Trường Phong Độ
Chương 70: Người nàng thật lòng thích là Cố Cửu Tư
Trên đường tới đây, hắn hờn dỗi suốt mười ngày. Những tưởng khi gặp nàng sẽ vờ vịt một phen nhưng khoảnh khắc thấy Liễu Ngọc Như, hắn đột nhiên cảm thấy chẳng còn chuyện gì khiến hắn vui sướng hơn thế.
Thích một người là khi nhìn họ sẽ nghĩ mọi thứ đều hoàn hảo, bất kể việc gì cũng tha thứ được.
Song niềm vui sướng này chưa kéo dài được bao lâu đã tan biến trước ánh mắt của đối phương.
Hắn biết tình trạng hiện giờ của Diệp Thế An nguy hiểm, nàng lo lắng là bình thường, nên hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân. Nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại vài phần khó chịu; có lẽ vì sự thân quen mà giọng nàng biểu lộ, có lẽ vì hắn biết rất nhiều chuyện quá khứ.
Ví dụ như hắn biết chữ của Liễu Ngọc Như giống Diệp Thế An, giọng văn hai người cũng tương tự. Hay khi hắn chứng kiến Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An đứng cạnh nhau, dáng vẻ bình thản trầm tĩnh của bọn họ giống hệt người còn lại.
Đây là dấu ấn mà Diệp Thế An khắc lên cuộc đời Liễu Ngọc Như; nàng tốn bao nhiêu năm trời bắt chước và tiếp cận hắn, suýt nữa còn gả cho hắn. Tính ra, sự chênh lệch giữa hắn và Diệp Thế An trong lòng Liễu Ngọc Như đâu chỉ là mấy năm, đấy còn là trách nhiệm lẫn cảm tình.
Hắn quan sát ánh mắt Liễu Ngọc Như nhìn Diệp Thế An thì bất chợt buồn bã; cả đời này Liễu Ngọc Như có lẽ sẽ không dùng ánh mắt ấy để nhìn hắn.
Nhưng hắn chẳng thể nói thành lời suy nghĩ này, hắn chỉ biết kìm nén và lặng lẽ ngồi cạnh Liễu Ngọc Như để nàng dựa vào trong lúc say ngủ chờ Diệp Thế An tỉnh lại.
Đến hừng đông, Diệp Thế An mơ màng tỉnh giấc. Hắn mới phát ra tiếng động, Liễu Ngọc Như đã bừng tỉnh và vội ghé vào bên cạnh Diệp Thế An mà sốt ruột hỏi, “Diệp ca ca, huynh vẫn ổn chứ?”
Diệp Thế An lờ đờ mở mắt, mãi hắn mới khàn khàn thều thào, “Nước.”
Cố Cửu Tư đến bên cạnh rót chén nước rồi nâng Diệp Thế An dậy và cho hắn uống, còn Liễu Ngọc Như đi ra ngoài gọi đại phu. Khi đại phu tới, ông khám bệnh cho Diệp Thế An lần nữa, làm xong ông liền dặn, “Ổn rồi, hằng ngày cứ uống theo đơn thuốc ta đã kê là được.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng đột ngột thả lỏng khiến nàng lảo đảo lùi hai bước. Cố Cửu Tư giơ tay đỡ nàng, Diệp Thế An thấy vậy bèn vội khuyên, “Ngọc Như mệt à, hay muội mau đi nghỉ đi?”
“Ta không sao,” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “ta đi trông coi Vận nhi.”
Song Cố Cửu Tư giữ chặt nàng, Liễu Ngọc Như quay đầu lại nhìn hắn. Cố Cửu Tư cúi đầu, nét mặt trầm lặng, “Diệp Vận không sao hết, nàng ấy mà tỉnh lại thì ta sẽ cho người thông báo với nàng. Nàng hãy về nghỉ ngơi đi.”
Đầu óc Liễu Ngọc Như hơi choáng váng, tuy còn bất an nhưng nàng biết Cố Cửu Tư nói đúng. Nàng đang định gật đầu thì Cố Cửu Tư cho rằng nàng vẫn ngoan cố, hắn chẳng nói hai lời mà tiến lên rồi khiêng nàng trên vai.
Liễu Ngọc Như sợ hãi kêu một tiếng, Diệp Thế An và những người khác cũng sững sờ. Hắn khiêng Liễu Ngọc Như ra khỏi phòng thì nàng mới kịp phản ứng. Nàng đỏ mặt nói, “Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống!”
Cố Cửu Tư im lặng mím môi, bước chân càng nhanh hơn. Hắn dùng chân đá văng cửa, ném người lên giường rồi lập tức khóa cửa.
Chuỗi động tác liên tiếp ấy hù dọa Liễu Ngọc Như tới mức nàng chỉ biết ngây dại nhìn. Cố Cửu Tư trầm mặc không nói chuyện, hắn cởi áo ngoài rồi đến quỳ trước giường, ôm lấy chân Liễu Ngọc Như và cởi giày cho nàng.
Sau đó hắn trèo lên giường, thả màn giường xuống rồi quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như đang ngồi ở một bên.
Tuy giờ là ban ngày ban mặt nhưng màn giường vừa được thả xuống thì đã che chắn toàn bộ ánh sáng. Hai người ở trong một không gian hẹp khiến nhiệt độ tăng cao.
Cố Cửu Tư lặng lẽ nhìn Liễu Ngọc Như. Nàng biết biểu hiện thế kia tức nghĩa hắn đang mất hứng bèn thận trọng hỏi, “Ngươi không vui à? Có gì cứ nói với ta, nếu do ta sai thì ta sẽ sửa.”
Cố Cửu Tư không trả lời, hắn nằm xuống, đưa lưng về phía Liễu Ngọc Như mà nhàn nhạt bảo, “Ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ này liền hiểu hắn thật sự không vui. Nàng nằm trên giường, biết rõ Cố Cửu Tư chả hề ngủ. Cố Cửu Tư đưa lưng về phía nàng, nãy giờ hắn vẫn mở to mắt nhìn màn giường.
Hắn chẳng biết bản thân đang chờ đợi điều gì nhưng vẫn cứ mở mắt trông ngóng.
Liễu Ngọc Như nhìn nóc giường, nàng mệt mỏi vô cùng.
Mười ngày này chỉ toàn truy sát, lang thang, chạy trốn; đêm qua Diệp Thế An còn suýt chết. Thần kinh nàng căng thẳng, sức lực kiệt quệ. Nhưng nàng vẫn vướng mắc việc Cố Cửu Tư không vui, nàng muốn tìm ra nguyên nhân mà sự mệt mỏi lại khiến đầu óc nàng hoạt động khó khăn.
Cố Cửu Tư phát hiện nàng chưa ngủ, hắn biết nàng đang lo nghĩ về hắn. Nghĩ vậy hắn lại thấy đau lòng, hắn cắn chặt răng, xoay người ôm nàng vào lòng. Hắn thô lỗ hôn nàng, lạnh lùng nói, “Ngủ đi đã, bao giờ tỉnh lại sẽ tính sổ với nàng.”
Lời này làm Liễu Ngọc Như nhịn chẳng được mà bật cười, không biết vì sao nàng thấy thư thái hơn rất nhiều. Nàng mơ màng ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Khi ôm Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư chợt nhận thức được lý do những người yêu nhau thích tư thế này. Tư thế này sở hữu sức mạnh thần kỳ; nó có thể lặng lẽ trấn an mọi nỗi khó chịu, giận dữ, ấm ức.
Hắn cũng lâu rồi chưa được ngủ ngon nên khi nghe tiếng hít thở đều đặn của Liễu Ngọc Như, hắn bất giác chìm vào giấc ngủ.
Lúc hai người thức dậy đã là buổi chiều. Liễu Ngọc Như mở to mắt, nàng phát hiện mình vẫn nằm trong lòng Cố Cửu Tư. Tinh thần nàng khá hơn hẳn nên nàng âm thầm quan sát Cố Cửu Tư.
Mấy tháng không gặp, Cố Cửu Tư rõ ràng cũng gầy đi. Khuôn mặt chững chạc hơn, trên cằm lún phún râu; nhìn thoáng qua trông hắn hơi tiều tụy.
Nhưng hắn vẫn đẹp như trước.
Liễu Ngọc Như ngắm nhìn khuôn mặt hắn, nhất thời chẳng thể di dời ánh mắt. Nằm trong lòng hắn khiến nàng thấy cách biệt với thế giới xung quanh. Nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tại sao Cố Cửu Tư giận dữ?
Vì nàng chiếu cố Diệp Thế An ư?
Nhưng đêm qua Diệp Thế An trọng thương, nàng lo lắng là đương nhiên mà? Diệp Thế An năm lần bảy lượt cứu bọn họ, Cố Cửu Tư không phải người hẹp hòi như vậy.
Huống hồ Diệp Thế An còn cứu Cố Lãng Hoa, bọn họ hẳn nên cảm kích hắn.
Song nàng đối với Diệp Thế An quả thật không chỉ có cảm kích. Trong mắt nàng, Diệp Thế An là bằng hữu, là huynh trưởng; Cố Cửu Tư luôn nhạy bén nên e rằng hắn đã nhận ra tình cảm vượt quá sự cảm kích này. Hơn nữa trước kia nàng từng có hôn ước với Diệp Thế An, Cố Cửu Tư buồn bực là lẽ thường tình.
Nàng dần dần hiểu được suy nghĩ của Cố Cửu Tư liền không khỏi cười, sau đấy nàng dựa đầu vào ngực hắn. Động tác này đánh thức Cố Cửu Tư, hắn thấy Liễu Ngọc Như rúc vào lòng mình thì trong lòng ấm áp. Hắn vô thức giơ tay muốn vén tóc nàng nhưng ngừng lại giữa chừng, đầu óc đã tỉnh táo hơn.
Mặt hắn hiện vẻ kiên quyết, hắn thu tay lại và vén màn giường lên rồi đứng dậy đi rót nước ở bàn.
Hắn vừa uống vừa nghĩ Liễu Ngọc Như có muốn uống không, hắn muốn rót chén nước cho nàng nhưng không muốn nhượng bộ trước. May thay, ngay lúc ấy Liễu Ngọc Như đã cuốn màn lên và rời giường.
Cố Cửu Tư thấy nàng tới gần cũng chẳng nói tiếng nào, hắn đến bên chậu nước rồi khum tay hất nước lên mặt. Rửa mặt xong, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Liễu Ngọc Như đưa khăn cho hắn.
Hắn bất động trong giây lát, sau đó lựa chọn dùng tay áo lau mặt rồi xoay người sang chỗ khác.
Hắn nhìn một vòng quanh phòng, rốt cuộc chạy đến chỗ chồng công văn và ngồi xuống bắt đầu xử lý công việc còn dang dở.
Liễu Ngọc Như biết hắn đang hờn dỗi nên cũng không bắt chuyện, nàng thay đồ rửa mặt trước rồi mới đến bên cạnh Cố Cửu Tư.
Đầu tiên nàng dựa vào vai Cố Cửu Tư, hắn thoáng dừng bút nhưng vẫn chẳng chịu để ý nàng và giả bộ như nàng không tồn tại. Liễu Ngọc Như dựa vào người hắn một hồi mà chẳng thấy Cố Cửu Tư phản ứng, nàng ngẫm nghĩ rồi đứng dậy đi đến phía sau và xoa bóp vai cho hắn.
Động tác này khiến Cố Cửu Tư không viết lách được bèn vừa giơ tay đẩy nàng vừa lẩm bẩm, “Nàng đừng gạt ta.”
“Lang quân kỳ lạ thật,” Liễu Ngọc Như cười nói, “ta giúp ngươi xoa bóp vai thì sao gọi là gạt ngươi được?”
Cố Cửu Tư rầu rĩ thấp giọng đáp, “Ta còn phải phê duyệt công văn.”
“Ta sẽ nhẹ tay để không làm phiền ngươi.”
Cố Cửu Tư mím môi, trông vẫn rất bực bội. Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ rồi nói, “Nếu ngươi cảm thấy ta quấy rầy ngươi thì thôi vậy, ta đi thăm Diệp ca ca và Vận nhi.”
Dứt lời, nàng đứng dậy đi ra ngoài. Cố Cửu Tư siết chặt bút, giọng hắn cất lên từ phía sau nàng, “Đại phu đã bảo hắn không sao mà nàng còn đi làm gi?”
“Lang quân nói lạ ghê,” Liễu Ngọc Như ngoái đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, “không có chuyện lớn thì có chuyện nhỏ. Lòng ta nhớ thương huynh ấy thì sao có thể không đi.”
Liễu Ngọc Như xoay người bước đi, cười bảo, “Lang quân chăm chỉ làm việc nhé, ta đi trước.”
“Liễu Ngọc Như!”
Cố Cửu Tư rốt cuộc quăng bút, hắn khẽ quát, “Nàng đứng lại cho ta!”
Liễu Ngọc Như nghe thấy song bước chân vẫn thoăn thoắt, thậm chí còn đi nhanh hơn.
Cố Cửu Tư thấy nàng thật sự không dừng lại, hắn sững sờ một lát rồi vội vàng đứng dậy ra ngoài đuổi theo Liễu Ngọc Như. Hắn nôn nóng gọi, “Liễu Ngọc Như, nàng quay lại ngay cho ta! Ta không cho nàng đi!”
Hắn sốt ruột xông ra ngoài hành lang, mới rẽ vào khúc quanh đã thấy Liễu Ngọc Như vừa đứng chờ trên hành lang vừa cười tủm tỉm.
Nàng mặc áo choàng lông chồn, tay ôm lò sưởi, dường như đã sớm đoán được hắn sẽ đuổi theo. Nàng mỉm cười, “Không phải lang quân chê ta phiền à?”
Cố Cửu Tư lặng thinh, hắn nhìn Liễu Ngọc Như cười liền tức khắc hiểu nàng biết tại sao hắn giận dỗi. Chẳng qua nàng muốn giúp hắn hạ hỏa và hết giận trước rồi mới lùi một bước để tiến hai bước mà nói chuyện với hắn.
Nàng vốn dĩ là người thông minh, biện pháp này đơn giản mà hiệu quả. Nhưng cứ nghĩ tới nàng chắc hứng chí lắm vì mọi chuyện đều theo tính toán của nàng, Cố Cửu Tư lại thấy mất hứng.
Hắn không thích bộ dạng vững vàng thong dong của nàng. Trong chuyện tình cảm của hai người, hắn thì bất an, thấp thỏm, suốt ngày thận trọng, lo được lo mất; nàng thì luôn bình chân như vại. Hắn cảm thấy thật bất công.
Liễu Ngọc Như biết hắn đang nghĩ gì, nàng im lặng cười và chờ bước tiếp theo của hắn. Song không ngờ người này rút ngắn ba bước thành hai bước để tới trước mặt nàng; hắn đi rất nhanh, khí thế hung hăng. Nàng chưa kịp phản ứng, chỉ mới thốt nên “ngươi” một cái đã bị đối phương giữ chặt đầu. Sau đấy hắn cúi đầu hôn nàng.
Nụ hôn này mãnh liệt, môi lưỡi hành quân thần tốc khiến nàng choáng váng lẫn hoa mắt.
Tuy hạ nhân đã lui xuống từ lâu nhưng đây vẫn là hành lang, nàng bỗng thấy hốt hoảng. Nàng kinh hãi lùi về sau liên tục, hắn lại buộc nàng tiến về phía trước; một tay giữ chặt đầu nàng, tay kia vịn eo nàng, chẳng hề cho phép nàng phản kháng.
Lần đầu tiên nàng mới biết Cố Cửu Tư cũng có lúc dữ dội như thế, hoàn toàn không chấp nhận người khác cự tuyệt. Nàng vừa hoảng sợ vừa rối bời, những cảm xúc khó gọi tên xuất hiện theo nhịp tim đập của nàng. Nội tâm vốn luôn phẳng lặng rốt cuộc gợn sóng.
Giây phút hắn kết thúc nụ hôn, mặt nàng đã đỏ bừng. Nàng chẳng dám mở mắt, lông mi run run, lưng dựa vào cây cột; nhìn sao cũng thấy cực kỳ đáng yêu.
Dáng vẻ của nàng khiến Cố Cửu Tư thoải mái hơn nhiều. Tay hắn cảm nhận được sự run rẩy khó thấy của nàng, hắn nhịn không được mà cười nói, “Ta cứ sợ nếu nàng không đáp lại chút nào thì ta thật muốn cúng nàng làm Bồ Tát.”
“Ngươi…” Liễu Ngọc Như gian nan mở mắt nhưng vẫn chả dám nhìn hắn, nàng nhìn ra sân và run run nói, “Ngươi làm vậy là không được.”
Chân nàng hình như hơi nhũn ra, cả người phải dựa vào hắn. Giọng nàng thay đổi thanh điệu, ngoài sự dịu dàng trước giờ còn hiện hữu chút run rẩy, tựa như hàm chứa tiếng khóc nức nở.
Trong lúc nàng cố gắng trấn định, Cố Cửu Tư ngắm nhìn nàng mà cảm giác thân dưới căng lên. Hắn không khỏi nuốt nước bọt, trong thoáng chốc, sự bực mình ban nãy hóa thành hư vô. Hắn cúi đầu để che giấu sắc mặt, khàn khàn lên tiếng, “Là ta không đúng, chúng ta vào thôi.”
Tay hắn trượt xuống, hắn cầm tay nàng và thì thầm hỏi, “Muốn ta ôm hay nàng tự đi?”
“Ta…ta tự đi.”
Liễu Ngọc Như nhút nhát trả lời, Cố Cửu Tư đồng ý, cũng chẳng làm nàng khó xử. Hai người tay cầm tay trở về phòng, có nỗi xấu hổ không tên quanh quẩn bên bọn họ.
Khi vào phòng, Cố Cửu Tư đóng cửa rồi cởi áo choàng lông chồn cho Liễu Ngọc Như. Nàng hơi rụt người, động tác Cố Cửu Tư thoáng ngừng lại. Lát sau, hắn mở lời, “Mới nãy làm nàng sợ, là ta không đúng.”
Liễu Ngọc Như im lặng, Cố Cửu Tư bước lại gần và ôm nàng vào lòng. Sự ấm áp của hắn khiến nàng dần dần hồi phục, nàng thả lỏng người, nhỏ giọng đáp, “Chỗ đấy là hành lang, lang quân thật càn rỡ.”
“Ừ.” Cố Cửu Tư khẽ nói, “Là ta không phải.”
Liễu Ngọc Như không nói gì, hai người lặng lẽ ôm nhau. Khi Cố Cửu Tư nhận thấy nàng đã bớt căng thẳng, hắn chậm rãi cất tiếng, “Ta chỉ quá tức giận thôi.”
“Ta chiếu cố Diệp công tử vì huynh ấy ở trong tình trạng nguy cấp. Hiện giờ chẳng còn mấy ai là người ta quen từ nhỏ, trở lại Dương Châu thì cảnh còn người mất, vì vậy ta càng quý trọng người từng quen biết. Nhưng chẳng nghĩ đến cảm xúc của ngươi là ta không đúng.”
Liễu Ngọc Như thấy tâm tình hắn ổn định bèn nâng tay ôm lấy hắn, dịu dàng nói, “Ngươi đừng giận.”
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư bình tĩnh lên tiếng, “đây không phải lý do ta tức giận.”
Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ nhìn hắn. Cố Cửu Tư buông nàng ra, ánh mắt dừng trên người nàng và điềm tĩnh nói, “Dọc đường đi ta cứ nghĩ mãi, trong mắt nàng thì ta là ai, hắn là ai. Nàng liều mình cứu ta vì ta là phu quân của nàng, nếu ta không phải phu quân của nàng thì nàng vẫn có thể liều mình cứu ta chứ?”
Liễu Ngọc Như nhìn hắn, Cố Cửu Tư cảm thấy chật vật khi thốt ra những lời này. Hắn quay đầu đi, giọng khàn khàn, “Diệp Thế An có là trượng phu của nàng hay không thì nàng đều tình nguyện liều mình cứu hắn, còn ta thì sao? Trong lòng nàng, hắn có rất nhiều thân phận; huynh trưởng, bằng hữu, cố nhân. Nhưng nàng đã cho hắn và làm vì hắn rất nhiều thứ. Ta biết chữ nàng giống chữ hắn, nàng cũng vẽ tương tự hắn. Ta biết nàng từng muốn gả cho hắn, từng thích hắn. Ta tự nhủ mọi chuyện đã qua rồi, nhưng còn hiện tại?”
Cố Cửu Tư vừa nói vừa nhắm nghiền mắt.
Hắn vốn biết yêu thích một người khiến bản thân cảm nhận được cả sự ngọt ngào lẫn cay đắng. Từ ngày thích Liễu Ngọc Như tới nay, đây là lần đầu hắn cảm thấy cay đắng.
Hắn không phải người giấu giếm suy nghĩ bèn thấp giọng hỏi, “Hiện tại nàng vẫn thích hắn à? Nếu chẳng thích hắn thì sao nàng có thể đánh cược tính mạng để cứu hắn?”
Liễu Ngọc Như không trả lời ngay. Nàng nhìn thanh niên đang nhắm hai mắt khi nói những lời kia, biết hắn khổ sở làm nàng hoảng hốt. Nàng vội nói, “Cửu Tư, ta thích huynh ấy hay không đâu quan trọng, ta với ngươi đã là phu thê…”
“Sao lại không quan trọng?!” Cố Cửu Tư quay ngoắt đầu lại, hét to, “Ta thích nàng, việc nàng thích hắn hay không sao có thể chẳng quan trọng?”
Lời này của hắn làm Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng. Đôi mắt hắn trong sáng và thanh khiết, ánh mắt mang theo sự cố chấp của thiếu niên, giống như hắn cần một đáp án bằng mọi giá.
Liễu Ngọc Như nhìn hắn, thật ra nàng biết hắn thích nàng nhưng đây là lần đầu hắn nói thẳng ra. Nàng từng cho rằng những lời này không cần nói ra miệng nhưng đến lúc nghe rồi nàng mới cảm thấy có niềm vui sướng âm thầm tràn lan. Nhưng trong sự vui sướng này lại pha trộn chút sợ hãi mơ hồ. Nàng quay đầu đi, không dám nhìn hắn. Cố Cửu Tư tiến lên một bước, cầm tay nàng rồi cắn răng bảo, “Hôm nay đã nói thì phải nói cho rõ, hắn là ai trong lòng nàng? Ta là ai? Nàng có thích hắn không?”
Liễu Ngọc Như nghe hắn hỏi dồn dập như một đứa trẻ, tâm hồn nàng không biết vì sao bỗng trở nên thanh thản.
Nàng sẽ bất lực nếu hắn kìm nén sự bực bội, nhưng hắn đã thẳng thắn thì nàng cũng chẳng sợ. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, bình tĩnh hỏi, “Kiểu thích mà ngươi nói là như thế nào?”
“Hai người toàn tâm toàn ý, một đời một kiếp chỉ có nhau.” Cố Cửu Tư nghiêm túc trả lời.
Liễu Ngọc Như trầm mặc giây lát, nàng từ tốn nói, “Nếu ta thích huynh ấy thì ngươi sẽ làm gì?”
“Nếu nàng thích,” bàn tay đang nắm tay nàng của Cố Cửu Tư run run, lời này khiến lòng hắn đau như cắt song hắn vẫn gian nan nói tiếp, “nếu nàng thích hắn và hắn cũng thích nàng, ta dĩ nhiên sẽ tác thành và không dây dưa nữa. Nàng có ơn với Cố gia ta, ta sẽ đối đãi nàng như với ân nhân, sẽ tốt với nàng cả đời, bảo vệ nàng chu đáo.”
“Nếu hắn không thích nàng, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng. Chờ nàng gặp được người mình thích, ta lại tiếp tục đối tốt với nàng, bảo vệ nàng chu đáo.”
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói mà trong lòng có thứ gì chợt sụp đổ. Ánh mắt hắn quá nghiêm túc, làm người ta cảm thấy hắn có thể thực hiện lời thề trọn đời này. Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn hắn, nàng nhịn không được mà hỏi, “Nếu ta thích ngươi thì sao?”
“Nếu nàng thích ta,” Cố Cửu Tư gượng cười, “đời này ta chỉ yêu nàng, thương nàng. Ta sẽ khiến nàng trở thành máu thịt trong lòng ta, viên ngọc nơi đôi mắt ta, và cả sinh mạng của ta. Ta sẽ ở cạnh nàng đến đầu bạc răng long, bảo vệ nàng một đời bình yên.”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như không khỏi cười, “Ta thích ngươi hay không thì ngươi đều bảo vệ ta cả đời, vậy khác ở điểm nào?”
“Biết làm sao được,” Cố Cửu Tư cười khổ sở. Hắn nhìn người trước mặt dường như đang vô cùng phấn chấn vì lời này mà bất đắc dĩ nói, “Nàng thích ta hay không thì ta vẫn thích nàng nên biết làm sao được?”
Liễu Ngọc Như hơi sửng sốt.
Nàng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, xem rất nhiều vở kịch, trong kịch luôn có thề non hẹn biển nhưng chưa từng có câu nào động lòng người đến vậy.
Nàng thích ta hay không thì ta vẫn thích nàng nên biết làm sao được.
Tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch. Dáng vẻ của hắn trong mắt nàng vừa tốt đẹp lại dịu dàng, nàng suýt nữa buột miệng thốt ra từ “thích” kia. Nhưng trước lúc nó thoát khỏi miệng, nàng vẫn nuốt xuống.
Nàng không phải người dễ xúc động; dù là ở quá khứ, hiện tại, hay tương lai. Nàng không thể vì nhất thời cảm động mà thốt nên những lời thiếu lý trí. Vì vậy nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, không chấp nhận nàng trốn tránh dù chỉ một chút. Qua hồi lâu, Liễu Ngọc Như than nhẹ, “Ngươi thật sự muốn ta nói rõ ràng à?”
“Phải.”
“Được,” Liễu Ngọc Như ôn hòa cười, “ta thích ngươi.”
Cố Cửu Tư bất động, hắn biết nàng chưa nói xong. Hắn dõi theo nàng ngồi xuống rồi tự rót trà cho mình, nàng nhấp một ngụm, suy tư hồi lâu mới nói tiếp, “Nhưng ta nghĩ cái thích này không phải thứ ngươi mong muốn. Cửu Tư, thật ra ta vẫn luôn biết ngươi thích dạng tình cảm thế nào. Ngươi muốn đối phương toàn tâm toàn ý phó thác cho ngươi mà không giữ lại chút gì, nhưng đây là việc mà cả đời ta cũng chẳng làm được.”
“Ta đã chứng kiến mẫu thân mình và vô số nữ tử hướng tới kết cục đáng buồn. Ta có thể dùng chót lưỡi đầu môi bằng lòng giao phó toàn tâm toàn ý cho ngươi, nhưng ta không thể lừa ngươi. Ta chỉ có thể hứa mình sẽ làm được những điều này,” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, vẻ mặt trấn tĩnh, “ta có thể bầu bạn bên ngươi suốt đời, sẽ tốt với ngươi. Nếu ngươi thích ta, ta nguyện ý trao tâm mình cho ngươi. Nếu ngươi không thích ta, ta cũng sẽ tận lực làm đại phu nhân của ngươi, tuyệt đối không phản bội.”
Cố Cửu Tư im lặng, hắn chẳng biết mình nên vui mừng hay bi thương.
Hắn chợt hiểu nguyên nhân mình luôn bất an trước Diệp Thế An. Hắn chả phải bất an vì Diệp Thế An mà hắn biết rõ tình cảm mình dành cho Liễu Ngọc Như thực chất không có nền tảng.
Hắn thấp thỏm lo được lo mất vì Liễu Ngọc Như.
Hắn muốn cười song lại cảm thấy sẽ miễn cưỡng lắm. Liễu Ngọc Như cúi đầu, trong lòng hơi chật vật. Một lúc lâu sau, nàng khàn khàn cất tiếng, “Nhưng Cửu Tư à, ta thật lòng thích chàng[1].”
Động tâm vì hắn, vui mừng vì hắn, lặn lội ngàn dặm vì hắn, sống chết cùng hắn.
Nhưng hắn muốn quá nhiều mà nàng thật sự không thể cho. Nàng có muốn cho thì cũng chẳng thể quyết định thay trái tim. Đời nàng chưa từng thích ai như vậy, song dù thích người này thì nàng vẫn không thể thay đổi bản thân.
Nàng chỉ tùy hứng trước mặt hắn, cũng chỉ cảm nhận được sự bình yên khi ở bên hắn.
Hắn là độc nhất vô nhị với nàng, nhưng thứ hắn muốn đâu chỉ là độc nhất vô nhị.
Cố Cửu Tư không nói gì, mất một lúc lâu hắn mới đột ngột hỏi, “Vậy tình cảm nàng dành cho Diệp Thế An là gì?”
“Huynh ấy từng là nguyện vọng của ta.” Liễu Ngọc Như thẳng thắn và thành khẩn trả lời, “Khi còn nhỏ ta muốn được sống tốt nên hay nghĩ thế nào mới là tốt. Ta quen biết huynh ấy qua miệng Diệp Vận, cũng thi thoảng nói vài câu với huynh ấy. Ta ảo tưởng về con người huynh ấy, về cuộc sống huynh ấy sẽ cho ta. Ta từng nghĩ mình thật sự thích huynh ấy.”
Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ cười, “Sau này ta mới biết, thích một người không phải là như vậy.”
“Vậy là thế nào?”
Liễu Ngọc Như trầm mặc. Hồi lâu sau, nàng ngước nhìn hắn và kiên định đáp, “Như chàng vậy.”
Cố Cửu Tư lặng thinh, lời này khiến hắn sững sờ.
Liễu Ngọc Như cúi đầu, lòng nàng có chút khó chịu, cũng có chút sợ hãi; song nàng chẳng biểu hiện ra ngoài. Nàng miễn cưỡng cười, kiềm chế cảm xúc mà nói, “Ta biết chàng cảm thấy những lời ta nói giống như trêu đùa. Một mặt nói không thể đáp ứng yêu cầu của chàng, mặt khác lại nói thích chàng; cái thích của ta chẳng hề có thành ý. Chàng biết không, trước kia ta vẫn luôn lo lắng.”
“Lo lắng điều gì?”
“Ta lo lắng,” Liễu Ngọc Như thoáng ngừng lại, nàng nuốt xuống sự nghẹn ngào trong giọng mình, cố gắng bình tĩnh rồi mới tiếp tục, “bản thân không xứng với chàng. Ta ham muốn tình cảm của chàng song lại chả thể giao cho chàng tình cảm tương xứng. Nên ta vốn không muốn suy nghĩ sâu xa, định sẽ mãi mãi sống đời phu thê trên danh nghĩa với chàng. Nhưng chàng ấy à,” Liễu Ngọc Như chua xót bật cười, nàng không thể ngăn được đôi mắt đỏ hoe bèn sụt sịt mũi quay đầu đi rồi khàn khàn nói, “quá đáng ghét.”
Cứ nhất định phải nói rõ ràng, phải làm ầm ĩ chuyện này.
Buộc nàng thẳng thắn thừa nhận tình cảm giữa hai người không bình đẳng và nàng chẳng xứng với hắn. Nhưng không xứng thì làm sao giờ, nàng luyến tiếc hắn; nàng sợ hắn biết sẽ vứt bỏ nàng mà đi. Nàng cụp mắt, trong lòng vừa sợ hãi vừa khó chịu.
Nàng không đành lòng lừa hắn, nhưng biết nói ra những lời này sẽ khiến tình cảm sứt mẻ. Tình cảm của Cố Cửu Tư nóng bỏng và bộc trực, song những vật sáng chói đều tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Nguồn:
Cố Cửu Tư không nói gì, nàng chẳng thể khống chế cảm xúc. Thật ra nàng dồn nén đã lâu; từ Dương Châu đến đây, Liễu Tuyên dẫn nhà đi lưu vong, bằng hữu cửa nát nhà tan, cố hương lẫn cố nhân cũng chả còn, lại thêm lang thang do bị truy sát nữa. Người trước mặt vốn là bến cảng cuối cùng của nàng, ai ngờ cảng cũng có ngày mưa gió.
Nàng cảm thấy sự mệt mỏi và chua xót thấm sâu tận xương tủy nhưng lại không thể bày tỏ. Tất cả cảm xúc lặng im tích lũy, cuối cùng hóa thành nước mắt lã chã rơi xuống. Một khắc kia nàng đã nghĩ nếu Cố Cửu Tư vì chuyện này mà xa cách nàng thì nàng phải làm thế nào.
Cố Cửu Tư nhìn thân hình mỏng manh của nàng khẽ run, nàng vừa cắn chặt răng vừa rơi nước mắt. Hắn im lặng thật lâu, thế rồi hắn chợt thở mạnh ra và đi về phía trước để ôm người này vào lòng. Liễu Ngọc Như nghe thấy hắn cười, nàng khàn giọng hỏi, “Chàng cười gì đấy?”
“Ta đã suy nghĩ thông suốt nên không ầm ĩ với nàng nữa.”
“Chàng suy nghĩ thông suốt cái gì?” Liễu Ngọc Như dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Cố Cửu Tư ôm nàng, cười cười, “Nàng có thể khóc vì ta, ta rất vui.”
“Chàng thật lòng muốn chọc giận ta phải không?”
“Nàng tình nguyện khóc vì ta, tức nghĩa trong lòng nàng có ta.” Cố Cửu Tư gối đầu lên vai nàng, ấm áp nói, “Vấn đề yêu thích có bao giờ tuyệt đối công bằng? Thật ra chỉ cần nàng thích ta, đừng thích người khác, là đủ rồi. Ta là nam nhân nên không so đo cũng chẳng kiểu cách như nàng. Ta thích nàng nhiều hơn cũng không sao, ngược lại ta cực kỳ mừng rỡ. Như vậy ăn thiệt thòi là ta chứ không phải bảo bối trong lòng ta.”
Hắn ngước mặt nhìn nàng, ánh mắt chân thành, “Nàng đừng nghĩ gì mà xứng đôi hay không. Chỉ cần nàng thích mỗi mình ta, không thích những người khác là ta yên tâm. Hai ta có cả một đời, tình cảm ta muốn thì ta sẽ đích thân giành lấy. Nếu không giành được là do ta chưa đủ tốt, ta sẽ chẳng thấy oan ức.”
“Đây là chàng tốt với ta,” Liễu Ngọc Như khàn khàn mở miệng, “lòng ta hiểu rõ.”
“Lòng nàng hiểu rõ vậy mỗi ngày phải nhớ lang quân của nàng tốt với nàng thế nào. Nhớ kỹ đấy nhé, đừng nhớ mấy chuyện phiền lòng của cha nàng hay người khác. Chỉ cần nhớ ta tốt là được. Ngọc Như, không phải nàng không đủ thích ta,” Cố Cửu Tư thở dài, “chẳng qua chuyện tình cảm giống như tiền bạc, đâu phải ai cũng giàu có. Ta có một trăm văn, ta cho nàng chín mươi; nàng có năm mươi văn, nàng cho ta hết năm mươi. Điều này chẳng có nghĩa là ta cho nhiều hơn nàng. Ngọc Như, nàng đã cho ta đủ nhiều rồi.”
Hắn vừa ôm chặt nàng vừa lẩm bẩm, “Ta thấy đủ.”
“Ta chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ cần nàng đáp ứng ta hai việc.”
“Hai việc gì?”
“Đời này, nàng chỉ thích mình ta thôi.”
“Còn nữa…” Cố Cửu Tư buông nàng ra, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt nàng. Hắn cười sang sảng, rạng rỡ lại dịu dàng, tựa như rạng mây để lộ mặt trời cho chúng sinh đắm mình trong ánh nắng.
Hắn nói, “Mỗi ngày hãy thích ta nhiều hơn một chút.”
Chỉ thích mình ta, mỗi ngày lại thích ta nhiều hơn một chút, vậy là đủ rồi.
Chú thích
[1] Dù chưa phải kiểu tình yêu mà Cố Cửu Tư mong muốn nhưng Liễu Ngọc Như cũng nhận ra tình cảm mình thay đổi nên giờ sẽ gọi Cố Cửu Tư là “chàng” nhé.
Thích một người là khi nhìn họ sẽ nghĩ mọi thứ đều hoàn hảo, bất kể việc gì cũng tha thứ được.
Song niềm vui sướng này chưa kéo dài được bao lâu đã tan biến trước ánh mắt của đối phương.
Hắn biết tình trạng hiện giờ của Diệp Thế An nguy hiểm, nàng lo lắng là bình thường, nên hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân. Nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại vài phần khó chịu; có lẽ vì sự thân quen mà giọng nàng biểu lộ, có lẽ vì hắn biết rất nhiều chuyện quá khứ.
Ví dụ như hắn biết chữ của Liễu Ngọc Như giống Diệp Thế An, giọng văn hai người cũng tương tự. Hay khi hắn chứng kiến Liễu Ngọc Như và Diệp Thế An đứng cạnh nhau, dáng vẻ bình thản trầm tĩnh của bọn họ giống hệt người còn lại.
Đây là dấu ấn mà Diệp Thế An khắc lên cuộc đời Liễu Ngọc Như; nàng tốn bao nhiêu năm trời bắt chước và tiếp cận hắn, suýt nữa còn gả cho hắn. Tính ra, sự chênh lệch giữa hắn và Diệp Thế An trong lòng Liễu Ngọc Như đâu chỉ là mấy năm, đấy còn là trách nhiệm lẫn cảm tình.
Hắn quan sát ánh mắt Liễu Ngọc Như nhìn Diệp Thế An thì bất chợt buồn bã; cả đời này Liễu Ngọc Như có lẽ sẽ không dùng ánh mắt ấy để nhìn hắn.
Nhưng hắn chẳng thể nói thành lời suy nghĩ này, hắn chỉ biết kìm nén và lặng lẽ ngồi cạnh Liễu Ngọc Như để nàng dựa vào trong lúc say ngủ chờ Diệp Thế An tỉnh lại.
Đến hừng đông, Diệp Thế An mơ màng tỉnh giấc. Hắn mới phát ra tiếng động, Liễu Ngọc Như đã bừng tỉnh và vội ghé vào bên cạnh Diệp Thế An mà sốt ruột hỏi, “Diệp ca ca, huynh vẫn ổn chứ?”
Diệp Thế An lờ đờ mở mắt, mãi hắn mới khàn khàn thều thào, “Nước.”
Cố Cửu Tư đến bên cạnh rót chén nước rồi nâng Diệp Thế An dậy và cho hắn uống, còn Liễu Ngọc Như đi ra ngoài gọi đại phu. Khi đại phu tới, ông khám bệnh cho Diệp Thế An lần nữa, làm xong ông liền dặn, “Ổn rồi, hằng ngày cứ uống theo đơn thuốc ta đã kê là được.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng đột ngột thả lỏng khiến nàng lảo đảo lùi hai bước. Cố Cửu Tư giơ tay đỡ nàng, Diệp Thế An thấy vậy bèn vội khuyên, “Ngọc Như mệt à, hay muội mau đi nghỉ đi?”
“Ta không sao,” Liễu Ngọc Như lắc đầu, “ta đi trông coi Vận nhi.”
Song Cố Cửu Tư giữ chặt nàng, Liễu Ngọc Như quay đầu lại nhìn hắn. Cố Cửu Tư cúi đầu, nét mặt trầm lặng, “Diệp Vận không sao hết, nàng ấy mà tỉnh lại thì ta sẽ cho người thông báo với nàng. Nàng hãy về nghỉ ngơi đi.”
Đầu óc Liễu Ngọc Như hơi choáng váng, tuy còn bất an nhưng nàng biết Cố Cửu Tư nói đúng. Nàng đang định gật đầu thì Cố Cửu Tư cho rằng nàng vẫn ngoan cố, hắn chẳng nói hai lời mà tiến lên rồi khiêng nàng trên vai.
Liễu Ngọc Như sợ hãi kêu một tiếng, Diệp Thế An và những người khác cũng sững sờ. Hắn khiêng Liễu Ngọc Như ra khỏi phòng thì nàng mới kịp phản ứng. Nàng đỏ mặt nói, “Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống!”
Cố Cửu Tư im lặng mím môi, bước chân càng nhanh hơn. Hắn dùng chân đá văng cửa, ném người lên giường rồi lập tức khóa cửa.
Chuỗi động tác liên tiếp ấy hù dọa Liễu Ngọc Như tới mức nàng chỉ biết ngây dại nhìn. Cố Cửu Tư trầm mặc không nói chuyện, hắn cởi áo ngoài rồi đến quỳ trước giường, ôm lấy chân Liễu Ngọc Như và cởi giày cho nàng.
Sau đó hắn trèo lên giường, thả màn giường xuống rồi quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như đang ngồi ở một bên.
Tuy giờ là ban ngày ban mặt nhưng màn giường vừa được thả xuống thì đã che chắn toàn bộ ánh sáng. Hai người ở trong một không gian hẹp khiến nhiệt độ tăng cao.
Cố Cửu Tư lặng lẽ nhìn Liễu Ngọc Như. Nàng biết biểu hiện thế kia tức nghĩa hắn đang mất hứng bèn thận trọng hỏi, “Ngươi không vui à? Có gì cứ nói với ta, nếu do ta sai thì ta sẽ sửa.”
Cố Cửu Tư không trả lời, hắn nằm xuống, đưa lưng về phía Liễu Ngọc Như mà nhàn nhạt bảo, “Ngủ đi.”
Liễu Ngọc Như nhìn dáng vẻ này liền hiểu hắn thật sự không vui. Nàng nằm trên giường, biết rõ Cố Cửu Tư chả hề ngủ. Cố Cửu Tư đưa lưng về phía nàng, nãy giờ hắn vẫn mở to mắt nhìn màn giường.
Hắn chẳng biết bản thân đang chờ đợi điều gì nhưng vẫn cứ mở mắt trông ngóng.
Liễu Ngọc Như nhìn nóc giường, nàng mệt mỏi vô cùng.
Mười ngày này chỉ toàn truy sát, lang thang, chạy trốn; đêm qua Diệp Thế An còn suýt chết. Thần kinh nàng căng thẳng, sức lực kiệt quệ. Nhưng nàng vẫn vướng mắc việc Cố Cửu Tư không vui, nàng muốn tìm ra nguyên nhân mà sự mệt mỏi lại khiến đầu óc nàng hoạt động khó khăn.
Cố Cửu Tư phát hiện nàng chưa ngủ, hắn biết nàng đang lo nghĩ về hắn. Nghĩ vậy hắn lại thấy đau lòng, hắn cắn chặt răng, xoay người ôm nàng vào lòng. Hắn thô lỗ hôn nàng, lạnh lùng nói, “Ngủ đi đã, bao giờ tỉnh lại sẽ tính sổ với nàng.”
Lời này làm Liễu Ngọc Như nhịn chẳng được mà bật cười, không biết vì sao nàng thấy thư thái hơn rất nhiều. Nàng mơ màng ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Khi ôm Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư chợt nhận thức được lý do những người yêu nhau thích tư thế này. Tư thế này sở hữu sức mạnh thần kỳ; nó có thể lặng lẽ trấn an mọi nỗi khó chịu, giận dữ, ấm ức.
Hắn cũng lâu rồi chưa được ngủ ngon nên khi nghe tiếng hít thở đều đặn của Liễu Ngọc Như, hắn bất giác chìm vào giấc ngủ.
Lúc hai người thức dậy đã là buổi chiều. Liễu Ngọc Như mở to mắt, nàng phát hiện mình vẫn nằm trong lòng Cố Cửu Tư. Tinh thần nàng khá hơn hẳn nên nàng âm thầm quan sát Cố Cửu Tư.
Mấy tháng không gặp, Cố Cửu Tư rõ ràng cũng gầy đi. Khuôn mặt chững chạc hơn, trên cằm lún phún râu; nhìn thoáng qua trông hắn hơi tiều tụy.
Nhưng hắn vẫn đẹp như trước.
Liễu Ngọc Như ngắm nhìn khuôn mặt hắn, nhất thời chẳng thể di dời ánh mắt. Nằm trong lòng hắn khiến nàng thấy cách biệt với thế giới xung quanh. Nàng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, tại sao Cố Cửu Tư giận dữ?
Vì nàng chiếu cố Diệp Thế An ư?
Nhưng đêm qua Diệp Thế An trọng thương, nàng lo lắng là đương nhiên mà? Diệp Thế An năm lần bảy lượt cứu bọn họ, Cố Cửu Tư không phải người hẹp hòi như vậy.
Huống hồ Diệp Thế An còn cứu Cố Lãng Hoa, bọn họ hẳn nên cảm kích hắn.
Song nàng đối với Diệp Thế An quả thật không chỉ có cảm kích. Trong mắt nàng, Diệp Thế An là bằng hữu, là huynh trưởng; Cố Cửu Tư luôn nhạy bén nên e rằng hắn đã nhận ra tình cảm vượt quá sự cảm kích này. Hơn nữa trước kia nàng từng có hôn ước với Diệp Thế An, Cố Cửu Tư buồn bực là lẽ thường tình.
Nàng dần dần hiểu được suy nghĩ của Cố Cửu Tư liền không khỏi cười, sau đấy nàng dựa đầu vào ngực hắn. Động tác này đánh thức Cố Cửu Tư, hắn thấy Liễu Ngọc Như rúc vào lòng mình thì trong lòng ấm áp. Hắn vô thức giơ tay muốn vén tóc nàng nhưng ngừng lại giữa chừng, đầu óc đã tỉnh táo hơn.
Mặt hắn hiện vẻ kiên quyết, hắn thu tay lại và vén màn giường lên rồi đứng dậy đi rót nước ở bàn.
Hắn vừa uống vừa nghĩ Liễu Ngọc Như có muốn uống không, hắn muốn rót chén nước cho nàng nhưng không muốn nhượng bộ trước. May thay, ngay lúc ấy Liễu Ngọc Như đã cuốn màn lên và rời giường.
Cố Cửu Tư thấy nàng tới gần cũng chẳng nói tiếng nào, hắn đến bên chậu nước rồi khum tay hất nước lên mặt. Rửa mặt xong, hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Liễu Ngọc Như đưa khăn cho hắn.
Hắn bất động trong giây lát, sau đó lựa chọn dùng tay áo lau mặt rồi xoay người sang chỗ khác.
Hắn nhìn một vòng quanh phòng, rốt cuộc chạy đến chỗ chồng công văn và ngồi xuống bắt đầu xử lý công việc còn dang dở.
Liễu Ngọc Như biết hắn đang hờn dỗi nên cũng không bắt chuyện, nàng thay đồ rửa mặt trước rồi mới đến bên cạnh Cố Cửu Tư.
Đầu tiên nàng dựa vào vai Cố Cửu Tư, hắn thoáng dừng bút nhưng vẫn chẳng chịu để ý nàng và giả bộ như nàng không tồn tại. Liễu Ngọc Như dựa vào người hắn một hồi mà chẳng thấy Cố Cửu Tư phản ứng, nàng ngẫm nghĩ rồi đứng dậy đi đến phía sau và xoa bóp vai cho hắn.
Động tác này khiến Cố Cửu Tư không viết lách được bèn vừa giơ tay đẩy nàng vừa lẩm bẩm, “Nàng đừng gạt ta.”
“Lang quân kỳ lạ thật,” Liễu Ngọc Như cười nói, “ta giúp ngươi xoa bóp vai thì sao gọi là gạt ngươi được?”
Cố Cửu Tư rầu rĩ thấp giọng đáp, “Ta còn phải phê duyệt công văn.”
“Ta sẽ nhẹ tay để không làm phiền ngươi.”
Cố Cửu Tư mím môi, trông vẫn rất bực bội. Liễu Ngọc Như nghĩ nghĩ rồi nói, “Nếu ngươi cảm thấy ta quấy rầy ngươi thì thôi vậy, ta đi thăm Diệp ca ca và Vận nhi.”
Dứt lời, nàng đứng dậy đi ra ngoài. Cố Cửu Tư siết chặt bút, giọng hắn cất lên từ phía sau nàng, “Đại phu đã bảo hắn không sao mà nàng còn đi làm gi?”
“Lang quân nói lạ ghê,” Liễu Ngọc Như ngoái đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng cười, “không có chuyện lớn thì có chuyện nhỏ. Lòng ta nhớ thương huynh ấy thì sao có thể không đi.”
Liễu Ngọc Như xoay người bước đi, cười bảo, “Lang quân chăm chỉ làm việc nhé, ta đi trước.”
“Liễu Ngọc Như!”
Cố Cửu Tư rốt cuộc quăng bút, hắn khẽ quát, “Nàng đứng lại cho ta!”
Liễu Ngọc Như nghe thấy song bước chân vẫn thoăn thoắt, thậm chí còn đi nhanh hơn.
Cố Cửu Tư thấy nàng thật sự không dừng lại, hắn sững sờ một lát rồi vội vàng đứng dậy ra ngoài đuổi theo Liễu Ngọc Như. Hắn nôn nóng gọi, “Liễu Ngọc Như, nàng quay lại ngay cho ta! Ta không cho nàng đi!”
Hắn sốt ruột xông ra ngoài hành lang, mới rẽ vào khúc quanh đã thấy Liễu Ngọc Như vừa đứng chờ trên hành lang vừa cười tủm tỉm.
Nàng mặc áo choàng lông chồn, tay ôm lò sưởi, dường như đã sớm đoán được hắn sẽ đuổi theo. Nàng mỉm cười, “Không phải lang quân chê ta phiền à?”
Cố Cửu Tư lặng thinh, hắn nhìn Liễu Ngọc Như cười liền tức khắc hiểu nàng biết tại sao hắn giận dỗi. Chẳng qua nàng muốn giúp hắn hạ hỏa và hết giận trước rồi mới lùi một bước để tiến hai bước mà nói chuyện với hắn.
Nàng vốn dĩ là người thông minh, biện pháp này đơn giản mà hiệu quả. Nhưng cứ nghĩ tới nàng chắc hứng chí lắm vì mọi chuyện đều theo tính toán của nàng, Cố Cửu Tư lại thấy mất hứng.
Hắn không thích bộ dạng vững vàng thong dong của nàng. Trong chuyện tình cảm của hai người, hắn thì bất an, thấp thỏm, suốt ngày thận trọng, lo được lo mất; nàng thì luôn bình chân như vại. Hắn cảm thấy thật bất công.
Liễu Ngọc Như biết hắn đang nghĩ gì, nàng im lặng cười và chờ bước tiếp theo của hắn. Song không ngờ người này rút ngắn ba bước thành hai bước để tới trước mặt nàng; hắn đi rất nhanh, khí thế hung hăng. Nàng chưa kịp phản ứng, chỉ mới thốt nên “ngươi” một cái đã bị đối phương giữ chặt đầu. Sau đấy hắn cúi đầu hôn nàng.
Nụ hôn này mãnh liệt, môi lưỡi hành quân thần tốc khiến nàng choáng váng lẫn hoa mắt.
Tuy hạ nhân đã lui xuống từ lâu nhưng đây vẫn là hành lang, nàng bỗng thấy hốt hoảng. Nàng kinh hãi lùi về sau liên tục, hắn lại buộc nàng tiến về phía trước; một tay giữ chặt đầu nàng, tay kia vịn eo nàng, chẳng hề cho phép nàng phản kháng.
Lần đầu tiên nàng mới biết Cố Cửu Tư cũng có lúc dữ dội như thế, hoàn toàn không chấp nhận người khác cự tuyệt. Nàng vừa hoảng sợ vừa rối bời, những cảm xúc khó gọi tên xuất hiện theo nhịp tim đập của nàng. Nội tâm vốn luôn phẳng lặng rốt cuộc gợn sóng.
Giây phút hắn kết thúc nụ hôn, mặt nàng đã đỏ bừng. Nàng chẳng dám mở mắt, lông mi run run, lưng dựa vào cây cột; nhìn sao cũng thấy cực kỳ đáng yêu.
Dáng vẻ của nàng khiến Cố Cửu Tư thoải mái hơn nhiều. Tay hắn cảm nhận được sự run rẩy khó thấy của nàng, hắn nhịn không được mà cười nói, “Ta cứ sợ nếu nàng không đáp lại chút nào thì ta thật muốn cúng nàng làm Bồ Tát.”
“Ngươi…” Liễu Ngọc Như gian nan mở mắt nhưng vẫn chả dám nhìn hắn, nàng nhìn ra sân và run run nói, “Ngươi làm vậy là không được.”
Chân nàng hình như hơi nhũn ra, cả người phải dựa vào hắn. Giọng nàng thay đổi thanh điệu, ngoài sự dịu dàng trước giờ còn hiện hữu chút run rẩy, tựa như hàm chứa tiếng khóc nức nở.
Trong lúc nàng cố gắng trấn định, Cố Cửu Tư ngắm nhìn nàng mà cảm giác thân dưới căng lên. Hắn không khỏi nuốt nước bọt, trong thoáng chốc, sự bực mình ban nãy hóa thành hư vô. Hắn cúi đầu để che giấu sắc mặt, khàn khàn lên tiếng, “Là ta không đúng, chúng ta vào thôi.”
Tay hắn trượt xuống, hắn cầm tay nàng và thì thầm hỏi, “Muốn ta ôm hay nàng tự đi?”
“Ta…ta tự đi.”
Liễu Ngọc Như nhút nhát trả lời, Cố Cửu Tư đồng ý, cũng chẳng làm nàng khó xử. Hai người tay cầm tay trở về phòng, có nỗi xấu hổ không tên quanh quẩn bên bọn họ.
Khi vào phòng, Cố Cửu Tư đóng cửa rồi cởi áo choàng lông chồn cho Liễu Ngọc Như. Nàng hơi rụt người, động tác Cố Cửu Tư thoáng ngừng lại. Lát sau, hắn mở lời, “Mới nãy làm nàng sợ, là ta không đúng.”
Liễu Ngọc Như im lặng, Cố Cửu Tư bước lại gần và ôm nàng vào lòng. Sự ấm áp của hắn khiến nàng dần dần hồi phục, nàng thả lỏng người, nhỏ giọng đáp, “Chỗ đấy là hành lang, lang quân thật càn rỡ.”
“Ừ.” Cố Cửu Tư khẽ nói, “Là ta không phải.”
Liễu Ngọc Như không nói gì, hai người lặng lẽ ôm nhau. Khi Cố Cửu Tư nhận thấy nàng đã bớt căng thẳng, hắn chậm rãi cất tiếng, “Ta chỉ quá tức giận thôi.”
“Ta chiếu cố Diệp công tử vì huynh ấy ở trong tình trạng nguy cấp. Hiện giờ chẳng còn mấy ai là người ta quen từ nhỏ, trở lại Dương Châu thì cảnh còn người mất, vì vậy ta càng quý trọng người từng quen biết. Nhưng chẳng nghĩ đến cảm xúc của ngươi là ta không đúng.”
Liễu Ngọc Như thấy tâm tình hắn ổn định bèn nâng tay ôm lấy hắn, dịu dàng nói, “Ngươi đừng giận.”
“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư bình tĩnh lên tiếng, “đây không phải lý do ta tức giận.”
Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ nhìn hắn. Cố Cửu Tư buông nàng ra, ánh mắt dừng trên người nàng và điềm tĩnh nói, “Dọc đường đi ta cứ nghĩ mãi, trong mắt nàng thì ta là ai, hắn là ai. Nàng liều mình cứu ta vì ta là phu quân của nàng, nếu ta không phải phu quân của nàng thì nàng vẫn có thể liều mình cứu ta chứ?”
Liễu Ngọc Như nhìn hắn, Cố Cửu Tư cảm thấy chật vật khi thốt ra những lời này. Hắn quay đầu đi, giọng khàn khàn, “Diệp Thế An có là trượng phu của nàng hay không thì nàng đều tình nguyện liều mình cứu hắn, còn ta thì sao? Trong lòng nàng, hắn có rất nhiều thân phận; huynh trưởng, bằng hữu, cố nhân. Nhưng nàng đã cho hắn và làm vì hắn rất nhiều thứ. Ta biết chữ nàng giống chữ hắn, nàng cũng vẽ tương tự hắn. Ta biết nàng từng muốn gả cho hắn, từng thích hắn. Ta tự nhủ mọi chuyện đã qua rồi, nhưng còn hiện tại?”
Cố Cửu Tư vừa nói vừa nhắm nghiền mắt.
Hắn vốn biết yêu thích một người khiến bản thân cảm nhận được cả sự ngọt ngào lẫn cay đắng. Từ ngày thích Liễu Ngọc Như tới nay, đây là lần đầu hắn cảm thấy cay đắng.
Hắn không phải người giấu giếm suy nghĩ bèn thấp giọng hỏi, “Hiện tại nàng vẫn thích hắn à? Nếu chẳng thích hắn thì sao nàng có thể đánh cược tính mạng để cứu hắn?”
Liễu Ngọc Như không trả lời ngay. Nàng nhìn thanh niên đang nhắm hai mắt khi nói những lời kia, biết hắn khổ sở làm nàng hoảng hốt. Nàng vội nói, “Cửu Tư, ta thích huynh ấy hay không đâu quan trọng, ta với ngươi đã là phu thê…”
“Sao lại không quan trọng?!” Cố Cửu Tư quay ngoắt đầu lại, hét to, “Ta thích nàng, việc nàng thích hắn hay không sao có thể chẳng quan trọng?”
Lời này của hắn làm Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng. Đôi mắt hắn trong sáng và thanh khiết, ánh mắt mang theo sự cố chấp của thiếu niên, giống như hắn cần một đáp án bằng mọi giá.
Liễu Ngọc Như nhìn hắn, thật ra nàng biết hắn thích nàng nhưng đây là lần đầu hắn nói thẳng ra. Nàng từng cho rằng những lời này không cần nói ra miệng nhưng đến lúc nghe rồi nàng mới cảm thấy có niềm vui sướng âm thầm tràn lan. Nhưng trong sự vui sướng này lại pha trộn chút sợ hãi mơ hồ. Nàng quay đầu đi, không dám nhìn hắn. Cố Cửu Tư tiến lên một bước, cầm tay nàng rồi cắn răng bảo, “Hôm nay đã nói thì phải nói cho rõ, hắn là ai trong lòng nàng? Ta là ai? Nàng có thích hắn không?”
Liễu Ngọc Như nghe hắn hỏi dồn dập như một đứa trẻ, tâm hồn nàng không biết vì sao bỗng trở nên thanh thản.
Nàng sẽ bất lực nếu hắn kìm nén sự bực bội, nhưng hắn đã thẳng thắn thì nàng cũng chẳng sợ. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, bình tĩnh hỏi, “Kiểu thích mà ngươi nói là như thế nào?”
“Hai người toàn tâm toàn ý, một đời một kiếp chỉ có nhau.” Cố Cửu Tư nghiêm túc trả lời.
Liễu Ngọc Như trầm mặc giây lát, nàng từ tốn nói, “Nếu ta thích huynh ấy thì ngươi sẽ làm gì?”
“Nếu nàng thích,” bàn tay đang nắm tay nàng của Cố Cửu Tư run run, lời này khiến lòng hắn đau như cắt song hắn vẫn gian nan nói tiếp, “nếu nàng thích hắn và hắn cũng thích nàng, ta dĩ nhiên sẽ tác thành và không dây dưa nữa. Nàng có ơn với Cố gia ta, ta sẽ đối đãi nàng như với ân nhân, sẽ tốt với nàng cả đời, bảo vệ nàng chu đáo.”
“Nếu hắn không thích nàng, ta vẫn sẽ bảo vệ nàng. Chờ nàng gặp được người mình thích, ta lại tiếp tục đối tốt với nàng, bảo vệ nàng chu đáo.”
Liễu Ngọc Như nghe hắn nói mà trong lòng có thứ gì chợt sụp đổ. Ánh mắt hắn quá nghiêm túc, làm người ta cảm thấy hắn có thể thực hiện lời thề trọn đời này. Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn hắn, nàng nhịn không được mà hỏi, “Nếu ta thích ngươi thì sao?”
“Nếu nàng thích ta,” Cố Cửu Tư gượng cười, “đời này ta chỉ yêu nàng, thương nàng. Ta sẽ khiến nàng trở thành máu thịt trong lòng ta, viên ngọc nơi đôi mắt ta, và cả sinh mạng của ta. Ta sẽ ở cạnh nàng đến đầu bạc răng long, bảo vệ nàng một đời bình yên.”
Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như không khỏi cười, “Ta thích ngươi hay không thì ngươi đều bảo vệ ta cả đời, vậy khác ở điểm nào?”
“Biết làm sao được,” Cố Cửu Tư cười khổ sở. Hắn nhìn người trước mặt dường như đang vô cùng phấn chấn vì lời này mà bất đắc dĩ nói, “Nàng thích ta hay không thì ta vẫn thích nàng nên biết làm sao được?”
Liễu Ngọc Như hơi sửng sốt.
Nàng đã đọc rất nhiều tiểu thuyết, xem rất nhiều vở kịch, trong kịch luôn có thề non hẹn biển nhưng chưa từng có câu nào động lòng người đến vậy.
Nàng thích ta hay không thì ta vẫn thích nàng nên biết làm sao được.
Tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch. Dáng vẻ của hắn trong mắt nàng vừa tốt đẹp lại dịu dàng, nàng suýt nữa buột miệng thốt ra từ “thích” kia. Nhưng trước lúc nó thoát khỏi miệng, nàng vẫn nuốt xuống.
Nàng không phải người dễ xúc động; dù là ở quá khứ, hiện tại, hay tương lai. Nàng không thể vì nhất thời cảm động mà thốt nên những lời thiếu lý trí. Vì vậy nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, không chấp nhận nàng trốn tránh dù chỉ một chút. Qua hồi lâu, Liễu Ngọc Như than nhẹ, “Ngươi thật sự muốn ta nói rõ ràng à?”
“Phải.”
“Được,” Liễu Ngọc Như ôn hòa cười, “ta thích ngươi.”
Cố Cửu Tư bất động, hắn biết nàng chưa nói xong. Hắn dõi theo nàng ngồi xuống rồi tự rót trà cho mình, nàng nhấp một ngụm, suy tư hồi lâu mới nói tiếp, “Nhưng ta nghĩ cái thích này không phải thứ ngươi mong muốn. Cửu Tư, thật ra ta vẫn luôn biết ngươi thích dạng tình cảm thế nào. Ngươi muốn đối phương toàn tâm toàn ý phó thác cho ngươi mà không giữ lại chút gì, nhưng đây là việc mà cả đời ta cũng chẳng làm được.”
“Ta đã chứng kiến mẫu thân mình và vô số nữ tử hướng tới kết cục đáng buồn. Ta có thể dùng chót lưỡi đầu môi bằng lòng giao phó toàn tâm toàn ý cho ngươi, nhưng ta không thể lừa ngươi. Ta chỉ có thể hứa mình sẽ làm được những điều này,” Liễu Ngọc Như nhìn hắn, vẻ mặt trấn tĩnh, “ta có thể bầu bạn bên ngươi suốt đời, sẽ tốt với ngươi. Nếu ngươi thích ta, ta nguyện ý trao tâm mình cho ngươi. Nếu ngươi không thích ta, ta cũng sẽ tận lực làm đại phu nhân của ngươi, tuyệt đối không phản bội.”
Cố Cửu Tư im lặng, hắn chẳng biết mình nên vui mừng hay bi thương.
Hắn chợt hiểu nguyên nhân mình luôn bất an trước Diệp Thế An. Hắn chả phải bất an vì Diệp Thế An mà hắn biết rõ tình cảm mình dành cho Liễu Ngọc Như thực chất không có nền tảng.
Hắn thấp thỏm lo được lo mất vì Liễu Ngọc Như.
Hắn muốn cười song lại cảm thấy sẽ miễn cưỡng lắm. Liễu Ngọc Như cúi đầu, trong lòng hơi chật vật. Một lúc lâu sau, nàng khàn khàn cất tiếng, “Nhưng Cửu Tư à, ta thật lòng thích chàng[1].”
Động tâm vì hắn, vui mừng vì hắn, lặn lội ngàn dặm vì hắn, sống chết cùng hắn.
Nhưng hắn muốn quá nhiều mà nàng thật sự không thể cho. Nàng có muốn cho thì cũng chẳng thể quyết định thay trái tim. Đời nàng chưa từng thích ai như vậy, song dù thích người này thì nàng vẫn không thể thay đổi bản thân.
Nàng chỉ tùy hứng trước mặt hắn, cũng chỉ cảm nhận được sự bình yên khi ở bên hắn.
Hắn là độc nhất vô nhị với nàng, nhưng thứ hắn muốn đâu chỉ là độc nhất vô nhị.
Cố Cửu Tư không nói gì, mất một lúc lâu hắn mới đột ngột hỏi, “Vậy tình cảm nàng dành cho Diệp Thế An là gì?”
“Huynh ấy từng là nguyện vọng của ta.” Liễu Ngọc Như thẳng thắn và thành khẩn trả lời, “Khi còn nhỏ ta muốn được sống tốt nên hay nghĩ thế nào mới là tốt. Ta quen biết huynh ấy qua miệng Diệp Vận, cũng thi thoảng nói vài câu với huynh ấy. Ta ảo tưởng về con người huynh ấy, về cuộc sống huynh ấy sẽ cho ta. Ta từng nghĩ mình thật sự thích huynh ấy.”
Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ cười, “Sau này ta mới biết, thích một người không phải là như vậy.”
“Vậy là thế nào?”
Liễu Ngọc Như trầm mặc. Hồi lâu sau, nàng ngước nhìn hắn và kiên định đáp, “Như chàng vậy.”
Cố Cửu Tư lặng thinh, lời này khiến hắn sững sờ.
Liễu Ngọc Như cúi đầu, lòng nàng có chút khó chịu, cũng có chút sợ hãi; song nàng chẳng biểu hiện ra ngoài. Nàng miễn cưỡng cười, kiềm chế cảm xúc mà nói, “Ta biết chàng cảm thấy những lời ta nói giống như trêu đùa. Một mặt nói không thể đáp ứng yêu cầu của chàng, mặt khác lại nói thích chàng; cái thích của ta chẳng hề có thành ý. Chàng biết không, trước kia ta vẫn luôn lo lắng.”
“Lo lắng điều gì?”
“Ta lo lắng,” Liễu Ngọc Như thoáng ngừng lại, nàng nuốt xuống sự nghẹn ngào trong giọng mình, cố gắng bình tĩnh rồi mới tiếp tục, “bản thân không xứng với chàng. Ta ham muốn tình cảm của chàng song lại chả thể giao cho chàng tình cảm tương xứng. Nên ta vốn không muốn suy nghĩ sâu xa, định sẽ mãi mãi sống đời phu thê trên danh nghĩa với chàng. Nhưng chàng ấy à,” Liễu Ngọc Như chua xót bật cười, nàng không thể ngăn được đôi mắt đỏ hoe bèn sụt sịt mũi quay đầu đi rồi khàn khàn nói, “quá đáng ghét.”
Cứ nhất định phải nói rõ ràng, phải làm ầm ĩ chuyện này.
Buộc nàng thẳng thắn thừa nhận tình cảm giữa hai người không bình đẳng và nàng chẳng xứng với hắn. Nhưng không xứng thì làm sao giờ, nàng luyến tiếc hắn; nàng sợ hắn biết sẽ vứt bỏ nàng mà đi. Nàng cụp mắt, trong lòng vừa sợ hãi vừa khó chịu.
Nàng không đành lòng lừa hắn, nhưng biết nói ra những lời này sẽ khiến tình cảm sứt mẻ. Tình cảm của Cố Cửu Tư nóng bỏng và bộc trực, song những vật sáng chói đều tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Nguồn:
Cố Cửu Tư không nói gì, nàng chẳng thể khống chế cảm xúc. Thật ra nàng dồn nén đã lâu; từ Dương Châu đến đây, Liễu Tuyên dẫn nhà đi lưu vong, bằng hữu cửa nát nhà tan, cố hương lẫn cố nhân cũng chả còn, lại thêm lang thang do bị truy sát nữa. Người trước mặt vốn là bến cảng cuối cùng của nàng, ai ngờ cảng cũng có ngày mưa gió.
Nàng cảm thấy sự mệt mỏi và chua xót thấm sâu tận xương tủy nhưng lại không thể bày tỏ. Tất cả cảm xúc lặng im tích lũy, cuối cùng hóa thành nước mắt lã chã rơi xuống. Một khắc kia nàng đã nghĩ nếu Cố Cửu Tư vì chuyện này mà xa cách nàng thì nàng phải làm thế nào.
Cố Cửu Tư nhìn thân hình mỏng manh của nàng khẽ run, nàng vừa cắn chặt răng vừa rơi nước mắt. Hắn im lặng thật lâu, thế rồi hắn chợt thở mạnh ra và đi về phía trước để ôm người này vào lòng. Liễu Ngọc Như nghe thấy hắn cười, nàng khàn giọng hỏi, “Chàng cười gì đấy?”
“Ta đã suy nghĩ thông suốt nên không ầm ĩ với nàng nữa.”
“Chàng suy nghĩ thông suốt cái gì?” Liễu Ngọc Như dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Cố Cửu Tư ôm nàng, cười cười, “Nàng có thể khóc vì ta, ta rất vui.”
“Chàng thật lòng muốn chọc giận ta phải không?”
“Nàng tình nguyện khóc vì ta, tức nghĩa trong lòng nàng có ta.” Cố Cửu Tư gối đầu lên vai nàng, ấm áp nói, “Vấn đề yêu thích có bao giờ tuyệt đối công bằng? Thật ra chỉ cần nàng thích ta, đừng thích người khác, là đủ rồi. Ta là nam nhân nên không so đo cũng chẳng kiểu cách như nàng. Ta thích nàng nhiều hơn cũng không sao, ngược lại ta cực kỳ mừng rỡ. Như vậy ăn thiệt thòi là ta chứ không phải bảo bối trong lòng ta.”
Hắn ngước mặt nhìn nàng, ánh mắt chân thành, “Nàng đừng nghĩ gì mà xứng đôi hay không. Chỉ cần nàng thích mỗi mình ta, không thích những người khác là ta yên tâm. Hai ta có cả một đời, tình cảm ta muốn thì ta sẽ đích thân giành lấy. Nếu không giành được là do ta chưa đủ tốt, ta sẽ chẳng thấy oan ức.”
“Đây là chàng tốt với ta,” Liễu Ngọc Như khàn khàn mở miệng, “lòng ta hiểu rõ.”
“Lòng nàng hiểu rõ vậy mỗi ngày phải nhớ lang quân của nàng tốt với nàng thế nào. Nhớ kỹ đấy nhé, đừng nhớ mấy chuyện phiền lòng của cha nàng hay người khác. Chỉ cần nhớ ta tốt là được. Ngọc Như, không phải nàng không đủ thích ta,” Cố Cửu Tư thở dài, “chẳng qua chuyện tình cảm giống như tiền bạc, đâu phải ai cũng giàu có. Ta có một trăm văn, ta cho nàng chín mươi; nàng có năm mươi văn, nàng cho ta hết năm mươi. Điều này chẳng có nghĩa là ta cho nhiều hơn nàng. Ngọc Như, nàng đã cho ta đủ nhiều rồi.”
Hắn vừa ôm chặt nàng vừa lẩm bẩm, “Ta thấy đủ.”
“Ta chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ cần nàng đáp ứng ta hai việc.”
“Hai việc gì?”
“Đời này, nàng chỉ thích mình ta thôi.”
“Còn nữa…” Cố Cửu Tư buông nàng ra, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt nàng. Hắn cười sang sảng, rạng rỡ lại dịu dàng, tựa như rạng mây để lộ mặt trời cho chúng sinh đắm mình trong ánh nắng.
Hắn nói, “Mỗi ngày hãy thích ta nhiều hơn một chút.”
Chỉ thích mình ta, mỗi ngày lại thích ta nhiều hơn một chút, vậy là đủ rồi.
Chú thích
[1] Dù chưa phải kiểu tình yêu mà Cố Cửu Tư mong muốn nhưng Liễu Ngọc Như cũng nhận ra tình cảm mình thay đổi nên giờ sẽ gọi Cố Cửu Tư là “chàng” nhé.
Tác giả :
Mặc Thư Bạch