Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 104: Cậu muốn mấy trăm triệu?
Lý Quân hoàn toàn không biết chuyện các khách mời trong khách sạn bao gồm cả Hạt Cát bị ba mình đầu độc, lúc này anh đang dẫn theo người rất ít tới nông thôn Lý Diệu đi dạo quanh thôn, dẫn bọn họ đi nhận biết gia cầm, để nhóc cảm nhận một chút hoàn cảnh sinh sống nơi này, dạo xong ở bên này lại dẫn nhóc đi tới cạnh ruộng lúa xem người khác thu hoạch lúa.
Lý Diệu khá là thích, nhóc còn tự mình cảm tưởng: "Trước kia giáo viên cũng mang bọn em đi xem ruộng thí nghiệm, nhưng mà không chân thật như lúc này."
Lý Quân đặt tay lên vai nhóc: "Dù sao đi nhiều nơi xem nhiều thứ cũng không sai, không thể làm ếch ngồi đáy giếng, còn nhớ lúc trước anh nói qua tam quý nhân không?"
Lý Diệu: "Nhớ ạ, em biết đạo lý hạ trùng không thể ngữ băng (sâu mùa hạ không thể nào hiểu được cái lạnh của băng), còn có triều khuẩn không biết hối sóc, huệ cô không biết xuân thu (Triều Khuẩn - là một loại thực vật yếu đuối nhất, Huệ Cô - một loại ve sầu, sinh mùa xuân thì mùa hè chết, sinh mùa hè thì mùa thu chết) (Bí: nói túm lại mấy câu này có nghĩa là ếch ngồi đáy giếng)
Lý Quân: "Thông minh, chỉ cần chỉ cần em có thể hiểu được đạo lý trong đó là được."
Lý Diệu: "Em biết."
Lý Quân lại vỗ vỗ bờ vai nhóc, coi đứa em trai kém anh mười mấy tuổi này thành bạn bè mà đối đãi.
Lý Diệu được cổ vũ cực kỳ kiêu ngạo ưỡn ngực, cười đến vẻ, tiểu gia hỏa kế thừa gen tốt đẹp của ba mẹ, tuổi còn nhỏ những đã có thể nhìn ra diện mạo của nhóc sau này, hẳn cũng là một chàng trai anh tuấn.
Khương Hành đứng ở một bên, nhìn cách truyền dạy một vài cách làm người của Lý Quân cho Lý Diệu, một vài tiểu cố sự dễ hiểu, có lẽ Lý Diệu hiện tại cũng chỉ cái biết cái không, nhưng dần dần sau khi hình thành thói quen, nhóc sẽ nhớ kỹ lời dạy của Lý Quân, đem những kinh nghiệm mà người đi trước đúc kết ghi tạc trong lòng, trở thành tiêu chuẩn làm người của nhóc.
Chẳng trách Lý Quân lại cực kỳ bao dung, đối đãi với mọi người đều có nguyên tắc riêng của mình, thì ra là như vậy.
Lại nhìn Lý Quân với Lý Diệu, so với anh em, cứ cảm giác bọn họ càng giống quan hệ thầy trò hơn.
Ba người nhìn người khác cắt lúa trong chốc lát, Lý Quân và Khương Hành lại mang Lý Diệu đi tìm công chúa Bạch Tuyết, nhưng đáng tiếc, hôm nay bọn họ không thấy được con mèo béo mập kia, có lẽ trời sắp mưa, vật nhỏ cũng biết về nhà tránh mưa rồi cũng nên.
Bọn họ đi tới quán bán rau củ quen thuộc mua cà tím Lý Diệu muốn ăn và rau củ tươi rồi liền dẹp đường hồi phủ, trên đường trở về còn gặp bác gái Điền.
Bác gái Điền vừa thấy Lý Quân liền mừng rỡ không khép được miệng: "Ai nha, Lý Quân đấy à, các cháu sao lại ra ngoài mua rau thế, đến vườn nhà bác hái không phải là được rồi sao, phiền toái làm gì."
Lý Quân nói: "Không phiền toái, ra ngoài đi vận động một chút thôi ạ."
Bác gái Điền cũng tinh mắt, nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh anh: "Đứa nhỏ này rất giống cháu, là em trai cháu à?" Nghĩ tới Lý Quân tuổi còn trẻ như vậy có lẽ cũng không sinh ra được đứa con lớn như thế.
Lý Diệu rất thích người khác nói nhóc là em trai Lý Quân, vui vẻ nói: "Đúng vậy, cháu là em trai!"
Lý Quân: "Đúng vậy, là em trai ruột."
Bác gái Điền: "Là một cậu nhóc rất đẹp trai! Đúng rồi, cảm ơn cháu đã mua hết gà nhà bác nhé!" Bà kiếm được một số tiền nhỏ.
Lý Quân: "......" Anh chưa từng mua mà.
Khương Hành: "Tiểu Quân, em đi mua gà nhà dì Điền lúc nào thế?" Thấy vẻ mặt mê mang của Lý Quân, hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước mình từng kể cho Lý Ngạn nghe về việc xảy ra giữa Lý Quân và bác gái Điền: "Có phải là anh hai mua hay không?"
Lý Quân: "Là tác phong của anh ấy." Còn lấy danh nghĩa của anh, anh hai quả nhiên không việc gì làm liền thích thay anh rải tiền.
Cảm quan của bác gái Điền đối với Lý Quân và Khương Hành cũng không tệ lắm, khi bọn họ quay về khách sạn còn nhét cho bọn họ một rổ lớn rau củ trái cây tươi, Lý Diệu còn chủ động hỗ trợ xách rổ rau, nhóc nói, đây là thời điểm nghiệm chứng tán đả mà nhóc rèn luyện.
Đi được một nửa, ngón tay của Lý Diệu đều xách đến đỏ, Khương Hành đành phải giúp nhóc đem bí đỏ và dưa chuột nặng nhất trong rổ lấy ra, cầm ở trong tay, Lý Diệu đột nhiên thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lý Diệu nghịch thì nghịch nhưng nhóc nghịch vẫn là trong phạm vi người khác có thể tiếp thu, xét cho cùng, nhóc vẫn là một đứa nhỏ lễ phép: "Cảm ơn anh Hành."
Khương Hành đột nhiên cảm thấy nhóc rất đáng yêu: "Không có gì."
Lý Quân cảm thấy hai người bọn họ ở chung khá tốt, từ sau khi so sánh Khương Hành vơi ba người anh em trong nhà, Lý Quân phát hiện phong cách của Khương Hành khá hợp với anh em nhà anh.
Ba người thắng lợi trở về, rau củ mang về còn nhiều hơn trong dự tính.
Chỉ cần có Lý Quân, Lý Diệu sẽ chạy tới chạy lui xung quanh Lý Quân, ai tới cũng không đuổi đi được.
Tưởng Dao tuy xuất thân trong gia đình phú quý, nhưng cũng không phải loại phu nhân mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bà cũng thích xuống bếp, cũng có rất nhiều đề tài chung với Lý Quân, bà rất cảm kích Lý Quân thường hay dạy dỗ con trai của mình, Lý Diệu có người anh trai như vậy, là rất may mắn.
Để tránh bị Lý phú hào truy hỏi, Hà Uyển Tinh cũng chui vào bếp, tiếp tục làm em gái rửa rau, còn được Tưởng Dao khen vài câu là người con gái hiền huệ chu đáo, Hà Uyển Tinh tự nói với bản thân không nên tưởng thật, có lẽ người ta chỉ là khách khí với cô mà thôi, nhưng được nữ thần mà ngay cả mình cũng nhìn đến thất thần khích lệ, vẫn là có chút lâng lâng.
Bề ngoài Tưởng Dao nhìn như xinh đẹp nhu nhược, nhưng kỳ thực là một phụ nữ có năng lực hành động mười phần, bà và Lý Quân đúng là khác nhau.
Đối với hai người vợ trước của Lý Cẩm, kỳ thực bà càng tò mò về mẹ của Lý Quân hơn, dù sao cũng thường xuyên nghe thấy Lý Cẩm nhắc tới tính tình Lý Quân giống mẹ của anh.
Không lâu sau, Lương Chỉ Duyên cũng tiến vào hỗ trợ, khách sạn chỉ có ba cô gái, cô vẫn nên ở chung với mấy cô gái khác thì thoải mái hơn.
Bên ngoài một người là lão đại, một người là trẻ con, một người là Khương Hành, không ai có thể nói chuyện với cô được, còn Đồng Hạo Văn cũng không biết đã trốn đi chỗ nào rồi.
Trong phòng bếp là một mảnh hài hòa, còn không khí ngoài phòng khách thì lại khác.
Lý Diệu không ngồi yên được, ngồi ở phòng khách một lát liền chuồn ra ngoài chơi, nhóc đi ra xe lấy quả bóng mà mình mang tới, cùng với Đồng Hạo Văn không biết từ chỗ nào chui ra đá bóng trên mặt cỏ, hai người chơi cũng khá vui vẻ.
Đồng Hạo Văn cực kỳ cảm động, cuối cùng cũng tìm được phương thức để phát huy sở trường của bản thân -- chơi cùng, cùng chơi với tiểu thiếu gia!
Hai người ở trong sân tâng bóng, xem ai tâng số lần nhiều hơn, Lý Diệu chơi rất vui vẻ, lúc này trời có gió, cũng không có ánh nắng, nên cũng không coi là nóng lắm.
Hiện tại người khổ sở nhất phải kể tới Khương Hành, hiện tại hắn giống như một con dê đang chờ bị làm thịt, chờ bị con người giết, quá trình này cực kỳ dày vò. Hắn vừa trở về, liền nghe trợ lý lặng lẽ kể cho hắn hành vi vừa rồi của Lý Cẩm, tìm từng vị khách mời nói chuyện phiếm, nghe bọn họ khen Lý Quân, thay phiên một vòng, nhưng cũng chưa tới lượt Khương Hành, mà hiện tại Khương Hành đang ngồi đối diện Lý Cẩm.
Khương Hành thấp thỏm bất an trong lòng.
Lý Cẩm cũng không có ý tứ muốn khó xử Khương Hành, ông uống xong một ngụm trà, nói với Khương Hành: "Đi, chúng ta đi xem Diệu Diệu bọn nó đá bóng."
Tiếng Lý Diệu hô to mình thắng lợi từ bên ngoài truyền tới, hai người nghe được rõ ràng chính xác.
Khương Hành cũng không cảm thấy nhẹ nhàng, trong lòng còn có một tảng đá lớn đè nặng, nặng trĩu.
Sắc trời vẫn âm trầm như cũ, mưa vẫn chưa rơi xuống, nhưng buổi sáng cũng đã có mưa rơi, sớm bị cái nóng hong khô.
Lý Diệu thấy Lý Cẩm đi ra, gọi ông: "Ba ba, ba có muốn tới đây thi đấu với bọn con không?"
Lý Cẩm suy xét tới xung quanh mình đều là máy quay, cũng không muốn làm bẩn quần áo và giày, nói: "Ba không chơi, ba ở chỗ này nhìn con đá."
Lý Diệu: "Được ạ!"
Không xứng có được tên họ Đồng Hạo Văn vẫn tiếp tục cùng chơi đá bóng với thái tử, hai người lúc này cũng không chơi tâng bóng nữa, sửa sang phòng thủ hơn người.
Khương Hành liền đứng cạnh Lý Cẩm, trong lòng chờ đợi Lý Quân nhanh xong việc trong bếp tới đây giải cứu hắn.
Gió ngừng, Khương Hành đứng cạnh Lý Cẩm cảm thấy có áp lực, tuy Lý Cẩm hơi có bụng, nhưng dáng người ông cũng không lùn, đứng ở bên cạnh Khương Hành còn lộ ra uy áp vô hình, đó là một loại khí thế kinh nghiệm được lắng đọng trên thương trường của một người.
Bởi vậy có thể thấy được, Lý Cẩm có ý định phơi Khương Hành, người sớm nhất biết được Lý Quân kết giao bạn trai không phải Lý Tấn, cũng không phải Lý Ngạn mà là người làm cha như ông, vì sao lại biết, tự nhiên là có một lần ông tới nhà Lý Quân ở, phát hiện trong nhà anh nơi chốn đều là đồ dùng của hai người, lúc ấy ông liền biết Lý Quân sống chung với người khác, hơn nữa còn là một người đàn ông.
Lúc ấy Lý Quân cho rằng ông không chú ý tới, nhưng sao có thể chứ, so với hai đứa con trai lớn khác, người ông quan tâm nhất là đứa con thứ ba. Sau đó, ông bắt đầu điều tra người đàn ông sống cùng Lý Quân, còn tưởng rằng là một người thường, ai có thể ngờ cư nhiên là đại danh đỉnh đỉnh Khương Hành, Lý Cẩm cũng xem qua phim Khương Hành đóng vai chính. Trong phim và ngoài đời, tự nhiên là không giống nhau, chưa tiếp xúc qua, sao có thể biết hắn là người như thế nào, ông tin tưởng ánh mắt của Lý Quân, nhưng người làm cha, dù gì cũng phải tham dự vào quá trình con trai lựa chọn đối tượng một chút, dù sao, quá trình trưởng thành của Lý Quân và những đứa con trai khác trải qua không giống nhau.
Thành viên gia đình Lý gia không ít, nhưng quan hệ cực kỳ đơn giản, không có tranh đấu phức tạp bên trong, đệ hữu huynh cung, Lý Cẩm cảm thấy điều này ít nhiều là do mẹ của Lý Quân lúc ban đầu đã dốc lòng yêu thương và dạy dỗ mấy đứa nhỏ.
Đi vào khách sạn, nhìn thấy Khương Hành, Lý Cẩm chân chính ý thức được Lý Quân đã trưởng thành đến mức có thể độc lập.
Trong đầu vẫn luôn nhớ rõ bóng dáng cô đơn của đứa nhỏ vừa mới mất mẹ.
Mẹ của Lý Quân là một người phụ nữ dịu dàng, bà không có dung mạo siêu quần, nhưng bà có khí chất dịu dàng, hành vi khéo léo, thục nữ điển phạm, ở chung với người khác cực kỳ thoải mái, đương nhiên, bà ở trước mặt chồng cũng có tính cách riêng của bản thân, đây là việc riêng của bà và Lý Cẩm.
Bà là một người phụ nữ rộng lượng, đối với hai đứa con trai lớn của Lý Cẩm cũng không tồi, khi Lý Cẩm và người vợ đầu tiên ly hôn, hai đứa con trai lớn, một đứa 5 tuổi một đứa 3 tuổi, đều chưa hiểu chuyện, lứa tuổi cần người lớn trong nhà chỉ dẫn, phẩm hạnh của người vợ đầu tiên như thế nào ông không đánh giá gì nhiều, sau khi mẹ của Lý Quân xuất hiện đối xử với hai đứa nhỏ như con ruột, Lý Cẩm cho rằng nếu ông cưới một người phụ nữ tâm tư bất chính, hai đứa con trai lớn của ông có khả năng sẽ đi sai đường, tương lai gia đình cũng có thể rơi vào các loại phân tranh.
Lý Cẩm thu hồi lại hoài niệm, đột nhiên quay đầu nói với Khương Hành: "Khương Hành, cậu cảm thấy cậu muốn mấy trăm triệu mới có thể rời khỏi Tiểu Quân?"
Khương Hành đang nhìn chằm chằm đến xuất thần đóa hoa cúc nhỏ trước mặt, bị hỏi như vậy, liền trợn tròn mắt: "....." Sao ngài lại đột nhiên như vậy chứ!
Mà lúc này vừa lúc Lý Quân hoàn thành xong nhiệm vụ của mình đi ra từ phòng bếp, liền nghe được ba anh đang nói đùa với Khương Hành.
Lý Quân đi tới giữa bọn họ, cười nói với ba anh: "Ba, ba đừng dọa anh ấy, đầu óc vốn đã không đủ dùng." Thật là một giây không nhìn liền bắt nạt bạn trai anh, người nhà anh đúng là thích gây chuyện mà.
Khương Hành: Ngài là nghiêm túc sao!?
Lý Cẩm thở dài: Ta nghiêm túc đấy, người ngu như vậy sao có thể xứng với con trai của ta chứ!
Lý Diệu khá là thích, nhóc còn tự mình cảm tưởng: "Trước kia giáo viên cũng mang bọn em đi xem ruộng thí nghiệm, nhưng mà không chân thật như lúc này."
Lý Quân đặt tay lên vai nhóc: "Dù sao đi nhiều nơi xem nhiều thứ cũng không sai, không thể làm ếch ngồi đáy giếng, còn nhớ lúc trước anh nói qua tam quý nhân không?"
Lý Diệu: "Nhớ ạ, em biết đạo lý hạ trùng không thể ngữ băng (sâu mùa hạ không thể nào hiểu được cái lạnh của băng), còn có triều khuẩn không biết hối sóc, huệ cô không biết xuân thu (Triều Khuẩn - là một loại thực vật yếu đuối nhất, Huệ Cô - một loại ve sầu, sinh mùa xuân thì mùa hè chết, sinh mùa hè thì mùa thu chết) (Bí: nói túm lại mấy câu này có nghĩa là ếch ngồi đáy giếng)
Lý Quân: "Thông minh, chỉ cần chỉ cần em có thể hiểu được đạo lý trong đó là được."
Lý Diệu: "Em biết."
Lý Quân lại vỗ vỗ bờ vai nhóc, coi đứa em trai kém anh mười mấy tuổi này thành bạn bè mà đối đãi.
Lý Diệu được cổ vũ cực kỳ kiêu ngạo ưỡn ngực, cười đến vẻ, tiểu gia hỏa kế thừa gen tốt đẹp của ba mẹ, tuổi còn nhỏ những đã có thể nhìn ra diện mạo của nhóc sau này, hẳn cũng là một chàng trai anh tuấn.
Khương Hành đứng ở một bên, nhìn cách truyền dạy một vài cách làm người của Lý Quân cho Lý Diệu, một vài tiểu cố sự dễ hiểu, có lẽ Lý Diệu hiện tại cũng chỉ cái biết cái không, nhưng dần dần sau khi hình thành thói quen, nhóc sẽ nhớ kỹ lời dạy của Lý Quân, đem những kinh nghiệm mà người đi trước đúc kết ghi tạc trong lòng, trở thành tiêu chuẩn làm người của nhóc.
Chẳng trách Lý Quân lại cực kỳ bao dung, đối đãi với mọi người đều có nguyên tắc riêng của mình, thì ra là như vậy.
Lại nhìn Lý Quân với Lý Diệu, so với anh em, cứ cảm giác bọn họ càng giống quan hệ thầy trò hơn.
Ba người nhìn người khác cắt lúa trong chốc lát, Lý Quân và Khương Hành lại mang Lý Diệu đi tìm công chúa Bạch Tuyết, nhưng đáng tiếc, hôm nay bọn họ không thấy được con mèo béo mập kia, có lẽ trời sắp mưa, vật nhỏ cũng biết về nhà tránh mưa rồi cũng nên.
Bọn họ đi tới quán bán rau củ quen thuộc mua cà tím Lý Diệu muốn ăn và rau củ tươi rồi liền dẹp đường hồi phủ, trên đường trở về còn gặp bác gái Điền.
Bác gái Điền vừa thấy Lý Quân liền mừng rỡ không khép được miệng: "Ai nha, Lý Quân đấy à, các cháu sao lại ra ngoài mua rau thế, đến vườn nhà bác hái không phải là được rồi sao, phiền toái làm gì."
Lý Quân nói: "Không phiền toái, ra ngoài đi vận động một chút thôi ạ."
Bác gái Điền cũng tinh mắt, nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh anh: "Đứa nhỏ này rất giống cháu, là em trai cháu à?" Nghĩ tới Lý Quân tuổi còn trẻ như vậy có lẽ cũng không sinh ra được đứa con lớn như thế.
Lý Diệu rất thích người khác nói nhóc là em trai Lý Quân, vui vẻ nói: "Đúng vậy, cháu là em trai!"
Lý Quân: "Đúng vậy, là em trai ruột."
Bác gái Điền: "Là một cậu nhóc rất đẹp trai! Đúng rồi, cảm ơn cháu đã mua hết gà nhà bác nhé!" Bà kiếm được một số tiền nhỏ.
Lý Quân: "......" Anh chưa từng mua mà.
Khương Hành: "Tiểu Quân, em đi mua gà nhà dì Điền lúc nào thế?" Thấy vẻ mặt mê mang của Lý Quân, hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước mình từng kể cho Lý Ngạn nghe về việc xảy ra giữa Lý Quân và bác gái Điền: "Có phải là anh hai mua hay không?"
Lý Quân: "Là tác phong của anh ấy." Còn lấy danh nghĩa của anh, anh hai quả nhiên không việc gì làm liền thích thay anh rải tiền.
Cảm quan của bác gái Điền đối với Lý Quân và Khương Hành cũng không tệ lắm, khi bọn họ quay về khách sạn còn nhét cho bọn họ một rổ lớn rau củ trái cây tươi, Lý Diệu còn chủ động hỗ trợ xách rổ rau, nhóc nói, đây là thời điểm nghiệm chứng tán đả mà nhóc rèn luyện.
Đi được một nửa, ngón tay của Lý Diệu đều xách đến đỏ, Khương Hành đành phải giúp nhóc đem bí đỏ và dưa chuột nặng nhất trong rổ lấy ra, cầm ở trong tay, Lý Diệu đột nhiên thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lý Diệu nghịch thì nghịch nhưng nhóc nghịch vẫn là trong phạm vi người khác có thể tiếp thu, xét cho cùng, nhóc vẫn là một đứa nhỏ lễ phép: "Cảm ơn anh Hành."
Khương Hành đột nhiên cảm thấy nhóc rất đáng yêu: "Không có gì."
Lý Quân cảm thấy hai người bọn họ ở chung khá tốt, từ sau khi so sánh Khương Hành vơi ba người anh em trong nhà, Lý Quân phát hiện phong cách của Khương Hành khá hợp với anh em nhà anh.
Ba người thắng lợi trở về, rau củ mang về còn nhiều hơn trong dự tính.
Chỉ cần có Lý Quân, Lý Diệu sẽ chạy tới chạy lui xung quanh Lý Quân, ai tới cũng không đuổi đi được.
Tưởng Dao tuy xuất thân trong gia đình phú quý, nhưng cũng không phải loại phu nhân mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bà cũng thích xuống bếp, cũng có rất nhiều đề tài chung với Lý Quân, bà rất cảm kích Lý Quân thường hay dạy dỗ con trai của mình, Lý Diệu có người anh trai như vậy, là rất may mắn.
Để tránh bị Lý phú hào truy hỏi, Hà Uyển Tinh cũng chui vào bếp, tiếp tục làm em gái rửa rau, còn được Tưởng Dao khen vài câu là người con gái hiền huệ chu đáo, Hà Uyển Tinh tự nói với bản thân không nên tưởng thật, có lẽ người ta chỉ là khách khí với cô mà thôi, nhưng được nữ thần mà ngay cả mình cũng nhìn đến thất thần khích lệ, vẫn là có chút lâng lâng.
Bề ngoài Tưởng Dao nhìn như xinh đẹp nhu nhược, nhưng kỳ thực là một phụ nữ có năng lực hành động mười phần, bà và Lý Quân đúng là khác nhau.
Đối với hai người vợ trước của Lý Cẩm, kỳ thực bà càng tò mò về mẹ của Lý Quân hơn, dù sao cũng thường xuyên nghe thấy Lý Cẩm nhắc tới tính tình Lý Quân giống mẹ của anh.
Không lâu sau, Lương Chỉ Duyên cũng tiến vào hỗ trợ, khách sạn chỉ có ba cô gái, cô vẫn nên ở chung với mấy cô gái khác thì thoải mái hơn.
Bên ngoài một người là lão đại, một người là trẻ con, một người là Khương Hành, không ai có thể nói chuyện với cô được, còn Đồng Hạo Văn cũng không biết đã trốn đi chỗ nào rồi.
Trong phòng bếp là một mảnh hài hòa, còn không khí ngoài phòng khách thì lại khác.
Lý Diệu không ngồi yên được, ngồi ở phòng khách một lát liền chuồn ra ngoài chơi, nhóc đi ra xe lấy quả bóng mà mình mang tới, cùng với Đồng Hạo Văn không biết từ chỗ nào chui ra đá bóng trên mặt cỏ, hai người chơi cũng khá vui vẻ.
Đồng Hạo Văn cực kỳ cảm động, cuối cùng cũng tìm được phương thức để phát huy sở trường của bản thân -- chơi cùng, cùng chơi với tiểu thiếu gia!
Hai người ở trong sân tâng bóng, xem ai tâng số lần nhiều hơn, Lý Diệu chơi rất vui vẻ, lúc này trời có gió, cũng không có ánh nắng, nên cũng không coi là nóng lắm.
Hiện tại người khổ sở nhất phải kể tới Khương Hành, hiện tại hắn giống như một con dê đang chờ bị làm thịt, chờ bị con người giết, quá trình này cực kỳ dày vò. Hắn vừa trở về, liền nghe trợ lý lặng lẽ kể cho hắn hành vi vừa rồi của Lý Cẩm, tìm từng vị khách mời nói chuyện phiếm, nghe bọn họ khen Lý Quân, thay phiên một vòng, nhưng cũng chưa tới lượt Khương Hành, mà hiện tại Khương Hành đang ngồi đối diện Lý Cẩm.
Khương Hành thấp thỏm bất an trong lòng.
Lý Cẩm cũng không có ý tứ muốn khó xử Khương Hành, ông uống xong một ngụm trà, nói với Khương Hành: "Đi, chúng ta đi xem Diệu Diệu bọn nó đá bóng."
Tiếng Lý Diệu hô to mình thắng lợi từ bên ngoài truyền tới, hai người nghe được rõ ràng chính xác.
Khương Hành cũng không cảm thấy nhẹ nhàng, trong lòng còn có một tảng đá lớn đè nặng, nặng trĩu.
Sắc trời vẫn âm trầm như cũ, mưa vẫn chưa rơi xuống, nhưng buổi sáng cũng đã có mưa rơi, sớm bị cái nóng hong khô.
Lý Diệu thấy Lý Cẩm đi ra, gọi ông: "Ba ba, ba có muốn tới đây thi đấu với bọn con không?"
Lý Cẩm suy xét tới xung quanh mình đều là máy quay, cũng không muốn làm bẩn quần áo và giày, nói: "Ba không chơi, ba ở chỗ này nhìn con đá."
Lý Diệu: "Được ạ!"
Không xứng có được tên họ Đồng Hạo Văn vẫn tiếp tục cùng chơi đá bóng với thái tử, hai người lúc này cũng không chơi tâng bóng nữa, sửa sang phòng thủ hơn người.
Khương Hành liền đứng cạnh Lý Cẩm, trong lòng chờ đợi Lý Quân nhanh xong việc trong bếp tới đây giải cứu hắn.
Gió ngừng, Khương Hành đứng cạnh Lý Cẩm cảm thấy có áp lực, tuy Lý Cẩm hơi có bụng, nhưng dáng người ông cũng không lùn, đứng ở bên cạnh Khương Hành còn lộ ra uy áp vô hình, đó là một loại khí thế kinh nghiệm được lắng đọng trên thương trường của một người.
Bởi vậy có thể thấy được, Lý Cẩm có ý định phơi Khương Hành, người sớm nhất biết được Lý Quân kết giao bạn trai không phải Lý Tấn, cũng không phải Lý Ngạn mà là người làm cha như ông, vì sao lại biết, tự nhiên là có một lần ông tới nhà Lý Quân ở, phát hiện trong nhà anh nơi chốn đều là đồ dùng của hai người, lúc ấy ông liền biết Lý Quân sống chung với người khác, hơn nữa còn là một người đàn ông.
Lúc ấy Lý Quân cho rằng ông không chú ý tới, nhưng sao có thể chứ, so với hai đứa con trai lớn khác, người ông quan tâm nhất là đứa con thứ ba. Sau đó, ông bắt đầu điều tra người đàn ông sống cùng Lý Quân, còn tưởng rằng là một người thường, ai có thể ngờ cư nhiên là đại danh đỉnh đỉnh Khương Hành, Lý Cẩm cũng xem qua phim Khương Hành đóng vai chính. Trong phim và ngoài đời, tự nhiên là không giống nhau, chưa tiếp xúc qua, sao có thể biết hắn là người như thế nào, ông tin tưởng ánh mắt của Lý Quân, nhưng người làm cha, dù gì cũng phải tham dự vào quá trình con trai lựa chọn đối tượng một chút, dù sao, quá trình trưởng thành của Lý Quân và những đứa con trai khác trải qua không giống nhau.
Thành viên gia đình Lý gia không ít, nhưng quan hệ cực kỳ đơn giản, không có tranh đấu phức tạp bên trong, đệ hữu huynh cung, Lý Cẩm cảm thấy điều này ít nhiều là do mẹ của Lý Quân lúc ban đầu đã dốc lòng yêu thương và dạy dỗ mấy đứa nhỏ.
Đi vào khách sạn, nhìn thấy Khương Hành, Lý Cẩm chân chính ý thức được Lý Quân đã trưởng thành đến mức có thể độc lập.
Trong đầu vẫn luôn nhớ rõ bóng dáng cô đơn của đứa nhỏ vừa mới mất mẹ.
Mẹ của Lý Quân là một người phụ nữ dịu dàng, bà không có dung mạo siêu quần, nhưng bà có khí chất dịu dàng, hành vi khéo léo, thục nữ điển phạm, ở chung với người khác cực kỳ thoải mái, đương nhiên, bà ở trước mặt chồng cũng có tính cách riêng của bản thân, đây là việc riêng của bà và Lý Cẩm.
Bà là một người phụ nữ rộng lượng, đối với hai đứa con trai lớn của Lý Cẩm cũng không tồi, khi Lý Cẩm và người vợ đầu tiên ly hôn, hai đứa con trai lớn, một đứa 5 tuổi một đứa 3 tuổi, đều chưa hiểu chuyện, lứa tuổi cần người lớn trong nhà chỉ dẫn, phẩm hạnh của người vợ đầu tiên như thế nào ông không đánh giá gì nhiều, sau khi mẹ của Lý Quân xuất hiện đối xử với hai đứa nhỏ như con ruột, Lý Cẩm cho rằng nếu ông cưới một người phụ nữ tâm tư bất chính, hai đứa con trai lớn của ông có khả năng sẽ đi sai đường, tương lai gia đình cũng có thể rơi vào các loại phân tranh.
Lý Cẩm thu hồi lại hoài niệm, đột nhiên quay đầu nói với Khương Hành: "Khương Hành, cậu cảm thấy cậu muốn mấy trăm triệu mới có thể rời khỏi Tiểu Quân?"
Khương Hành đang nhìn chằm chằm đến xuất thần đóa hoa cúc nhỏ trước mặt, bị hỏi như vậy, liền trợn tròn mắt: "....." Sao ngài lại đột nhiên như vậy chứ!
Mà lúc này vừa lúc Lý Quân hoàn thành xong nhiệm vụ của mình đi ra từ phòng bếp, liền nghe được ba anh đang nói đùa với Khương Hành.
Lý Quân đi tới giữa bọn họ, cười nói với ba anh: "Ba, ba đừng dọa anh ấy, đầu óc vốn đã không đủ dùng." Thật là một giây không nhìn liền bắt nạt bạn trai anh, người nhà anh đúng là thích gây chuyện mà.
Khương Hành: Ngài là nghiêm túc sao!?
Lý Cẩm thở dài: Ta nghiêm túc đấy, người ngu như vậy sao có thể xứng với con trai của ta chứ!
Tác giả :
Nhập Loạn