Trước Và Sau Ly Hôn
Chương 54
Công viên Voi cách Chiang Mai gần một tiếng đồng hồ đi xe.
Thật ra lúc thấy hành trình và biết ngày hôm nay có thể đến công viên Voi, Hạ Đình Vãn vẫn rất vui vẻ.
Đương nhiên y biết mình đang quay chương trình, đang làm nhiệm vụ. Nhưng y vẫn không kìm được nỗi chờ mong với mọi thứ của Thái Lan, giống như y đang thật sự đi du lịch.
Chỉ là cho đến bây giờ, mơ mộng ít ỏi này đã hoàn toàn bị vỡ nát.
Dọc đường đi Hạ Đình Vãn rất ít nói, y không chỉ không biết nên đối mặt với Hình Nhạc thế nào, mà còn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi với ống kính của những quay phim cùng đi với họ.
Toàn bộ show thực tế này tựa như một con yêu quái đang há rộng cái mồm đen ngòm đầy máu chờ y, mà y không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước vào.
Phong cảnh của công viên Voi rất đẹp. Công viên này tọa lạc giữa non xanh nước biếc như tranh họa đồ, rừng nhiệt đới cây cối xanh um tươi tốt, khiến người ta cảm thấy dường như mình đã lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Đoàn người vừa tiến vào bãi là có thể thấy có vài chục con voi và chừng mười quản tượng người Thái.
Tổ quay phim đã chuẩn bị xong, cảnh quay chính là cưỡi voi.
Các camera sẽ quay cảnh voi chở người đi xuống từ sườn núi, sau đó qua con sông trong rừng. Hình ảnh này có núi non sông nước, có người và voi, có thể nói đây là một cảnh quay tuyệt đẹp hòa hợp hoàn mỹ với thiên nhiên.
Trước khi khởi động máy quay, Cố Thiến nhìn con voi cao hơn một người, cô không nhịn được mà hỏi một cách lo lắng: “Tiết mục này an toàn không đấy?”
Thật ra nỗi lo của cô cũng không hề lạ, không nói đến việc loại động vật cỡ lớn như voi nếu không bị khống chế quả thật sẽ gây ra hậu quả khó thể tưởng tượng, mà lúc đến xe của họ đã từng đi qua con sông mà sắp tới voi sẽ chở họ. Dòng sông đó rộng tầm ba mươi mét, dù không sâu, nhưng nước chảy rất xiết, nếu như trượt chân rơi xuống nước sẽ rất nguy hiểm.
Đạo diễn phất tay: “Dọc đường chúng tôi đã bố trí người cả rồi, cứ yên tâm. Hơn nữa trước khi quay mấy người có thể nhìn người ta làm mẫu trước, đợi lát nữa ngồi lên đi sau họ sẽ không sợ đâu.”
Chỗ ngồi trên lưng voi đã lắp xong, hai người ngồi trên một chiếc ghế gỗ. Khi đạo diễn đang nói chuyện, đã có hai nhân viên công tác trèo lên ghế gỗ giữa lưng voi. Ngoài ra còn một người huấn luyện voi cưỡi giữa cổ con vật, người đó cầm một cây roi dài trong tay.
Theo tiếng quát của quản tượng, con vật vốn đang ngoan ngoãn quỳ gối lúc này mới đứng thẳng dậy chầm chậm bước về phía trước hai bước.
Nhìn một con vật khổng lồ chậm rãi chở nhân viên công tác đi lại, mọi người không khỏi thốt lên tiếng kêu kinh ngạc. Mà vẻ mặt của người ngồi trên lưng voi rất ung dung, còn giơ tay làm động tác chữ V với mọi người bên dưới.
Hạ Đình Vãn lần đầu tiên thấy cảnh tượng cưỡi voi, trong lòng cũng không khỏi có hơi tò mò. Y bước lên vài bước muốn đứng gần nhìn kỹ một chút, thế nhưng vừa nhìn, tim y đã thắt lại.
Trên người con voi chằng chịt những vết thương do bị móc sắt quật vào.
Da voi thô dày, tuy nhiên vẫn có rất nhiều vết thương rách cả da để lộ máu thịt bên trong, trong đó có những vết vẫn còn mới. Có vết thì miệng vết thương đã khép lại, cũ mới chồng chất nhìn vô cùng thê thảm, thậm chí đến tai cũng bị sứt một miếng thịt, có thể thấy được nó bị đánh đập tàn ác đến mức nào.
Hạ Đình Vãn đưa mắt nhìn chiếc roi dài trong tay người huấn luyện. Lúc này nhìn kỹ mới thấy trên đầu roi rõ ràng có đính một đoạn móc sắt sắc nhọn.
Đúng lúc này, hình như là voi đi hơi tròng trành nên người huấn luyện lộ ra vẻ mặt bất mãn, sau đó anh ta vung móc sắt lên quật mạnh vào người con voi, quát to một tiếng.
Hạ Đình Vãn nhìn mà giật nảy mình, mà trừ y ra, hình như những người khác cũng không quá kinh ngạc.
Còn con voi kia hình như đã bị đánh thành quen, dường như nó không thấy đau đớn, chỉ cúi đầu hiền lành nện bước, thậm chí còn không hề rên lấy một tiếng.
Cảnh tượng ấy đau đớn đến mức y không thể chịu được.
Đạo diễn đã hô quay phim bắt đầu khởi động, mấy MC khác đã lùi về sau chờ voi đến.
Hạ Đình Vãn cũng bước hai bước theo bản năng, thế nhưng nhìn con voi vết thương chất chồng đang quỳ gối trước mặt, cảm giác chống cự sâu đậm lại khiến y không bước thêm nửa bước được nữa. Y chần chừ hồi lâu, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Chúng ta nhất định phải cưỡi voi ư…”
Y đột ngột nói câu này khiến mấy MC khác đều hơi kinh ngạc. Hình Nhạc hỏi: “Sao thế Tiểu Vãn? Voi hơi lắc lư, em sợ không thoải mái hả?”
“Không phải, em…” Hạ Đình Vãn cúi đầu. Y biết mình không nên nói những điều này, nhưng y không thể nhịn được: “Em thấy những con voi này phạm sai lầm sẽ phải chịu đòn, trên người nơi nào cũng có vết thương, nhìn rất xót xa. Thế mà chúng ta vẫn quay cảnh cưỡi voi, như vậy có quá tàn nhẫn với động vật lắm không.”
Lời này thốt ra, đến sắc mặt của đạo diễn cũng thay đổi.
Hình Nhạc quay đầu lại, vẻ mặt y sâu xa, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ. Hắn nói: “Tiểu Vãn, có phải em đã suy nghĩ hơi nhiều rồi không? Kỳ thật chúng ta chỉ đang làm việc, công viên Voi là người bản xứ xây nên, chuyện huấn luyện voi thế nào không phải là thứ chúng ta có thể nhúng tay vào. Lời này của em… Giống như đang nói toàn bộ tổ chương trình và các MC khác đều rất tàn nhẫn, nhưng thật ra tất cả mọi người chúng ta chẳng ai muốn làm hại voi cả mà.”
Thật ra lúc thấy hành trình và biết ngày hôm nay có thể đến công viên Voi, Hạ Đình Vãn vẫn rất vui vẻ.
Đương nhiên y biết mình đang quay chương trình, đang làm nhiệm vụ. Nhưng y vẫn không kìm được nỗi chờ mong với mọi thứ của Thái Lan, giống như y đang thật sự đi du lịch.
Chỉ là cho đến bây giờ, mơ mộng ít ỏi này đã hoàn toàn bị vỡ nát.
Dọc đường đi Hạ Đình Vãn rất ít nói, y không chỉ không biết nên đối mặt với Hình Nhạc thế nào, mà còn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi với ống kính của những quay phim cùng đi với họ.
Toàn bộ show thực tế này tựa như một con yêu quái đang há rộng cái mồm đen ngòm đầy máu chờ y, mà y không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước vào.
Phong cảnh của công viên Voi rất đẹp. Công viên này tọa lạc giữa non xanh nước biếc như tranh họa đồ, rừng nhiệt đới cây cối xanh um tươi tốt, khiến người ta cảm thấy dường như mình đã lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Đoàn người vừa tiến vào bãi là có thể thấy có vài chục con voi và chừng mười quản tượng người Thái.
Tổ quay phim đã chuẩn bị xong, cảnh quay chính là cưỡi voi.
Các camera sẽ quay cảnh voi chở người đi xuống từ sườn núi, sau đó qua con sông trong rừng. Hình ảnh này có núi non sông nước, có người và voi, có thể nói đây là một cảnh quay tuyệt đẹp hòa hợp hoàn mỹ với thiên nhiên.
Trước khi khởi động máy quay, Cố Thiến nhìn con voi cao hơn một người, cô không nhịn được mà hỏi một cách lo lắng: “Tiết mục này an toàn không đấy?”
Thật ra nỗi lo của cô cũng không hề lạ, không nói đến việc loại động vật cỡ lớn như voi nếu không bị khống chế quả thật sẽ gây ra hậu quả khó thể tưởng tượng, mà lúc đến xe của họ đã từng đi qua con sông mà sắp tới voi sẽ chở họ. Dòng sông đó rộng tầm ba mươi mét, dù không sâu, nhưng nước chảy rất xiết, nếu như trượt chân rơi xuống nước sẽ rất nguy hiểm.
Đạo diễn phất tay: “Dọc đường chúng tôi đã bố trí người cả rồi, cứ yên tâm. Hơn nữa trước khi quay mấy người có thể nhìn người ta làm mẫu trước, đợi lát nữa ngồi lên đi sau họ sẽ không sợ đâu.”
Chỗ ngồi trên lưng voi đã lắp xong, hai người ngồi trên một chiếc ghế gỗ. Khi đạo diễn đang nói chuyện, đã có hai nhân viên công tác trèo lên ghế gỗ giữa lưng voi. Ngoài ra còn một người huấn luyện voi cưỡi giữa cổ con vật, người đó cầm một cây roi dài trong tay.
Theo tiếng quát của quản tượng, con vật vốn đang ngoan ngoãn quỳ gối lúc này mới đứng thẳng dậy chầm chậm bước về phía trước hai bước.
Nhìn một con vật khổng lồ chậm rãi chở nhân viên công tác đi lại, mọi người không khỏi thốt lên tiếng kêu kinh ngạc. Mà vẻ mặt của người ngồi trên lưng voi rất ung dung, còn giơ tay làm động tác chữ V với mọi người bên dưới.
Hạ Đình Vãn lần đầu tiên thấy cảnh tượng cưỡi voi, trong lòng cũng không khỏi có hơi tò mò. Y bước lên vài bước muốn đứng gần nhìn kỹ một chút, thế nhưng vừa nhìn, tim y đã thắt lại.
Trên người con voi chằng chịt những vết thương do bị móc sắt quật vào.
Da voi thô dày, tuy nhiên vẫn có rất nhiều vết thương rách cả da để lộ máu thịt bên trong, trong đó có những vết vẫn còn mới. Có vết thì miệng vết thương đã khép lại, cũ mới chồng chất nhìn vô cùng thê thảm, thậm chí đến tai cũng bị sứt một miếng thịt, có thể thấy được nó bị đánh đập tàn ác đến mức nào.
Hạ Đình Vãn đưa mắt nhìn chiếc roi dài trong tay người huấn luyện. Lúc này nhìn kỹ mới thấy trên đầu roi rõ ràng có đính một đoạn móc sắt sắc nhọn.
Đúng lúc này, hình như là voi đi hơi tròng trành nên người huấn luyện lộ ra vẻ mặt bất mãn, sau đó anh ta vung móc sắt lên quật mạnh vào người con voi, quát to một tiếng.
Hạ Đình Vãn nhìn mà giật nảy mình, mà trừ y ra, hình như những người khác cũng không quá kinh ngạc.
Còn con voi kia hình như đã bị đánh thành quen, dường như nó không thấy đau đớn, chỉ cúi đầu hiền lành nện bước, thậm chí còn không hề rên lấy một tiếng.
Cảnh tượng ấy đau đớn đến mức y không thể chịu được.
Đạo diễn đã hô quay phim bắt đầu khởi động, mấy MC khác đã lùi về sau chờ voi đến.
Hạ Đình Vãn cũng bước hai bước theo bản năng, thế nhưng nhìn con voi vết thương chất chồng đang quỳ gối trước mặt, cảm giác chống cự sâu đậm lại khiến y không bước thêm nửa bước được nữa. Y chần chừ hồi lâu, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Chúng ta nhất định phải cưỡi voi ư…”
Y đột ngột nói câu này khiến mấy MC khác đều hơi kinh ngạc. Hình Nhạc hỏi: “Sao thế Tiểu Vãn? Voi hơi lắc lư, em sợ không thoải mái hả?”
“Không phải, em…” Hạ Đình Vãn cúi đầu. Y biết mình không nên nói những điều này, nhưng y không thể nhịn được: “Em thấy những con voi này phạm sai lầm sẽ phải chịu đòn, trên người nơi nào cũng có vết thương, nhìn rất xót xa. Thế mà chúng ta vẫn quay cảnh cưỡi voi, như vậy có quá tàn nhẫn với động vật lắm không.”
Lời này thốt ra, đến sắc mặt của đạo diễn cũng thay đổi.
Hình Nhạc quay đầu lại, vẻ mặt y sâu xa, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ. Hắn nói: “Tiểu Vãn, có phải em đã suy nghĩ hơi nhiều rồi không? Kỳ thật chúng ta chỉ đang làm việc, công viên Voi là người bản xứ xây nên, chuyện huấn luyện voi thế nào không phải là thứ chúng ta có thể nhúng tay vào. Lời này của em… Giống như đang nói toàn bộ tổ chương trình và các MC khác đều rất tàn nhẫn, nhưng thật ra tất cả mọi người chúng ta chẳng ai muốn làm hại voi cả mà.”
Tác giả :
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì