Trường Phong Độ
Chương 9: Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tán thành phương án hòa ly của ta
Bên trong kiệu hoa, Liễu Ngọc Như hoàn toàn sững sờ. Lúc xốc lên khăn voan, nàng cũng không nghĩ Diệp Thế An sẽ thật sự trở về. Nàng tính toán thời gian thì biết hắn vừa thi Hương xong, theo lý mà nói, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới quay về.
Sự xuất hiện của hắn vào giờ phút này làm đầu óc nàng rối loạn.
Tại sao hắn lại về sớm như vậy?
Có phải là… Có thể là…
Trong đầu Liễu Ngọc Như đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ khó tin, nhưng nàng ngay lập tức bác bỏ nó. Nàng đã quen làm người tỉnh tảo, biết kiềm chế; ý nghĩ kia quá mức nguy hiểm. Nàng hít sâu một hơi, chôn vùi suy đoán mới nảy sinh.
Nàng cụp mắt xuống, đội lại khăn. Giữa tiếng sáo thổi lẫn tiếng trống đánh, đoàn người tiến về cổng chính Cố phủ.
Nàng để cho tâm trí trống rỗng, tiếp nhận lụa đỏ từ trong tay Cố Cửu Tư rồi theo hắn đi vào. Xung quanh là thanh âm của lễ quan hát xướng, là tiếng pháo nổ, là lời chúc mừng của rất nhiều người đến cổng phủ lấy hồng bao. Nàng theo nhịp sáo và trống diễn tấu vượt qua cánh cổng Cố gia, bước đến lễ đường.
Sau đó nàng cùng Cố Cửu Tư bái lạy thiên địa.
Hôn lễ này khác hẳn những gì nàng từng mong đợi. Nàng không hề ngượng ngùng khẩn trương như dự đoán, mà giờ khắc này, nội tâm nàng bình tĩnh lại mờ mịt. Nàng cảm thấy đây thuần túy là một nghi thức, cũng chẳng có gì để nghĩ ngợi.
Hai người bái đường xong liền có người đỡ nàng tiến vào tân phòng. Nàng quy củ chờ một mình trong phòng, khăn voan che kín mặt, thân người bất động.
Trong phòng chỉ lưu lại Ấn Hồng trông coi. Bên ngoài huyên náo đối lập hẳn với một mảnh tĩnh lặng của tân phòng. Ấn Hồng lấy chút đồ ăn vặt đưa cho Liễu Ngọc Như, “Tiểu thư, từ sáng đến giờ ngài chưa ăn gì cả, ngài ăn một chút nhé?”
“Không được,” Liễu Ngọc Như trả lời, “khăn voan phải chờ lang quân tới vén lên. Nếu không cẩn thận làm rơi sẽ là điềm xấu.”
Nghe Liễu Ngọc Như nói vậy, Ấn Hồng ngây người. Nàng ấy thở dài buông đĩa xuống.
Nàng ấy theo chân Liễu Ngọc Như lớn lên, tất nhiên biết Liễu Ngọc Như đã từ bỏ cái gì. Hiện tại thấy Liễu Ngọc Như cẩn trọng với đoạn hôn nhân này, nội tâm nàng ấy không biết vì sao lại khổ sở.
“Hôm nay ta ở bên ngoài,” Ấn Hồng do dự, “nhìn thấy Diệp đại công tử gấp gáp đi trên đường. Phải chăng Diệp đại công tử…”
“Ăn nói cẩn thận.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng nhắc nhở Ấn Hồng.
Nhưng Ấn Hồng vừa dứt lời, đừng nói nàng ấy, tâm nàng cũng nổi lên gợn sóng.
Tuy nhiên, lý trí kiềm chế nàng, nàng bình tĩnh nói, “Ta bước vào Cố gia thì đã thành người Cố gia. Chuyện hôm qua hãy để nó trôi đi, đừng nhắc lại nữa. Người khác nghe thấy thì sẽ không hay.”
Ấn Hồng biết lời Liễu Ngọc Như nói là đạo lý. Nàng ấy miễn cưỡng đáp, “Ngài nói phải.” Rồi im lặng không trò chuyện nữa.
Cố Cửu Tư lề mề chưa trở lại từ tiệc rượu đêm. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chỉ lát sau Liễu Ngọc Như nghe thấy cửa mở rồi giọng Diệp Vận vang lên, “Cố phu nhân để ta tới trò chuyện với tân nương tử, các ngươi lui xuống đi.”
Thấy Diệp Vận đến, Liễu Ngọc Như kinh ngạc ngoài ý muốn, song trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm như trước. Sau khi mọi người xung quanh rời đi hết, Diệp Vận chần chừ đứng tại cửa ra vào trong chốc lát rồi tới ngồi cạnh Liễu Ngọc Như, thở dài nói, “Bây giờ không còn ai khác, chỉ còn ta với ngươi thì cứ bỏ khăn voan xuống, tí nữa lại phủ lên.”
“Không thể phạm vào quy củ.” Liễu Ngọc Như cung kính đáp, “Chúng ta nói chuyện thế này là được rồi.”
“Ngươi ấy à,” Diệp Vận hơi bất mãn nhưng nàng ấy cũng chẳng ép buộc, “há miệng ngậm miệng đều nhắc quy củ nhưng lại hoang dã hơn bất kỳ ai. Ngươi cứ trong ngoài bất đồng như vậy thì ngày sau sẽ chịu khổ.”
Nghe Diệp Vận nói chuyện, Liễu Ngọc Như phảng phất cảm giác mình quay về thời điểm chưa xuất giá. Trong lòng nàng chợt thấy khổ sở. Nàng chẳng biết tại sao đột nhiên muốn hỏi Diệp Vận về Diệp Thế An, nhưng nàng biết làm vậy không ổn. Thế nên nàng chỉ đơn giản hỏi, “Sao ngươi cũng tới đây?”
“Hồi nãy ta đang dự tiệc rượu ngoài kia,” Diệp Vận giải thích, “thì Cố phu nhân tới tìm ta. Bà nói một mình ngươi chờ lâu trong phòng sợ sẽ nhàm chán nên để ta đến chơi với ngươi.”
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như cảm thấy thật ấm áp. Giang Nhu là một bà bà tốt; bà đối xử tử tế với nàng, nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.
“Cố phu nhân có lòng.”
“Còn không phải sao?” Diệp Vận cắn hạt dưa, thở dài, “Đôi khi ta cũng không biết ngươi gả vào Cố gia là tốt hay xấu. Nãi nãi dù có thích ngươi thì cũng chả thể làm được như Cố phu nhân. Nương ta thì khỏi phải bàn, không gây phiền phức cho ngươi đã may lắm rồi. Có điều ngươi trước giờ luôn tuân theo quy tắc nên chắc bà cũng chắc bới móc được gì.”
Thật ra hiện tại Diệp Vận nói những lời này có chút không ổn, nhưng Liễu Ngọc Như không nhắc nhở nàng ấy. Nàng hiểu rõ tính Diệp Vận, cứ để nàng ấy nói thôi. Diệp Vận lại thuận miệng, “Há, ca ca ta trở về rồi, ngươi biết chưa?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Nàng chỉ thoáng trầm mặc rồi trả lời, “Chẳng phải nói còn cần đợi thêm ư? Sao đã về rồi?”
“Tin ngươi đính hôn với Cố gia truyền đi nên ca ca về sớm.” Diệp Vận do dự rồi nói tiếp, “Ngọc Như, ngươi đừng trách ca ca.”
Liễu Ngọc Như nghe câu này, nhất thời không thốt nên được tiếng nào. Diệp Vận chậm rãi nói, “Hồi chưa cập kê, nãi nãi gửi tin hỏi ca ca về chuyện đính hôn với ngươi. Ca ca bảo sẽ nghe trong nhà quyết định. Về sau Cố gia tới cửa cầu hôn… Thôi. Dù sao Cố gia không phải người dễ đối phó, mà ngươi cũng biết tính tình nãi nãi…”
Diệp Vận không nói thẳng, nhưng Liễu Ngọc Như hiểu.
Gia đình quyền quý như Diệp gia đặt nặng thanh danh. Chưa nói tới chuyện đính hôn với Cố gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không để đại công tử nhà mình cưới một nữ nhân đã định hôn ước. Dù có muốn tranh giành với Cố gia thì cũng sẽ không tốn sức vì một người bình thường như Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như hiểu rõ nên từ đầu đã chẳng gửi gắm hy vọng vào Diệp gia.
Diệp Vận cứ như sợ nàng ghi hận Diệp Thế An bèn vội thanh minh, “Nhưng ca ca đâu nghĩ vậy. Ca ca biết tin ngươi đính hôn với Cố gia bèn gửi thư bảo Cố Cửu Tư không phải đối tượng tốt để gả. Còn nói đã sớm định việc hôn ước với ngươi, quân tử phải giữ chữ tín nên khuyên Diệp gia hãy tới Cố gia nói rõ sự tình. Cố lão gia là người biết đạo lý, sẽ không ỷ thế hiếp người. Cho nên lần này ca ca cố ý về sớm…”
“Nhưng đã chậm rồi,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng.
Chẳng ai nghe ra một tia dao động trong thanh âm của nàng, nhưng bản thân nàng biết nước mắt đã tuôn trào bên dưới khăn voan.
Nàng chợt thấy may mắn vì đã không tháo khăn xuống, để Diệp Vận đừng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng.
Dù không biết Liễu Ngọc Như đang khóc nhưng Diệp Vận biết giờ phút này Liễu Ngọc Như chắc chắn không vui. Nàng ấy thở dài rồi an ủi, “Việc đã tới nước này thì chưa chắc gả cho Cố Cửu Tư là chuyện xấu. Chí ít Cố Cửu Tư thích ngươi, so ra còn hơn ca ca nhiều. Ca ca nhìn thì tốt nhưng kỳ thật là người lạnh tâm lạnh tình, chỉ đặt tâm ý vào con đường làm quan. Làm thê tử ca ca sẽ vất vả lắm.”
“Dù Cố Cửu Tư thiếu đứng đắn, nhưng hắn tốt, nhà lại có quyền thế, tiền tiêu xài cả đời không hết. Quan trọng nhất là hắn thích ngươi, đau lòng vì ngươi, hắn nguyện ý mua toàn bộ son phấn trong cửa hàng chỉ để tặng ngươi một hộp. Mọi người đều vô cùng ghen tỵ. Ngọc Như,” Diệp Vận cầm tay Liễu Ngọc Như, nhỏ nhẹ bảo, “đừng hận ca ca, cũng đừng khổ sở, về sau hãy sống thật tốt nhé?”
Liễu Ngọc Như im lặng. Rất lâu sau nàng mới đè nén thanh âm mà khẽ đáp, “Ngươi đừng lo, ta đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Thế thì tốt.”
Diệp Vận khẽ thở hắt ra, nàng ấy vội nói, “Ngươi biết không, vì chuyện này mà những ngày qua ta mất ngủ. Ta sợ ngươi hận nhà ta, hận ca ca, cũng sợ ngươi sống không tốt, sợ ngươi ghét ta. Chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi còn hơn cả tỷ muội của ta, ngươi tuyệt đối đừng vì chuyện này mà xa cách ta.”
“Không đâu.” Liễu Ngọc Như thở dài, ôn hòa nói, “A Vận, ta hơi mệt. Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút được không?”
“Được được được,” Diệp Vận mau chóng đáp, “ngươi cứ nghỉ ngơi, ta ra ngoài trước.”
Diệp Vận cáo từ, Liễu Ngọc Như đơn độc ngồi trong phòng. Rốt cuộc nàng không kìm nén nổi nữa mà nhỏ giọng nghẹn ngào.
Nếu chưa từng đạt được thì sẽ không cảm thấy gì. Nhưng hóa ra người nàng khao khát nhất chỉ còn thiếu một bước nữa sẽ ở bên nàng, hóa ra Diệp đại công tử cũng muốn lấy nàng. Nàng sao có thể cam tâm?
Nội tâm nàng biến hóa không ngừng. Nàng hận Cố gia hủy hoại tâm huyết nửa đời của nàng, hận Cố Cửu Tư ngây thơ làm bậy. Song nàng chẳng dám phủ nhận rằng đối mặt với Giang Nhu tốt bụng, với sự tử tế tình cờ của Cố Cửu Tư, nàng không thể thật lòng căm hận. Nàng không biết oán trách vận mệnh mình với ai, chỉ biết tự giấu mặt dưới khăn mà lặng lẽ nuốt nước mắt.
Nàng khóc rồi lại khóc, cuối cùng nước mắt cũng ngừng. Nàng thừa dịp không có ai bèn đứng dậy sửa lớp trang điểm rồi lại ngồi trên giường. Chờ đến lúc tiếng người thưa thớt, nàng chợt nghe bên ngoài ầm ĩ. Sau đấy cửa bị đá văng rồi có người bị quẳng vào phòng. “Bang” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Ngay lập tức, nàng nghe tiếng Cố Cửu Tư tức giận vang lên, “Thả ta ra! Cố Lãng Hoa, ông có gan thì thả ta ra! Lấy ta cũng đã lấy, ông còn muốn gì? Ông ép ta thế này là muốn bức tử ta hay sao?!”
“Câm miệng!”
Bên ngoài truyền đến thanh âm giận dữ của Cố Lãng Hoa, “Khóa kín cả cửa sổ cho ta. Hôm nay nó dám ra khỏi phòng thì đánh gãy chân nó!”
“Hứ!” Cố Cửu Tư bực tức mắng Cố Lãng Hoa, “Lão già lừa đảo, ông nói thành hôn là được, giờ lại quản cái gì đây? Ông không giữ chữ tín! Ông thả ta ra! Bằng không ta chả để ông được yên!”
Lần này Cố Lãng Hoa không đáp trả. Ông cho người khóa chặt cửa sổ lẫn cửa ra vào, lưu lại thị vệ rồi dẫn người bỏ đi.
Cố Cửu Tư ngồi tại cửa mà mắng mỏ, Liễu Ngọc Như an vị ở một bên giường, vừa giữ khăn voan vừa lẳng lặng nghe.
Cố Cửu Tư mắng mãi cũng mệt, hắn đứng dậy tìm nước uống. Uống xong hắn mới phát hiện Liễu Ngọc Như vẫn đoan chính ngồi trên giường. Hắn hoảng hốt lui một bước, sau định thần lại mới sợ hãi mà cà lăm, “Ngươi…ngươi đội khăn ngồi đấy làm gì? Không ngủ à?”
“Ngài chưa trở về,” Liễu Ngọc Như để đầu óc trống rỗng, dùng giọng điệu chết lặng cung kính nói, “khăn voan chưa gỡ xuống, Ngọc Như không dám ngủ.”
“Sao ngươi không tự mình gỡ?” Cố Cửu Tư khó hiểu hỏi, nhưng hắn vẫn đi qua xốc lên khăn voan của Liễu Ngọc Như. Sau đó hắn bưng chén nước trở lại bàn.
Liễu Ngọc Như mang sắc mặt bình tĩnh ngồi trên giường. Cố Cửu Tư quay đầu nhìn thấy nàng không nhúc nhích, hắn nhíu mày, “Khăn voan đã gỡ xuống, ngươi bất động giả chết ở đó làm gì? Nửa đêm rồi, đừng dọa người nữa, mau tắm rồi đi ngủ.”
“Lang quân còn chưa cùng ta uống rượu giao bôi.”
Nghe lời này, Cố Cửu Tư bị dọa đến mức tay run run.
Hắn mở to mắt, nhìn Liễu Ngọc Như ngồi trên giường. Khuôn mặt nàng nhìn không ra vui buồn, tựa như một đầm nước đọng, âm u đầy tử khí, chẳng có nửa phần linh động như lần gặp trước.
Hắn chăm chú ngắm nhìn nàng. Rất lâu sau, hắn bỗng cất tiếng, “Ngươi thật sự cam tâm tình nguyện gả cho ta sao?”
Liễu Ngọc Như không đáp, nàng ngước mắt nhìn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư cầm chén rượu, hắn có chút khẩn trương mà lắp ba lắp bắp, “Thật ra ta biết rõ chẳng có tiểu thư khuê các nào ở thành Dương Châu để ý ta. Ngoại trừ tiền với cái mặt này thì ta cái gì cũng không có nên mọi người ác cảm cũng đúng thôi. Ta cũng không muốn bị người ta để ý. Đời ta muốn cưới người thật lòng thích ta, ta cũng thật lòng thích cô nương ấy, chúng ta sẽ sống hòa thuận cả đời.”
“Cho nên?”
Liễu Ngọc Như không rõ hắn muốn nói gì, nàng nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư đang nghĩ ngợi. Hắn rót chén trà, dùng dáng vẻ lấy lòng chạy tới ngồi trên cái ghế trước mặt nàng rồi đưa cho nàng cái chén.
Liễu Ngọc Như nhận lấy, chưa nói câu nào đã nghe thấy giọng nịnh nọt của Cố Cửu Tư, “Liễu tiểu thư, ta biết ngươi thực chất vô cùng hiểu chuyện, là một nữ nhân cực kỳ thông minh.”
Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn, để hắn tiếp tục.
Bạn đang
Cố Cửu Tư cười cười, “Cho nên ta muốn thương lượng với ngươi. Ta biết ngươi không thích con người ta nên về sau nhà cho ngươi quản, ngươi cũng có thể lấy tiền nhà ta đi kiếm thêm. Chờ ngươi gầy dựng xong gốc rễ của riêng mình, bản thân đã kiếm được rất nhiều tiền, nếu ngươi coi trọng ai hay ta nhìn trúng ai thì chúng ta hòa ly được không?”
Mấy lời này vừa thốt ra, Liễu Ngọc Như trợn trừng mắt hoảng sợ nhìn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư đang đắm chìm trong mộng tưởng về tương lai tươi đẹp, hắn nghiêm túc phân tích, “Ta nghĩ kỹ rồi. Nữ nhân các ngươi sở dĩ để ý thanh danh là vì muốn gả vào chỗ tốt, muốn gả vào chỗ tốt là vì muốn sống tốt. Nếu vậy chính ngươi làm mình sống tốt là có thể không cần gả chỗ tốt. Mà không cần gả chỗ tốt thì thiên hạ có nói ra nói vào cũng đâu quan trọng nữa, đúng không?”
“Sống một kiếp mấy chục năm, mọi người không nên thiệt thòi chính mình, cứ quang minh chính đại mà sống. Liễu tiểu thư, sau này ngươi trở thành phú thương, gặp được tấm chân tình, nếu hắn thật lòng âu yếm ngươi thì dĩ nhiên sẽ cưới ngươi, cùng ngươi đầu bạc răng long. Đấy mới gọi là sống cùng nhau cả đời. Nếu không yêu thì sống một mình cũng chả sao.”
“Còn ta ấy à, ta cũng sẽ gặp cô nương ta thích. Đương nhiên, không gặp được thì thôi, ta một mình chơi đấu dế cả đời cũng rất sung sướng. Nhưng nếu gặp được, ta muốn sống thật tốt cùng nàng. Ta đã thích nàng thì tuyệt đối không để nàng chịu uất ức, cho nên ta mới nghĩ chúng ta trước sau gì cũng mỗi người một ngả. Bởi vì ta không phải người vĩ đại, đời này ta không thể sống vì ngươi cũng như để ngươi dựa vào ta. Ta biết bây giờ ngươi khó mà tiếp thu được, nhưng thời gian còn nhiều, ngươi cứ suy nghĩ kỹ. Dần dà ngươi sẽ thấy biện pháp này của ta thật sự không tệ.”
Liễu Ngọc Như câm như hến, cả người nàng đều run rẩy.
Nàng không biết tại sao lại gặp phải người thế này. Hàm răng nàng đánh lập cập, nội tâm tràn ngập sợ hãi. Nàng cắn răng hỏi, “Đã không thích sao còn muốn cưới ta?”
“Cái này ta hỏi mới phải.” Mặt Cố Cửu Tư ngớ ra, “Đã không thích sao còn muốn gả cho ta?”
“Ngươi đáp ứng hôn sự, khiến hai ta đều tiến thoái lưỡng nan. Ta không cưới thì ngươi đi tìm chết, nhưng ta cưới thì sẽ tự chôn vùi đời mình. Ta không thể ngồi chờ chết. Chúng ta cứ thương lượng,” mặt mũi Cố Cửu Tư đầy vẻ nghiêm túc, “ta tin tưởng một ngày kia, ngươi nhất định sẽ tán thành phương án hòa ly của ta…”
Hắn chưa dứt lời, Liễu Ngọc Như đã nhịn không nổi nữa. “Chát” một tiếng, mặt Cố Cửu Tư nhận cái tát trời giáng.
Cố Cửu Tư bị đánh đến choáng váng, nhưng hắn ngay lập tức nghe thấy Liễu Ngọc Như nức nở.
“Cút! Ngươi cút ngay cho ta!”
Lời tác giả
Cố Cửu Tư: Ngươi thấy phương án hòa ly này thế nào?
Liễu Ngọc Như: Không! Ta cự tuyệt!
N năm sau, Liễu Ngọc Như sở hữu gia tài bạc triệu.
Liễu Ngọc Như: Ngươi thấy phương án hòa ly này thế nào?
Cố Cửu Tư: Không!!! Ta cự tuyệt mười ngàn lần!!!!!!!
Liễu Ngọc Như: Nhưng ta giàu nhất vùng. Ta và ngươi hòa ly thì ta có thể cưới mười cái tiểu lang quân như ngươi.
Cố Cửu Tư: Không, ngươi không thể.
Liễu Ngọc Như: Tại sao?
Cố Cửu Tư: Ngươi không tìm thấy lang quân nào soái hơn ta đâu.
Cố Cửu Tư: Lấy sắc hầu người là niềm kiêu hãnh và tự hào của ta.
Sự xuất hiện của hắn vào giờ phút này làm đầu óc nàng rối loạn.
Tại sao hắn lại về sớm như vậy?
Có phải là… Có thể là…
Trong đầu Liễu Ngọc Như đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ khó tin, nhưng nàng ngay lập tức bác bỏ nó. Nàng đã quen làm người tỉnh tảo, biết kiềm chế; ý nghĩ kia quá mức nguy hiểm. Nàng hít sâu một hơi, chôn vùi suy đoán mới nảy sinh.
Nàng cụp mắt xuống, đội lại khăn. Giữa tiếng sáo thổi lẫn tiếng trống đánh, đoàn người tiến về cổng chính Cố phủ.
Nàng để cho tâm trí trống rỗng, tiếp nhận lụa đỏ từ trong tay Cố Cửu Tư rồi theo hắn đi vào. Xung quanh là thanh âm của lễ quan hát xướng, là tiếng pháo nổ, là lời chúc mừng của rất nhiều người đến cổng phủ lấy hồng bao. Nàng theo nhịp sáo và trống diễn tấu vượt qua cánh cổng Cố gia, bước đến lễ đường.
Sau đó nàng cùng Cố Cửu Tư bái lạy thiên địa.
Hôn lễ này khác hẳn những gì nàng từng mong đợi. Nàng không hề ngượng ngùng khẩn trương như dự đoán, mà giờ khắc này, nội tâm nàng bình tĩnh lại mờ mịt. Nàng cảm thấy đây thuần túy là một nghi thức, cũng chẳng có gì để nghĩ ngợi.
Hai người bái đường xong liền có người đỡ nàng tiến vào tân phòng. Nàng quy củ chờ một mình trong phòng, khăn voan che kín mặt, thân người bất động.
Trong phòng chỉ lưu lại Ấn Hồng trông coi. Bên ngoài huyên náo đối lập hẳn với một mảnh tĩnh lặng của tân phòng. Ấn Hồng lấy chút đồ ăn vặt đưa cho Liễu Ngọc Như, “Tiểu thư, từ sáng đến giờ ngài chưa ăn gì cả, ngài ăn một chút nhé?”
“Không được,” Liễu Ngọc Như trả lời, “khăn voan phải chờ lang quân tới vén lên. Nếu không cẩn thận làm rơi sẽ là điềm xấu.”
Nghe Liễu Ngọc Như nói vậy, Ấn Hồng ngây người. Nàng ấy thở dài buông đĩa xuống.
Nàng ấy theo chân Liễu Ngọc Như lớn lên, tất nhiên biết Liễu Ngọc Như đã từ bỏ cái gì. Hiện tại thấy Liễu Ngọc Như cẩn trọng với đoạn hôn nhân này, nội tâm nàng ấy không biết vì sao lại khổ sở.
“Hôm nay ta ở bên ngoài,” Ấn Hồng do dự, “nhìn thấy Diệp đại công tử gấp gáp đi trên đường. Phải chăng Diệp đại công tử…”
“Ăn nói cẩn thận.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng nhắc nhở Ấn Hồng.
Nhưng Ấn Hồng vừa dứt lời, đừng nói nàng ấy, tâm nàng cũng nổi lên gợn sóng.
Tuy nhiên, lý trí kiềm chế nàng, nàng bình tĩnh nói, “Ta bước vào Cố gia thì đã thành người Cố gia. Chuyện hôm qua hãy để nó trôi đi, đừng nhắc lại nữa. Người khác nghe thấy thì sẽ không hay.”
Ấn Hồng biết lời Liễu Ngọc Như nói là đạo lý. Nàng ấy miễn cưỡng đáp, “Ngài nói phải.” Rồi im lặng không trò chuyện nữa.
Cố Cửu Tư lề mề chưa trở lại từ tiệc rượu đêm. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chỉ lát sau Liễu Ngọc Như nghe thấy cửa mở rồi giọng Diệp Vận vang lên, “Cố phu nhân để ta tới trò chuyện với tân nương tử, các ngươi lui xuống đi.”
Thấy Diệp Vận đến, Liễu Ngọc Như kinh ngạc ngoài ý muốn, song trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm như trước. Sau khi mọi người xung quanh rời đi hết, Diệp Vận chần chừ đứng tại cửa ra vào trong chốc lát rồi tới ngồi cạnh Liễu Ngọc Như, thở dài nói, “Bây giờ không còn ai khác, chỉ còn ta với ngươi thì cứ bỏ khăn voan xuống, tí nữa lại phủ lên.”
“Không thể phạm vào quy củ.” Liễu Ngọc Như cung kính đáp, “Chúng ta nói chuyện thế này là được rồi.”
“Ngươi ấy à,” Diệp Vận hơi bất mãn nhưng nàng ấy cũng chẳng ép buộc, “há miệng ngậm miệng đều nhắc quy củ nhưng lại hoang dã hơn bất kỳ ai. Ngươi cứ trong ngoài bất đồng như vậy thì ngày sau sẽ chịu khổ.”
Nghe Diệp Vận nói chuyện, Liễu Ngọc Như phảng phất cảm giác mình quay về thời điểm chưa xuất giá. Trong lòng nàng chợt thấy khổ sở. Nàng chẳng biết tại sao đột nhiên muốn hỏi Diệp Vận về Diệp Thế An, nhưng nàng biết làm vậy không ổn. Thế nên nàng chỉ đơn giản hỏi, “Sao ngươi cũng tới đây?”
“Hồi nãy ta đang dự tiệc rượu ngoài kia,” Diệp Vận giải thích, “thì Cố phu nhân tới tìm ta. Bà nói một mình ngươi chờ lâu trong phòng sợ sẽ nhàm chán nên để ta đến chơi với ngươi.”
Nghe vậy, Liễu Ngọc Như cảm thấy thật ấm áp. Giang Nhu là một bà bà tốt; bà đối xử tử tế với nàng, nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.
“Cố phu nhân có lòng.”
“Còn không phải sao?” Diệp Vận cắn hạt dưa, thở dài, “Đôi khi ta cũng không biết ngươi gả vào Cố gia là tốt hay xấu. Nãi nãi dù có thích ngươi thì cũng chả thể làm được như Cố phu nhân. Nương ta thì khỏi phải bàn, không gây phiền phức cho ngươi đã may lắm rồi. Có điều ngươi trước giờ luôn tuân theo quy tắc nên chắc bà cũng chắc bới móc được gì.”
Thật ra hiện tại Diệp Vận nói những lời này có chút không ổn, nhưng Liễu Ngọc Như không nhắc nhở nàng ấy. Nàng hiểu rõ tính Diệp Vận, cứ để nàng ấy nói thôi. Diệp Vận lại thuận miệng, “Há, ca ca ta trở về rồi, ngươi biết chưa?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Nàng chỉ thoáng trầm mặc rồi trả lời, “Chẳng phải nói còn cần đợi thêm ư? Sao đã về rồi?”
“Tin ngươi đính hôn với Cố gia truyền đi nên ca ca về sớm.” Diệp Vận do dự rồi nói tiếp, “Ngọc Như, ngươi đừng trách ca ca.”
Liễu Ngọc Như nghe câu này, nhất thời không thốt nên được tiếng nào. Diệp Vận chậm rãi nói, “Hồi chưa cập kê, nãi nãi gửi tin hỏi ca ca về chuyện đính hôn với ngươi. Ca ca bảo sẽ nghe trong nhà quyết định. Về sau Cố gia tới cửa cầu hôn… Thôi. Dù sao Cố gia không phải người dễ đối phó, mà ngươi cũng biết tính tình nãi nãi…”
Diệp Vận không nói thẳng, nhưng Liễu Ngọc Như hiểu.
Gia đình quyền quý như Diệp gia đặt nặng thanh danh. Chưa nói tới chuyện đính hôn với Cố gia, bọn họ tuyệt đối sẽ không để đại công tử nhà mình cưới một nữ nhân đã định hôn ước. Dù có muốn tranh giành với Cố gia thì cũng sẽ không tốn sức vì một người bình thường như Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như hiểu rõ nên từ đầu đã chẳng gửi gắm hy vọng vào Diệp gia.
Diệp Vận cứ như sợ nàng ghi hận Diệp Thế An bèn vội thanh minh, “Nhưng ca ca đâu nghĩ vậy. Ca ca biết tin ngươi đính hôn với Cố gia bèn gửi thư bảo Cố Cửu Tư không phải đối tượng tốt để gả. Còn nói đã sớm định việc hôn ước với ngươi, quân tử phải giữ chữ tín nên khuyên Diệp gia hãy tới Cố gia nói rõ sự tình. Cố lão gia là người biết đạo lý, sẽ không ỷ thế hiếp người. Cho nên lần này ca ca cố ý về sớm…”
“Nhưng đã chậm rồi,” Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng.
Chẳng ai nghe ra một tia dao động trong thanh âm của nàng, nhưng bản thân nàng biết nước mắt đã tuôn trào bên dưới khăn voan.
Nàng chợt thấy may mắn vì đã không tháo khăn xuống, để Diệp Vận đừng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng.
Dù không biết Liễu Ngọc Như đang khóc nhưng Diệp Vận biết giờ phút này Liễu Ngọc Như chắc chắn không vui. Nàng ấy thở dài rồi an ủi, “Việc đã tới nước này thì chưa chắc gả cho Cố Cửu Tư là chuyện xấu. Chí ít Cố Cửu Tư thích ngươi, so ra còn hơn ca ca nhiều. Ca ca nhìn thì tốt nhưng kỳ thật là người lạnh tâm lạnh tình, chỉ đặt tâm ý vào con đường làm quan. Làm thê tử ca ca sẽ vất vả lắm.”
“Dù Cố Cửu Tư thiếu đứng đắn, nhưng hắn tốt, nhà lại có quyền thế, tiền tiêu xài cả đời không hết. Quan trọng nhất là hắn thích ngươi, đau lòng vì ngươi, hắn nguyện ý mua toàn bộ son phấn trong cửa hàng chỉ để tặng ngươi một hộp. Mọi người đều vô cùng ghen tỵ. Ngọc Như,” Diệp Vận cầm tay Liễu Ngọc Như, nhỏ nhẹ bảo, “đừng hận ca ca, cũng đừng khổ sở, về sau hãy sống thật tốt nhé?”
Liễu Ngọc Như im lặng. Rất lâu sau nàng mới đè nén thanh âm mà khẽ đáp, “Ngươi đừng lo, ta đã nghĩ thông suốt rồi.”
“Thế thì tốt.”
Diệp Vận khẽ thở hắt ra, nàng ấy vội nói, “Ngươi biết không, vì chuyện này mà những ngày qua ta mất ngủ. Ta sợ ngươi hận nhà ta, hận ca ca, cũng sợ ngươi sống không tốt, sợ ngươi ghét ta. Chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi còn hơn cả tỷ muội của ta, ngươi tuyệt đối đừng vì chuyện này mà xa cách ta.”
“Không đâu.” Liễu Ngọc Như thở dài, ôn hòa nói, “A Vận, ta hơi mệt. Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút được không?”
“Được được được,” Diệp Vận mau chóng đáp, “ngươi cứ nghỉ ngơi, ta ra ngoài trước.”
Diệp Vận cáo từ, Liễu Ngọc Như đơn độc ngồi trong phòng. Rốt cuộc nàng không kìm nén nổi nữa mà nhỏ giọng nghẹn ngào.
Nếu chưa từng đạt được thì sẽ không cảm thấy gì. Nhưng hóa ra người nàng khao khát nhất chỉ còn thiếu một bước nữa sẽ ở bên nàng, hóa ra Diệp đại công tử cũng muốn lấy nàng. Nàng sao có thể cam tâm?
Nội tâm nàng biến hóa không ngừng. Nàng hận Cố gia hủy hoại tâm huyết nửa đời của nàng, hận Cố Cửu Tư ngây thơ làm bậy. Song nàng chẳng dám phủ nhận rằng đối mặt với Giang Nhu tốt bụng, với sự tử tế tình cờ của Cố Cửu Tư, nàng không thể thật lòng căm hận. Nàng không biết oán trách vận mệnh mình với ai, chỉ biết tự giấu mặt dưới khăn mà lặng lẽ nuốt nước mắt.
Nàng khóc rồi lại khóc, cuối cùng nước mắt cũng ngừng. Nàng thừa dịp không có ai bèn đứng dậy sửa lớp trang điểm rồi lại ngồi trên giường. Chờ đến lúc tiếng người thưa thớt, nàng chợt nghe bên ngoài ầm ĩ. Sau đấy cửa bị đá văng rồi có người bị quẳng vào phòng. “Bang” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Ngay lập tức, nàng nghe tiếng Cố Cửu Tư tức giận vang lên, “Thả ta ra! Cố Lãng Hoa, ông có gan thì thả ta ra! Lấy ta cũng đã lấy, ông còn muốn gì? Ông ép ta thế này là muốn bức tử ta hay sao?!”
“Câm miệng!”
Bên ngoài truyền đến thanh âm giận dữ của Cố Lãng Hoa, “Khóa kín cả cửa sổ cho ta. Hôm nay nó dám ra khỏi phòng thì đánh gãy chân nó!”
“Hứ!” Cố Cửu Tư bực tức mắng Cố Lãng Hoa, “Lão già lừa đảo, ông nói thành hôn là được, giờ lại quản cái gì đây? Ông không giữ chữ tín! Ông thả ta ra! Bằng không ta chả để ông được yên!”
Lần này Cố Lãng Hoa không đáp trả. Ông cho người khóa chặt cửa sổ lẫn cửa ra vào, lưu lại thị vệ rồi dẫn người bỏ đi.
Cố Cửu Tư ngồi tại cửa mà mắng mỏ, Liễu Ngọc Như an vị ở một bên giường, vừa giữ khăn voan vừa lẳng lặng nghe.
Cố Cửu Tư mắng mãi cũng mệt, hắn đứng dậy tìm nước uống. Uống xong hắn mới phát hiện Liễu Ngọc Như vẫn đoan chính ngồi trên giường. Hắn hoảng hốt lui một bước, sau định thần lại mới sợ hãi mà cà lăm, “Ngươi…ngươi đội khăn ngồi đấy làm gì? Không ngủ à?”
“Ngài chưa trở về,” Liễu Ngọc Như để đầu óc trống rỗng, dùng giọng điệu chết lặng cung kính nói, “khăn voan chưa gỡ xuống, Ngọc Như không dám ngủ.”
“Sao ngươi không tự mình gỡ?” Cố Cửu Tư khó hiểu hỏi, nhưng hắn vẫn đi qua xốc lên khăn voan của Liễu Ngọc Như. Sau đó hắn bưng chén nước trở lại bàn.
Liễu Ngọc Như mang sắc mặt bình tĩnh ngồi trên giường. Cố Cửu Tư quay đầu nhìn thấy nàng không nhúc nhích, hắn nhíu mày, “Khăn voan đã gỡ xuống, ngươi bất động giả chết ở đó làm gì? Nửa đêm rồi, đừng dọa người nữa, mau tắm rồi đi ngủ.”
“Lang quân còn chưa cùng ta uống rượu giao bôi.”
Nghe lời này, Cố Cửu Tư bị dọa đến mức tay run run.
Hắn mở to mắt, nhìn Liễu Ngọc Như ngồi trên giường. Khuôn mặt nàng nhìn không ra vui buồn, tựa như một đầm nước đọng, âm u đầy tử khí, chẳng có nửa phần linh động như lần gặp trước.
Hắn chăm chú ngắm nhìn nàng. Rất lâu sau, hắn bỗng cất tiếng, “Ngươi thật sự cam tâm tình nguyện gả cho ta sao?”
Liễu Ngọc Như không đáp, nàng ngước mắt nhìn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư cầm chén rượu, hắn có chút khẩn trương mà lắp ba lắp bắp, “Thật ra ta biết rõ chẳng có tiểu thư khuê các nào ở thành Dương Châu để ý ta. Ngoại trừ tiền với cái mặt này thì ta cái gì cũng không có nên mọi người ác cảm cũng đúng thôi. Ta cũng không muốn bị người ta để ý. Đời ta muốn cưới người thật lòng thích ta, ta cũng thật lòng thích cô nương ấy, chúng ta sẽ sống hòa thuận cả đời.”
“Cho nên?”
Liễu Ngọc Như không rõ hắn muốn nói gì, nàng nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư đang nghĩ ngợi. Hắn rót chén trà, dùng dáng vẻ lấy lòng chạy tới ngồi trên cái ghế trước mặt nàng rồi đưa cho nàng cái chén.
Liễu Ngọc Như nhận lấy, chưa nói câu nào đã nghe thấy giọng nịnh nọt của Cố Cửu Tư, “Liễu tiểu thư, ta biết ngươi thực chất vô cùng hiểu chuyện, là một nữ nhân cực kỳ thông minh.”
Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn, để hắn tiếp tục.
Bạn đang
Cố Cửu Tư cười cười, “Cho nên ta muốn thương lượng với ngươi. Ta biết ngươi không thích con người ta nên về sau nhà cho ngươi quản, ngươi cũng có thể lấy tiền nhà ta đi kiếm thêm. Chờ ngươi gầy dựng xong gốc rễ của riêng mình, bản thân đã kiếm được rất nhiều tiền, nếu ngươi coi trọng ai hay ta nhìn trúng ai thì chúng ta hòa ly được không?”
Mấy lời này vừa thốt ra, Liễu Ngọc Như trợn trừng mắt hoảng sợ nhìn Cố Cửu Tư.
Cố Cửu Tư đang đắm chìm trong mộng tưởng về tương lai tươi đẹp, hắn nghiêm túc phân tích, “Ta nghĩ kỹ rồi. Nữ nhân các ngươi sở dĩ để ý thanh danh là vì muốn gả vào chỗ tốt, muốn gả vào chỗ tốt là vì muốn sống tốt. Nếu vậy chính ngươi làm mình sống tốt là có thể không cần gả chỗ tốt. Mà không cần gả chỗ tốt thì thiên hạ có nói ra nói vào cũng đâu quan trọng nữa, đúng không?”
“Sống một kiếp mấy chục năm, mọi người không nên thiệt thòi chính mình, cứ quang minh chính đại mà sống. Liễu tiểu thư, sau này ngươi trở thành phú thương, gặp được tấm chân tình, nếu hắn thật lòng âu yếm ngươi thì dĩ nhiên sẽ cưới ngươi, cùng ngươi đầu bạc răng long. Đấy mới gọi là sống cùng nhau cả đời. Nếu không yêu thì sống một mình cũng chả sao.”
“Còn ta ấy à, ta cũng sẽ gặp cô nương ta thích. Đương nhiên, không gặp được thì thôi, ta một mình chơi đấu dế cả đời cũng rất sung sướng. Nhưng nếu gặp được, ta muốn sống thật tốt cùng nàng. Ta đã thích nàng thì tuyệt đối không để nàng chịu uất ức, cho nên ta mới nghĩ chúng ta trước sau gì cũng mỗi người một ngả. Bởi vì ta không phải người vĩ đại, đời này ta không thể sống vì ngươi cũng như để ngươi dựa vào ta. Ta biết bây giờ ngươi khó mà tiếp thu được, nhưng thời gian còn nhiều, ngươi cứ suy nghĩ kỹ. Dần dà ngươi sẽ thấy biện pháp này của ta thật sự không tệ.”
Liễu Ngọc Như câm như hến, cả người nàng đều run rẩy.
Nàng không biết tại sao lại gặp phải người thế này. Hàm răng nàng đánh lập cập, nội tâm tràn ngập sợ hãi. Nàng cắn răng hỏi, “Đã không thích sao còn muốn cưới ta?”
“Cái này ta hỏi mới phải.” Mặt Cố Cửu Tư ngớ ra, “Đã không thích sao còn muốn gả cho ta?”
“Ngươi đáp ứng hôn sự, khiến hai ta đều tiến thoái lưỡng nan. Ta không cưới thì ngươi đi tìm chết, nhưng ta cưới thì sẽ tự chôn vùi đời mình. Ta không thể ngồi chờ chết. Chúng ta cứ thương lượng,” mặt mũi Cố Cửu Tư đầy vẻ nghiêm túc, “ta tin tưởng một ngày kia, ngươi nhất định sẽ tán thành phương án hòa ly của ta…”
Hắn chưa dứt lời, Liễu Ngọc Như đã nhịn không nổi nữa. “Chát” một tiếng, mặt Cố Cửu Tư nhận cái tát trời giáng.
Cố Cửu Tư bị đánh đến choáng váng, nhưng hắn ngay lập tức nghe thấy Liễu Ngọc Như nức nở.
“Cút! Ngươi cút ngay cho ta!”
Lời tác giả
Cố Cửu Tư: Ngươi thấy phương án hòa ly này thế nào?
Liễu Ngọc Như: Không! Ta cự tuyệt!
N năm sau, Liễu Ngọc Như sở hữu gia tài bạc triệu.
Liễu Ngọc Như: Ngươi thấy phương án hòa ly này thế nào?
Cố Cửu Tư: Không!!! Ta cự tuyệt mười ngàn lần!!!!!!!
Liễu Ngọc Như: Nhưng ta giàu nhất vùng. Ta và ngươi hòa ly thì ta có thể cưới mười cái tiểu lang quân như ngươi.
Cố Cửu Tư: Không, ngươi không thể.
Liễu Ngọc Như: Tại sao?
Cố Cửu Tư: Ngươi không tìm thấy lang quân nào soái hơn ta đâu.
Cố Cửu Tư: Lấy sắc hầu người là niềm kiêu hãnh và tự hào của ta.
Tác giả :
Mặc Thư Bạch