Trường Phong Độ
Chương 83: Lần đầu đến Đông Đô
Sau khi Cố Cửu Tư tiếp nhận lệnh điều động, Dương Chủ bộ được thăng chức làm huyện lệnh. Cố Cửu Tư bàn giao công việc cho Dương Chủ bộ, còn Liễu Ngọc Như cũng phó thác Hoa Dung vào tay Vân Vân. Thu xếp xong xuôi, người một nhà xách hành lý khởi hành đến Đông Đô.
Chu Diệp và Diệp Thế An cũng đi cùng bọn họ tới Đông Đô. Tuy công văn bổ nhiệm Chu Diệp chưa được gửi đến và mọi người cũng ngầm biết hắn sắp đi đâu nhưng hắn vẫn phải đi cùng họ. Chí ít hắn phải đến Đông Đô chúc mừng Phạm Hiên mới có thể được bổ nhiệm đi nơi khác.
Đoàn người đi thong dong, mất gần một tháng mới đến Đông Đô.
Khi còn ở Dương Châu, nếu hỏi người Dương Châu xem trọng người phương nào thì câu trả lời chỉ có thể là Đông Đô.
Đấy là nơi phú quý trong truyền thuyết, là trung tâm quyền lực dưới bầu trời này. Trong lãnh địa của Đông Đô, nếu một khối gạch rớt từ trên trời xuống thì bét nhất nó cũng đập chết quan ngũ phẩm.
Nữ tử quý tộc ở Đông Đô đều coi trọng lễ nghi và quy củ, mọi thứ có tôn ti rõ ràng cũng như trật tự rành mạch.
Bọn họ nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất của Đại Vinh, không hề pha lẫn chút khẩu âm nào. Những người này cũng dùng quy cách lễ nghi tối cao của Đại Vinh, thật sự chẳng thể chê trách điểm nào.
Một ngày trước khi đến Đông Đô, đoàn người dừng chân nghỉ ngơi. Ai cũng vô thức chải chuốt vẻ ngoài, thay đổi trang phục đẹp nhất. Liễu Ngọc Như đã sớm chuẩn bị hai bộ xiêm y đẹp lúc còn ở U Châu, chỉ chờ tới ngày đến Đông Đô để mặc. Sáng hôm sau, khi nàng giúp Cố Cửu Tư mặc quần áo, hắn thở dài nói, “Chúng ta thận trọng thế này thật giống nhà quê vào thành.”
Liễu Ngọc Như mím môi cười, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chúng ta lần đầu tới đô thành mà không phải nhà quê thì là gì?”
“Sao có thể nói vậy,” Cố Cửu Tư kiêu ngạo vô cùng, “phương Bắc mọi rợ có thể sánh ngang dân Dương Châu phong lưu như chúng ta à?”
Nhưng thực tế chứng minh là có thể sánh ngang.
Khi đội ngũ của Cố Cửu Tư tiến vào Đông Đô, mọi người đều nhận thức được điều đó.
Thành trì Đông Đô cao hơn thành trì bình thường, sông đào bảo vệ thành cũng rộng gấp bội. Đường phố chẳng hề có bóng dáng lưu dân, mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp. Dù vừa mới trải qua chiến loạn nhưng nử tữ vẫn diện trang phục đẹp nhất đương thời, còn nam tử ai cũng mặc áo dài và tay cầm quạt xếp. Bọn họ cười cười nói nói lúc đi ngang qua đoàn người, dường như chả chịu chút ảnh hưởng nào từ chiến loạn.
Đường phố rộn ràng nhốn nháo, Liễu Ngọc Như tò mò vén mành lên thì thấy trên đường có đủ loại người. Thậm chí người Hồ với đôi mắt ám xanh cũng liên tiếp đi ngang qua, song có vẻ người ở đây đã quá quen với cảnh tượng như vậy.
Liễu Ngọc Như cảm thấy mọi thứ ở Đông Đô đều vô cùng mới lạ. Cố Cửu Tư tay chống cằm, người dựa vào xe, hắn vừa ăn mâm trái cây vừa bất mãn chất vấn, “Đẹp dữ vậy sao?”
“Chàng xem kìa,” Liễu Ngọc Như phấn khích nói, “người kia đang phun lửa!”
“Trước kia ở Dương Châu cũng có.”
Cố Cửu Tư phủi tay đứng dậy, hắn gác cằm lên vai Liễu Ngọc Như mà nhìn cảnh sắc bên ngoài và chậm rãi nhận xét, “Ồ, náo nhiệt hơn so với lần trước ta tới.”
“Chàng từng đến đây?” Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc.
Cố Cửu Tư nhíu mày như đang khó chịu, hắn khẽ hừ một tiếng, “Lúc đó cữu cữu đưa ta tới.”
Liễu Ngọc Như thấy mặt hắn chả có chút vui mừng, nàng cẩn thận hỏi, “Chàng bị bắt nạt?”
“Người Đông Đô ấy à,” Cố Cửu Tư rót trà cho mình, cảm khái đáp, “da thịt thì lộng lẫy nhưng bẩn thỉu từ trong xương tủy. Sau này ở Đông Đô cứ đóng kín cửa, đừng quan tâm chuyện bên ngoài, nàng cũng không cần giao lưu nhiều với bọn họ.”
Trực giác mách bảo Liễu Ngọc Như rằng lúc Cố Cửu Tư đến Đông Đô đã trải qua quãng thời gian không vui, song nàng chẳng hỏi gì mà chỉ nói, “Chúng ta mới đến nên không quen thuộc Đông Đô, ta cho người đi trước để thuê nhà chứ chưa mua. Giá cả ở Đông Đô đắt đỏ, tiền thuê một tòa nhà là mười lượng bạc một tháng. Ta phải sớm tìm việc làm chứ không thì chẳng nuôi nổi người nhà.”
Lời này vào tai làm Cố Cửu Tư hơi xấu hổ, hắn khẽ tằng hắng rồi bảo Liễu Ngọc Như, “Ta sẽ hỏi đồng liêu chuyện nhà cửa, xem bọn họ hay giải quyết thế nào.”
Liễu Ngọc Như cười dịu dàng, “Không sao, ta đã thu xếp chu đáo, chúng ta chỉ cần vào ở là được.”
Trong lúc hai người trò chuyện thì đã tới nơi Liễu Ngọc Như thuê nhà.
Vị trí tòa nhà khá ổn, gần cung điện, mai sau Cố Cửu Tư có thể ngủ nướng thêm chút đỉnh vào buổi sáng. Liễu Ngọc Như vì Cố Cửu Tư mới bỏ ra nhiều tiền.
Mười lượng bạc một tháng là xấp xỉ lương tháng của Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như nghĩ một tòa nhà như vậy thì cũng chẳng thể quá tệ. Kết quả khi đoàn người dừng ở cổng tòa nhà, ai ai cũng hoa mắt choáng váng.
Tòa nhà không nhỏ nhưng cánh cổng cứ như chắp vá từ hai tấm ván gỗ. Tường thì đen thui, phía trên cỏ dại mọc đầy, trông giống bỏ hoang lâu năm.
Mọi người sững sờ đứng trước cổng tòa nhà tồi tàn. Cố Cửu Tư là người phản ứng đầu tiên, hắn nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, sợ nàng mất hứng nên vội nói, “Tòa nhà này không tồi.”
Diệp Thế An đứng cạnh cũng phục hồi tinh thần, hắn ho nhẹ một tiếng rồi mau chóng tán thưởng, “Đường vào nhà yên tĩnh cũng là nét đặc sắc riêng.”
Diệp Vận vội vàng gật đầu, vốn từ nàng ấy nghèo nàn nên chỉ biết nói, “Rất tốt, ta cảm thấy không tồi.”
Mặt mũi Liễu Ngọc Như tối sầm, nàng im lặng không nói chuyện. Lát sau, nàng cúi đầu đọc lướt qua địa chỉ rồi cắn răng đi gõ cửa.
Người mở cổng chính là gia đinh do Liễu Ngọc Như phái tới thuê nhà. Thấy gương mặt sa sầm của Liễu Ngọc Như, gia đinh kia lập tức nói, “Phu nhân! Ta có thể giải thích!”
“Mười lượng bạc,” Liễu Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, “mà ngươi tìm nhà như thế này hả?!”
“Phu nhân,” mặt gia đinh đưa đám, “nhà cửa ở Đông Đô quá đắt đỏ, thật sự không thể tìm thấy chỗ tốt hơn!”
“Ngươi…”
Thấy Liễu Ngọc Như sắp phát hỏa, Cố Cửu Tư gấp rút tiến lên dùng một tay ôm nàng vào lòng. Hắn dẻo mỏ dỗ dành, “Chỗ này được mà, ta cảm thấy không tồi.” Cố Cửu Tư nháy mắt với gia đinh, đồng thời nói, “Tìm hiểu tình hình cụ thể đã rồi hẵng trách mắng, nhé?”
Liễu Ngọc Như biết hắn nói có lý nhưng mất mặt trước nhiều người như vậy làm nàng khó khống chế cảm xúc.
Nàng cứng ngắc gật đầu, mọi người rốt cuộc bước vào nhà.
Sân rất rộng nhưng toàn bộ tòa nhà tối thui như mực, cỏ dại mọc thành từng cụm trong sân, thoạt trông rất hoang vắng và chẳng hề có chút dấu vết của người sống.
Gia đinh dẫn đoàn người Liễu Ngọc Như vào nhà ăn, trong đó đã chuẩn bị đồ ăn đầy đủ. Nhà cửa đã được gia đinh quét dọn trước nên ít nhiều gì tòa nhà u ám này trông cũng sạch sẽ.
Liễu Ngọc Như kìm nén sự bực tức mà ăn cơm. Sau đấy nàng gọi gia đinh kia ra chỗ khác, dùng vẻ mặt vô cảm nói, “Ta cho ngươi một cơ hội giải thích.”
“Phu nhân!” Gia đinh quỳ sụp xuống. “Tiền thuê nhà quá đắt, chúng ta thuê không nổi. Ngài muốn chỗ ở gần cung điện thì đều không dưới hai mươi lượng một tháng. Ngài cũng muốn rộng rãi vì trong nhà có nhiều người. Ngoài ra còn có đường xá thuận tiện, phòng ốc phải trang hoàng tươm tất, cái nào cũng mắc hết.”
Liễu Ngọc Như nghe gia đinh nói liền nhíu mày, “Nhà cửa Đông Đô đắt đỏ vậy sao?”
“Không phải nhà cửa đắt đỏ,” gia đinh thở dài, “mà mọi thứ đều đắt đỏ.”
Liễu Ngọc Như nghe gia đinh giải thích xong thì mím môi, cũng chẳng truy cứu tiếp nữa.
Cố Cửu Tư thấy nàng bực dọc nên chả dám phiền nhiễu nàng, đành đi thu xếp chỗ ở cho Diệp Thế An. Khi hắn hoàn thành mọi việc thì trời đã tối, Cố Cửu Tư quay về phòng liền thấy Liễu Ngọc Như gảy bàn tính lạch cạch rõ to. Hắn dè dặt lại gần khuyên nhủ, “Ngọc Như, đừng nghĩ nữa, cứ ngủ nghỉ trước đã nhé?”
Liễu Ngọc Như thở dài, nàng ngước nhìn hắn, “Lang quân, ta cảm thấy mình phải nỗ lực hơn.”
“Nàng đã cố gắng lắm rồi!” Cố Cửu Tư vội vã khuyên can, “Nàng đừng tạo áp lực lớn cho bản thân.”
“Không, ta không có tạo áp lực lớn cho mình.” Liễu Ngọc Như lắc đầu, ánh mắt lóe sáng. “Ta cảm thấy người Đông Đô lắm tiền quá. Lang quân, mai chàng phải vào cung đúng không?”
Liễu Ngọc Như bất chợt hỏi vậy làm Cố Cửu Tư ngớ người, hắn thẫn thờ gật đầu. Liễu Ngọc Như hào hứng nói, “Thế thì tốt, mai ta đi dạo phố.”
Cố Cửu Tư nhìn bộ dạng hưng phấn của Liễu Ngọc Như mà không biết nàng tức đến phát điên hay thật sự cao hứng.
Quãng đường đi mệt nhọc nên đêm nay bọn họ ngủ say sưa. Hôm sau, Cố Cửu Tư mặc quan phục rồi dẫn Thẩm Minh và Diệp Thế An vào cung.
Cố Cửu Tư đã sớm viết sổ con báo cáo lại trận chiến Vọng Đô, Thẩm Minh và Diệp Thế An đều có công nên đi cùng hắn lãnh thưởng.
Thẩm Minh hiếm hoi được một lần mặc áo choàng có tay áo rộng, tóc buộc quan ngọc. Hắn cung kính đứng ở cửa đại điện chờ được triệu kiến cùng Diệp Thế An và Cố Cửu Tư.
Nguồn:
Cả ba người lần đầu tiên đến đại điện. Sàn cẩm thạch bóng loáng như gương soi, dãy cột trụ cao ngất ngưỡng, các thái giám đứng thẳng lưng vô cùng quy củ; tất cả làm bầu không khí trở nên trang trọng và nặng nề.
Thật ra nội tâm Cố Cửu Tư cũng hoảng loạn nhưng suy cho cùng hắn xuất thân phú quý, hồi còn bé cũng từng vào chốn cung đình, nên sắc mặt tương đối bình tĩnh. Diệp Thế An từ nhỏ đã tiếp xúc với quan lại, tuy lần đầu tới đại điện song mấy ngày qua hắn đã chuẩn bị chu đáo nên chẳng thất thố quá mức. Chỉ có Thẩm Minh trước kia vốn là tên du thủ du thực quyết chí làm thổ phỉ, lần đầu hắn gặp tình huống thế này vì vậy chả kiên nhẫn được đến một khắc. Hắn nhịn không được mà nhích lại gần Cố Cửu Tư rồi thì thào hỏi, “Sao bệ hạ chưa gọi chúng ta vào?”
“Cứ chờ là được,” Cố Cửu Tư hạ thấp giọng, ngoại trừ miệng thì các bộ phận khác đều bất động. Tay hắn cầm hốt[1], mắt lẳng lặng nhìn phía trước, thanh âm cực nhỏ, “Nói nhiều coi chừng rơi đầu.”
Đông Đô là nơi có thể rơi đầu bất kỳ lúc nào.
Thẩm Minh đã được răn dạy chuyện này trước khi tới đây.
Thẩm Minh mau chóng ngậm chặt miệng, xung quanh tức thì yên tĩnh. Một lúc sau, bên trong truyền ra tiếng xướng, ba người Cố Cửu Tư rốt cuộc được gọi vào.
Giờ phút này trong điện đứng đầy quý tộc cả cũ lẫn mới và quan viên triều đình, bọn họ đều nhìn chòng chọc ba người mới tiến vào. Bởi vì mọi người biết trong ba người có một người là ngôi sao chính trị mới được tân đế tán tưởng không ngớt, là sủng thần của thiên tử, là Hộ Bộ Thị lang trẻ nhất quốc gia này, và là người có khả năng cầm quyền Hộ Bộ nhất trong tương lai.
Cố Cửu Tư cảm giác được ánh mắt của mọi người, hắn đạp lên thảm đỏ như đang đạp lên đám mây quyền lực. Hắn dõi theo Phạm Hiên ngồi trên ngai vàng mỉm cười nhìn hắn. Trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu tại sao con người luôn muốn bò lên cao.
Không chỉ vì tiền tài, danh tiếng, quyền lợi, mà còn vì sự tán thành và mong đợi từ người khác.
Cố Cửu Tư vén lên vạt áo rồi cung kính quỳ xuống và dập đầu trước mặt Phạm Hiên. Hắn cất cao giọng, “Thần, Cố Cửu Tư, bái kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Diệp Thế An lẫn Thẩm Minh đều quỳ xuống giống hắn và cùng nhau hành lễ. Phạm Hiên cười cười, giơ tay nói, “Cố Thị lang, đứng lên đi.”
Chú thích
[1] Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại thời xưa khi vào chầu, muốn tâu gì với vua thì viết lên tấm hốt đó.
Chu Diệp và Diệp Thế An cũng đi cùng bọn họ tới Đông Đô. Tuy công văn bổ nhiệm Chu Diệp chưa được gửi đến và mọi người cũng ngầm biết hắn sắp đi đâu nhưng hắn vẫn phải đi cùng họ. Chí ít hắn phải đến Đông Đô chúc mừng Phạm Hiên mới có thể được bổ nhiệm đi nơi khác.
Đoàn người đi thong dong, mất gần một tháng mới đến Đông Đô.
Khi còn ở Dương Châu, nếu hỏi người Dương Châu xem trọng người phương nào thì câu trả lời chỉ có thể là Đông Đô.
Đấy là nơi phú quý trong truyền thuyết, là trung tâm quyền lực dưới bầu trời này. Trong lãnh địa của Đông Đô, nếu một khối gạch rớt từ trên trời xuống thì bét nhất nó cũng đập chết quan ngũ phẩm.
Nữ tử quý tộc ở Đông Đô đều coi trọng lễ nghi và quy củ, mọi thứ có tôn ti rõ ràng cũng như trật tự rành mạch.
Bọn họ nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn nhất của Đại Vinh, không hề pha lẫn chút khẩu âm nào. Những người này cũng dùng quy cách lễ nghi tối cao của Đại Vinh, thật sự chẳng thể chê trách điểm nào.
Một ngày trước khi đến Đông Đô, đoàn người dừng chân nghỉ ngơi. Ai cũng vô thức chải chuốt vẻ ngoài, thay đổi trang phục đẹp nhất. Liễu Ngọc Như đã sớm chuẩn bị hai bộ xiêm y đẹp lúc còn ở U Châu, chỉ chờ tới ngày đến Đông Đô để mặc. Sáng hôm sau, khi nàng giúp Cố Cửu Tư mặc quần áo, hắn thở dài nói, “Chúng ta thận trọng thế này thật giống nhà quê vào thành.”
Liễu Ngọc Như mím môi cười, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chúng ta lần đầu tới đô thành mà không phải nhà quê thì là gì?”
“Sao có thể nói vậy,” Cố Cửu Tư kiêu ngạo vô cùng, “phương Bắc mọi rợ có thể sánh ngang dân Dương Châu phong lưu như chúng ta à?”
Nhưng thực tế chứng minh là có thể sánh ngang.
Khi đội ngũ của Cố Cửu Tư tiến vào Đông Đô, mọi người đều nhận thức được điều đó.
Thành trì Đông Đô cao hơn thành trì bình thường, sông đào bảo vệ thành cũng rộng gấp bội. Đường phố chẳng hề có bóng dáng lưu dân, mọi thứ đều sạch sẽ ngăn nắp. Dù vừa mới trải qua chiến loạn nhưng nử tữ vẫn diện trang phục đẹp nhất đương thời, còn nam tử ai cũng mặc áo dài và tay cầm quạt xếp. Bọn họ cười cười nói nói lúc đi ngang qua đoàn người, dường như chả chịu chút ảnh hưởng nào từ chiến loạn.
Đường phố rộn ràng nhốn nháo, Liễu Ngọc Như tò mò vén mành lên thì thấy trên đường có đủ loại người. Thậm chí người Hồ với đôi mắt ám xanh cũng liên tiếp đi ngang qua, song có vẻ người ở đây đã quá quen với cảnh tượng như vậy.
Liễu Ngọc Như cảm thấy mọi thứ ở Đông Đô đều vô cùng mới lạ. Cố Cửu Tư tay chống cằm, người dựa vào xe, hắn vừa ăn mâm trái cây vừa bất mãn chất vấn, “Đẹp dữ vậy sao?”
“Chàng xem kìa,” Liễu Ngọc Như phấn khích nói, “người kia đang phun lửa!”
“Trước kia ở Dương Châu cũng có.”
Cố Cửu Tư phủi tay đứng dậy, hắn gác cằm lên vai Liễu Ngọc Như mà nhìn cảnh sắc bên ngoài và chậm rãi nhận xét, “Ồ, náo nhiệt hơn so với lần trước ta tới.”
“Chàng từng đến đây?” Liễu Ngọc Như hơi kinh ngạc.
Cố Cửu Tư nhíu mày như đang khó chịu, hắn khẽ hừ một tiếng, “Lúc đó cữu cữu đưa ta tới.”
Liễu Ngọc Như thấy mặt hắn chả có chút vui mừng, nàng cẩn thận hỏi, “Chàng bị bắt nạt?”
“Người Đông Đô ấy à,” Cố Cửu Tư rót trà cho mình, cảm khái đáp, “da thịt thì lộng lẫy nhưng bẩn thỉu từ trong xương tủy. Sau này ở Đông Đô cứ đóng kín cửa, đừng quan tâm chuyện bên ngoài, nàng cũng không cần giao lưu nhiều với bọn họ.”
Trực giác mách bảo Liễu Ngọc Như rằng lúc Cố Cửu Tư đến Đông Đô đã trải qua quãng thời gian không vui, song nàng chẳng hỏi gì mà chỉ nói, “Chúng ta mới đến nên không quen thuộc Đông Đô, ta cho người đi trước để thuê nhà chứ chưa mua. Giá cả ở Đông Đô đắt đỏ, tiền thuê một tòa nhà là mười lượng bạc một tháng. Ta phải sớm tìm việc làm chứ không thì chẳng nuôi nổi người nhà.”
Lời này vào tai làm Cố Cửu Tư hơi xấu hổ, hắn khẽ tằng hắng rồi bảo Liễu Ngọc Như, “Ta sẽ hỏi đồng liêu chuyện nhà cửa, xem bọn họ hay giải quyết thế nào.”
Liễu Ngọc Như cười dịu dàng, “Không sao, ta đã thu xếp chu đáo, chúng ta chỉ cần vào ở là được.”
Trong lúc hai người trò chuyện thì đã tới nơi Liễu Ngọc Như thuê nhà.
Vị trí tòa nhà khá ổn, gần cung điện, mai sau Cố Cửu Tư có thể ngủ nướng thêm chút đỉnh vào buổi sáng. Liễu Ngọc Như vì Cố Cửu Tư mới bỏ ra nhiều tiền.
Mười lượng bạc một tháng là xấp xỉ lương tháng của Cố Cửu Tư, Liễu Ngọc Như nghĩ một tòa nhà như vậy thì cũng chẳng thể quá tệ. Kết quả khi đoàn người dừng ở cổng tòa nhà, ai ai cũng hoa mắt choáng váng.
Tòa nhà không nhỏ nhưng cánh cổng cứ như chắp vá từ hai tấm ván gỗ. Tường thì đen thui, phía trên cỏ dại mọc đầy, trông giống bỏ hoang lâu năm.
Mọi người sững sờ đứng trước cổng tòa nhà tồi tàn. Cố Cửu Tư là người phản ứng đầu tiên, hắn nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Như, sợ nàng mất hứng nên vội nói, “Tòa nhà này không tồi.”
Diệp Thế An đứng cạnh cũng phục hồi tinh thần, hắn ho nhẹ một tiếng rồi mau chóng tán thưởng, “Đường vào nhà yên tĩnh cũng là nét đặc sắc riêng.”
Diệp Vận vội vàng gật đầu, vốn từ nàng ấy nghèo nàn nên chỉ biết nói, “Rất tốt, ta cảm thấy không tồi.”
Mặt mũi Liễu Ngọc Như tối sầm, nàng im lặng không nói chuyện. Lát sau, nàng cúi đầu đọc lướt qua địa chỉ rồi cắn răng đi gõ cửa.
Người mở cổng chính là gia đinh do Liễu Ngọc Như phái tới thuê nhà. Thấy gương mặt sa sầm của Liễu Ngọc Như, gia đinh kia lập tức nói, “Phu nhân! Ta có thể giải thích!”
“Mười lượng bạc,” Liễu Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, “mà ngươi tìm nhà như thế này hả?!”
“Phu nhân,” mặt gia đinh đưa đám, “nhà cửa ở Đông Đô quá đắt đỏ, thật sự không thể tìm thấy chỗ tốt hơn!”
“Ngươi…”
Thấy Liễu Ngọc Như sắp phát hỏa, Cố Cửu Tư gấp rút tiến lên dùng một tay ôm nàng vào lòng. Hắn dẻo mỏ dỗ dành, “Chỗ này được mà, ta cảm thấy không tồi.” Cố Cửu Tư nháy mắt với gia đinh, đồng thời nói, “Tìm hiểu tình hình cụ thể đã rồi hẵng trách mắng, nhé?”
Liễu Ngọc Như biết hắn nói có lý nhưng mất mặt trước nhiều người như vậy làm nàng khó khống chế cảm xúc.
Nàng cứng ngắc gật đầu, mọi người rốt cuộc bước vào nhà.
Sân rất rộng nhưng toàn bộ tòa nhà tối thui như mực, cỏ dại mọc thành từng cụm trong sân, thoạt trông rất hoang vắng và chẳng hề có chút dấu vết của người sống.
Gia đinh dẫn đoàn người Liễu Ngọc Như vào nhà ăn, trong đó đã chuẩn bị đồ ăn đầy đủ. Nhà cửa đã được gia đinh quét dọn trước nên ít nhiều gì tòa nhà u ám này trông cũng sạch sẽ.
Liễu Ngọc Như kìm nén sự bực tức mà ăn cơm. Sau đấy nàng gọi gia đinh kia ra chỗ khác, dùng vẻ mặt vô cảm nói, “Ta cho ngươi một cơ hội giải thích.”
“Phu nhân!” Gia đinh quỳ sụp xuống. “Tiền thuê nhà quá đắt, chúng ta thuê không nổi. Ngài muốn chỗ ở gần cung điện thì đều không dưới hai mươi lượng một tháng. Ngài cũng muốn rộng rãi vì trong nhà có nhiều người. Ngoài ra còn có đường xá thuận tiện, phòng ốc phải trang hoàng tươm tất, cái nào cũng mắc hết.”
Liễu Ngọc Như nghe gia đinh nói liền nhíu mày, “Nhà cửa Đông Đô đắt đỏ vậy sao?”
“Không phải nhà cửa đắt đỏ,” gia đinh thở dài, “mà mọi thứ đều đắt đỏ.”
Liễu Ngọc Như nghe gia đinh giải thích xong thì mím môi, cũng chẳng truy cứu tiếp nữa.
Cố Cửu Tư thấy nàng bực dọc nên chả dám phiền nhiễu nàng, đành đi thu xếp chỗ ở cho Diệp Thế An. Khi hắn hoàn thành mọi việc thì trời đã tối, Cố Cửu Tư quay về phòng liền thấy Liễu Ngọc Như gảy bàn tính lạch cạch rõ to. Hắn dè dặt lại gần khuyên nhủ, “Ngọc Như, đừng nghĩ nữa, cứ ngủ nghỉ trước đã nhé?”
Liễu Ngọc Như thở dài, nàng ngước nhìn hắn, “Lang quân, ta cảm thấy mình phải nỗ lực hơn.”
“Nàng đã cố gắng lắm rồi!” Cố Cửu Tư vội vã khuyên can, “Nàng đừng tạo áp lực lớn cho bản thân.”
“Không, ta không có tạo áp lực lớn cho mình.” Liễu Ngọc Như lắc đầu, ánh mắt lóe sáng. “Ta cảm thấy người Đông Đô lắm tiền quá. Lang quân, mai chàng phải vào cung đúng không?”
Liễu Ngọc Như bất chợt hỏi vậy làm Cố Cửu Tư ngớ người, hắn thẫn thờ gật đầu. Liễu Ngọc Như hào hứng nói, “Thế thì tốt, mai ta đi dạo phố.”
Cố Cửu Tư nhìn bộ dạng hưng phấn của Liễu Ngọc Như mà không biết nàng tức đến phát điên hay thật sự cao hứng.
Quãng đường đi mệt nhọc nên đêm nay bọn họ ngủ say sưa. Hôm sau, Cố Cửu Tư mặc quan phục rồi dẫn Thẩm Minh và Diệp Thế An vào cung.
Cố Cửu Tư đã sớm viết sổ con báo cáo lại trận chiến Vọng Đô, Thẩm Minh và Diệp Thế An đều có công nên đi cùng hắn lãnh thưởng.
Thẩm Minh hiếm hoi được một lần mặc áo choàng có tay áo rộng, tóc buộc quan ngọc. Hắn cung kính đứng ở cửa đại điện chờ được triệu kiến cùng Diệp Thế An và Cố Cửu Tư.
Nguồn:
Cả ba người lần đầu tiên đến đại điện. Sàn cẩm thạch bóng loáng như gương soi, dãy cột trụ cao ngất ngưỡng, các thái giám đứng thẳng lưng vô cùng quy củ; tất cả làm bầu không khí trở nên trang trọng và nặng nề.
Thật ra nội tâm Cố Cửu Tư cũng hoảng loạn nhưng suy cho cùng hắn xuất thân phú quý, hồi còn bé cũng từng vào chốn cung đình, nên sắc mặt tương đối bình tĩnh. Diệp Thế An từ nhỏ đã tiếp xúc với quan lại, tuy lần đầu tới đại điện song mấy ngày qua hắn đã chuẩn bị chu đáo nên chẳng thất thố quá mức. Chỉ có Thẩm Minh trước kia vốn là tên du thủ du thực quyết chí làm thổ phỉ, lần đầu hắn gặp tình huống thế này vì vậy chả kiên nhẫn được đến một khắc. Hắn nhịn không được mà nhích lại gần Cố Cửu Tư rồi thì thào hỏi, “Sao bệ hạ chưa gọi chúng ta vào?”
“Cứ chờ là được,” Cố Cửu Tư hạ thấp giọng, ngoại trừ miệng thì các bộ phận khác đều bất động. Tay hắn cầm hốt[1], mắt lẳng lặng nhìn phía trước, thanh âm cực nhỏ, “Nói nhiều coi chừng rơi đầu.”
Đông Đô là nơi có thể rơi đầu bất kỳ lúc nào.
Thẩm Minh đã được răn dạy chuyện này trước khi tới đây.
Thẩm Minh mau chóng ngậm chặt miệng, xung quanh tức thì yên tĩnh. Một lúc sau, bên trong truyền ra tiếng xướng, ba người Cố Cửu Tư rốt cuộc được gọi vào.
Giờ phút này trong điện đứng đầy quý tộc cả cũ lẫn mới và quan viên triều đình, bọn họ đều nhìn chòng chọc ba người mới tiến vào. Bởi vì mọi người biết trong ba người có một người là ngôi sao chính trị mới được tân đế tán tưởng không ngớt, là sủng thần của thiên tử, là Hộ Bộ Thị lang trẻ nhất quốc gia này, và là người có khả năng cầm quyền Hộ Bộ nhất trong tương lai.
Cố Cửu Tư cảm giác được ánh mắt của mọi người, hắn đạp lên thảm đỏ như đang đạp lên đám mây quyền lực. Hắn dõi theo Phạm Hiên ngồi trên ngai vàng mỉm cười nhìn hắn. Trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu tại sao con người luôn muốn bò lên cao.
Không chỉ vì tiền tài, danh tiếng, quyền lợi, mà còn vì sự tán thành và mong đợi từ người khác.
Cố Cửu Tư vén lên vạt áo rồi cung kính quỳ xuống và dập đầu trước mặt Phạm Hiên. Hắn cất cao giọng, “Thần, Cố Cửu Tư, bái kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Diệp Thế An lẫn Thẩm Minh đều quỳ xuống giống hắn và cùng nhau hành lễ. Phạm Hiên cười cười, giơ tay nói, “Cố Thị lang, đứng lên đi.”
Chú thích
[1] Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại thời xưa khi vào chầu, muốn tâu gì với vua thì viết lên tấm hốt đó.
Tác giả :
Mặc Thư Bạch