Trước Và Sau Ly Hôn
Chương 104
Sau khi Hứa Lạc Phi diễn xong, Hứa Triết để Hạ Ngôn Tây nghỉ ngơi chốc lát, rồi đến lượt Thời Miểu thử sức.
Hứa Lạc Phi cũng thức thời, hắn không cho người khác nhìn mình diễn, tất nhiên cũng không nhìn ai nữa, bèn nhanh chóng rời đi.
Hạ Đình Vãn cũng mang tâm trạng phức tạp ngồi lại vị trí của mình.
Y thật sự không muốn Thời Miểu giống như Hứa Lạc Phi, đột nhiên quyết định không để cho ai quan sát.
Trong mắt y, Thời Miểu là đối thủ mạnh mẽ nhất, dù không có tin tức ngầm Chu Ngưỡng nói trước đó, y cũng cực kỳ muốn xem cậu diễn viên trẻ tuổi thanh danh vang dội này sẽ diễn dịch Cố Phi thế nào.
Thời Miểu vẫn không nhìn về phía Hạ Ngôn Tây, cậu đứng trước mặt Hứa Triết chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cũng thấp giọng nói: “Đạo diễn Hứa, chuyện diễn thử… Tôi không khỏa thân đâu.”
Hạ Đình Vãn ngồi cách Hứa Triết không xa, đương nhiên cũng nghe được câu nói này.
Nói thật là y hơi kinh ngạc. Y đã xem qua “Thiên mệnh”, trong đó dù Thời Miểu không khỏa thân hoàn toàn, nhưng những cảnh để trần nửa thân trên không hề ít. Y còn tưởng rằng Thời Miểu không phải là kiểu người sẽ để ý đến chi tiết này.
Hứa Triết ôn hòa nở nụ cười, cũng nhẹ nhàng nói: “Tự cậu quyết định. Đây là casting, làm thế nào để biểu diễn tốt nhất hẳn là cậu đã nắm rõ, tôi không can thiệp.”
Thời Miểu cúi đầu xuống nhìn mũi chân mình.
Cuối cùng cậu vẫn không cởi, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng đi đến nằm trên chiếc giường đơn trước mặt Hạ Ngôn Tây. Cậu không nhìn Hạ Ngôn Tây mà ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên trần nhà, im lặng chờ đợi.
Hứa Triết quay đầu lại thấp giọng trao đổi mấy câu với quay phim, sau đó nháy mắt ra hiệu với thư ký trường quay.
Một tiếng “Tách” vang lên, căn phòng lập tức tối xuống.
Ánh đèn sáng lên mờ nhạt, Thời Miểu dường như đã hoàn toàn biến thành người khác.
Cậu nằm nghiêng trên giường, đôi mắt hẹp dài lần đầu tiên đối diện với Hạ Ngôn Tây đang ngồi trước giá vẽ đặt bên giường.
Ánh mắt của cậu rất chăm chú, không hề có một tia trốn tránh như trước.
Hạ Đình Vãn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thời Miểu, nhẹ hít vào một hơi.
Vẻ ngoài của cậu trai này đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, một khi được ánh đèn tụ lại chiếu sáng, sẽ khiến người ta phải nín thở kinh ngạc tán thán.
Hạ Ngôn Tây cầm bút vẽ, vẽ từng nét từng nét trên giá vẽ. Vừa vẽ vừa nhẹ nhàng nói: “Tôi vẽ cơ thể người không nhiều, càng không vẽ đàn ông, vì tôi luôn cảm thấy…”
Nói đến chỗ này, hầu kết anh hơi rung động, giương mắt quan sát Thời Miểu một chút.
Hành động lén lút nuốt nước bọt này thật sự cực kỳ sinh động.
Thời Miểu nhìn Hạ Ngôn Tây không nháy mắt, chỉ yên lặng lắng nghe.
Hạ Ngôn Tây nhìn cậu trai câm không nói lời nào trước mặt, ánh mắt như tan rã.
Thời Miểu vươn tay vén gọn tóc rối ra sau tai, sau đó lại hơi nghiêng bả vai về phía Từ Vinh.
Hạ Ngôn Tây bất giác tiến gần Thời Miểu hơn một chút, nhưng lập tức lại rụt về sau dùng sức siết chặt bút vẽ, dường như chỉ có như vậy mới có thể kìm chế tâm tư của mình. Anh cố ý hắng giọng một cái, nói: “Cố Phi, thật ra cậu rất đẹp, tôi, tôi…”
Anh hơi lắp bắp vì sợ sệt, lại không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Cố Phi: “Lần đầu tiên gặp cậu tôi đã cảm thấy như vậy, nhưng vẫn ngại nên không nói cho cậu. Cậu đã từng yêu chưa? Ý tôi là, ý tôi là từng có bạn gái chưa ấy?”
Thời Miểu nhìn chàng họa sĩ trẻ tuổi nhu nhược này, im lặng lắc đầu.
Cậu chậm rãi cong một cái chân thon thả lên, tay phải đặt trên đùi, sau đó men dọc theo đùi xoa đến phần mông cong vểnh…
Đây là một động tác có chút khác biệt tinh tế so với kịch bản.
Tay cậu khe khẽ đặt trên mông mình, đây là động tác âu yếm ngập tràn ám chỉ với cơ thể mình, thậm chí còn mang vẻ thành thật và tự nhiên với dục vọng của động vật.
Đôi mắt Thời Miểu gần như không khác biệt so với Cố Phi trong nguyên tác, dài nhỏ, đen láy như bóng đêm.
Dưới ánh đèn mập mờ tranh sáng tranh tối, Thời Miểu nhìn Hạ Ngôn Tây, cái nhìn chăm chú ấy không còn thuộc về cậu trai đang được vẽ khỏa thân nữa, mà là cướp đoạt dễ dàng như trở bàn tay.
Hạ Ngôn Tây hít một hơi thật sâu, lúc mở miệng nói tiếp anh đã bất giác đứng dậy khỏi giá vẽ, vụng về vuốt ve mái tóc Thời Miểu, khàn khàn nói: “Cố Phi, cậu đã từng làm tình chưa?”
Thời Miểu ngẩng đầu lên. Cậu không nói chuyện, chỉ dùng răng khẽ cắn môi một cái.
“Tôi cũng chưa, tôi cũng chưa, chúng ta giống hệt nhau…”
Hạ Ngôn Tây vừa thì thầm vừa dùng tay run run cởi quần mình.
Giây phút trước mặt Thời Miểu này, anh chật vật đến thế, giống như một đứa trẻ luống cuống tay chân với dục vọng của mình.
Thời Miểu chủ động ôm lấy anh.
Hạ Ngôn Tây dùng sức túm lấy tóc Thời Miểu, phát ra một tiếng rên rỉ từ trong cổ họng, bỗng đẩy mạnh Thời Miểu ra,
Anh thở hổn hển nghiêng đầu đi một cách xoắn xuýt. Ánh mắt anh liếc lung tung vào phần giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, giãy giụa đến gần như dữ tợn.
Lưng Thời Miểu va vào tường, cậu đau đớn rên khẽ một tiếng, nhưng ánh sáng lại bùng lên trong đáy mắt..
Cậu đè sau cổ Hạ Ngôn Tây, mạnh mẽ ép xuống, nhất thời hai người cùng lăn xuống chiếc giường đơn rồi hôn nhau kịch liệt.
Hai cơ thể đàn ông dây dưa quấn quýt lấy nhau tựa như muốn nuốt chửng đối phương, trong không khí nổi lên mùi máu tanh giết chóc.
Thời Miểu ôm chặt lấy Hạ Ngôn Tây, hai chân cậu vặn vẹo như một con rắn, quấn chặt lấy hông Hạ Ngôn Tây, lần đầu tiên phát ra âm thanh…
Trầm khàn, như một con thú nhỏ đang dùng răng tàn nhẫn xé nát con mồi, phát ra tiếng rên rỉ khát máu và quyến rũ.
Khí chất cậu thanh lãnh nhường ấy, nhưng lúc này lại bộc lộ tình dục nồng nàn, sáng rực, tựa như một đốm lửa rừng giữa đồng bằng mênh mông vô tận, lúc này triệt để bùng lên bay thẳng lên bầu trời đêm….
Ngay giây phút đó, đèn bỗng sáng lên.
Thời Miểu lập tức buông Hạ Ngôn Tây ra lùi về phía sau, vẻ lãnh đạm ngày thường lại hiện ra.
Hạ Ngôn Tây vô thức duỗi ngón tay ra muốn chạm vào tóc Thời Miểu, nhưng lại bỗng tỉnh táo lại, lập tức thu tay về trầm mặc ngồi lại chỗ.
“Diễn hay.”
Hứa Triết nhịn không được mà tán thưởng: “Thật sự hay.”
“Cảm ơn đạo diễn Hứa ạ.”
Thời Miểu đi xuống giường nghiêm túc sửa lại áo sơ mi.
Cậu không tiếp tục nhìn Hạ Ngôn Tây nữa mà yên lặng ngồi xuống chỗ ngồi để quan sát.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Đình Vãn đột ngột cảm thấy lưng mình căng cứng.
Y chưa hề nghĩ đến việc một cậu trai trẻ hơn y năm, sáu tuổi lại có thể diễn một màn kịch giàu sức bộc phát đến vậy.
Thời Miểu diễn dịch Cố Phi — Trầm mặc, nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Dũng cảm vuốt ve mình, lúc cậu hung hăng đè Hạ Ngôn Tây hôn, thật sự hoang dại và quyến rũ.
Tình dục nguyên thủy, thô ráp, bướng bỉnh, lại ngập tràn khát khao mạnh mẽ, giống như lửa mạnh cháy qua tim Hạ Đình Vãn. Thậm chí y gần như quên rằng toàn bộ quá trình Thời Miểu vẫn mặc áo.
Y cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn phấn khởi trước nay chưa từng có.
Thời Miểu là kình địch mà trong cuộc đời diễn viên y chưa từng gặp qua.
Cậu trai này trẻ hơn y, lúc diễn cũng có lực bộc phát hơn y, thậm chí còn đẹp đẽ cuốn hút hơn y bây giờ.
Nhưng đến giờ phút này, trong lòng y lại cảm thấy chẳng có gì e ngại cả.
Hứa Triết cũng không để phí thời gian, ông quay đầu lại nhìn về phía Hạ Đình Vãn, trong mắt vẫn có sự lo lắng, hỏi: “Đình Vãn, em muốn cởi hết à?”
Hứa Triết biết vết thương trên người Hạ Đình Vãn. Để y diễn khỏa thân sẽ làm y e ngại và đau khổ hơn người khác.
Hạ Đình Vãn đứng lên, y hít một hơi rồi nở nụ cười cảm kích với Hứa Triết, sau đó kiên định nói: “Thầy, em sẽ cởi hết để diễn.”
Hứa Lạc Phi cũng thức thời, hắn không cho người khác nhìn mình diễn, tất nhiên cũng không nhìn ai nữa, bèn nhanh chóng rời đi.
Hạ Đình Vãn cũng mang tâm trạng phức tạp ngồi lại vị trí của mình.
Y thật sự không muốn Thời Miểu giống như Hứa Lạc Phi, đột nhiên quyết định không để cho ai quan sát.
Trong mắt y, Thời Miểu là đối thủ mạnh mẽ nhất, dù không có tin tức ngầm Chu Ngưỡng nói trước đó, y cũng cực kỳ muốn xem cậu diễn viên trẻ tuổi thanh danh vang dội này sẽ diễn dịch Cố Phi thế nào.
Thời Miểu vẫn không nhìn về phía Hạ Ngôn Tây, cậu đứng trước mặt Hứa Triết chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cũng thấp giọng nói: “Đạo diễn Hứa, chuyện diễn thử… Tôi không khỏa thân đâu.”
Hạ Đình Vãn ngồi cách Hứa Triết không xa, đương nhiên cũng nghe được câu nói này.
Nói thật là y hơi kinh ngạc. Y đã xem qua “Thiên mệnh”, trong đó dù Thời Miểu không khỏa thân hoàn toàn, nhưng những cảnh để trần nửa thân trên không hề ít. Y còn tưởng rằng Thời Miểu không phải là kiểu người sẽ để ý đến chi tiết này.
Hứa Triết ôn hòa nở nụ cười, cũng nhẹ nhàng nói: “Tự cậu quyết định. Đây là casting, làm thế nào để biểu diễn tốt nhất hẳn là cậu đã nắm rõ, tôi không can thiệp.”
Thời Miểu cúi đầu xuống nhìn mũi chân mình.
Cuối cùng cậu vẫn không cởi, chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng đi đến nằm trên chiếc giường đơn trước mặt Hạ Ngôn Tây. Cậu không nhìn Hạ Ngôn Tây mà ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên trần nhà, im lặng chờ đợi.
Hứa Triết quay đầu lại thấp giọng trao đổi mấy câu với quay phim, sau đó nháy mắt ra hiệu với thư ký trường quay.
Một tiếng “Tách” vang lên, căn phòng lập tức tối xuống.
Ánh đèn sáng lên mờ nhạt, Thời Miểu dường như đã hoàn toàn biến thành người khác.
Cậu nằm nghiêng trên giường, đôi mắt hẹp dài lần đầu tiên đối diện với Hạ Ngôn Tây đang ngồi trước giá vẽ đặt bên giường.
Ánh mắt của cậu rất chăm chú, không hề có một tia trốn tránh như trước.
Hạ Đình Vãn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thời Miểu, nhẹ hít vào một hơi.
Vẻ ngoài của cậu trai này đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời, một khi được ánh đèn tụ lại chiếu sáng, sẽ khiến người ta phải nín thở kinh ngạc tán thán.
Hạ Ngôn Tây cầm bút vẽ, vẽ từng nét từng nét trên giá vẽ. Vừa vẽ vừa nhẹ nhàng nói: “Tôi vẽ cơ thể người không nhiều, càng không vẽ đàn ông, vì tôi luôn cảm thấy…”
Nói đến chỗ này, hầu kết anh hơi rung động, giương mắt quan sát Thời Miểu một chút.
Hành động lén lút nuốt nước bọt này thật sự cực kỳ sinh động.
Thời Miểu nhìn Hạ Ngôn Tây không nháy mắt, chỉ yên lặng lắng nghe.
Hạ Ngôn Tây nhìn cậu trai câm không nói lời nào trước mặt, ánh mắt như tan rã.
Thời Miểu vươn tay vén gọn tóc rối ra sau tai, sau đó lại hơi nghiêng bả vai về phía Từ Vinh.
Hạ Ngôn Tây bất giác tiến gần Thời Miểu hơn một chút, nhưng lập tức lại rụt về sau dùng sức siết chặt bút vẽ, dường như chỉ có như vậy mới có thể kìm chế tâm tư của mình. Anh cố ý hắng giọng một cái, nói: “Cố Phi, thật ra cậu rất đẹp, tôi, tôi…”
Anh hơi lắp bắp vì sợ sệt, lại không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Cố Phi: “Lần đầu tiên gặp cậu tôi đã cảm thấy như vậy, nhưng vẫn ngại nên không nói cho cậu. Cậu đã từng yêu chưa? Ý tôi là, ý tôi là từng có bạn gái chưa ấy?”
Thời Miểu nhìn chàng họa sĩ trẻ tuổi nhu nhược này, im lặng lắc đầu.
Cậu chậm rãi cong một cái chân thon thả lên, tay phải đặt trên đùi, sau đó men dọc theo đùi xoa đến phần mông cong vểnh…
Đây là một động tác có chút khác biệt tinh tế so với kịch bản.
Tay cậu khe khẽ đặt trên mông mình, đây là động tác âu yếm ngập tràn ám chỉ với cơ thể mình, thậm chí còn mang vẻ thành thật và tự nhiên với dục vọng của động vật.
Đôi mắt Thời Miểu gần như không khác biệt so với Cố Phi trong nguyên tác, dài nhỏ, đen láy như bóng đêm.
Dưới ánh đèn mập mờ tranh sáng tranh tối, Thời Miểu nhìn Hạ Ngôn Tây, cái nhìn chăm chú ấy không còn thuộc về cậu trai đang được vẽ khỏa thân nữa, mà là cướp đoạt dễ dàng như trở bàn tay.
Hạ Ngôn Tây hít một hơi thật sâu, lúc mở miệng nói tiếp anh đã bất giác đứng dậy khỏi giá vẽ, vụng về vuốt ve mái tóc Thời Miểu, khàn khàn nói: “Cố Phi, cậu đã từng làm tình chưa?”
Thời Miểu ngẩng đầu lên. Cậu không nói chuyện, chỉ dùng răng khẽ cắn môi một cái.
“Tôi cũng chưa, tôi cũng chưa, chúng ta giống hệt nhau…”
Hạ Ngôn Tây vừa thì thầm vừa dùng tay run run cởi quần mình.
Giây phút trước mặt Thời Miểu này, anh chật vật đến thế, giống như một đứa trẻ luống cuống tay chân với dục vọng của mình.
Thời Miểu chủ động ôm lấy anh.
Hạ Ngôn Tây dùng sức túm lấy tóc Thời Miểu, phát ra một tiếng rên rỉ từ trong cổ họng, bỗng đẩy mạnh Thời Miểu ra,
Anh thở hổn hển nghiêng đầu đi một cách xoắn xuýt. Ánh mắt anh liếc lung tung vào phần giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, giãy giụa đến gần như dữ tợn.
Lưng Thời Miểu va vào tường, cậu đau đớn rên khẽ một tiếng, nhưng ánh sáng lại bùng lên trong đáy mắt..
Cậu đè sau cổ Hạ Ngôn Tây, mạnh mẽ ép xuống, nhất thời hai người cùng lăn xuống chiếc giường đơn rồi hôn nhau kịch liệt.
Hai cơ thể đàn ông dây dưa quấn quýt lấy nhau tựa như muốn nuốt chửng đối phương, trong không khí nổi lên mùi máu tanh giết chóc.
Thời Miểu ôm chặt lấy Hạ Ngôn Tây, hai chân cậu vặn vẹo như một con rắn, quấn chặt lấy hông Hạ Ngôn Tây, lần đầu tiên phát ra âm thanh…
Trầm khàn, như một con thú nhỏ đang dùng răng tàn nhẫn xé nát con mồi, phát ra tiếng rên rỉ khát máu và quyến rũ.
Khí chất cậu thanh lãnh nhường ấy, nhưng lúc này lại bộc lộ tình dục nồng nàn, sáng rực, tựa như một đốm lửa rừng giữa đồng bằng mênh mông vô tận, lúc này triệt để bùng lên bay thẳng lên bầu trời đêm….
Ngay giây phút đó, đèn bỗng sáng lên.
Thời Miểu lập tức buông Hạ Ngôn Tây ra lùi về phía sau, vẻ lãnh đạm ngày thường lại hiện ra.
Hạ Ngôn Tây vô thức duỗi ngón tay ra muốn chạm vào tóc Thời Miểu, nhưng lại bỗng tỉnh táo lại, lập tức thu tay về trầm mặc ngồi lại chỗ.
“Diễn hay.”
Hứa Triết nhịn không được mà tán thưởng: “Thật sự hay.”
“Cảm ơn đạo diễn Hứa ạ.”
Thời Miểu đi xuống giường nghiêm túc sửa lại áo sơ mi.
Cậu không tiếp tục nhìn Hạ Ngôn Tây nữa mà yên lặng ngồi xuống chỗ ngồi để quan sát.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Đình Vãn đột ngột cảm thấy lưng mình căng cứng.
Y chưa hề nghĩ đến việc một cậu trai trẻ hơn y năm, sáu tuổi lại có thể diễn một màn kịch giàu sức bộc phát đến vậy.
Thời Miểu diễn dịch Cố Phi — Trầm mặc, nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Dũng cảm vuốt ve mình, lúc cậu hung hăng đè Hạ Ngôn Tây hôn, thật sự hoang dại và quyến rũ.
Tình dục nguyên thủy, thô ráp, bướng bỉnh, lại ngập tràn khát khao mạnh mẽ, giống như lửa mạnh cháy qua tim Hạ Đình Vãn. Thậm chí y gần như quên rằng toàn bộ quá trình Thời Miểu vẫn mặc áo.
Y cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn phấn khởi trước nay chưa từng có.
Thời Miểu là kình địch mà trong cuộc đời diễn viên y chưa từng gặp qua.
Cậu trai này trẻ hơn y, lúc diễn cũng có lực bộc phát hơn y, thậm chí còn đẹp đẽ cuốn hút hơn y bây giờ.
Nhưng đến giờ phút này, trong lòng y lại cảm thấy chẳng có gì e ngại cả.
Hứa Triết cũng không để phí thời gian, ông quay đầu lại nhìn về phía Hạ Đình Vãn, trong mắt vẫn có sự lo lắng, hỏi: “Đình Vãn, em muốn cởi hết à?”
Hứa Triết biết vết thương trên người Hạ Đình Vãn. Để y diễn khỏa thân sẽ làm y e ngại và đau khổ hơn người khác.
Hạ Đình Vãn đứng lên, y hít một hơi rồi nở nụ cười cảm kích với Hứa Triết, sau đó kiên định nói: “Thầy, em sẽ cởi hết để diễn.”
Tác giả :
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì