Trước Khi Trọng Sinh Đạo Lữ Không Uống Thuốc
Chương 22: Phiên ngoại 02
Đuôi nhỏ uống trộm rượu của Hạ tiên sinh.
Đuôi nhỏ: “Không ngon *chép miệng*”
Hữu hộ pháp:” … Ngài cũng đã uống rồi.”
Đuôi nhỏ: “*vô tội* Tỷ nhìn lầm rồi, không phải ta uống.”
Hữu hộ pháp: “??? (Ngài nghĩ ta mù sao?)”
Hạ tiên sinh đến nhìn thấy cái bình rỗng.
Đuôi nhỏ: “Không phải ta uống, ợ.”
Hạ tiên sinh: …
Hữu hộ pháp: “Khụ khụ, tiên sinh là ta uống, tông chủ chỉ thử một chút thôi, ngài cũng biết tửu lượng ngài ấy không tốt.”
Hạ tiên sinh: “Ừm ta đã biết.”
Sau đó Hạ tiên sinh mang đuôi nhỏ đi.
Đuôi nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng y, lấy tay nghịch nghịch tóc y, tự chơi vô cùng vui vẻ.
Hạ tiên sinh: “Uống nhiều hay ít?”
Đuôi nhỏ: “Ta chỉ uống chút chút.”
Hạ tiên sinh: “Chút chút là bao nhiêu?”
Đuôi nhỏ: “(so sánh với cái vại nước) Một vò nhỏ.”
Hạ tiên sinh trầm mặc, ôm chặt đuôi nhỏ, quả nhiên say đến hồ đồ rồi.
Hạ tiên sinh: “Sau này không được uống nữa.”
Đuôi nhỏ được hôn, ngoan ngoãn đáp ứng.
Hạ tiên sinh bị manh không chịu được, đêm đó đè đuôi nhỏ, đuôi nhỏ bị ép khô.
Đây chính là một câu chuyện bi thương.
Đuôi nhỏ: “Không ngon *chép miệng*”
Hữu hộ pháp:” … Ngài cũng đã uống rồi.”
Đuôi nhỏ: “*vô tội* Tỷ nhìn lầm rồi, không phải ta uống.”
Hữu hộ pháp: “??? (Ngài nghĩ ta mù sao?)”
Hạ tiên sinh đến nhìn thấy cái bình rỗng.
Đuôi nhỏ: “Không phải ta uống, ợ.”
Hạ tiên sinh: …
Hữu hộ pháp: “Khụ khụ, tiên sinh là ta uống, tông chủ chỉ thử một chút thôi, ngài cũng biết tửu lượng ngài ấy không tốt.”
Hạ tiên sinh: “Ừm ta đã biết.”
Sau đó Hạ tiên sinh mang đuôi nhỏ đi.
Đuôi nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng y, lấy tay nghịch nghịch tóc y, tự chơi vô cùng vui vẻ.
Hạ tiên sinh: “Uống nhiều hay ít?”
Đuôi nhỏ: “Ta chỉ uống chút chút.”
Hạ tiên sinh: “Chút chút là bao nhiêu?”
Đuôi nhỏ: “(so sánh với cái vại nước) Một vò nhỏ.”
Hạ tiên sinh trầm mặc, ôm chặt đuôi nhỏ, quả nhiên say đến hồ đồ rồi.
Hạ tiên sinh: “Sau này không được uống nữa.”
Đuôi nhỏ được hôn, ngoan ngoãn đáp ứng.
Hạ tiên sinh bị manh không chịu được, đêm đó đè đuôi nhỏ, đuôi nhỏ bị ép khô.
Đây chính là một câu chuyện bi thương.
Tác giả :
Giang Nam Hồn Cô Nương