Trường Phong Độ
Chương 33: Cố Cửu Tư, ngươi ghen à?
Diệp Thế An tới đây làm gì?
Liễu Ngọc Như nghĩ không ra, nàng chẳng dám tùy tiện xuất đầu lộ diện. Dù đây là ca ca nhà bên đã cùng nàng lớn lên thì vào thời điểm này, nàng không thể dễ dàng tin người.
Nàng quan sát Diệp Thế An cưỡi ngựa lòng vòng xong liền đi tới rừng cây cạnh sông. Hắn dò xét khắp nơi, không biết sao hắn tìm được con đường hồi nãy bọn họ đi rồi cứ thế mà đi một mạch. Hắn vừa lần theo dấu vết vừa dùng kiếm chém mở ra những con đường khác. Liễu Ngọc Như theo đuôi hắn từ xa, nhìn hành động của hắn, nàng chợt có một phỏng đoán.
Biết đâu…hắn đang giúp bọn họ che giấu vết tích?
Ý tưởng này xuất hiện khiến Liễu Ngọc Như phần nào thả lỏng, song nàng vẫn chả dám yên tâm hoàn toàn nên tiếp tục theo dõi Diệp Thế An từ xa. Nhưng vừa thấy hắn phát hiện hang núi bọn họ dùng để ẩn nấp, nàng tức khắc luống cuống. Diệp Thế An đang định vạch ra bụi gai che lấp miệng hang thì Liễu Ngọc Như không tránh né nữa. Nàng nhanh chóng rút đao tiến lên rồi kề đao vào sau lưng Diệp Thế An mà quát lớn, “Không được nhúc nhích!”
Trong hang núi, Cố Cửu Tư lập tức mở mắt. Hắn đứng dậy, tay cầm đao, đầu đánh giá tình hình bên ngoài.
Diệp Thế An bị đao khống chế cũng chẳng hoảng loạn. Hắn giơ tay lên, bình tĩnh nói, “Ngọc Như muội muội, ta không có ác ý.”
“Huynh tới đây làm gì?” Liễu Ngọc Như cảnh giác dò hỏi.
Diệp Thế An nhàn nhạt đáp, “Cứu hai người.”
“Sao huynh phải cứu chúng ta?” Liễu Ngọc Như vẫn không yên tâm, “Hiện giờ chúng ta là khâm phạm[1], huynh không sợ Diệp gia bị liên lụy à?”
“Môi hở răng lạnh; hôm nay là Cố gia, ngày mai biết đâu sẽ là Diệp gia?” Diệp Thế An trả lời, “Ta hiểu rõ chuyện lần này của Cố gia; dù vì chính nghĩa hay vì lương tâm thì ta đều không thể đứng nhìn Vương gia thỏa thích làm bậy. Suy cho cùng, Cố công tử từng là bạn đồng môn còn muội là hàng xóm thân quen nhiều năm của ta, nếu có thể giúp thì dĩ nhiên ta sẽ không làm lơ.”
Thật ra trong lúc nghe giải thích, Liễu Ngọc Như đã tin hắn; nàng biết nhân cách của Diệp Thế An. Nhưng hôm nay Cố Cửu Tư trọng thương, nàng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm; nếu rút đao về thì không ai đủ sức đối phó Diệp Thế An. Diệp Thế An thở dài, “Ngọc Như muội muội, nếu ta thật lòng có ý hãm hại thì chỉ cần dẫn theo người của Vương gia tới đây là được. Một mình đi tìm hai người có thể mang lại lợi ích gì cho ta chứ?”
“Ngọc Như,” giọng Cố Cửu Tư từ bên trong truyền ra, “rút đao về đi.”
Nghe Cố Cửu Tư nói, Liễu Ngọc Như rốt cuộc tìm được người ủng hộ mình. Nàng vừa buông đao vừa thở dài, “Xin lỗi Diệp ca ca. Nay đã khác xưa, ta phải cảnh giác một chút.”
“Làm vậy là đúng.”
Diệp Thế An không để bụng mà gật đầu, hắn tiến về phía trước rồi đẩy ra bụi gai. Cố Cửu Tư nằm ở bên trong, để đao trong tầm tay. Hắn nhìn Diệp Thế An, khóe miệng mang theo ý cười, “Thật không ngờ có thể gặp ngươi dưới tình huống này.”
Diệp Thế An liếc mắt đánh giá hắn một cái rồi nói với Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như muội muội, muội dắt ngựa của ta lại đây, lát nữa chúng ta cùng nhau nâng hắn lên ngựa. Cách đây hai dặm[2] là đường lớn, gã sai vặt của ta đang chờ ở đó cùng xe ngựa. Hai người cứ ngồi trên ngựa, ta sẽ dắt cho.”
“Được.”
Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn đi dắt ngựa. Cố Cửu Tư nghe tính toán của Diệp Thế An thì bất mãn, “Ta sẽ tự lên ngựa. Ta còn chưa chết thì sao cần các ngươi nâng?”
Diệp Thế An ngó lơ hắn rồi duỗi tay tới đỡ hắn. Cố Cửu Tư nhìn tay Diệp Thế An thì cười lạnh lùng, hắn dùng đao đỡ mình đứng dậy. Mặt Diệp Thế An vô cảm, hắn hờ hững nói, “Anh hùng.”
Dứt lời, Diệp Thế An tránh ra để Cố Cửu Tư tự đi. Diệp Thế An cười như không cười nhìn hắn, “Mời anh hùng lên ngựa.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như sốt ruột, Cố Cửu Tư bị thương như vậy sao có thể tự mình lên. Nàng vội bảo, “Để ta đỡ ngươi…”
“Không cần.” Cố Cửu Tư vốn đang do dự song vừa nghe Liễu Ngọc Như nói liền cầm lấy dây cương rồi cắn răng leo lên lưng ngựa.
Liễu Ngọc Như: …
Không cần cố giữ thể diện vậy đâu, thật ra ngươi mất hết mặt mũi từ lâu rồi.
Liễu Ngọc Như chẳng thể quở trách hắn trước mặt Diệp Thế An bèn khẽ tằng hắng. Cố Cửu Tư lập tức dừng lại rồi vươn tay về phía nàng, “Ta đỡ ngươi.”
“Không cần, không cần.”
Liễu Ngọc Như nào dám để hắn đỡ, nàng nhanh chân tự trèo lên ngựa. Nàng ngồi sau lưng Cố Cửu Tư, tay cầm lấy dây cương, trông hệt như Cố Cửu Tư được nàng ôm vào lòng. Cố Cửu Tư nhíu mày, “Ngươi xuống đi rồi lên ngồi phía trước ta.”
Lần này Liễu Ngọc Như đã hiểu Cố Cửu Tư để ý cái gì, nàng thấy hắn đúng là nhàm chán. Nàng không đáp lại hắn mà quay đầu nói với Diệp Thế An, “Diệp ca ca, ta đưa Cửu Tư đến xe ngựa trước rồi quay lại đón huynh nhé?”
“Cũng được.”
Diệp Thế An gật đầu. Không thể để một nữ tử như Liễu Ngọc Như hay người đang bị thương như Cố Cửu Tư ở trong rừng. Hợp lý nhất là Diệp Thế An cứ chậm rãi đi trong lúc Liễu Ngọc Như gọi gia đinh đến đón hắn.
Liễu Ngọc Như xin lỗi Diệp Thế An rồi mau chóng điều khiển ngựa đưa Cố Cửu Tư rời khỏi khu rừng. Sắc mặt Cố Cửu Tư khó coi vô cùng. Đến lúc khuất khỏi tầm nhìn của Diệp Thế An, hắn mới lầm bầm, “Ngươi ôm ta ngay trước mặt hắn thì còn thể thống gì nữa?”
“Ồ,” Liễu Ngọc Như chẳng nhịn cười nổi, “ngươi cũng biết thể thống là gì à?”
Cố Cửu Tư bị nàng châm chọc nên hơi ngượng; hắn trong quá khứ đúng là chả để hai tiếng thể thống vào mắt. Vì thế hắn đổi đề tài, “Các ngươi nói chuyện sao nghe buồn nôn vậy? Hắn không gọi ngươi là Liễu Ngọc Như, nhất định phải kêu Ngọc Như muội muội mới chịu; ngươi cũng chả gọi hắn là Diệp Thế An, nhất định phải Diệp ca ca cơ. Sao ngươi không gọi ta là Cố ca ca?”
“Từ nhỏ ta đã gọi như vậy,” Liễu Ngọc Như giải thích, “đột nhiên thay đổi ngươi không thấy lạ tai và xấu hổ à?”
“Xấu hổ cái gì?” Cố Cửu Tư bất mãn, “Gả chồng rồi thay đổi cách xưng hô, có làm sao đâu? Này, ngươi cứ Diệp ca ca miết thì về sau người ngoài nghe được, ta biết giấu mặt vào chỗ nào?”
Liễu Ngọc Như chịu thua. Nàng thấy Cố Cửu Tư chỉ giỏi cãi bướng nhưng nàng không định tranh luận với hắn nên nói, “Rồi rồi, sau này ta không gọi thế nữa, được chưa?”
“Hắn cũng không thể gọi bậy bạ.” Cố Cửu Tư bảo, “Hắn phải gọi ngươi là Cố thiếu phu nhân!”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “ngươi quản mấy chuyện vặt vãnh này làm gì? Chẳng qua là hai cái danh xưng mà ngươi cứ nhai đi nhai lại mãi thế?”
“Vấn đề đâu chỉ là hai cái danh xưng?” Cố Cửu Tư hùng hồn tuyên bố, “Đây là thể diện của ta!”
“Hiểu, đã hiểu,” Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ thở dài, “ta hiểu rồi nên ngươi đừng lải nhải chuyện này nữa, đau đầu lắm. Ngươi là đại nam nhân mà nói dai vậy ngươi không thấy phiền sao?”
Cố Cửu Tư lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi quay phắt đầu đi. Hắn cũng cảm thấy mình lắm chuyện, còn dông dài nữa thì mất hình tượng nên đành câm như hến.
Liễu Ngọc Như cùng Cố Cửu Tư đi đoạn đường khoảng hai dặm thì gặp được chiếc xe ngựa mà Diệp Thế An đã nói; phía trước xe ngựa treo thẻ bài có chữ “Diệp”. Liễu Ngọc Như tiến lên, người hầu nhận ra Liễu Ngọc Như liền cùng nàng đỡ Cố Cửu Tư lên xe ngựa. Sau đó hắn nghe Liễu Ngọc Như dặn bảo rồi cưỡi ngựa đi tìm Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như ở trong xe ngựa kiểm tra miệng vết thương của Cố Cửu Tư. Vết thương vốn được băng bó tốt giờ lại chảy máu; chắc nó nứt ra lúc hắn ngoan cố tự leo lên ngựa. Liễu Ngọc Như thật không biết làm sao, “Bao giờ ngươi mới sửa được cái tính của mình? Ta và Diệp ca…” Liễu Ngọc Như chưa nói xong đã thấy ánh mắt Cố Cửu Tư xẹt qua mình, nàng vội vàng sửa lời, “Để Diệp công tử đỡ ngươi thì có sao đâu, ngươi cố chấp làm gì?”
“Gã sai vặt kia nhận ra ngươi,” Cố Cửu Tư hơi hất cằm.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, mù mờ hỏi, “Lại có chuyện gì nữa?”
“Ngươi rất thân quen với Diệp gia,” giọng Cố Cửu Tư chua như giấm.
Liễu Ngọc Như im lặng. Mất một lúc lâu nàng mới chậm rãi mở miệng, “Cửu Tư, có phải ngươi đang…ghen không?”
Cố Cửu Tư mặt đần ra. Lát sau hắn dùng vẻ mặt như vừa bị dọa chết khiếp mà đáp, “Liễu Ngọc Như, suy nghĩ này của ngươi thật đáng sợ. Ta không nói nữa, ngươi cũng đừng nghĩ lung tung.”
Liễu Ngọc Như nhấp môi cười. Nàng ngẩng đầu rồi chọc chọc trán hắn, khi ngón tay đụng vào da thịt nàng mới phát hiện trán hắn quá nóng. Nàng hơi sửng sốt; giờ nàng mới nhớ ra người này tỏ vẻ khỏe như vâm nhưng người đầy thương tích, lại còn sốt cao nữa. Thấy nàng im thin thít, Cố Cửu Tư biết nàng đang nghĩ về bệnh của hắn. Hắn sửa lại giọng cho nhẹ nhàng hơn rồi ôn hòa an ủi, “Ta không sao, ngươi đừng lo.”
Liễu Ngọc Như ậm ừ, tay sờ trán hắn. Nàng ngồi cạnh hắn rồi để hắn dựa vào mình, sau đó nàng nhỏ nhẹ bảo, “Ngủ một lát đi.”
Cố Cửu Tư không nói chuyện nữa mà dựa vào Liễu Ngọc Như. Hắn chẳng biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình, hắn chỉ thấy nữ nhân này vượt quá sức tưởng tượng. Rõ ràng là một cô nương yếu đuối, là tiểu thư khuê các trong miệng mọi người, là thiếu nữ nhỏ bé cầm đao sẽ run rẩy. Sao nàng có thể cứu hắn khỏi tay nhiều người như vậy, có thể mang theo hắn trong dòng nước lâu như thế, có thể vào giây phút này đưa ra bờ vai gầy gò để hắn dựa vào, cho hắn ảo giác chỉ cần người này ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nội tâm hắn cực kỳ bình tĩnh. Hắn từng cho rằng bản thân sẽ không chống đỡ nổi sóng to gió lớn như vậy. Song khi cơn bão này thật sự tới, hắn mới phát hiện mọi thứ đỡ hơn so với tưởng tượng của hắn rất rất nhiều.
Hai người lẳng lặng dựa vào nhau. Diệp Thế An và gã sai vặt đã trở về. Diệp Thế An nhanh chóng lên xe ngựa, chỉ thị gã sai vặt điều khiển xe ngựa đến thành trì gần nhất.
“Hai người có giấy tờ tùy thân chứ?” Diệp Thế An đặt câu hỏi trước.
Liễu Ngọc Như trả lời, “Chúng ta có hai bộ giấy tờ mới.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Thế An gật gù, “Lát nữa hai người nhớ nói mình là bằng hữu của ta, do không hợp khí hậu nên nhất thời bị bệnh. Những chuyện khác cứ để ta ra mặt.”
Dứt lời, Diệp Thế An lấy ra một cái bao và một cái hộp rồi nói, “Hai người thay đổi quần áo trước, sau đó cải trang. Hiện nay đã phát lệnh truy nã, cần phải thay đổi nhiều một chút.”
Nói xong Diệp Thế An liền rời xe ngựa, lưu lại Cố Cửu Tư cùng nàng. Liễu Ngọc Như hơi bối rối, Cố Cửu Tư giơ tay túm lấy một cái đai lưng cạnh bên rồi tự mình cột nó lên đôi mắt, “Ngươi thay đồ đi, ta sẽ không nhìn.”
Liễu Ngọc Như im lặng. Để nàng thay quần áo trước mặt một nam tử – dù hắn đã bịt mắt thì nàng vẫn thấy khó xử.
Tuy nhiên hiện giờ nàng không có nhiều thời gian để lãng phí. Nàng khẽ cắn môi rồi bắt đầu thay quần áo.
Cố Cửu Tư nghe bên cạnh phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ. Hắn chẳng rõ vì sao thính giác của mình dường như trở nên vô cùng nhạy bén; hắn thậm chí có thể ước chừng trọng lượng của quần áo rớt xuống mặt đất. Hắn cảm giác nhiệt độ trong xe ngựa có chút khô nóng. Hắn xoay đầu đi, làm bộ thản nhiên hỏi, “Chưa xong nữa à.”
Hắn vừa mở miệng, Liễu Ngọc Như liền luống cuống, “Ừ…”
“Nữ nhân các ngươi đúng là phiền toái.”
Câu chê bai này của hắn vừa rời miệng thì Liễu Ngọc Như tức khắc bớt xấu hổ và trở nên giận dữ. Nàng thắt xong đai lưng liền giễu cợt, “Ta thật muốn xem ngươi thay nhanh cỡ nào.”
Nàng giơ tay giật xuống đai lưng trên mắt Cố Cửu Tư rồi ném quần áo về phía hắn, “Tự thay đi.”
Liễu Ngọc Như nói xong liền xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn. Nếu không phải Diệp Thế An lẫn gã sai vặt đều ở bên ngoài nên chả còn chỗ cho người thứ ba thì nàng sẽ ra ngoài ngay. Cố Cửu Tư cười nhạo một tiếng, bắt đầu cởi quần áo, “Ngươi đừng nhìn lén đấy.”
“Ngươi bớt trơ trẽn đi.”
Cố Cửu Tư thay đồ thật sự lẹ, chẳng mấy chốc đã kêu Liễu Ngọc Như, “Xong rồi.”
Diệp Thế An nghe thấy cuộc đối đáp bên trong liền hỏi, “Tại hạ vào được chưa?”
“Vào đi.” Cố Cửu Tư cười toét miệng trả lời.
Diệp Thế An vén mành tiến vào. Liễu Ngọc Như ngồi cực kỳ nghiêm túc, Cố Cửu Tư bị thương nên chẳng thể ngồi đàng hoàng. Hắn dựa vào Liễu Ngọc Như hệt như kẻ không xương.
Liễu Ngọc Như hơi ngượng, nàng đẩy đẩy Cố Cửu Tư. Hắn nhướn mày, bất mãn kêu, “Ta đang bị thương đấy.”
Liễu Ngọc Như chỉ đành miễn cưỡng cười với Diệp Thế An, “Hắn…hắn bị thương.”
Bạn đang
Diệp Thế An gật đầu, hoàn toàn không quan tâm vấn đề này. Hắn nói, “Hôm qua ta nghe Cố gia gặp nạn thì vội vàng tới, song lực bất tòng tâm nên chỉ biết lặng lẽ nấp trong bóng tối. Sau thấy hai người nhảy vào hồ thì ta liền xuôi theo dòng nước tìm đến đây.”
“Huynh có đụng phải người của Vương gia không?” Liễu Ngọc Như lo lắng hỏi.
Diệp Thế An đáp, “Sáng nay gặp bọn họ đi điều tra. May là qua một đêm thì binh lính đều mệt mỏi, phần lớn chỉ vờ vĩnh đi dọc theo sông ngó loanh quanh chứ không cẩn thận dò xét.”
Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như thở phào nhẹ nhõm. Cố Cửu Tư trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Ngươi có biết phụ thân ta…”
Diệp Thế An lắc đầu, “Không có tin tức gì của lệnh tôn cả.”
Cố Cửu Tư không hỏi nữa, Liễu Ngọc Như nắm tay hắn, “Giờ phút này không có tin tức mới là tin tốt nhất.”
Cố Cửu Tư cụp mắt xuống, nhỏ giọng ậm ừ.
Diệp Thế An đưa mắt nhìn hai người một lượt, hắn do dự giây lát nhưng rốt cuộc vẫn hỏi, “Tuy mạo muội nhưng Diệp mỗ muốn biết…Cố gia…tại sao đột nhiên gặp phải họa lớn này?”
Hai người im lặng. Lát sau, Liễu Ngọc Như trả lời hắn, “Giữa Vương gia và chúng ta có thù oán, chúng ta sớm biết tin bệ hạ muốn ra tay với Lương Vương nên định rời khỏi đây. Vương gia chắc nghe ngóng được chuyện này hoặc còn nguyên nhân nào khác mà quyết định tấn công vào đêm qua.”
“Theo tính toán thì hôm nay chúng ta sẽ rời đi.”
Diệp Thế An ngẩn người, sau đấy hắn trầm ngâm nói, “Giang Thượng thư có quan hệ chặt chẽ với Lương Vương. Bệ hạ suốt ba tháng không lên triều, nói cách khác là bệ hạ đã có kế hoạch dành riêng cho Lương Vương. Nhưng Lương Vương đâu dễ đối phó; ông ta vẫn luôn âm thầm đóng quân, chỉ còn thiếu một cái cớ thôi.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền hỏi, “Tức nghĩa Vương gia cho rằng Giang Thượng thư đã ngã ngựa nên cố ý trả thù Cố gia?”
“Nói vậy cũng đúng.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Nhưng thử suy nghĩ sâu xa một chút xem?”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Diệp Thế An, “Xét tương lai lâu dài, bệ hạ muốn xử lý Lương Vương dẫn đến Lương Vương phản loạn. Với thực lực hiện giờ của Lương Vương cộng thêm xu thế tiết độ sứ các phiên đều đứng ngoài cuộc tự củng cố binh lực, ngươi nghĩ ai thua ai thắng?”
Diệp Thế An chẳng dám trả lời, những gì hắn đã học không cho phép hắn nói ra lời đại nghịch bất đạo. Nhưng Cố Cửu Tư chả hề kiêng dè mà nói thẳng, “Lương Vương sẽ thắng. Mọi người sẽ đứng nhìn Lương Vương đánh một mạch vào Đông Đô, sau đó thì thế nào?”
“Lương Vương vô cớ xuất binh chính là loạn thần tặc tử, ai cũng có thể giết chết.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng, mắt nhìn về phía Diệp Thế An, “Lúc đó thiên hạ đại loạn, không có triều đình cũng chẳng có kỷ cương.”
Cố Cửu Tư rót nước từ bên cạnh rồi nhấp một ngụm, hắn chờ Diệp Thế An tiêu hóa hết đống thông tin này. Sau đấy hắn ngước mắt nhìn Diệp Thế An, thản nhiên nói, “Đến ngày ấy, ngươi nghĩ Vương Thiện Tuyền sẽ muốn làm gì?”
Nếu giờ Diệp Thế An còn nghe không hiểu thì thật uổng phí bao nhiêu năm hắn được khen ngợi.
Giây phút này hắn đã rõ ý đồ của Vương Thiện Tuyền. Mục đích của Vương Thiện Tuyền đâu chỉ dừng lại ở trả thù Cố gia? Nếu chỉ muốn trả thù thì ông ta sao có thể thí mạng nhi tử?
Ông ta đang chuẩn bị tự xưng vương. Cố gia chính là máu để mài sắc thanh đao của ông ta; diệt xong Cố gia, sau này hướng đao tới mọi người còn ai dám làm trái ý ông ta? Ai dám phản kháng?
Ai phải giao tiền thì giao tiền, ai phải xưng thần thì xưng thần.
Bọn họ còn có thể làm gì bây giờ?
Diệp Thế An nhất thời nghĩ không ra biện pháp. Đôi mắt hắn vô hồn, đầu óc hắn tràn ngập những lời Cố Cửu Tư nói.
Thời loạn này khác với thời loạn mười mấy năm trước. Giữa thời buổi loạn lạc, một người đọc sách như hắn có thể làm gì?
“Vậy…” Diệp Thế An bất giác lẩm bẩm thành tiếng, “Diệp gia phải làm gì đây?”
“Rời đi.”
Cố Cửu Tư mở miệng, Diệp Thế An dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Cố Cửu Tư, “Rời đi?”
“Đừng ở lại Dương Châu.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Trong mười ba châu thì đi nơi nào cũng được, trừ Dương Châu.”
Diệp Thế An trầm mặc không đáp, hắn mau chóng hiểu ý của Cố Cửu Tư.
Nếu thiên hạ loạn, tình hình của dân chúng mười ba châu sẽ tương đối giống nhau; rốt cuộc muốn đánh nhau thì phải có tiền. Song lại chả mấy ai ra tay đến mức như Vương Thiện Tuyền. Các châu phủ ở biên cảnh được miễn thuế muối hàng năm, chỉ riêng Dương Châu trước giờ đều nộp cho Đông Đô.
Đây chưa phải điểm thảm nhất. Thảm nhất chính là Dương Châu dư dả tiền bạc song lại không sở hữu binh lực hùng mạnh; một khi loạn thế đến thì Dương Châu sẽ thành đối tượng bị tấn công đầu tiên.
Diệp Thế An hít sâu một hơi. Hắn ngẩng đầu nhìn hai người ngồi đối diện, “Ta đã hiểu, đa tạ Cố huynh chỉ điểm.”
“Chưa biết có giúp được không,” Cố Cửu Tư thờ ơ nói, “nhưng ngươi cứu ta một mạng, ta đền đáp một ơn.”
Đoàn người tới cổng thành, Diệp Thế An vén màn xe đi xuống thương lượng. Người canh cổng thoáng nhìn Liễu Ngọc Như cùng Cố Cửu Tư ở trong xe. Liễu Ngọc Như gắn nốt ruồi lên mặt, lại đổi bộ trang phục khác, thành thử trông nàng khác hẳn bức họa truy nã. Diệp Thế An cho thêm bạc nên đối phương cũng không kiểm tra kỹ mà vội vàng để họ đi.
Sau khi vào thành, Diệp Thế An thu xếp cho Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như ở tại một ngôi nhà nhỏ rồi đi mời đại phu.
Đại phu thấy vết thương của Cố Cửu Tư thì khẩn cấp cứu chữa suốt gần hết buổi tối.
Vết thương được xử lý kỹ càng xong, đại phu nói với Liễu Ngọc Như, “Nếu hắn tiếp tục sốt cao thì sẽ nguy hiểm, ngược lại thì không đáng lo.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Sau một hồi nàng mới hỏi, “Nếu không hạ sốt thì sao?”
Đại phu trầm mặc. Lát sau, ông thở dài, “Chuẩn bị hậu sự đi.”
Liễu Ngọc Như đứng ngây ra. Diệp Thế An ở cạnh vội đưa bạc cho đại phu rồi để gã sai vặt tiễn ông.
Chờ đại phu đi rồi, Diệp Thế An mới nói, “Ngọc Như muội muội, ở hiền gặp lành, muội đừng quá lo lắng.”
Liễu Ngọc Như nhất thời chẳng nghe lọt Diệp Thế An đang nói gì, lý trí giúp nàng gắng gượng mà gật đầu với hắn. Nàng muốn đi vào phòng thì Diệp Thế An lại khuyên, “Tốt hơn hết muội nên nghỉ ngơi đã. Muội chẳng khá hơn hắn là bao, cứ cố quá mức thì không ổn.”
“Ta không sao.” Liễu Ngọc Như lắc đầu, chân hướng vào bên trong, “Ta vẫn ổn.”
“Liễu Ngọc Như,” Diệp Thế An rốt cuộc nói, “sao từ nhỏ muội đã không nghe khuyên bảo thế này?”
Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn hắn, nàng hơi kinh ngạc Diệp Thế An mà lại nói lời vượt qua khuôn phép. Diệp Thế An thở dài, “Ta biết muội bướng bỉnh từ nhỏ, muốn làm gì là phải làm bằng được. Ta vốn tôn trọng cái tính này của muội nhưng phải biết tự lượng sức; muội cứ chịu đựng như vậy chưa chắc đã tốt cho cả muội lẫn hắn. Ta và gã sai vặt đều ở đây, cứ để chúng ta chiếu cố hắn trước; muội ngủ một giấc đã, được không?”
Liễu Ngọc Như biết Diệp Thế An nói không sai. Nàng đấu tranh tư tưởng trong giây lát rồi lên tiếng, “Ta nhìn hắn một chút rồi sẽ đi nghỉ.”
Diệp Thế An chưa kịp nói gì đã thấy nàng vén mành bước vào phòng.
Cố Cửu Tư đang nhắm nghiền mắt, trông hắn rất mệt mỏi. Đã tới nơi an toàn thì hắn cũng chả có động lực giả vờ mình vẫn ổn nên cả người nhanh chóng lộ ra vẻ kiệt sức.
Liễu Ngọc Như ngồi cạnh hắn, nghe hắn thì thầm, “Ngươi đi nghỉ đi. Ta không sao, ngươi đừng vắt kiệt sức mình.”
“Ta sẽ mau khỏe lại…” Giọng hắn có chút nghẹn ngào, “Sáng mai ta sẽ khỏe thôi, sau đó chúng ta đi tìm cha ta… Ông ấy chỉ có một mình mà cứ chạy lung tung, ta không yên tâm…”
“Được.” Liễu Ngọc Như giơ tay khẽ hất tóc bết trên trán hắn, nàng ôn hòa nói, “Ngày mai ngươi khỏe lại, ta dẫn ngươi đi tìm công công.”
Cố Cửu Tư không đáp lời, Liễu Ngọc Như chỉ lặng lẽ ngắm nhìn hắn. Một lúc lâu sau, nàng vẫn chẳng yên tâm nên đi qua phòng cách vách ôm chăn bông về nghỉ ngơi ở gian ngoài.
Diệp Thế An thấy nàng ôm chăn thì hơi sững sờ. Lát sau, hắn lúng túng nhắc, “Ngọc Như muội muội, tối nay ta sẽ trông coi Cố đại công tử.”
Có hắn trong phòng thì sợ nàng ngủ ở đây sẽ không ổn.
Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Không sao, ta ngủ ở gian ngoài.”
Nàng yếu ớt nói, “Không nghe thấy tiếng hắn, ta chẳng ngủ yên được.”
Diệp Thế An không nói gì. Lát sau, hắn rốt cuộc gật đầu.
Liễu Ngọc Như ngủ ở gian ngoài, Diệp Thế An đuổi gã sai vặt ra ngoài phòng rồi dọn ghế canh giữ ở cạnh giường. Liễu Ngọc Như ngủ đến rạng sáng chợt nghe tiếng Cố Cửu Tư mê sảng; nàng bừng tỉnh, mở to mắt, rồi hấp tấp đi vào gian trong. Diệp Thế An đang đổi khăn trên trán cho Cố Cửu Tư, hắn vừa lắc đầu với Liễu Ngọc Như vừa nói nhỏ, “Muội ngủ tiếp đi. Không có việc gì đâu, hắn nằm mơ.”
Liễu Ngọc Như mới rời giường nên còn nửa tỉnh nửa mê. Nàng đang nhìn Cố Cửu Tư nằm trên giường thì bỗng nghe hắn hoảng loạn hô, “Cha… Cha chạy đi… Liễu Ngọc Như… Liễu Ngọc Như, ngươi chạy mau! Mau lên!”
Liễu Ngọc Như tỉnh táo hơn một chút, nàng lại gần rồi ngồi xổm trước giường và cầm lấy tay Cố Cửu Tư.
“Không sao đâu,” nàng chẳng hiểu vì sao lại đau lòng như vậy. Thanh âm nàng mang theo tiếng thở dài, nàng trấn an hắn, “Cửu Tư, ta ở đây, không sao đâu.”
Diệp Thế An im lặng nhìn hai người.
Hắn không biết tại sao khi nhìn hai người trước mặt, hắn cảm thấy dường như họ tự tạo cho riêng mình một thế giới nho nhỏ và mưa gió trên đời này chẳng thể khiến họ sợ hãi. Tay hắn cầm khăn, mắt hắn dõi theo cô nương kia, lòng hắn đột nhiên thấy thật ngưỡng mộ.
Đây là tình cảm mà cả đời hắn chưa bao giờ gặp được nhưng lại vô cùng chờ mong.
Có một người cùng hắn sống chết có nhau, không rời không bỏ, chia sẻ họa phúc.
Hắn bỗng sinh ra vài phần tiếc nuối như vậy. Thật lâu sau, Cố Cửu Tư dần ổn định lại, hắn nghe Liễu Ngọc Như cất tiếng, “Diệp đại ca, huynh đi nghỉ đi. Ta ngủ đủ rồi, để ta chăm sóc hắn.”
Nàng dựa vào mép giường rồi nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói, “Không có ta ở đây, hắn ngủ không yên.”
Chú thích
[1] Người phạm tội liên quan đến vua.
[2] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc thời xưa. 1 dặm = 500m.
Liễu Ngọc Như nghĩ không ra, nàng chẳng dám tùy tiện xuất đầu lộ diện. Dù đây là ca ca nhà bên đã cùng nàng lớn lên thì vào thời điểm này, nàng không thể dễ dàng tin người.
Nàng quan sát Diệp Thế An cưỡi ngựa lòng vòng xong liền đi tới rừng cây cạnh sông. Hắn dò xét khắp nơi, không biết sao hắn tìm được con đường hồi nãy bọn họ đi rồi cứ thế mà đi một mạch. Hắn vừa lần theo dấu vết vừa dùng kiếm chém mở ra những con đường khác. Liễu Ngọc Như theo đuôi hắn từ xa, nhìn hành động của hắn, nàng chợt có một phỏng đoán.
Biết đâu…hắn đang giúp bọn họ che giấu vết tích?
Ý tưởng này xuất hiện khiến Liễu Ngọc Như phần nào thả lỏng, song nàng vẫn chả dám yên tâm hoàn toàn nên tiếp tục theo dõi Diệp Thế An từ xa. Nhưng vừa thấy hắn phát hiện hang núi bọn họ dùng để ẩn nấp, nàng tức khắc luống cuống. Diệp Thế An đang định vạch ra bụi gai che lấp miệng hang thì Liễu Ngọc Như không tránh né nữa. Nàng nhanh chóng rút đao tiến lên rồi kề đao vào sau lưng Diệp Thế An mà quát lớn, “Không được nhúc nhích!”
Trong hang núi, Cố Cửu Tư lập tức mở mắt. Hắn đứng dậy, tay cầm đao, đầu đánh giá tình hình bên ngoài.
Diệp Thế An bị đao khống chế cũng chẳng hoảng loạn. Hắn giơ tay lên, bình tĩnh nói, “Ngọc Như muội muội, ta không có ác ý.”
“Huynh tới đây làm gì?” Liễu Ngọc Như cảnh giác dò hỏi.
Diệp Thế An nhàn nhạt đáp, “Cứu hai người.”
“Sao huynh phải cứu chúng ta?” Liễu Ngọc Như vẫn không yên tâm, “Hiện giờ chúng ta là khâm phạm[1], huynh không sợ Diệp gia bị liên lụy à?”
“Môi hở răng lạnh; hôm nay là Cố gia, ngày mai biết đâu sẽ là Diệp gia?” Diệp Thế An trả lời, “Ta hiểu rõ chuyện lần này của Cố gia; dù vì chính nghĩa hay vì lương tâm thì ta đều không thể đứng nhìn Vương gia thỏa thích làm bậy. Suy cho cùng, Cố công tử từng là bạn đồng môn còn muội là hàng xóm thân quen nhiều năm của ta, nếu có thể giúp thì dĩ nhiên ta sẽ không làm lơ.”
Thật ra trong lúc nghe giải thích, Liễu Ngọc Như đã tin hắn; nàng biết nhân cách của Diệp Thế An. Nhưng hôm nay Cố Cửu Tư trọng thương, nàng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm; nếu rút đao về thì không ai đủ sức đối phó Diệp Thế An. Diệp Thế An thở dài, “Ngọc Như muội muội, nếu ta thật lòng có ý hãm hại thì chỉ cần dẫn theo người của Vương gia tới đây là được. Một mình đi tìm hai người có thể mang lại lợi ích gì cho ta chứ?”
“Ngọc Như,” giọng Cố Cửu Tư từ bên trong truyền ra, “rút đao về đi.”
Nghe Cố Cửu Tư nói, Liễu Ngọc Như rốt cuộc tìm được người ủng hộ mình. Nàng vừa buông đao vừa thở dài, “Xin lỗi Diệp ca ca. Nay đã khác xưa, ta phải cảnh giác một chút.”
“Làm vậy là đúng.”
Diệp Thế An không để bụng mà gật đầu, hắn tiến về phía trước rồi đẩy ra bụi gai. Cố Cửu Tư nằm ở bên trong, để đao trong tầm tay. Hắn nhìn Diệp Thế An, khóe miệng mang theo ý cười, “Thật không ngờ có thể gặp ngươi dưới tình huống này.”
Diệp Thế An liếc mắt đánh giá hắn một cái rồi nói với Liễu Ngọc Như, “Ngọc Như muội muội, muội dắt ngựa của ta lại đây, lát nữa chúng ta cùng nhau nâng hắn lên ngựa. Cách đây hai dặm[2] là đường lớn, gã sai vặt của ta đang chờ ở đó cùng xe ngựa. Hai người cứ ngồi trên ngựa, ta sẽ dắt cho.”
“Được.”
Liễu Ngọc Như nhanh nhẹn đi dắt ngựa. Cố Cửu Tư nghe tính toán của Diệp Thế An thì bất mãn, “Ta sẽ tự lên ngựa. Ta còn chưa chết thì sao cần các ngươi nâng?”
Diệp Thế An ngó lơ hắn rồi duỗi tay tới đỡ hắn. Cố Cửu Tư nhìn tay Diệp Thế An thì cười lạnh lùng, hắn dùng đao đỡ mình đứng dậy. Mặt Diệp Thế An vô cảm, hắn hờ hững nói, “Anh hùng.”
Dứt lời, Diệp Thế An tránh ra để Cố Cửu Tư tự đi. Diệp Thế An cười như không cười nhìn hắn, “Mời anh hùng lên ngựa.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như sốt ruột, Cố Cửu Tư bị thương như vậy sao có thể tự mình lên. Nàng vội bảo, “Để ta đỡ ngươi…”
“Không cần.” Cố Cửu Tư vốn đang do dự song vừa nghe Liễu Ngọc Như nói liền cầm lấy dây cương rồi cắn răng leo lên lưng ngựa.
Liễu Ngọc Như: …
Không cần cố giữ thể diện vậy đâu, thật ra ngươi mất hết mặt mũi từ lâu rồi.
Liễu Ngọc Như chẳng thể quở trách hắn trước mặt Diệp Thế An bèn khẽ tằng hắng. Cố Cửu Tư lập tức dừng lại rồi vươn tay về phía nàng, “Ta đỡ ngươi.”
“Không cần, không cần.”
Liễu Ngọc Như nào dám để hắn đỡ, nàng nhanh chân tự trèo lên ngựa. Nàng ngồi sau lưng Cố Cửu Tư, tay cầm lấy dây cương, trông hệt như Cố Cửu Tư được nàng ôm vào lòng. Cố Cửu Tư nhíu mày, “Ngươi xuống đi rồi lên ngồi phía trước ta.”
Lần này Liễu Ngọc Như đã hiểu Cố Cửu Tư để ý cái gì, nàng thấy hắn đúng là nhàm chán. Nàng không đáp lại hắn mà quay đầu nói với Diệp Thế An, “Diệp ca ca, ta đưa Cửu Tư đến xe ngựa trước rồi quay lại đón huynh nhé?”
“Cũng được.”
Diệp Thế An gật đầu. Không thể để một nữ tử như Liễu Ngọc Như hay người đang bị thương như Cố Cửu Tư ở trong rừng. Hợp lý nhất là Diệp Thế An cứ chậm rãi đi trong lúc Liễu Ngọc Như gọi gia đinh đến đón hắn.
Liễu Ngọc Như xin lỗi Diệp Thế An rồi mau chóng điều khiển ngựa đưa Cố Cửu Tư rời khỏi khu rừng. Sắc mặt Cố Cửu Tư khó coi vô cùng. Đến lúc khuất khỏi tầm nhìn của Diệp Thế An, hắn mới lầm bầm, “Ngươi ôm ta ngay trước mặt hắn thì còn thể thống gì nữa?”
“Ồ,” Liễu Ngọc Như chẳng nhịn cười nổi, “ngươi cũng biết thể thống là gì à?”
Cố Cửu Tư bị nàng châm chọc nên hơi ngượng; hắn trong quá khứ đúng là chả để hai tiếng thể thống vào mắt. Vì thế hắn đổi đề tài, “Các ngươi nói chuyện sao nghe buồn nôn vậy? Hắn không gọi ngươi là Liễu Ngọc Như, nhất định phải kêu Ngọc Như muội muội mới chịu; ngươi cũng chả gọi hắn là Diệp Thế An, nhất định phải Diệp ca ca cơ. Sao ngươi không gọi ta là Cố ca ca?”
“Từ nhỏ ta đã gọi như vậy,” Liễu Ngọc Như giải thích, “đột nhiên thay đổi ngươi không thấy lạ tai và xấu hổ à?”
“Xấu hổ cái gì?” Cố Cửu Tư bất mãn, “Gả chồng rồi thay đổi cách xưng hô, có làm sao đâu? Này, ngươi cứ Diệp ca ca miết thì về sau người ngoài nghe được, ta biết giấu mặt vào chỗ nào?”
Liễu Ngọc Như chịu thua. Nàng thấy Cố Cửu Tư chỉ giỏi cãi bướng nhưng nàng không định tranh luận với hắn nên nói, “Rồi rồi, sau này ta không gọi thế nữa, được chưa?”
“Hắn cũng không thể gọi bậy bạ.” Cố Cửu Tư bảo, “Hắn phải gọi ngươi là Cố thiếu phu nhân!”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “ngươi quản mấy chuyện vặt vãnh này làm gì? Chẳng qua là hai cái danh xưng mà ngươi cứ nhai đi nhai lại mãi thế?”
“Vấn đề đâu chỉ là hai cái danh xưng?” Cố Cửu Tư hùng hồn tuyên bố, “Đây là thể diện của ta!”
“Hiểu, đã hiểu,” Liễu Ngọc Như bất đắc dĩ thở dài, “ta hiểu rồi nên ngươi đừng lải nhải chuyện này nữa, đau đầu lắm. Ngươi là đại nam nhân mà nói dai vậy ngươi không thấy phiền sao?”
Cố Cửu Tư lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi quay phắt đầu đi. Hắn cũng cảm thấy mình lắm chuyện, còn dông dài nữa thì mất hình tượng nên đành câm như hến.
Liễu Ngọc Như cùng Cố Cửu Tư đi đoạn đường khoảng hai dặm thì gặp được chiếc xe ngựa mà Diệp Thế An đã nói; phía trước xe ngựa treo thẻ bài có chữ “Diệp”. Liễu Ngọc Như tiến lên, người hầu nhận ra Liễu Ngọc Như liền cùng nàng đỡ Cố Cửu Tư lên xe ngựa. Sau đó hắn nghe Liễu Ngọc Như dặn bảo rồi cưỡi ngựa đi tìm Diệp Thế An.
Liễu Ngọc Như ở trong xe ngựa kiểm tra miệng vết thương của Cố Cửu Tư. Vết thương vốn được băng bó tốt giờ lại chảy máu; chắc nó nứt ra lúc hắn ngoan cố tự leo lên ngựa. Liễu Ngọc Như thật không biết làm sao, “Bao giờ ngươi mới sửa được cái tính của mình? Ta và Diệp ca…” Liễu Ngọc Như chưa nói xong đã thấy ánh mắt Cố Cửu Tư xẹt qua mình, nàng vội vàng sửa lời, “Để Diệp công tử đỡ ngươi thì có sao đâu, ngươi cố chấp làm gì?”
“Gã sai vặt kia nhận ra ngươi,” Cố Cửu Tư hơi hất cằm.
Liễu Ngọc Như ngẩn người, mù mờ hỏi, “Lại có chuyện gì nữa?”
“Ngươi rất thân quen với Diệp gia,” giọng Cố Cửu Tư chua như giấm.
Liễu Ngọc Như im lặng. Mất một lúc lâu nàng mới chậm rãi mở miệng, “Cửu Tư, có phải ngươi đang…ghen không?”
Cố Cửu Tư mặt đần ra. Lát sau hắn dùng vẻ mặt như vừa bị dọa chết khiếp mà đáp, “Liễu Ngọc Như, suy nghĩ này của ngươi thật đáng sợ. Ta không nói nữa, ngươi cũng đừng nghĩ lung tung.”
Liễu Ngọc Như nhấp môi cười. Nàng ngẩng đầu rồi chọc chọc trán hắn, khi ngón tay đụng vào da thịt nàng mới phát hiện trán hắn quá nóng. Nàng hơi sửng sốt; giờ nàng mới nhớ ra người này tỏ vẻ khỏe như vâm nhưng người đầy thương tích, lại còn sốt cao nữa. Thấy nàng im thin thít, Cố Cửu Tư biết nàng đang nghĩ về bệnh của hắn. Hắn sửa lại giọng cho nhẹ nhàng hơn rồi ôn hòa an ủi, “Ta không sao, ngươi đừng lo.”
Liễu Ngọc Như ậm ừ, tay sờ trán hắn. Nàng ngồi cạnh hắn rồi để hắn dựa vào mình, sau đó nàng nhỏ nhẹ bảo, “Ngủ một lát đi.”
Cố Cửu Tư không nói chuyện nữa mà dựa vào Liễu Ngọc Như. Hắn chẳng biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình, hắn chỉ thấy nữ nhân này vượt quá sức tưởng tượng. Rõ ràng là một cô nương yếu đuối, là tiểu thư khuê các trong miệng mọi người, là thiếu nữ nhỏ bé cầm đao sẽ run rẩy. Sao nàng có thể cứu hắn khỏi tay nhiều người như vậy, có thể mang theo hắn trong dòng nước lâu như thế, có thể vào giây phút này đưa ra bờ vai gầy gò để hắn dựa vào, cho hắn ảo giác chỉ cần người này ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nội tâm hắn cực kỳ bình tĩnh. Hắn từng cho rằng bản thân sẽ không chống đỡ nổi sóng to gió lớn như vậy. Song khi cơn bão này thật sự tới, hắn mới phát hiện mọi thứ đỡ hơn so với tưởng tượng của hắn rất rất nhiều.
Hai người lẳng lặng dựa vào nhau. Diệp Thế An và gã sai vặt đã trở về. Diệp Thế An nhanh chóng lên xe ngựa, chỉ thị gã sai vặt điều khiển xe ngựa đến thành trì gần nhất.
“Hai người có giấy tờ tùy thân chứ?” Diệp Thế An đặt câu hỏi trước.
Liễu Ngọc Như trả lời, “Chúng ta có hai bộ giấy tờ mới.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Thế An gật gù, “Lát nữa hai người nhớ nói mình là bằng hữu của ta, do không hợp khí hậu nên nhất thời bị bệnh. Những chuyện khác cứ để ta ra mặt.”
Dứt lời, Diệp Thế An lấy ra một cái bao và một cái hộp rồi nói, “Hai người thay đổi quần áo trước, sau đó cải trang. Hiện nay đã phát lệnh truy nã, cần phải thay đổi nhiều một chút.”
Nói xong Diệp Thế An liền rời xe ngựa, lưu lại Cố Cửu Tư cùng nàng. Liễu Ngọc Như hơi bối rối, Cố Cửu Tư giơ tay túm lấy một cái đai lưng cạnh bên rồi tự mình cột nó lên đôi mắt, “Ngươi thay đồ đi, ta sẽ không nhìn.”
Liễu Ngọc Như im lặng. Để nàng thay quần áo trước mặt một nam tử – dù hắn đã bịt mắt thì nàng vẫn thấy khó xử.
Tuy nhiên hiện giờ nàng không có nhiều thời gian để lãng phí. Nàng khẽ cắn môi rồi bắt đầu thay quần áo.
Cố Cửu Tư nghe bên cạnh phát ra âm thanh sột soạt khe khẽ. Hắn chẳng rõ vì sao thính giác của mình dường như trở nên vô cùng nhạy bén; hắn thậm chí có thể ước chừng trọng lượng của quần áo rớt xuống mặt đất. Hắn cảm giác nhiệt độ trong xe ngựa có chút khô nóng. Hắn xoay đầu đi, làm bộ thản nhiên hỏi, “Chưa xong nữa à.”
Hắn vừa mở miệng, Liễu Ngọc Như liền luống cuống, “Ừ…”
“Nữ nhân các ngươi đúng là phiền toái.”
Câu chê bai này của hắn vừa rời miệng thì Liễu Ngọc Như tức khắc bớt xấu hổ và trở nên giận dữ. Nàng thắt xong đai lưng liền giễu cợt, “Ta thật muốn xem ngươi thay nhanh cỡ nào.”
Nàng giơ tay giật xuống đai lưng trên mắt Cố Cửu Tư rồi ném quần áo về phía hắn, “Tự thay đi.”
Liễu Ngọc Như nói xong liền xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn. Nếu không phải Diệp Thế An lẫn gã sai vặt đều ở bên ngoài nên chả còn chỗ cho người thứ ba thì nàng sẽ ra ngoài ngay. Cố Cửu Tư cười nhạo một tiếng, bắt đầu cởi quần áo, “Ngươi đừng nhìn lén đấy.”
“Ngươi bớt trơ trẽn đi.”
Cố Cửu Tư thay đồ thật sự lẹ, chẳng mấy chốc đã kêu Liễu Ngọc Như, “Xong rồi.”
Diệp Thế An nghe thấy cuộc đối đáp bên trong liền hỏi, “Tại hạ vào được chưa?”
“Vào đi.” Cố Cửu Tư cười toét miệng trả lời.
Diệp Thế An vén mành tiến vào. Liễu Ngọc Như ngồi cực kỳ nghiêm túc, Cố Cửu Tư bị thương nên chẳng thể ngồi đàng hoàng. Hắn dựa vào Liễu Ngọc Như hệt như kẻ không xương.
Liễu Ngọc Như hơi ngượng, nàng đẩy đẩy Cố Cửu Tư. Hắn nhướn mày, bất mãn kêu, “Ta đang bị thương đấy.”
Liễu Ngọc Như chỉ đành miễn cưỡng cười với Diệp Thế An, “Hắn…hắn bị thương.”
Bạn đang
Diệp Thế An gật đầu, hoàn toàn không quan tâm vấn đề này. Hắn nói, “Hôm qua ta nghe Cố gia gặp nạn thì vội vàng tới, song lực bất tòng tâm nên chỉ biết lặng lẽ nấp trong bóng tối. Sau thấy hai người nhảy vào hồ thì ta liền xuôi theo dòng nước tìm đến đây.”
“Huynh có đụng phải người của Vương gia không?” Liễu Ngọc Như lo lắng hỏi.
Diệp Thế An đáp, “Sáng nay gặp bọn họ đi điều tra. May là qua một đêm thì binh lính đều mệt mỏi, phần lớn chỉ vờ vĩnh đi dọc theo sông ngó loanh quanh chứ không cẩn thận dò xét.”
Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như thở phào nhẹ nhõm. Cố Cửu Tư trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng, “Ngươi có biết phụ thân ta…”
Diệp Thế An lắc đầu, “Không có tin tức gì của lệnh tôn cả.”
Cố Cửu Tư không hỏi nữa, Liễu Ngọc Như nắm tay hắn, “Giờ phút này không có tin tức mới là tin tốt nhất.”
Cố Cửu Tư cụp mắt xuống, nhỏ giọng ậm ừ.
Diệp Thế An đưa mắt nhìn hai người một lượt, hắn do dự giây lát nhưng rốt cuộc vẫn hỏi, “Tuy mạo muội nhưng Diệp mỗ muốn biết…Cố gia…tại sao đột nhiên gặp phải họa lớn này?”
Hai người im lặng. Lát sau, Liễu Ngọc Như trả lời hắn, “Giữa Vương gia và chúng ta có thù oán, chúng ta sớm biết tin bệ hạ muốn ra tay với Lương Vương nên định rời khỏi đây. Vương gia chắc nghe ngóng được chuyện này hoặc còn nguyên nhân nào khác mà quyết định tấn công vào đêm qua.”
“Theo tính toán thì hôm nay chúng ta sẽ rời đi.”
Diệp Thế An ngẩn người, sau đấy hắn trầm ngâm nói, “Giang Thượng thư có quan hệ chặt chẽ với Lương Vương. Bệ hạ suốt ba tháng không lên triều, nói cách khác là bệ hạ đã có kế hoạch dành riêng cho Lương Vương. Nhưng Lương Vương đâu dễ đối phó; ông ta vẫn luôn âm thầm đóng quân, chỉ còn thiếu một cái cớ thôi.”
Liễu Ngọc Như nghe vậy liền hỏi, “Tức nghĩa Vương gia cho rằng Giang Thượng thư đã ngã ngựa nên cố ý trả thù Cố gia?”
“Nói vậy cũng đúng.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Nhưng thử suy nghĩ sâu xa một chút xem?”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Diệp Thế An, “Xét tương lai lâu dài, bệ hạ muốn xử lý Lương Vương dẫn đến Lương Vương phản loạn. Với thực lực hiện giờ của Lương Vương cộng thêm xu thế tiết độ sứ các phiên đều đứng ngoài cuộc tự củng cố binh lực, ngươi nghĩ ai thua ai thắng?”
Diệp Thế An chẳng dám trả lời, những gì hắn đã học không cho phép hắn nói ra lời đại nghịch bất đạo. Nhưng Cố Cửu Tư chả hề kiêng dè mà nói thẳng, “Lương Vương sẽ thắng. Mọi người sẽ đứng nhìn Lương Vương đánh một mạch vào Đông Đô, sau đó thì thế nào?”
“Lương Vương vô cớ xuất binh chính là loạn thần tặc tử, ai cũng có thể giết chết.”
Liễu Ngọc Như lên tiếng, mắt nhìn về phía Diệp Thế An, “Lúc đó thiên hạ đại loạn, không có triều đình cũng chẳng có kỷ cương.”
Cố Cửu Tư rót nước từ bên cạnh rồi nhấp một ngụm, hắn chờ Diệp Thế An tiêu hóa hết đống thông tin này. Sau đấy hắn ngước mắt nhìn Diệp Thế An, thản nhiên nói, “Đến ngày ấy, ngươi nghĩ Vương Thiện Tuyền sẽ muốn làm gì?”
Nếu giờ Diệp Thế An còn nghe không hiểu thì thật uổng phí bao nhiêu năm hắn được khen ngợi.
Giây phút này hắn đã rõ ý đồ của Vương Thiện Tuyền. Mục đích của Vương Thiện Tuyền đâu chỉ dừng lại ở trả thù Cố gia? Nếu chỉ muốn trả thù thì ông ta sao có thể thí mạng nhi tử?
Ông ta đang chuẩn bị tự xưng vương. Cố gia chính là máu để mài sắc thanh đao của ông ta; diệt xong Cố gia, sau này hướng đao tới mọi người còn ai dám làm trái ý ông ta? Ai dám phản kháng?
Ai phải giao tiền thì giao tiền, ai phải xưng thần thì xưng thần.
Bọn họ còn có thể làm gì bây giờ?
Diệp Thế An nhất thời nghĩ không ra biện pháp. Đôi mắt hắn vô hồn, đầu óc hắn tràn ngập những lời Cố Cửu Tư nói.
Thời loạn này khác với thời loạn mười mấy năm trước. Giữa thời buổi loạn lạc, một người đọc sách như hắn có thể làm gì?
“Vậy…” Diệp Thế An bất giác lẩm bẩm thành tiếng, “Diệp gia phải làm gì đây?”
“Rời đi.”
Cố Cửu Tư mở miệng, Diệp Thế An dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Cố Cửu Tư, “Rời đi?”
“Đừng ở lại Dương Châu.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Trong mười ba châu thì đi nơi nào cũng được, trừ Dương Châu.”
Diệp Thế An trầm mặc không đáp, hắn mau chóng hiểu ý của Cố Cửu Tư.
Nếu thiên hạ loạn, tình hình của dân chúng mười ba châu sẽ tương đối giống nhau; rốt cuộc muốn đánh nhau thì phải có tiền. Song lại chả mấy ai ra tay đến mức như Vương Thiện Tuyền. Các châu phủ ở biên cảnh được miễn thuế muối hàng năm, chỉ riêng Dương Châu trước giờ đều nộp cho Đông Đô.
Đây chưa phải điểm thảm nhất. Thảm nhất chính là Dương Châu dư dả tiền bạc song lại không sở hữu binh lực hùng mạnh; một khi loạn thế đến thì Dương Châu sẽ thành đối tượng bị tấn công đầu tiên.
Diệp Thế An hít sâu một hơi. Hắn ngẩng đầu nhìn hai người ngồi đối diện, “Ta đã hiểu, đa tạ Cố huynh chỉ điểm.”
“Chưa biết có giúp được không,” Cố Cửu Tư thờ ơ nói, “nhưng ngươi cứu ta một mạng, ta đền đáp một ơn.”
Đoàn người tới cổng thành, Diệp Thế An vén màn xe đi xuống thương lượng. Người canh cổng thoáng nhìn Liễu Ngọc Như cùng Cố Cửu Tư ở trong xe. Liễu Ngọc Như gắn nốt ruồi lên mặt, lại đổi bộ trang phục khác, thành thử trông nàng khác hẳn bức họa truy nã. Diệp Thế An cho thêm bạc nên đối phương cũng không kiểm tra kỹ mà vội vàng để họ đi.
Sau khi vào thành, Diệp Thế An thu xếp cho Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như ở tại một ngôi nhà nhỏ rồi đi mời đại phu.
Đại phu thấy vết thương của Cố Cửu Tư thì khẩn cấp cứu chữa suốt gần hết buổi tối.
Vết thương được xử lý kỹ càng xong, đại phu nói với Liễu Ngọc Như, “Nếu hắn tiếp tục sốt cao thì sẽ nguy hiểm, ngược lại thì không đáng lo.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Sau một hồi nàng mới hỏi, “Nếu không hạ sốt thì sao?”
Đại phu trầm mặc. Lát sau, ông thở dài, “Chuẩn bị hậu sự đi.”
Liễu Ngọc Như đứng ngây ra. Diệp Thế An ở cạnh vội đưa bạc cho đại phu rồi để gã sai vặt tiễn ông.
Chờ đại phu đi rồi, Diệp Thế An mới nói, “Ngọc Như muội muội, ở hiền gặp lành, muội đừng quá lo lắng.”
Liễu Ngọc Như nhất thời chẳng nghe lọt Diệp Thế An đang nói gì, lý trí giúp nàng gắng gượng mà gật đầu với hắn. Nàng muốn đi vào phòng thì Diệp Thế An lại khuyên, “Tốt hơn hết muội nên nghỉ ngơi đã. Muội chẳng khá hơn hắn là bao, cứ cố quá mức thì không ổn.”
“Ta không sao.” Liễu Ngọc Như lắc đầu, chân hướng vào bên trong, “Ta vẫn ổn.”
“Liễu Ngọc Như,” Diệp Thế An rốt cuộc nói, “sao từ nhỏ muội đã không nghe khuyên bảo thế này?”
Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn hắn, nàng hơi kinh ngạc Diệp Thế An mà lại nói lời vượt qua khuôn phép. Diệp Thế An thở dài, “Ta biết muội bướng bỉnh từ nhỏ, muốn làm gì là phải làm bằng được. Ta vốn tôn trọng cái tính này của muội nhưng phải biết tự lượng sức; muội cứ chịu đựng như vậy chưa chắc đã tốt cho cả muội lẫn hắn. Ta và gã sai vặt đều ở đây, cứ để chúng ta chiếu cố hắn trước; muội ngủ một giấc đã, được không?”
Liễu Ngọc Như biết Diệp Thế An nói không sai. Nàng đấu tranh tư tưởng trong giây lát rồi lên tiếng, “Ta nhìn hắn một chút rồi sẽ đi nghỉ.”
Diệp Thế An chưa kịp nói gì đã thấy nàng vén mành bước vào phòng.
Cố Cửu Tư đang nhắm nghiền mắt, trông hắn rất mệt mỏi. Đã tới nơi an toàn thì hắn cũng chả có động lực giả vờ mình vẫn ổn nên cả người nhanh chóng lộ ra vẻ kiệt sức.
Liễu Ngọc Như ngồi cạnh hắn, nghe hắn thì thầm, “Ngươi đi nghỉ đi. Ta không sao, ngươi đừng vắt kiệt sức mình.”
“Ta sẽ mau khỏe lại…” Giọng hắn có chút nghẹn ngào, “Sáng mai ta sẽ khỏe thôi, sau đó chúng ta đi tìm cha ta… Ông ấy chỉ có một mình mà cứ chạy lung tung, ta không yên tâm…”
“Được.” Liễu Ngọc Như giơ tay khẽ hất tóc bết trên trán hắn, nàng ôn hòa nói, “Ngày mai ngươi khỏe lại, ta dẫn ngươi đi tìm công công.”
Cố Cửu Tư không đáp lời, Liễu Ngọc Như chỉ lặng lẽ ngắm nhìn hắn. Một lúc lâu sau, nàng vẫn chẳng yên tâm nên đi qua phòng cách vách ôm chăn bông về nghỉ ngơi ở gian ngoài.
Diệp Thế An thấy nàng ôm chăn thì hơi sững sờ. Lát sau, hắn lúng túng nhắc, “Ngọc Như muội muội, tối nay ta sẽ trông coi Cố đại công tử.”
Có hắn trong phòng thì sợ nàng ngủ ở đây sẽ không ổn.
Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Không sao, ta ngủ ở gian ngoài.”
Nàng yếu ớt nói, “Không nghe thấy tiếng hắn, ta chẳng ngủ yên được.”
Diệp Thế An không nói gì. Lát sau, hắn rốt cuộc gật đầu.
Liễu Ngọc Như ngủ ở gian ngoài, Diệp Thế An đuổi gã sai vặt ra ngoài phòng rồi dọn ghế canh giữ ở cạnh giường. Liễu Ngọc Như ngủ đến rạng sáng chợt nghe tiếng Cố Cửu Tư mê sảng; nàng bừng tỉnh, mở to mắt, rồi hấp tấp đi vào gian trong. Diệp Thế An đang đổi khăn trên trán cho Cố Cửu Tư, hắn vừa lắc đầu với Liễu Ngọc Như vừa nói nhỏ, “Muội ngủ tiếp đi. Không có việc gì đâu, hắn nằm mơ.”
Liễu Ngọc Như mới rời giường nên còn nửa tỉnh nửa mê. Nàng đang nhìn Cố Cửu Tư nằm trên giường thì bỗng nghe hắn hoảng loạn hô, “Cha… Cha chạy đi… Liễu Ngọc Như… Liễu Ngọc Như, ngươi chạy mau! Mau lên!”
Liễu Ngọc Như tỉnh táo hơn một chút, nàng lại gần rồi ngồi xổm trước giường và cầm lấy tay Cố Cửu Tư.
“Không sao đâu,” nàng chẳng hiểu vì sao lại đau lòng như vậy. Thanh âm nàng mang theo tiếng thở dài, nàng trấn an hắn, “Cửu Tư, ta ở đây, không sao đâu.”
Diệp Thế An im lặng nhìn hai người.
Hắn không biết tại sao khi nhìn hai người trước mặt, hắn cảm thấy dường như họ tự tạo cho riêng mình một thế giới nho nhỏ và mưa gió trên đời này chẳng thể khiến họ sợ hãi. Tay hắn cầm khăn, mắt hắn dõi theo cô nương kia, lòng hắn đột nhiên thấy thật ngưỡng mộ.
Đây là tình cảm mà cả đời hắn chưa bao giờ gặp được nhưng lại vô cùng chờ mong.
Có một người cùng hắn sống chết có nhau, không rời không bỏ, chia sẻ họa phúc.
Hắn bỗng sinh ra vài phần tiếc nuối như vậy. Thật lâu sau, Cố Cửu Tư dần ổn định lại, hắn nghe Liễu Ngọc Như cất tiếng, “Diệp đại ca, huynh đi nghỉ đi. Ta ngủ đủ rồi, để ta chăm sóc hắn.”
Nàng dựa vào mép giường rồi nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói, “Không có ta ở đây, hắn ngủ không yên.”
Chú thích
[1] Người phạm tội liên quan đến vua.
[2] Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc thời xưa. 1 dặm = 500m.
Tác giả :
Mặc Thư Bạch