Trường Dạ Vị Ương - Tô Dung
Chương 10-2
Trường Dạ, có phải chúng ta sẽ xa nhau vĩnh viễn?
Núi Đình La thật đẹp, sau này chúng ta cứ ở nơi này được không?
Và Huynh cũng thích đệ, đúng không?
Huynh cùng đêm tối rất giống nhau, thoạt nhìn sâu không lường được, hơn nữa chúng ta gặp nhau là lúc trời tối, Huynh có nguyện ý lấy tên mình là Trường Dạ không?
Thật sự là cố chấp, không bằng huynh liền lấy họ Cố đi, Cố Trường Dạ.
Huynh lại hỏi đệ là ai? Trường Dạ, cho dù đệ phải chịu thiên đao vạn quả, sét đánh chi hình (hình phạt sét đánh), hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh, cũng không muốn huynh cứu đệ để rồi huynh phải chết, huynh có hiểu hay không?
Trường Dạ, đệ không thích huynh hỏi đệ là ai, đệ không muốn nghe huynh hỏi đệ ‘tên là gì’ thêm lần nào nữa.
Trường Dạ, huynh chưa từng nói với đệ – huynh yêu đệ, đệ nghĩ đây chính là chuyện đệ luyến tiếc nhất.
Cố Trường Dạ ôm chặt người trong lòng, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt đen như mực, khi khí đen bốc ra từ nước mắt, trong không khí ẩn ẩn phiêu đãng vô số tiếng khóc thét thê lương, rồi sau đó theo nước mắt bốc hơi mà tán đi.
Anh vươn tay ra phía trước hóa ra một đoàn khí màu tím, khí màu tím ngưng tụ thành một khối ngọc, anh đem khối ngọc này đưa vào chỗ tim bị thủng của Vị Ương, đám lửa kia nháy mắt bị ánh sáng tím vây quanh tiêu diệt, đồng thời lỗ thủng trên người hai người cũng từ từ thu nhỏ lại, cho đến phục hồi như cũ.
“Vị Ương, đệ mau tỉnh lại cho huynh, huynh không cho phép đệ xảy ra chuyện gì, huynh thật vất vả mới tìm được đệ, Vị Ương.” Cố Trường Dạ cất tiếng khàn khàn.
Vị Ương ho một tiếng, hé mắt ra một tí, tiếng nói suy yếu vô lực, “Huynh đã nhớ ra đệ?”
Cố Trường Dạ ôm chặt hắn, chặt đến như muốn đem hắn dung nhập vào trong cơ thể mình, chỉ có như vậy trái tim anh mới không loạn đập vì lo lắng cho hắn, “Nhớ ra rồi, cái gì cũng đều nhớ ra, bắt đầu từ khi đệ chỉ là ngọn cỏ nho nhỏ lười nhác, sau đó trưởng thành thành đại thụ che gió cho huynh, luôn nghe huynh nói nói, mãi cho đến thành Vị Ương cùng Trầm Vị Ương, cái gì cũng nhớ ra rồi.”
Cỏ nhỏ … nghe anh vừa nói như vậy, Vị Ương hoảng hốt nhớ lại, ở thời điểm hắn vẫn là ngọn cỏ nhỏ, anh luôn luôn giúp hắn nhỏ cỏ dại xuynh quanh, mắng hắn là tiểu lười biếng, lại tưới sương sớm cho hắn.
Thật lâu, thật lâu trước kia …. “Trường Dạ, không được thành ma.”
“Huynh sẽ không, chỉ cần đệ ….”
Sẽ không là tốt rồi, Vị Ương vô lực để tiếp tục nghe anh nói, cố gắng nhếch môi nở nụ cười cực nhẹ cực nhẹ, rồi nhắm mắt lâm vào bóng tối.
Hắn biết có Cố Trường Dạ, hắn sẽ không chết, chính là hắn rất muốn ngủ, hãy để cho hắn ngủ một chút đi.
“Vị Ương –” Tiếng hét khàn khàn chấn động chín tầng mây, hai mắt Cố Trường Dạ đỏ thẩm, con ngươi như bốc lửa.
Vị Ương, huynh tuyệt đối không để đệ chết!
—
Cố Trường Dạ thức tỉnh, Ma tộc mất đi Lăng Phi cùng anh, lực chiến đấu không bằng trước, Tiên tộc lật lại thế cờ.
Ngâm mình trong Thiên trì bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại có Phật Đà xá lợi, Quan Âm đại sĩ giúp đỡ, Cố Trường Dạ tỉnh lại hoàn toàn, ma tính bị tiêu trừ triệt để.
Vị Ương dưới sự chăm sóc của Thiên nhân, so với Cố Trường Dạ tỉnh sớm hơn ba ngày, sau khi hắn biết được Cố Trường Dạ không có gì đáng ngại, liền gia nhập chiến sự tiêu diệt Ma tộc.
Một ngày, hắn từ thế gian trở về, tìm tới Thiên nhân, “Trưởng lão, ngài nói Tu La Sa Hoa rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Thiên nhân gật đầu, “Ta cũng nghĩ không ra, từ đầu tới đuôi, hắn chưa từng tự mình xuất chiến. Lĩnh quân Ma tộc vẫn là Lăng Phi, sau lại là A Nguyệt, hắn tựa hồ cứ vậy ngồi xem hai người họ biểu diễn, nhưng nếu nói hắn cách núi xem hổ đấu thì tổn thất lại đều là người của hắn.”
“Trưởng lão, chúng ta không thể cứ đánh tiếp như vậy.”
“Ngươi đã nghĩ được cách gì khác sao?”
“Ta sẽ đi Ma giới một chuyến.”
“Ngươi còn muốn đi?”
“Ta muốn gặp Tu La Sa Hoa. Trước mắt, Ma tộc liên tục bại lui, nhưng bất luận chiến tranh thắng bại, Ma tộc một ngày còn ở lại thế gian hay tiên giới, sẽ mang đến sát nghiệt, có thể ra lệnh cho Ma tộc trở về Ma giới, duy nhất chỉ có mình hắn.”
Thiên nhân nhìn nhìn hắn, “Tu La Sa Hoa sẽ gặp ngươi?”
“Vâng, chúng ta từng gặp mặt một lần, hắn thiếu ta một phần tình.”
“A Nguyệt trong vòng một hai ngày nữa sẽ tỉnh, ngươi không đợi gặp hắn sao?”
Sắc mặt Vị Ương đổi đổi, thanh âm trầm thấp vài phần, “Vẫn là không nên gặp, ta làm ra chuyện sống chết như vừa rồi, huynh ấy nhất định sẽ không tha cho ta, ta có chút sợ. Sau khi rời khỏi Ma giới, ta cũng sẽ không lập tức trở về.”
Thiên nhân mím môi, “Tránh được nhất thời, không tránh được một đời.”
Sắc mặt Vị Ương đỏ lên, đôi mắt thêm vài phần phiền não, “Ta cũng biết. Không phải ta tính không gặp huynh ấy, chỉ là ta cần một chút thời gian. Trưởng lão, ta phải đi đây, chậm trễ, đợi Trường Dạ tỉnh lại, ta không thể đi được.”
“Đi đi.”
Thiên nhân đi ra ngoài điện, nhìn theo bóng dáng xanh lục đang xa dần, gã cười khẽ, lại hạ mí mắt xuống, suy tư.
“Tu La Sa Hoa, hình như ta cũng từng gặp mặt một lần.”
Hình ảnh mơ hồ chợt lóe lướt qua, đang muốn nắm bắt, lại như mò kim dưới đáy biển.
Thôi, khi nên nhớ sẽ tự nhiên nhớ ra.
Hắn bấm tay tính toán, “Thiên kiếp buông xuống, không biết lúc này muốn khảo sát ta cái gì nữa? A Nguyệt, nếu là tình kiếp, ta cũng sẽ giống ngươi vì tình yêu mà trở nên điên cuồng sao?”
—-
Ma giới.
“Vị đại phu, biệt lai vô dạng.” (lâu ngày không gặp.)
Vị Ương đang chờ ở trong điện, nghe tiếng lập tức đứng dậy, cung kính vái chào, nhưng lời nói đầy châm chọc, “Nhờ phúc đức của Ma Vương, nên chỉ sứt đầu mẻ trán.”
“Vậy sao.” Tu La Sa Hoa cũng không để ý, ngồi vào chủ vị phía trên, “Ngồi.”
Vị Ương ngồi xuống, hôm nay đi vào Ma giới một đường thông suốt không bị ngăn trở, cầu kiến Ma Vương lại không bị làm khó dễ, căn bản Tu La Sa Hoa sớm dự đoán được mình sẽ đến đây gặp hắn …. Giống như đang nắm toàn đại cục.
“Người sáng suốt không nói vòng vo, mục đích hôm nay ta đến đây, nói vậy Ma Vương dĩ nhiên đã biết.”
“Muốn ta đem tất cả Ma linh triệu hồi Ma giới cũng được, nhưng ta muốn một trận chiến với Cố Trường Dạ.”
Quả nhiên như dự đoán. Vị Ương cười yếu ớt, “Chẳng lẽ không có biện pháp không cần động đao kiếm sao?” Trường Dạ chọc đến hắn khi nào?
“Nay ta vừa luyện xong Ma công, năm đó ta vừa bắt đầu luyện, nên ta muốn cùng hắn đánh lại.”
“Như thế liền lui binh?”
“Đúng.” Tu La Sa Hoa không chút do dự gật đầu.
“Trừ cái đó ra, có thể cùng ta thương thảo một biện pháp khác hay không? Ma Vương cũng biết, trước mắt Trường Dạ bị ta đâm một kiếm, chưa khỏi hẳn, cũng chưa thanh tỉnh, này thật sự quá ép buộc.”
Tu La Sa Hoa cười mỉa, “Ta đây cũng muốn biết cái người bị thương chưa tỉnh kia sẽ trả lời như thế nào?”
Vị Ương sửng sốt, cả người lạnh ngắt, chần chờ trong giây lát, rồi hướng phía ngoài điện nhìn lại, chỉ thấy cái người bị thương chưa tỉnh kia đang thong dong hướng phía mình đi tới.
“Có gì không thể?”
“Một lời đã định, vậy bảy ngày sau ….”
“Không được.” Vị Ương quả quyết cự tuyệt.
“Vì sao không được?” Mở miệng chính là vị nam nhân không mời mà đến.
Vị Ương chuyển hướng Tu La Sa Hoa, “Bất luận là thắng hay thua, đây cũng là lưỡng bại câu thương. Ma tộc của ngươi trải qua trận chiến này – nguyên khí tổn hại nặng nề, những người mơ ước địa vị Ma Vương của ngươi đang rục rịch, ngươi cùng Trường Dạ đánh tiếp một trận này, chẳng phải tạo cơ hội tốt cho người ta ra tay sao?”
“Đại phu đang lo lắng cho ta sao?” Tu La Sa Hoa nhấc tay chống cằm, nhướng mi cười.
“Ta là lo lắng cho cả hai tộc. Các người đánh một trận này, tất sẽ đánh đến trời long đất lỡ, đến lúc đó chết vô số, như thế ta hôm nay thà rằng đừng đến.”
“Vậy vào quả cầu Vô Giới.” Nam nhân trầm mặc lại mở miệng vàng ngọc. (kim khẩu)
Vị Ương quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh, hỏi “Huynh nói cái gì?”
“Quả cầu Vô Giới ngăn cách, cho dù trời sụp đất nứt, ngoại giới không chịu ảnh hưởng.” Cố Trường Dạ hờ hững nghênh tiếp ánh mắt của hắn.
Tu La Sa Hoa sảng khoái đáp ứng, “Được, bảy ngày sau gặp.”
Vị Ương thấy hai người họ không thèm để ý đến mình, đành ngậm miệng lại.
Cố Trường Dạ đăm chiêu như có điều suy nghĩ, rốt cuộc nhìn về phía Ma Vương, “Ngươi tới Tiên giới đi, nơi này của ngươi chướng khí mù mịt, ta chẳng thích chút nào. Còn nữa, A Nhật biết cách vào quả cầu Vô Giới, hắn sẽ đưa ngươi đi vào.”
Tu La Sa Hoa mỉm cười, đôi mắt phát sáng, “Đều là người trời, lại có Thiên nhân tương trợ, ta nhập Tiên giới có gì không được?”
“Bảy ngày sau gặp.”
Dứt lời, Cố Trường Dạ lôi kéo Vị Ương rời khỏi Ma giới.
Vị Ương pháp lực thua xa Cố Trường Dạ, đầy ngập lửa giận chưa kịp bộc phát, một trận đầu váng mắt hoa, đợi khi đứng vững, ánh mắt khôi phục rõ ràng, đảo mắt bọn họ đã trở lại trên núi Đình La.
Vị Ương đang muốn mở miệng, đã thấy Cố Trường Dạ nhanh chóng cởi quần áo ra, hắn quyết định thật nhanh, vừa mới định niệm chú thoát thân, thân mình lại mềm nhũn, ngã lên trên giường.
Cố Trường Dạ lập tức phủ lên người hắn, “Đệ còn muốn trốn.”
Trong nháy mắt được anh ôm vào trong lòng ngực ấm áp kia, Vị Ương than thở, “Không, không có trốn.” Dù sao hắn cùng anh là duyên nợ tình kiếp của nhau, hiện tại đã rơi vào tay anh, trốn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Vị Ương, thật ra lá gan của đệ rất lớn, dám làm ra nhiều chuyện thế này, không phải huynh bảo đệ ngoan ngoãn ở trên núi Đình La đợi huynh sao? Sao lại muốn trốn đi?”
Cố Trường Dạ hôn lên dòng nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mắt hắn, “Tiểu yêu tinh được nuông chiều quá nên không biết nghe lời.”
“Trường Dạ, chúng ta thật vất vả mới có thể bên nhau, vì sao huynh phải đáp ứng?”
Cố Trường Dạ hôn lên đôi môi đang chất vấn, dây dưa triền miên.
“Cuộc chiến này muốn tránh cũng không thể tránh, chúng ta gây nên chiến hỏa, thì chúng ta phải tự tay thu dọn.”
Vị Ương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Cố Trường Dạ, ngắn ngủn mấy tháng đã phải cách xa nhau trăm năm. Không biết lần tiếp theo có thể bình yên ôm nhau như thế này, lại là khi nào có được?
“Huynh phải nhớ kỹ, huynh chết đệ mất mạng.”
“Huynh nói rồi – huynh sẽ không chết.”
“Sẽ không chết, cũng sẽ không đau, không cảm giác.” Vị Ương ôm chặt gương mặt anh, “Đệ muốn thay huynh trả kiếp nạn, đệ có thể thay huynh hay không? Huynh rốt cuộc còn phải chịu bao nhiêu tội nữa?” Như là đang hỏi anh, lại giống thì thào tự nói, hai mắt che đầy đau đớn cùng lưu luyến.
Cố Trường Dạ hôn hôn lên mắt hắn, “Đệ có thể thay huynh sống vui vẻ, nhìn xem tình đời biến hóa tốt xấu, đợi đến ngày huynh tỉnh lại, kể lại cho huynh nghe.”
“Phải đợi bao nhiêu cái ngàn năm, vạn năm? Chẳng lẽ huynh không sợ đệ ngoại tình sao?” Vị Ương oán hận.
Cố Trường Dạ hạ xuống gương mặt hắn những nụ hôn tinh tế nhẹ nhàng, “Vị Ương, nếu đệ quên huynh, huynh sẽ làm mọi cách cho đệ nhớ lại. Lần lượt quên, liền lần lượt nhớ lại, huynh có thể nhớ ra đệ, thì đệ tất nhiên cũng phải nhớ ra huynh.” Cuối cùng anh hàm trụ đôi môi đỏ mọng của hắn, “Huynh chỉ nói đệ tin huynh một lần, đệ luôn quên, đệ chết được, huynh lại chết không được.”
Vị Ương rơi lệ đầy mặt, thừa nhận nam nhân trách móc nặng nề.
“Nếu đệ tin huynh một lần, vậy có thể đáp ứng với đệ – đây là lần chịu khổ cuối cùng của chúng ta hay không?”
“Được.”
“Trường Dạ, ngày mai ta muốn đi tìm Lăng Phi, lấy lại túi hương.”
Cố Trường Dạ đang cởi quần áo của hắn ra, ngừng một chút, “Đệ đi đi, huynh đi tất sẽ khai sát giới. Giết hắn, đệ không vui, thấy hắn còn sống, huynh lại không vui.”
“Huynh thực không thể tha thứ cho hắn?”
“Nhìn thấy hắn, huynh liền nhớ đến một kiếm kia, giết không được hắn, huynh chết cũng ôm nỗi hận.”
Đầu ngón tay Vị Ương run lên, Lăng Phi thành công, nhưng mà cái này thật sự là tốt sao?
Cố Trường Dạ cắn mạnh vào môi hắn, “Vị Ương, trong bảy ngày này, đệ chỉ được nghĩ về huynh.”
“Từ nay về sau đệ chỉ nghĩ về huynh, không nghĩ những người khác.” Vị Ương ôm lấy anh, “Đệ sẽ không gặp bất cứ ai khác, trừ bỏ cùng huynh mà thôi, Trường Dạ, đệ lần này sẽ ngoan ngoãn ở trên núi Đình La đợi huynh trở về, không trốn không gây sự.”
Cố Trường Dạ hôn lên đôi môi ngọt ngào của hắn, nhận lấy lời hứa hẹn của hắn.
Tâm hồn giao hợp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vốn nên là triền miên kiều diễm một đời, lại chỉ có bảy ngày hạn định.
Cõi trời ba mươi ba là nơi cao nhất, bốn mươi bốn bệnh, bệnh tương tư là khổ nhất. (thỉnh vào tìm hiểu cõi trời 33)
Cuộc đời quá cực khổ, chớ quá tương tư.
Nhớ chưa?
— end ch.10 —
Núi Đình La thật đẹp, sau này chúng ta cứ ở nơi này được không?
Và Huynh cũng thích đệ, đúng không?
Huynh cùng đêm tối rất giống nhau, thoạt nhìn sâu không lường được, hơn nữa chúng ta gặp nhau là lúc trời tối, Huynh có nguyện ý lấy tên mình là Trường Dạ không?
Thật sự là cố chấp, không bằng huynh liền lấy họ Cố đi, Cố Trường Dạ.
Huynh lại hỏi đệ là ai? Trường Dạ, cho dù đệ phải chịu thiên đao vạn quả, sét đánh chi hình (hình phạt sét đánh), hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh, cũng không muốn huynh cứu đệ để rồi huynh phải chết, huynh có hiểu hay không?
Trường Dạ, đệ không thích huynh hỏi đệ là ai, đệ không muốn nghe huynh hỏi đệ ‘tên là gì’ thêm lần nào nữa.
Trường Dạ, huynh chưa từng nói với đệ – huynh yêu đệ, đệ nghĩ đây chính là chuyện đệ luyến tiếc nhất.
Cố Trường Dạ ôm chặt người trong lòng, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt đen như mực, khi khí đen bốc ra từ nước mắt, trong không khí ẩn ẩn phiêu đãng vô số tiếng khóc thét thê lương, rồi sau đó theo nước mắt bốc hơi mà tán đi.
Anh vươn tay ra phía trước hóa ra một đoàn khí màu tím, khí màu tím ngưng tụ thành một khối ngọc, anh đem khối ngọc này đưa vào chỗ tim bị thủng của Vị Ương, đám lửa kia nháy mắt bị ánh sáng tím vây quanh tiêu diệt, đồng thời lỗ thủng trên người hai người cũng từ từ thu nhỏ lại, cho đến phục hồi như cũ.
“Vị Ương, đệ mau tỉnh lại cho huynh, huynh không cho phép đệ xảy ra chuyện gì, huynh thật vất vả mới tìm được đệ, Vị Ương.” Cố Trường Dạ cất tiếng khàn khàn.
Vị Ương ho một tiếng, hé mắt ra một tí, tiếng nói suy yếu vô lực, “Huynh đã nhớ ra đệ?”
Cố Trường Dạ ôm chặt hắn, chặt đến như muốn đem hắn dung nhập vào trong cơ thể mình, chỉ có như vậy trái tim anh mới không loạn đập vì lo lắng cho hắn, “Nhớ ra rồi, cái gì cũng đều nhớ ra, bắt đầu từ khi đệ chỉ là ngọn cỏ nho nhỏ lười nhác, sau đó trưởng thành thành đại thụ che gió cho huynh, luôn nghe huynh nói nói, mãi cho đến thành Vị Ương cùng Trầm Vị Ương, cái gì cũng nhớ ra rồi.”
Cỏ nhỏ … nghe anh vừa nói như vậy, Vị Ương hoảng hốt nhớ lại, ở thời điểm hắn vẫn là ngọn cỏ nhỏ, anh luôn luôn giúp hắn nhỏ cỏ dại xuynh quanh, mắng hắn là tiểu lười biếng, lại tưới sương sớm cho hắn.
Thật lâu, thật lâu trước kia …. “Trường Dạ, không được thành ma.”
“Huynh sẽ không, chỉ cần đệ ….”
Sẽ không là tốt rồi, Vị Ương vô lực để tiếp tục nghe anh nói, cố gắng nhếch môi nở nụ cười cực nhẹ cực nhẹ, rồi nhắm mắt lâm vào bóng tối.
Hắn biết có Cố Trường Dạ, hắn sẽ không chết, chính là hắn rất muốn ngủ, hãy để cho hắn ngủ một chút đi.
“Vị Ương –” Tiếng hét khàn khàn chấn động chín tầng mây, hai mắt Cố Trường Dạ đỏ thẩm, con ngươi như bốc lửa.
Vị Ương, huynh tuyệt đối không để đệ chết!
—
Cố Trường Dạ thức tỉnh, Ma tộc mất đi Lăng Phi cùng anh, lực chiến đấu không bằng trước, Tiên tộc lật lại thế cờ.
Ngâm mình trong Thiên trì bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại có Phật Đà xá lợi, Quan Âm đại sĩ giúp đỡ, Cố Trường Dạ tỉnh lại hoàn toàn, ma tính bị tiêu trừ triệt để.
Vị Ương dưới sự chăm sóc của Thiên nhân, so với Cố Trường Dạ tỉnh sớm hơn ba ngày, sau khi hắn biết được Cố Trường Dạ không có gì đáng ngại, liền gia nhập chiến sự tiêu diệt Ma tộc.
Một ngày, hắn từ thế gian trở về, tìm tới Thiên nhân, “Trưởng lão, ngài nói Tu La Sa Hoa rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Thiên nhân gật đầu, “Ta cũng nghĩ không ra, từ đầu tới đuôi, hắn chưa từng tự mình xuất chiến. Lĩnh quân Ma tộc vẫn là Lăng Phi, sau lại là A Nguyệt, hắn tựa hồ cứ vậy ngồi xem hai người họ biểu diễn, nhưng nếu nói hắn cách núi xem hổ đấu thì tổn thất lại đều là người của hắn.”
“Trưởng lão, chúng ta không thể cứ đánh tiếp như vậy.”
“Ngươi đã nghĩ được cách gì khác sao?”
“Ta sẽ đi Ma giới một chuyến.”
“Ngươi còn muốn đi?”
“Ta muốn gặp Tu La Sa Hoa. Trước mắt, Ma tộc liên tục bại lui, nhưng bất luận chiến tranh thắng bại, Ma tộc một ngày còn ở lại thế gian hay tiên giới, sẽ mang đến sát nghiệt, có thể ra lệnh cho Ma tộc trở về Ma giới, duy nhất chỉ có mình hắn.”
Thiên nhân nhìn nhìn hắn, “Tu La Sa Hoa sẽ gặp ngươi?”
“Vâng, chúng ta từng gặp mặt một lần, hắn thiếu ta một phần tình.”
“A Nguyệt trong vòng một hai ngày nữa sẽ tỉnh, ngươi không đợi gặp hắn sao?”
Sắc mặt Vị Ương đổi đổi, thanh âm trầm thấp vài phần, “Vẫn là không nên gặp, ta làm ra chuyện sống chết như vừa rồi, huynh ấy nhất định sẽ không tha cho ta, ta có chút sợ. Sau khi rời khỏi Ma giới, ta cũng sẽ không lập tức trở về.”
Thiên nhân mím môi, “Tránh được nhất thời, không tránh được một đời.”
Sắc mặt Vị Ương đỏ lên, đôi mắt thêm vài phần phiền não, “Ta cũng biết. Không phải ta tính không gặp huynh ấy, chỉ là ta cần một chút thời gian. Trưởng lão, ta phải đi đây, chậm trễ, đợi Trường Dạ tỉnh lại, ta không thể đi được.”
“Đi đi.”
Thiên nhân đi ra ngoài điện, nhìn theo bóng dáng xanh lục đang xa dần, gã cười khẽ, lại hạ mí mắt xuống, suy tư.
“Tu La Sa Hoa, hình như ta cũng từng gặp mặt một lần.”
Hình ảnh mơ hồ chợt lóe lướt qua, đang muốn nắm bắt, lại như mò kim dưới đáy biển.
Thôi, khi nên nhớ sẽ tự nhiên nhớ ra.
Hắn bấm tay tính toán, “Thiên kiếp buông xuống, không biết lúc này muốn khảo sát ta cái gì nữa? A Nguyệt, nếu là tình kiếp, ta cũng sẽ giống ngươi vì tình yêu mà trở nên điên cuồng sao?”
—-
Ma giới.
“Vị đại phu, biệt lai vô dạng.” (lâu ngày không gặp.)
Vị Ương đang chờ ở trong điện, nghe tiếng lập tức đứng dậy, cung kính vái chào, nhưng lời nói đầy châm chọc, “Nhờ phúc đức của Ma Vương, nên chỉ sứt đầu mẻ trán.”
“Vậy sao.” Tu La Sa Hoa cũng không để ý, ngồi vào chủ vị phía trên, “Ngồi.”
Vị Ương ngồi xuống, hôm nay đi vào Ma giới một đường thông suốt không bị ngăn trở, cầu kiến Ma Vương lại không bị làm khó dễ, căn bản Tu La Sa Hoa sớm dự đoán được mình sẽ đến đây gặp hắn …. Giống như đang nắm toàn đại cục.
“Người sáng suốt không nói vòng vo, mục đích hôm nay ta đến đây, nói vậy Ma Vương dĩ nhiên đã biết.”
“Muốn ta đem tất cả Ma linh triệu hồi Ma giới cũng được, nhưng ta muốn một trận chiến với Cố Trường Dạ.”
Quả nhiên như dự đoán. Vị Ương cười yếu ớt, “Chẳng lẽ không có biện pháp không cần động đao kiếm sao?” Trường Dạ chọc đến hắn khi nào?
“Nay ta vừa luyện xong Ma công, năm đó ta vừa bắt đầu luyện, nên ta muốn cùng hắn đánh lại.”
“Như thế liền lui binh?”
“Đúng.” Tu La Sa Hoa không chút do dự gật đầu.
“Trừ cái đó ra, có thể cùng ta thương thảo một biện pháp khác hay không? Ma Vương cũng biết, trước mắt Trường Dạ bị ta đâm một kiếm, chưa khỏi hẳn, cũng chưa thanh tỉnh, này thật sự quá ép buộc.”
Tu La Sa Hoa cười mỉa, “Ta đây cũng muốn biết cái người bị thương chưa tỉnh kia sẽ trả lời như thế nào?”
Vị Ương sửng sốt, cả người lạnh ngắt, chần chờ trong giây lát, rồi hướng phía ngoài điện nhìn lại, chỉ thấy cái người bị thương chưa tỉnh kia đang thong dong hướng phía mình đi tới.
“Có gì không thể?”
“Một lời đã định, vậy bảy ngày sau ….”
“Không được.” Vị Ương quả quyết cự tuyệt.
“Vì sao không được?” Mở miệng chính là vị nam nhân không mời mà đến.
Vị Ương chuyển hướng Tu La Sa Hoa, “Bất luận là thắng hay thua, đây cũng là lưỡng bại câu thương. Ma tộc của ngươi trải qua trận chiến này – nguyên khí tổn hại nặng nề, những người mơ ước địa vị Ma Vương của ngươi đang rục rịch, ngươi cùng Trường Dạ đánh tiếp một trận này, chẳng phải tạo cơ hội tốt cho người ta ra tay sao?”
“Đại phu đang lo lắng cho ta sao?” Tu La Sa Hoa nhấc tay chống cằm, nhướng mi cười.
“Ta là lo lắng cho cả hai tộc. Các người đánh một trận này, tất sẽ đánh đến trời long đất lỡ, đến lúc đó chết vô số, như thế ta hôm nay thà rằng đừng đến.”
“Vậy vào quả cầu Vô Giới.” Nam nhân trầm mặc lại mở miệng vàng ngọc. (kim khẩu)
Vị Ương quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh, hỏi “Huynh nói cái gì?”
“Quả cầu Vô Giới ngăn cách, cho dù trời sụp đất nứt, ngoại giới không chịu ảnh hưởng.” Cố Trường Dạ hờ hững nghênh tiếp ánh mắt của hắn.
Tu La Sa Hoa sảng khoái đáp ứng, “Được, bảy ngày sau gặp.”
Vị Ương thấy hai người họ không thèm để ý đến mình, đành ngậm miệng lại.
Cố Trường Dạ đăm chiêu như có điều suy nghĩ, rốt cuộc nhìn về phía Ma Vương, “Ngươi tới Tiên giới đi, nơi này của ngươi chướng khí mù mịt, ta chẳng thích chút nào. Còn nữa, A Nhật biết cách vào quả cầu Vô Giới, hắn sẽ đưa ngươi đi vào.”
Tu La Sa Hoa mỉm cười, đôi mắt phát sáng, “Đều là người trời, lại có Thiên nhân tương trợ, ta nhập Tiên giới có gì không được?”
“Bảy ngày sau gặp.”
Dứt lời, Cố Trường Dạ lôi kéo Vị Ương rời khỏi Ma giới.
Vị Ương pháp lực thua xa Cố Trường Dạ, đầy ngập lửa giận chưa kịp bộc phát, một trận đầu váng mắt hoa, đợi khi đứng vững, ánh mắt khôi phục rõ ràng, đảo mắt bọn họ đã trở lại trên núi Đình La.
Vị Ương đang muốn mở miệng, đã thấy Cố Trường Dạ nhanh chóng cởi quần áo ra, hắn quyết định thật nhanh, vừa mới định niệm chú thoát thân, thân mình lại mềm nhũn, ngã lên trên giường.
Cố Trường Dạ lập tức phủ lên người hắn, “Đệ còn muốn trốn.”
Trong nháy mắt được anh ôm vào trong lòng ngực ấm áp kia, Vị Ương than thở, “Không, không có trốn.” Dù sao hắn cùng anh là duyên nợ tình kiếp của nhau, hiện tại đã rơi vào tay anh, trốn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Vị Ương, thật ra lá gan của đệ rất lớn, dám làm ra nhiều chuyện thế này, không phải huynh bảo đệ ngoan ngoãn ở trên núi Đình La đợi huynh sao? Sao lại muốn trốn đi?”
Cố Trường Dạ hôn lên dòng nước mắt vừa trào ra khỏi khóe mắt hắn, “Tiểu yêu tinh được nuông chiều quá nên không biết nghe lời.”
“Trường Dạ, chúng ta thật vất vả mới có thể bên nhau, vì sao huynh phải đáp ứng?”
Cố Trường Dạ hôn lên đôi môi đang chất vấn, dây dưa triền miên.
“Cuộc chiến này muốn tránh cũng không thể tránh, chúng ta gây nên chiến hỏa, thì chúng ta phải tự tay thu dọn.”
Vị Ương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Cố Trường Dạ, ngắn ngủn mấy tháng đã phải cách xa nhau trăm năm. Không biết lần tiếp theo có thể bình yên ôm nhau như thế này, lại là khi nào có được?
“Huynh phải nhớ kỹ, huynh chết đệ mất mạng.”
“Huynh nói rồi – huynh sẽ không chết.”
“Sẽ không chết, cũng sẽ không đau, không cảm giác.” Vị Ương ôm chặt gương mặt anh, “Đệ muốn thay huynh trả kiếp nạn, đệ có thể thay huynh hay không? Huynh rốt cuộc còn phải chịu bao nhiêu tội nữa?” Như là đang hỏi anh, lại giống thì thào tự nói, hai mắt che đầy đau đớn cùng lưu luyến.
Cố Trường Dạ hôn hôn lên mắt hắn, “Đệ có thể thay huynh sống vui vẻ, nhìn xem tình đời biến hóa tốt xấu, đợi đến ngày huynh tỉnh lại, kể lại cho huynh nghe.”
“Phải đợi bao nhiêu cái ngàn năm, vạn năm? Chẳng lẽ huynh không sợ đệ ngoại tình sao?” Vị Ương oán hận.
Cố Trường Dạ hạ xuống gương mặt hắn những nụ hôn tinh tế nhẹ nhàng, “Vị Ương, nếu đệ quên huynh, huynh sẽ làm mọi cách cho đệ nhớ lại. Lần lượt quên, liền lần lượt nhớ lại, huynh có thể nhớ ra đệ, thì đệ tất nhiên cũng phải nhớ ra huynh.” Cuối cùng anh hàm trụ đôi môi đỏ mọng của hắn, “Huynh chỉ nói đệ tin huynh một lần, đệ luôn quên, đệ chết được, huynh lại chết không được.”
Vị Ương rơi lệ đầy mặt, thừa nhận nam nhân trách móc nặng nề.
“Nếu đệ tin huynh một lần, vậy có thể đáp ứng với đệ – đây là lần chịu khổ cuối cùng của chúng ta hay không?”
“Được.”
“Trường Dạ, ngày mai ta muốn đi tìm Lăng Phi, lấy lại túi hương.”
Cố Trường Dạ đang cởi quần áo của hắn ra, ngừng một chút, “Đệ đi đi, huynh đi tất sẽ khai sát giới. Giết hắn, đệ không vui, thấy hắn còn sống, huynh lại không vui.”
“Huynh thực không thể tha thứ cho hắn?”
“Nhìn thấy hắn, huynh liền nhớ đến một kiếm kia, giết không được hắn, huynh chết cũng ôm nỗi hận.”
Đầu ngón tay Vị Ương run lên, Lăng Phi thành công, nhưng mà cái này thật sự là tốt sao?
Cố Trường Dạ cắn mạnh vào môi hắn, “Vị Ương, trong bảy ngày này, đệ chỉ được nghĩ về huynh.”
“Từ nay về sau đệ chỉ nghĩ về huynh, không nghĩ những người khác.” Vị Ương ôm lấy anh, “Đệ sẽ không gặp bất cứ ai khác, trừ bỏ cùng huynh mà thôi, Trường Dạ, đệ lần này sẽ ngoan ngoãn ở trên núi Đình La đợi huynh trở về, không trốn không gây sự.”
Cố Trường Dạ hôn lên đôi môi ngọt ngào của hắn, nhận lấy lời hứa hẹn của hắn.
Tâm hồn giao hợp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, vốn nên là triền miên kiều diễm một đời, lại chỉ có bảy ngày hạn định.
Cõi trời ba mươi ba là nơi cao nhất, bốn mươi bốn bệnh, bệnh tương tư là khổ nhất. (thỉnh vào tìm hiểu cõi trời 33)
Cuộc đời quá cực khổ, chớ quá tương tư.
Nhớ chưa?
— end ch.10 —
Tác giả :
Tô Dung