Trường Niệm - Tình Yêu Của Trăng Và Sói
Chương 15: Mãnh thú cô độc (2)
Một tiếng tê rống gầm trời, lũ hổ bên dưới nháo nhào lao vào nhau xô xát, tiếng rống cũng đánh thức tâm trí những người nơi đây, lôi đài nhiễm máu vẫn còn đó, nhưng nữ nhân đã rời đi nơi nào, phảng phất như những hình ảnh hung tàn ,khát máu trước đó chỉ là do họ tự tưởng tượng ra mà thôi.
Vội truy tìm bóng dáng của nữ nhân, nhưng trên lôi đài, ngoại trừ ba sát thủ chưa thi đấu ra còn lại chỉ là những thi thể đứt đầu, không tay không chân, cơ thể bị xé nát, hiện trường phi thường thảm khốc. Mà người gây ra tất cả những thảm trạng này, tuy chỉ là một sát thủ chưa có tên tuổi gì đáng kể, nhưng thủ đoạn và phương thức giết người lại chẳng khác gì một đại ma đầu diệt thế, cứ như họ đang sống lại thời kì kinh hoàng cách đây 10 năm về trước. Khi đó, người thanh niên cũng với trường kiếm trên tay, nhưng so với bất kì thần binh lợi khí nào còn muốn lợi hại hơn, trong một đêm, thảm sát gần một nửa võ lâm giang hồ, danh môn chính phái hay tà ma ngoại đạo đều chết thảm, thuần phục hay không thuần phục đều chỉ có một kết cục như nhau, đem chính tà hai bề phân tranh tàn sát, nhuộm đỏ ánh trăng, nhấn chìm thế gian trong biển lửa.
“Ta là Vô Minh Tà chủ.” Y cười lãnh khốc, trong ánh lửa sáng rực phản chiếu vô vàn thi thể chồng chất lên nhau, một mình ngạo nghễ, độc tôn đứng trên núi xác tuyên chiến với trời xanh:”Thế gian này không cần bất cứ mặt trăng hay mặt trời nào soi sáng dẫn đường. Hãy để bóng tối đi sâu vào tâm hồn các ngươi, để sự tàn ác trỗi dậy phá hủy tất cả những gì tươi đẹp trên thế gian này. Không còn một tình yêu thẩm thấu, cảm động trời xanh hay những câu chuyện nhân nghĩa nào được lưu truyền, hãy để thế nhân nhớ đến chúng ta bằng tất cả sự kính sợ. Bóng tối sẽ chiếm lấy trời cao, bao trùm tất cả bằng gam màu chết chóc, Vô Minh cung duy độc thiên hạ .”Y giương kiếm hét lên, hàng loạt hắc y nhân bên dưới phủ phục hưởng ứng.
“Vô Minh Tà chủ vạn tuế!! Vô Minh cung duy độc thiên hạ!! Vô Minh Tà chủ vạn tuế!! Vô Minh cung duy độc thiên hạ!!"
Đáy mắt âm trầm lạnh lẽo, ẩn sâu trong đó là hận thù thiêu trụi cả đất trời. Ta sẽ phá hủy, sẽ phá hủy tất cả, để thế gian này trở thành mồ chôn thây của ngươi.
Lịch sử như lặp lại một lần nữa, tay kiếm điên cuồng thị huyết năm xưa như tái xuất hiện trước mặt họ qua bóng hình hắc y nữ tử, sợ là thế gian lại đón nhận thêm một đại ma đầu huyết sát.
“Nhìn kìa! Nàng ta đang ở bên dưới!” Một người hét lên, thu hút ánh nhìn của mọi người tập trung lại.
Vuốt nhọn giương lên, vài con hổ phát giác sự có mặt của nàng liền lao đến muốn táng chết nàng, một đạo ánh sáng sắc lạnh cắt ngang, trong không trung nở ra những đóa hoa màu máu, ba con thú dữ tợn hung hăng làm cho người ta sợ hãi đã nằm ngay đơ bên chân nàng. Những con hổ khác trông thấy “grừ grừ” trong cổ họng lui lại, bản năng dã thú của chúng mách bảo, người trước mắt rất nguy hiểm. Chúng đi vòng quanh người nàng, nhưng không vội xông tới, chờ đợi thời điểm thích hợp để cùng lao vào xé xác nàng.
Nữ nhân thản nhiên kéo theo mũi kiếm nhỏ máu trên mặt đất bước đi giữa bầy thú dữ, hướng về phía Bạch hổ mà đến. Bạch hổ tuy đang nằm vẫn dị thường to lớn, có thể tưởng tượng ra bộ dáng của nó khi đứng dậy còn có bao nhiêu dũng mãnh, hùng vĩ. Thân dài hơn 2 mét, cao tầm 1,5 mét, bộ lông bạc dày xơ cứng lổm chổm xù lên, đuôi cụt ngủn một cách kì quái, dù đã nhắm mắt lại vẫn toát ra uy phong bức thị không ai có thể khinh nhờn.
Bộp.
Bạch hổ nhướng mắt, đang yên đang lành không biết vật thể lạ từ đâu bay đến giáng thẳng vào mặt nó, nhìn cái thứ đen đen dài dài chắn ngang tầm mắt nó kia, hình như.. là giày của con người?!!
“Này, ta khiêu chiến ngươi.” Nữ nhân đứng trên một chân, co chân còn lại ngang tầm đầu gối chân nọ, đứng khoanh tay, giữ nguyên tư thế vừa tháo giày ra ném Bạch hổ, vểnh môi thách thức:”Đứng lên và đánh với ta đi. Còn nữa, làm ơn cho ta xin lại chiếc giày dùm cái.” Ban nãy tính nhầm nên lỡ tay ném xa quá, ai biết sức bật của chiếc giày lại kém đến thế.
Toàn trường há hốc, cằm đã muốn rơi đầy đất, còn đâu hình tượng tàn khốc vừa rồi, ngay cả Tà chủ cũng có hơi bất ngờ, chợt y bật cười, ôm bụng “Ha hả” không ngừng được. Lâu rồi hắn không gặp qua người chuyện gì khiến hắn cười sảng khoái như vậy, không hổ là người Bổn tọa nhìn trúng.
Chẳng quản nàng là muốn bày trò gì, Bạch hổ lười quan tâm, khó chịu gầm gừ quay mặt sang chỗ khác ngủ tiếp.
Bộp.
Chiếc giày thứ hai theo chân chiếc giày thứ nhất oanh oanh liệt liệt bay tới, nữ nhân tức giận đùng đùng, nộ khí xung thiên, cũng không quản là có hay không có giày, chân trần đứng chống nạnh mắng nó.
“Ê, khinh người hả? Đang nói chuyện mà quay đi chỗ khác là sao? Muốn gây sự hả? Ngon thì nhào vô đánh nè.” Chửi sướng miệng luôn, bất chấp bất đồng ngôn ngữ, mặc kệ nó có hiểu hay không, nhưng thái độ của nó là không đúng. Bộ hổ mẹ không dạy ngươi khi nói chuyệnvới người khác phải nhìn thẳng vào mắt người ta à, thật không có lễ nghĩa gì hết, đừng tưởng là hổ thì sẽ được bỏ qua nhá.
Ngươi mới khinh người, ngươi mới muốn gây sự á. Chẳng những ném giày vào mặt ta còn mắng ta vô lễ, hổ không ra uy thì ngươi nghĩ ta là mèo bệnh nga? Lão hổ trợn mắt.
Vẻ mặt nữ nhân bất thiện, khinh khỉnh nhìn Bạch hổ:”Ngươi định cứ thế mà sống rồi chết đi sao, thật nhàm chán. Hay ngươi đã quên mất bản thân ngươi là gì rồi? Ngươi là hổ, là Chúa tể của rừng núi uy nghiêm tại thượng. Sống, chiến đấu cho đến chết, bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ tôn nghiêm mới đúng là bản chất của ngươi” Nữ nhân híp mắt nhìn nó, cười trào phúng:”Hay, ngươi thích là sủng vật trong lồng hơn? Thời gian đã tước đi nanh vuốt của ngươi rồi à, Mèo con.” Lời nói ác liệt lộ ra sự trêu tức, chọc điên Bạch hổ đang bụm tai lại im ỉm ngủ.
Bạch hổ từ nãy giờ vẫn nằm im nghe nữ nhân lải nhãi bỗng nhổm dậy, nhe ra bộ nanh sắc nhọn gầm gừ dữ tợn, rất không hưởng ứng bị gọi là “Mèo con”.
Bạch hổ có linh tính.
Mắt nữ nhân lóe sáng, phản ứng của Bạch hổ đã chứng thực suy nghĩ của nàng, nàng và nó đã di chuyển vòng quanh nhau, mở ra đường tròn cự li nguy hiểm.
Khóe môi khẽ nhếch, một đôi con ngươi dị màu đỏ sẫm ánh lên lệ quang, sát khí như lưỡi đao sắc bắn ra tứ phía, dọa bọn hổ vây quanh lùi lại càng xa hơn, cũng làm cho những sát thủ trên khán đài ra một thân mồ hôi lạnh. Sắp tới là cuộc chiến tranh hùng của hai giống loài bậc nhất, không ai có thể ngăn cản, cũng không cho phép ai can thiệp vào.
Chống lại đôi mắt lãnh huyết đó là một đôi hổ phách nguyệt sắc sáng lạnh, uy thế lẫm liệt. Ngày đó, nếu không phải nó sơ xuất sập bẫy của con người, há có thể để những người này bất được. Bao lâu nay sống trong cảnh cầm tù nhục nhã, bị khinh nhờn, miệt thị,.. nó đã chán lắm rồi. Bọn người này nghĩ chúng là ai chứ, nghĩ muốn làm gì là làm sao? Nếu không vì cái lồng sắt này giam hãm, cầm chân nó, nó đã lao ra cắn đứt cổ bọn chúng từ lâu rồi, chứ không phải để mình trở thành trò tiêu khiển như bây giờ. Con người đánh đập nó, bắt nó phải nghe lời, chém đứt đuôi nó, để nó sống mà không còn tôn nghiêm, giẫm đạp nó dưới chân, thao túng đồng loại nó,.. Nó, còn sống để làm gì? Mất đi tôn nghiêm, mất đi lãnh thổ cần bảo vệ, mất đi tư cách để có thể đứng lên chiến đấu, thành một thú nuôi trong lồng, thành một con vật vô tri vô giác. Nó nghĩ nó sẽ tiếp tục sống như thế này, sống vô nghĩa rồi chết đi vô hồn, nó đã nghĩ vậy.
Nhưng, nữ nhân này đến rồi khiêu chiến nó, thách thức nó lại đứng lên chiến đấu với nàng, để nó được sống với trọn vẹn tôn nghiêm một lần nữa. Nó là Hổ, là Chúa tể của muôn loài.
Nữ nhân cười:”Ta là loài Sói săn mồi trong bóng tối, ngươi là loài Hổ săn mồi dưới ánh tà dương, chúng ta đều là những dã thú sống trong máu tanh và cô độc, chiến đấu để đoạt lấy những thứ mình muốn là bản năng của chúng ta. Ta đem sinh mạng của ta cược lấy tôn nghiêm của ngươi. Nếu ta thắng, đầu của ngươi là của ta. Ngược lại, nếu ngươi thắng..” tinh quang màu đỏ lóe lên nguy hiểm:”..ngươi có thể ăn ta!”
Lời nói biến mất trong tiếng binh khí và vuốt nhọn chạm nhau, người và hổ trừng mắt hầm hừ, không ai chịu nhường ai, bắt đầu vòng đánh chiến kịch liệt.
Một người một hổ quần nhau đến bụi bay mịt mờ, sức mạnh của Bạch hổ vượt trội hơn hẳn đồng loại của nó, chứng tỏ sức lực cường hãn của loài dã thú săn mồi số một, lãnh phải một cú cào của nó chắc chắn phải thịt nát xương tan, bằng chứng chính là dưới những cú vồ hụt của nó, đất dưới chân như muốn lở lên, để lại những vết lõm sâu ngoằng kinh người.
Chiêu kiếm nữ nhân biến ảo khôn lường, dùng nhu chế cương, mượn lực tấn công của Bạch hổ chuyển hóa thành kình kiếm đáp trả nó, thế tấn công mạnh mẽ uy vũ, đối đầu chiến đấu trực diện với Bạch hổ.
Xoẹt––-
Không ai thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra, nữ nhân và Bạch hổ đã đứng ngược hướng quay lưng về phía nhau, cách một khoảng đất trống.
Trường đấu an tĩnh chờ đợi kết quả cuối cùng. Bổng Bạch hổ rống lên một tiếng thét dài mãnh lực, chấn động như để tuyên bố điều gì đó. Bước chân thoáng đảo, nó ngã xuống, nằm im không động đậy nữa.
Giữa lồng ngực Bạch hổ máu ứa ra, ướt sẫm cả mảng lông bạc màu trước ngực. Tuy nó thua cuộc nhưng nó cảm thấy tự hào, đây mới đúng là cuộc sống mà nó muốn. Mắt nó mờ dần, trong con ngươi úa màu hiện lên bóng đen nhàn nhạt, kèm theo đó là âm thanh lạnh nhạt của nữ nhân.
“Chúng ta tuân theo ước định.” Một bên đùi nàng đã bị cào rách, máu thấm ướt cả làn vải đen, nhưng nàng không hề tỏ ra đau đớn, sắc mặt bình thản lạnh lùng, trường kiếm vung lên, đầu của Bạch hổ đã nằm trong tay nàng:”Đầu của ngươi, bây giờ là của ta.”
Máu nhỏ giọt, bọn hổ xung quanh nhìn cái đầu treo trên tay nàng, hơi lưỡng lự một chút rồi đồng loạt cúi người xuống, cung kính chào đón vị Vua mới của chúng.
Vội truy tìm bóng dáng của nữ nhân, nhưng trên lôi đài, ngoại trừ ba sát thủ chưa thi đấu ra còn lại chỉ là những thi thể đứt đầu, không tay không chân, cơ thể bị xé nát, hiện trường phi thường thảm khốc. Mà người gây ra tất cả những thảm trạng này, tuy chỉ là một sát thủ chưa có tên tuổi gì đáng kể, nhưng thủ đoạn và phương thức giết người lại chẳng khác gì một đại ma đầu diệt thế, cứ như họ đang sống lại thời kì kinh hoàng cách đây 10 năm về trước. Khi đó, người thanh niên cũng với trường kiếm trên tay, nhưng so với bất kì thần binh lợi khí nào còn muốn lợi hại hơn, trong một đêm, thảm sát gần một nửa võ lâm giang hồ, danh môn chính phái hay tà ma ngoại đạo đều chết thảm, thuần phục hay không thuần phục đều chỉ có một kết cục như nhau, đem chính tà hai bề phân tranh tàn sát, nhuộm đỏ ánh trăng, nhấn chìm thế gian trong biển lửa.
“Ta là Vô Minh Tà chủ.” Y cười lãnh khốc, trong ánh lửa sáng rực phản chiếu vô vàn thi thể chồng chất lên nhau, một mình ngạo nghễ, độc tôn đứng trên núi xác tuyên chiến với trời xanh:”Thế gian này không cần bất cứ mặt trăng hay mặt trời nào soi sáng dẫn đường. Hãy để bóng tối đi sâu vào tâm hồn các ngươi, để sự tàn ác trỗi dậy phá hủy tất cả những gì tươi đẹp trên thế gian này. Không còn một tình yêu thẩm thấu, cảm động trời xanh hay những câu chuyện nhân nghĩa nào được lưu truyền, hãy để thế nhân nhớ đến chúng ta bằng tất cả sự kính sợ. Bóng tối sẽ chiếm lấy trời cao, bao trùm tất cả bằng gam màu chết chóc, Vô Minh cung duy độc thiên hạ .”Y giương kiếm hét lên, hàng loạt hắc y nhân bên dưới phủ phục hưởng ứng.
“Vô Minh Tà chủ vạn tuế!! Vô Minh cung duy độc thiên hạ!! Vô Minh Tà chủ vạn tuế!! Vô Minh cung duy độc thiên hạ!!"
Đáy mắt âm trầm lạnh lẽo, ẩn sâu trong đó là hận thù thiêu trụi cả đất trời. Ta sẽ phá hủy, sẽ phá hủy tất cả, để thế gian này trở thành mồ chôn thây của ngươi.
Lịch sử như lặp lại một lần nữa, tay kiếm điên cuồng thị huyết năm xưa như tái xuất hiện trước mặt họ qua bóng hình hắc y nữ tử, sợ là thế gian lại đón nhận thêm một đại ma đầu huyết sát.
“Nhìn kìa! Nàng ta đang ở bên dưới!” Một người hét lên, thu hút ánh nhìn của mọi người tập trung lại.
Vuốt nhọn giương lên, vài con hổ phát giác sự có mặt của nàng liền lao đến muốn táng chết nàng, một đạo ánh sáng sắc lạnh cắt ngang, trong không trung nở ra những đóa hoa màu máu, ba con thú dữ tợn hung hăng làm cho người ta sợ hãi đã nằm ngay đơ bên chân nàng. Những con hổ khác trông thấy “grừ grừ” trong cổ họng lui lại, bản năng dã thú của chúng mách bảo, người trước mắt rất nguy hiểm. Chúng đi vòng quanh người nàng, nhưng không vội xông tới, chờ đợi thời điểm thích hợp để cùng lao vào xé xác nàng.
Nữ nhân thản nhiên kéo theo mũi kiếm nhỏ máu trên mặt đất bước đi giữa bầy thú dữ, hướng về phía Bạch hổ mà đến. Bạch hổ tuy đang nằm vẫn dị thường to lớn, có thể tưởng tượng ra bộ dáng của nó khi đứng dậy còn có bao nhiêu dũng mãnh, hùng vĩ. Thân dài hơn 2 mét, cao tầm 1,5 mét, bộ lông bạc dày xơ cứng lổm chổm xù lên, đuôi cụt ngủn một cách kì quái, dù đã nhắm mắt lại vẫn toát ra uy phong bức thị không ai có thể khinh nhờn.
Bộp.
Bạch hổ nhướng mắt, đang yên đang lành không biết vật thể lạ từ đâu bay đến giáng thẳng vào mặt nó, nhìn cái thứ đen đen dài dài chắn ngang tầm mắt nó kia, hình như.. là giày của con người?!!
“Này, ta khiêu chiến ngươi.” Nữ nhân đứng trên một chân, co chân còn lại ngang tầm đầu gối chân nọ, đứng khoanh tay, giữ nguyên tư thế vừa tháo giày ra ném Bạch hổ, vểnh môi thách thức:”Đứng lên và đánh với ta đi. Còn nữa, làm ơn cho ta xin lại chiếc giày dùm cái.” Ban nãy tính nhầm nên lỡ tay ném xa quá, ai biết sức bật của chiếc giày lại kém đến thế.
Toàn trường há hốc, cằm đã muốn rơi đầy đất, còn đâu hình tượng tàn khốc vừa rồi, ngay cả Tà chủ cũng có hơi bất ngờ, chợt y bật cười, ôm bụng “Ha hả” không ngừng được. Lâu rồi hắn không gặp qua người chuyện gì khiến hắn cười sảng khoái như vậy, không hổ là người Bổn tọa nhìn trúng.
Chẳng quản nàng là muốn bày trò gì, Bạch hổ lười quan tâm, khó chịu gầm gừ quay mặt sang chỗ khác ngủ tiếp.
Bộp.
Chiếc giày thứ hai theo chân chiếc giày thứ nhất oanh oanh liệt liệt bay tới, nữ nhân tức giận đùng đùng, nộ khí xung thiên, cũng không quản là có hay không có giày, chân trần đứng chống nạnh mắng nó.
“Ê, khinh người hả? Đang nói chuyện mà quay đi chỗ khác là sao? Muốn gây sự hả? Ngon thì nhào vô đánh nè.” Chửi sướng miệng luôn, bất chấp bất đồng ngôn ngữ, mặc kệ nó có hiểu hay không, nhưng thái độ của nó là không đúng. Bộ hổ mẹ không dạy ngươi khi nói chuyệnvới người khác phải nhìn thẳng vào mắt người ta à, thật không có lễ nghĩa gì hết, đừng tưởng là hổ thì sẽ được bỏ qua nhá.
Ngươi mới khinh người, ngươi mới muốn gây sự á. Chẳng những ném giày vào mặt ta còn mắng ta vô lễ, hổ không ra uy thì ngươi nghĩ ta là mèo bệnh nga? Lão hổ trợn mắt.
Vẻ mặt nữ nhân bất thiện, khinh khỉnh nhìn Bạch hổ:”Ngươi định cứ thế mà sống rồi chết đi sao, thật nhàm chán. Hay ngươi đã quên mất bản thân ngươi là gì rồi? Ngươi là hổ, là Chúa tể của rừng núi uy nghiêm tại thượng. Sống, chiến đấu cho đến chết, bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ tôn nghiêm mới đúng là bản chất của ngươi” Nữ nhân híp mắt nhìn nó, cười trào phúng:”Hay, ngươi thích là sủng vật trong lồng hơn? Thời gian đã tước đi nanh vuốt của ngươi rồi à, Mèo con.” Lời nói ác liệt lộ ra sự trêu tức, chọc điên Bạch hổ đang bụm tai lại im ỉm ngủ.
Bạch hổ từ nãy giờ vẫn nằm im nghe nữ nhân lải nhãi bỗng nhổm dậy, nhe ra bộ nanh sắc nhọn gầm gừ dữ tợn, rất không hưởng ứng bị gọi là “Mèo con”.
Bạch hổ có linh tính.
Mắt nữ nhân lóe sáng, phản ứng của Bạch hổ đã chứng thực suy nghĩ của nàng, nàng và nó đã di chuyển vòng quanh nhau, mở ra đường tròn cự li nguy hiểm.
Khóe môi khẽ nhếch, một đôi con ngươi dị màu đỏ sẫm ánh lên lệ quang, sát khí như lưỡi đao sắc bắn ra tứ phía, dọa bọn hổ vây quanh lùi lại càng xa hơn, cũng làm cho những sát thủ trên khán đài ra một thân mồ hôi lạnh. Sắp tới là cuộc chiến tranh hùng của hai giống loài bậc nhất, không ai có thể ngăn cản, cũng không cho phép ai can thiệp vào.
Chống lại đôi mắt lãnh huyết đó là một đôi hổ phách nguyệt sắc sáng lạnh, uy thế lẫm liệt. Ngày đó, nếu không phải nó sơ xuất sập bẫy của con người, há có thể để những người này bất được. Bao lâu nay sống trong cảnh cầm tù nhục nhã, bị khinh nhờn, miệt thị,.. nó đã chán lắm rồi. Bọn người này nghĩ chúng là ai chứ, nghĩ muốn làm gì là làm sao? Nếu không vì cái lồng sắt này giam hãm, cầm chân nó, nó đã lao ra cắn đứt cổ bọn chúng từ lâu rồi, chứ không phải để mình trở thành trò tiêu khiển như bây giờ. Con người đánh đập nó, bắt nó phải nghe lời, chém đứt đuôi nó, để nó sống mà không còn tôn nghiêm, giẫm đạp nó dưới chân, thao túng đồng loại nó,.. Nó, còn sống để làm gì? Mất đi tôn nghiêm, mất đi lãnh thổ cần bảo vệ, mất đi tư cách để có thể đứng lên chiến đấu, thành một thú nuôi trong lồng, thành một con vật vô tri vô giác. Nó nghĩ nó sẽ tiếp tục sống như thế này, sống vô nghĩa rồi chết đi vô hồn, nó đã nghĩ vậy.
Nhưng, nữ nhân này đến rồi khiêu chiến nó, thách thức nó lại đứng lên chiến đấu với nàng, để nó được sống với trọn vẹn tôn nghiêm một lần nữa. Nó là Hổ, là Chúa tể của muôn loài.
Nữ nhân cười:”Ta là loài Sói săn mồi trong bóng tối, ngươi là loài Hổ săn mồi dưới ánh tà dương, chúng ta đều là những dã thú sống trong máu tanh và cô độc, chiến đấu để đoạt lấy những thứ mình muốn là bản năng của chúng ta. Ta đem sinh mạng của ta cược lấy tôn nghiêm của ngươi. Nếu ta thắng, đầu của ngươi là của ta. Ngược lại, nếu ngươi thắng..” tinh quang màu đỏ lóe lên nguy hiểm:”..ngươi có thể ăn ta!”
Lời nói biến mất trong tiếng binh khí và vuốt nhọn chạm nhau, người và hổ trừng mắt hầm hừ, không ai chịu nhường ai, bắt đầu vòng đánh chiến kịch liệt.
Một người một hổ quần nhau đến bụi bay mịt mờ, sức mạnh của Bạch hổ vượt trội hơn hẳn đồng loại của nó, chứng tỏ sức lực cường hãn của loài dã thú săn mồi số một, lãnh phải một cú cào của nó chắc chắn phải thịt nát xương tan, bằng chứng chính là dưới những cú vồ hụt của nó, đất dưới chân như muốn lở lên, để lại những vết lõm sâu ngoằng kinh người.
Chiêu kiếm nữ nhân biến ảo khôn lường, dùng nhu chế cương, mượn lực tấn công của Bạch hổ chuyển hóa thành kình kiếm đáp trả nó, thế tấn công mạnh mẽ uy vũ, đối đầu chiến đấu trực diện với Bạch hổ.
Xoẹt––-
Không ai thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra, nữ nhân và Bạch hổ đã đứng ngược hướng quay lưng về phía nhau, cách một khoảng đất trống.
Trường đấu an tĩnh chờ đợi kết quả cuối cùng. Bổng Bạch hổ rống lên một tiếng thét dài mãnh lực, chấn động như để tuyên bố điều gì đó. Bước chân thoáng đảo, nó ngã xuống, nằm im không động đậy nữa.
Giữa lồng ngực Bạch hổ máu ứa ra, ướt sẫm cả mảng lông bạc màu trước ngực. Tuy nó thua cuộc nhưng nó cảm thấy tự hào, đây mới đúng là cuộc sống mà nó muốn. Mắt nó mờ dần, trong con ngươi úa màu hiện lên bóng đen nhàn nhạt, kèm theo đó là âm thanh lạnh nhạt của nữ nhân.
“Chúng ta tuân theo ước định.” Một bên đùi nàng đã bị cào rách, máu thấm ướt cả làn vải đen, nhưng nàng không hề tỏ ra đau đớn, sắc mặt bình thản lạnh lùng, trường kiếm vung lên, đầu của Bạch hổ đã nằm trong tay nàng:”Đầu của ngươi, bây giờ là của ta.”
Máu nhỏ giọt, bọn hổ xung quanh nhìn cái đầu treo trên tay nàng, hơi lưỡng lự một chút rồi đồng loạt cúi người xuống, cung kính chào đón vị Vua mới của chúng.
Tác giả :
Tiểu Langlang