Trước Và Sau Ly Hôn
Chương 26
Trước khi yêu Hạ Đình Vãn, bên Tô Ngôn đã có rất nhiều người, người thì được một hai năm, cũng có kẻ chỉ bốn năm ngày.
Khi Hạ Đình Vãn hỏi chuyện lúc trước, Tô Ngôn cũng không e ngại mà kể ra. Trong số những cái tên anh nhắc cũng có khá nhiều người mẫu diễn viên nổi tiếng. Thái độ của Tô Ngôn khi ấy rất lãnh đạm, giống như đó là chuyện không có gì đáng nói, mà đến giờ Hạ Đình Vãn cũng chưa từng nghe có bất kỳ người nào gây ra sóng gió hay scandal gì cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn không gọi họ là bạn trai, chỉ gọi là bạn tình, giọng điệu giống như hôm nay khi nhắc đến Ôn Tử Thần.
Kỳ thật Hạ Đình Vãn vẫn mơ hồ cảm nhận được Tô Ngôn mà mình biết không phải là Tô Ngôn hoàn chỉnh.
Trong quá khứ y không đoán được kia, có lẽ trong mắt người khác Tô Ngôn là một người lãnh đạm, thậm chí có phần tàn khốc.
Có một lần Hạ Đình Vãn đột nhiên nảy ra suy nghĩ cầm ống nhòm để nhìn về khu trung tâm thành phố H cùng Tô Ngôn. Kết quả có đến hơn mười mấy tòa cao ốc chọc trời đều là điền sản do tập đoàn Hanh Thái khai thác. Giây phút ấy đến y cũng thấy giật nảy mình.
Một người đàn ông có tài phú và quyền thế gom góp chất chứa đến đẳng cấp này, một người đàn ông gần như giơ tay là có được mọi thứ, rốt cuộc là nghĩ thế nào mới đi chờ đợi một người bình thường đến vậy.
Hạ Đình Vãn rất khó hiểu được, bởi vì cho đến bây giờ y chưa từng đứng ở vị trí cao ngất đó.
Thế nhưng trước đây hình như y chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bởi vì Tô Ngôn đối xử hoàn toàn khác biệt với y.
Nhưng hôm nay khi đến lượt đối mặt với một phương diện khác của Tô Ngôn, y mới hiểu được sự lạnh lùng hà khắc ấy là như thế nào.
Tô Ngôn quay lại thời điểm trước khi quen biết y. Lúc quyết định ly dị, anh không chỉ tuyệt tình với Hạ Đình Vãn, mà cũng ơ thờ buông tay với một Tô Ngôn đã từng lãng mạn.
“Tô Ngôn, em có thể hỏi anh thêm một chuyện không?”
Hạ Đình Vãn để mặc cho những giọt nước mắt yếu đuối chảy trên mặt mình, thế nhưng trong mắt y đã ánh lên nét quật cường.
Kỳ thật vào lúc ấy y đã hiểu, có cầu xin bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng. Chính vì đã không còn hữu dụng nữa, y mới quyết định hỏi mọi thứ cho rõ ràng: “Có phải vào ngày em gây tai nạn, anh đã quyết định ly dị em rồi đúng không?”
“Đúng.”
Tô Ngôn dúi tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trong xe.
“Có phải là… Vì chuyện kia không?”
Giọng Hạ Đình Vãn run run, thế nhưng ánh mắt nhìn Tô Ngôn lại không hề dao động.
Y không thể trốn tránh được nữa. Sáu tháng trước gần như y để mình chìm đắm trong nỗi đau đớn từ vụ tai nạn, bởi vì như vậy mới có thể trốn tránh dư chấn do chuyện đó gây ra cho hai người họ. Thế nhưng vòng vòng chuyển chuyển, y và Tô Ngôn vẫn đi đến bước đường cùng.
Nhất định y phải đối diện với mồi dẫn lửa khiến cho đoạn hôn nhân của mình và Tô Ngôn đi đến kết cục thảm hại kia.
Tô Ngôn lâm vào im lặng.
Anh rũ mắt, hàng mi thật dài tạo thành một vùng tối bên dưới, nó đang bất giác rung rung vì đau khổ khôn cùng.
Hạ Đình Vãn cũng đợi đáp án, thế nhưng thật ra từ sâu đáy lòng, y đã mơ hồ biết được nguyên nhân chân chính dẫn đến việc ly dị.
Giống như núi băng nơi biển rộng, gờ băng sắc nhọn nổi trên mặt biển là tai nạn xe, thế nhưng phần băng dày nặng tích lũy qua nhiều năm chìm sâu trong biển lại là nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn.
Chuyện kia, cho đến giờ y vẫn không nói cho bất kỳ ai.
Sau khi y say rượu lái xe gây tai nạn, Triệu Nam Thù đã từng lén hỏi rốt cuộc là tại sao.
Bởi vì trước đây tuy rằng y có tật xấu say rượu, nhưng y không phải là kẻ không tiếc mạng. Sau khi uống rượu y vẫn nhớ gọi Triệu Nam Thù hoặc tài xế Tô gia đến đón, nhiều năm như vậy chưa từng có chuyện lái xe khi say. Cho nên với Triệu Nam Thù, chuyện ngày đó xảy ra đương nhiên là kỳ lạ.
Y không nói thật với Triệu Nam Thù.
Chuyện hôm ấy như một con sông khô cạn nứt nẻ vắt ngang giữa y và Tô Ngôn, khiến sáu tháng sau khi xảy ra tai nạn họ chưa từng đối mặt ngọt ngào thâm tình như ngày xưa lấy một lần.
“Tôi không muốn nhắc đến nó nữa.”
Cuối cùng Tô Ngôn nói, đôi mắt màu xám nhạt của anh lại bình tĩnh như mặt biển sau cơn bão tố, gần như khó có thể thấy được chút gợn sóng từ đôi mắt anh: “Em tới rồi, xuống xe đi.”
Hạ Đình Vãn hốt hoảng rời khỏi chiếc Maybach của Tô Ngôn. Trước khi cửa xe đóng lại, y lờ mờ nghe thấy mình nói rất nhỏ: “Tô Ngôn, em xin lỗi.”
Xin lỗi.
Sáu tháng trước, quan hệ của y và Tô Ngôn xảy ra chút vấn đề.
Có lẽ vì lúc ấy Tô Ngôn quá bận nên thi thoảng Hạ Đình Vãn lại không yên lòng cho lắm. Tính y trời sinh mẫn cảm nên lại nhanh chóng cãi nhau với Tô Ngôn, lúc tâm trạng không tốt thì đi uống chút rượu.
Đêm ấy, y tùy ý đến thư phòng Tô Ngôn tìm kiếm lật giở khi người còn mang hơi men, không ngờ lại tìm được một cuốn nhật ký.
Một cuốn nhật ký cũ kỹ, nhìn kiểu dáng thì nó phải từ hơn mười năm trước. Cuốn nhật ký ấy có bìa bằng da đen nhánh, chừng ba trăm trang, nặng trình trịch như mang theo bí mật nặng nề nào đó.
Ban đầu Hạ Đình Vãn không để ý lắm. Y tùy ý lật từ giữa cuốn nhật ký, rồi bắt gặp một câu.
“Bố đánh mình, dùng dây lưng đánh mình 12 cái, sau đó nhốt mình trong phòng, không cho ăn cơm tối. Sau này mình sẽ không bao giờ ăn vụng kẹo nữa.”
Một cảm giác khủng khiếp trước nay chưa từng có bao trùm lấy y, cảm giác ấy khiến người y lạnh toát, cứ thế run rẩy lật giở hết cả cuốn nhật ký.
Chủ nhân cuốn nhật ký là em trai khác mẹ của Tô Ngôn, ắt hẳn là một cậu bé không lớn lắm, năng lực biểu đạt vẫn rất đơn giản và khó nhọc.
Thế nhưng trên từng trang từng trang giấy là ghi chép về những lần bị cha mình đánh đập ngược đãi.
Có lẽ là nỗi đau ghi trên đó quá mức chân thực, trong nháy mắt hết thảy ký ức tăm tối trong quá khứ của y bị gợi lại toàn bộ.
Y cho rằng có thể chôn vùi nó thật sâu, không hồi tưởng nữa, không đối mặt nữa, thế nhưng nỗi thống khổ đêm đó lại đánh cho y tan vỡ triệt để.
Y nhớ đến từng cú đạp mạnh rơi xuống người của ông bố say rượu, nhớ đến từng cú quật hung ác liên tục xuống lưng bằng chiếc thắt lưng chất lượng kém. Mỗi khi thắt lưng quật xuống lại vang lên từng tiếng vang giòn giã khi da thịt bị giày xéo, gần như có thể nghe được tiếng máu thịt bật ra.
Y quỳ trong thư phòng mờ tối của Tô Ngôn khóc đến mức nôn mửa, suýt nữa nôn luôn cả mật.
Y không kìm được nỗi phẫn hận đối với thế giới của bản thân mình. Nó mãnh liệt vô cùng, gần như muốn đốt cháy bản thân y và cả những người từng hạnh phúc trên thế giới này.
Sau khi Tô Ngôn trở về, y dùng những ngôn từ ác độc nhất công kích anh.
Thật ra y vẫn nhớ rõ những gì mình đã nói, dù y đã hy vọng xiết bao rằng vụ tai nạn kia có thể khiến mình mất đi ký ức đêm đó.
“Anh không yêu tôi, chẳng qua anh chỉ thương hại tôi mà thôi. Cút mẹ đi, tôi không cần anh thương hại. Tô Ngôn, anh rất yêu thương em trai mình đúng không? Nhưng anh lại không cứu được em trai mình, thế nên anh mới muốn cứu rỗi tôi đúng không? Anh dựa vào cái gì? Anh chẳng bù đắp được cái gì cả, cho nên anh cũng không cứu được tôi. Lúc tôi bị đánh tóe máu, lúc tôi muốn biến thành một con chim, một con cá, muốn thoát khỏi thế giới này thì anh đang ở đâu? Anh cho rằng những thứ anh cho tôi bây giờ có thể cứu được tôi ư? Con mẹ nó muộn rồi, giờ tôi đã thành cái dạng này rồi. Anh nói anh yêu tôi, thật ra chẳng qua là anh từ trên cao nhìn xuống thương hại bố thí tôi, lại giả vờ hóa trang thành bộ dạng yêu tôi. Anh đang lợi dụng tôi để đền bù nỗi hổ thẹn với em trai mình, đúng không?”
“Tô Ngôn, anh là một tên khốn nạn ích kỷ giả nhân giả nghĩa, tôi muốn anh vĩnh viễn cút khỏi cuộc đời tôi…”
Đêm hôm ấy, y nói với Tô Ngôn như vậy, sau đó không chờ Tô Ngôn giải thích đã say khướt lái chiếc Lamborghini kia lao ra khỏi Hương Sơn Tô gia.
Sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn, y từng hỏi Tô Ngôn chuyện em trai của anh.
Tô Ngôn nói cho y biết, Tô Cẩn đã tự sát vào năm 11 tuổi.
Sau này, hai người họ không ai nhắc lại chuyện đó nữa.
Khi Hạ Đình Vãn hỏi chuyện lúc trước, Tô Ngôn cũng không e ngại mà kể ra. Trong số những cái tên anh nhắc cũng có khá nhiều người mẫu diễn viên nổi tiếng. Thái độ của Tô Ngôn khi ấy rất lãnh đạm, giống như đó là chuyện không có gì đáng nói, mà đến giờ Hạ Đình Vãn cũng chưa từng nghe có bất kỳ người nào gây ra sóng gió hay scandal gì cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn không gọi họ là bạn trai, chỉ gọi là bạn tình, giọng điệu giống như hôm nay khi nhắc đến Ôn Tử Thần.
Kỳ thật Hạ Đình Vãn vẫn mơ hồ cảm nhận được Tô Ngôn mà mình biết không phải là Tô Ngôn hoàn chỉnh.
Trong quá khứ y không đoán được kia, có lẽ trong mắt người khác Tô Ngôn là một người lãnh đạm, thậm chí có phần tàn khốc.
Có một lần Hạ Đình Vãn đột nhiên nảy ra suy nghĩ cầm ống nhòm để nhìn về khu trung tâm thành phố H cùng Tô Ngôn. Kết quả có đến hơn mười mấy tòa cao ốc chọc trời đều là điền sản do tập đoàn Hanh Thái khai thác. Giây phút ấy đến y cũng thấy giật nảy mình.
Một người đàn ông có tài phú và quyền thế gom góp chất chứa đến đẳng cấp này, một người đàn ông gần như giơ tay là có được mọi thứ, rốt cuộc là nghĩ thế nào mới đi chờ đợi một người bình thường đến vậy.
Hạ Đình Vãn rất khó hiểu được, bởi vì cho đến bây giờ y chưa từng đứng ở vị trí cao ngất đó.
Thế nhưng trước đây hình như y chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bởi vì Tô Ngôn đối xử hoàn toàn khác biệt với y.
Nhưng hôm nay khi đến lượt đối mặt với một phương diện khác của Tô Ngôn, y mới hiểu được sự lạnh lùng hà khắc ấy là như thế nào.
Tô Ngôn quay lại thời điểm trước khi quen biết y. Lúc quyết định ly dị, anh không chỉ tuyệt tình với Hạ Đình Vãn, mà cũng ơ thờ buông tay với một Tô Ngôn đã từng lãng mạn.
“Tô Ngôn, em có thể hỏi anh thêm một chuyện không?”
Hạ Đình Vãn để mặc cho những giọt nước mắt yếu đuối chảy trên mặt mình, thế nhưng trong mắt y đã ánh lên nét quật cường.
Kỳ thật vào lúc ấy y đã hiểu, có cầu xin bao nhiêu đi nữa cũng vô dụng. Chính vì đã không còn hữu dụng nữa, y mới quyết định hỏi mọi thứ cho rõ ràng: “Có phải vào ngày em gây tai nạn, anh đã quyết định ly dị em rồi đúng không?”
“Đúng.”
Tô Ngôn dúi tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trong xe.
“Có phải là… Vì chuyện kia không?”
Giọng Hạ Đình Vãn run run, thế nhưng ánh mắt nhìn Tô Ngôn lại không hề dao động.
Y không thể trốn tránh được nữa. Sáu tháng trước gần như y để mình chìm đắm trong nỗi đau đớn từ vụ tai nạn, bởi vì như vậy mới có thể trốn tránh dư chấn do chuyện đó gây ra cho hai người họ. Thế nhưng vòng vòng chuyển chuyển, y và Tô Ngôn vẫn đi đến bước đường cùng.
Nhất định y phải đối diện với mồi dẫn lửa khiến cho đoạn hôn nhân của mình và Tô Ngôn đi đến kết cục thảm hại kia.
Tô Ngôn lâm vào im lặng.
Anh rũ mắt, hàng mi thật dài tạo thành một vùng tối bên dưới, nó đang bất giác rung rung vì đau khổ khôn cùng.
Hạ Đình Vãn cũng đợi đáp án, thế nhưng thật ra từ sâu đáy lòng, y đã mơ hồ biết được nguyên nhân chân chính dẫn đến việc ly dị.
Giống như núi băng nơi biển rộng, gờ băng sắc nhọn nổi trên mặt biển là tai nạn xe, thế nhưng phần băng dày nặng tích lũy qua nhiều năm chìm sâu trong biển lại là nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn.
Chuyện kia, cho đến giờ y vẫn không nói cho bất kỳ ai.
Sau khi y say rượu lái xe gây tai nạn, Triệu Nam Thù đã từng lén hỏi rốt cuộc là tại sao.
Bởi vì trước đây tuy rằng y có tật xấu say rượu, nhưng y không phải là kẻ không tiếc mạng. Sau khi uống rượu y vẫn nhớ gọi Triệu Nam Thù hoặc tài xế Tô gia đến đón, nhiều năm như vậy chưa từng có chuyện lái xe khi say. Cho nên với Triệu Nam Thù, chuyện ngày đó xảy ra đương nhiên là kỳ lạ.
Y không nói thật với Triệu Nam Thù.
Chuyện hôm ấy như một con sông khô cạn nứt nẻ vắt ngang giữa y và Tô Ngôn, khiến sáu tháng sau khi xảy ra tai nạn họ chưa từng đối mặt ngọt ngào thâm tình như ngày xưa lấy một lần.
“Tôi không muốn nhắc đến nó nữa.”
Cuối cùng Tô Ngôn nói, đôi mắt màu xám nhạt của anh lại bình tĩnh như mặt biển sau cơn bão tố, gần như khó có thể thấy được chút gợn sóng từ đôi mắt anh: “Em tới rồi, xuống xe đi.”
Hạ Đình Vãn hốt hoảng rời khỏi chiếc Maybach của Tô Ngôn. Trước khi cửa xe đóng lại, y lờ mờ nghe thấy mình nói rất nhỏ: “Tô Ngôn, em xin lỗi.”
Xin lỗi.
Sáu tháng trước, quan hệ của y và Tô Ngôn xảy ra chút vấn đề.
Có lẽ vì lúc ấy Tô Ngôn quá bận nên thi thoảng Hạ Đình Vãn lại không yên lòng cho lắm. Tính y trời sinh mẫn cảm nên lại nhanh chóng cãi nhau với Tô Ngôn, lúc tâm trạng không tốt thì đi uống chút rượu.
Đêm ấy, y tùy ý đến thư phòng Tô Ngôn tìm kiếm lật giở khi người còn mang hơi men, không ngờ lại tìm được một cuốn nhật ký.
Một cuốn nhật ký cũ kỹ, nhìn kiểu dáng thì nó phải từ hơn mười năm trước. Cuốn nhật ký ấy có bìa bằng da đen nhánh, chừng ba trăm trang, nặng trình trịch như mang theo bí mật nặng nề nào đó.
Ban đầu Hạ Đình Vãn không để ý lắm. Y tùy ý lật từ giữa cuốn nhật ký, rồi bắt gặp một câu.
“Bố đánh mình, dùng dây lưng đánh mình 12 cái, sau đó nhốt mình trong phòng, không cho ăn cơm tối. Sau này mình sẽ không bao giờ ăn vụng kẹo nữa.”
Một cảm giác khủng khiếp trước nay chưa từng có bao trùm lấy y, cảm giác ấy khiến người y lạnh toát, cứ thế run rẩy lật giở hết cả cuốn nhật ký.
Chủ nhân cuốn nhật ký là em trai khác mẹ của Tô Ngôn, ắt hẳn là một cậu bé không lớn lắm, năng lực biểu đạt vẫn rất đơn giản và khó nhọc.
Thế nhưng trên từng trang từng trang giấy là ghi chép về những lần bị cha mình đánh đập ngược đãi.
Có lẽ là nỗi đau ghi trên đó quá mức chân thực, trong nháy mắt hết thảy ký ức tăm tối trong quá khứ của y bị gợi lại toàn bộ.
Y cho rằng có thể chôn vùi nó thật sâu, không hồi tưởng nữa, không đối mặt nữa, thế nhưng nỗi thống khổ đêm đó lại đánh cho y tan vỡ triệt để.
Y nhớ đến từng cú đạp mạnh rơi xuống người của ông bố say rượu, nhớ đến từng cú quật hung ác liên tục xuống lưng bằng chiếc thắt lưng chất lượng kém. Mỗi khi thắt lưng quật xuống lại vang lên từng tiếng vang giòn giã khi da thịt bị giày xéo, gần như có thể nghe được tiếng máu thịt bật ra.
Y quỳ trong thư phòng mờ tối của Tô Ngôn khóc đến mức nôn mửa, suýt nữa nôn luôn cả mật.
Y không kìm được nỗi phẫn hận đối với thế giới của bản thân mình. Nó mãnh liệt vô cùng, gần như muốn đốt cháy bản thân y và cả những người từng hạnh phúc trên thế giới này.
Sau khi Tô Ngôn trở về, y dùng những ngôn từ ác độc nhất công kích anh.
Thật ra y vẫn nhớ rõ những gì mình đã nói, dù y đã hy vọng xiết bao rằng vụ tai nạn kia có thể khiến mình mất đi ký ức đêm đó.
“Anh không yêu tôi, chẳng qua anh chỉ thương hại tôi mà thôi. Cút mẹ đi, tôi không cần anh thương hại. Tô Ngôn, anh rất yêu thương em trai mình đúng không? Nhưng anh lại không cứu được em trai mình, thế nên anh mới muốn cứu rỗi tôi đúng không? Anh dựa vào cái gì? Anh chẳng bù đắp được cái gì cả, cho nên anh cũng không cứu được tôi. Lúc tôi bị đánh tóe máu, lúc tôi muốn biến thành một con chim, một con cá, muốn thoát khỏi thế giới này thì anh đang ở đâu? Anh cho rằng những thứ anh cho tôi bây giờ có thể cứu được tôi ư? Con mẹ nó muộn rồi, giờ tôi đã thành cái dạng này rồi. Anh nói anh yêu tôi, thật ra chẳng qua là anh từ trên cao nhìn xuống thương hại bố thí tôi, lại giả vờ hóa trang thành bộ dạng yêu tôi. Anh đang lợi dụng tôi để đền bù nỗi hổ thẹn với em trai mình, đúng không?”
“Tô Ngôn, anh là một tên khốn nạn ích kỷ giả nhân giả nghĩa, tôi muốn anh vĩnh viễn cút khỏi cuộc đời tôi…”
Đêm hôm ấy, y nói với Tô Ngôn như vậy, sau đó không chờ Tô Ngôn giải thích đã say khướt lái chiếc Lamborghini kia lao ra khỏi Hương Sơn Tô gia.
Sau khi tỉnh lại từ vụ tai nạn, y từng hỏi Tô Ngôn chuyện em trai của anh.
Tô Ngôn nói cho y biết, Tô Cẩn đã tự sát vào năm 11 tuổi.
Sau này, hai người họ không ai nhắc lại chuyện đó nữa.
Tác giả :
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì