Trước Và Sau Ly Hôn
Chương 55
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn Hình Nhạc.
Mỗi một câu hắn nói đều có vẻ hợp lý, nhưng ẩn chứa dao nhọn sắc bén dưới vẻ dịu dàng.
Những lời thâm độc như vậy lại xuất phát từ miệng Hình Nhạc.
Khuôn mặt của người đàn ông này đã từng là cảnh tượng trong giấc mộng thời niên thiếu của y, thế mà hôm nay dường như chỉ còn sót lại một nét vẽ mỏng manh.
Chuyện tàn nhẫn đâu chỉ có thế.
Thiếu niên ấy đã từng đẹp đẽ, vậy mà bây giờ lại giả dối thành bộ dạng này, cái này không đủ tàn nhẫn ư.
Hạ Đình Vãn nhìn Hình Nhạc chằm chằm không chớp mắt. Một khi đã bắt đầu bướng bỉnh bốc đồng, y quên luôn xung quanh còn máy quay, chỉ gằn từng chữ từng chữ: “Biết rõ người huấn luyện đang hành hạ voi mà vẫn cố ý quay cảnh cưỡi voi, thế sau khi chương trình phát sóng sẽ khuyến khích nhiều người đến tham gia hoạt động này. Như thế là đang gián tiếp cổ vũ bọn họ tiếp tục ngược đãi, đây không phải là đang làm hại đến những con voi này sao?”
Hình Nhạc rất kinh ngạc, nhất thời hắn không thốt lên được lời nào.
Vẻ giật mình của hắn không hề giả vờ.
Từ trước đến giờ cảm giác của Hạ Đình Vãn với Hình Nhạc hoàn toàn không giống Tô Ngôn.
Y sùng bái Tô Ngôn, cũng thích bắt nạt anh, thi thoảng lại giận hờn. Nhưng y vẫn luôn tràn ngập ham muốn chiếm hữu lấy Tô Ngôn, tất cả những cảm xúc ấy hòa quện với nhau tạo thành tình yêu sâu đậm.
Còn đối với Hình Nhạc là ước mơ…
Một ước mơ xa xôi và mờ ảo ở tuổi hồng ngây thơ.
Y luôn nghe lời Hình Nhạc, trước mặt hắn y sẽ kìm nén tính tình gàn dở ương bướng, cho đến bây giờ y chưa từng đốp chát cãi lại Hình Nhạc nửa câu, đây là đãi ngộ mà chỉ mối tình đầu mới có thể có.
Có lẽ Hình Nhạc cũng không ngờ Hạ Đình Vãn nhịn lâu như vậy lại đột ngột cương quyết chống lại hắn, điều này khiến hắn thật sự trở tay không kịp.
Bầu không khí thoáng trở nên căng thẳng, nhất thời không ai dám mở miệng.
“Tôi không muốn cưỡi voi.” Hạ Đình Vãn lặp lại lần nữa. Lần này y nói rất nhanh, không hề chần chừ như khi trước.
Dù sao sau khi phát sóng kiểu gì y cũng bị mắng, chuyện cưỡi voi cũng đã nói rồi, chi bằng cứ kiên trì đến cùng.
Lúc nghĩ như vậy, bỗng nhiên y cảm thấy không còn ngột ngạt khó chịu nữa.
Đúng lúc này, Kỷ Triển bỗng mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Đoạn này nói quá nhiều, chắc phải cắt đi đúng không?”
Cậu nói rất thẳng thắn, nhưng đã giải vây cho tình thế bây giờ.
Kỷ Triển thấy đạo diễn gật đầu thì tiếp tục nói: “Thật ra Hạ Đình Vãn nói cũng đúng, sau khi chương trình phát sóng nhất định sẽ có người muốn đến đây cưỡi voi. Nếu như họ phát hiện voi thật sự bị ngược đãi chứ không hề có cảnh người và động vật chung sống hài hòa như trong chương trình, có lẽ người ta cũng sẽ không thoải mái. Đến lúc đó ngộ nhỡ có kẻ nào mang ý xấu muốn lợi dụng, không chừng sẽ chỉ trích giá trị quan của chương trình có vấn đề. Những chương trình thực tế kiểu du lịch nhân văn như chúng ta rất sợ những tin tức tiêu cực kiểu này.”
Sắc mặt Hình Nhạc trở nên khó coi, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười dịu dàng nói: “Cậu nói cũng đúng.”
Hạ Đình Vãn vừa cảm kích vừa bội phục mà nhìn Kỷ Triển.
Tự y cũng biết những lời của mình vừa quá lý tưởng vừa quá nặng về tình cảm, nhưng cùng chung một lập trường mà cách nói của Kỷ Triển hiển nhiên khách quan hơn nhiều, cũng biết cân nhắc cho chương trình. Cách xử lý này của cậu rõ ràng là thuần thục hơn y rất nhiều.
Rõ ràng là đạo diễn cũng xuôi tai, sau đó toàn bộ tổ công tác khẩn cấp thảo luận lại, và quyết định để cho các MC quay một cảnh cưỡi voi làm dự phòng, còn trọng điểm quay phim sẽ chuyển sang cảnh gần gũi tự nhiên với voi.
Hạ Đình Vãn và Kỷ Triển sẽ cùng nhau quay những cảnh không cưỡi voi trước. Dọc đường đi, nhân lúc quay phim còn chưa mở máy, Hạ Đình Vãn cũng tìm được một cơ hội lặng lẽ nói cảm ơn với Kỷ Triển.
Kỷ Triển nghiêm mặt, đột nhiên hỏi: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạ Đình Vãn khá là xấu hổ, nhưng vẫn phải thành thật trả lời: “25.”
“Còn lớn hơn tôi hai tuổi cơ đấy.” Kỷ Triển hừ mũi một cái.
Kỷ Triển còn nhỏ hơn cả y, Hạ Đình Vãn thật sự không nghĩ đến điều này. Có điều mặc dù đa số thời gian Kỷ Triển đều khiến người ta có cảm giác cậu rất trưởng thành, thế mà một cái hừ mũi này lại có ý ghét bỏ của mấy thiếu niên kiêu ngạo. Hạ Đình Vãn biết cậu đang cảm thấy mình đã lớn chừng này rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy, nhưng cũng không giận.
Thật ra so với đám người Hình Nhạc, lúc ở bên Kỷ Triển, dù có thế nào thì y cũng thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều.
Trong công viên Voi còn rất nhiều trò khác, trong đó bao gồm nằm trên đất cho voi dùng vòi mát xa.
Nhân viên trong đoàn chương trình nằm trên đất làm mẫu một lần. Hạ Đình Vãn nhìn con voi dùng cái mũi dài cố sức lắc qua lắc lại trên người, mỗi khi vòi chạm vào người lại vang lên tiếng “Bành bạch”, lại còn dùng chân nhẹ nhàng giẫm giẫm. Thật sự khá là nguy hiểm, y không nhịn được mà hít vào một hơi.
Kỷ Triển không coi là việc to tát, cậu chàng thấy Hạ Đình Vãn lùi lại thì xung phong lên trước: “Anh đúng là chậm chạp yếu ớt, để tôi làm trước.”
Kết quả cậu vừa nằm xuống, còn chưa chuẩn bị xong thì con voi đã vội vã vung vòi lên đánh “Bốp” vào thân dưới Kỷ Triển.
“Ui phắc!”
Bộ phận quan trọng bất ngờ bị tổn thương, Kỷ Triển giật nảy mình ngồi phắt dậy.
Chú voi kia chẳng hiểu gì cả, thấy Kỷ Triển ngồi dậy nó còn ngây ngô há miệng nở một cười thuần lương, sau đó lại thân mật dùng mũi vuốt ve đầu Kỷ Triển, tựa như đang khuyên cậu chàng hãy nằm xuống tiếp tục hưởng thụ.
Hạ Đình Vãn đứng bên cạnh nhìn. Ban đầu y còn bận tâm việc có máy quay bên cạnh, nên đầu tiên chỉ lấy tay che miệng cười trộm, sau đó khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ đứng ngồi không yên nhưng vẫn muốn bảo vệ hình tượng giai đẹp ngầu lòi của mình nên chỉ dám lấy tay che thân dưới của Kỷ Triển, y thật sự không nhịn được nữa, bèn càn rỡ phá lên cười ha hả.
Đây là lần đầu tiên trong chương trình này y vui vẻ đến vậy.
“Ha ha ha ha…” Hạ Đình Vãn cười đến gập cả người, y lấy một nải chuối tiêu trong chiếc sọt bên cạnh đưa cho con voi vừa gây chuyện, vừa cho nó ăn vừa dịu dàng vuốt ve mũi nó, nhẹ giọng nói: “Ngoan lắm, hình như nhóc có võ đấy nhỉ, voi cục cưng.”
Hạ Đình Vãn có một đôi mắt hoa đào được trời ưu ái, bình thường thì hẹp dài xinh đẹp, còn lúc cười thoải mái như vậy, đôi mắt y cong cong híp lại như một bé hồ ly đang làm chuyện xấu, vừa nghịch ngợm vừa ngọt ngào.
Kỷ Triển ngẩng đầu nhìn Hạ Đình Vãn, nhất thời hơi sửng sốt một chút, sau đó cậu mất tự nhiên trừng y một cái.
“Anh còn cười à…”
Nói xong cậu đứng dậy vỗ đầu Hạ Đình Vãn một cái, nhưng sau đó cũng không nhịn được mà bật cười: “Biết thế đã để anh lên trước rồi.”
Hai người họ cùng đi ủng đứng dưới suối cạn tắm cho voi. Tắm được một nửa Kỷ Triển vòng ra đằng sau Hạ Đình Vãn rồi giội mấy gáo nước suối bẩn lên người y để trả thù, Hạ Đình Vãn tức giận dùng bàn chải chải lông voi to đùng quẹt lên đầu Kỷ Triển.
Hai người đi vòng quanh con voi đánh lộn, cuối cùng vẫn là nhờ voi dùng vòi phun một đợt nước thối hoắc mới coi như tạm thời bắt tay giảng hòa.
Kỷ Triển không hề dịu dàng khách sáo với Hạ Đình Vãn như Hình Nhạc, nhưng lại không giả dối và mượn cớ như hắn. Dù có lúc rất không lễ độ, nhưng hai người họ cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy lại có cảm giác thoải mái thả lỏng của những chàng trai trẻ khi đi du lịch ở nước ngoài.
Lúc quay về, mọi người lại nhắc đến vấn đề đi xe. Cố Thiến hỏi thăm phí taxi, lè lưỡi nói: “Ôi, đắt gấp đôi xe tuk tuk luôn.”
Hình Nhạc lại dùng vẻ mặt dịu dàng kia để kiên trì cho Hạ Đình Vãn ngồi taxi.
Hạ Đình Vãn vốn đang rất vui, thế nhưng vừa nhìn thấy hai người họ đang vờ vĩnh cãi cọ vấn đề dự toán chi phí, y lại cảm thấy bực bội. Y biết chi phí cho đi lại tăng cao nên vấn đề ăn uống phải tiết kiệm, đến lúc chương trình phát sóng y sẽ gánh hết tội này. Nhưng bắt y ngồi xe tuk tuk thật sự rất dằn vặt, y cũng rất khó xử.
Đúng lúc này Kỷ Triển đi tới, lúc nãy cậu vừa dùng vòi nước trong trại voi để xối lên đầu, lúc này đôi mày anh khí vẫn còn đang ướt nhẹp: “Tôi cảm thấy không cần phải tiêu số tiền này. Trên đất Thái chỗ nào cũng có chỗ cho thuê xe máy, rất thuận tiện. Trước đây khi tôi đến chỗ này toàn phóng xe máy đi chơi thôi, rất thoải mái. Hạ Đình Vãn không quen ngồi xe tuk tuk, vậy thì tôi sẽ dùng xe máy chở anh ấy đi. Mấy người cứ đi tuk tuk đi, chúng tôi sẽ theo sau, như vậy cũng vẹn toàn đôi bên.”
Hình Nhạc hơi giật mình, lập tức nhìn thoáng qua Hạ Đình Vãn. Có lẽ đề nghị này của Kỷ Triển khiến hắn cũng bất ngờ nên chưa biết trả lời thế nào.
“Đi… Đi xe máy có vững không?”
Hạ Đình Vãn cảm thấy hơi khẩn trương, xe máy cũng không so được với ô tô, thoạt nhìn là một phương tiện giao thông nguy hiểm hơn.
“Đừng làm kiêu.” Kỷ Triển hoàn toàn không khách khí như Hình Nhạc, thấy Hạ Đình Vãn chần chừ, cậu chàng không hề do dự mà cà khịa Hạ Đình Vãn một câu.
Kỷ Triển nói tiếp: “Kỹ thuật lái của tôi tốt lắm đấy, vừa có thể đi chậm lại còn hóng được gió, vững vàng hơn xe tuk tuk nhiều. Anh thử là biết ngay à.”
**************
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Triển: Đừng có kiểu cách, đừng yếu ớt nhớt nhèo, kỹ thuật lái xe của tôi tốt lắm đấy nhé.
(*Lái xe còn có nghĩa là kỹ thuật làm tình)
Mỗi một câu hắn nói đều có vẻ hợp lý, nhưng ẩn chứa dao nhọn sắc bén dưới vẻ dịu dàng.
Những lời thâm độc như vậy lại xuất phát từ miệng Hình Nhạc.
Khuôn mặt của người đàn ông này đã từng là cảnh tượng trong giấc mộng thời niên thiếu của y, thế mà hôm nay dường như chỉ còn sót lại một nét vẽ mỏng manh.
Chuyện tàn nhẫn đâu chỉ có thế.
Thiếu niên ấy đã từng đẹp đẽ, vậy mà bây giờ lại giả dối thành bộ dạng này, cái này không đủ tàn nhẫn ư.
Hạ Đình Vãn nhìn Hình Nhạc chằm chằm không chớp mắt. Một khi đã bắt đầu bướng bỉnh bốc đồng, y quên luôn xung quanh còn máy quay, chỉ gằn từng chữ từng chữ: “Biết rõ người huấn luyện đang hành hạ voi mà vẫn cố ý quay cảnh cưỡi voi, thế sau khi chương trình phát sóng sẽ khuyến khích nhiều người đến tham gia hoạt động này. Như thế là đang gián tiếp cổ vũ bọn họ tiếp tục ngược đãi, đây không phải là đang làm hại đến những con voi này sao?”
Hình Nhạc rất kinh ngạc, nhất thời hắn không thốt lên được lời nào.
Vẻ giật mình của hắn không hề giả vờ.
Từ trước đến giờ cảm giác của Hạ Đình Vãn với Hình Nhạc hoàn toàn không giống Tô Ngôn.
Y sùng bái Tô Ngôn, cũng thích bắt nạt anh, thi thoảng lại giận hờn. Nhưng y vẫn luôn tràn ngập ham muốn chiếm hữu lấy Tô Ngôn, tất cả những cảm xúc ấy hòa quện với nhau tạo thành tình yêu sâu đậm.
Còn đối với Hình Nhạc là ước mơ…
Một ước mơ xa xôi và mờ ảo ở tuổi hồng ngây thơ.
Y luôn nghe lời Hình Nhạc, trước mặt hắn y sẽ kìm nén tính tình gàn dở ương bướng, cho đến bây giờ y chưa từng đốp chát cãi lại Hình Nhạc nửa câu, đây là đãi ngộ mà chỉ mối tình đầu mới có thể có.
Có lẽ Hình Nhạc cũng không ngờ Hạ Đình Vãn nhịn lâu như vậy lại đột ngột cương quyết chống lại hắn, điều này khiến hắn thật sự trở tay không kịp.
Bầu không khí thoáng trở nên căng thẳng, nhất thời không ai dám mở miệng.
“Tôi không muốn cưỡi voi.” Hạ Đình Vãn lặp lại lần nữa. Lần này y nói rất nhanh, không hề chần chừ như khi trước.
Dù sao sau khi phát sóng kiểu gì y cũng bị mắng, chuyện cưỡi voi cũng đã nói rồi, chi bằng cứ kiên trì đến cùng.
Lúc nghĩ như vậy, bỗng nhiên y cảm thấy không còn ngột ngạt khó chịu nữa.
Đúng lúc này, Kỷ Triển bỗng mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc: “Đoạn này nói quá nhiều, chắc phải cắt đi đúng không?”
Cậu nói rất thẳng thắn, nhưng đã giải vây cho tình thế bây giờ.
Kỷ Triển thấy đạo diễn gật đầu thì tiếp tục nói: “Thật ra Hạ Đình Vãn nói cũng đúng, sau khi chương trình phát sóng nhất định sẽ có người muốn đến đây cưỡi voi. Nếu như họ phát hiện voi thật sự bị ngược đãi chứ không hề có cảnh người và động vật chung sống hài hòa như trong chương trình, có lẽ người ta cũng sẽ không thoải mái. Đến lúc đó ngộ nhỡ có kẻ nào mang ý xấu muốn lợi dụng, không chừng sẽ chỉ trích giá trị quan của chương trình có vấn đề. Những chương trình thực tế kiểu du lịch nhân văn như chúng ta rất sợ những tin tức tiêu cực kiểu này.”
Sắc mặt Hình Nhạc trở nên khó coi, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười dịu dàng nói: “Cậu nói cũng đúng.”
Hạ Đình Vãn vừa cảm kích vừa bội phục mà nhìn Kỷ Triển.
Tự y cũng biết những lời của mình vừa quá lý tưởng vừa quá nặng về tình cảm, nhưng cùng chung một lập trường mà cách nói của Kỷ Triển hiển nhiên khách quan hơn nhiều, cũng biết cân nhắc cho chương trình. Cách xử lý này của cậu rõ ràng là thuần thục hơn y rất nhiều.
Rõ ràng là đạo diễn cũng xuôi tai, sau đó toàn bộ tổ công tác khẩn cấp thảo luận lại, và quyết định để cho các MC quay một cảnh cưỡi voi làm dự phòng, còn trọng điểm quay phim sẽ chuyển sang cảnh gần gũi tự nhiên với voi.
Hạ Đình Vãn và Kỷ Triển sẽ cùng nhau quay những cảnh không cưỡi voi trước. Dọc đường đi, nhân lúc quay phim còn chưa mở máy, Hạ Đình Vãn cũng tìm được một cơ hội lặng lẽ nói cảm ơn với Kỷ Triển.
Kỷ Triển nghiêm mặt, đột nhiên hỏi: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Hạ Đình Vãn khá là xấu hổ, nhưng vẫn phải thành thật trả lời: “25.”
“Còn lớn hơn tôi hai tuổi cơ đấy.” Kỷ Triển hừ mũi một cái.
Kỷ Triển còn nhỏ hơn cả y, Hạ Đình Vãn thật sự không nghĩ đến điều này. Có điều mặc dù đa số thời gian Kỷ Triển đều khiến người ta có cảm giác cậu rất trưởng thành, thế mà một cái hừ mũi này lại có ý ghét bỏ của mấy thiếu niên kiêu ngạo. Hạ Đình Vãn biết cậu đang cảm thấy mình đã lớn chừng này rồi mà vẫn còn ngây thơ như vậy, nhưng cũng không giận.
Thật ra so với đám người Hình Nhạc, lúc ở bên Kỷ Triển, dù có thế nào thì y cũng thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều.
Trong công viên Voi còn rất nhiều trò khác, trong đó bao gồm nằm trên đất cho voi dùng vòi mát xa.
Nhân viên trong đoàn chương trình nằm trên đất làm mẫu một lần. Hạ Đình Vãn nhìn con voi dùng cái mũi dài cố sức lắc qua lắc lại trên người, mỗi khi vòi chạm vào người lại vang lên tiếng “Bành bạch”, lại còn dùng chân nhẹ nhàng giẫm giẫm. Thật sự khá là nguy hiểm, y không nhịn được mà hít vào một hơi.
Kỷ Triển không coi là việc to tát, cậu chàng thấy Hạ Đình Vãn lùi lại thì xung phong lên trước: “Anh đúng là chậm chạp yếu ớt, để tôi làm trước.”
Kết quả cậu vừa nằm xuống, còn chưa chuẩn bị xong thì con voi đã vội vã vung vòi lên đánh “Bốp” vào thân dưới Kỷ Triển.
“Ui phắc!”
Bộ phận quan trọng bất ngờ bị tổn thương, Kỷ Triển giật nảy mình ngồi phắt dậy.
Chú voi kia chẳng hiểu gì cả, thấy Kỷ Triển ngồi dậy nó còn ngây ngô há miệng nở một cười thuần lương, sau đó lại thân mật dùng mũi vuốt ve đầu Kỷ Triển, tựa như đang khuyên cậu chàng hãy nằm xuống tiếp tục hưởng thụ.
Hạ Đình Vãn đứng bên cạnh nhìn. Ban đầu y còn bận tâm việc có máy quay bên cạnh, nên đầu tiên chỉ lấy tay che miệng cười trộm, sau đó khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ đứng ngồi không yên nhưng vẫn muốn bảo vệ hình tượng giai đẹp ngầu lòi của mình nên chỉ dám lấy tay che thân dưới của Kỷ Triển, y thật sự không nhịn được nữa, bèn càn rỡ phá lên cười ha hả.
Đây là lần đầu tiên trong chương trình này y vui vẻ đến vậy.
“Ha ha ha ha…” Hạ Đình Vãn cười đến gập cả người, y lấy một nải chuối tiêu trong chiếc sọt bên cạnh đưa cho con voi vừa gây chuyện, vừa cho nó ăn vừa dịu dàng vuốt ve mũi nó, nhẹ giọng nói: “Ngoan lắm, hình như nhóc có võ đấy nhỉ, voi cục cưng.”
Hạ Đình Vãn có một đôi mắt hoa đào được trời ưu ái, bình thường thì hẹp dài xinh đẹp, còn lúc cười thoải mái như vậy, đôi mắt y cong cong híp lại như một bé hồ ly đang làm chuyện xấu, vừa nghịch ngợm vừa ngọt ngào.
Kỷ Triển ngẩng đầu nhìn Hạ Đình Vãn, nhất thời hơi sửng sốt một chút, sau đó cậu mất tự nhiên trừng y một cái.
“Anh còn cười à…”
Nói xong cậu đứng dậy vỗ đầu Hạ Đình Vãn một cái, nhưng sau đó cũng không nhịn được mà bật cười: “Biết thế đã để anh lên trước rồi.”
Hai người họ cùng đi ủng đứng dưới suối cạn tắm cho voi. Tắm được một nửa Kỷ Triển vòng ra đằng sau Hạ Đình Vãn rồi giội mấy gáo nước suối bẩn lên người y để trả thù, Hạ Đình Vãn tức giận dùng bàn chải chải lông voi to đùng quẹt lên đầu Kỷ Triển.
Hai người đi vòng quanh con voi đánh lộn, cuối cùng vẫn là nhờ voi dùng vòi phun một đợt nước thối hoắc mới coi như tạm thời bắt tay giảng hòa.
Kỷ Triển không hề dịu dàng khách sáo với Hạ Đình Vãn như Hình Nhạc, nhưng lại không giả dối và mượn cớ như hắn. Dù có lúc rất không lễ độ, nhưng hai người họ cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy lại có cảm giác thoải mái thả lỏng của những chàng trai trẻ khi đi du lịch ở nước ngoài.
Lúc quay về, mọi người lại nhắc đến vấn đề đi xe. Cố Thiến hỏi thăm phí taxi, lè lưỡi nói: “Ôi, đắt gấp đôi xe tuk tuk luôn.”
Hình Nhạc lại dùng vẻ mặt dịu dàng kia để kiên trì cho Hạ Đình Vãn ngồi taxi.
Hạ Đình Vãn vốn đang rất vui, thế nhưng vừa nhìn thấy hai người họ đang vờ vĩnh cãi cọ vấn đề dự toán chi phí, y lại cảm thấy bực bội. Y biết chi phí cho đi lại tăng cao nên vấn đề ăn uống phải tiết kiệm, đến lúc chương trình phát sóng y sẽ gánh hết tội này. Nhưng bắt y ngồi xe tuk tuk thật sự rất dằn vặt, y cũng rất khó xử.
Đúng lúc này Kỷ Triển đi tới, lúc nãy cậu vừa dùng vòi nước trong trại voi để xối lên đầu, lúc này đôi mày anh khí vẫn còn đang ướt nhẹp: “Tôi cảm thấy không cần phải tiêu số tiền này. Trên đất Thái chỗ nào cũng có chỗ cho thuê xe máy, rất thuận tiện. Trước đây khi tôi đến chỗ này toàn phóng xe máy đi chơi thôi, rất thoải mái. Hạ Đình Vãn không quen ngồi xe tuk tuk, vậy thì tôi sẽ dùng xe máy chở anh ấy đi. Mấy người cứ đi tuk tuk đi, chúng tôi sẽ theo sau, như vậy cũng vẹn toàn đôi bên.”
Hình Nhạc hơi giật mình, lập tức nhìn thoáng qua Hạ Đình Vãn. Có lẽ đề nghị này của Kỷ Triển khiến hắn cũng bất ngờ nên chưa biết trả lời thế nào.
“Đi… Đi xe máy có vững không?”
Hạ Đình Vãn cảm thấy hơi khẩn trương, xe máy cũng không so được với ô tô, thoạt nhìn là một phương tiện giao thông nguy hiểm hơn.
“Đừng làm kiêu.” Kỷ Triển hoàn toàn không khách khí như Hình Nhạc, thấy Hạ Đình Vãn chần chừ, cậu chàng không hề do dự mà cà khịa Hạ Đình Vãn một câu.
Kỷ Triển nói tiếp: “Kỹ thuật lái của tôi tốt lắm đấy, vừa có thể đi chậm lại còn hóng được gió, vững vàng hơn xe tuk tuk nhiều. Anh thử là biết ngay à.”
**************
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Triển: Đừng có kiểu cách, đừng yếu ớt nhớt nhèo, kỹ thuật lái xe của tôi tốt lắm đấy nhé.
(*Lái xe còn có nghĩa là kỹ thuật làm tình)
Tác giả :
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì