tự giải thích. Ngươi nói cho ta biết trước, trong rừng xảy ra chuyện gì? Ngươi là trốn ra được, còn Cẩm Nhan đâu?"
Thanh Nhược sắp xếp ý nghĩ lại một chút, liền nói: "khi đó gặp mấy trăm người đạo tặc, chúng ta bị phân tán thành hai nhóm. Ta cùng với Cẩm Nhan được bảy vị ám vệ che chở vào rừng. Càng về sau chỉ còn dư hai vị ám vệ mang theo chúng ta tuôn ra một con đường máu, cũng không nhìn thấy địch nhân. Lúc này một nữ nhân mang mặt nạ đuổi kịp chúng ta. Sau đó, sau đó......" Thanh Nhược nói đến điểm này, lại nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua, trong lòng run sợ càng sâu, nhìn thấy Hoa Dao cùng cô gái kia đang lắng nghe, không thể làm gì khác hơn là đè ép hốt hoảng tiếp tục nói: "sau đó ám vệ lại để cho hai chúng ta chạy trốn. Nhưng là một hồi sau, nữ nhân kinh khủng kia lại đuổi theo. Cẩm Nhan...... Cẩm Nhan để cho ta đi tìm Tri phủ Trừ Châu, sau đó tìm Bạch...... Bạch Diệc Hoa, nói nàng sẽ biết làm sao......"
Trong đầu Thanh Nhược hiện ra sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi mất huyết sắc của Cẩm Nhan, và vết thương sâu hoắm trên tay, trong lòng nàng càng lúc càng bất an. Nhưng là, nhưng là phải nên tin tưởng Cẩm Nhan. Đúng! Cẩm Nhan thông minh như vậy, nhất định có thể sống sót!
"cho nên ngươi liền đem Cẩm Nhan ném cho mặt nạ nữ nhân đó, chính mình chạy ra ngoài?" Hoa Dao khó hiểu mà đem thân thể nặng nề dựa vào lưng ghế. Nữ nhân này! Vì sao lại bảo vệ đứa nhỏ này đến thế!
Nghe xong lời này, gương mặt Thanh Nhược lập tức mất huyết sắc, chấn động ở đó không nói ra lời. Nếu là nhìn kỹ, sẽ không khó phát hiện tay nhỏ bé đang đặt ở trên đầu gối bắt đầu run nhẹ.
Cô gái mặc váy gấm liếc Hoa Dao một cái, nếu là người quen thì có thể đọc được trách cứ trong mắt nàng. Nàng ôn nhu nói: "ta chính là Bạch Diệc Hoa. Hoa Dao chẳng qua là lo lắng, không nên để ý những lời kia." Trên mặt vẫn là bình tĩnh.
Giờ phút này Thanh Nhược nơi nào nghe vào. Nàng chỉ cảm thấy mình bị chấn động đến trống rỗng, chỉ nhiều lần nghĩ đến mình lại đem một mình Cẩm Nhan ném vào tình cảnh nguy hiểm như thế. Nếu là...... nếu là Cẩm Nhan xảy ra điều gì ngoài ý muốn...... Thanh Nhược thậm chí không dám nghĩ tiếp!
Hoa Dao hiển nhiên cũng chú ý tới Thanh Nhược khác thường. Tuy cũng hiểu lúc ấy Thanh Nhược ở đó cũng không có tác dụng nhiều, nhưng ít ra, ít nhất Cẩm Nhan không phải một người đơn độc đối mặt! Được rồi, nàng biết Cẩm Nhan khẳng định luyến tiếc Thanh Nhược lâm vào khốn cảnh. Nàng bất đắc dĩ liếc mắt, đứng lên nói: "việc này không nên chậm trễ, chúng ta trở về trong rừng xem một chút!"
Bạch Diệc Hoa gật đầu một cái, cũng đứng lên.
Hoa Dao đi mấy bước, phát hiện Thanh Nhược còn ngồi ở đó không có theo tới, thở dài, liền tới đở Thanh Nhược, nói: "được rồi, ta chẳng qua là nóng nảy chút, cũng biết lúc ấy ngươi ở đó cũng không có tác dụng gì. Chúng ta trở về rừng xem một chút trước, hy vọng không đến nỗi quá tệ."
Lúc này, Thanh Nhược mới hồi thần, thân thể vẫn có chút phát run, theo tay của Hoa Dao đứng lên, sắc mặt cũng chưa bình tĩnh lại.
Hoa Dao nhìn thấy cũng có chút không đành lòng. Là mình nói quá ác, hay là đứa nhỏ này quá yếu đuối đây.
Trên đường.
"tiểu Thanh Nhược, chớ nghiêm mặt, Cẩm Nhan rất thông minh, chắc sẽ không có chuyện gì." Ba người Hoa Dao cùng lên một chiếc xe ngựa hơi lớn, thấy Thanh Nhược cả đường cũng cắn môi không nói lời nào, trong lòng vẫn là có chút bận tâm, ôm cánh tay của Thanh Nhược nói.
"Ừm......" Thanh Nhược gật đầu một cái đáp lời. Nhưng trong lòng rất thấp thỏm, vừa khẩn trương vừa mong đợi vừa sợ.
"đừng suy nghĩ nhiều. Ngươi không hỏi một chút vì sao ta ở Trừ Châu sao?" Hoa Dao cố gắng dời đi lực chú ý của Thanh Nhược.
Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn về Hoa Dao, miễn cưỡng vặn ra tươi cười nói: "vì sao ngươi lại ở Trừ Châu?"
Hoa Dao thật muốn liếc mắt một cái, nhưng là kiêng kỵ tâm lý tiểu hài tử, còn là nhịn. Chẳng qua là đưa tay dùng sức vuốt mặt của Thanh Nhược oán giận nói: "đừng cười, cười khó coi chết đi được! Cứ như ta đang ép ngươi bán cười vậy." Đợi nhu mở ra Thanh Nhược mới cười giải thích, "các ngươi vừa rời đi, ta liền nói với Cẩm Lân, thật vất vả mới thuyết phục hắn tạm thời cho đi, nên cũng xuất cung đi. Suy nghĩ có thể thuận tiện tới gặp Diệc Hoa, dù sao mục đích của các ngươi cũng là Tô Châu, nên nghĩ ở Bạch gia Tô Châu chờ mọi người tới. Ta đã đến Tô Châu mấy ngày, ở tại Bạch gia. Sáng nay thì biết được Bạch gia nghe được tin tức, nói là ngoại thành Trừ Châu có đạo tặc xuất hiện, phát hiện rất nhiều thi thể. Trong lòng ta cảm thấy không ổn, bấm ngày các ngươi cũng gần như sắp đến rồi, nên vội vàng cùng Diệc Hoa khoái mã thêm roi chạy tới. Ở đó, ta thấy được thi thể của mấy ám vệ, nên nghĩ đến chắc là mọi người đã xảy ra chuyện, vội vàng phái người vào trong rừng tìm. Nhưng là khu rừng kia hơi lớn, chúng ta chỉ tìm thấy thi thể của mấy ám vệ, nhưng cũng không có tìm được các ngươi. Cũng không có tìm được thi thể Cẩm Nhan, cho nên ngươi cứ yên tâm."
Hoa Dao chưa nói hết, lúc ấy cảnh tượng đó quả thực khiến nàng muốn cả kinh hôn mê. Nơi đó, máu tươi nhiễm đỏ bãi cỏ, thi thể la liệt. Mà vừa nhìn thấy trong đông đảo áo đỏ là áo đen ám vệ, nàng liền xác nhận thân phận của hắn. Ám vệ trong cung quần áo tuy là màu đen, ống tay áo lại có thêu đặc biệt ám văn dấu hiệu, những thứ này nàng nghe Cẩm Lân nhắc qua. Cho nên lúc đó sắc mặt của nàng so với Thanh Nhược khi nãy cũng không khá hơn bao nhiêu. Càng về sau dốc lòng tìm kiếm cũng không phát hiện thi thể của nhóm người Cẩm Nhan, nàng mới hơi yên tâm.
Thanh Nhược nghe giải thích mới hiểu được, cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhìn Hoa Dao một chút, lại nhìn gương mặt vô biểu tình của Bạch Diệc Hoa một chút, hỏi: "vậy tại sao lúc ấy Cẩm Nhan để cho ta đi tìm Bạch cô nương?"
Hoa Dao giải thích: "chắc là sau khi ta xuất cung, Cẩm Nhan sẽ biết được tin tức từ Cẩm Lân, cũng đoán được ta nhất định là ở trong phủ của Diệc Hoa, cho nên mới để ngươi đi tìm Diệc Hoa. Tìm được Diệc Hoa thì tương đương với tìm được ta." Dừng một chút, lại nói, "hơn nữa Diệc Hoa biết y thuật."
"ngươi chẳng phải cũng biết y thuật sao." Chợt, Bạch Diệc Hoa mở miệng.
Gương mặt Hoa Dao nhăn một cái, giọng nói rõ ràng không vui nói: "ta mới không cần phải biết. Ta chỉ dùng độc!"
Trong mắt Bạch Diệc Hoa thoáng hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Thanh Nhược không biết Hoa Dao vì sao khôngvui, nhưng cũng không quan tâm tới những thứ này, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến annguy của Cẩm Nhan, hy vọng xe ngựa mau đến khu rừng nhanh một chút mới phải.