Trường Phong Độ
Chương 65: Cố lão gia chưa chết, muội đã đến thì hãy mang chúng ta đi cùng
Liễu Ngọc Như sai người ngụy trang cho lương thực đồng thời phái người theo dõi cổng thành. Người của Lạc Tử Thương vừa ra khỏi cổng thì Liễu Ngọc Như đã được báo tin. Nàng bảo mọi người dừng tay rồi trở về phòng và giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lạc Tử Thương dẫn người đi điều tra khách điếm.
Bọn họ ở khá gần nơi đang bị điều tra. Khách điếm ngoài thành phần lớn tụ chung một chỗ và chia thành nhiều khu, tòa nhà của bọn họ ở khu tồi tàn nhất. Ấn Hồng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nàng ấy nói với Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, chúng ta sẽ không bị tra xét chứ?”
“Bị tra xét thì sao nào?” Vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh, “Chúng ta chẳng qua là từ phương xa đến tìm thân thích, có điều tra cũng làm gì được chúng ta?”
Ấn Hồng nghe vậy bèn hít thở thật sâu rồi dần dần phục hồi tinh thần.
Nàng ấy ở cạnh Liễu Ngọc Như mà lẩm nhẩm lời khai, Liễu Ngọc Như đã bàn bạc rất nhiều lần về bối cảnh cho câu chuyện của hai người:
Liễu Ngọc Như vốn là một tiểu thư nhà giàu ở Dương Châu. Mấy năm trước nhà nàng chuyển tới Thương Châu, nhưng nhà gặp họa nên nàng quay về Dương Châu tìm tình lang – người đã cậy nhờ nhà nàng lúc còn ở Thương Châu. Trước kia nàng và tình lang vụng trộm định ra việc hôn nhân, hai người hẹn ước rằng đối phương sẽ tới Thương Châu cưới nàng; kết quả hắn trở về Dương Châu rồi không quay lại. Hiện giờ gặp phải tai họa nàng đành tự mình tìm hắn, nhưng tìm mãi chẳng thấy. Khách điếm trong thành giá cao mới ở ngoài thành, ngày ngày đều ra vào thành tìm người.
Liễu Ngọc Như miêu tả từng chi tiết, mọi người đều nhớ kỹ. Với những chuyện Liễu Ngọc Như không đề cập, Ấn Hồng chỉ cần trả lời: Không biết.
Song Liễu Ngọc Như vẫn bất an nên dặn Ấn Hồng, “Nếu bọn họ tách chúng ta ra thì ngươi cứ giả bộ bất tỉnh.”
Bên ngoài hơi ồn ào, Ấn Hồng nhìn qua cửa sổ thì thấy người của Lạc Tử Thương bắt rất nhiều người đưa vào thành.
Lạc Tử Thương đứng phía trước, quan sát từng thương hộ đi ngang qua y.
Y nhìn lướt qua những người này, ngẫu nhiên bắt chuyện với bọn họ. Y chỉ hỏi hai câu rồi cho người đi qua, thoạt trông không phải kẻ khó nhằn.
Y sai người bắt năm thương hộ, tùy tùng đi theo y hỏi, “Công tử, thẩm vấn tại chỗ hay về mới làm?”
Lạc Tử Thương im lặng, y chăm chú nhìn những khu khách điếm kéo dài. Sau một hồi, y đột ngột mở miệng, “Ngươi nói xem, kẻ thông minh như vậy, biết đâu sẽ đoán được ta nghĩ gì về hắn. Nếu đoán được thì hắn còn thuê khách điếm cao cấp sao?”
Tùy tùng ngỡ ngàng, Lạc Tử Thương bỗng cười cười rồi nói, “Chúng ta đi dạo thôi.”
Lạc Tử Thương cưỡi ngựa, bắt đầu dẫn người đi xem xét khách điếm ở khu vực tồi tàn.
Ấn Hồng thấy Lạc Tử Thương dẫn người quay lại thì sợ hãi vô cùng. Liễu Ngọc Như giơ tay giữ chặt nàng ấy, điềm tĩnh trấn an, “Đừng hoảng hốt.”
Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Minh, “Nếu tình hình xấu đi thì cứ chém người rồi lên thẳng thuyền.”
Thẩm Minh gật đầu, hắn chỉ đạo người đi mai phục.
Lạc Tử Thương quan sát những tòa nhà dọc đường, y hú họa chọn vài căn rồi gõ cửa bước vào.
Vẻ ngoài của y nho nhã lễ độ, không làm người khác phiền chán. Nhà nào bị gõ cửa thấy y đều cuống quít quỳ xuống, y chỉ thuận miệng nói hai câu rồi đi ngay nhà kế tiếp.
Khi y đến trước phòng ốc của Liễu Ngọc Như, Ấn Hồng khẽ run. Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi và nắm tay nàng ấy, “Nếu y gõ cửa, ngươi cứ ra bảo ta đang ngủ trưa nên không tiện gặp nam nhân xa lạ. Nếu y khăng khăng muốn gặp thì ngươi hãy nói sẽ xin chỉ thị của ta. Nhớ kỹ,” Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn nàng ấy, “ta chỉ là một tiểu thư khuê các tới từ Thương Châu, không hơn không kém. Một cô nương bình thường đi nhờ vả thân thích có biểu hiện ra sao thì chúng ta phải làm giống hệt.”
Ấn Hồng cắn răng gật đầu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Ấn Hồng đứng dậy ra ngoài, Liễu Ngọc Như nằm xuống giường. Nàng nhắm mắt lại, ép buộc bản thân phải bình tĩnh.
Nàng không biết vì sao vào giây phút này, nàng chẳng hề cảm thấy sợ hãi. Thậm chí nàng còn mơ hồ có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như gặp được kỳ phùng địch thủ, khiến nàng càng thêm hưng phấn.
Ấn Hồng mở cửa ở tiền viện, Lạc Tử Thương đứng đấy cười tủm tỉm, “Vị cô nương này, tại hạ là người của quan phủ Dương Châu vâng mệnh truy nã tội phạm quan trọng. Không biết ngươi có thể thông báo cho chủ nhân để tại hạ vào uống chén trà nóng?”
“Chủ tử nhà ta đang ngủ trưa, ngài chờ một lát.”
Ấn Hồng đáp rồi đóng cửa đi vào phòng.
Liễu Ngọc Như rời giường, nàng sửa sang lại quần áo lẫn lớp trang điểm mới cho Ấn Hồng mời người tiến vào. Sau đấy nàng cầm quạt tròn che khuất nửa khuôn mặt rồi đi ra ngoài.
Lạc Tử Thương chờ trong phòng, lúc nhìn thấy Liễu Ngọc Như, ánh mắt y hơi tối lại.
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng chào hắn, nàng nhã nhặn nói, “Bái kiến công tử.”
Lạc Tử Thương cười cười, “Tại hạ nhìn bên ngoài thấy phòng ốc đơn sơ, không ngờ bên trong cất giấu viên ngọc quý. Cử chỉ tiểu thư nho nhã, nhìn qua không thể thuộc về gia đình bình dân, sao lại trọ ở nơi thế này?”
“Làm công tử chê cười rồi.” Liễu Ngọc Như cụp mắt chẳng dám nhìn hắn, nàng hơi hoảng sợ nói, “Thiếp thân đến từ Thương Châu, tiền đi đường đã dùng gần hết mới chọn nơi này để nghỉ chân.”
“Thương Châu cách Dương Châu cũng khá xa,” Lạc Tử Thương dò xét nhìn hai người, “hai vị cô nương tự đi à?”
“Hiện giờ chiến loạn, chúng ta là tiểu nữ tử thì sao dám chỉ hai người đi?” Liễu Ngọc Như thở dài, “Nô gia mướn người bảo vệ, khi đến Dương Châu mới giải tán bọn họ.”
Lạc Tử Thương không nói chuyện, y nhìn cây quạt, nhìn Liễu Ngọc Như.
Ngôn ngữ cử chỉ của Liễu Ngọc Như đều thuộc về một khuê tú bình thường, nét mặt thì nhút nhát, thậm chí không dám nhìn thẳng y. Song không hiểu sao Lạc Tử Thương cứ cảm thấy có gì đấy kỳ lạ. Y luôn tin tưởng trực giác bản thân bèn hỏi thêm, “Cô nương đã tới Dương Châu sao còn ở ngoài thành?”
“Giá cả trong thành cao,” Liễu Ngọc Như cúi đầu làm như đang ngượng ngùng, “nô gia không có nhiều tiền nên đành ở ngoài thành.”
“Cô nương tới Dương Châu làm gì?”
“Tìm người.”
“Tìm được chưa?”
“Chưa.”
“Ồ,” Lạc Tử Thương gật gù, “người mà ngài tìm có đặc điểm gì, hay để ta tìm giúp?”
“Nếu vậy thì tốt quá.” Liễu Ngọc Như lộ vẻ mặt vui sướng, “Người ta muốn tìm là một thư sinh, dung mạo cực kỳ tuấn tú, tên là Diệp Hiểu Chi. Công tử có quen biết ai như vậy không?”
“Họ Diệp lại có dung mạo tuấn tú thì ta biết một người.” Lạc Tử Thương vừa phe phẩy quạt vừa cười, “Nhưng hắn không đơn thuần chỉ là một thư sinh, tên của hắn cũng chẳng phải Diệp Hiểu Chi. Thế này đi, chi bằng ngài cùng ta vào thành, ta giúp ngài tìm hắn.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như ngẩn người. Lạc Tử Thương ngước mắt nhìn nàng, cười như không cười, “Sao vậy, cô nương không vui à?”
“Công tử,” Liễu Ngọc Như thấp giọng đáp, “tuy nô gia gặp nạn nhưng vẫn biết nam nữ khác biệt. Hôm nay nô gia đi cùng ngài thì phải làm sao đây? Ngài tính thu xếp chỗ ở cho nô gia thế nào?”
Nói rồi Liễu Ngọc Như liếc mắt nhìn Lạc Tử Thương, ánh mắt mang theo thấp thỏm cùng vài phần dò xét, “Không phải ở nhà công tử đấy chứ?”
Cái liếc mắt kia khiến da đầu Lạc Tử Thương tê dại. Y chợt nhận ra nếu mình thật sự dẫn một nữ nhân về thì không riêng gì nữ nhân này mà tất cả mọi người sẽ nghĩ lung tung.
Y chẳng thể tùy tiện bắt người nếu không có bằng chứng. Dương Châu vừa mới ổn định lại, nếu bắt bớ người vô lối thì sợ chả ai dám tới Dương Châu buôn bán. Nguồn thu của Dương Châu chủ yếu đến từ mậu dịch, Vương Thiện Tuyền sẽ giận dữ nếu biết y hành sự như thế.
Nhất là bắt một nữ tử như vậy, với bản tính háo sắc của Vương Thiện Tuyền sợ sẽ nghĩ rằng y làm vì nữ sắc.
Lạc Tử Thương cân nhắc giây lát rồi dò hỏi Liễu Ngọc Như chút chuyện ở Thương Châu. Liễu Ngọc Như đối đáp trôi chảy, Lạc Tử Thương chẳng tìm ra sơ hở trong lời nói của nàng. Sau một hồi trầm mặc, y không khỏi cảm thấy bản thân đa nghi quá mức; một nữ tử nhu nhược sao có thể khơi mào sóng gió.
Y ôn hòa cười cười, “Là tại hạ đường đột.”
Y đứng dậy, “Tại hạ cáo từ.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt gật đầu, Ấn Hồng tiễn Lạc Tử Thương ra ngoài.
Chờ Lạc Tử Thương đi khuất, Ấn Hồng quay lại phòng rồi tức khắc ngồi bệt xuống đất, “Làm ta sợ muốn chết, phu nhân, giờ chắc ổn rồi.”
Liễu Ngọc Như ngồi trên ghế, tay nàng run nhè nhẹ.
Giằng co với Lạc Tử Thương cũng làm nàng sợ, nhưng có sợ vẫn phải chống đỡ. Hiện tại trong ngoài đều có người dõi theo nàng, nếu nàng vụng về thì sẽ đánh mất lòng tin của mọi người.
Thẩm Minh bước ra từ bóng tối, nàng hít sâu một hơi và nói với mọi người, “Tất cả nghỉ ngơi đã. Thẩm Minh ra ngoài xem có người theo dõi không, đêm xuống chúng ta xuất phát.”
Thẩm Minh đáp ứng liền đi ra ngoài xem xét.
Liễu Ngọc Như tính toán thu hoạch hiện tại.
Dương Châu trù phú hơn hẳn hai châu Thanh – Thương, mậu dịch lại phát triển. Những ngày qua ở Dương Châu thu hoạch bằng tổng hai châu Thanh – Thương cộng lại.
Có số tiền cùng lương thực này, Cố Cửu Tư ở Vọng Đô không cần nhọc lòng nữa. Tổn thất do số tiền lẫn lương thực này gây ra cho Dương Châu tạm thời không hiện rõ, nhưng sang năm sẽ dần thành hình. Đến ngày ấy, với Vương Thiện Tuyền mà nói, cũng là một loại áp lực.
Thẩm Minh đi một vòng, khi về mang theo người khác.
Liễu Ngọc Như đeo khăn che mặt mới cho người tiến vào. Thẩm Minh ném người tới trước mặt Liễu Ngọc Như, hắn tựa người vào bên cạnh, “Không thấy người theo dõi nhưng thấy tên này lén lút ở cửa.”
Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn người đang bò dậy khỏi mặt đất.
Nàng mang khăn che mặt, cảm thấy người ở trên mặt đất trông quen quen. Người kia cung kính nói, “Tiểu thư, nô tài là gia phó của Diệp gia, tuân lệnh công tử nhà ta đến đây mời tiểu thư uống chén trà.”
Nghe đến đây Liễu Ngọc Như mới nhớ ra người này vốn hầu hạ bên cạnh Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như trầm ngâm một lát rồi đáp, “Ta không tiện vào thành, chẳng biết công tử có thể ra khỏi thành không?”
“Công tử nhà ta không thể rời thành,” đối phương thành thật bảo. “Công tử nghe đồn tiểu thư muốn tìm hiểu về Lạc Tử Thương, lại có mối quan hệ với đại công tử Cố gia, ngài ấy có chuyện quan trọng của Cố gia muốn bẩm báo. Nếu tiểu thư nguyện ý thì hãy vào thành một chuyến.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như mím môi.
Thuyền sắp khởi hành, giờ phút này nếu vào thành sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Nhưng Diệp Thế An đã mở miệng nói việc có liên quan đến Cố gia, vậy chắc chắn là việc vô cùng quan trọng.
Nàng suy tư một hồi rồi hỏi, “Ta có thể phái người vào thành nói chuyện với công tử không?”
“Công tử dặn việc này rất trọng đại, không phải ngài thì không gặp.”
Lời này quả thật làm khó Liễu Ngọc Như, Thẩm Minh lập tức châm biếm, “Nhất định bắt người ta vào thành, không phải muốn gài bẫy đấy chứ?”
“Diệp công tử không phải người như vậy.” Liễu Ngọc Như nói.
Nàng nhìn sắc trời, cân nhắc thời gian của buổi gặp mặt. Suy nghĩ xong, nàng rốt cuộc cất tiếng, “Ta sẽ vào thành gặp công tử nhà ngươi, nhưng chúng ta chỉ có hai canh giờ.”
Nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Minh, “Ngươi sai vài người đến kho lúa lẫn kho binh khí ở phụ cận, chuẩn bị đầy đủ dầu và pháo đốt. Sau đó hãy đích thân dẫn dắt một tổ đội mai phục cổng thành. Nếu gặp phải tình huống khóa cổng thành thì lập tức cho người đốt kho lúa và kho binh khí, làm ầm ĩ vào, càng huyên náo càng tốt. Chờ trong thành hỗn loạn thì cứ xông ra khỏi cổng thành.”
“Được.” Thẩm Minh đồng ý.
Bọn họ đã chuẩn bị kế hoạch này rất nhiều lần.
Không có quan phủ của châu nào dễ dàng tha thứ cho việc bọn họ làm; một khi bị phát hiện, tất nhiên sẽ đóng cổng thành để truy bắt. Vì vậy bọn họ sớm có phương án đối phó với nguy cơ.
Liễu Ngọc Như thu xếp chu đáo mọi việc xong liền để Ấn Hồng trông coi tình trạng thuyền. Sau đấy nàng đội mũ có rèm rồi theo vị gia phó kia vào thành.
“Xung quanh công tử có rất nhiều người theo dõi ngài ấy sát sao.” Người nọ tới cổng thành thì bảo, “Nô tài không thể đi cùng ngài. Công tử đang ở Mẫu Đơn Các của quán trà Lâm Hồ, phiền ngài thuê phòng ở Hải Đường Các.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, người nọ liền rời đi.
Liễu Ngọc Như vào thành, thuê Hải Đường Các ở quán trà Lâm Hồ theo đúng yêu cầu.
Quán trà Lâm Hồ nằm cạnh hồ nước, ưu điểm lớn nhất là có thể thưởng thức phong cảnh ven hồ. Liễu Ngọc Như vừa đẩy cửa ra đã thấy Diệp Thế An ngồi bên trong.
Nàng ngẩn người, sau đấy điềm tĩnh đóng cửa lại. Diệp Thế An đứng lên, cung kính hành lễ, “Bái kiến tiểu thư.”
Liễu Ngọc Như chợt hiểu hắn không nhận ra mình.
Suy cho cùng, nàng đội mũ có rèm lớn như vậy thì dù cha nàng tới cũng chưa chắc nhận ra.
Nàng không khỏi cười rồi cởi bỏ mũ, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ và ấm áp. Nàng nhìn Diệp Thế An, ôn hòa chào, “Diệp ca ca, đã lâu không gặp.”
Diệp Thế An ngây người nhìn Liễu Ngọc Như. Lát sau, hắn kinh ngạc hô, “Ngọc Như muội muội?!”
“Phải.”
Liễu Ngọc Như quan sát Diệp Thế An. Hắn gầy đi nhiều, tuy vẫn giữ phong độ của một vị quân tử hiền hậu nhưng trong ánh mắt lại khó kìm nén vẻ tiều tụy.
“Nói ngắn gọn thôi,” Liễu Ngọc Như vào thẳng chủ đề, “tối nay ta phải rời đi, ta chỉ có thể trì hoãn nhiều nhất hai canh giờ. Huynh cho người tìm ta vì muốn yêu cầu ta trợ giúp à?”
Lời này vừa vào tai, Diệp Thế An nghiêm túc lại, hắn nói thẳng, “Cố lão gia còn sống.”
Tiết lộ của hắn khiến Liễu Ngọc Như thảng thốt, “Huynh nói gì?!”
Diệp Thế An lặp lại lần nữa.
“Cố lão gia còn sống, đang ở tại Diệp phủ.” Diệp Thế An nhìn Liễu Ngọc Như, “Ta cứ tưởng muội là thuộc hạ của Cố Cửu Tư, không ngờ muội đích thân tới. Vậy cũng tốt, ta có thể yên tâm giao người. Muội hãy lập tức thu xếp, tối nay chúng ta cùng rời đi.”
Lời tác giả
Nhãi con khoảng vài ngày nữa sẽ online, lúc tái xuất soái vô cùng!
Cố Cửu Tư: Mặc Thư Bạch, bỏ ngay chữ “chúng ta”, bỏ ngay và luôn! Bỏ mau!
Liễu Ngọc Như: Ngươi có ý kiến gì với Thế An ca ca phẩm hạnh lẫn học vấn đều ưu tú của ta?
Cha Cố: Ngươi có ý kiến gì với Diệp công tử phẩm hạnh lẫn học vấn đều ưu tú?
Cố Cửu Tư: Nàng nói xem ta dám có ý kiến hay không?
Lạc Tử Thương dẫn người đi điều tra khách điếm.
Bọn họ ở khá gần nơi đang bị điều tra. Khách điếm ngoài thành phần lớn tụ chung một chỗ và chia thành nhiều khu, tòa nhà của bọn họ ở khu tồi tàn nhất. Ấn Hồng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nàng ấy nói với Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, chúng ta sẽ không bị tra xét chứ?”
“Bị tra xét thì sao nào?” Vẻ mặt Liễu Ngọc Như bình tĩnh, “Chúng ta chẳng qua là từ phương xa đến tìm thân thích, có điều tra cũng làm gì được chúng ta?”
Ấn Hồng nghe vậy bèn hít thở thật sâu rồi dần dần phục hồi tinh thần.
Nàng ấy ở cạnh Liễu Ngọc Như mà lẩm nhẩm lời khai, Liễu Ngọc Như đã bàn bạc rất nhiều lần về bối cảnh cho câu chuyện của hai người:
Liễu Ngọc Như vốn là một tiểu thư nhà giàu ở Dương Châu. Mấy năm trước nhà nàng chuyển tới Thương Châu, nhưng nhà gặp họa nên nàng quay về Dương Châu tìm tình lang – người đã cậy nhờ nhà nàng lúc còn ở Thương Châu. Trước kia nàng và tình lang vụng trộm định ra việc hôn nhân, hai người hẹn ước rằng đối phương sẽ tới Thương Châu cưới nàng; kết quả hắn trở về Dương Châu rồi không quay lại. Hiện giờ gặp phải tai họa nàng đành tự mình tìm hắn, nhưng tìm mãi chẳng thấy. Khách điếm trong thành giá cao mới ở ngoài thành, ngày ngày đều ra vào thành tìm người.
Liễu Ngọc Như miêu tả từng chi tiết, mọi người đều nhớ kỹ. Với những chuyện Liễu Ngọc Như không đề cập, Ấn Hồng chỉ cần trả lời: Không biết.
Song Liễu Ngọc Như vẫn bất an nên dặn Ấn Hồng, “Nếu bọn họ tách chúng ta ra thì ngươi cứ giả bộ bất tỉnh.”
Bên ngoài hơi ồn ào, Ấn Hồng nhìn qua cửa sổ thì thấy người của Lạc Tử Thương bắt rất nhiều người đưa vào thành.
Lạc Tử Thương đứng phía trước, quan sát từng thương hộ đi ngang qua y.
Y nhìn lướt qua những người này, ngẫu nhiên bắt chuyện với bọn họ. Y chỉ hỏi hai câu rồi cho người đi qua, thoạt trông không phải kẻ khó nhằn.
Y sai người bắt năm thương hộ, tùy tùng đi theo y hỏi, “Công tử, thẩm vấn tại chỗ hay về mới làm?”
Lạc Tử Thương im lặng, y chăm chú nhìn những khu khách điếm kéo dài. Sau một hồi, y đột ngột mở miệng, “Ngươi nói xem, kẻ thông minh như vậy, biết đâu sẽ đoán được ta nghĩ gì về hắn. Nếu đoán được thì hắn còn thuê khách điếm cao cấp sao?”
Tùy tùng ngỡ ngàng, Lạc Tử Thương bỗng cười cười rồi nói, “Chúng ta đi dạo thôi.”
Lạc Tử Thương cưỡi ngựa, bắt đầu dẫn người đi xem xét khách điếm ở khu vực tồi tàn.
Ấn Hồng thấy Lạc Tử Thương dẫn người quay lại thì sợ hãi vô cùng. Liễu Ngọc Như giơ tay giữ chặt nàng ấy, điềm tĩnh trấn an, “Đừng hoảng hốt.”
Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Minh, “Nếu tình hình xấu đi thì cứ chém người rồi lên thẳng thuyền.”
Thẩm Minh gật đầu, hắn chỉ đạo người đi mai phục.
Lạc Tử Thương quan sát những tòa nhà dọc đường, y hú họa chọn vài căn rồi gõ cửa bước vào.
Vẻ ngoài của y nho nhã lễ độ, không làm người khác phiền chán. Nhà nào bị gõ cửa thấy y đều cuống quít quỳ xuống, y chỉ thuận miệng nói hai câu rồi đi ngay nhà kế tiếp.
Khi y đến trước phòng ốc của Liễu Ngọc Như, Ấn Hồng khẽ run. Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi và nắm tay nàng ấy, “Nếu y gõ cửa, ngươi cứ ra bảo ta đang ngủ trưa nên không tiện gặp nam nhân xa lạ. Nếu y khăng khăng muốn gặp thì ngươi hãy nói sẽ xin chỉ thị của ta. Nhớ kỹ,” Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn nàng ấy, “ta chỉ là một tiểu thư khuê các tới từ Thương Châu, không hơn không kém. Một cô nương bình thường đi nhờ vả thân thích có biểu hiện ra sao thì chúng ta phải làm giống hệt.”
Ấn Hồng cắn răng gật đầu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Ấn Hồng đứng dậy ra ngoài, Liễu Ngọc Như nằm xuống giường. Nàng nhắm mắt lại, ép buộc bản thân phải bình tĩnh.
Nàng không biết vì sao vào giây phút này, nàng chẳng hề cảm thấy sợ hãi. Thậm chí nàng còn mơ hồ có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như gặp được kỳ phùng địch thủ, khiến nàng càng thêm hưng phấn.
Ấn Hồng mở cửa ở tiền viện, Lạc Tử Thương đứng đấy cười tủm tỉm, “Vị cô nương này, tại hạ là người của quan phủ Dương Châu vâng mệnh truy nã tội phạm quan trọng. Không biết ngươi có thể thông báo cho chủ nhân để tại hạ vào uống chén trà nóng?”
“Chủ tử nhà ta đang ngủ trưa, ngài chờ một lát.”
Ấn Hồng đáp rồi đóng cửa đi vào phòng.
Liễu Ngọc Như rời giường, nàng sửa sang lại quần áo lẫn lớp trang điểm mới cho Ấn Hồng mời người tiến vào. Sau đấy nàng cầm quạt tròn che khuất nửa khuôn mặt rồi đi ra ngoài.
Lạc Tử Thương chờ trong phòng, lúc nhìn thấy Liễu Ngọc Như, ánh mắt y hơi tối lại.
Liễu Ngọc Như nhẹ nhàng chào hắn, nàng nhã nhặn nói, “Bái kiến công tử.”
Lạc Tử Thương cười cười, “Tại hạ nhìn bên ngoài thấy phòng ốc đơn sơ, không ngờ bên trong cất giấu viên ngọc quý. Cử chỉ tiểu thư nho nhã, nhìn qua không thể thuộc về gia đình bình dân, sao lại trọ ở nơi thế này?”
“Làm công tử chê cười rồi.” Liễu Ngọc Như cụp mắt chẳng dám nhìn hắn, nàng hơi hoảng sợ nói, “Thiếp thân đến từ Thương Châu, tiền đi đường đã dùng gần hết mới chọn nơi này để nghỉ chân.”
“Thương Châu cách Dương Châu cũng khá xa,” Lạc Tử Thương dò xét nhìn hai người, “hai vị cô nương tự đi à?”
“Hiện giờ chiến loạn, chúng ta là tiểu nữ tử thì sao dám chỉ hai người đi?” Liễu Ngọc Như thở dài, “Nô gia mướn người bảo vệ, khi đến Dương Châu mới giải tán bọn họ.”
Lạc Tử Thương không nói chuyện, y nhìn cây quạt, nhìn Liễu Ngọc Như.
Ngôn ngữ cử chỉ của Liễu Ngọc Như đều thuộc về một khuê tú bình thường, nét mặt thì nhút nhát, thậm chí không dám nhìn thẳng y. Song không hiểu sao Lạc Tử Thương cứ cảm thấy có gì đấy kỳ lạ. Y luôn tin tưởng trực giác bản thân bèn hỏi thêm, “Cô nương đã tới Dương Châu sao còn ở ngoài thành?”
“Giá cả trong thành cao,” Liễu Ngọc Như cúi đầu làm như đang ngượng ngùng, “nô gia không có nhiều tiền nên đành ở ngoài thành.”
“Cô nương tới Dương Châu làm gì?”
“Tìm người.”
“Tìm được chưa?”
“Chưa.”
“Ồ,” Lạc Tử Thương gật gù, “người mà ngài tìm có đặc điểm gì, hay để ta tìm giúp?”
“Nếu vậy thì tốt quá.” Liễu Ngọc Như lộ vẻ mặt vui sướng, “Người ta muốn tìm là một thư sinh, dung mạo cực kỳ tuấn tú, tên là Diệp Hiểu Chi. Công tử có quen biết ai như vậy không?”
“Họ Diệp lại có dung mạo tuấn tú thì ta biết một người.” Lạc Tử Thương vừa phe phẩy quạt vừa cười, “Nhưng hắn không đơn thuần chỉ là một thư sinh, tên của hắn cũng chẳng phải Diệp Hiểu Chi. Thế này đi, chi bằng ngài cùng ta vào thành, ta giúp ngài tìm hắn.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như ngẩn người. Lạc Tử Thương ngước mắt nhìn nàng, cười như không cười, “Sao vậy, cô nương không vui à?”
“Công tử,” Liễu Ngọc Như thấp giọng đáp, “tuy nô gia gặp nạn nhưng vẫn biết nam nữ khác biệt. Hôm nay nô gia đi cùng ngài thì phải làm sao đây? Ngài tính thu xếp chỗ ở cho nô gia thế nào?”
Nói rồi Liễu Ngọc Như liếc mắt nhìn Lạc Tử Thương, ánh mắt mang theo thấp thỏm cùng vài phần dò xét, “Không phải ở nhà công tử đấy chứ?”
Cái liếc mắt kia khiến da đầu Lạc Tử Thương tê dại. Y chợt nhận ra nếu mình thật sự dẫn một nữ nhân về thì không riêng gì nữ nhân này mà tất cả mọi người sẽ nghĩ lung tung.
Y chẳng thể tùy tiện bắt người nếu không có bằng chứng. Dương Châu vừa mới ổn định lại, nếu bắt bớ người vô lối thì sợ chả ai dám tới Dương Châu buôn bán. Nguồn thu của Dương Châu chủ yếu đến từ mậu dịch, Vương Thiện Tuyền sẽ giận dữ nếu biết y hành sự như thế.
Nhất là bắt một nữ tử như vậy, với bản tính háo sắc của Vương Thiện Tuyền sợ sẽ nghĩ rằng y làm vì nữ sắc.
Lạc Tử Thương cân nhắc giây lát rồi dò hỏi Liễu Ngọc Như chút chuyện ở Thương Châu. Liễu Ngọc Như đối đáp trôi chảy, Lạc Tử Thương chẳng tìm ra sơ hở trong lời nói của nàng. Sau một hồi trầm mặc, y không khỏi cảm thấy bản thân đa nghi quá mức; một nữ tử nhu nhược sao có thể khơi mào sóng gió.
Y ôn hòa cười cười, “Là tại hạ đường đột.”
Y đứng dậy, “Tại hạ cáo từ.”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt gật đầu, Ấn Hồng tiễn Lạc Tử Thương ra ngoài.
Chờ Lạc Tử Thương đi khuất, Ấn Hồng quay lại phòng rồi tức khắc ngồi bệt xuống đất, “Làm ta sợ muốn chết, phu nhân, giờ chắc ổn rồi.”
Liễu Ngọc Như ngồi trên ghế, tay nàng run nhè nhẹ.
Giằng co với Lạc Tử Thương cũng làm nàng sợ, nhưng có sợ vẫn phải chống đỡ. Hiện tại trong ngoài đều có người dõi theo nàng, nếu nàng vụng về thì sẽ đánh mất lòng tin của mọi người.
Thẩm Minh bước ra từ bóng tối, nàng hít sâu một hơi và nói với mọi người, “Tất cả nghỉ ngơi đã. Thẩm Minh ra ngoài xem có người theo dõi không, đêm xuống chúng ta xuất phát.”
Thẩm Minh đáp ứng liền đi ra ngoài xem xét.
Liễu Ngọc Như tính toán thu hoạch hiện tại.
Dương Châu trù phú hơn hẳn hai châu Thanh – Thương, mậu dịch lại phát triển. Những ngày qua ở Dương Châu thu hoạch bằng tổng hai châu Thanh – Thương cộng lại.
Có số tiền cùng lương thực này, Cố Cửu Tư ở Vọng Đô không cần nhọc lòng nữa. Tổn thất do số tiền lẫn lương thực này gây ra cho Dương Châu tạm thời không hiện rõ, nhưng sang năm sẽ dần thành hình. Đến ngày ấy, với Vương Thiện Tuyền mà nói, cũng là một loại áp lực.
Thẩm Minh đi một vòng, khi về mang theo người khác.
Liễu Ngọc Như đeo khăn che mặt mới cho người tiến vào. Thẩm Minh ném người tới trước mặt Liễu Ngọc Như, hắn tựa người vào bên cạnh, “Không thấy người theo dõi nhưng thấy tên này lén lút ở cửa.”
Liễu Ngọc Như ngước mắt nhìn người đang bò dậy khỏi mặt đất.
Nàng mang khăn che mặt, cảm thấy người ở trên mặt đất trông quen quen. Người kia cung kính nói, “Tiểu thư, nô tài là gia phó của Diệp gia, tuân lệnh công tử nhà ta đến đây mời tiểu thư uống chén trà.”
Nghe đến đây Liễu Ngọc Như mới nhớ ra người này vốn hầu hạ bên cạnh Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như trầm ngâm một lát rồi đáp, “Ta không tiện vào thành, chẳng biết công tử có thể ra khỏi thành không?”
“Công tử nhà ta không thể rời thành,” đối phương thành thật bảo. “Công tử nghe đồn tiểu thư muốn tìm hiểu về Lạc Tử Thương, lại có mối quan hệ với đại công tử Cố gia, ngài ấy có chuyện quan trọng của Cố gia muốn bẩm báo. Nếu tiểu thư nguyện ý thì hãy vào thành một chuyến.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như mím môi.
Thuyền sắp khởi hành, giờ phút này nếu vào thành sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.
Nhưng Diệp Thế An đã mở miệng nói việc có liên quan đến Cố gia, vậy chắc chắn là việc vô cùng quan trọng.
Nàng suy tư một hồi rồi hỏi, “Ta có thể phái người vào thành nói chuyện với công tử không?”
“Công tử dặn việc này rất trọng đại, không phải ngài thì không gặp.”
Lời này quả thật làm khó Liễu Ngọc Như, Thẩm Minh lập tức châm biếm, “Nhất định bắt người ta vào thành, không phải muốn gài bẫy đấy chứ?”
“Diệp công tử không phải người như vậy.” Liễu Ngọc Như nói.
Nàng nhìn sắc trời, cân nhắc thời gian của buổi gặp mặt. Suy nghĩ xong, nàng rốt cuộc cất tiếng, “Ta sẽ vào thành gặp công tử nhà ngươi, nhưng chúng ta chỉ có hai canh giờ.”
Nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Minh, “Ngươi sai vài người đến kho lúa lẫn kho binh khí ở phụ cận, chuẩn bị đầy đủ dầu và pháo đốt. Sau đó hãy đích thân dẫn dắt một tổ đội mai phục cổng thành. Nếu gặp phải tình huống khóa cổng thành thì lập tức cho người đốt kho lúa và kho binh khí, làm ầm ĩ vào, càng huyên náo càng tốt. Chờ trong thành hỗn loạn thì cứ xông ra khỏi cổng thành.”
“Được.” Thẩm Minh đồng ý.
Bọn họ đã chuẩn bị kế hoạch này rất nhiều lần.
Không có quan phủ của châu nào dễ dàng tha thứ cho việc bọn họ làm; một khi bị phát hiện, tất nhiên sẽ đóng cổng thành để truy bắt. Vì vậy bọn họ sớm có phương án đối phó với nguy cơ.
Liễu Ngọc Như thu xếp chu đáo mọi việc xong liền để Ấn Hồng trông coi tình trạng thuyền. Sau đấy nàng đội mũ có rèm rồi theo vị gia phó kia vào thành.
“Xung quanh công tử có rất nhiều người theo dõi ngài ấy sát sao.” Người nọ tới cổng thành thì bảo, “Nô tài không thể đi cùng ngài. Công tử đang ở Mẫu Đơn Các của quán trà Lâm Hồ, phiền ngài thuê phòng ở Hải Đường Các.”
Liễu Ngọc Như gật đầu, người nọ liền rời đi.
Liễu Ngọc Như vào thành, thuê Hải Đường Các ở quán trà Lâm Hồ theo đúng yêu cầu.
Quán trà Lâm Hồ nằm cạnh hồ nước, ưu điểm lớn nhất là có thể thưởng thức phong cảnh ven hồ. Liễu Ngọc Như vừa đẩy cửa ra đã thấy Diệp Thế An ngồi bên trong.
Nàng ngẩn người, sau đấy điềm tĩnh đóng cửa lại. Diệp Thế An đứng lên, cung kính hành lễ, “Bái kiến tiểu thư.”
Liễu Ngọc Như chợt hiểu hắn không nhận ra mình.
Suy cho cùng, nàng đội mũ có rèm lớn như vậy thì dù cha nàng tới cũng chưa chắc nhận ra.
Nàng không khỏi cười rồi cởi bỏ mũ, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ và ấm áp. Nàng nhìn Diệp Thế An, ôn hòa chào, “Diệp ca ca, đã lâu không gặp.”
Diệp Thế An ngây người nhìn Liễu Ngọc Như. Lát sau, hắn kinh ngạc hô, “Ngọc Như muội muội?!”
“Phải.”
Liễu Ngọc Như quan sát Diệp Thế An. Hắn gầy đi nhiều, tuy vẫn giữ phong độ của một vị quân tử hiền hậu nhưng trong ánh mắt lại khó kìm nén vẻ tiều tụy.
“Nói ngắn gọn thôi,” Liễu Ngọc Như vào thẳng chủ đề, “tối nay ta phải rời đi, ta chỉ có thể trì hoãn nhiều nhất hai canh giờ. Huynh cho người tìm ta vì muốn yêu cầu ta trợ giúp à?”
Lời này vừa vào tai, Diệp Thế An nghiêm túc lại, hắn nói thẳng, “Cố lão gia còn sống.”
Tiết lộ của hắn khiến Liễu Ngọc Như thảng thốt, “Huynh nói gì?!”
Diệp Thế An lặp lại lần nữa.
“Cố lão gia còn sống, đang ở tại Diệp phủ.” Diệp Thế An nhìn Liễu Ngọc Như, “Ta cứ tưởng muội là thuộc hạ của Cố Cửu Tư, không ngờ muội đích thân tới. Vậy cũng tốt, ta có thể yên tâm giao người. Muội hãy lập tức thu xếp, tối nay chúng ta cùng rời đi.”
Lời tác giả
Nhãi con khoảng vài ngày nữa sẽ online, lúc tái xuất soái vô cùng!
Cố Cửu Tư: Mặc Thư Bạch, bỏ ngay chữ “chúng ta”, bỏ ngay và luôn! Bỏ mau!
Liễu Ngọc Như: Ngươi có ý kiến gì với Thế An ca ca phẩm hạnh lẫn học vấn đều ưu tú của ta?
Cha Cố: Ngươi có ý kiến gì với Diệp công tử phẩm hạnh lẫn học vấn đều ưu tú?
Cố Cửu Tư: Nàng nói xem ta dám có ý kiến hay không?
Tác giả :
Mặc Thư Bạch