Trường Phong Độ
Chương 7: Giang Nhu nhàn nhã uống trà
Trong cuộc đời nàng, Liễu Ngọc Như hiếm khi hận ai.
Ngay cả với Trương Nguyệt Nhi nàng cũng chỉ nghĩ lợi ích đôi bên khác biệt, không ai là người tốt.
Nhưng vào khoảnh khắc này, nàng thật lòng ghi hận Cố Cửu Tư.
Nghe gia đinh kể lại thái độ Cố Cửu Tư, kết hợp với động tĩnh gần đây của Cố gia, nàng đại khái có thể đoán ra vấn đề. Cố gia vốn muốn tìm người thích hợp cho Cố Cửu Tư, kết quả khiến hắn mất hứng. Sau đấy lời hắn nói muốn cưới nàng bị truyền đến lỗ tai Cố gia; thế là Cố gia dứt khoát tiền trảm hậu tấu, định ra việc hôn nhân trước. Nàng khổ tâm kinh doanh nhiều năm, vậy mà bị hủy sạch chỉ vì một câu nói của Cố Cửu Tư!
Liễu Ngọc Như cảm thấy nỗi thống khổ vô tận trào dâng, mang theo cả sự bất lực. Nàng đã sâu sắc hiểu được cảm giác của kẻ mang số mệnh như con sâu cái kiến.
Trong mắt Cố Cửu Tư và Cố gia, cuộc đời nàng chỉ giống như một trò đùa.
Nàng chẳng biết Cố Cửu Tư có thể giúp nàng không, thậm chí nàng phỏng đoán Cố Cửu Tư thầm nghĩ nàng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Trên thực tế, Cố Cửu Tư đích xác cũng nghĩ như vậy.
Hắn chả hiểu tại sao Liễu Ngọc Như đột nhiên đính hôn với hắn. Kể cả phụ mẫu hắn tới cửa cầu hôn thì nàng đều có thể cự tuyệt, sao lại đồng ý chứ?
Nàng không phải muốn nhảy hồ à?
Nữ nhân bụng đầy mưu mô như nàng…
Nghĩ đến đây, Cố Cửu Tư tựa hồ vỡ lẽ. Hắn không khỏi nghi ngờ, Liễu Ngọc Như coi trọng nhà hắn nên hết thảy đều do nàng tính toán?
Nếu sự thật là vậy, Cố Cửu Tư chẳng hề ngạc nhiên. Đối với tâm cơ của Liễu Ngọc Như, hắn không dám coi nhẹ.
Hắn hùng hổ trở về nhà, vọt thẳng đến trước cổng, giận dữ nói, “Cha! Cố Lãng Hoa! Lão già thối! Ông ra đây cho ta!”
Cố Lãng Hoa và Giang Nhu vừa rời giường đã nghe nhi tử bảo bối ầm ĩ bên ngoài. Cố Lãng Hoa tức giận lập tức tìm cây gậy cạnh giường, quát, “Ranh con lại vô pháp vô thiên!”
Ông xông ra cổng lớn, gầm thét, “Ngươi còn dám trở về!”
“Chuyện Liễu Ngọc Như là sao!”
Lần này Cố Cửu Tư thấy gậy trong tay Cố Lãng Hoa cũng không chạy. Hắn cầm lá thư từ Liễu Ngọc Như, chẳng nhượng bộ mà chất vấn, “Các người đến Liễu gia đính hôn? Tại sao không nói với ta một tiếng?!”
“Nói một tiếng? Ngươi là nhi tử của ta!” Cố Lãng Hoa giận tới mức chả lựa lời, hoàn toàn quên sạch dự định ban đầu. Ông tức tối nói, “Hôn nhân đại sự vốn dĩ là lệnh của phụ mẫu và lời người mai mối. Ta muốn ngươi cưới ai thì ngươi phải cưới người đó, ngươi còn muốn nổi loạn?!”
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao,” Cố Cửu Tư lúc này cũng hét lên, “ta không đồng ý hôn sự thì chả ai có thể ép buộc! Trừ phi ta nói muốn cưới, bằng không kể cả là cha ta thì ta cũng sẽ phản kháng đến cùng!”
“Nhưng mà,” Giang Nhu thấy hai cha con đối chọi gay gắt, bà ngập ngừng nói, “không phải con muốn cưới cô nương này sao?”
“Con muốn cưới lúc nào?” Cố Cửu Tư đần mặt.
Quản gia đứng cạnh vội tới nhắc hắn, “Công tử, lúc ở cửa hàng son phấn chứ đâu, rất nhiều người nghe thấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy,” thị nữ đứng sau Giang Nhu mau chóng bổ sung, “người toàn thành đều biết.”
Cố Cửu Tư ngớ người. Lát sau hắn nhớ lại bèn yếu ớt nói, “Ta, ta chỉ nói đùa thôi, sao có thể coi là thật?!”
“Hôn nhân đại sự sao có thể đùa!” Cố Lãng Hoa bày ra tư thái quát mắng, “Ngươi phải chịu trách nhiệm cho lời mình nói, nếu không thì đây chẳng phải ngươi làm bại hoại danh dự người khác sao? Ngày thường ta có thể mặc kệ ngươi nhốn nháo rồi ẩu đả, nhưng bôi bẩn danh dự một cô nương là chuyện cả đời!”
“Gả cho ta không phải cũng là chuyện cả đời sao?” Cố Cửu Tư tức khắc phản bác. Sau đấy hắn khoát tay nói, “Ta mặc kệ. Mau lui hôn sự, nàng ta sắp gả cho Diệp Thế An, các người bày trò làm gì chứ?!”
“Hóa ra con lo việc này à,” Giang Nhu khéo hiểu lòng người liền ra mặt. Bà cho rằng con trai nghĩ Liễu Ngọc Như muốn gả cho Diệp Thế An nên đè nén tình cảm vì không muốn ỷ thế hiếp người. Bà vội giải thích, “Ngày chúng ta qua cầu hôn mới biết không có chuyện này. Liễu gia nói người mà Liễu tiểu thư ngưỡng mộ chính là con.”
Nghe bà nói, Cố Cửu Tư có cảm giác như sét đánh ngang tai.
Liễu Ngọc Như thích hắn?
Liễu Ngọc Như không thích Diệp Thế An – tên quân tử đoan chính, tiền đồ vô lượng – mà lại thích thiếu gia ăn chơi đánh bạc, không học vấn nghề nghiệp là hắn?
Đầu óc bị hỏng à!
Song rất nhanh chóng, Cố Cửu Tư chợt hiểu.
Đầu óc Liễu Ngọc Như chả hề bị hỏng.
Dù sao, so với Diệp Thế An, Cố gia có tiền hơn nhiều. Quy củ nhà bọn họ cũng ít, hắn lại là nhi tử độc nhất. Thêm nữa, hắn luôn khiến phụ mẫu phiền muộn nên gả cho hắn thì về sau mẫu thân nhất định sẽ giao phó việc buôn bán lẫn quản gia cho nàng.
Liễu Ngọc Như gả cho hắn, xét mọi mặt đều chả ăn chút thiệt thòi nào. Hắn mặc dù mê chơi nhưng trừ điểm đó ra cũng không có tật xấu khác; nếu mục tiêu là tiền thì gả cho hắn sẽ có lợi hơn hẳn gả cho Diệp Thế An.
Trong nháy mắt, Cố Cửu Tư cảm thấy nữ nhân giống Liễu Ngọc Như thật sự làm hắn buồn nôn. Hắn nghĩ có lẽ tin tức Liễu Ngọc Như muốn gả cho Diệp Thế An đều là nàng cố ý tung ra để dẫn dụ hắn. Vì muốn tiếp cận hắn, muốn hắn chú ý, lừa hắn vào tròng!
Tưởng tượng đến đây, hắn nổi cơn điên, lập tức bảo, “Bất kể thế nào con cũng không muốn vụ hôn nhân này, con sẽ không cưới nàng ta!”
“Đồ càn quấy!” Lần này Cố Lãng Hoa dùng đến uy nghiêm mà trước giờ không tồn tại để giận dữ nói, “Hôn sự đã định, nếu ngươi lui hôn thì Liễu tiểu thư phải làm sao bây giờ? Ngươi làm thế là hủy hoại cả đời Liễu tiểu thư!”
“Là nàng ta hủy hoại cả đời ta!” Cố Cửu Tư gầm lên, “Có cưới ta cũng muốn cưới người ta thích. Dựa vào cái gì mà ta bị nàng ta tính kế, bị các người ép buộc cưới nàng ta?”
“Ta ép buộc ngươi?” Cố Lãng Hoa cười lạnh lùng, “Không phải nàng ấy thì không cưới, đây là ngươi nói đúng không?”
Câu này khiến Cố Cửu Tư cứng họng. Lát sau hắn mới phản ứng lại, “Lời này mà cũng tin?!”
“Nam tử hán đại trượng phu, dám nói thì dám làm, làm không được thì đừng nói. Ngươi nói không phải nàng ấy thì không cưới, chúng ta liền cho ngươi cưới. Ngươi muốn hủy hôn thì phải suy nghĩ kỹ, cuộc đời cô nương này phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Cố Cửu Tư hoàn toàn chẳng hiểu nổi, “Nàng ta nên tìm người mình thích, làm chuyện mình muốn làm. Chỉ là lui hôn thôi, chẳng lẽ nàng ta lại có thể dùng đoản kiếm cắt cổ? Bộ cả đời nàng ta ngoại trừ gả chồng thì không còn chuyện gì để làm?! Ta quả thực không hiểu mấy người!”
“Cửu Tư!” Lần này ngay cả Giang Nhu yêu chiều hắn nhất cũng chả nhịn nổi, bà nhíu mày, “Nữ tử khác nam tử. Con lui hôn thì muốn người khác đánh giá nàng ấy thế nào? Người khác sẽ nói gì về nàng ấy? Ai sẽ lấy nàng ấy? Cửu Tư, chẳng lẽ con sẽ lấy một nữ nhân đã bị lui hôn?”
“Nếu con thích thì sao lại không thể?” Cố Cửu Tư nói ngay.
Cố Lãng Hoa lẫn Giang Nhu đều sửng sốt. Khoảnh khắc này khiến hai người hoàn toàn thấu hiểu, nhi tử của họ được nuôi dưỡng theo kiểu nhất mực phóng túng cưng chiều nên khiến những suy nghĩ không hợp đạo lý thế gian tồn tại trong hắn.
Hắn đi ngược với nguyên tắc, tất nhiên sẽ thấy những người khác hắn đều nhu nhược vô năng.
Giang Nhu không cách nào giải thích cho hắn hiểu. Sau một hồi, bà chỉ biết gượng nói, “Cửu Tư, Ngọc Như khác con. Nàng ấy là tiểu thư khuê các, không có dũng khí như vậy. Hôm nay con từ hôn, ngày mai nàng ấy có thể tự sát vì hổ thẹn.”
“Vậy tại sao hai người lại gấp gáp đi đính hôn?” Cố Cửu Tư lạnh lùng nhìn Giang Nhu.
Giang Nhu thở dài, bà quyết định xuống nước, ôn hòa giải thích, “Cữu cữu con đã gửi thư, nói muốn dẫn con đến Đông Đô để thu xếp cho con một vị trí, xem xem có được công chúa điện hạ coi trọng không. Nếu lấy công chúa thì sẽ hủy hoại tiền đồ nửa đời của con. Chức danh phò mã nghe êm tai nhưng cả đời không có thực quyền, chỉ biết nhìn sắc mặt công chúa mà sống, vô cùng tủi nhục. Con không hiểu rõ tính tình cữu cữu, đệ ấy đã đề xuất thì chờ đệ ấy tới thật, chúng ta sẽ không thể ngăn đệ ấy mang con đi. Cho nên trước khi đệ ấy đến, chúng ta muốn định việc hôn nhân cho con. Từ trước tới nay con không coi trọng cô nương nào, mãi mới có nên chúng ta chỉ muốn tranh thủ thời gian thôi.”
“Nói hươu nói vượn! Con không muốn thì cữu cữu có thể ép được sao?”
Nhìn vẻ mặt Cố Cửu Tư ngạo nghễ, Giang Nhu cười đắng chát. “Cửu Tư, đời người luôn có nhiều bất đắc dĩ. Dù là nhà chúng ta thì khi đứng trước quyền thế cũng chỉ biết bất đắc dĩ.”
Cố Cửu Tư lãnh đạm cười, “Kiếm cớ!”
Cố Lãng Hoa thấy Cố Cửu Tư chẳng nghe lọt chữ nào bèn không nhiều lời nữa mà nói thẳng, “Nếu nghe không hiểu thì cút về phòng hối lỗi cho ta. Cũng chả cần nghĩ nhiều làm gì, cứ ngoan ngoãn chờ đến ngày thành thân!”
“Ta không thành thân!” Cố Cửu Tư quả quyết, “Ta muốn hủy hôn, ta đi…”
“Người đâu, đè nó xuống cho ta!” Cố Lãng Hoa hét lớn, thị vệ từ trong sân tức khắc vọt tới Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư một mình đấu cả đám người, còn toàn bộ thị vệ Cố phủ vất vả mãi mới trói gô được hắn.
“Giam nó vào phòng, canh giữ cho đến ngày thành thân! Ai cũng không được thả nó đi!”
Tất cả mọi người đều hiểu Cố Lãng Hoa đang tức giận. Trong lúc bị người lôi về phòng, tay chân Cố Cửu Tư vẫn đấm đá không thôi.
Cố Cửu Tư ở trong phòng chửi bới cả sáng, đến mức bị tắt tiếng mới chịu dừng lại. Hắn rảnh rỗi nên lấy thư của Liễu Ngọc Như ra đọc.
Công bằng mà nói, lá thư này được Liễu Ngọc Như viết cực kỳ xuất sắc; ngôn từ khẩn thiết, đúng tư thái một tiểu nữ nhi phải chịu bất công trong nhà, còn nhờ hắn hỗ trợ giải quyết việc khế đất.
Hắn vừa đọc thư vừa giận tới bật cười, trong đầu hiện lên cảnh tượng Liễu Ngọc Như gảy bàn tính điệu nghệ. Song hắn chỉ tức giận trong phút chốc, lý trí hắn phân biệt được thư của Liễu Ngọc Như có tám phần là sự thật.
Mọi người đều biết gia cảnh lộn xộn của Liễu gia. Hắn cũng đâu ngốc; nhà hắn cầu hôn còn cho nhiều tiền như vậy, đảm bảo nội bộ Liễu gia đang điên cuồng tranh giành.
Hắn chướng mắt Liễu Ngọc Như, nhưng càng chướng mắt Liễu gia hơn. Vừa nghĩ tới bạc vào trong tay kẻ sủng thiếp diệt thê như Liễu Tuyên lẫn thiếp thất hèn mọn, hắn liền khó chịu. Nghĩ ngợi một hồi, hắn cho người đi gọi Giang Nhu.
Lúc Giang Nhu tới, Cố Cửu Tư đang ngồi xếp bằng trên giường. Hắn mở miệng ra, thanh âm khàn khàn khiến Giang Nhu đau lòng không thôi. Bà vội bảo, “Con à, để ta cho người hầm canh tuyết lê.”
“Nương,” Cố Cửu Tư ngồi trên giường, vẻ mặt hơi ngượng nghịu, “con có chuyện muốn nhờ.”
“Con nói đi.”
“Chuyện kia,” Cố Cửu Tư không biết vì sao, rõ ràng làm việc đúng đắn mà hắn lại có cảm giác kỳ lạ; hắn không dám nhìn Giang Nhu, ra vẻ bất cần, “chuyện thành thân không thể thay đổi, Liễu Ngọc Như đã gần như là người của Cố gia. Nương biết chuyện nhà nàng ta rồi đấy, sính lễ khéo đều vào tay thiếp thất kia. Con nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn. Nương…”
“Ta hiểu.” Nghe mấy lời này của Cố Cửu Tư, Giang Nhu bật cười. Nội tâm bà được trấn an phần nào, rốt cuộc Cố Cửu Tư cũng biết đau lòng cho người khác. Ngoài miệng nói không nguyện ý nhưng thực tế vẫn quan tâm Liễu Ngọc Như. Bà nhanh nhẹn nói, “Chuyện này ta đã nghĩ qua. Sính lễ quý giá nhất là mấy mẫu ruộng cùng cửa hàng phố Đông, những thứ này đều sẽ để tên nàng ấy. Khế đất chưa đóng dấu, ta còn phải mang qua; đến lúc ấy ta sẽ nhắc nhở về của hồi môn, rồi chỉ đích danh mẹ ruột Liễu tiểu thư lo liệu việc này.”
Nghe vậy Cố Cửu Tư yên tâm hẳn.
Hắn vẫn thấy hơi khó chịu bèn bĩu môi, “Nương cứ tùy tiện thu xếp đi, tiểu thiếp nhà nàng ta ác độc quá, chứ con chẳng có ý gì khác.”
“Vâng vâng vâng,” Giang Nhu nhếch mép cười, “ta hiểu mà.”
Liễu Ngọc Như không hay biết gì về dự định của Cố Cửu Tư và Giang Nhu.
Sau khi đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, nàng chẳng còn trông cậy vào Cố Cửu Tư. Nàng để mẫu thân thu xếp cho Vân Vân ở trong phòng phụng dưỡng bà; kết quả là đêm xuống Liễu Tuyên liền ngủ lại chỗ Tô Uyển.
Tô Uyển tự mình nâng đỡ Vân Vân. Bà nghe lời Liễu Ngọc Như nên không nâng thân phận của Vân Vân ngay, để Liễu Tuyên ngày ngày tới chỗ bà tìm Vân Vân. Liễu Tuyên trong lòng có quỷ, không dám nói với Trương Nguyệt Nhi nên mỗi ngày đều mượn danh Tô Uyển mà tới tìm Vân Vân.
Miệng lưỡi Vân Vân ngọt ngào, dỗ dành Liễu Tuyên đến không biết trời trăng mây đất gì nữa. Tô Uyển cũng buông bỏ vướng mắc trong quá khứ, tỏ ra hào phóng dị thường. Liễu Tuyên không khỏi thương tiếc Tô Uyển, cảm thấy mình trước giờ hơi quá đáng với bà.
Nửa tháng cứ như vậy trôi qua, Liễu gia lẫn Cố gia đều bận rộn chuẩn bị hôn sự. Cố Cửu Tư vẫn bị phụ thân hắn giam giữ, còn Liễu Ngọc Như luyện chữ hàng ngày để cầu tâm trí bình tĩnh.
Nửa tháng sau, Giang Nhu tự tay mang khế ước lẫn khế đất đến.
Bà tới cửa đưa tiền nên Liễu Tuyên dĩ nhiên thịnh tình tiếp đãi. Giang Nhu trò chuyện một hồi với Trương Nguyệt Nhi và Liễu Tuyên thì chợt nói, “Đến lâu vậy rồi mà ta còn chưa thấy mặt Liễu phu nhân cùng đại tiểu thư.”
Vừa nghe xong, khuôn mặt Trương Nguyệt Nhi cứng đờ. Nếu là lúc trước thì Liễu Tuyên đã lấy cớ Tô Uyển bệnh tật để từ chối khéo; nhưng gần đây trong lòng ông ta có mấy phần áy náy với Tô Uyển, mà ông ta cũng biết Tô Uyển muốn tự mình lo liệu hôn sự của Liễu Ngọc Như. Ông ta ho nhẹ một tiếng, trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Nguyệt Nhi, ông ta sai người hầu, “Đưa phu nhân cùng tiểu thư tới đây.”
Trương Nguyệt Nhi cảm thấy bối rối, không bao lâu thì Liễu Ngọc Như đỡ Tô Uyển vào phòng.
Lúc này Giang Nhu mới quan sát kỹ Liễu Ngọc Như.
Mọi người đều nói dáng dấp Liễu Ngọc Như bình thường, nhưng Giang Nhu nhìn ra được. Kỳ thực, Liễu Ngọc Như sở hữu cấu trúc xương mặt rất đẹp; chẳng qua khuôn mặt chưa trổ mã nên nhìn còn ngây thơ, ngũ quan không rõ ràng, trông mới có vẻ bình thường. Nếu sau này nàng trổ mã đầy đủ, sẽ là một mỹ nhân thanh nhã.
Liễu Ngọc Như đỡ Tô Uyển tiến đến, mọi cử động đều hết sức quy củ. Mặc dù sinh ra ở tiểu môn hộ như Liễu gia song chẳng hề thua kém tiểu thư khuê các bà đã gặp ở kinh thành.
Liễu Ngọc Như học những thứ này ở Diệp gia. Diệp gia dòng dõi thanh quý, giáo dưỡng con trẻ vô cùng tốt.
Liễu Ngọc Như cảm giác được Giang Nhu đang đánh giá mình. Nàng không nhìn ngang liếc dọc, lễ phép đứng sau Tô Uyển.
Giang Nhu cười nói với Tô Uyển một lát rồi mới vào đề, “Chút nữa thì quên, hôm nay ta mang khế ước với khế đất làm sính lễ tới. Theo lý thì ban đầu sính lễ đến Liễu gia vốn nên giữ lại cho huynh đệ Ngọc Như, nhưng Ngọc Như lại không có huynh đệ ruột thịt. Thêm nữa, chúng ta cân nhắc thấy lần này hạ sính quá lớn, khiến các ngài khó chu toàn của hồi môn cho Ngọc Như. Vậy nên chúng ta dứt khoát để Ngọc Như đứng tên các cửa hàng, ruộng đất này; của hồi môn chỉ cần chút vàng bạc là được rồi.”
“Cái gì?!” Mấy lời đó làm Trương Nguyệt Nhi ngẩng phắt đầu, ngỡ ngàng lên tiếng, “Các ngài để Ngọc Như đứng tên khế ước và khế đất?!”
Đừng nói Trương Nguyệt Nhi, cả Liễu Tuyên cũng biến sắc.
Mặt Giang Nhu vẫn điềm nhiên, nhưng cả Tô Uyển lẫn Liễu Ngọc Như đều sững sờ.
Một hồi lâu sau Trương Nguyệt Nhi mới phản ứng lại, gian nan nở nụ cười, “Giang phu nhân chê cười rồi, Ngọc Như còn hai đệ đệ, sao có thể nói là không có huynh đệ?”
“Đệ đệ?” Giang Nhu hơi kinh ngạc, bà lộ vẻ áy náy, “Vậy là ta hiểu lầm sao. Nghe nói đại phu nhân chỉ có một nữ nhi, cũng không lấy danh nghĩa nuôi dưỡng ai. Hóa ra đại phu nhân còn những người con khác…”
“Không có,” lần này là Tô Uyển mở miệng. Bà không phải người dễ thay đổi, mặc dù chuyện không có nhi tử là tổn thương trong lòng bà nhưng tại giờ phút này, bà thấy Giang Nhu nói rất đúng. Bà giữ nguyên sắc mặt, bình tĩnh nói, “Không có đứa bé nào được nuôi dưới danh nghĩa của ta.”
Giang Nhu lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Trương Nguyệt Nhi.
Liễu Tuyên khẽ ho, “Hai nhi tử của ta đều do Nguyệt di nương sinh ra.”
Nghe vậy Giang Nhu bèn cúi đầu, dùng khăn nhẹ nhàng che miệng, tựa hồ đang cười nhưng phải cố gắng kiềm chế. Bộ dạng này của bà khiến mọi người đang ngồi đây cảm thấy hoang mang, nhất là Trương Nguyệt Nhi. Bà ta không khỏi nghĩ Giang Nhu đang cười nhạo mình.
Liễu Tuyên cũng thấy mặt mũi đau rát. Giang Nhu càng im lặng càng khiến ông ta thấy bản thân là trò khôi hài.
“Khục… Liễu lão gia,” Giang Nhu mím môi, ngẩng đầu cười, “đích thứ có khác, gia đình giàu có nào sẽ để thứ tử kế thừa? Phàm là người có mặt mũi, dù chính phòng không có nhi tử, cũng để chính phòng lựa chọn từ con thiếp thất một đứa bé làm con thừa tự, sau đấy mới nuôi dưỡng như đích tử. Cái này… Ngọc Như là đích nữ, thân phận phải khác.”
Giang Nhu vừa dứt lời, sắc mặt mọi người cũng biến đổi.
Người ngoài đều biết gia cảnh bọn họ, có điều xưa nay không ai nói gì. Dù sao chăng nữa, ai lại nhàn rỗi đi quản chuyện người dưng? Cùng lắm chỉ xì xào bàn tán vài câu.
Chưa bao giờ họ bị công khai tát vào mặt thế này. Nhưng tát thì sao? Đây là Cố phu nhân, Dương Châu là thủ phủ của Cố gia, bọn họ biết làm gì đây?
Liễu Ngọc Như cúi đầu, cố nín cười.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy, gả cho Cố gia là lựa chọn không tồi.
Lần đầu tiên nàng gặp một nữ nhân có thể vừa nhàn nhã uống trà vừa vả chan chát vào mặt phụ thân lẫn di nương.
Tay Tô Uyển run nhẹ, bà chưa từng hả hê thế này.
Trương Nguyệt Nhi hồi tỉnh, vội phản đối, “Coi như không để cho huynh đệ Ngọc Như thì cũng nên để lão gia chúng ta đứng tên! Các ngài hạ sính lễ, lấy danh nghĩa của Ngọc Như thì không phải lại mang về sao?!”
“Nguyệt phu nhân,” Giang Nhu nghe Trương Nguyệt Nhi nói, cười tủm tỉm, “đấy chính là điểm thứ hai mà ta cân nhắc. Nếu Cố phủ để Liễu lão gia đứng tên khế ước và khế đất thì không biết Liễu phủ tính toán số lượng của hồi môn ra sao đây?”
Lời tác giả
Kỹ thuật trạch đấu của tuyển thủ Giang Nhu đạt level max.
Giang Nhu: Con dâu, con thấy ta hiền lắm à?
Liễu Ngọc Như: …
Ngay cả với Trương Nguyệt Nhi nàng cũng chỉ nghĩ lợi ích đôi bên khác biệt, không ai là người tốt.
Nhưng vào khoảnh khắc này, nàng thật lòng ghi hận Cố Cửu Tư.
Nghe gia đinh kể lại thái độ Cố Cửu Tư, kết hợp với động tĩnh gần đây của Cố gia, nàng đại khái có thể đoán ra vấn đề. Cố gia vốn muốn tìm người thích hợp cho Cố Cửu Tư, kết quả khiến hắn mất hứng. Sau đấy lời hắn nói muốn cưới nàng bị truyền đến lỗ tai Cố gia; thế là Cố gia dứt khoát tiền trảm hậu tấu, định ra việc hôn nhân trước. Nàng khổ tâm kinh doanh nhiều năm, vậy mà bị hủy sạch chỉ vì một câu nói của Cố Cửu Tư!
Liễu Ngọc Như cảm thấy nỗi thống khổ vô tận trào dâng, mang theo cả sự bất lực. Nàng đã sâu sắc hiểu được cảm giác của kẻ mang số mệnh như con sâu cái kiến.
Trong mắt Cố Cửu Tư và Cố gia, cuộc đời nàng chỉ giống như một trò đùa.
Nàng chẳng biết Cố Cửu Tư có thể giúp nàng không, thậm chí nàng phỏng đoán Cố Cửu Tư thầm nghĩ nàng thấy người sang bắt quàng làm họ.
Trên thực tế, Cố Cửu Tư đích xác cũng nghĩ như vậy.
Hắn chả hiểu tại sao Liễu Ngọc Như đột nhiên đính hôn với hắn. Kể cả phụ mẫu hắn tới cửa cầu hôn thì nàng đều có thể cự tuyệt, sao lại đồng ý chứ?
Nàng không phải muốn nhảy hồ à?
Nữ nhân bụng đầy mưu mô như nàng…
Nghĩ đến đây, Cố Cửu Tư tựa hồ vỡ lẽ. Hắn không khỏi nghi ngờ, Liễu Ngọc Như coi trọng nhà hắn nên hết thảy đều do nàng tính toán?
Nếu sự thật là vậy, Cố Cửu Tư chẳng hề ngạc nhiên. Đối với tâm cơ của Liễu Ngọc Như, hắn không dám coi nhẹ.
Hắn hùng hổ trở về nhà, vọt thẳng đến trước cổng, giận dữ nói, “Cha! Cố Lãng Hoa! Lão già thối! Ông ra đây cho ta!”
Cố Lãng Hoa và Giang Nhu vừa rời giường đã nghe nhi tử bảo bối ầm ĩ bên ngoài. Cố Lãng Hoa tức giận lập tức tìm cây gậy cạnh giường, quát, “Ranh con lại vô pháp vô thiên!”
Ông xông ra cổng lớn, gầm thét, “Ngươi còn dám trở về!”
“Chuyện Liễu Ngọc Như là sao!”
Lần này Cố Cửu Tư thấy gậy trong tay Cố Lãng Hoa cũng không chạy. Hắn cầm lá thư từ Liễu Ngọc Như, chẳng nhượng bộ mà chất vấn, “Các người đến Liễu gia đính hôn? Tại sao không nói với ta một tiếng?!”
“Nói một tiếng? Ngươi là nhi tử của ta!” Cố Lãng Hoa giận tới mức chả lựa lời, hoàn toàn quên sạch dự định ban đầu. Ông tức tối nói, “Hôn nhân đại sự vốn dĩ là lệnh của phụ mẫu và lời người mai mối. Ta muốn ngươi cưới ai thì ngươi phải cưới người đó, ngươi còn muốn nổi loạn?!”
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao,” Cố Cửu Tư lúc này cũng hét lên, “ta không đồng ý hôn sự thì chả ai có thể ép buộc! Trừ phi ta nói muốn cưới, bằng không kể cả là cha ta thì ta cũng sẽ phản kháng đến cùng!”
“Nhưng mà,” Giang Nhu thấy hai cha con đối chọi gay gắt, bà ngập ngừng nói, “không phải con muốn cưới cô nương này sao?”
“Con muốn cưới lúc nào?” Cố Cửu Tư đần mặt.
Quản gia đứng cạnh vội tới nhắc hắn, “Công tử, lúc ở cửa hàng son phấn chứ đâu, rất nhiều người nghe thấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy,” thị nữ đứng sau Giang Nhu mau chóng bổ sung, “người toàn thành đều biết.”
Cố Cửu Tư ngớ người. Lát sau hắn nhớ lại bèn yếu ớt nói, “Ta, ta chỉ nói đùa thôi, sao có thể coi là thật?!”
“Hôn nhân đại sự sao có thể đùa!” Cố Lãng Hoa bày ra tư thái quát mắng, “Ngươi phải chịu trách nhiệm cho lời mình nói, nếu không thì đây chẳng phải ngươi làm bại hoại danh dự người khác sao? Ngày thường ta có thể mặc kệ ngươi nhốn nháo rồi ẩu đả, nhưng bôi bẩn danh dự một cô nương là chuyện cả đời!”
“Gả cho ta không phải cũng là chuyện cả đời sao?” Cố Cửu Tư tức khắc phản bác. Sau đấy hắn khoát tay nói, “Ta mặc kệ. Mau lui hôn sự, nàng ta sắp gả cho Diệp Thế An, các người bày trò làm gì chứ?!”
“Hóa ra con lo việc này à,” Giang Nhu khéo hiểu lòng người liền ra mặt. Bà cho rằng con trai nghĩ Liễu Ngọc Như muốn gả cho Diệp Thế An nên đè nén tình cảm vì không muốn ỷ thế hiếp người. Bà vội giải thích, “Ngày chúng ta qua cầu hôn mới biết không có chuyện này. Liễu gia nói người mà Liễu tiểu thư ngưỡng mộ chính là con.”
Nghe bà nói, Cố Cửu Tư có cảm giác như sét đánh ngang tai.
Liễu Ngọc Như thích hắn?
Liễu Ngọc Như không thích Diệp Thế An – tên quân tử đoan chính, tiền đồ vô lượng – mà lại thích thiếu gia ăn chơi đánh bạc, không học vấn nghề nghiệp là hắn?
Đầu óc bị hỏng à!
Song rất nhanh chóng, Cố Cửu Tư chợt hiểu.
Đầu óc Liễu Ngọc Như chả hề bị hỏng.
Dù sao, so với Diệp Thế An, Cố gia có tiền hơn nhiều. Quy củ nhà bọn họ cũng ít, hắn lại là nhi tử độc nhất. Thêm nữa, hắn luôn khiến phụ mẫu phiền muộn nên gả cho hắn thì về sau mẫu thân nhất định sẽ giao phó việc buôn bán lẫn quản gia cho nàng.
Liễu Ngọc Như gả cho hắn, xét mọi mặt đều chả ăn chút thiệt thòi nào. Hắn mặc dù mê chơi nhưng trừ điểm đó ra cũng không có tật xấu khác; nếu mục tiêu là tiền thì gả cho hắn sẽ có lợi hơn hẳn gả cho Diệp Thế An.
Trong nháy mắt, Cố Cửu Tư cảm thấy nữ nhân giống Liễu Ngọc Như thật sự làm hắn buồn nôn. Hắn nghĩ có lẽ tin tức Liễu Ngọc Như muốn gả cho Diệp Thế An đều là nàng cố ý tung ra để dẫn dụ hắn. Vì muốn tiếp cận hắn, muốn hắn chú ý, lừa hắn vào tròng!
Tưởng tượng đến đây, hắn nổi cơn điên, lập tức bảo, “Bất kể thế nào con cũng không muốn vụ hôn nhân này, con sẽ không cưới nàng ta!”
“Đồ càn quấy!” Lần này Cố Lãng Hoa dùng đến uy nghiêm mà trước giờ không tồn tại để giận dữ nói, “Hôn sự đã định, nếu ngươi lui hôn thì Liễu tiểu thư phải làm sao bây giờ? Ngươi làm thế là hủy hoại cả đời Liễu tiểu thư!”
“Là nàng ta hủy hoại cả đời ta!” Cố Cửu Tư gầm lên, “Có cưới ta cũng muốn cưới người ta thích. Dựa vào cái gì mà ta bị nàng ta tính kế, bị các người ép buộc cưới nàng ta?”
“Ta ép buộc ngươi?” Cố Lãng Hoa cười lạnh lùng, “Không phải nàng ấy thì không cưới, đây là ngươi nói đúng không?”
Câu này khiến Cố Cửu Tư cứng họng. Lát sau hắn mới phản ứng lại, “Lời này mà cũng tin?!”
“Nam tử hán đại trượng phu, dám nói thì dám làm, làm không được thì đừng nói. Ngươi nói không phải nàng ấy thì không cưới, chúng ta liền cho ngươi cưới. Ngươi muốn hủy hôn thì phải suy nghĩ kỹ, cuộc đời cô nương này phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ?” Cố Cửu Tư hoàn toàn chẳng hiểu nổi, “Nàng ta nên tìm người mình thích, làm chuyện mình muốn làm. Chỉ là lui hôn thôi, chẳng lẽ nàng ta lại có thể dùng đoản kiếm cắt cổ? Bộ cả đời nàng ta ngoại trừ gả chồng thì không còn chuyện gì để làm?! Ta quả thực không hiểu mấy người!”
“Cửu Tư!” Lần này ngay cả Giang Nhu yêu chiều hắn nhất cũng chả nhịn nổi, bà nhíu mày, “Nữ tử khác nam tử. Con lui hôn thì muốn người khác đánh giá nàng ấy thế nào? Người khác sẽ nói gì về nàng ấy? Ai sẽ lấy nàng ấy? Cửu Tư, chẳng lẽ con sẽ lấy một nữ nhân đã bị lui hôn?”
“Nếu con thích thì sao lại không thể?” Cố Cửu Tư nói ngay.
Cố Lãng Hoa lẫn Giang Nhu đều sửng sốt. Khoảnh khắc này khiến hai người hoàn toàn thấu hiểu, nhi tử của họ được nuôi dưỡng theo kiểu nhất mực phóng túng cưng chiều nên khiến những suy nghĩ không hợp đạo lý thế gian tồn tại trong hắn.
Hắn đi ngược với nguyên tắc, tất nhiên sẽ thấy những người khác hắn đều nhu nhược vô năng.
Giang Nhu không cách nào giải thích cho hắn hiểu. Sau một hồi, bà chỉ biết gượng nói, “Cửu Tư, Ngọc Như khác con. Nàng ấy là tiểu thư khuê các, không có dũng khí như vậy. Hôm nay con từ hôn, ngày mai nàng ấy có thể tự sát vì hổ thẹn.”
“Vậy tại sao hai người lại gấp gáp đi đính hôn?” Cố Cửu Tư lạnh lùng nhìn Giang Nhu.
Giang Nhu thở dài, bà quyết định xuống nước, ôn hòa giải thích, “Cữu cữu con đã gửi thư, nói muốn dẫn con đến Đông Đô để thu xếp cho con một vị trí, xem xem có được công chúa điện hạ coi trọng không. Nếu lấy công chúa thì sẽ hủy hoại tiền đồ nửa đời của con. Chức danh phò mã nghe êm tai nhưng cả đời không có thực quyền, chỉ biết nhìn sắc mặt công chúa mà sống, vô cùng tủi nhục. Con không hiểu rõ tính tình cữu cữu, đệ ấy đã đề xuất thì chờ đệ ấy tới thật, chúng ta sẽ không thể ngăn đệ ấy mang con đi. Cho nên trước khi đệ ấy đến, chúng ta muốn định việc hôn nhân cho con. Từ trước tới nay con không coi trọng cô nương nào, mãi mới có nên chúng ta chỉ muốn tranh thủ thời gian thôi.”
“Nói hươu nói vượn! Con không muốn thì cữu cữu có thể ép được sao?”
Nhìn vẻ mặt Cố Cửu Tư ngạo nghễ, Giang Nhu cười đắng chát. “Cửu Tư, đời người luôn có nhiều bất đắc dĩ. Dù là nhà chúng ta thì khi đứng trước quyền thế cũng chỉ biết bất đắc dĩ.”
Cố Cửu Tư lãnh đạm cười, “Kiếm cớ!”
Cố Lãng Hoa thấy Cố Cửu Tư chẳng nghe lọt chữ nào bèn không nhiều lời nữa mà nói thẳng, “Nếu nghe không hiểu thì cút về phòng hối lỗi cho ta. Cũng chả cần nghĩ nhiều làm gì, cứ ngoan ngoãn chờ đến ngày thành thân!”
“Ta không thành thân!” Cố Cửu Tư quả quyết, “Ta muốn hủy hôn, ta đi…”
“Người đâu, đè nó xuống cho ta!” Cố Lãng Hoa hét lớn, thị vệ từ trong sân tức khắc vọt tới Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư một mình đấu cả đám người, còn toàn bộ thị vệ Cố phủ vất vả mãi mới trói gô được hắn.
“Giam nó vào phòng, canh giữ cho đến ngày thành thân! Ai cũng không được thả nó đi!”
Tất cả mọi người đều hiểu Cố Lãng Hoa đang tức giận. Trong lúc bị người lôi về phòng, tay chân Cố Cửu Tư vẫn đấm đá không thôi.
Cố Cửu Tư ở trong phòng chửi bới cả sáng, đến mức bị tắt tiếng mới chịu dừng lại. Hắn rảnh rỗi nên lấy thư của Liễu Ngọc Như ra đọc.
Công bằng mà nói, lá thư này được Liễu Ngọc Như viết cực kỳ xuất sắc; ngôn từ khẩn thiết, đúng tư thái một tiểu nữ nhi phải chịu bất công trong nhà, còn nhờ hắn hỗ trợ giải quyết việc khế đất.
Hắn vừa đọc thư vừa giận tới bật cười, trong đầu hiện lên cảnh tượng Liễu Ngọc Như gảy bàn tính điệu nghệ. Song hắn chỉ tức giận trong phút chốc, lý trí hắn phân biệt được thư của Liễu Ngọc Như có tám phần là sự thật.
Mọi người đều biết gia cảnh lộn xộn của Liễu gia. Hắn cũng đâu ngốc; nhà hắn cầu hôn còn cho nhiều tiền như vậy, đảm bảo nội bộ Liễu gia đang điên cuồng tranh giành.
Hắn chướng mắt Liễu Ngọc Như, nhưng càng chướng mắt Liễu gia hơn. Vừa nghĩ tới bạc vào trong tay kẻ sủng thiếp diệt thê như Liễu Tuyên lẫn thiếp thất hèn mọn, hắn liền khó chịu. Nghĩ ngợi một hồi, hắn cho người đi gọi Giang Nhu.
Lúc Giang Nhu tới, Cố Cửu Tư đang ngồi xếp bằng trên giường. Hắn mở miệng ra, thanh âm khàn khàn khiến Giang Nhu đau lòng không thôi. Bà vội bảo, “Con à, để ta cho người hầm canh tuyết lê.”
“Nương,” Cố Cửu Tư ngồi trên giường, vẻ mặt hơi ngượng nghịu, “con có chuyện muốn nhờ.”
“Con nói đi.”
“Chuyện kia,” Cố Cửu Tư không biết vì sao, rõ ràng làm việc đúng đắn mà hắn lại có cảm giác kỳ lạ; hắn không dám nhìn Giang Nhu, ra vẻ bất cần, “chuyện thành thân không thể thay đổi, Liễu Ngọc Như đã gần như là người của Cố gia. Nương biết chuyện nhà nàng ta rồi đấy, sính lễ khéo đều vào tay thiếp thất kia. Con nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn. Nương…”
“Ta hiểu.” Nghe mấy lời này của Cố Cửu Tư, Giang Nhu bật cười. Nội tâm bà được trấn an phần nào, rốt cuộc Cố Cửu Tư cũng biết đau lòng cho người khác. Ngoài miệng nói không nguyện ý nhưng thực tế vẫn quan tâm Liễu Ngọc Như. Bà nhanh nhẹn nói, “Chuyện này ta đã nghĩ qua. Sính lễ quý giá nhất là mấy mẫu ruộng cùng cửa hàng phố Đông, những thứ này đều sẽ để tên nàng ấy. Khế đất chưa đóng dấu, ta còn phải mang qua; đến lúc ấy ta sẽ nhắc nhở về của hồi môn, rồi chỉ đích danh mẹ ruột Liễu tiểu thư lo liệu việc này.”
Nghe vậy Cố Cửu Tư yên tâm hẳn.
Hắn vẫn thấy hơi khó chịu bèn bĩu môi, “Nương cứ tùy tiện thu xếp đi, tiểu thiếp nhà nàng ta ác độc quá, chứ con chẳng có ý gì khác.”
“Vâng vâng vâng,” Giang Nhu nhếch mép cười, “ta hiểu mà.”
Liễu Ngọc Như không hay biết gì về dự định của Cố Cửu Tư và Giang Nhu.
Sau khi đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, nàng chẳng còn trông cậy vào Cố Cửu Tư. Nàng để mẫu thân thu xếp cho Vân Vân ở trong phòng phụng dưỡng bà; kết quả là đêm xuống Liễu Tuyên liền ngủ lại chỗ Tô Uyển.
Tô Uyển tự mình nâng đỡ Vân Vân. Bà nghe lời Liễu Ngọc Như nên không nâng thân phận của Vân Vân ngay, để Liễu Tuyên ngày ngày tới chỗ bà tìm Vân Vân. Liễu Tuyên trong lòng có quỷ, không dám nói với Trương Nguyệt Nhi nên mỗi ngày đều mượn danh Tô Uyển mà tới tìm Vân Vân.
Miệng lưỡi Vân Vân ngọt ngào, dỗ dành Liễu Tuyên đến không biết trời trăng mây đất gì nữa. Tô Uyển cũng buông bỏ vướng mắc trong quá khứ, tỏ ra hào phóng dị thường. Liễu Tuyên không khỏi thương tiếc Tô Uyển, cảm thấy mình trước giờ hơi quá đáng với bà.
Nửa tháng cứ như vậy trôi qua, Liễu gia lẫn Cố gia đều bận rộn chuẩn bị hôn sự. Cố Cửu Tư vẫn bị phụ thân hắn giam giữ, còn Liễu Ngọc Như luyện chữ hàng ngày để cầu tâm trí bình tĩnh.
Nửa tháng sau, Giang Nhu tự tay mang khế ước lẫn khế đất đến.
Bà tới cửa đưa tiền nên Liễu Tuyên dĩ nhiên thịnh tình tiếp đãi. Giang Nhu trò chuyện một hồi với Trương Nguyệt Nhi và Liễu Tuyên thì chợt nói, “Đến lâu vậy rồi mà ta còn chưa thấy mặt Liễu phu nhân cùng đại tiểu thư.”
Vừa nghe xong, khuôn mặt Trương Nguyệt Nhi cứng đờ. Nếu là lúc trước thì Liễu Tuyên đã lấy cớ Tô Uyển bệnh tật để từ chối khéo; nhưng gần đây trong lòng ông ta có mấy phần áy náy với Tô Uyển, mà ông ta cũng biết Tô Uyển muốn tự mình lo liệu hôn sự của Liễu Ngọc Như. Ông ta ho nhẹ một tiếng, trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Nguyệt Nhi, ông ta sai người hầu, “Đưa phu nhân cùng tiểu thư tới đây.”
Trương Nguyệt Nhi cảm thấy bối rối, không bao lâu thì Liễu Ngọc Như đỡ Tô Uyển vào phòng.
Lúc này Giang Nhu mới quan sát kỹ Liễu Ngọc Như.
Mọi người đều nói dáng dấp Liễu Ngọc Như bình thường, nhưng Giang Nhu nhìn ra được. Kỳ thực, Liễu Ngọc Như sở hữu cấu trúc xương mặt rất đẹp; chẳng qua khuôn mặt chưa trổ mã nên nhìn còn ngây thơ, ngũ quan không rõ ràng, trông mới có vẻ bình thường. Nếu sau này nàng trổ mã đầy đủ, sẽ là một mỹ nhân thanh nhã.
Liễu Ngọc Như đỡ Tô Uyển tiến đến, mọi cử động đều hết sức quy củ. Mặc dù sinh ra ở tiểu môn hộ như Liễu gia song chẳng hề thua kém tiểu thư khuê các bà đã gặp ở kinh thành.
Liễu Ngọc Như học những thứ này ở Diệp gia. Diệp gia dòng dõi thanh quý, giáo dưỡng con trẻ vô cùng tốt.
Liễu Ngọc Như cảm giác được Giang Nhu đang đánh giá mình. Nàng không nhìn ngang liếc dọc, lễ phép đứng sau Tô Uyển.
Giang Nhu cười nói với Tô Uyển một lát rồi mới vào đề, “Chút nữa thì quên, hôm nay ta mang khế ước với khế đất làm sính lễ tới. Theo lý thì ban đầu sính lễ đến Liễu gia vốn nên giữ lại cho huynh đệ Ngọc Như, nhưng Ngọc Như lại không có huynh đệ ruột thịt. Thêm nữa, chúng ta cân nhắc thấy lần này hạ sính quá lớn, khiến các ngài khó chu toàn của hồi môn cho Ngọc Như. Vậy nên chúng ta dứt khoát để Ngọc Như đứng tên các cửa hàng, ruộng đất này; của hồi môn chỉ cần chút vàng bạc là được rồi.”
“Cái gì?!” Mấy lời đó làm Trương Nguyệt Nhi ngẩng phắt đầu, ngỡ ngàng lên tiếng, “Các ngài để Ngọc Như đứng tên khế ước và khế đất?!”
Đừng nói Trương Nguyệt Nhi, cả Liễu Tuyên cũng biến sắc.
Mặt Giang Nhu vẫn điềm nhiên, nhưng cả Tô Uyển lẫn Liễu Ngọc Như đều sững sờ.
Một hồi lâu sau Trương Nguyệt Nhi mới phản ứng lại, gian nan nở nụ cười, “Giang phu nhân chê cười rồi, Ngọc Như còn hai đệ đệ, sao có thể nói là không có huynh đệ?”
“Đệ đệ?” Giang Nhu hơi kinh ngạc, bà lộ vẻ áy náy, “Vậy là ta hiểu lầm sao. Nghe nói đại phu nhân chỉ có một nữ nhi, cũng không lấy danh nghĩa nuôi dưỡng ai. Hóa ra đại phu nhân còn những người con khác…”
“Không có,” lần này là Tô Uyển mở miệng. Bà không phải người dễ thay đổi, mặc dù chuyện không có nhi tử là tổn thương trong lòng bà nhưng tại giờ phút này, bà thấy Giang Nhu nói rất đúng. Bà giữ nguyên sắc mặt, bình tĩnh nói, “Không có đứa bé nào được nuôi dưới danh nghĩa của ta.”
Giang Nhu lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Trương Nguyệt Nhi.
Liễu Tuyên khẽ ho, “Hai nhi tử của ta đều do Nguyệt di nương sinh ra.”
Nghe vậy Giang Nhu bèn cúi đầu, dùng khăn nhẹ nhàng che miệng, tựa hồ đang cười nhưng phải cố gắng kiềm chế. Bộ dạng này của bà khiến mọi người đang ngồi đây cảm thấy hoang mang, nhất là Trương Nguyệt Nhi. Bà ta không khỏi nghĩ Giang Nhu đang cười nhạo mình.
Liễu Tuyên cũng thấy mặt mũi đau rát. Giang Nhu càng im lặng càng khiến ông ta thấy bản thân là trò khôi hài.
“Khục… Liễu lão gia,” Giang Nhu mím môi, ngẩng đầu cười, “đích thứ có khác, gia đình giàu có nào sẽ để thứ tử kế thừa? Phàm là người có mặt mũi, dù chính phòng không có nhi tử, cũng để chính phòng lựa chọn từ con thiếp thất một đứa bé làm con thừa tự, sau đấy mới nuôi dưỡng như đích tử. Cái này… Ngọc Như là đích nữ, thân phận phải khác.”
Giang Nhu vừa dứt lời, sắc mặt mọi người cũng biến đổi.
Người ngoài đều biết gia cảnh bọn họ, có điều xưa nay không ai nói gì. Dù sao chăng nữa, ai lại nhàn rỗi đi quản chuyện người dưng? Cùng lắm chỉ xì xào bàn tán vài câu.
Chưa bao giờ họ bị công khai tát vào mặt thế này. Nhưng tát thì sao? Đây là Cố phu nhân, Dương Châu là thủ phủ của Cố gia, bọn họ biết làm gì đây?
Liễu Ngọc Như cúi đầu, cố nín cười.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy, gả cho Cố gia là lựa chọn không tồi.
Lần đầu tiên nàng gặp một nữ nhân có thể vừa nhàn nhã uống trà vừa vả chan chát vào mặt phụ thân lẫn di nương.
Tay Tô Uyển run nhẹ, bà chưa từng hả hê thế này.
Trương Nguyệt Nhi hồi tỉnh, vội phản đối, “Coi như không để cho huynh đệ Ngọc Như thì cũng nên để lão gia chúng ta đứng tên! Các ngài hạ sính lễ, lấy danh nghĩa của Ngọc Như thì không phải lại mang về sao?!”
“Nguyệt phu nhân,” Giang Nhu nghe Trương Nguyệt Nhi nói, cười tủm tỉm, “đấy chính là điểm thứ hai mà ta cân nhắc. Nếu Cố phủ để Liễu lão gia đứng tên khế ước và khế đất thì không biết Liễu phủ tính toán số lượng của hồi môn ra sao đây?”
Lời tác giả
Kỹ thuật trạch đấu của tuyển thủ Giang Nhu đạt level max.
Giang Nhu: Con dâu, con thấy ta hiền lắm à?
Liễu Ngọc Như: …
Tác giả :
Mặc Thư Bạch