Trước Khi Gặp Em Năm Phút, Thế Giới Nhỏ Chỉ Có Mình Anh
Chương 15-2: Ngoại truyện: Cứ tưởng rằng anh không hề yêu em nữa
P/s:Đột nhiên nghĩ ra vài tình huống này nhưng không hợp với Tần Vũ nên nhét thành một cốt truyện nhỏ. Dù sao cũng nghĩ ra rồi, viết thành truyện tặng đến mấy bạn đọc truyện mình luôn.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mình, hóng like và cmt nhé =))
.
Tôi nói với anh: “Hôm nay em suýt nữa ngã từ cầu thang xuống.”
Cứ tưởng anh sẽ nói: “Em yêu, lần sau cẩn thận nhé.”
Nhưng anh lại nói: “Lau chậm thôi không ngã được đâu.”Tôi nghĩ rằng anh không còn yêu tôi nữa, không quan tâm tôi nữa. Sau này tôi thấy cầu thang nhà mình sạch sẽ khác thường, sạch đến nỗi tôi không phải lau nữa; một tháng sau tôi mới biết rằng đó là do mỗi ngày anh đều lau nhà cho tôi.
Tôi nói với anh: “ Xe em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng mới tới bến xe.”
Cứ tưởng rằng anh sẽ quan tâm nói: “ Sao em không gọi taxi, có mệt không?”
Nhưng anh lại nói: “ Cũng gần mà, em cũng giảm béo luôn đi.”
Tôi thật tức giận, rõ ràng anh không yêu tôi, không quan tâm đến tôi. Ngày hôm sau, tôi thấy anh để chìa khóa xe của anh trên bàn cho tôi, còn chuẩn bị bữa sáng đầy đủ cho tôi nữa.
Tôi nói với anh: “ Em muốn đi Hokkaido và Hà Lan, em muốn đi ngắm những cánh đồng hoa thơ mộng.”
Cứ tưởng rằng anh sẽ nhẹ nhàng nói: “ Em muốn đi đâu? Chúng ta cùng lên kế hoạch.” Cho dù miễn cưỡng vài câu cũng được.
Nhưng anh lại nói: “ Nhạt nhẽo, tốn bao nhiêu tiền chỉ để đi đến cái nơi nhạt nhẽo đấy.”
Thật bực mình, thật sự anh không yêu tôi, không hiểu tôi. Sau này, tôi thấy tất cả các trang báo giới thiệu về hoa trong tạp chí du lịch trong nhà mình, cho dù là báo trong nước hay báo nước ngoài đều có vết nhăn và những dấu tích của anh.
Tôi nói với anh: “ Em ra ngoài với bạn, tối muộn mới về nhà.”
Cứ nghĩ rằng anh sẽ quan tâm hỏi han: “ Em đi với ai, nhớ phải mở điện thoại và về sớm đấy.”
Nhưng anh lại nói: “Tùy em, em vui là được.”
Tôi thực sự tức giận, anh không còn yêu tôi nữa, không hề quan tâm tôi. Sau đó, tôi giận dỗi đi đến hơn ba giờ sáng mới về, lúc về thì nhìn thấy anh ngồi ngủ ở sopha đợi tôi.
Tôi nói với anh: “ Em đến tháng, bụng em đau quá.”
Cứ tưởng rằng anh sẽ an ủi em rằng: “ Chịu đựng chút vậy, mấy ngày sẽ khỏi thôi.”
Nhưng anh lại nói: “ Phụ nữ thật phiền phức, chịu không nổi.”
Tôi bị tổn thương, anh không yêu tôi, không còn thương tôi nữa. Sau đó, đồ ăn vặt trong nhà có thêm nhiều socola và đậu đỏ, đều là anh mua nhưng anh không hề ăn. Cứ như thế một tháng liền. Trong mấy tuần liền, ngày nào anh cũng nấu canh đậu đỏ cho tôi…
Tôi nói với anh: “ Em rất hạnh phúc khi lấy anh, em là người đàn ông tốt nhất trên đời.”
Cứ nghĩ rằng anh sẽ vui vẻ trả lời tôi: “ Anh cũng thấy vậy, em là người vợ tốt nhất trên đời.”
Nhưng anh lại nói: “ Cưới thì cũng cưới rồi, nếu không em còn muốn thế nào?”
Tôi buồn đấy, anh thật sự hết yêu tôi rồi, không hiểu tôi nữa. Sau đó, trước khi ngủ tôi vô tình thấy anh dùng giấy lau bức ảnh cưới ở đầu giường, rồi đứng đó rất lâu và nở nụ cười hạnh phúc.
…
Cuối cùng em cũng hiểu, bề ngoài anh không hề quan tâm nhưng bên trong anh là tình yêu không biết diễn tả bằng lời, là trái tim luôn dành hết cho em. Hóa ra anh vẫn yêu em rất nhiều. Chỉ là không nói ra thôi. Đó là cách yêu của anh, một cách khác biệt.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mình, hóng like và cmt nhé =))
.
Tôi nói với anh: “Hôm nay em suýt nữa ngã từ cầu thang xuống.”
Cứ tưởng anh sẽ nói: “Em yêu, lần sau cẩn thận nhé.”
Nhưng anh lại nói: “Lau chậm thôi không ngã được đâu.”Tôi nghĩ rằng anh không còn yêu tôi nữa, không quan tâm tôi nữa. Sau này tôi thấy cầu thang nhà mình sạch sẽ khác thường, sạch đến nỗi tôi không phải lau nữa; một tháng sau tôi mới biết rằng đó là do mỗi ngày anh đều lau nhà cho tôi.
Tôi nói với anh: “ Xe em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng mới tới bến xe.”
Cứ tưởng rằng anh sẽ quan tâm nói: “ Sao em không gọi taxi, có mệt không?”
Nhưng anh lại nói: “ Cũng gần mà, em cũng giảm béo luôn đi.”
Tôi thật tức giận, rõ ràng anh không yêu tôi, không quan tâm đến tôi. Ngày hôm sau, tôi thấy anh để chìa khóa xe của anh trên bàn cho tôi, còn chuẩn bị bữa sáng đầy đủ cho tôi nữa.
Tôi nói với anh: “ Em muốn đi Hokkaido và Hà Lan, em muốn đi ngắm những cánh đồng hoa thơ mộng.”
Cứ tưởng rằng anh sẽ nhẹ nhàng nói: “ Em muốn đi đâu? Chúng ta cùng lên kế hoạch.” Cho dù miễn cưỡng vài câu cũng được.
Nhưng anh lại nói: “ Nhạt nhẽo, tốn bao nhiêu tiền chỉ để đi đến cái nơi nhạt nhẽo đấy.”
Thật bực mình, thật sự anh không yêu tôi, không hiểu tôi. Sau này, tôi thấy tất cả các trang báo giới thiệu về hoa trong tạp chí du lịch trong nhà mình, cho dù là báo trong nước hay báo nước ngoài đều có vết nhăn và những dấu tích của anh.
Tôi nói với anh: “ Em ra ngoài với bạn, tối muộn mới về nhà.”
Cứ nghĩ rằng anh sẽ quan tâm hỏi han: “ Em đi với ai, nhớ phải mở điện thoại và về sớm đấy.”
Nhưng anh lại nói: “Tùy em, em vui là được.”
Tôi thực sự tức giận, anh không còn yêu tôi nữa, không hề quan tâm tôi. Sau đó, tôi giận dỗi đi đến hơn ba giờ sáng mới về, lúc về thì nhìn thấy anh ngồi ngủ ở sopha đợi tôi.
Tôi nói với anh: “ Em đến tháng, bụng em đau quá.”
Cứ tưởng rằng anh sẽ an ủi em rằng: “ Chịu đựng chút vậy, mấy ngày sẽ khỏi thôi.”
Nhưng anh lại nói: “ Phụ nữ thật phiền phức, chịu không nổi.”
Tôi bị tổn thương, anh không yêu tôi, không còn thương tôi nữa. Sau đó, đồ ăn vặt trong nhà có thêm nhiều socola và đậu đỏ, đều là anh mua nhưng anh không hề ăn. Cứ như thế một tháng liền. Trong mấy tuần liền, ngày nào anh cũng nấu canh đậu đỏ cho tôi…
Tôi nói với anh: “ Em rất hạnh phúc khi lấy anh, em là người đàn ông tốt nhất trên đời.”
Cứ nghĩ rằng anh sẽ vui vẻ trả lời tôi: “ Anh cũng thấy vậy, em là người vợ tốt nhất trên đời.”
Nhưng anh lại nói: “ Cưới thì cũng cưới rồi, nếu không em còn muốn thế nào?”
Tôi buồn đấy, anh thật sự hết yêu tôi rồi, không hiểu tôi nữa. Sau đó, trước khi ngủ tôi vô tình thấy anh dùng giấy lau bức ảnh cưới ở đầu giường, rồi đứng đó rất lâu và nở nụ cười hạnh phúc.
…
Cuối cùng em cũng hiểu, bề ngoài anh không hề quan tâm nhưng bên trong anh là tình yêu không biết diễn tả bằng lời, là trái tim luôn dành hết cho em. Hóa ra anh vẫn yêu em rất nhiều. Chỉ là không nói ra thôi. Đó là cách yêu của anh, một cách khác biệt.
Tác giả :
Tiêu Mĩ Nhân