Trường Phong Độ
Chương 45: Hắn nên đối đãi nàng như với thê tử
Câu trả lời của hắn khiến Liễu Ngọc Như sững sờ. Thật ra đây không phải lần đầu tiên Cố Cửu Tư nói ra hai tiếng “cả đời”. Trước khi bọn họ rời Dương Châu, hắn từng nói sẽ để nàng hàng năm có hôm nay, mỗi tuổi có hôm nay.
Nhưng “cả đời” của ngày đó và “cả đời” vào khoảnh khắc này lại khác biệt.
Liễu Ngọc Như chẳng nói nên lời chúng khác ở điểm nào. Nàng chỉ cảm nhận rõ lúc này hắn nói “cả đời” không phải là một câu trả lời đãi bôi.
Cố Cửu Tư cõng nàng, vừa nói xong những lời ấy, mặt hắn đỏ bừng.
Hắn biết lời mình nói có chút dữ dội; trước khi thốt thành lời, cả hắn còn chả dám tin mình sẽ nói vậy. Nhưng khi nói ra rồi, hắn tựa hồ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Liễu Ngọc Như tốt đến thế sao?
Hắn nghi hoặc chất vấn chính mình. Nhưng hắn phát hiện đáp án là – phải, nàng tốt vậy đấy.
Hắn chưa từng gặp cô nương nào sở hữu sự bình tĩnh, dũng khí, thiện lương, kiên trì, và cứng đầu của nàng.
Quan trọng nhất, chưa có ai bầu bạn với hắn đi qua những năm tháng gian nan của cuộc đời như nàng.
Cố Cửu Tư bất giác cười. Hắn chợt ý thức được nữ nhân này là người khác thường, là người không thể thay thế. Liễu Ngọc Như thấy hắn im lặng, sau một hồi nàng mới chậm rãi hỏi, “Ngươi thật sự muốn sống cùng ta cả đời?”
Cố Cửu Tư cúi đầu đáp, “Muốn.”
Liễu Ngọc Như không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay có phản ứng nào khác. Khi nghe những lời này của Cố Cửu Tư, nàng chỉ cảm thấy nội tâm đã ra quyết định. Nàng dựa đầu trên vai hắn, cười nói, “Nếu ngươi đáp ứng sống cùng ta cả đời, về sau ngươi sẽ làm gì khi gặp được cô nương mình thích?”
Cố Cửu Tư không trả lời, Liễu Ngọc Như kéo tay áo hắn rồi nhỏ nhẹ gọi, “Cố Cửu Tư.”
“Hửm?”
“Nếu ngươi thật sự gặp được cô nương mình thích, ngươi đừng bỏ ta lại. Ngươi có thể nạp nàng, ta đảm bảo sẽ không tranh giành tình cảm với nàng, ngươi đừng hòa ly với ta nhé?”
Liễu Ngọc Như hỏi rất nghiêm túc.
Nếu là hắn lúc trước, Cố Cửu Tư chắc sẽ cảm thấy đầu óc Liễu Ngọc Như hỏng nặng rồi.
Nhưng hiện giờ nghe nàng nói vậy, hắn không hiểu vì sao lại thấy rầu rĩ và khó chịu đến thế. Liễu Ngọc Như giật giật áo hắn, “Được không?”
“Nói sau đi.” Cố Cửu Tư thấp giọng mở miệng, “Chuyện còn lâu mới xảy ra, ngươi bận tâm làm gì?”
Hai người trở về phòng, Cố Cửu Tư múc nước ấm cho Liễu Ngọc Như.
Hồi trước hắn chưa hề đụng tay vào những việc này. Hiện tại trong nhà thiếu người, hắn lại là nam đinh duy nhất, nên hắn làm hết những việc như múc nước hay chẻ củi.
Liễu Ngọc Như thích sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm rửa, vì vậy hắn nấu một nồi nước ấm cho nàng.
Trong lúc Liễu Ngọc Như tắm rửa, Cố Cửu Tư ngồi ở gian ngoài. Liễu Ngọc Như giội nước lên lưng, nàng vô tư nói, “Chờ ta kiếm thêm tiền sẽ đưa Mộc Nam trở về. Trong nhà nên có thêm mấy nam nhân giúp ngươi làm việc, ngươi cần nhiều thời gian đọc sách chứ đừng làm những việc này.”
Cố Cửu Tư ậm ừ cụt lủn.
Tiếng nước xôn xao rung động, lòng hắn cũng rối loạn.
Đến lúc đi ngủ, Cố Cửu Tư vẫn nghĩ mãi về những lời Liễu Ngọc Như nói.
Hắn muốn sống cùng nàng cả đời, nhưng nếu hắn gặp người mình thích thì sao?
Nếu gặp được người mình thích thì phải xa rời Liễu Ngọc Như…
Chả hiểu vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy thà không có người mình thích còn hơn. Cứ sống như bây giờ, lúc nào cũng ở bên Liễu Ngọc Như.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mặt hắn ửng đỏ. Bởi vì hắn ý thức rõ ràng, nếu muốn ở bên Liễu Ngọc Như thì không thể…giống hiện tại.
Hắn nên đối đãi nàng như với thê tử.
Hắn suy tư mãi, đầu óc bất giác nghĩ có lẽ sau này hắn nên thử thích nàng?
Cố Cửu Tư cảm thấy ban đêm hít thở không thông, hắn dùng chăn che kín đầu, chả dám nhìn Liễu Ngọc Như.
Chuyện Liễu Ngọc Như khiến Cố Cửu Tư thất thần đến tận lúc đi làm vào hôm sau.
Sau khi Cố Cửu Tư tới, theo thông lệ bọn họ sẽ nghe giáo huấn buổi sáng. Hoàng Long đang nói gì đó, hắn thấy Cố Cửu Tư đực mặt ra liền phẫn nộ giơ tay quất vào đầu Cố Cửu Tư. Hắn giận dữ nói, “Ngẩn người làm gì! Ngươi có nghe ta nói không?!”
“Đầu nhi[1],” Cố Cửu Tư vội hỏi, “có gì sai bảo?”
“Sai bảo, ta dám sai bảo ngươi sao?” Hoàng Long cười nhạt, “Ngươi là đại nhân vật có thể nhờ vả Chu đại công tử mà. Ngay từ đầu ta cứ thắc mắc ai giúp ngươi tìm việc, hóa ra là Chu đại công tử.”
Cố Cửu Tư nghe xong, nghĩ một chút thôi là biết Hoàng Long phát hỏa vì chuyện hôm qua của Đỗ đại nương. Rốt cuộc Hoàng Long là khách quen trong tiệm Đỗ đại nương, đêm qua Cố Cửu Tư lại khiến hắn mất mặt trước Đỗ đại nương và một đám cô nương, Hoàng Long dĩ nhiên sẽ ghi hận.
Vì thế Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nghĩ để Hoàng Long mắng là yên chuyện. Kết quả Hoàng Long thấy hắn im thin thít thì càng tức giận mà chỉ vào mũi Cố Cửu Tư, “Ngươi đừng tưởng có Chu đại công tử làm chỗ dựa thì ta chả dám đụng vào ngươi. Nhớ kỹ cho ta, ta là đầu nhi của ngươi, giám sát ngươi vẫn là ta! Không phải ngươi có năng lực lắm sao? Lại kiêu ngạo nữa?”
Hoàng Long bực tức nói, “Hôm nay ngươi đi quét nhà xí! Toàn bộ nhà xí trong phủ nha!”
Lời này khiến sắc mặt Cố Cửu Tư hơi biến đổi.
Nhưng hắn nghĩ tới lương tháng nên hít sâu một hơi rồi trả lời, “Vâng.”
Thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, Hoàng Long bớt giận phần nào. Hắn cười khẩy rồi bảo, “Biết điều đấy!”
Dứt lời, Hoàng Long dẫn người đi tuần tra. Cố Cửu Tư đến trước cửa nhà xí, hắn chưa từng gặp công việc dơ bẩn như vậy. Sau một hồi lẳng lặng nhìn, hắn vẫn cầm dụng cụ lên rồi bắt đầu quét tước.
Khi Hoàng Long trở về, Cố Cửu Tư vừa mới dọn sạch sẽ xong nhà xí. Hắn không chỉ dọn dẹp nhà xí mà còn quét hết cả huyện nha; hắn cung kính báo thành quả với Hoàng Long. Mặt Hoàng Long nhìn không ra hỉ nộ, hắn chỉ lên tiếng cho phép Cố Cửu Tư về nhà.
Cố Cửu Tư hành lễ cáo lui mới rời đi huyện nha. Hắn vừa khuất dạng, một đám quan binh trẻ tuổi liền bu lại hiến kế cho Hoàng Long, “Hoàng ca, nếu ngài chưa nguôi giận thì chúng ta sẽ tìm vài người tới cho hắn một trận trên đường về. Xin ngài bớt giận!”
Hoàng Long nghe vậy thì tâm tư cũng rục rịch, song hắn vẫn do dự, “Hắn dù sao cũng là người của Chu đại công tử…”
Lời này làm đối phương cười cười, “Đại ca sợ gì một dưỡng tử? Hơn nữa không phải chúng ta trực tiếp gây sự với hắn. Chặn hắn ở hẻm rồi tròng bao bố lên mà đánh, ai dám nói là chúng ta làm?”
“Ngươi nói đúng.” Hoàng Long gật gù, hứng chí ra lệnh, “Ngươi mau đi thu xếp! Hắn mới ra khỏi cổng, vẫn còn kịp!”
Cố Cửu Tư sau khi rời phủ nha thì dạo một vòng trên phố mới trở về nhà.
Lúc đi đến một con đường hẹp quanh co, Cố Cửu Tư chưa kịp phản ứng đã bị một cái lưới lớn phủ lên người. Sau đấy lập tức có người lao đến tròng bao bố vào đầu hắn và những nắm đấm bắt đầu trút xuống như mưa rơi!
Giây phút đối phương ra tay, Cố Cửu Tư trong nháy mắt biết thủ phạm là ai. Động tác đánh trả của hắn dừng lại rồi chuyển thành tư thế phòng thủ.
Đối phương cũng chỉ muốn hả giận nên tay đấm chân đá một lát liền bỏ đi. Lúc này Cố Cửu Tư mới gỡ bao bố ra khỏi đầu, hắn nằm thẳng trên mặt đất trong chốc lát rồi đứng dậy mà khập khiễng đi về nhà.
Về đến nhà, Liễu Ngọc Như đã sớm trở về. Nàng đang gảy bàn tính, nghe tiếng Cố Cửu Tư về liền nói, “Gần đây ta xuất một nhóm hàng ra bên ngoài, chờ tiền hàng về ta sẽ mời ngươi ăn cơm.”
Nói xong, nàng chợt ngửi thấy trong phòng có mùi hơi lạ. Nàng khụt khịt mũi rồi bảo, “Mùi gì thế này?”
Cố Cửu Tư đang thay quần áo, nghe Liễu Ngọc Như hỏi liền thấy hơi xấu hổ. Rốt cuộc trước giờ hắn đều bảo công việc của mình thuận lợi nhưng mùi này quá nồng, muốn nói dối cũng khó.
Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ, nàng buông sách xuống và đi tới phòng thay quần áo.
Cố Cửu Tư đang thay giữa chừng, vừa quay đầu lại đã thấy Liễu Ngọc Như khiến hắn hoảng sợ.
Ánh mắt Liễu Ngọc Như dừng ở những mảng tím xanh trên người hắn. Lát sau, nàng nhíu mày, “Ai đánh?”
“Không, do ta…”
“Ai đánh?!”
Cố Cửu Tư im lặng. Sau một hồi, hắn cười cười. Nụ cười này thấm chút bất lực nhưng hắn vẫn muốn kiên trì giữ lấy chút kiêu ngạo còn sót lại trong mình. w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Ta không sao.” Hắn cụp mắt, bình thản đáp, “Ta thật sự không sao.”
Chú thích
[1] Từ chỉ thủ lĩnh/sếp.
Nhưng “cả đời” của ngày đó và “cả đời” vào khoảnh khắc này lại khác biệt.
Liễu Ngọc Như chẳng nói nên lời chúng khác ở điểm nào. Nàng chỉ cảm nhận rõ lúc này hắn nói “cả đời” không phải là một câu trả lời đãi bôi.
Cố Cửu Tư cõng nàng, vừa nói xong những lời ấy, mặt hắn đỏ bừng.
Hắn biết lời mình nói có chút dữ dội; trước khi thốt thành lời, cả hắn còn chả dám tin mình sẽ nói vậy. Nhưng khi nói ra rồi, hắn tựa hồ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Liễu Ngọc Như tốt đến thế sao?
Hắn nghi hoặc chất vấn chính mình. Nhưng hắn phát hiện đáp án là – phải, nàng tốt vậy đấy.
Hắn chưa từng gặp cô nương nào sở hữu sự bình tĩnh, dũng khí, thiện lương, kiên trì, và cứng đầu của nàng.
Quan trọng nhất, chưa có ai bầu bạn với hắn đi qua những năm tháng gian nan của cuộc đời như nàng.
Cố Cửu Tư bất giác cười. Hắn chợt ý thức được nữ nhân này là người khác thường, là người không thể thay thế. Liễu Ngọc Như thấy hắn im lặng, sau một hồi nàng mới chậm rãi hỏi, “Ngươi thật sự muốn sống cùng ta cả đời?”
Cố Cửu Tư cúi đầu đáp, “Muốn.”
Liễu Ngọc Như không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay có phản ứng nào khác. Khi nghe những lời này của Cố Cửu Tư, nàng chỉ cảm thấy nội tâm đã ra quyết định. Nàng dựa đầu trên vai hắn, cười nói, “Nếu ngươi đáp ứng sống cùng ta cả đời, về sau ngươi sẽ làm gì khi gặp được cô nương mình thích?”
Cố Cửu Tư không trả lời, Liễu Ngọc Như kéo tay áo hắn rồi nhỏ nhẹ gọi, “Cố Cửu Tư.”
“Hửm?”
“Nếu ngươi thật sự gặp được cô nương mình thích, ngươi đừng bỏ ta lại. Ngươi có thể nạp nàng, ta đảm bảo sẽ không tranh giành tình cảm với nàng, ngươi đừng hòa ly với ta nhé?”
Liễu Ngọc Như hỏi rất nghiêm túc.
Nếu là hắn lúc trước, Cố Cửu Tư chắc sẽ cảm thấy đầu óc Liễu Ngọc Như hỏng nặng rồi.
Nhưng hiện giờ nghe nàng nói vậy, hắn không hiểu vì sao lại thấy rầu rĩ và khó chịu đến thế. Liễu Ngọc Như giật giật áo hắn, “Được không?”
“Nói sau đi.” Cố Cửu Tư thấp giọng mở miệng, “Chuyện còn lâu mới xảy ra, ngươi bận tâm làm gì?”
Hai người trở về phòng, Cố Cửu Tư múc nước ấm cho Liễu Ngọc Như.
Hồi trước hắn chưa hề đụng tay vào những việc này. Hiện tại trong nhà thiếu người, hắn lại là nam đinh duy nhất, nên hắn làm hết những việc như múc nước hay chẻ củi.
Liễu Ngọc Như thích sạch sẽ, mỗi ngày đều tắm rửa, vì vậy hắn nấu một nồi nước ấm cho nàng.
Trong lúc Liễu Ngọc Như tắm rửa, Cố Cửu Tư ngồi ở gian ngoài. Liễu Ngọc Như giội nước lên lưng, nàng vô tư nói, “Chờ ta kiếm thêm tiền sẽ đưa Mộc Nam trở về. Trong nhà nên có thêm mấy nam nhân giúp ngươi làm việc, ngươi cần nhiều thời gian đọc sách chứ đừng làm những việc này.”
Cố Cửu Tư ậm ừ cụt lủn.
Tiếng nước xôn xao rung động, lòng hắn cũng rối loạn.
Đến lúc đi ngủ, Cố Cửu Tư vẫn nghĩ mãi về những lời Liễu Ngọc Như nói.
Hắn muốn sống cùng nàng cả đời, nhưng nếu hắn gặp người mình thích thì sao?
Nếu gặp được người mình thích thì phải xa rời Liễu Ngọc Như…
Chả hiểu vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy thà không có người mình thích còn hơn. Cứ sống như bây giờ, lúc nào cũng ở bên Liễu Ngọc Như.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mặt hắn ửng đỏ. Bởi vì hắn ý thức rõ ràng, nếu muốn ở bên Liễu Ngọc Như thì không thể…giống hiện tại.
Hắn nên đối đãi nàng như với thê tử.
Hắn suy tư mãi, đầu óc bất giác nghĩ có lẽ sau này hắn nên thử thích nàng?
Cố Cửu Tư cảm thấy ban đêm hít thở không thông, hắn dùng chăn che kín đầu, chả dám nhìn Liễu Ngọc Như.
Chuyện Liễu Ngọc Như khiến Cố Cửu Tư thất thần đến tận lúc đi làm vào hôm sau.
Sau khi Cố Cửu Tư tới, theo thông lệ bọn họ sẽ nghe giáo huấn buổi sáng. Hoàng Long đang nói gì đó, hắn thấy Cố Cửu Tư đực mặt ra liền phẫn nộ giơ tay quất vào đầu Cố Cửu Tư. Hắn giận dữ nói, “Ngẩn người làm gì! Ngươi có nghe ta nói không?!”
“Đầu nhi[1],” Cố Cửu Tư vội hỏi, “có gì sai bảo?”
“Sai bảo, ta dám sai bảo ngươi sao?” Hoàng Long cười nhạt, “Ngươi là đại nhân vật có thể nhờ vả Chu đại công tử mà. Ngay từ đầu ta cứ thắc mắc ai giúp ngươi tìm việc, hóa ra là Chu đại công tử.”
Cố Cửu Tư nghe xong, nghĩ một chút thôi là biết Hoàng Long phát hỏa vì chuyện hôm qua của Đỗ đại nương. Rốt cuộc Hoàng Long là khách quen trong tiệm Đỗ đại nương, đêm qua Cố Cửu Tư lại khiến hắn mất mặt trước Đỗ đại nương và một đám cô nương, Hoàng Long dĩ nhiên sẽ ghi hận.
Vì thế Cố Cửu Tư không nói gì, hắn nghĩ để Hoàng Long mắng là yên chuyện. Kết quả Hoàng Long thấy hắn im thin thít thì càng tức giận mà chỉ vào mũi Cố Cửu Tư, “Ngươi đừng tưởng có Chu đại công tử làm chỗ dựa thì ta chả dám đụng vào ngươi. Nhớ kỹ cho ta, ta là đầu nhi của ngươi, giám sát ngươi vẫn là ta! Không phải ngươi có năng lực lắm sao? Lại kiêu ngạo nữa?”
Hoàng Long bực tức nói, “Hôm nay ngươi đi quét nhà xí! Toàn bộ nhà xí trong phủ nha!”
Lời này khiến sắc mặt Cố Cửu Tư hơi biến đổi.
Nhưng hắn nghĩ tới lương tháng nên hít sâu một hơi rồi trả lời, “Vâng.”
Thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời, Hoàng Long bớt giận phần nào. Hắn cười khẩy rồi bảo, “Biết điều đấy!”
Dứt lời, Hoàng Long dẫn người đi tuần tra. Cố Cửu Tư đến trước cửa nhà xí, hắn chưa từng gặp công việc dơ bẩn như vậy. Sau một hồi lẳng lặng nhìn, hắn vẫn cầm dụng cụ lên rồi bắt đầu quét tước.
Khi Hoàng Long trở về, Cố Cửu Tư vừa mới dọn sạch sẽ xong nhà xí. Hắn không chỉ dọn dẹp nhà xí mà còn quét hết cả huyện nha; hắn cung kính báo thành quả với Hoàng Long. Mặt Hoàng Long nhìn không ra hỉ nộ, hắn chỉ lên tiếng cho phép Cố Cửu Tư về nhà.
Cố Cửu Tư hành lễ cáo lui mới rời đi huyện nha. Hắn vừa khuất dạng, một đám quan binh trẻ tuổi liền bu lại hiến kế cho Hoàng Long, “Hoàng ca, nếu ngài chưa nguôi giận thì chúng ta sẽ tìm vài người tới cho hắn một trận trên đường về. Xin ngài bớt giận!”
Hoàng Long nghe vậy thì tâm tư cũng rục rịch, song hắn vẫn do dự, “Hắn dù sao cũng là người của Chu đại công tử…”
Lời này làm đối phương cười cười, “Đại ca sợ gì một dưỡng tử? Hơn nữa không phải chúng ta trực tiếp gây sự với hắn. Chặn hắn ở hẻm rồi tròng bao bố lên mà đánh, ai dám nói là chúng ta làm?”
“Ngươi nói đúng.” Hoàng Long gật gù, hứng chí ra lệnh, “Ngươi mau đi thu xếp! Hắn mới ra khỏi cổng, vẫn còn kịp!”
Cố Cửu Tư sau khi rời phủ nha thì dạo một vòng trên phố mới trở về nhà.
Lúc đi đến một con đường hẹp quanh co, Cố Cửu Tư chưa kịp phản ứng đã bị một cái lưới lớn phủ lên người. Sau đấy lập tức có người lao đến tròng bao bố vào đầu hắn và những nắm đấm bắt đầu trút xuống như mưa rơi!
Giây phút đối phương ra tay, Cố Cửu Tư trong nháy mắt biết thủ phạm là ai. Động tác đánh trả của hắn dừng lại rồi chuyển thành tư thế phòng thủ.
Đối phương cũng chỉ muốn hả giận nên tay đấm chân đá một lát liền bỏ đi. Lúc này Cố Cửu Tư mới gỡ bao bố ra khỏi đầu, hắn nằm thẳng trên mặt đất trong chốc lát rồi đứng dậy mà khập khiễng đi về nhà.
Về đến nhà, Liễu Ngọc Như đã sớm trở về. Nàng đang gảy bàn tính, nghe tiếng Cố Cửu Tư về liền nói, “Gần đây ta xuất một nhóm hàng ra bên ngoài, chờ tiền hàng về ta sẽ mời ngươi ăn cơm.”
Nói xong, nàng chợt ngửi thấy trong phòng có mùi hơi lạ. Nàng khụt khịt mũi rồi bảo, “Mùi gì thế này?”
Cố Cửu Tư đang thay quần áo, nghe Liễu Ngọc Như hỏi liền thấy hơi xấu hổ. Rốt cuộc trước giờ hắn đều bảo công việc của mình thuận lợi nhưng mùi này quá nồng, muốn nói dối cũng khó.
Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ, nàng buông sách xuống và đi tới phòng thay quần áo.
Cố Cửu Tư đang thay giữa chừng, vừa quay đầu lại đã thấy Liễu Ngọc Như khiến hắn hoảng sợ.
Ánh mắt Liễu Ngọc Như dừng ở những mảng tím xanh trên người hắn. Lát sau, nàng nhíu mày, “Ai đánh?”
“Không, do ta…”
“Ai đánh?!”
Cố Cửu Tư im lặng. Sau một hồi, hắn cười cười. Nụ cười này thấm chút bất lực nhưng hắn vẫn muốn kiên trì giữ lấy chút kiêu ngạo còn sót lại trong mình. w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Ta không sao.” Hắn cụp mắt, bình thản đáp, “Ta thật sự không sao.”
Chú thích
[1] Từ chỉ thủ lĩnh/sếp.
Tác giả :
Mặc Thư Bạch