Trước Khi Các Vì Sao Đến
Chương 16
Ánh trăng xuất hiện, bị những đám mây bao phủ, chỉ còn lại một chút ánh sáng, bên ngoài nổi gió, tiếng gió gào rít vang lên.
Trước khi Hứa Nhượng đến, Bạch Ly đi vào bếp đun một ấm nước nóng và thu dọn bộ ấm trà ở phòng khách.
Cô biết rằng sau khi ký hợp đồng với Trung tâm Hoàn Cầu, thì đồng nghĩa với việc cô đã bán tất cả thông tin của mình cho Hứa Nhượng, cả số điện thoại di động lẫn địa chỉ của cô.
Thực tế, Hứa Nhượng biết những thứ này, cô cũng thấy bình thường.
Dù sao thì cô cũng không định tránh mặt anh.
Nửa giờ sau, cửa nhà bị gõ, nhưng chỉ gõ hai lần, Bạch Ly chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gõ cửa liền biết đó là Hứa Nhượng, đó là thói quen của anh trước đây, thói quen là một thứ rất đáng sợ.
Cô hiểu rõ những hành động, thói quen của anh như lòng bàn tay.
Bạch Ly vừa để lá trà vào ấm, tiếng quả va vào thành ấm, cô đặt xuống rồi mới chậm rì rì đi mở cửa cho Hứa Nhượng.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông mặc một chiếc áo gió màu đen, bên trong mặc một chiếc áo len trắng để giảm bớt cái lạnh.
Bạch Ly và anh nhìn nhau ba giây, không thể nhìn thấu cảm xúc của Hứa Nhượng qua con ngươi của anh, chỉ cảm nhận được xung quanh anh phát ra hơi thở tức giận.
“Uống trà trái cây việt quất không?” Bạch Ly mở miệng, phá vỡ sự im lặng, nghiêng người nhường chỗ cho Hứa Nhượng đi vào.
Hứa Nhượng mím môi, không lên tiếng.
Bạch Ly không dừng lại, xoay người đi vào trong, rót trà vào chén đưa cho anh, không để cho anh từ chối.
“Tớ không đồng ý.” Hứa Nhượng ngước mắt nói.
“Cái gì?”
“Tớ không muốn uống trà trái cây việt quất.”
“Ồ.” Bạch Ly nhàn nhạt trả lời: “Tớ đồng ý cho cậu đến nhà tớ sao?”
“Tớ pha trà không hỏi xem cậu có muốn uống hay không, cậu đến cũng không hỏi xem tớ có đồng ý hay không?” Cô cười khẽ: “Không phải chúng ta huề nhau sao?”
Hứa Nhượng không nói gì, cũng không phản bác, anh đưa tay nhận lấy chén trà Bạch Ly đưa tới, uống một ngụm, không thêm đường, rất chua.
Anh liếc nhìn xung quanh, không thấy ai cả.
“Cậu tìm Bùi Xuyên à?”
Hứa Nhượng không trả lời.
“Tớ bảo cậu ấy trở về rồi.” Bạch Ly nói: “Tớ sợ cậu lại làm ra chuyện đe dọa người khác.”
Chén trà đặt trên mặt bàn, cạch một tiếng, ngay cả nước cũng tràn ra ngoài, giống như cảm xúc đè nén của Hứa Nhượng đã không thể kiềm chế được.
Đã tràn đầy từ sớm, mưa như trút nước không thể kiềm chế được.
Người đàn ông từng bước tới gần, hơi thở nồng nặc mùi đàn ông, Bạch Ly khẽ cau mày, anh đổi nước hoa mới khiến cô có chút không quen.
Trong trí nhớ của cô, Hứa Nhượng thích dùng mùi thảo mộc, lúc đó Bạch Ly còn hay nói đùa, mùi này vừa ngửi là biết mùi của bạn trai.
Hứa Nhượng đổi nước hoa mới, hương thơm trưởng thành hơn, mùi gỗ tuyết tùng.
Bạch Ly lùi về phía sau, thắt lưng đụng vào bàn, vừa lạnh như băng vừa cứng ngắc, cô cụp mắt xuống, hô hấp bình ổn khiến cô cũng kinh ngạc.
Không có một chút dao động nào cả, bởi vì cô đã dự đoán được từ trước rằng sẽ xảy ra những chuyện như vậy.
Bàn tay Hứa Nhượng đặt nhẹ lên eo cô, đầu ngón tay nóng bỏng lướt vài vòng trên lưng cô qua lớp quần áo, hơi thở nguy hiểm, mí mắt cô đột nhiên giật giật.
Hơi thở của anh ở ngay bên tai, anh nhẹ giọng hỏi: “Cậu nghĩ tớ sẽ đe dọa cậu ta như thế nào?”
“Giống như khi cậu đe dọa Tần Chiêu vậy.”
“Nhưng, cậu có biết tớ đã nói gì với cậu ta không?”Hứa Nhượng hỏi.
“Không quan trọng.”
Hứa Nhượng nói gì với anh ta cũng không quan trọng, nhưng quả thực năm đó người kia bị Hứa Nhượng uy hiếp, nội dung cụ thể là, cô cũng không có hứng thú.
Hứa Nhượng thấy thái độ thờ ơ của Bạch Ly, cảm thấy trong đầu có một sợi dây khác đứt đoạn.
“A Ly, cậu và Bùi Xuyên có chuyện gì vậy?” Đôi mắt anh đỏ ngầu, rõ ràng là không vui.
“Như cậu thấy.” Cô ngước mắt lên nhìn anh, hơi thở lướt qua môi, suýt chút nữa là đụng vào nhau, tiếp xúc gần gũi như vậy.
Cũng đã từng xảy ra.
Bốn năm trước, bọn họ uống rượu bên ngoài, và Bạch Ly đi phía sau nghe điện thoại của bạn trai, Hứa Nhượng gọi cô vài lần nhưng cô không trả lời.
Hai phút sau, cô bị Hứa Nhượng ép vào bàn, mang theo men say nói với cô: “A Ly, cậu có thể yêu người khác, cũng có thể ở cùng một chỗ với người khác.”
“Nhưng tớ phải là người quan trọng nhất, biết chưa?”
Những lời nói như vậy, rất dễ bị sa vào.
Bạch Ly cũng không cưỡng lại được, bị sa vào, khi ấy cô đã nghĩ mình là người đặc biệt đối với Hứa Nhượng, và quả thực là đặc biệt.
Hứa Nhượng có một ham muốn chiếm hữu rất đặc biệt đối với cô, không giống như một người bạn bình thường, cũng không giống người yêu của mình, không ai muốn để người yêu của mình yêu đương với người khác cả.
Hứa Nhượng biết cô chỉ chơi bời với người khác nên không bao giờ quan tâm, nhưng một khi người đàn ông nào có tính uy hiếp đối với anh xuất hiện, thì anh cũng sẽ xuất hiện.
Bạch Ly chưa bao giờ trách móc Hứa Nhượng, dù sao tất cả chuyện này đều do cô gây ra, cũng là do cô tự lựa chọn, cô không muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Hứa Nhượng.
Bởi vì quả thật trên đời này chỉ có Hứa Nhượng mới có thể khiến bệnh của cô tốt lên, khiến cô ấy không cự tuyệt loại tiếp xúc này, ai cũng có thể thấy rằng Hứa Nhượng đối với cô rất tốt.
Không ai có thể đối xử với cô tốt hơn Hứa Nhượng.
Vì vậy, cô đã chiếm lấy Hứa Nhượng.
Nhưng bây giờ, thỉnh thoảng cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cả hai sẽ phát điên mất.
“Cậu ghen à?” Bạch Ly nhìn anh, nhìn vào con ngươi đen như mực của anh, thấy bóng dáng của chính mình “Cậu rất để ý sao?”
Giọng điệu không nghiêm túc, có chút giễu cợt.
Hứa Nhượng không trả lời.
Đại khái không phải là ghen mà là dục vọng chiếm hữu.
“Vậy tớ có nên chủ động giữ khoảng cách với Bùi Xuyên không?”
Hai tay Hứa Nhượng đột nhiên siết chặt, hai người dính chặt lấy nhau mấy phút đồng hồ, cô nhìn thấy ánh mắt có chứa sự nhẫn nhịn của Hứa Nhượng, anh nói: “A Ly, khi cậu trở lại, cậu nói chúng ta vẫn là bạn tốt nhất của nhau.”
“Vậy nên, chúng ta vẫn là những người bạn tốt nhất.”
“Biết chưa?”
“Ừ.” Bạch Ly trả lời, không phản bác bất cứ điều gì..
Có lẽ đối với họ, duy trì mối quan hệ như trước là sự lựa chọn tốt nhất, đúng lúc cô cũng không muốn tiếp xúc với những người đàn ông khác, chỉ cần Hứa Nhượng nói, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.
Bạn bè là tốt nhất.
Đối với những người khác mà nói, đây là một mối quan hệ bất thường.
Đối với Hứa Nhượng và Bạch Ly mà nói, đây là phương thức ở chung tốt nhất.
——————–
Hứa Nhượng không rời đi luôn, trực tiếp ở lại nhà cô, vừa vặn nhà cô còn thừa một phòng, trên tường treo đầy tranh Bạch Ly vẽ.
Vài năm trở lại đây, kỹ năng vẽ tranh của Bạch Ly đã tiến bộ rất nhiều, kỹ thuật của cô cũng thay đổi rất nhiều so với ban đầu, Hứa Nhượng nhìn những bức tranh trên tường, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình.
Vừa rồi, anh ép Bạch Ly lên bàn sao?
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Nhưng anh không có cách nào khác, cho dù anh biết ham muốn chiếm giữ này có thể là bệnh, nhưng anh không thể kiềm chế được.
Ở giữa phòng có một bức tranh có sắc thái đối lập với những bức tranh còn lại, Hứa Nhượng đến gần nhìn thoáng qua, phát hiện phía dưới có một hàng chữ, là chữ viết của Bạch Ly.
“Tôi và bạn giống nhau, một nửa trong ánh sáng và một nửa trong bóng tối.”
Mắt Hứa Nhượng co rút, đêm đó anh mơ một giấc mơ đen trắng đan xen, anh bị cảnh trong mơ quấn lấy.
Mười tám năm trước, Hứa Nhượng năm tuổi, đến nghĩa trang vào một ngày mưa, cậu bé năm tuổi khóc sướt mướt, nhìn di ảnh trên bia mộ không tin được kéo tay áo người đàn ông bên cạnh.
“Mẹ nói mẹ sẽ không bao giờ bỏ con, nhưng tại sao…”
“Mẹ là một người nói dối.”
Hứa Nhượng lên tám tuổi, Hứa Minh Đạt bắt đầu đưa những người phụ nữ khác về nhà, nhưng không có ai tốt như mẹ cả, người phụ nữ nào cũng ảo tưởng muốn làm mẹ của anh.
“Minh Đạt, Nhượng Nhượng nhà anh thật dễ thương quá đi”
“Nếu em cũng có một cậu con trai thông minh và dễ thương như vậy thì thật tốt.”
Hứa Nhượng mười lăm tuổi, học lớp 10, giáo viên ngữ văn giảng một đời một kiếp, ánh mắt anh lạnh như băng, ném sách, trực tiếp ra khỏi phòng học.
“Tiết trước, vừa được nghe kể về chuyện tình yêu nhàm chán.” Hứa Nhượng châm một điếu thuốc và đi thẳng đến quán bi-a: “Đừng nói trên trái đất này vẫn có người tin vào tình yêu.”
Khi anh mười sáu tuổi, đột nhiên có một cô gái xinh đẹp và lạnh lùng chuyển đến lớp anh.
“Cậu nhìn học sinh chuyển trường này đi, Bạch Ly, là người không quan tâm đến người khác giống cậu không?”
“Mọi người so sánh tôi với cậu ấy?”
Anh đã từng khinh thường, nhưng cuối cùng vẫn bị mọi người lôi vào, làm thế nào cũng không dứt ra được.
Bạch Ly không tính là người đặc biệt tốt, không ôn nhu động lòng người, nhưng sự xuất của cô lại khiến anh bị thu hút, Hứa Nhượng từng hỏi cô.
“Chúng ta sẽ như thế này mãi mãi chứ?”
“Cái gì?”
“Cậu thật sự không nghĩ đến, trên thế giới này không có mối quan hệ gì là mãi mãi, cho dù rơi vào bể tình cũng không thể đảm bảo, sẽ ly ly hợp hợp.” Bạch Ly cười anh: “Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ không trở thành người yêu của nhau.”
Anh nhắm mắt nói: “Vậy thì làm bạn tốt cả đời.”
Có lẽ, quan hệ bạn tốt sẽ không bị phá vỡ, nếu bọn họ là bạn tốt, mãi mãi vẫn là bạn tốt, chỉ cần anh đối xử tốt với cô, vậy chắc chắn Bạch Ly sẽ không rời khỏi anh.
Thế nhưng về sau cô lại bỏ đi.
Cuộc sống của anh bị ai đó bóc ra, hung hăng đâm vào lòng anh một nhát, máu tươi chảy đầm đìa.
Anh từng nghĩ mình đánh đâu thắng đó, không có chuyện gì không làm được, nhưng sau khi Bạch Ly biến mất, anh cũng không có biện pháp nào cả, không tìm thấy người cũng chẳng tìm ra nguyên nhân.
Vừa bất lực vừa bị giày vò.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người Hứa Nhượng đau nhức, hoảng hốt nhớ lại cảnh cuối cùng trong mơ, anh liều mạng chạy về phía trước, muốn đuổi theo một người.
Nhưng từ đầu đến cuối người kia chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Lúc anh mở cửa đi ra khỏi phòng, Bạch Ly đã ngồi ở ban công vẽ tranh, thời tiết hôm nay không tồi, ánh mặt trời chiếu xuống sàn nhà đá cẩm thạch, ánh sáng lập lòe.
Bạch Ly quay đầu nhìn anh một cái: “Hứa Nhượng.
“Cậu có muốn ăn sáng không?” Cô nghiêng đầu: “Trong bếp có bánh bao, cậu muốn ăn thì hâm nóng.”
“Nếu cậu muốn ăn trứng trần thì tớ có thể nấu cho cậu một quả. ”
Hứa Nhượng đứng ở nơi đó thật lâu không nhúc nhích, mắt không đỏ như hôm qua nữa, anh ngước mắt thâm ý nói: “Được.”
“Ăn xong, cùng nhau đến phòng vẽ tranh nhé.”
Lần này đổi lại là Bạch Ly sững sờ, nhớ lại bốn năm trước trong lớp học, hai người đều mặc đồng phục, Hứa Nhượng nói với cô.
“Ăn xong, cùng nhau đến phòng vẽ tranh nhé.”
Lời nói giống như đúc, giọng điệu cũng giống như đúc, xa cách bốn năm, lại bắt đầu từ đây.
Bắt đầu làm những chuyện giống như trước kia.
——————–
Khi Hứa Nhượng và Bạch Ly cùng nhau xuất hiện tại Trung tâm Hoàn Cầu, Lý Ngôn đã nhìn thấy ở bên ngoài, sững sờ mất vài giây không nói gì.
Không phải đã nói là bí mật hay sao? Có cảm giác không giống với kịch bản?
“Anh Hứa.” Lý Ngôn chào hỏi, bắt đầu nghiêm túc báo cáo, rất thức thời không đề cập đến chuyện khác.
“Cô Bạch, hôm nay đến xem phòng tranh sao?” Lý Ngôn báo cáo xong thì quay đầu, mỉm cười hỏi cô: “Bên của cô chuẩn bị đến đâu rồi? Tôi thấy cô cũng chuẩn bị mở cửa rồi đúng không.”
“Ừ, nhanh thôi, chỉ cần chuyển chút đồ đến nữa là xong.”
“Vậy tốt quá rồi.”
Lý Ngôn không phải nịnh hót, cũng không phải là vì thể diện của Hứa Nhượng, quả thật ngay từ đầu cậu đã hy vọng Bạch Ly thuận lợi.
Sau khi ra khỏi thang máy, hai người họ mỗi người đi một hướng, Hứa Nhượng đi đến văn phòng của mình, Bạch Ly đi đến phòng tranh, trước khi cô ra ngoài còn bị Hứa Nhượng gọi lại.
“Lát nữa tớ xuống chỗ cậu.”
“Ừ, được.”
Bạch Ly thu dọn phòng vẽ tranh được một lúc thì nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Dữ, anh ta thực sự rất giống anh trai ruột của Bạch Ly, ngày nào cũng hỏi đông hỏi tây, lải nhải không chịu được.
Nếu để người khác biết bác sĩ Thẩm bình thường là người thích lải nhải như vây, không biết có bao nhiêu người sẽ vỡ mộng mất.
“Alo?” Bạch Ly cầm khung tranh, giẫm lên ghế để treo lên.
“Tiểu Ly, hôm nay vẫn ở phòng vẽ tranh sao?”
“Ừ, nếu không anh nói xem tôi ở đâu được?”
“Lâu rồi em chưa đến bệnh viện kiểm tra, khi nào giành thời gian đến đây?”
“Hả… Dạo này tôi không sao, rất tốt, không phải lần trước bác sĩ nói tôi khôi phục rất tốt sao?”
“Nhưng em vẫn phải chú ý một chút, dù sao chắc chắn vẫn phải kiểm tra thân thể, lại không tốn nhiều thời gian, em nên chú ý nhiều hơn.”
“Ừ, được, tôi biết rồi.”
“Dạo này em khỏe không? Dạo này, tôi rất bận, không hỏi được tình huống của em, dạo này trời lạnh, có rất nhiều người té ngã gãy chân.”
“Rất tốt.” Bạch Ly vừa treo tranh vừa nói: “Chuyện phòng vẽ tranh rất thuận lợi, cơ thể cũng rất tốt, trạng thái tâm lý cũng không tồi.”
“Hứa Nhượng có tìm em gây phiền toái không?” Thẩm Thanh Dữ có hơi lo lắng.
Kỳ thực, ngày đó Thẩm Thanh Dữ cũng thấy được, vẻ mặt đó của Hứa Nhượng, anh ta nói với Bạch Ly mình không đánh lại Hứa Nhượng, đó là thật, không phải đùa.
Trực giác Thẩm Thanh Dữ thấy, cảm xúc của Hứa Nhượng chuẩn bị bùng nổ, anh ta không biết sau khi Hứa Nhượng bùng nổ sẽ như thế nào, nên chỉ có thể khuyên Bạch Ly.
Thế nhưng bọn họ đều biết, ngay từ đầu Bạch Ly quyết định trở lại Nam Thành, tức là không trốn tránh mà quyết định đối mặt với Hứa Nhượng.
Dù sao quan hệ của Bạch Ly và Hứa Nhượng cũng không đơn giản, cũng không phải quan hệ bạn bè bình thường, không phải loại quan hệ sẽ biết mất theo thời gian, cho dù Bạch Ly có rời xa Hứa Nhượng bốn năm.
Hứa Nhượng cũng có thể tìm được cớ, khiến Bạch Ly một lần nữa trở lại cái vị trí kia.
“Không có.” Bạch Ly nhớ lại chuyện tối qua: “Không có gì, cũng chỉ tùy tiện nói chuyện mà thôi.”
Nói bọn họ mãi mãi là bạn tốt.
Trong lòng hai người đều biết rõ, tuy không có nói ra, không phát sinh sự đụng chạm nhưng Hứa Nhượng và Bạch Ly đều rất rõ ràng, vị trí bây giờ của hai người trong lòng nhau.
“Tiểu Ly, tôi không thể can thiệp vào chuyện của em và cậu ta, mà em cũng sẽ không cho tôi nhúng tay vào.”
“Ừ, anh không cần xen vào chuyện của tôi, tôi đâu phải là đứa nhỏ ba tuổi.”
“Nhưng nếu có chuyện gì nguy hiểm, hoặc nếu em không muốn, em phải tìm tôi nhờ tôi giúp, biết chưa? Tôi không hy vọng em phải cố chịu đựng.”
“Tôi biết rồi.”
Cô đang nói chuyện với Thảm Thanh Dữ, có tiếng bước chân ở phía sau, ngay sau đó vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông: “Nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy.”
Bạch Ly sợ tới mức run tay, tay cầm khung tranh cũng không chắc, cô còn đang đứng trên ghế, nên lung lay một lúc.
Cô cố gắng ổn định cơ thể, nhưng bản thân mình còn chưa kịp ổn định, thì đã có một bàn tay vươn ra đỡ lấy cô, độ ấm của người đàn ông truyền đến lưng cô.
“Tiểu Ly? Làm sao vây?” Thẩm Thanh Dữ nghe thấy tiếng động ở chỗ cô, hỏi.
“Không có chuyện gì.” Bạch Ly nói: “Tôi cúp trước đã, có chuyện gì thì nói sau.”
“Được, nhớ đến bệnh viện…” Thẩm Thanh Dữ còn chưa nói xong, đã bị Bạch Ly vô tình cúp điện thoại.
Hứa Nhượng đứng sau Bạch Ly, đưa tay ôm cô xuống dưới: “Những chuyện nguy hiểm như vậy lần sau đừng tự làm.”
“Ừ.”
Hứa Nhượng xoay người và cầm những bức tranh khác của cô và hỏi: “Treo ở đâu?”
“Ở đây, ở đây nữa.” Bạch Ly chỉ cho anh: “Đinh đã đóng sẵn, giờ chỉ cần treo tranh lên là được rồi.”
Hứa Nhượng không nói gì, treo lên, anh rất cao, nhiều chỗ anh chỉ cần kiễng chân là đã treo được rồi, căn bản không cần đứng lên ghế.
Bạch Ly đứng sau nhìn vậy, môi giương lên, nói: “Cao thật là tốt.”
“A Nhượng, vậy cậu đặt hộ tớ cái này đến chỗ cái tủ kia đi, tớ không làm được.”
Hứa Nhượng treo xong tranh, quay đầu nhìn bình thủy tinh trong tay cô, bên trong có rất nhiều tờ giấy nhỏ đầy màu sắc, tạo thành một cái cây cao, căn bản không biết ai liệu bên trong có viết nội dung gì hay không.
Hứa Nhượng nhận lấy, chạm vào ngón tay cô, Bạch Ly không rút ra, rất tự nhiên mà đưa cái bình qua.
Hứa Nhượng đi đặt cái bình cho cô, lúc đưa tay mở cửa, hắt xì một cái, Bạch Ly nhìn bóng lưng anh, cúi đầu nỉ non.
“Cứ như vậy đi, như vậy cũng rất tốt.”
Đây là phương thức ở chung thoải mái nhất của cô và Hứa Nhượng, cô nhìn Hứa Nhượng tất bật giúp cô, lại nhớ đến bộ dáng anh nghiêm túc ăn bữa sáng hồi sáng.
Vừa yên bình lại vừa tốt đẹp, khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, vốn dĩ lúc trước là chính cô vi phạm trước, Hứa Nhượng không làm gì sai, anh chỉ không thích cô mà thôi.
Cô rời đi không nói một lời như vậy, đối với Hứa Nhượng mà nói, đại khái đó cũng là một tổn thương.
Hứa Nhượng đặt xong bình, quay đầu nhìn thấy Bạch Ly đang nhìn anh, vẻ mặt ôn hòa, khác với vẻ mặt sắc sảo thường xuyên lộ ra lúc trước.
Dịu dàng như hoa hồng vàng.
“A Nhượng, cậu trách tớ không?” Bạch Ly hỏi.
“Cái gì?” Hứa Nhượng đột nhiên hoảng sợ, nhíu mày.
“Trách tớ năm đó đi không từ biệt không?” Bạch Ly khẽ thở dài: “Hoàn toàn không liên lạc với cậu.”
Bạch Ly chủ động nhắc đến chuyện này, không ngờ cô lại hỏi ra.
Hứa Nhượng không trả lời, im lặng mím môi.
Bạch Ly đã sớm lấy cớ cho mình, không bằng để cho anh trách mình đi, vậy còn tốt hơn để Hứa Nhượng biết cô rời đi là vì anh.
“Cậu có thể oán giận tớ.” Bạch Ly cụp mắt: “Thực xin lỗi, không ngờ tớ đối với cậu quan trọng như vậy.”
“Có lẽ tớ quá vô tình.” Bạch Ly nhẹ giọng nói: “Tớ nghĩ tớ rời đi không ảnh hưởng nghiêm trọng đến cậu, bởi vì cậu thấy, bên cạnh cậu có nhiều người như vậy…”
Cô ngẩng đầu, nói tiếp: “Tớ không quan trọng, Hứa Nhượng có rất nhiều bạn bè, cũng có rất nhiều người đồng hành cùng cậu.”
“Dù sao, kết cục của chúng ta đã định trước là phải tách khỏi nhau, vì vậy tớ nghĩ, rời đi cũng không sao, trong nhà cũng có chuyện… Cho nên…”
Hứa Nhượng cau mày, đột nhiên cắt ngang lời Bạch Ly: “Đủ rồi.”
Thì ra, trong nhận thức của Bạch Ly, cô không quan trọng với anh, cho nên, anh cũng không quan trọng với cô như vậy.
Hứa Nhượng vẫn không hỏi lý do, dù sao rời đi như vậy, ai cũng cảm nhận được là có nguyên nhân không tốt, nỗi khổ tâm, do bất đắc dĩ, nhưng đều không phải.
Cô rời đi như vậy, chỉ có thể là…
Vì anh không quan trọng với cô.
Hô hấp Hứa Nhượng dồn dập, cảm thấy đau đớn giống như bị lăng trì vậy.
Anh từng rất cao ngạo, rất coi trọng bản thân, tự cho mình là đúng, nghĩ bản thân đối xử với cô đủ tốt.
Nhưng cuối cùng, lại đổi lấy một kết quả như vậy.
“Cho nên không thèm để ý sao? Lý do tớ rời đi.” Bạch Ly nói: “Tớ nghĩ cậu muốn biết.”
“Tớ không muốn biết.” Giọng Hứa Nhượng rất nhỏ, có chút run rẩy: “Nếu cậu muốn nói cho tớ biết, có thứ quan trọng hơn tình bạn của chúng ta, vậy không cần nói tiếp.”
“Hứa Nhượng…”
“Cậu có còn muốn thanh minh gì nữa không?”
Thanh minh.
Bạch Lý nhếch môi cười, cô thanh minh chỗ nào.
“Ừ, tớ không thanh minh.”
“Vậy cậu nghĩ tớ không coi cậu là bạn tốt cũng được, quả thật tớ…”
Bạch Ly cắn chặt răng nói: “Quả thật lúc tớ rời đi, căn bản không nghĩ chúng ta còn có thể làm bạn.”
Hứa Nhượng đứng cách cô vài mét, hai tay nổi gân xanh, hơi thở dồn dập, trong lúc đó một cảm giác ghen tuông cuồn cuộn xuất hiện khiến anh không biết phải làm thế nào.
“Thật tàn nhẫn.” Anh cúi đầu, tự giễu.
Hứa Nhượng bước tới, đứng trước mặt cô, vươn tay nâng cằm cô, Bạch Ly ngẩng đầu lên, trong mắt không có một tia sơ hở, tất cả đều là bình tĩnh, thản nhiên.
Giống như cô đối xử với những người bạn trai của cô năm đó, lạnh lùng vô tình.
“Con mẹ nói quả thực tớ xứng đáng.” Hứa Nhượng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ xứng đáng bị như vậy….”
Xứng đáng bị cậu hết lần này đến lần khác tổn thương.
Ai bảo tớ quan tâm cậu như vậy làm gì.
Cho dù Bạch Ly nói với anh như vậy, cho dù cô không quan tâm, cũng không để ý đến anh nhưng chính anh lại không buông tay được.
Có người trong đoạn tình cảm tuy thương tích đầy mình nhưng lại không nguyện ý buông tay.
Anh biết dù mình có bị chém cả ngàn nhát nhưng anh vẫn không thể không quan tâm, không để ý đến cô được
Anh buông tay ra, lắc cổ tay, liếc nhìn cô, hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm xúc và nói: “A Ly, tớ có thể coi như chưa nghe thấy chuyện này.”
“Chắn hẳn cậu biết phải làm thế nào.”
Bạch Ly cười nhạt và nói: “Tớ biết rồi.”
Biết về sau không thể khiêu chiến lòng tự trọng của anh.
Hứa Nhượng sao có thể cho phép người khác làm như vậy, anh là một thiên chi kiêu tử kiêu ngạo, làm sao có thể cho cô nói những lời đả thương người như vậy được.
“Buổi tối cùng đi ăn cơm đi.” Giọng Hứa Nhượng không cho phép từ chối, như thể chỉ muốn thông báo cho cô biết chuyện này.
“Tớ không đi.” Bạch Ly cất điện thoại vào túi xách.
“Buổi tối tớ đã có hẹn với Bùi Xuyên rồi.”
“Cậu hẹn người khác đi.”
Tiêu sái, lạnh lùng và vô tâm.
——————–
Quán bar lúc nửa đêm là lúc sôi động nhất, Hứa Nhượng đậu xe ở bên đường sau đó dựa vào địa chỉ Tống Cảnh Thước đưa cho mà đi vào, dạo này Tống Cảnh Thước đang ngốc ở Nam Thành, tính toán mở một chi nhánh ở đây, trong khoảng thời gian này không có việc gì nên chạy đến quán bar chơi và tìm hiểu thị trường ở đây luôn.
Hứa Nhượng vừa mới ngồi xuống, người bên cạnh liền đẩy chén rượu đến, là bạn của Tống Cảnh Thước, tên An Viễn, cũng là một hoa hoa công tử.
“Đã lâu không uống rượu với cậu, dạo này có bận không?” An Viễn hỏi: “Bận chuyện công ty sao?”
Tống Cảnh Thước cũng nhấp một ngụm rượu nói: “Anh Hứa của chúng ta đã lâu không đi uống rượu, đã rất lâu rồi không uống. ”
Ngay khi giọng nói của Tống Cảnh Thước cất lên, Hứa Nhượng liền bưng cái chén trước mặt nên uống một hơi hết sạch.
Tống Cảnh Thước: …………
Đây không phải là Hứa Nhượng đánh vào mặt anh ta sao?
Mấy năm nay, Hứa Nhượng thực sự rất kiềm chế, rất nhiều lúc chỉ uống tùy tiện, tuyệt đối sẽ không uống say, rất ít khi uống như vậy.
“Không phải lúc chiều cậu Hứa nói sẽ đi cùng một người bạn sao?” An Viễn không nhận ra có gì đó không ổn, chủ động đề cập đến: “Tại sao lại không đến cùng nhau?”
Tống Cảnh Thước nghe vậy liền đoán được đó là Bạch Ly.
Lúc này Hứa Nhượng có gì đó không ổn, nhưng chỉ có Bạch Ly mới khiến Hứa Nhượng bất thường như vậy, sau chuyện ở bệnh viện, Tống Cảnh Thước biết lâu rồi Hứa Nhượng chưa liên lạc với Bạch Ly.
Lúc rảnh rỗi anh ta cũng hỏi, hỏi tại sao Hứa Nhượng không chủ động một chút, vốn dĩ rất vất vả Bạch Ly mới trở lại, anh làm như vậy chỉ khiến bọn họ càng ngày càng xa nhau mà thôi
Câu trả lời của Hứa Nhượng rất đơn giản.
“Tôi cần một thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc và xác nhận lại mối quan hệ giữa hai chúng tôi.”
Chính anh cũng không biết, rốt cuộc mình muốn Bạch Ly hay chỉ muốn duy trì mối quan hệ như trước đây.
Hứa Nhượng từng nghĩ rằng, họ sẽ không bao giờ thay đổi vẫn mãi làm bạn, nhưng sau này họ đã thay đổi, vì vậy bọn họ phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Hứa Nhượng rót một chén rượu nữa, rũ mắt nói: “Cậu ấy có hẹn với người bạn khác.”
Và anh không thể làm gì được.
“Tớ thích cô ấy, quả thực tớ điên rồi.” Hứa Nhượng đột nhiên lẩm bẩm.
An Viễn và Tống Cảnh Thước đồng thời sững sờ.
Chưa bao giờ nghe nói Hứa Nhượng thích ai, An Viễn đặc biệt kinh ngạc, anh ta đã nghe nói một ít về chuyện Hứa Nhượng.
Hứa Minh Đạt, cha của Hứa Nhượng, cũng là người đổi phụ nữ không ngừng, con ông ta cũng vậy, không ai có thể chân chính lọt vào mắt họ cả.
An Viễn cũng đã nghe về chuyện hồi cấp 3 của Hứa Nhượng, nghe nói rằng bạn gái của anh thay đổi liên tục không bao giờ gián đoạn, rất nhiều cô gái đổ xô vào người anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Nhượng, An Viễn cũng cảm thấy người đàn ông này là một kẻ phong lưu, là một hoa hoa công tử giống anh ta, chắc chắn không giành tình cảm chân thành với ai.
Nhưng …
Anh ta lại nghe được Hứa Nhượng nói như vậy?
“Người phụ nữ nào khiến cậu Hứa thành ra như vậy thế?” An Viễn cầm điếu thuốc trong tay, ra vẻ thờ ơ: “Phụ nữ thôi mà, có rất nhiều người mà, cũng không thiếu một người như vậy đúng không?”
“Ai mà chả được.” An Viễn vừa nói xong thì bị Tống Cảnh Thước đá cho một cái.
“Nếu ai cũng được thì tốt quá rồi.” Hứa Nhượng cụp mắt xuống: “Nếu giống như trước kia thì tốt rồi.”
Anh đã quyết định rõ ràng, chỉ cần Bạch Ly giống như trước đây, thì họ sẽ là bạn, nhưng bây giờ. ……
Rốt cuộc tại sao anh vẫn để ý đến vậy?
Cứ như trước kia, hai người họ chơi đùa theo sở thích của mình, như vậy rất tốt không phải sao?
Thế nhưng bây giờ khi có người đàn ông xuất hiện bên cạnh Bạch Ly, anh cảm giác mình sắp nổi điên, cảm xúc sắp bùng nổ, chính bởi vì anh biết dạo này cảm xúc của anh không bình thường, cho nên Hứa Nhượng mới mất hơn nửa tháng để cẩn thận tự hỏi chính mình.
Bây giờ anh nói với chính mình, chỉ cần giống như trước kia là tốt rồi, nhưng lại phát hiện, nếu như vậy anh sẽ không có cách nào ở bên cạnh Bạch Ly.
Loài người hay động tâm, làm mất hết lý trí.
An Viễn không biết ai mà khiến Hứa Nhượng quan tâm như vậy, có chút hứng thú, hỏi: “Hẹn ăn cơm tối với bạn khác cũng không sao, tôi nghe nói quan hệ của hai người tốt lắm?”
“Bây giờ gọi điện bảo đến cũng không muốn, nếu cô ấy thực sự coi cậu là bạn tốt, chung quy không thể không cho cậu mặt mũi mà đúng không?”
Hứa Nhượng sửng sốt, thực ra anh không say, vẫn giống như lúc trước, thế nhưng uống hai chén rượu vào anh có cảm giác cảm xúc của mình khuếch trương, anh nhìn danh bạ, tên người đầu tiên.
Hai phút sau, anh bấm gọi.
“Alo?” Giọng người phụ nữ vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước: “A Nhượng, có chuyện gì vậy?”
“Cậu ăn xong chưa?”
“Tớ vừa ăn xong, đang định cùng nhau về nhà.”
Hứa Nhượng nheo mắt, cảm thấy hai từ “cùng nhau” này khiến người ta cực kỳ không thoải mãi, anh cắn chặt răng, nặng nề “Ừ.” một tiếng.
“Cậu đến đây được không?”
“Hả? Làm sao?”
Bạch Ly không nói là đến hay không nhưng Hứa Nhượng vẫn nói cho cô biết địa chỉ, Bạch Ly lặp lại địa chỉ, đầu bên kia, Hứa Nhượng nghe thấy giọng một người đàn ông, ôn nhu như gió xuân.
“Đi đâu vậy? Có cần tôi đi cùng không?”
“Hứa Nhượng bảo tôi đến bar, cậu muốn đi không?”
“Cậu là phụ nữ đến đó không an toàn, tôi đi cùng cậu.”
Hứa Nhượng: …
Anh cúp điện thoại, nghe thấy giọng người đàn ông kia thì tức giận, dường như xung quanh Bạch Ly không bao giờ thiếu người, cô nói cô cảm thấy bên cạnh anh không thiếu người nên cô mới rời đi.
Thực sự không phải bởi vì, rời khỏi anh đối với cô mà nói là không có ảnh hưởng gì sao?
Sau khi Hứa Nhượng cúp điện thoại thì lại uống thêm một chén rượu, An Viễn sững sờ nhìn anh, không nhịn được ngăn cản, nói: “Hứa Nhượng, nồng độ rượu này không thấp, câu uống ít thôi…”
“Phụ nữ đến không an toàn?” Hứa Nhượng nói tiếp: “Làm như chúng ta là ác ma ăn tươi nuốt sống vậy đó.”
An Viễn đại khái đã đoán ra điều gì đó, cười nói: “Hahaha, sao có thể xảy ra chuyện đó được? Mặc dù chúng ta thực sự không phải là người tốt nhưng không phải ai chúng ta cũng xuống tay, chắc chắn sẽ không tùy tiện với bạn của mình.”
Hoa hoa công tử sẽ không dính líu đến những người trong cùng một vòng tròn luẩn quẩn, bởi vì bọn họ rất rõ chính mình không phải là thứ gì tốt, không muốn người khác bị thương cũng không muốn phá hủy tương lai của họ, với tay nhưng cũng sẽ không đụng đến bạn bè của mình.
An Viễn nghĩ Hứa Nhượng có ý này, sau đó nói: “Vì vậy, đừng lo lắng về điều đó, cậu cũng không thích cô ấy.”
Tống Cảnh Thước: …
Tôi nghĩ rằng nếu anh không biết gì, thì nên nói ít thôi.
Nửa giờ sau, Bạch Ly và một người đàn ông lịch lãm xuất hiện ở cửa hộp đêm, cô đẩy cửa ra, Bùi Xuyên đứng sau lưng, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, An Viễn nhìn thấy đôi mắt say khướt của Hứa Nhượng ánh lên vài ý tứ hàm xúc.
Có cả sự trào phúng, địch ý, bất đắc dĩ còn có…
Sự đau đớn.
Bạch Ly bước tới, đúng lúc trên sân khấu đang có vài chỗ trống, để lại vài chỗ cho họ nói chuyện, Bạch Ly và Bùi Xuyên đều đứng không ngồi xuống.
Lúc đầu nghĩ rằng chỉ có ba người bọn họ nên chỉ đặt có một bàn nhỏ, Bạch Ly và Bùi Xuyên đến thì thiếu mất một ghế, hai người bọn họ chưa ngồi xuống.
“Xin chào.” An Viễn đứng dậy, vô thức lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá đưa qua.
Bạch Ly không nhận, mỉm cười: “Cám ơn, cai rồi.”
“Vậy uống gì?”
“Tôi không uống rượu, uống nước trái cây là được rồi.”
An Viễn hơi ngạc nhiên, không ngờ là trong số bạn bè của Hứa Nhượng lại có người không hút thuốc, không uống rượu, nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy Bạch Ly là kiểu ngoan hiền, anh ta liếc mắt một cái nhìn thấy hình xăm trên tay Bạch Ly.
Vị trí hình xăm giống với vị trí hình xăm của Hứa Nhượng.
An Viễn gọi cho Bạch Ly một ly nước cam, sau đó hỏi Bùi Xuyên: “Anh có muốn uống gì không?”
“Tôi không uống rượu.”
An Viễn cũng gọi thêm một ly nước cam cho anh ta: “Tôi là An Viễn, bạn cùng lớp đại học của Tống Cảnh Thước.”
“Bạch Ly.” Bạch Ly đưa tay ra, chỉ để đầu ngón tay chạm vào anh ta một chút.
“Bùi Xuyên.”
Hứa Nhượng ở bên cạnh lười biếng dựa vào ghế, hai tay đặt ở phía sau, quần áo tùy tiện đặt ở một bên, trong môi trường tối này, ánh mắt của anh cực kỳ thâm trầm, không nhìn thấu nhưng có thể cảm nhận được anh đang đè nén cảm xúc của bản thân.
“Ngồi xuống trước đi.” Bùi Xuyên nói: “Tôi đứng cũng được, cũng không ở quá lâu.”
“Là tôi dẫn cậu đến đây mà, cậu ngồi một lát đi.” Bạch Ly khiêm tốn nói với anh ta.
Hứa Nhượng đột nhiên cười giễu cợt một tiếng, giơ tay lên, vẫy tay bảo cô: “A Ly, lại đây.”
Vốn dĩ m Bạch Ly đang đứng bên cạnh Bùi Xuyên, Hứa Nhượng lại cố ý gọi cô đi qua, An Viễn bỗng ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.
Sau đó, anh ta gửi trộm cho Tống Cảnh Thước một tin nhắn.
[An Viễn]: Không phải đây là bạn Hứa Nhượng sao? Có phải là người mà cậu hay nhắc đến không vậy?
An Viễn có nghe nói về chuyện này, cũng biết rằng quan hệ giữa Hứa Nhượng và không bình thường.
Nhưng không nên là một bầu không khí như vậy.
[An Viễn]: Fuck, không phải nói hai người đó là bạn sao? Hứa Nhượng thích cô ấy?
[Tống Cảnh Thước]: Tôi không biết.
An Viễn: …
Cũng không biết đang xảy ra chuyện gì? Ngọn lửa chiến tranh gần dường như sắp lan sang họ.
Trong thế giới của An Viễn, quả thật sẽ không ra tay với bạn bè, Hứa Nhượng cũng biết đạo lý này, nhưng bây giờ vì sao…
An Viễn đang suy nghĩ, chợt thấy Bạch Ly thật sự đi tới, đứng ở trước mặt Hứa Nhượng, cô cúi đầu, nhìn anh.
Cô đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên vành tai nóng lên của Hứa Nhượng, thở dài: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
“Bạch Ly.” Bùi Xuyên ở đằng kia cũng nhẹ giọng nói: “Cậu tới đây ngồi đi.”
Thoạt nhìn chỉ là nói về chuyện chỗ ngồi, nhưng vấn đề này đã biến chất, một bên là Bùi Xuyên, một bên là Hứa Nhượng, Bạch Ly vẫn chưa di chuyển, trái lại Hứa Nhượng đã lên tiếng trước.
Như mọi khi, giọng nói vừa ngạo mạn lại vừa lười biếng, anh nhướng mày nhìn Bùi Xuyên và nói: “Cậu ấy không muốn ngồi ở đó.”
Bùi Xuyên cũng không muốn chịu thua: “Phải không?”
“Không phải cậu bảo cậu ấy đến đó sao?”
Nếu không phải Hứa Nhượng bảo cô đến, Bạch Ly cũng không đến đó, làm gì có ai có chỗ mà không ngồi, ngốc nghếch đứng cạnh anh ta làm gì.
Cứ im lặng như vậy trong vài giây, Hứa Nhượng đột nhiên nheo mắt lại, cười nhạo một tiếng, hơi nghiêng người sang bên cạnh, vươn tay nắm lấy cổ tay Bạch Ly.
Trong lúc bất ngờ, không kịp phòng bị, đèn trong quán bar vẫn nhấp nháy xanh đỏ, Hứa Nhượng đột nhiên kéo cổ tay Bạch Ly, kéo cô vào lòng mình, tay còn lại ôm chặt eo cô.
“Ai nói nhất định phải ngồi trên ghế?”
Ngồi trên đùi tớ cũng được.
Trước khi Hứa Nhượng đến, Bạch Ly đi vào bếp đun một ấm nước nóng và thu dọn bộ ấm trà ở phòng khách.
Cô biết rằng sau khi ký hợp đồng với Trung tâm Hoàn Cầu, thì đồng nghĩa với việc cô đã bán tất cả thông tin của mình cho Hứa Nhượng, cả số điện thoại di động lẫn địa chỉ của cô.
Thực tế, Hứa Nhượng biết những thứ này, cô cũng thấy bình thường.
Dù sao thì cô cũng không định tránh mặt anh.
Nửa giờ sau, cửa nhà bị gõ, nhưng chỉ gõ hai lần, Bạch Ly chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gõ cửa liền biết đó là Hứa Nhượng, đó là thói quen của anh trước đây, thói quen là một thứ rất đáng sợ.
Cô hiểu rõ những hành động, thói quen của anh như lòng bàn tay.
Bạch Ly vừa để lá trà vào ấm, tiếng quả va vào thành ấm, cô đặt xuống rồi mới chậm rì rì đi mở cửa cho Hứa Nhượng.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông mặc một chiếc áo gió màu đen, bên trong mặc một chiếc áo len trắng để giảm bớt cái lạnh.
Bạch Ly và anh nhìn nhau ba giây, không thể nhìn thấu cảm xúc của Hứa Nhượng qua con ngươi của anh, chỉ cảm nhận được xung quanh anh phát ra hơi thở tức giận.
“Uống trà trái cây việt quất không?” Bạch Ly mở miệng, phá vỡ sự im lặng, nghiêng người nhường chỗ cho Hứa Nhượng đi vào.
Hứa Nhượng mím môi, không lên tiếng.
Bạch Ly không dừng lại, xoay người đi vào trong, rót trà vào chén đưa cho anh, không để cho anh từ chối.
“Tớ không đồng ý.” Hứa Nhượng ngước mắt nói.
“Cái gì?”
“Tớ không muốn uống trà trái cây việt quất.”
“Ồ.” Bạch Ly nhàn nhạt trả lời: “Tớ đồng ý cho cậu đến nhà tớ sao?”
“Tớ pha trà không hỏi xem cậu có muốn uống hay không, cậu đến cũng không hỏi xem tớ có đồng ý hay không?” Cô cười khẽ: “Không phải chúng ta huề nhau sao?”
Hứa Nhượng không nói gì, cũng không phản bác, anh đưa tay nhận lấy chén trà Bạch Ly đưa tới, uống một ngụm, không thêm đường, rất chua.
Anh liếc nhìn xung quanh, không thấy ai cả.
“Cậu tìm Bùi Xuyên à?”
Hứa Nhượng không trả lời.
“Tớ bảo cậu ấy trở về rồi.” Bạch Ly nói: “Tớ sợ cậu lại làm ra chuyện đe dọa người khác.”
Chén trà đặt trên mặt bàn, cạch một tiếng, ngay cả nước cũng tràn ra ngoài, giống như cảm xúc đè nén của Hứa Nhượng đã không thể kiềm chế được.
Đã tràn đầy từ sớm, mưa như trút nước không thể kiềm chế được.
Người đàn ông từng bước tới gần, hơi thở nồng nặc mùi đàn ông, Bạch Ly khẽ cau mày, anh đổi nước hoa mới khiến cô có chút không quen.
Trong trí nhớ của cô, Hứa Nhượng thích dùng mùi thảo mộc, lúc đó Bạch Ly còn hay nói đùa, mùi này vừa ngửi là biết mùi của bạn trai.
Hứa Nhượng đổi nước hoa mới, hương thơm trưởng thành hơn, mùi gỗ tuyết tùng.
Bạch Ly lùi về phía sau, thắt lưng đụng vào bàn, vừa lạnh như băng vừa cứng ngắc, cô cụp mắt xuống, hô hấp bình ổn khiến cô cũng kinh ngạc.
Không có một chút dao động nào cả, bởi vì cô đã dự đoán được từ trước rằng sẽ xảy ra những chuyện như vậy.
Bàn tay Hứa Nhượng đặt nhẹ lên eo cô, đầu ngón tay nóng bỏng lướt vài vòng trên lưng cô qua lớp quần áo, hơi thở nguy hiểm, mí mắt cô đột nhiên giật giật.
Hơi thở của anh ở ngay bên tai, anh nhẹ giọng hỏi: “Cậu nghĩ tớ sẽ đe dọa cậu ta như thế nào?”
“Giống như khi cậu đe dọa Tần Chiêu vậy.”
“Nhưng, cậu có biết tớ đã nói gì với cậu ta không?”Hứa Nhượng hỏi.
“Không quan trọng.”
Hứa Nhượng nói gì với anh ta cũng không quan trọng, nhưng quả thực năm đó người kia bị Hứa Nhượng uy hiếp, nội dung cụ thể là, cô cũng không có hứng thú.
Hứa Nhượng thấy thái độ thờ ơ của Bạch Ly, cảm thấy trong đầu có một sợi dây khác đứt đoạn.
“A Ly, cậu và Bùi Xuyên có chuyện gì vậy?” Đôi mắt anh đỏ ngầu, rõ ràng là không vui.
“Như cậu thấy.” Cô ngước mắt lên nhìn anh, hơi thở lướt qua môi, suýt chút nữa là đụng vào nhau, tiếp xúc gần gũi như vậy.
Cũng đã từng xảy ra.
Bốn năm trước, bọn họ uống rượu bên ngoài, và Bạch Ly đi phía sau nghe điện thoại của bạn trai, Hứa Nhượng gọi cô vài lần nhưng cô không trả lời.
Hai phút sau, cô bị Hứa Nhượng ép vào bàn, mang theo men say nói với cô: “A Ly, cậu có thể yêu người khác, cũng có thể ở cùng một chỗ với người khác.”
“Nhưng tớ phải là người quan trọng nhất, biết chưa?”
Những lời nói như vậy, rất dễ bị sa vào.
Bạch Ly cũng không cưỡng lại được, bị sa vào, khi ấy cô đã nghĩ mình là người đặc biệt đối với Hứa Nhượng, và quả thực là đặc biệt.
Hứa Nhượng có một ham muốn chiếm hữu rất đặc biệt đối với cô, không giống như một người bạn bình thường, cũng không giống người yêu của mình, không ai muốn để người yêu của mình yêu đương với người khác cả.
Hứa Nhượng biết cô chỉ chơi bời với người khác nên không bao giờ quan tâm, nhưng một khi người đàn ông nào có tính uy hiếp đối với anh xuất hiện, thì anh cũng sẽ xuất hiện.
Bạch Ly chưa bao giờ trách móc Hứa Nhượng, dù sao tất cả chuyện này đều do cô gây ra, cũng là do cô tự lựa chọn, cô không muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Hứa Nhượng.
Bởi vì quả thật trên đời này chỉ có Hứa Nhượng mới có thể khiến bệnh của cô tốt lên, khiến cô ấy không cự tuyệt loại tiếp xúc này, ai cũng có thể thấy rằng Hứa Nhượng đối với cô rất tốt.
Không ai có thể đối xử với cô tốt hơn Hứa Nhượng.
Vì vậy, cô đã chiếm lấy Hứa Nhượng.
Nhưng bây giờ, thỉnh thoảng cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cả hai sẽ phát điên mất.
“Cậu ghen à?” Bạch Ly nhìn anh, nhìn vào con ngươi đen như mực của anh, thấy bóng dáng của chính mình “Cậu rất để ý sao?”
Giọng điệu không nghiêm túc, có chút giễu cợt.
Hứa Nhượng không trả lời.
Đại khái không phải là ghen mà là dục vọng chiếm hữu.
“Vậy tớ có nên chủ động giữ khoảng cách với Bùi Xuyên không?”
Hai tay Hứa Nhượng đột nhiên siết chặt, hai người dính chặt lấy nhau mấy phút đồng hồ, cô nhìn thấy ánh mắt có chứa sự nhẫn nhịn của Hứa Nhượng, anh nói: “A Ly, khi cậu trở lại, cậu nói chúng ta vẫn là bạn tốt nhất của nhau.”
“Vậy nên, chúng ta vẫn là những người bạn tốt nhất.”
“Biết chưa?”
“Ừ.” Bạch Ly trả lời, không phản bác bất cứ điều gì..
Có lẽ đối với họ, duy trì mối quan hệ như trước là sự lựa chọn tốt nhất, đúng lúc cô cũng không muốn tiếp xúc với những người đàn ông khác, chỉ cần Hứa Nhượng nói, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.
Bạn bè là tốt nhất.
Đối với những người khác mà nói, đây là một mối quan hệ bất thường.
Đối với Hứa Nhượng và Bạch Ly mà nói, đây là phương thức ở chung tốt nhất.
——————–
Hứa Nhượng không rời đi luôn, trực tiếp ở lại nhà cô, vừa vặn nhà cô còn thừa một phòng, trên tường treo đầy tranh Bạch Ly vẽ.
Vài năm trở lại đây, kỹ năng vẽ tranh của Bạch Ly đã tiến bộ rất nhiều, kỹ thuật của cô cũng thay đổi rất nhiều so với ban đầu, Hứa Nhượng nhìn những bức tranh trên tường, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình.
Vừa rồi, anh ép Bạch Ly lên bàn sao?
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Nhưng anh không có cách nào khác, cho dù anh biết ham muốn chiếm giữ này có thể là bệnh, nhưng anh không thể kiềm chế được.
Ở giữa phòng có một bức tranh có sắc thái đối lập với những bức tranh còn lại, Hứa Nhượng đến gần nhìn thoáng qua, phát hiện phía dưới có một hàng chữ, là chữ viết của Bạch Ly.
“Tôi và bạn giống nhau, một nửa trong ánh sáng và một nửa trong bóng tối.”
Mắt Hứa Nhượng co rút, đêm đó anh mơ một giấc mơ đen trắng đan xen, anh bị cảnh trong mơ quấn lấy.
Mười tám năm trước, Hứa Nhượng năm tuổi, đến nghĩa trang vào một ngày mưa, cậu bé năm tuổi khóc sướt mướt, nhìn di ảnh trên bia mộ không tin được kéo tay áo người đàn ông bên cạnh.
“Mẹ nói mẹ sẽ không bao giờ bỏ con, nhưng tại sao…”
“Mẹ là một người nói dối.”
Hứa Nhượng lên tám tuổi, Hứa Minh Đạt bắt đầu đưa những người phụ nữ khác về nhà, nhưng không có ai tốt như mẹ cả, người phụ nữ nào cũng ảo tưởng muốn làm mẹ của anh.
“Minh Đạt, Nhượng Nhượng nhà anh thật dễ thương quá đi”
“Nếu em cũng có một cậu con trai thông minh và dễ thương như vậy thì thật tốt.”
Hứa Nhượng mười lăm tuổi, học lớp 10, giáo viên ngữ văn giảng một đời một kiếp, ánh mắt anh lạnh như băng, ném sách, trực tiếp ra khỏi phòng học.
“Tiết trước, vừa được nghe kể về chuyện tình yêu nhàm chán.” Hứa Nhượng châm một điếu thuốc và đi thẳng đến quán bi-a: “Đừng nói trên trái đất này vẫn có người tin vào tình yêu.”
Khi anh mười sáu tuổi, đột nhiên có một cô gái xinh đẹp và lạnh lùng chuyển đến lớp anh.
“Cậu nhìn học sinh chuyển trường này đi, Bạch Ly, là người không quan tâm đến người khác giống cậu không?”
“Mọi người so sánh tôi với cậu ấy?”
Anh đã từng khinh thường, nhưng cuối cùng vẫn bị mọi người lôi vào, làm thế nào cũng không dứt ra được.
Bạch Ly không tính là người đặc biệt tốt, không ôn nhu động lòng người, nhưng sự xuất của cô lại khiến anh bị thu hút, Hứa Nhượng từng hỏi cô.
“Chúng ta sẽ như thế này mãi mãi chứ?”
“Cái gì?”
“Cậu thật sự không nghĩ đến, trên thế giới này không có mối quan hệ gì là mãi mãi, cho dù rơi vào bể tình cũng không thể đảm bảo, sẽ ly ly hợp hợp.” Bạch Ly cười anh: “Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ không trở thành người yêu của nhau.”
Anh nhắm mắt nói: “Vậy thì làm bạn tốt cả đời.”
Có lẽ, quan hệ bạn tốt sẽ không bị phá vỡ, nếu bọn họ là bạn tốt, mãi mãi vẫn là bạn tốt, chỉ cần anh đối xử tốt với cô, vậy chắc chắn Bạch Ly sẽ không rời khỏi anh.
Thế nhưng về sau cô lại bỏ đi.
Cuộc sống của anh bị ai đó bóc ra, hung hăng đâm vào lòng anh một nhát, máu tươi chảy đầm đìa.
Anh từng nghĩ mình đánh đâu thắng đó, không có chuyện gì không làm được, nhưng sau khi Bạch Ly biến mất, anh cũng không có biện pháp nào cả, không tìm thấy người cũng chẳng tìm ra nguyên nhân.
Vừa bất lực vừa bị giày vò.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người Hứa Nhượng đau nhức, hoảng hốt nhớ lại cảnh cuối cùng trong mơ, anh liều mạng chạy về phía trước, muốn đuổi theo một người.
Nhưng từ đầu đến cuối người kia chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Lúc anh mở cửa đi ra khỏi phòng, Bạch Ly đã ngồi ở ban công vẽ tranh, thời tiết hôm nay không tồi, ánh mặt trời chiếu xuống sàn nhà đá cẩm thạch, ánh sáng lập lòe.
Bạch Ly quay đầu nhìn anh một cái: “Hứa Nhượng.
“Cậu có muốn ăn sáng không?” Cô nghiêng đầu: “Trong bếp có bánh bao, cậu muốn ăn thì hâm nóng.”
“Nếu cậu muốn ăn trứng trần thì tớ có thể nấu cho cậu một quả. ”
Hứa Nhượng đứng ở nơi đó thật lâu không nhúc nhích, mắt không đỏ như hôm qua nữa, anh ngước mắt thâm ý nói: “Được.”
“Ăn xong, cùng nhau đến phòng vẽ tranh nhé.”
Lần này đổi lại là Bạch Ly sững sờ, nhớ lại bốn năm trước trong lớp học, hai người đều mặc đồng phục, Hứa Nhượng nói với cô.
“Ăn xong, cùng nhau đến phòng vẽ tranh nhé.”
Lời nói giống như đúc, giọng điệu cũng giống như đúc, xa cách bốn năm, lại bắt đầu từ đây.
Bắt đầu làm những chuyện giống như trước kia.
——————–
Khi Hứa Nhượng và Bạch Ly cùng nhau xuất hiện tại Trung tâm Hoàn Cầu, Lý Ngôn đã nhìn thấy ở bên ngoài, sững sờ mất vài giây không nói gì.
Không phải đã nói là bí mật hay sao? Có cảm giác không giống với kịch bản?
“Anh Hứa.” Lý Ngôn chào hỏi, bắt đầu nghiêm túc báo cáo, rất thức thời không đề cập đến chuyện khác.
“Cô Bạch, hôm nay đến xem phòng tranh sao?” Lý Ngôn báo cáo xong thì quay đầu, mỉm cười hỏi cô: “Bên của cô chuẩn bị đến đâu rồi? Tôi thấy cô cũng chuẩn bị mở cửa rồi đúng không.”
“Ừ, nhanh thôi, chỉ cần chuyển chút đồ đến nữa là xong.”
“Vậy tốt quá rồi.”
Lý Ngôn không phải nịnh hót, cũng không phải là vì thể diện của Hứa Nhượng, quả thật ngay từ đầu cậu đã hy vọng Bạch Ly thuận lợi.
Sau khi ra khỏi thang máy, hai người họ mỗi người đi một hướng, Hứa Nhượng đi đến văn phòng của mình, Bạch Ly đi đến phòng tranh, trước khi cô ra ngoài còn bị Hứa Nhượng gọi lại.
“Lát nữa tớ xuống chỗ cậu.”
“Ừ, được.”
Bạch Ly thu dọn phòng vẽ tranh được một lúc thì nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Dữ, anh ta thực sự rất giống anh trai ruột của Bạch Ly, ngày nào cũng hỏi đông hỏi tây, lải nhải không chịu được.
Nếu để người khác biết bác sĩ Thẩm bình thường là người thích lải nhải như vây, không biết có bao nhiêu người sẽ vỡ mộng mất.
“Alo?” Bạch Ly cầm khung tranh, giẫm lên ghế để treo lên.
“Tiểu Ly, hôm nay vẫn ở phòng vẽ tranh sao?”
“Ừ, nếu không anh nói xem tôi ở đâu được?”
“Lâu rồi em chưa đến bệnh viện kiểm tra, khi nào giành thời gian đến đây?”
“Hả… Dạo này tôi không sao, rất tốt, không phải lần trước bác sĩ nói tôi khôi phục rất tốt sao?”
“Nhưng em vẫn phải chú ý một chút, dù sao chắc chắn vẫn phải kiểm tra thân thể, lại không tốn nhiều thời gian, em nên chú ý nhiều hơn.”
“Ừ, được, tôi biết rồi.”
“Dạo này em khỏe không? Dạo này, tôi rất bận, không hỏi được tình huống của em, dạo này trời lạnh, có rất nhiều người té ngã gãy chân.”
“Rất tốt.” Bạch Ly vừa treo tranh vừa nói: “Chuyện phòng vẽ tranh rất thuận lợi, cơ thể cũng rất tốt, trạng thái tâm lý cũng không tồi.”
“Hứa Nhượng có tìm em gây phiền toái không?” Thẩm Thanh Dữ có hơi lo lắng.
Kỳ thực, ngày đó Thẩm Thanh Dữ cũng thấy được, vẻ mặt đó của Hứa Nhượng, anh ta nói với Bạch Ly mình không đánh lại Hứa Nhượng, đó là thật, không phải đùa.
Trực giác Thẩm Thanh Dữ thấy, cảm xúc của Hứa Nhượng chuẩn bị bùng nổ, anh ta không biết sau khi Hứa Nhượng bùng nổ sẽ như thế nào, nên chỉ có thể khuyên Bạch Ly.
Thế nhưng bọn họ đều biết, ngay từ đầu Bạch Ly quyết định trở lại Nam Thành, tức là không trốn tránh mà quyết định đối mặt với Hứa Nhượng.
Dù sao quan hệ của Bạch Ly và Hứa Nhượng cũng không đơn giản, cũng không phải quan hệ bạn bè bình thường, không phải loại quan hệ sẽ biết mất theo thời gian, cho dù Bạch Ly có rời xa Hứa Nhượng bốn năm.
Hứa Nhượng cũng có thể tìm được cớ, khiến Bạch Ly một lần nữa trở lại cái vị trí kia.
“Không có.” Bạch Ly nhớ lại chuyện tối qua: “Không có gì, cũng chỉ tùy tiện nói chuyện mà thôi.”
Nói bọn họ mãi mãi là bạn tốt.
Trong lòng hai người đều biết rõ, tuy không có nói ra, không phát sinh sự đụng chạm nhưng Hứa Nhượng và Bạch Ly đều rất rõ ràng, vị trí bây giờ của hai người trong lòng nhau.
“Tiểu Ly, tôi không thể can thiệp vào chuyện của em và cậu ta, mà em cũng sẽ không cho tôi nhúng tay vào.”
“Ừ, anh không cần xen vào chuyện của tôi, tôi đâu phải là đứa nhỏ ba tuổi.”
“Nhưng nếu có chuyện gì nguy hiểm, hoặc nếu em không muốn, em phải tìm tôi nhờ tôi giúp, biết chưa? Tôi không hy vọng em phải cố chịu đựng.”
“Tôi biết rồi.”
Cô đang nói chuyện với Thảm Thanh Dữ, có tiếng bước chân ở phía sau, ngay sau đó vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông: “Nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy.”
Bạch Ly sợ tới mức run tay, tay cầm khung tranh cũng không chắc, cô còn đang đứng trên ghế, nên lung lay một lúc.
Cô cố gắng ổn định cơ thể, nhưng bản thân mình còn chưa kịp ổn định, thì đã có một bàn tay vươn ra đỡ lấy cô, độ ấm của người đàn ông truyền đến lưng cô.
“Tiểu Ly? Làm sao vây?” Thẩm Thanh Dữ nghe thấy tiếng động ở chỗ cô, hỏi.
“Không có chuyện gì.” Bạch Ly nói: “Tôi cúp trước đã, có chuyện gì thì nói sau.”
“Được, nhớ đến bệnh viện…” Thẩm Thanh Dữ còn chưa nói xong, đã bị Bạch Ly vô tình cúp điện thoại.
Hứa Nhượng đứng sau Bạch Ly, đưa tay ôm cô xuống dưới: “Những chuyện nguy hiểm như vậy lần sau đừng tự làm.”
“Ừ.”
Hứa Nhượng xoay người và cầm những bức tranh khác của cô và hỏi: “Treo ở đâu?”
“Ở đây, ở đây nữa.” Bạch Ly chỉ cho anh: “Đinh đã đóng sẵn, giờ chỉ cần treo tranh lên là được rồi.”
Hứa Nhượng không nói gì, treo lên, anh rất cao, nhiều chỗ anh chỉ cần kiễng chân là đã treo được rồi, căn bản không cần đứng lên ghế.
Bạch Ly đứng sau nhìn vậy, môi giương lên, nói: “Cao thật là tốt.”
“A Nhượng, vậy cậu đặt hộ tớ cái này đến chỗ cái tủ kia đi, tớ không làm được.”
Hứa Nhượng treo xong tranh, quay đầu nhìn bình thủy tinh trong tay cô, bên trong có rất nhiều tờ giấy nhỏ đầy màu sắc, tạo thành một cái cây cao, căn bản không biết ai liệu bên trong có viết nội dung gì hay không.
Hứa Nhượng nhận lấy, chạm vào ngón tay cô, Bạch Ly không rút ra, rất tự nhiên mà đưa cái bình qua.
Hứa Nhượng đi đặt cái bình cho cô, lúc đưa tay mở cửa, hắt xì một cái, Bạch Ly nhìn bóng lưng anh, cúi đầu nỉ non.
“Cứ như vậy đi, như vậy cũng rất tốt.”
Đây là phương thức ở chung thoải mái nhất của cô và Hứa Nhượng, cô nhìn Hứa Nhượng tất bật giúp cô, lại nhớ đến bộ dáng anh nghiêm túc ăn bữa sáng hồi sáng.
Vừa yên bình lại vừa tốt đẹp, khiến người ta không đành lòng phá vỡ.
Cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, vốn dĩ lúc trước là chính cô vi phạm trước, Hứa Nhượng không làm gì sai, anh chỉ không thích cô mà thôi.
Cô rời đi không nói một lời như vậy, đối với Hứa Nhượng mà nói, đại khái đó cũng là một tổn thương.
Hứa Nhượng đặt xong bình, quay đầu nhìn thấy Bạch Ly đang nhìn anh, vẻ mặt ôn hòa, khác với vẻ mặt sắc sảo thường xuyên lộ ra lúc trước.
Dịu dàng như hoa hồng vàng.
“A Nhượng, cậu trách tớ không?” Bạch Ly hỏi.
“Cái gì?” Hứa Nhượng đột nhiên hoảng sợ, nhíu mày.
“Trách tớ năm đó đi không từ biệt không?” Bạch Ly khẽ thở dài: “Hoàn toàn không liên lạc với cậu.”
Bạch Ly chủ động nhắc đến chuyện này, không ngờ cô lại hỏi ra.
Hứa Nhượng không trả lời, im lặng mím môi.
Bạch Ly đã sớm lấy cớ cho mình, không bằng để cho anh trách mình đi, vậy còn tốt hơn để Hứa Nhượng biết cô rời đi là vì anh.
“Cậu có thể oán giận tớ.” Bạch Ly cụp mắt: “Thực xin lỗi, không ngờ tớ đối với cậu quan trọng như vậy.”
“Có lẽ tớ quá vô tình.” Bạch Ly nhẹ giọng nói: “Tớ nghĩ tớ rời đi không ảnh hưởng nghiêm trọng đến cậu, bởi vì cậu thấy, bên cạnh cậu có nhiều người như vậy…”
Cô ngẩng đầu, nói tiếp: “Tớ không quan trọng, Hứa Nhượng có rất nhiều bạn bè, cũng có rất nhiều người đồng hành cùng cậu.”
“Dù sao, kết cục của chúng ta đã định trước là phải tách khỏi nhau, vì vậy tớ nghĩ, rời đi cũng không sao, trong nhà cũng có chuyện… Cho nên…”
Hứa Nhượng cau mày, đột nhiên cắt ngang lời Bạch Ly: “Đủ rồi.”
Thì ra, trong nhận thức của Bạch Ly, cô không quan trọng với anh, cho nên, anh cũng không quan trọng với cô như vậy.
Hứa Nhượng vẫn không hỏi lý do, dù sao rời đi như vậy, ai cũng cảm nhận được là có nguyên nhân không tốt, nỗi khổ tâm, do bất đắc dĩ, nhưng đều không phải.
Cô rời đi như vậy, chỉ có thể là…
Vì anh không quan trọng với cô.
Hô hấp Hứa Nhượng dồn dập, cảm thấy đau đớn giống như bị lăng trì vậy.
Anh từng rất cao ngạo, rất coi trọng bản thân, tự cho mình là đúng, nghĩ bản thân đối xử với cô đủ tốt.
Nhưng cuối cùng, lại đổi lấy một kết quả như vậy.
“Cho nên không thèm để ý sao? Lý do tớ rời đi.” Bạch Ly nói: “Tớ nghĩ cậu muốn biết.”
“Tớ không muốn biết.” Giọng Hứa Nhượng rất nhỏ, có chút run rẩy: “Nếu cậu muốn nói cho tớ biết, có thứ quan trọng hơn tình bạn của chúng ta, vậy không cần nói tiếp.”
“Hứa Nhượng…”
“Cậu có còn muốn thanh minh gì nữa không?”
Thanh minh.
Bạch Lý nhếch môi cười, cô thanh minh chỗ nào.
“Ừ, tớ không thanh minh.”
“Vậy cậu nghĩ tớ không coi cậu là bạn tốt cũng được, quả thật tớ…”
Bạch Ly cắn chặt răng nói: “Quả thật lúc tớ rời đi, căn bản không nghĩ chúng ta còn có thể làm bạn.”
Hứa Nhượng đứng cách cô vài mét, hai tay nổi gân xanh, hơi thở dồn dập, trong lúc đó một cảm giác ghen tuông cuồn cuộn xuất hiện khiến anh không biết phải làm thế nào.
“Thật tàn nhẫn.” Anh cúi đầu, tự giễu.
Hứa Nhượng bước tới, đứng trước mặt cô, vươn tay nâng cằm cô, Bạch Ly ngẩng đầu lên, trong mắt không có một tia sơ hở, tất cả đều là bình tĩnh, thản nhiên.
Giống như cô đối xử với những người bạn trai của cô năm đó, lạnh lùng vô tình.
“Con mẹ nói quả thực tớ xứng đáng.” Hứa Nhượng nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ xứng đáng bị như vậy….”
Xứng đáng bị cậu hết lần này đến lần khác tổn thương.
Ai bảo tớ quan tâm cậu như vậy làm gì.
Cho dù Bạch Ly nói với anh như vậy, cho dù cô không quan tâm, cũng không để ý đến anh nhưng chính anh lại không buông tay được.
Có người trong đoạn tình cảm tuy thương tích đầy mình nhưng lại không nguyện ý buông tay.
Anh biết dù mình có bị chém cả ngàn nhát nhưng anh vẫn không thể không quan tâm, không để ý đến cô được
Anh buông tay ra, lắc cổ tay, liếc nhìn cô, hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm xúc và nói: “A Ly, tớ có thể coi như chưa nghe thấy chuyện này.”
“Chắn hẳn cậu biết phải làm thế nào.”
Bạch Ly cười nhạt và nói: “Tớ biết rồi.”
Biết về sau không thể khiêu chiến lòng tự trọng của anh.
Hứa Nhượng sao có thể cho phép người khác làm như vậy, anh là một thiên chi kiêu tử kiêu ngạo, làm sao có thể cho cô nói những lời đả thương người như vậy được.
“Buổi tối cùng đi ăn cơm đi.” Giọng Hứa Nhượng không cho phép từ chối, như thể chỉ muốn thông báo cho cô biết chuyện này.
“Tớ không đi.” Bạch Ly cất điện thoại vào túi xách.
“Buổi tối tớ đã có hẹn với Bùi Xuyên rồi.”
“Cậu hẹn người khác đi.”
Tiêu sái, lạnh lùng và vô tâm.
——————–
Quán bar lúc nửa đêm là lúc sôi động nhất, Hứa Nhượng đậu xe ở bên đường sau đó dựa vào địa chỉ Tống Cảnh Thước đưa cho mà đi vào, dạo này Tống Cảnh Thước đang ngốc ở Nam Thành, tính toán mở một chi nhánh ở đây, trong khoảng thời gian này không có việc gì nên chạy đến quán bar chơi và tìm hiểu thị trường ở đây luôn.
Hứa Nhượng vừa mới ngồi xuống, người bên cạnh liền đẩy chén rượu đến, là bạn của Tống Cảnh Thước, tên An Viễn, cũng là một hoa hoa công tử.
“Đã lâu không uống rượu với cậu, dạo này có bận không?” An Viễn hỏi: “Bận chuyện công ty sao?”
Tống Cảnh Thước cũng nhấp một ngụm rượu nói: “Anh Hứa của chúng ta đã lâu không đi uống rượu, đã rất lâu rồi không uống. ”
Ngay khi giọng nói của Tống Cảnh Thước cất lên, Hứa Nhượng liền bưng cái chén trước mặt nên uống một hơi hết sạch.
Tống Cảnh Thước: …………
Đây không phải là Hứa Nhượng đánh vào mặt anh ta sao?
Mấy năm nay, Hứa Nhượng thực sự rất kiềm chế, rất nhiều lúc chỉ uống tùy tiện, tuyệt đối sẽ không uống say, rất ít khi uống như vậy.
“Không phải lúc chiều cậu Hứa nói sẽ đi cùng một người bạn sao?” An Viễn không nhận ra có gì đó không ổn, chủ động đề cập đến: “Tại sao lại không đến cùng nhau?”
Tống Cảnh Thước nghe vậy liền đoán được đó là Bạch Ly.
Lúc này Hứa Nhượng có gì đó không ổn, nhưng chỉ có Bạch Ly mới khiến Hứa Nhượng bất thường như vậy, sau chuyện ở bệnh viện, Tống Cảnh Thước biết lâu rồi Hứa Nhượng chưa liên lạc với Bạch Ly.
Lúc rảnh rỗi anh ta cũng hỏi, hỏi tại sao Hứa Nhượng không chủ động một chút, vốn dĩ rất vất vả Bạch Ly mới trở lại, anh làm như vậy chỉ khiến bọn họ càng ngày càng xa nhau mà thôi
Câu trả lời của Hứa Nhượng rất đơn giản.
“Tôi cần một thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc và xác nhận lại mối quan hệ giữa hai chúng tôi.”
Chính anh cũng không biết, rốt cuộc mình muốn Bạch Ly hay chỉ muốn duy trì mối quan hệ như trước đây.
Hứa Nhượng từng nghĩ rằng, họ sẽ không bao giờ thay đổi vẫn mãi làm bạn, nhưng sau này họ đã thay đổi, vì vậy bọn họ phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Hứa Nhượng rót một chén rượu nữa, rũ mắt nói: “Cậu ấy có hẹn với người bạn khác.”
Và anh không thể làm gì được.
“Tớ thích cô ấy, quả thực tớ điên rồi.” Hứa Nhượng đột nhiên lẩm bẩm.
An Viễn và Tống Cảnh Thước đồng thời sững sờ.
Chưa bao giờ nghe nói Hứa Nhượng thích ai, An Viễn đặc biệt kinh ngạc, anh ta đã nghe nói một ít về chuyện Hứa Nhượng.
Hứa Minh Đạt, cha của Hứa Nhượng, cũng là người đổi phụ nữ không ngừng, con ông ta cũng vậy, không ai có thể chân chính lọt vào mắt họ cả.
An Viễn cũng đã nghe về chuyện hồi cấp 3 của Hứa Nhượng, nghe nói rằng bạn gái của anh thay đổi liên tục không bao giờ gián đoạn, rất nhiều cô gái đổ xô vào người anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Nhượng, An Viễn cũng cảm thấy người đàn ông này là một kẻ phong lưu, là một hoa hoa công tử giống anh ta, chắc chắn không giành tình cảm chân thành với ai.
Nhưng …
Anh ta lại nghe được Hứa Nhượng nói như vậy?
“Người phụ nữ nào khiến cậu Hứa thành ra như vậy thế?” An Viễn cầm điếu thuốc trong tay, ra vẻ thờ ơ: “Phụ nữ thôi mà, có rất nhiều người mà, cũng không thiếu một người như vậy đúng không?”
“Ai mà chả được.” An Viễn vừa nói xong thì bị Tống Cảnh Thước đá cho một cái.
“Nếu ai cũng được thì tốt quá rồi.” Hứa Nhượng cụp mắt xuống: “Nếu giống như trước kia thì tốt rồi.”
Anh đã quyết định rõ ràng, chỉ cần Bạch Ly giống như trước đây, thì họ sẽ là bạn, nhưng bây giờ. ……
Rốt cuộc tại sao anh vẫn để ý đến vậy?
Cứ như trước kia, hai người họ chơi đùa theo sở thích của mình, như vậy rất tốt không phải sao?
Thế nhưng bây giờ khi có người đàn ông xuất hiện bên cạnh Bạch Ly, anh cảm giác mình sắp nổi điên, cảm xúc sắp bùng nổ, chính bởi vì anh biết dạo này cảm xúc của anh không bình thường, cho nên Hứa Nhượng mới mất hơn nửa tháng để cẩn thận tự hỏi chính mình.
Bây giờ anh nói với chính mình, chỉ cần giống như trước kia là tốt rồi, nhưng lại phát hiện, nếu như vậy anh sẽ không có cách nào ở bên cạnh Bạch Ly.
Loài người hay động tâm, làm mất hết lý trí.
An Viễn không biết ai mà khiến Hứa Nhượng quan tâm như vậy, có chút hứng thú, hỏi: “Hẹn ăn cơm tối với bạn khác cũng không sao, tôi nghe nói quan hệ của hai người tốt lắm?”
“Bây giờ gọi điện bảo đến cũng không muốn, nếu cô ấy thực sự coi cậu là bạn tốt, chung quy không thể không cho cậu mặt mũi mà đúng không?”
Hứa Nhượng sửng sốt, thực ra anh không say, vẫn giống như lúc trước, thế nhưng uống hai chén rượu vào anh có cảm giác cảm xúc của mình khuếch trương, anh nhìn danh bạ, tên người đầu tiên.
Hai phút sau, anh bấm gọi.
“Alo?” Giọng người phụ nữ vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước: “A Nhượng, có chuyện gì vậy?”
“Cậu ăn xong chưa?”
“Tớ vừa ăn xong, đang định cùng nhau về nhà.”
Hứa Nhượng nheo mắt, cảm thấy hai từ “cùng nhau” này khiến người ta cực kỳ không thoải mãi, anh cắn chặt răng, nặng nề “Ừ.” một tiếng.
“Cậu đến đây được không?”
“Hả? Làm sao?”
Bạch Ly không nói là đến hay không nhưng Hứa Nhượng vẫn nói cho cô biết địa chỉ, Bạch Ly lặp lại địa chỉ, đầu bên kia, Hứa Nhượng nghe thấy giọng một người đàn ông, ôn nhu như gió xuân.
“Đi đâu vậy? Có cần tôi đi cùng không?”
“Hứa Nhượng bảo tôi đến bar, cậu muốn đi không?”
“Cậu là phụ nữ đến đó không an toàn, tôi đi cùng cậu.”
Hứa Nhượng: …
Anh cúp điện thoại, nghe thấy giọng người đàn ông kia thì tức giận, dường như xung quanh Bạch Ly không bao giờ thiếu người, cô nói cô cảm thấy bên cạnh anh không thiếu người nên cô mới rời đi.
Thực sự không phải bởi vì, rời khỏi anh đối với cô mà nói là không có ảnh hưởng gì sao?
Sau khi Hứa Nhượng cúp điện thoại thì lại uống thêm một chén rượu, An Viễn sững sờ nhìn anh, không nhịn được ngăn cản, nói: “Hứa Nhượng, nồng độ rượu này không thấp, câu uống ít thôi…”
“Phụ nữ đến không an toàn?” Hứa Nhượng nói tiếp: “Làm như chúng ta là ác ma ăn tươi nuốt sống vậy đó.”
An Viễn đại khái đã đoán ra điều gì đó, cười nói: “Hahaha, sao có thể xảy ra chuyện đó được? Mặc dù chúng ta thực sự không phải là người tốt nhưng không phải ai chúng ta cũng xuống tay, chắc chắn sẽ không tùy tiện với bạn của mình.”
Hoa hoa công tử sẽ không dính líu đến những người trong cùng một vòng tròn luẩn quẩn, bởi vì bọn họ rất rõ chính mình không phải là thứ gì tốt, không muốn người khác bị thương cũng không muốn phá hủy tương lai của họ, với tay nhưng cũng sẽ không đụng đến bạn bè của mình.
An Viễn nghĩ Hứa Nhượng có ý này, sau đó nói: “Vì vậy, đừng lo lắng về điều đó, cậu cũng không thích cô ấy.”
Tống Cảnh Thước: …
Tôi nghĩ rằng nếu anh không biết gì, thì nên nói ít thôi.
Nửa giờ sau, Bạch Ly và một người đàn ông lịch lãm xuất hiện ở cửa hộp đêm, cô đẩy cửa ra, Bùi Xuyên đứng sau lưng, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, An Viễn nhìn thấy đôi mắt say khướt của Hứa Nhượng ánh lên vài ý tứ hàm xúc.
Có cả sự trào phúng, địch ý, bất đắc dĩ còn có…
Sự đau đớn.
Bạch Ly bước tới, đúng lúc trên sân khấu đang có vài chỗ trống, để lại vài chỗ cho họ nói chuyện, Bạch Ly và Bùi Xuyên đều đứng không ngồi xuống.
Lúc đầu nghĩ rằng chỉ có ba người bọn họ nên chỉ đặt có một bàn nhỏ, Bạch Ly và Bùi Xuyên đến thì thiếu mất một ghế, hai người bọn họ chưa ngồi xuống.
“Xin chào.” An Viễn đứng dậy, vô thức lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc lá đưa qua.
Bạch Ly không nhận, mỉm cười: “Cám ơn, cai rồi.”
“Vậy uống gì?”
“Tôi không uống rượu, uống nước trái cây là được rồi.”
An Viễn hơi ngạc nhiên, không ngờ là trong số bạn bè của Hứa Nhượng lại có người không hút thuốc, không uống rượu, nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy Bạch Ly là kiểu ngoan hiền, anh ta liếc mắt một cái nhìn thấy hình xăm trên tay Bạch Ly.
Vị trí hình xăm giống với vị trí hình xăm của Hứa Nhượng.
An Viễn gọi cho Bạch Ly một ly nước cam, sau đó hỏi Bùi Xuyên: “Anh có muốn uống gì không?”
“Tôi không uống rượu.”
An Viễn cũng gọi thêm một ly nước cam cho anh ta: “Tôi là An Viễn, bạn cùng lớp đại học của Tống Cảnh Thước.”
“Bạch Ly.” Bạch Ly đưa tay ra, chỉ để đầu ngón tay chạm vào anh ta một chút.
“Bùi Xuyên.”
Hứa Nhượng ở bên cạnh lười biếng dựa vào ghế, hai tay đặt ở phía sau, quần áo tùy tiện đặt ở một bên, trong môi trường tối này, ánh mắt của anh cực kỳ thâm trầm, không nhìn thấu nhưng có thể cảm nhận được anh đang đè nén cảm xúc của bản thân.
“Ngồi xuống trước đi.” Bùi Xuyên nói: “Tôi đứng cũng được, cũng không ở quá lâu.”
“Là tôi dẫn cậu đến đây mà, cậu ngồi một lát đi.” Bạch Ly khiêm tốn nói với anh ta.
Hứa Nhượng đột nhiên cười giễu cợt một tiếng, giơ tay lên, vẫy tay bảo cô: “A Ly, lại đây.”
Vốn dĩ m Bạch Ly đang đứng bên cạnh Bùi Xuyên, Hứa Nhượng lại cố ý gọi cô đi qua, An Viễn bỗng ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.
Sau đó, anh ta gửi trộm cho Tống Cảnh Thước một tin nhắn.
[An Viễn]: Không phải đây là bạn Hứa Nhượng sao? Có phải là người mà cậu hay nhắc đến không vậy?
An Viễn có nghe nói về chuyện này, cũng biết rằng quan hệ giữa Hứa Nhượng và không bình thường.
Nhưng không nên là một bầu không khí như vậy.
[An Viễn]: Fuck, không phải nói hai người đó là bạn sao? Hứa Nhượng thích cô ấy?
[Tống Cảnh Thước]: Tôi không biết.
An Viễn: …
Cũng không biết đang xảy ra chuyện gì? Ngọn lửa chiến tranh gần dường như sắp lan sang họ.
Trong thế giới của An Viễn, quả thật sẽ không ra tay với bạn bè, Hứa Nhượng cũng biết đạo lý này, nhưng bây giờ vì sao…
An Viễn đang suy nghĩ, chợt thấy Bạch Ly thật sự đi tới, đứng ở trước mặt Hứa Nhượng, cô cúi đầu, nhìn anh.
Cô đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên vành tai nóng lên của Hứa Nhượng, thở dài: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
“Bạch Ly.” Bùi Xuyên ở đằng kia cũng nhẹ giọng nói: “Cậu tới đây ngồi đi.”
Thoạt nhìn chỉ là nói về chuyện chỗ ngồi, nhưng vấn đề này đã biến chất, một bên là Bùi Xuyên, một bên là Hứa Nhượng, Bạch Ly vẫn chưa di chuyển, trái lại Hứa Nhượng đã lên tiếng trước.
Như mọi khi, giọng nói vừa ngạo mạn lại vừa lười biếng, anh nhướng mày nhìn Bùi Xuyên và nói: “Cậu ấy không muốn ngồi ở đó.”
Bùi Xuyên cũng không muốn chịu thua: “Phải không?”
“Không phải cậu bảo cậu ấy đến đó sao?”
Nếu không phải Hứa Nhượng bảo cô đến, Bạch Ly cũng không đến đó, làm gì có ai có chỗ mà không ngồi, ngốc nghếch đứng cạnh anh ta làm gì.
Cứ im lặng như vậy trong vài giây, Hứa Nhượng đột nhiên nheo mắt lại, cười nhạo một tiếng, hơi nghiêng người sang bên cạnh, vươn tay nắm lấy cổ tay Bạch Ly.
Trong lúc bất ngờ, không kịp phòng bị, đèn trong quán bar vẫn nhấp nháy xanh đỏ, Hứa Nhượng đột nhiên kéo cổ tay Bạch Ly, kéo cô vào lòng mình, tay còn lại ôm chặt eo cô.
“Ai nói nhất định phải ngồi trên ghế?”
Ngồi trên đùi tớ cũng được.
Tác giả :
Tô Bì Phao Phù