Trường Hà Phong Noãn Bất Thành Hôi
Chương 14: Phiên ngoại hai 1
Editor: Sakura Trang
Bạch vân thương cẩu, cuộc sống hạnh phúc qua thật nhanh. Đảo mắt viên tử đoàn tử đã tám tuổi, đang trong cuộc sống cùng Tiêu Trường Hà so dũng khí đấu trí lớn lên thành một đôi bánh bao mặt tròn. Tiêu Trường Hà dưới sự thương yêu hết lòng của người yêu phong thải càng thịnh tuấn lãng phi phàm. Mà Tần Phong lại là tiên tư dật thái nhìn khiến người thần mê.
Nhưng mà, hai cái miệng nhỏ sống trong cuộc sống đầy mật ở một ngày này...
Trên mặt luôn luôn ôn nhã của Tần Phong phủ đầy sương lạnh: “Ngươi cứ như vậy không lấy thân thể coi ra gì!”
Tiêu Trường Hà vâng dạ, “Phong… Thân thể Ta những năm này... Thật ra thì rất khá... Năm đó chẳng qua là bất ngờ quá nhiều...” Nhìn mặt Tần Phong, Tiêu Trường Hà chột dạ không nói được. Năm đó mang thai sinh con quả thật hung hiểm, chớ trách Phong lo lắng.
Nhưng mà, mình luôn cảm thấy thẹn với người yêu. Hắn tốt như vậy, vốn nên có kiều thê nhuyễn ngọc, con nhỏ cả sảnh đường. Mình nhưng mệt mỏi khiến hắn đoạn tụ, không được thế nhân chúc phúc. Tuy có hai tử, còn chưa đủ a...
Cho nên, cẩn thận lừa gạt được người yêu, kết hợp với việc hồi lâu không dùng thuốc ngừa thai. Mỗi ngày hoan hảo, châu thai ám kết, mắt thấy nhanh ba tháng, khó lừa gạt nữa, cuối cùng bị Tần Phong phát giác… Lúc này mới có mở đầu tức giận.
“Ngươi! Chính ngươi cũng không quan tâm, ta còn cần gì phải phí tâm!” Phất tay áo đi.
“Phong...” Không kịp người yêu, trơ mắt nhìn người yêu rời đi. Biết rất rõ ràng người yêu nhất định tức giận, biết rõ hắn lo lắng mình. Có thể nhìn đến hắn rời đi mình như vậy, lòng vẫn là co rút đau đến không thể hô hấp.
Tần Phong luôn luôn vô điều kiện cưng chìu Tiêu Trường Hà bỗng tức giận,, hậu quả thật đúng là để cho người không chịu nổi a. Rõ ràng ở nhà, rõ ràng mỗi ngày đều có thể thấy, hết lần này tới lần khác lại để cho người cảm thấy cách thiên vạn dặm, không thể chạm đến.
Tiêu Trường Hà thống khổ vạn phần. Người yêu lãnh đạm so với ngày đó đau đớn sinh con càng hơn. Lần này tâm tình uất ứ tích tụ, phản ứng khi mang thai càng lớn. Bụng còn chưa lớn, người đã gầy.
Đoàn tử viên tử hai huynh đệ nhìn ở trong mắt, vốn là bắt đầu còn lơ đễnh, dẫu sao từ nhỏ thường thấy hành động ngây thơ của a ba vì một cái nhăn mày một tiếng cười của cha, lần này a ba đạp phải cao áp khó trách cha thi hành hình phạt. Kết quả, kết quả a ba luôn luôn hào phóng thần kinh thô nhà mình lại mẫn cảm đến mau đưa mình dày vò thành mảnh giấy nữa... Hai huynh đệ che trán... A ba ngươi có chút tiền đồ a…
Cuối cùng là thân sinh, lần này cũng không nỡ xem náo nhiệt. Len lén nói cho a ba thật ra thì mỗi ngày cha đều để cho người cẩn thận lo áo cơm cho y, mỗi đêm đều ở sau khi y ngủ trông nom y, cũng không coi là cha bỏ mặc đi… Sớm biết đau lòng a ba nhất chính là cha mà~
Ban đêm, gió thổi trăng sáng. Trên giường, nam nhân nằm nghiêng, sắc mặt tái nhợt, chau mày. ” Phong... Phong...”
Nam tử bạch y ngồi ở mép giường ngắm nhìn, không biết làm sao than nhẹ.
Nam nhân tựa như trong mộng cũng không yên ổn, vẫy tay, níu lại ống tay áo nam tử không thả.
Yên lặng. Thân thể nam nhân đang ngủ tựa như cũng cứng lại.
Nam tử lại là thở dài. Ôm nam nhân đang giả bộ ngủ. “Tuỳ hứng, cũng sẽ đối hài tử phụ trách a. Biết ta không bỏ được, liền lại dày vò mình “
“Phong...” Nam nhân nói nhỏ, “Thật xin lỗi... Là ta không tốt, không muốn tức giận nữa có được hay không. Ta rất khó chịu. Ta yêu ngươi...”
Tay vuốt bụng hơi nhô lên của nam nhân, “Chúng ta cùng nhau, bình an nghênh đón nó”
Tiêu Trường Hà thâm tình vọng vào mắt Tần Phong. Vong tình hôn lên môi người yêu.
Đêm yên tĩnh, cánh hoa bay loạn, mây che trăng như mang theo lưu luyến…
Tiêu Trường Hà đã an tâm, tất nhiên một lòng nuôi thai. Thời kỳ đầu dựng nôn cũng dần dần lắng xuống.
Một ngày lại một ngày qua đi, đảo mắt hài tử đã có năm tháng. Nhưng tình huống của Tiêu Trường Hà hơi có chút dọa người.
Dung nhan anh tuấn như cũ, vóc người cường tráng, trừ cái bụng này.
Nam nhân ngủ trưa trên giường. Trên giường giống như đất bằng phẳng nổi lên một ngọn núi! Trung y rộng thùng thình Đặc chế màu trắng, chăn bằng lụa mỏng, thai bụng to lớn, nam nhân nằm ngửa ngủ hiển nhiên rất là khổ sở. Chẳng qua là trước nằm nghiêng do vóc người quá nặng chèn ép bên người sinh đau, liền miễn cưỡng thỉnh thoảng nằm ngửa mà ngủ.
Tần Phong đi vào, nhìn bụng của Tiêu Trường Hà không nhịn được cau mày. Quá lớn. Mới tháng năm không ngờ có thể so với lúc ban đầu sắp sinh chỉ hơi nhỏ hơn chút. Bây giờ đã gần đến cực hạn người có thể tiếp nhận, như thế nào chống được đến đủ tháng mới sinh?
Thì ra lần này Tiêu Trường Hà lại mang thai ba thai. Mỗi ngày nuôi dưỡng hài tử sinh trưởng khá tốt, lúc này mới có cái bụng như vậy.
Tần Phong nằm đến bên người nam nhân. Đưa tay giúp nam nhân đang ngủ say thư giãn cơ bắp. Nhìn, đã không nhìn tới đỉnh bụng. Càng không cần phải nói ôm lấy bụng.
Tần Phong chăm chú nhìn bụng nam nhân. Đột nhiên, bụng lớn động. Một khối nhô ra rõ ràng, lại một khối. Thai nhi tựa như tỉnh lại táy máy tay chân, động tác vui mừng nghịch ngợm, nhưng khổ dựng phu.
Tiêu Trường Hà một tiếng kêu đau, tỉnh lại. “A... Đau... A a” không nhịn được cuộn tròn ngồi dậy chống cự, nhưng bụng nặng nề như núi đè làm y không thể động. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như nước.
Tần Phong vội vàng vuốt bụng của y, cố gắng trấn an thai nhi xao động.
Một phen dày vò cuối cùng cũng bình tĩnh. Tiêu Trường Hà nhắm mắt, thân thể vẫn khó chịu không được. “Phong...”
Bạch vân thương cẩu, cuộc sống hạnh phúc qua thật nhanh. Đảo mắt viên tử đoàn tử đã tám tuổi, đang trong cuộc sống cùng Tiêu Trường Hà so dũng khí đấu trí lớn lên thành một đôi bánh bao mặt tròn. Tiêu Trường Hà dưới sự thương yêu hết lòng của người yêu phong thải càng thịnh tuấn lãng phi phàm. Mà Tần Phong lại là tiên tư dật thái nhìn khiến người thần mê.
Nhưng mà, hai cái miệng nhỏ sống trong cuộc sống đầy mật ở một ngày này...
Trên mặt luôn luôn ôn nhã của Tần Phong phủ đầy sương lạnh: “Ngươi cứ như vậy không lấy thân thể coi ra gì!”
Tiêu Trường Hà vâng dạ, “Phong… Thân thể Ta những năm này... Thật ra thì rất khá... Năm đó chẳng qua là bất ngờ quá nhiều...” Nhìn mặt Tần Phong, Tiêu Trường Hà chột dạ không nói được. Năm đó mang thai sinh con quả thật hung hiểm, chớ trách Phong lo lắng.
Nhưng mà, mình luôn cảm thấy thẹn với người yêu. Hắn tốt như vậy, vốn nên có kiều thê nhuyễn ngọc, con nhỏ cả sảnh đường. Mình nhưng mệt mỏi khiến hắn đoạn tụ, không được thế nhân chúc phúc. Tuy có hai tử, còn chưa đủ a...
Cho nên, cẩn thận lừa gạt được người yêu, kết hợp với việc hồi lâu không dùng thuốc ngừa thai. Mỗi ngày hoan hảo, châu thai ám kết, mắt thấy nhanh ba tháng, khó lừa gạt nữa, cuối cùng bị Tần Phong phát giác… Lúc này mới có mở đầu tức giận.
“Ngươi! Chính ngươi cũng không quan tâm, ta còn cần gì phải phí tâm!” Phất tay áo đi.
“Phong...” Không kịp người yêu, trơ mắt nhìn người yêu rời đi. Biết rất rõ ràng người yêu nhất định tức giận, biết rõ hắn lo lắng mình. Có thể nhìn đến hắn rời đi mình như vậy, lòng vẫn là co rút đau đến không thể hô hấp.
Tần Phong luôn luôn vô điều kiện cưng chìu Tiêu Trường Hà bỗng tức giận,, hậu quả thật đúng là để cho người không chịu nổi a. Rõ ràng ở nhà, rõ ràng mỗi ngày đều có thể thấy, hết lần này tới lần khác lại để cho người cảm thấy cách thiên vạn dặm, không thể chạm đến.
Tiêu Trường Hà thống khổ vạn phần. Người yêu lãnh đạm so với ngày đó đau đớn sinh con càng hơn. Lần này tâm tình uất ứ tích tụ, phản ứng khi mang thai càng lớn. Bụng còn chưa lớn, người đã gầy.
Đoàn tử viên tử hai huynh đệ nhìn ở trong mắt, vốn là bắt đầu còn lơ đễnh, dẫu sao từ nhỏ thường thấy hành động ngây thơ của a ba vì một cái nhăn mày một tiếng cười của cha, lần này a ba đạp phải cao áp khó trách cha thi hành hình phạt. Kết quả, kết quả a ba luôn luôn hào phóng thần kinh thô nhà mình lại mẫn cảm đến mau đưa mình dày vò thành mảnh giấy nữa... Hai huynh đệ che trán... A ba ngươi có chút tiền đồ a…
Cuối cùng là thân sinh, lần này cũng không nỡ xem náo nhiệt. Len lén nói cho a ba thật ra thì mỗi ngày cha đều để cho người cẩn thận lo áo cơm cho y, mỗi đêm đều ở sau khi y ngủ trông nom y, cũng không coi là cha bỏ mặc đi… Sớm biết đau lòng a ba nhất chính là cha mà~
Ban đêm, gió thổi trăng sáng. Trên giường, nam nhân nằm nghiêng, sắc mặt tái nhợt, chau mày. ” Phong... Phong...”
Nam tử bạch y ngồi ở mép giường ngắm nhìn, không biết làm sao than nhẹ.
Nam nhân tựa như trong mộng cũng không yên ổn, vẫy tay, níu lại ống tay áo nam tử không thả.
Yên lặng. Thân thể nam nhân đang ngủ tựa như cũng cứng lại.
Nam tử lại là thở dài. Ôm nam nhân đang giả bộ ngủ. “Tuỳ hứng, cũng sẽ đối hài tử phụ trách a. Biết ta không bỏ được, liền lại dày vò mình “
“Phong...” Nam nhân nói nhỏ, “Thật xin lỗi... Là ta không tốt, không muốn tức giận nữa có được hay không. Ta rất khó chịu. Ta yêu ngươi...”
Tay vuốt bụng hơi nhô lên của nam nhân, “Chúng ta cùng nhau, bình an nghênh đón nó”
Tiêu Trường Hà thâm tình vọng vào mắt Tần Phong. Vong tình hôn lên môi người yêu.
Đêm yên tĩnh, cánh hoa bay loạn, mây che trăng như mang theo lưu luyến…
Tiêu Trường Hà đã an tâm, tất nhiên một lòng nuôi thai. Thời kỳ đầu dựng nôn cũng dần dần lắng xuống.
Một ngày lại một ngày qua đi, đảo mắt hài tử đã có năm tháng. Nhưng tình huống của Tiêu Trường Hà hơi có chút dọa người.
Dung nhan anh tuấn như cũ, vóc người cường tráng, trừ cái bụng này.
Nam nhân ngủ trưa trên giường. Trên giường giống như đất bằng phẳng nổi lên một ngọn núi! Trung y rộng thùng thình Đặc chế màu trắng, chăn bằng lụa mỏng, thai bụng to lớn, nam nhân nằm ngửa ngủ hiển nhiên rất là khổ sở. Chẳng qua là trước nằm nghiêng do vóc người quá nặng chèn ép bên người sinh đau, liền miễn cưỡng thỉnh thoảng nằm ngửa mà ngủ.
Tần Phong đi vào, nhìn bụng của Tiêu Trường Hà không nhịn được cau mày. Quá lớn. Mới tháng năm không ngờ có thể so với lúc ban đầu sắp sinh chỉ hơi nhỏ hơn chút. Bây giờ đã gần đến cực hạn người có thể tiếp nhận, như thế nào chống được đến đủ tháng mới sinh?
Thì ra lần này Tiêu Trường Hà lại mang thai ba thai. Mỗi ngày nuôi dưỡng hài tử sinh trưởng khá tốt, lúc này mới có cái bụng như vậy.
Tần Phong nằm đến bên người nam nhân. Đưa tay giúp nam nhân đang ngủ say thư giãn cơ bắp. Nhìn, đã không nhìn tới đỉnh bụng. Càng không cần phải nói ôm lấy bụng.
Tần Phong chăm chú nhìn bụng nam nhân. Đột nhiên, bụng lớn động. Một khối nhô ra rõ ràng, lại một khối. Thai nhi tựa như tỉnh lại táy máy tay chân, động tác vui mừng nghịch ngợm, nhưng khổ dựng phu.
Tiêu Trường Hà một tiếng kêu đau, tỉnh lại. “A... Đau... A a” không nhịn được cuộn tròn ngồi dậy chống cự, nhưng bụng nặng nề như núi đè làm y không thể động. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn như nước.
Tần Phong vội vàng vuốt bụng của y, cố gắng trấn an thai nhi xao động.
Một phen dày vò cuối cùng cũng bình tĩnh. Tiêu Trường Hà nhắm mắt, thân thể vẫn khó chịu không được. “Phong...”
Tác giả :
Chỉ Nguyện Trầm Túy