Trường Nam Sinh Quý Tộc
Chương 47
Cảm giác này chỉ dâng lên trong chớp mắt rồi tan biến. Quý Hoài Tư soi gương, thuận tay lấy ra một cặp kính gọng bạc từ ngăn thứ ba trong tủ quần áo, sau khi đeo lên quay đầu lại cười với Giản Trì: “Anh đeo kính có lạ lắm không?”
Trên thực tế không những không kỳ lạ mà ngược lại còn có thêm một chút ý vị không thể nói rõ khiến Giản Trì trì trệ.
Vẻ ngoài của Hoài Tư không tinh xảo bằng Văn Xuyên, cũng không đẹp trai như Thiệu Hàng. Khí chất dịu dàng nho nhã trên người Quý Hoài Tư lại có tác dụng hơn tất cả hiệu ứng mà ngoại hình mang đến, giống như một hồ nước róc rách chảy xuôi, bất kể là mùa hè nóng bức hay là mùa đông lạnh lẽo đều có thể cảm nhận được sự ấm áp của gió xuân phất phơ vào thời khắc nhìn thấy anh.
“Không hề kỳ lạ chút nào.” Giản Trì lấy lại tinh thần, vì để biểu lộ rõ ràng cậu khẳng định thêm một câu: “Cực kỳ thích hợp với anh.”
“Hôm nay em vẫn luôn khen anh.” Quý Hoài Tư cúi đầu tháo kính xuống, mỉm cười: “Anh cũng không xác định được là em đang dỗ anh vui vẻ hay thật sự đẹp mắt.”
“Thật sự mà.” Giản Trì nhấn mạnh, “Bộ này mặc trên người anh rất thích hợp. Anh mặc màu trắng nhiều rồi, thử một chút màu tối sẽ làm cho mọi người sáng mắt.”
“Vậy anh có làm cho em sáng mắt không?”
Giản Trì nghe được câu hỏi tự nhiên này của Quý Hoài Tư, trong lúc nhất thời có chút ngập ngừng, nói không ra là ngượng ngùng hay là cảm giác khác, một lúc lâu sau mới nhớ tới trả lời: “Ừm.”
Quý Hoài Tư nhếch môi một cái: “Không cần chọn nữa, chọn bộ này đi.”
Giản Trì nhìn về phía ba hàng quần áo phía sau: “Anh không thử thêm mấy cái nữa sao?”
Quý Hoài Tư ngồi lên chiếc sô pha bên cạnh, cầm lấy tách trà hoa hơi lạnh nhấp một ngụm, thuận miệng trả lời, lại lộ ra vẻ nghiêm túc không thể xem nhẹ: “Anh tin tưởng ánh mắt của em.”
Giản Trì phát hiện trong nửa ngày ngắn ngủi này số lần bản thân choáng váng đã nhiều không đếm xuể. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì nghe Quý Hoài Tư tiếp tục nói bằng giọng điệu có chút tiếc nuối: “Những bộ quần áo chưa từng thử này giữ lại chút đáng tiếc. Anh tưởng rằng sẽ chọn lâu lắm, không nghĩ tới chọn bộ đầu tiên đã kết thúc.”
“Quần áo đều để lại chỗ này sao?”
“Chút nữa sẽ có người lấy đi, nhưng mà bọn họ đưa tới một chuyến, chỉ thử một bộ hình như có chút lãng phí.” Quý Hoài Tư nhìn về phía Giản Trì, ánh sáng đáy mắt hơi tối xuống, cười nhẹ nhàng buông tách trà xuống: “Giản Trì, em muốn thử mấy bộ không?”
“Em sao?” Ý nghĩ đầu tiên của Giản Trì chính là từ chối, đổi lại một lý do uyển chuyển hơn, “Em mặc những bộ này có thể không vừa.”
Quý Hoài Tư cao hơn cậu một chút, vai và eo cũng tương đối rộng. Loại trang phục có yêu cầu độ vừa vặn cao như âu phục không phù hợp nếu mặc sai kích thước. Quý Hoài Tư hoàn toàn không để ý tới việc này. Anh đứng dậy đi về phía hàng móc áo thứ ba treo quần áo, tỉ mỉ lựa chọn một hồi, lấy ra một bộ âu phục màu trắng, trước ngực thêu một đóa hoa hồng lập thể màu đen, điểm xuyết những viên kim cương nhỏ, rất trang trong nhưng vẫn phong cách.
“Biết đâu bộ này sẽ hợp với em.” Quý Hoài Dư giải thích, “Có một số thương hiệu sẽ làm kích cỡ nhỏ đi một số, em có muốn thử một chút không?”
Quần áo đều đã lấy đến trước mặt, đối diện với ánh mắt khích lệ cùng chờ mong Quý Hoài Tư, Giản Trì ngại ngùng không từ chối nữa, sau khi nhận lấy còn nói thêm một câu: “Vậy để em thử bộ này.”
Dường như những lời này rất dễ khiến Quý Hoài Tư thỏa mãn, anh cười cười gật đầu: “Anh rất chờ mong.”
Đóng cửa lại, thay toàn bộ âu phục mới tinh, Giản Trì bất ngờ phát hiện mỗi một chỗ trong bộ quần áo này đều cực kỳ phù hợp với vóc người của cậu, giống như là được may dựa theo vóc người của cậu. Xem ra giống như Quý Hoài Tư nói, có một số thương hiệu quả thực sẽ may kích thước nhỏ đi một số.
Trong phòng không có gương toàn thân, Giản Trì thay quần áo xong đi ra ngoài, có chút khẩn trương không thể nói ra, không biết là bởi vì bộ quần áo đắt tiền này hay là Quý Hoài Tư đang chờ đợi ngoài cửa, có lẽ là cả hai. Quý Hoài Tư đã đổi lại thường phục, khi nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại. Vẻ mặt anh hơi ngưng trọng, khi nhìn lại lần nữa, ánh sáng trong mắt dường như càng tối hơn một chút.
“Có phải rất kỳ không?”
Giản Trì sững sờ nhìn về phía gương. Lần đầu tiên cậu phát hiện thì ra quần áo thật sự có thể thay đổi khí chất của một người.
Thiếu niên trong gương mặc một bộ âu phục màu trắng vừa vặn, dáng người cao gầy, một chút màu đen trước ngực tăng thêm một tia phong tình sang trọng, làm nổi bật gương mặt vốn có chút lãnh đạm này thêm một phần trầm tĩnh và cao quý. Giản Trì có chút không được tự nhiên kéo cà vạt một chút, Quý Hoài Tư không biết sao đi tới phía sau, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cà vạt của cậu.
“Rất hợp, để anh giúp em thắt lại cà vạt.”
Giản Trì không khỏi cúi đầu, dựa sát vào Quý Hoài Tư một chút.
“Bình thường anh thích thắt nút phẳng.” Quý Hoài Tư cụp mắt xuống nói một cách nhẹ nhàng. Giản Trì không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được hương thơm quen thuộc trên người Quý Hoài Tư, nhìn thấy đôi môi hơi mấp máy kia, “Kiểu âu phục này thắt nút Windsor sẽ càng đẹp hơn.”
Giản Trì không dám nhúc nhích, cứ để Quý Hoài Tư từ từ thắt lại cà vạt cho cậu. Cách thắt phức tạp ở trong tay anh trở nên cực kỳ đơn giản lưu loát. Giản Trì nín thở, không thể nói rõ vì sao Quý Hoài Tư tới gần mà bản thân lại cảm thấy cứng ngắc, bên tai ong ong.
Đại khái là vì nụ hôn ép buộc lần đó của Thiệu Hàng khiến cậu cũng trở nên cảnh giác và kỳ lạ.
“Được rồi.”
Quý Hoài Tư buông tay ra, lui về phía sau một bước, lộ ra một nụ cười hài lòng, nhìn Giản Trì trong gương chậm rãi mở miệng: “Rất vừa với em đúng không? Bộ này phù hợp hơn anh nghĩ.”
Âm điệu êm dịu hơn so với bình thường, giống như tiếng bass du dương của đàn cello. Lỗ tai Giản Trì có chút tê dại, có lẽ nhiệt độ trong phòng hơi cao một chút, không được tự nhiên hơi giật chiếc cà vạt: “Vậy để em thay ra trước.”
“Em đã chuẩn bị xong trang phục cho vũ hội chưa?” Quý Hoài Tư nhìn Giản Trì, dùng ngữ khí không thể bình thường hơn để chuyển đề tài, “Nếu như chưa thì bộ này thế nào?”
Giản Trì không khỏi trợn mắt, kinh ngạc qua đi cậu mới nhớ tới từ chối, theo bản năng muốn cởi áo khoác: “Không được đâu, em không thể nhận.”
“Bộ quần áo này coi như là quà cảm ơn hôm nay em cùng anh tới đây. Chỉ còn lại một tuần nữa là vũ hội rồi, bây giờ nhờ người mua rồi gửi vào trường học, chẳng những không tiện mà có thể còn không kịp nữa.” Quý Hoài Tư đè lên bàn tay đang muốn cởi áo của Giản Trì, “Nếu em không muốn nhận, coi như là anh cho em mượn mặc, thế nào?”
Nghe được câu nói cuối cùng, Giản Trì có chút dao động. Trên thực tế, cậu căn bản không nghĩ tới chuyện ở vũ hội, cũng không có tâm tư kết giao bạn bè giống như Trương Dương. Ý tưởng ban đầu của cậu là mặc đồng phục để đối phó, ít ra thì cái nào cũng là âu phục. Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ tỉ mỉ lựa chọn của Quý Hoài Tư, buổi vũ hội này so với tưởng tượng của cậu có lẽ long trọng hơn rất nhiều. Nếu như trong hội trường chỉ có một mình cậu mặc đồng phục học đường, đó không chỉ là xấu hổ, điều cậu không hy vọng nhất chính là trở thành tiêu điểm trong đám người.
Giản Trì còn đang đấu tranh tư tưởng, Quý Hoài Tư giống như có thể nhìn thấu nội tâm rối rắm của cậu, không nhanh không chậm nói thêm một câu: “Trên vũ hội mọi người đều mặc âu phục, đồng phục tuy rằng không phải không thể, nhưng có lẽ hơi bất ngờ một chút.”
Đối diện với ánh mắt dịu dàng của Quý Hoài Tư, Giản Trì chậm rãi buông tay muốn cởi nút áo xuống, trầm mặc một lúc lâu, nghĩ đến lựa chọn thỏa hiệp: “Vậy chờ vũ hội kết thúc, em giặt quần áo xong trả lại cho anh.”
Quý Hoài Tư mím môi nở nụ cười, không nói lời từ chối. Anh cầm lấy một miếng bánh từ đĩa đựng bánh quy, cắn một miếng, bưng đĩa đưa về phía Giản Trì: “Em có đói bụng không? Bánh quy vừa được nướng vào buổi sáng, hương vị rất ngon, rất ngọt.”
Giản Trì cầm lấy một miếng nói “Cảm ơn anh”, cảm nhận vị bơ tinh tế cùng đường cát lan tràn trong khoang miệng, quả thực giống như Quý Hoài Tư nói, rất ngọt ngào.
“Giản Trì, hôm qua cậu đi đâu?” Trên đường trở về ký túc xá, Trương Dương tò mò hỏi, giọng điệu lộ ra chút đáng tiếc: “Tôi còn muốn tìm cậu nói chuyện kế hoạch sau kỳ nghỉ, đi hỏi Văn Xuyên, cậu ta cũng không biết cậu đi đâu.”
Tối hôm qua trở về Giản Trì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sáng nay mới nhìn thấy tin nhắn Văn Xuyên và Trương Dương gửi tới, ngượng ngùng cười cười: “Hôm qua tôi và Quý Hoài Tư đi ra ngoài.”
Cậu bỏ qua phần đi đến nhà của Quý Hoài Tư, chỉ nói rằng cậu đã đi thử trang phục cho buổi vũ hội. Thấm thoắt đã đi tới cửa ký túc xá, Trương Dương vốn dĩ muốn mượn bài thi của Giản Trì để ôn tập. Cậu ta đứng ở cửa chờ một hồi, không nghe thấy động tĩnh cho nên nhìn vào bên trong, thấy bóng lưng Giản Trì dừng lại, nhấc chân đi vào.
“Tìm thấy chưa? Tìm không thấy cũng không sao, tôi có thể hỏi mượn anh Tranh, Giản Trì, cậu đang nhìn cái gì…”
Trương Dương sửng sốt một chút, ánh mắt cậu ta cùng với Giản Trì cùng lúc dừng ở hộp quà màu đen trên bàn. Có lẽ chỉ là vài giây nhưng giống như đã trôi qua vài phút, suy nghĩ của Giản Trì rốt cục chậm rãi hồi phục, lòng bàn tay không biết từ lúc nào toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Đây là quà người khác tặng cậu à? Nhìn qua rất tinh xảo” Trương Dương bước lên trước, thấy Giản Trì không có ý ngăn cản cho nên tò mò mở nắp ra, trong lúc nhất thời ánh mắt đều nhìn thẳng, phát ra một tiếng thán phục đầy sợ hãi, “Giản Trì, cái này, cái này hình như là chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn của nhà LK, toàn thế giới chỉ có mười cái hay hai mươi cái mà thôi. Trời ạ, ai lại có số tiền lớn như vậy? Phía dưới hình như còn có thứ gì đó, là một bộ… Âu phục?”
Trên cùng của lễ phục và hộp đồng hồ bày một tấm thiệp màu đen, Giản Trì cầm nó lên. Khi nhìn thấy chữ viết quen thuộc và phóng khoáng ở mặt sau, nội tâm đã không còn gợn sóng nữa.
Vô cùng mong chờ dáng vẻ của cậu khi mặc nó – Thiệu Hàng
Trên thực tế không những không kỳ lạ mà ngược lại còn có thêm một chút ý vị không thể nói rõ khiến Giản Trì trì trệ.
Vẻ ngoài của Hoài Tư không tinh xảo bằng Văn Xuyên, cũng không đẹp trai như Thiệu Hàng. Khí chất dịu dàng nho nhã trên người Quý Hoài Tư lại có tác dụng hơn tất cả hiệu ứng mà ngoại hình mang đến, giống như một hồ nước róc rách chảy xuôi, bất kể là mùa hè nóng bức hay là mùa đông lạnh lẽo đều có thể cảm nhận được sự ấm áp của gió xuân phất phơ vào thời khắc nhìn thấy anh.
“Không hề kỳ lạ chút nào.” Giản Trì lấy lại tinh thần, vì để biểu lộ rõ ràng cậu khẳng định thêm một câu: “Cực kỳ thích hợp với anh.”
“Hôm nay em vẫn luôn khen anh.” Quý Hoài Tư cúi đầu tháo kính xuống, mỉm cười: “Anh cũng không xác định được là em đang dỗ anh vui vẻ hay thật sự đẹp mắt.”
“Thật sự mà.” Giản Trì nhấn mạnh, “Bộ này mặc trên người anh rất thích hợp. Anh mặc màu trắng nhiều rồi, thử một chút màu tối sẽ làm cho mọi người sáng mắt.”
“Vậy anh có làm cho em sáng mắt không?”
Giản Trì nghe được câu hỏi tự nhiên này của Quý Hoài Tư, trong lúc nhất thời có chút ngập ngừng, nói không ra là ngượng ngùng hay là cảm giác khác, một lúc lâu sau mới nhớ tới trả lời: “Ừm.”
Quý Hoài Tư nhếch môi một cái: “Không cần chọn nữa, chọn bộ này đi.”
Giản Trì nhìn về phía ba hàng quần áo phía sau: “Anh không thử thêm mấy cái nữa sao?”
Quý Hoài Tư ngồi lên chiếc sô pha bên cạnh, cầm lấy tách trà hoa hơi lạnh nhấp một ngụm, thuận miệng trả lời, lại lộ ra vẻ nghiêm túc không thể xem nhẹ: “Anh tin tưởng ánh mắt của em.”
Giản Trì phát hiện trong nửa ngày ngắn ngủi này số lần bản thân choáng váng đã nhiều không đếm xuể. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì nghe Quý Hoài Tư tiếp tục nói bằng giọng điệu có chút tiếc nuối: “Những bộ quần áo chưa từng thử này giữ lại chút đáng tiếc. Anh tưởng rằng sẽ chọn lâu lắm, không nghĩ tới chọn bộ đầu tiên đã kết thúc.”
“Quần áo đều để lại chỗ này sao?”
“Chút nữa sẽ có người lấy đi, nhưng mà bọn họ đưa tới một chuyến, chỉ thử một bộ hình như có chút lãng phí.” Quý Hoài Tư nhìn về phía Giản Trì, ánh sáng đáy mắt hơi tối xuống, cười nhẹ nhàng buông tách trà xuống: “Giản Trì, em muốn thử mấy bộ không?”
“Em sao?” Ý nghĩ đầu tiên của Giản Trì chính là từ chối, đổi lại một lý do uyển chuyển hơn, “Em mặc những bộ này có thể không vừa.”
Quý Hoài Tư cao hơn cậu một chút, vai và eo cũng tương đối rộng. Loại trang phục có yêu cầu độ vừa vặn cao như âu phục không phù hợp nếu mặc sai kích thước. Quý Hoài Tư hoàn toàn không để ý tới việc này. Anh đứng dậy đi về phía hàng móc áo thứ ba treo quần áo, tỉ mỉ lựa chọn một hồi, lấy ra một bộ âu phục màu trắng, trước ngực thêu một đóa hoa hồng lập thể màu đen, điểm xuyết những viên kim cương nhỏ, rất trang trong nhưng vẫn phong cách.
“Biết đâu bộ này sẽ hợp với em.” Quý Hoài Dư giải thích, “Có một số thương hiệu sẽ làm kích cỡ nhỏ đi một số, em có muốn thử một chút không?”
Quần áo đều đã lấy đến trước mặt, đối diện với ánh mắt khích lệ cùng chờ mong Quý Hoài Tư, Giản Trì ngại ngùng không từ chối nữa, sau khi nhận lấy còn nói thêm một câu: “Vậy để em thử bộ này.”
Dường như những lời này rất dễ khiến Quý Hoài Tư thỏa mãn, anh cười cười gật đầu: “Anh rất chờ mong.”
Đóng cửa lại, thay toàn bộ âu phục mới tinh, Giản Trì bất ngờ phát hiện mỗi một chỗ trong bộ quần áo này đều cực kỳ phù hợp với vóc người của cậu, giống như là được may dựa theo vóc người của cậu. Xem ra giống như Quý Hoài Tư nói, có một số thương hiệu quả thực sẽ may kích thước nhỏ đi một số.
Trong phòng không có gương toàn thân, Giản Trì thay quần áo xong đi ra ngoài, có chút khẩn trương không thể nói ra, không biết là bởi vì bộ quần áo đắt tiền này hay là Quý Hoài Tư đang chờ đợi ngoài cửa, có lẽ là cả hai. Quý Hoài Tư đã đổi lại thường phục, khi nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn lại. Vẻ mặt anh hơi ngưng trọng, khi nhìn lại lần nữa, ánh sáng trong mắt dường như càng tối hơn một chút.
“Có phải rất kỳ không?”
Giản Trì sững sờ nhìn về phía gương. Lần đầu tiên cậu phát hiện thì ra quần áo thật sự có thể thay đổi khí chất của một người.
Thiếu niên trong gương mặc một bộ âu phục màu trắng vừa vặn, dáng người cao gầy, một chút màu đen trước ngực tăng thêm một tia phong tình sang trọng, làm nổi bật gương mặt vốn có chút lãnh đạm này thêm một phần trầm tĩnh và cao quý. Giản Trì có chút không được tự nhiên kéo cà vạt một chút, Quý Hoài Tư không biết sao đi tới phía sau, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy cà vạt của cậu.
“Rất hợp, để anh giúp em thắt lại cà vạt.”
Giản Trì không khỏi cúi đầu, dựa sát vào Quý Hoài Tư một chút.
“Bình thường anh thích thắt nút phẳng.” Quý Hoài Tư cụp mắt xuống nói một cách nhẹ nhàng. Giản Trì không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được hương thơm quen thuộc trên người Quý Hoài Tư, nhìn thấy đôi môi hơi mấp máy kia, “Kiểu âu phục này thắt nút Windsor sẽ càng đẹp hơn.”
Giản Trì không dám nhúc nhích, cứ để Quý Hoài Tư từ từ thắt lại cà vạt cho cậu. Cách thắt phức tạp ở trong tay anh trở nên cực kỳ đơn giản lưu loát. Giản Trì nín thở, không thể nói rõ vì sao Quý Hoài Tư tới gần mà bản thân lại cảm thấy cứng ngắc, bên tai ong ong.
Đại khái là vì nụ hôn ép buộc lần đó của Thiệu Hàng khiến cậu cũng trở nên cảnh giác và kỳ lạ.
“Được rồi.”
Quý Hoài Tư buông tay ra, lui về phía sau một bước, lộ ra một nụ cười hài lòng, nhìn Giản Trì trong gương chậm rãi mở miệng: “Rất vừa với em đúng không? Bộ này phù hợp hơn anh nghĩ.”
Âm điệu êm dịu hơn so với bình thường, giống như tiếng bass du dương của đàn cello. Lỗ tai Giản Trì có chút tê dại, có lẽ nhiệt độ trong phòng hơi cao một chút, không được tự nhiên hơi giật chiếc cà vạt: “Vậy để em thay ra trước.”
“Em đã chuẩn bị xong trang phục cho vũ hội chưa?” Quý Hoài Tư nhìn Giản Trì, dùng ngữ khí không thể bình thường hơn để chuyển đề tài, “Nếu như chưa thì bộ này thế nào?”
Giản Trì không khỏi trợn mắt, kinh ngạc qua đi cậu mới nhớ tới từ chối, theo bản năng muốn cởi áo khoác: “Không được đâu, em không thể nhận.”
“Bộ quần áo này coi như là quà cảm ơn hôm nay em cùng anh tới đây. Chỉ còn lại một tuần nữa là vũ hội rồi, bây giờ nhờ người mua rồi gửi vào trường học, chẳng những không tiện mà có thể còn không kịp nữa.” Quý Hoài Tư đè lên bàn tay đang muốn cởi áo của Giản Trì, “Nếu em không muốn nhận, coi như là anh cho em mượn mặc, thế nào?”
Nghe được câu nói cuối cùng, Giản Trì có chút dao động. Trên thực tế, cậu căn bản không nghĩ tới chuyện ở vũ hội, cũng không có tâm tư kết giao bạn bè giống như Trương Dương. Ý tưởng ban đầu của cậu là mặc đồng phục để đối phó, ít ra thì cái nào cũng là âu phục. Nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ tỉ mỉ lựa chọn của Quý Hoài Tư, buổi vũ hội này so với tưởng tượng của cậu có lẽ long trọng hơn rất nhiều. Nếu như trong hội trường chỉ có một mình cậu mặc đồng phục học đường, đó không chỉ là xấu hổ, điều cậu không hy vọng nhất chính là trở thành tiêu điểm trong đám người.
Giản Trì còn đang đấu tranh tư tưởng, Quý Hoài Tư giống như có thể nhìn thấu nội tâm rối rắm của cậu, không nhanh không chậm nói thêm một câu: “Trên vũ hội mọi người đều mặc âu phục, đồng phục tuy rằng không phải không thể, nhưng có lẽ hơi bất ngờ một chút.”
Đối diện với ánh mắt dịu dàng của Quý Hoài Tư, Giản Trì chậm rãi buông tay muốn cởi nút áo xuống, trầm mặc một lúc lâu, nghĩ đến lựa chọn thỏa hiệp: “Vậy chờ vũ hội kết thúc, em giặt quần áo xong trả lại cho anh.”
Quý Hoài Tư mím môi nở nụ cười, không nói lời từ chối. Anh cầm lấy một miếng bánh từ đĩa đựng bánh quy, cắn một miếng, bưng đĩa đưa về phía Giản Trì: “Em có đói bụng không? Bánh quy vừa được nướng vào buổi sáng, hương vị rất ngon, rất ngọt.”
Giản Trì cầm lấy một miếng nói “Cảm ơn anh”, cảm nhận vị bơ tinh tế cùng đường cát lan tràn trong khoang miệng, quả thực giống như Quý Hoài Tư nói, rất ngọt ngào.
“Giản Trì, hôm qua cậu đi đâu?” Trên đường trở về ký túc xá, Trương Dương tò mò hỏi, giọng điệu lộ ra chút đáng tiếc: “Tôi còn muốn tìm cậu nói chuyện kế hoạch sau kỳ nghỉ, đi hỏi Văn Xuyên, cậu ta cũng không biết cậu đi đâu.”
Tối hôm qua trở về Giản Trì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sáng nay mới nhìn thấy tin nhắn Văn Xuyên và Trương Dương gửi tới, ngượng ngùng cười cười: “Hôm qua tôi và Quý Hoài Tư đi ra ngoài.”
Cậu bỏ qua phần đi đến nhà của Quý Hoài Tư, chỉ nói rằng cậu đã đi thử trang phục cho buổi vũ hội. Thấm thoắt đã đi tới cửa ký túc xá, Trương Dương vốn dĩ muốn mượn bài thi của Giản Trì để ôn tập. Cậu ta đứng ở cửa chờ một hồi, không nghe thấy động tĩnh cho nên nhìn vào bên trong, thấy bóng lưng Giản Trì dừng lại, nhấc chân đi vào.
“Tìm thấy chưa? Tìm không thấy cũng không sao, tôi có thể hỏi mượn anh Tranh, Giản Trì, cậu đang nhìn cái gì…”
Trương Dương sửng sốt một chút, ánh mắt cậu ta cùng với Giản Trì cùng lúc dừng ở hộp quà màu đen trên bàn. Có lẽ chỉ là vài giây nhưng giống như đã trôi qua vài phút, suy nghĩ của Giản Trì rốt cục chậm rãi hồi phục, lòng bàn tay không biết từ lúc nào toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Đây là quà người khác tặng cậu à? Nhìn qua rất tinh xảo” Trương Dương bước lên trước, thấy Giản Trì không có ý ngăn cản cho nên tò mò mở nắp ra, trong lúc nhất thời ánh mắt đều nhìn thẳng, phát ra một tiếng thán phục đầy sợ hãi, “Giản Trì, cái này, cái này hình như là chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn của nhà LK, toàn thế giới chỉ có mười cái hay hai mươi cái mà thôi. Trời ạ, ai lại có số tiền lớn như vậy? Phía dưới hình như còn có thứ gì đó, là một bộ… Âu phục?”
Trên cùng của lễ phục và hộp đồng hồ bày một tấm thiệp màu đen, Giản Trì cầm nó lên. Khi nhìn thấy chữ viết quen thuộc và phóng khoáng ở mặt sau, nội tâm đã không còn gợn sóng nữa.
Vô cùng mong chờ dáng vẻ của cậu khi mặc nó – Thiệu Hàng
Tác giả :
Trịnh Cửu Sát