Trước Và Sau Ly Hôn
Chương 40
Sau khi xuống khỏi chiếc Bentley ma quỷ kia, mất hồi lâu mà Hạ Đình Vãn vẫn chưa bình tĩnh được.
Dù Triệu Nam Thù có hỏi cái gì y vẫn chỉ lắc đầu không chịu nói, sau đó núp mình trong một góc xe.
Lòng Triệu Nam Thù nóng như lửa đốt. Không cần nghe Hạ Đình Vãn nói, chỉ cần nhìn dấu tay đỏ ửng còn lưu lại trên gương mặt trắng nõn của y và dáng vẻ kinh hãi ấy là có thể đoán được tình huống rồi. Triệu Nam Thù lái xe, sau đó không nhịn được nói: “Ông chủ à, như vậy không được đâu. Diệp Bỉnh Văn muốn làm gì thế? Nếu gã đó thật sự quyết tâm muốn tìm anh gây phiền phức thì chúng ta không còn cách nào cả. Hay là chúng ta đi tìm Tô tiên sinh đi? Nhất định anh ấy sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc anh đâu.”
“Anh không muốn tìm anh ấy.”
Hạ Đình Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác. Đáy mắt y đã long lanh giọt lệ, nhưng vẫn cố nín không chịu bật khóc.
Y biết tất cả những chuyện này không thể trách Tô Ngôn được, là tự y coi trời bằng vung làm Diệp Bỉnh Văn mất mặt, là chính bản thân y gây ra phiền phức.
Nhưng y vẫn rất tủi thân.
Diệp Bỉnh Văn gọi y là thằng đĩ, nói Tô Ngôn chơi y chán rồi nên mới không cần y nữa.
Những lời nói khó nghe như vậy, cho đến giờ y chưa từng nghe từ chính miệng Tô Ngôn thốt ra.
Tô Ngôn ôn nhã khéo léo, Tô Ngôn thật sự yêu y, Tô Ngôn không giống với những kẻ quyền quý không coi ai ra gì như Diệp Bỉnh Văn.
Cho dù đã ly hôn, y vẫn luôn cam tâm tình nguyện tin tưởng như vậy.
Nhưng niềm tin vững chắc ấy dần dần phai nhạt theo dòng thời gian trôi.
Dịu dàng và thâm tình của Tô Ngôn cách y càng lúc càng xa, xa đến mức tựa như chỉ mình y ngu ngốc đi xây dựng một giấc mộng ngọt ngào.
Mà vừa mở mắt, trước mặt y là tất cả hiện thực lạnh như băng.
Hạ Đình Vãn ở lỳ trong nhà hai ngày không ra ngoài. Y gọi điện thoại cho Chu Ngưỡng nói hết những chuyện liên quan đến Diệp Bỉnh Văn cho hắn nghe.
Lúc trước Chu Ngưỡng vốn không biết năm đó Diệp Bỉnh Văn bắt chuyện với Hạ Đình Vãn, đương nhiên giờ mới nghe hắn cũng thấy kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Chắc hẳn bây giờ Diệp Bỉnh Văn sẽ không cưỡng ép cậu làm gì cả.”
Chu Ngưỡng bình tĩnh phân tích trong điện thoại: “Suy đoán của tôi là – Khi cậu vừa ly hôn, gã cũng chẳng suy nghĩ gì đâu, nhưng sau khi cậu ký chương trình của Thiều Quang gã mới chợt nhớ là có thể thừa cơ trả thù, nếu không thì gã đã sớm có hành động. Hợp đồng nghiêm khắc như vậy có lẽ là do gã đứng sau thao túng. Gã muốn ép cậu cúi đầu, một mặt là muốn cậu nhục nhã cầu xin tha thứ, mặt khác tôi vẫn cảm thấy gã ta làm như vậy có thể là muốn thử xem Tô Ngôn còn bảo vệ cậu không.”
“Sẽ không.” Hạ Đình Vãn đáp theo bản năng: “Tô Ngôn sẽ không bảo vệ tôi.”
Chu Ngưỡng hỏi thẳng: “Là cậu nghĩ Tô Ngôn sẽ không hay là cậu không muốn đến tìm anh ấy?”
Hạ Đình Vãn im lặng một hồi. Sự nhạy cảm và thẳng thắn của Chu Ngưỡng luôn khiến y hết cách.
Sau khi ly dị, Tô Ngôn đã lên giường với một Ôn Tử Thần ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng y lại vẫn chìm sâu trong đầm lầy, dù muốn thoát ra đến mức nào thì nghiệp chướng trong quá khứ vẫn kéo y xuống, vẫn siết chặt ép y càng lúc càng không thở nổi.
Dù có tự biết mình tự làm tự chịu, nhưng y vẫn không nhịn nổi. Hễ nghĩ đến Tô Ngôn lại thấy tủi thân, nghe những lời kia của Diệp Bỉnh Văn y cũng không kìm được mà hơi oán giận và hoài nghi.
Có phải Tô Ngôn thật sự chán y rồi?
Trong mắt Tô Ngôn, Hạ Đình Vãn còn đẹp hơn cả lá rơi chiều thu, tiếng ve ngày hè, ánh trăng đêm tuyết cộng lại. Y đã từng là bông tuyết nắm trên tay không thể tan chảy và lặng lẽ trôi đi theo kẽ tay.
Tô Ngôn đã từng là người khiến y tin vào tình yêu, nhưng anh lại chưa nói cho y biết, một người yêu đương nồng nhiệt cũng sẽ có lúc lạnh lùng khi buông tay, hai phương diện này hoàn toàn trái ngược nhau.
Mà đáng sợ hơn là dù bi quan nghĩ thế, y vẫn không thể quên Tô Ngôn.
Ly hôn là y bị ép phải buông tay ra.
Nhưng y đâu tự nguyện làm vậy, y không tự nguyện mà.
Y là kẻ bị vứt bỏ, y va vấp bên ngoài đầu rơi máu chảy, y bị Diệp Bỉnh Văn tát hai cái lên mặt, nhưng vẫn muốn cậy mạnh giữ thể diện trước Tô Ngôn.
Muốn tự chứng minh bản thân, dù Tô Ngôn không còn để ý nữa thì vẫn muốn chứng minh mình là kẻ có thể tự đứng dậy dựa vào năng lực của mình.
“Tôi vẫn muốn tự giải quyết.” Cuối cùng Hạ Đình Vãn khó khăn nói: “Như anh đã nói, chỉ cần Diệp Bỉnh Văn còn muốn ép tôi phải tự nguyện… Thì tôi vẫn sẽ có chỗ trống để đi, đúng không?”
“Ừm.”
Chu Ngưỡng không ép hỏi thêm gì nữa, chỉ tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy Diệp Bỉnh Văn sẽ động tay vào chương trình. Lúc trước dư luận trên mạng nghiêng về một phía như vậy nhất định gã ta có góp sức. Đương nhiên ban đầu gã cũng muốn nâng Hình Nhạc, hành động này coi như một mũi tên trúng hai con chim. Cậu đi thu hình chương trình, một là tôi lo cậu không nắm được tiêu chuẩn biểu diễn của chương trình thực tế, hai là lo tổ chương trình sẽ theo ý kiến của Thiều Quang bên kia cắt nối cảnh quay, đến lúc có chuyện chúng ta sẽ rất khó mà khống chế được. Nhưng bây giờ tình hình khá bị động, hợp đồng cũng ký rồi, dù tổ chương trình có cắt nối cảnh quay của cậu thành một mớ hỗn độn thì việc rời khỏi “Trên đường” là không thể vì điều lệ hợp đồng quá nghiêm khắc. Có lẽ Diệp Bỉnh Văn cũng muốn dựa vào chỗ này để tạo áp lực cho cậu.”
“Tôi hiểu.” Hạ Đình Vãn nghe những lời Chu Ngưỡng nói, y suy nghĩ một chút rồi đáp: “Lúc ghi hình tôi sẽ hết sức cẩn thận, cố gắng không để họ cắt nối biên tập lung tung này nọ.”
“Được.” Chu Ngưỡng nói: “Lần này tôi không thể đi theo được, nhưng có việc thì cứ gọi tôi.”
” Chu Ngưỡng…” Hạ Đình Vãn cúp máy trước, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Hạ Đình Vãn chờ cho dấu tay trên mặt tan hết rồi mới sắp xếp đến Hương Sơn.
Đây là lần cuối cùng y đến thăm Doãn Ninh trước khi đến Thái Lan ghi hình.
Dù Triệu Nam Thù có hỏi cái gì y vẫn chỉ lắc đầu không chịu nói, sau đó núp mình trong một góc xe.
Lòng Triệu Nam Thù nóng như lửa đốt. Không cần nghe Hạ Đình Vãn nói, chỉ cần nhìn dấu tay đỏ ửng còn lưu lại trên gương mặt trắng nõn của y và dáng vẻ kinh hãi ấy là có thể đoán được tình huống rồi. Triệu Nam Thù lái xe, sau đó không nhịn được nói: “Ông chủ à, như vậy không được đâu. Diệp Bỉnh Văn muốn làm gì thế? Nếu gã đó thật sự quyết tâm muốn tìm anh gây phiền phức thì chúng ta không còn cách nào cả. Hay là chúng ta đi tìm Tô tiên sinh đi? Nhất định anh ấy sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc anh đâu.”
“Anh không muốn tìm anh ấy.”
Hạ Đình Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác. Đáy mắt y đã long lanh giọt lệ, nhưng vẫn cố nín không chịu bật khóc.
Y biết tất cả những chuyện này không thể trách Tô Ngôn được, là tự y coi trời bằng vung làm Diệp Bỉnh Văn mất mặt, là chính bản thân y gây ra phiền phức.
Nhưng y vẫn rất tủi thân.
Diệp Bỉnh Văn gọi y là thằng đĩ, nói Tô Ngôn chơi y chán rồi nên mới không cần y nữa.
Những lời nói khó nghe như vậy, cho đến giờ y chưa từng nghe từ chính miệng Tô Ngôn thốt ra.
Tô Ngôn ôn nhã khéo léo, Tô Ngôn thật sự yêu y, Tô Ngôn không giống với những kẻ quyền quý không coi ai ra gì như Diệp Bỉnh Văn.
Cho dù đã ly hôn, y vẫn luôn cam tâm tình nguyện tin tưởng như vậy.
Nhưng niềm tin vững chắc ấy dần dần phai nhạt theo dòng thời gian trôi.
Dịu dàng và thâm tình của Tô Ngôn cách y càng lúc càng xa, xa đến mức tựa như chỉ mình y ngu ngốc đi xây dựng một giấc mộng ngọt ngào.
Mà vừa mở mắt, trước mặt y là tất cả hiện thực lạnh như băng.
Hạ Đình Vãn ở lỳ trong nhà hai ngày không ra ngoài. Y gọi điện thoại cho Chu Ngưỡng nói hết những chuyện liên quan đến Diệp Bỉnh Văn cho hắn nghe.
Lúc trước Chu Ngưỡng vốn không biết năm đó Diệp Bỉnh Văn bắt chuyện với Hạ Đình Vãn, đương nhiên giờ mới nghe hắn cũng thấy kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Chắc hẳn bây giờ Diệp Bỉnh Văn sẽ không cưỡng ép cậu làm gì cả.”
Chu Ngưỡng bình tĩnh phân tích trong điện thoại: “Suy đoán của tôi là – Khi cậu vừa ly hôn, gã cũng chẳng suy nghĩ gì đâu, nhưng sau khi cậu ký chương trình của Thiều Quang gã mới chợt nhớ là có thể thừa cơ trả thù, nếu không thì gã đã sớm có hành động. Hợp đồng nghiêm khắc như vậy có lẽ là do gã đứng sau thao túng. Gã muốn ép cậu cúi đầu, một mặt là muốn cậu nhục nhã cầu xin tha thứ, mặt khác tôi vẫn cảm thấy gã ta làm như vậy có thể là muốn thử xem Tô Ngôn còn bảo vệ cậu không.”
“Sẽ không.” Hạ Đình Vãn đáp theo bản năng: “Tô Ngôn sẽ không bảo vệ tôi.”
Chu Ngưỡng hỏi thẳng: “Là cậu nghĩ Tô Ngôn sẽ không hay là cậu không muốn đến tìm anh ấy?”
Hạ Đình Vãn im lặng một hồi. Sự nhạy cảm và thẳng thắn của Chu Ngưỡng luôn khiến y hết cách.
Sau khi ly dị, Tô Ngôn đã lên giường với một Ôn Tử Thần ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng y lại vẫn chìm sâu trong đầm lầy, dù muốn thoát ra đến mức nào thì nghiệp chướng trong quá khứ vẫn kéo y xuống, vẫn siết chặt ép y càng lúc càng không thở nổi.
Dù có tự biết mình tự làm tự chịu, nhưng y vẫn không nhịn nổi. Hễ nghĩ đến Tô Ngôn lại thấy tủi thân, nghe những lời kia của Diệp Bỉnh Văn y cũng không kìm được mà hơi oán giận và hoài nghi.
Có phải Tô Ngôn thật sự chán y rồi?
Trong mắt Tô Ngôn, Hạ Đình Vãn còn đẹp hơn cả lá rơi chiều thu, tiếng ve ngày hè, ánh trăng đêm tuyết cộng lại. Y đã từng là bông tuyết nắm trên tay không thể tan chảy và lặng lẽ trôi đi theo kẽ tay.
Tô Ngôn đã từng là người khiến y tin vào tình yêu, nhưng anh lại chưa nói cho y biết, một người yêu đương nồng nhiệt cũng sẽ có lúc lạnh lùng khi buông tay, hai phương diện này hoàn toàn trái ngược nhau.
Mà đáng sợ hơn là dù bi quan nghĩ thế, y vẫn không thể quên Tô Ngôn.
Ly hôn là y bị ép phải buông tay ra.
Nhưng y đâu tự nguyện làm vậy, y không tự nguyện mà.
Y là kẻ bị vứt bỏ, y va vấp bên ngoài đầu rơi máu chảy, y bị Diệp Bỉnh Văn tát hai cái lên mặt, nhưng vẫn muốn cậy mạnh giữ thể diện trước Tô Ngôn.
Muốn tự chứng minh bản thân, dù Tô Ngôn không còn để ý nữa thì vẫn muốn chứng minh mình là kẻ có thể tự đứng dậy dựa vào năng lực của mình.
“Tôi vẫn muốn tự giải quyết.” Cuối cùng Hạ Đình Vãn khó khăn nói: “Như anh đã nói, chỉ cần Diệp Bỉnh Văn còn muốn ép tôi phải tự nguyện… Thì tôi vẫn sẽ có chỗ trống để đi, đúng không?”
“Ừm.”
Chu Ngưỡng không ép hỏi thêm gì nữa, chỉ tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy Diệp Bỉnh Văn sẽ động tay vào chương trình. Lúc trước dư luận trên mạng nghiêng về một phía như vậy nhất định gã ta có góp sức. Đương nhiên ban đầu gã cũng muốn nâng Hình Nhạc, hành động này coi như một mũi tên trúng hai con chim. Cậu đi thu hình chương trình, một là tôi lo cậu không nắm được tiêu chuẩn biểu diễn của chương trình thực tế, hai là lo tổ chương trình sẽ theo ý kiến của Thiều Quang bên kia cắt nối cảnh quay, đến lúc có chuyện chúng ta sẽ rất khó mà khống chế được. Nhưng bây giờ tình hình khá bị động, hợp đồng cũng ký rồi, dù tổ chương trình có cắt nối cảnh quay của cậu thành một mớ hỗn độn thì việc rời khỏi “Trên đường” là không thể vì điều lệ hợp đồng quá nghiêm khắc. Có lẽ Diệp Bỉnh Văn cũng muốn dựa vào chỗ này để tạo áp lực cho cậu.”
“Tôi hiểu.” Hạ Đình Vãn nghe những lời Chu Ngưỡng nói, y suy nghĩ một chút rồi đáp: “Lúc ghi hình tôi sẽ hết sức cẩn thận, cố gắng không để họ cắt nối biên tập lung tung này nọ.”
“Được.” Chu Ngưỡng nói: “Lần này tôi không thể đi theo được, nhưng có việc thì cứ gọi tôi.”
” Chu Ngưỡng…” Hạ Đình Vãn cúp máy trước, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Hạ Đình Vãn chờ cho dấu tay trên mặt tan hết rồi mới sắp xếp đến Hương Sơn.
Đây là lần cuối cùng y đến thăm Doãn Ninh trước khi đến Thái Lan ghi hình.
Tác giả :
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì