Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên
Chương 29: Quấn quýt người nào đó
Khi Bạch Thấm bị ép tỉnh lại vì thiếu oxi mới phát hiện những hình ảnh rõ nét kia đều ở trong mơ.
Vừa mở mắt đã chạm vào đáy mắt sâu xa của An Tử Thiên, mãi lâu sau mới hết thẫn thờ. Anh ấy luôn có năng lực này, chỉ cần mình đối mắt với anh ấy liền không dễ rời đi, tầm mắt chuyên chú như mực dường như có vòng xoáy thời khắc đều hấp dẫn bản thân rơi xuống, hãm vào...
Bất mãn Bạch Thấm không chuyên tâm lúc mình hôn, anh trừng phạt cắn lên môi cô, cuối cùng cũng gọi được hồn cô quay lại: “Ừm…” Bạch Thấm ôm cổ anh đáp lại nụ hôn chào buổi sáng vô cùng nhiệt tình nọ.
Hai lưỡi dây dưa, cô cố gắng cướp đoạt quyền chủ động lại chẳng bao giờ được, tức giận né tránh anh quấn quýt khắp nơi. An Tử Thiên bất đắc dĩ chậm thế tấn công lại, nhường quyền chủ động cho cô, giống như đứa trẻ lên ba bắt được đồ chơi thú vị, Bạch Thấm cười cong mắt, bắt đầu từ từ chậm rãi dò xét lãnh địa, vốn ở ngoài hàm răng anh quanh quẩn một vòng, sau đó dễ dàng đi vào không an phận liếm liếm, cảm nhận bàn tay lớn đặt trên lưng mình có dấu hiệu không thành thật mới giữ lấy tay anh, cùng lưỡi anh nhảy múa.
Mãi cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, Bạch Thấm mới buông tha lưỡi anh, tinh tế hôn lên khóe môi anh: “Anh Tử Thiên còn muốn nhóm lửa trên người sao?”
Tay dưới thân dí dỏm vẽ vài vòng ở lưng An Tử Thiên.
An Tử Thiên vẫn nhìn Bạch Thấm, thỉnh thoảng hôn đáp trả môi cô, mới sáng sớm, giọng anh khàn khàn cực kì gợi cảm: “Đã đốt rồi...”
Ngừng thè lưỡi liếm hôn, nhìn chằm chằm An Tử Thiên: “Vì sao anh Tử Thiên dừng lại?” Tuy trước đó cũng có mấy lần làm bước này kha khá, nhưng mỗi lần đều không làm triệt để như hôm qua, còn thiếu một bước mấu chốt cuối cùng. Cô còn nhớ, rõ ràng đêm qua cả hai đều động tình, An Tử Thiên lại dừng lại đột ngột, khuôn mặt bởi vì động tình mà nhiễm hơi thở bất thường, mặt nhẫn nhịn tới mực có ít vặn vẹo, im lặng một lúc, bỗng nhiên xuống giường rồi vọt vào nhà vệ sinh.
Bạch Thấm yên lặng nằm trên giường nghe tiếng nước loáng thoáng truyền đến, có chút nhụt chí, anh ấy là đàn ông ư, vì sao đến bước ngoặt cuối cùng còn có thể dừng lại?
Lúc An Tử Thiên trở về trên giường, kéo cô: “Ngủ”, trên người còn mang theo hơi lạnh.
“Anh Tử Thiên...”
Bị anh hung hăng hôn sau đó: “Ngủ!”
Bạch Thấm im lặng, tuy nhìn An Tử Thiên giống như bình thường, nhưng cô vẫn cảm giác được anh càng im lặng thì tâm trạng càng không tốt?
Không nghĩ ra, thôi thì ngủ đi, thoải thoải mái mái nép vào ngực anh nhắm mắt lại.
An Tử Thiên khẽ vuốt khuôn mặt Bạch Thấm, hôn cái trán trơn bóng của cô: “Đợi kết hôn đã.”
Bạch Thấm sững sờ, ngọt ngào trong tim trào ra như hũ mật bị vỡ, vui vẻ cười ra tiếng, nâng mặt anh lên, liên tiếp hôn cái “chụt” lên môi anh: “Anh Tử Thiên thật đáng yêu!”
Không ngờ bản chất An Tử Thiên lại là một người truyền thống, giữ lần đầu tiên vào đêm tân hôn.
An Tử Thiên ngoài ý muốn có chút đỏ mặt: “Trên mạng nói các cô gái đều hi vọng như vậy.”
“Anh Tử Thiên nhịn được sao?” Cô cười xấu xa.
“Từ nay trở đi ngủ với em!” An Tử Thiên nhíu mày, không nhịn được, cho nên để rèn luyện tính nhẫn nại, từ nay anh ngủ với em, kháng cự hấp dẫn!
Giờ Bạch Thấm nhận ra biểu cảm của An Tử Thiên đúng là ngày càng phong phú, trong tình huống như thế này, nên vui mừng hay im lặng đây?
“Em có mơ thấy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy.” Bạch Thấm mở miệng.
“Em còn nhớ à?” Đáy mắt An Tử Thiên có chút kích động nhỏ, cô ấy bắt đầu đồng ý nhớ lại rồi!
“Hì hì, đương nhiên nhớ chứ! Lúc nhỏ anh Tử Thiên cũng rất đẹp trai nhỉ, khi đó cũng tại em nhìn anh ngẩn người nên quên tránh sang bên cạnh, thế nên mới bị bàn đu dây đập vào.”
Hôm ấy, ánh nắng chiều đều rơi xuống quanh thân anh, áo sơ mi trắng anh mặc sáng rực rỡ, giống như đã được rắc lên một lớp bột vàng. Cũng không dính lại vì đổ mồ hôi khi hè đến, mà hoàn toàn trái ngược lại, gió hạ xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cảnh và hoa xanh um tươi tốt đã được lọc qua khí nóng, mang theo từng cảm giác mát lạnh, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh, thổi bay những chiếc lá khô rơi lẻ tẻ trên trán anh. Cô nhớ rõ hôm ấy, thiếu niên nhoẻn miệng, nhìn cô chăm chú, như một cậu bé bước ra từ trong truyện tranh.
Vẫn luôn không nói cho anh biết, cũng bởi vì ánh nhìn chuyên tâm và nghiêm túc khiến cô động lòng, ngừng quấn quít anh.
Thì ra những kí ức vẫn rõ ràng như thế, dù đã qua hơn hai mươi năm, chúng vẫn khắc thật sâu trong lòng mình, để mỗi khi nhớ lại, ngay cả khi anh cúi đầu, lông mi dày cong cong cũng hiện lên rõ nét.
Nay đúng là một buổi sớm tuyệt đẹp, mở mắt ra đã có thể ôm hôn người mình yêu....
Đợi lúc Bạch Thấm mở máy thì thấy tin nhắn của Tô Thanh Thiển, nội dung rất đơn giản, chỉ là bốn chữ sinh nhật vui vẻ kèm bốn dấu chấm than ở sau, thời gian là 0 giờ. Đương nhiên, cô cũng thấy năm tin được gửi từ Lâm Thước Nhạc, một tin đơn giản là chúc cô sinh nhật vui vẻ, có tin thì hung dữ uy hiếp cô hậu quả của việc dám treo điện thoại không nhận, điển hình của phong cách Lâm thị.
Điện thoại vang lên.
“Xin chào.”
“Tôi không khỏe.” (*)
(*): Ở Trung Quốc, câu chào đâu tiên của họ là “Nhĩ hảo”, dịch ra có nghĩa là “Ngươi tốt / ngươi khỏe”, chỗ này tác giả dùng chơi chữ.
“...”
“Bây giờ thân sĩ rất không khỏe, tiểu thư xinh đẹp có đau lòng không?” Giọng điệu đối phương vui vẻ.
“Trình Việt Vũ, đêm qua cậu lại thức đêm à?” Anh ta thích chơi trò chơi thi đấu thể thao, vừa chơi là đến tận khuya, thậm chí là thâu đêm.
“Ừm?”
“Nếu không sao đầu óc còn chưa tỉnh táo?” Vừa quen còn tưởng Trình Việt Vũ thật là phong độ thân sĩ nam tính, ai ngờ anh ta chẳng những không thân sĩ, mà còn có không ít thói quen côn đồ. Nếu không muốn bị anh ta đùa giỡn thì tốt nhất đừng nói chuyện khách khí với anh ta.
“Bạch tiểu thư, bây giờ anh thật sự không tốt, rất rất mệt!” Ngữ điệu giống như thật sự không có tinh thần.
“Cho nên đêm qua anh thật sự thức đêm?” Cô thừa nhận mình đang cố ý, ai bảo hôm nay tâm trạng cô không tệ chứ, vui đùa một chút cũng được.
“... Được rồi, Bạch tiểu thư, nói thật cho em nhé, giờ anh đang ở thành phố W.”
“Thành phố W? Anh tới thành phố W làm gì?”
“Vì tới chúc mừng sinh nhật cho em đấy! Bạch tiểu thư xinh đẹp, sinh nhật vui vẻ! Hap¬py birth¬day to you, hap¬py birth¬day to you...” Anh ta thế mà hát bài chúc mừng sinh nhật, coi cô là đứa bé hả? Còn nhỏ nhẹ hát cơ chứ.
Cười khẽ một tiếng, Bạch Thấm có chút cảm động nói cảm ơn.
“Chỉ cần có thể để Bạch tiểu thư xinh đẹp cười tươi như hoa, bắt anh làm gì anh cũng đồng ý, tiếc là không được thấy nụ cười xinh đẹp của em.” Anh ta lại bắt đầu nói năng ngọt xớt: “Anh còn chuẩn bị quà đấy nhé, sao nào, anh đến tặng hay em tới lấy đây?”
“Quà? Anh thật sự tới thành phố W à?” Bạch Thấm còn tưởng rằng anh ta nói đùa.
“Em không tin à? Giờ anh đang ở khách sạn Tinh Nguyên, có cần tới thị sát không?”
“Anh...”
“Ha ha, Bạch Thấm tiểu học muội, biết ngay em không đấu lại được anh mà!” Nhận ra phản ứng của cô, giọng đối phương bỗng chốc đắc ý hẳn, “Anh đến thành phố W là vì có việc riêng, chúc mừng sinh nhật em chỉ là thuận tiện thôi.”
“Ồ, anh tới vào lúc nào?” Thở dài một hơi.
“Bảy, tám giờ tối qua.”
“Cũng không muộn, sao anh còn mệt mỏi thế?”
“... Anh bị lạ giường, không quen ngủ trên giường khách sạn.” Giọng anh ta có chút buồn rầu.
“Cho nên, anh vẫn cả đêm thức trắng.” Bạch Thấm cười.
“...”
Ok, hòa nhau một ván!
Chuyển tư thế nghe điện thoại, liền thấy An Tử Thiên đang đứng ở cửa phòng lẳng lặng nhìn mình.
Trong lòng Bạch Thấm hoảng hốt, tim đập nhanh hơn, nhỏ giọng nói chuyện: “Có chút việc, lần sau nói chuyện tiếp.” Rất nhanh tắt máy, nhét điện thoại di động lên giường.
“Anh Tử Thiên đến rồi sao không nói gì?” Ôm eo anh, thân mật dựa cằm lên vai.
“Em đang nghe điện thoại.” Ôm lại cô. Một chữ em nói anh đều nghe thấy, thậm chí còn thấy em cười vì người đàn ông kia.
“Anh Tử Thiên thật là hư, nghe lén em nói chuyện điện thoại! Đêm qua còn đoạt điện thoại của em, hôm nay Thước Nhạc còn nhắn tin trách em đấy.” Cắn lên cổ anh giống như phát tiết, cô không hiểu, rõ ràng mình chưa làm cái gì, vì sao vẫn còn có chút chột dạ.
“...” An Tử Thiên không đáp.
Cô giương mắt lên, thấy mặt anh không chút biểu cảm, không khỏi thở dài.
Bạch Thấm đứng dậy, hai tay nâng mặt anh, trán chạm trán, như thế, hai người trực tiếp trao đổi ánh mắt, đây là phương pháp Lâm Mặc dạy cho cô, nói có hiệu quả khai thông: “Anh Tử Thiên không được nghĩ lung tung! Anh ta chỉ là học trưởng trong trường, cô Lê bảo em làm việc dưới sự chỉ đạo của anh ta mấy chuyện thì mới quen. Người khác cũng không tệ lắm, gọi điện thoại tới cũng chỉ nói sinh nhật vui vẻ, rồi hàn huyên vài câu, nội dung anh cũng nghe thấy mà, chỉ là bạn bè nói chuyện phiếm thôi.”
Ánh mắt của anh một màu đen như mực, không gợn sóng giống như mặt anh vậy, Bạch Thấm nhìn không thấu, có chút hoảng hốt, anh cũng không nói chuyện.
Hai người đối mặt, im lặng kéo dài tới hai phút, ngay tại lúc Bạch Thấm sắp không nhịn được, rốt cục An Tử Thiên mở miệng: “Anh biết”, rồi hôn môi cô.
Lúc này Bạch Thấm mới yên lòng, mỉm cười: “Ừ, đến phòng em có chuyện gì.”
“Ông bảo em gọi Lâm Thước Nhạc tới, cũng bạn bè ăn bánh ngọt với nhau.”
Con mắt Bạch Thấm sáng ngời, cười càng tươi, thả tay anh ra, bước nhanh ra ngoài, chuẩn bị xuống lầu.
“Đi đâu?” Gọi điện thoại là được rồi, chẳng lẽ còn phải đích thân đi mời?
“Đi cảm ơn ông nội chứ, ông nội thật tốt!” Nụ cười thiếu nữ tươi đẹp, cô cũng không quên cho dù ở đây hai mươi năm, chỉ cần cô và An Tử Thiên chưa kết hôn, nơi này vẫn chưa thể xem là nhà cô, vị trí của cô trong cái nhà này rất xấu hổ, dĩ nhiên cô cũng không thể tùy tiện mang bạn tới đây. Hôm nay ông cụ An nói như vậy, đã nói lên cố gắng của bản thân trong khoảng thời gian này không uổng phí, theo thời gian, ông cụ dần chấp nhận cô.
“Bạn vừa rồi có cần mời tới không?” Không bỏ tay cô ra, An Tử Thiên do dự một chút, song vẫn mở miệng.
Bạch Thấm sững sờ, lập tức giật mình: “Không được, quan hệ cũng không tốt đến thế, chỉ là quen biết hơn bạn cùng học một ít thôi mà.”
“Anh ta có chuẩn bị quà.” Em muốn nhận quà của anh ta sao? Người đàn ông này thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị quà. Dựa vào cái gì, anh ta dựa vào cái gì, có tư cách gì tặng quà cho cô gái của mình chứ. Trong lòng anh phẫn nộ tức giận, lại không lộ ra ngoài!
Đúng vậy, vừa rồi Trình Việt Vũ còn hỏi cô tới lấy hay anh ta tới đưa. Bạch Thâm băn khoăn, nhìn bộ dạng An Tử Thiên là biết bản thân không thể tới lấy, chẳng lẽ để anh ta tới đưa? Đùa gì vậy, người ta chuẩn bị quà đã đủ khách khí, ai lại làm dáng bảo người ta đưa tới, nhưng người ta đặc biệt tặng quà sinh nhật mình, không thể không nhận chứ!
Bạch Thấm có chút khó xử, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút căng thẳng...
Vừa mở mắt đã chạm vào đáy mắt sâu xa của An Tử Thiên, mãi lâu sau mới hết thẫn thờ. Anh ấy luôn có năng lực này, chỉ cần mình đối mắt với anh ấy liền không dễ rời đi, tầm mắt chuyên chú như mực dường như có vòng xoáy thời khắc đều hấp dẫn bản thân rơi xuống, hãm vào...
Bất mãn Bạch Thấm không chuyên tâm lúc mình hôn, anh trừng phạt cắn lên môi cô, cuối cùng cũng gọi được hồn cô quay lại: “Ừm…” Bạch Thấm ôm cổ anh đáp lại nụ hôn chào buổi sáng vô cùng nhiệt tình nọ.
Hai lưỡi dây dưa, cô cố gắng cướp đoạt quyền chủ động lại chẳng bao giờ được, tức giận né tránh anh quấn quýt khắp nơi. An Tử Thiên bất đắc dĩ chậm thế tấn công lại, nhường quyền chủ động cho cô, giống như đứa trẻ lên ba bắt được đồ chơi thú vị, Bạch Thấm cười cong mắt, bắt đầu từ từ chậm rãi dò xét lãnh địa, vốn ở ngoài hàm răng anh quanh quẩn một vòng, sau đó dễ dàng đi vào không an phận liếm liếm, cảm nhận bàn tay lớn đặt trên lưng mình có dấu hiệu không thành thật mới giữ lấy tay anh, cùng lưỡi anh nhảy múa.
Mãi cho đến khi hai người đều thở hồng hộc, Bạch Thấm mới buông tha lưỡi anh, tinh tế hôn lên khóe môi anh: “Anh Tử Thiên còn muốn nhóm lửa trên người sao?”
Tay dưới thân dí dỏm vẽ vài vòng ở lưng An Tử Thiên.
An Tử Thiên vẫn nhìn Bạch Thấm, thỉnh thoảng hôn đáp trả môi cô, mới sáng sớm, giọng anh khàn khàn cực kì gợi cảm: “Đã đốt rồi...”
Ngừng thè lưỡi liếm hôn, nhìn chằm chằm An Tử Thiên: “Vì sao anh Tử Thiên dừng lại?” Tuy trước đó cũng có mấy lần làm bước này kha khá, nhưng mỗi lần đều không làm triệt để như hôm qua, còn thiếu một bước mấu chốt cuối cùng. Cô còn nhớ, rõ ràng đêm qua cả hai đều động tình, An Tử Thiên lại dừng lại đột ngột, khuôn mặt bởi vì động tình mà nhiễm hơi thở bất thường, mặt nhẫn nhịn tới mực có ít vặn vẹo, im lặng một lúc, bỗng nhiên xuống giường rồi vọt vào nhà vệ sinh.
Bạch Thấm yên lặng nằm trên giường nghe tiếng nước loáng thoáng truyền đến, có chút nhụt chí, anh ấy là đàn ông ư, vì sao đến bước ngoặt cuối cùng còn có thể dừng lại?
Lúc An Tử Thiên trở về trên giường, kéo cô: “Ngủ”, trên người còn mang theo hơi lạnh.
“Anh Tử Thiên...”
Bị anh hung hăng hôn sau đó: “Ngủ!”
Bạch Thấm im lặng, tuy nhìn An Tử Thiên giống như bình thường, nhưng cô vẫn cảm giác được anh càng im lặng thì tâm trạng càng không tốt?
Không nghĩ ra, thôi thì ngủ đi, thoải thoải mái mái nép vào ngực anh nhắm mắt lại.
An Tử Thiên khẽ vuốt khuôn mặt Bạch Thấm, hôn cái trán trơn bóng của cô: “Đợi kết hôn đã.”
Bạch Thấm sững sờ, ngọt ngào trong tim trào ra như hũ mật bị vỡ, vui vẻ cười ra tiếng, nâng mặt anh lên, liên tiếp hôn cái “chụt” lên môi anh: “Anh Tử Thiên thật đáng yêu!”
Không ngờ bản chất An Tử Thiên lại là một người truyền thống, giữ lần đầu tiên vào đêm tân hôn.
An Tử Thiên ngoài ý muốn có chút đỏ mặt: “Trên mạng nói các cô gái đều hi vọng như vậy.”
“Anh Tử Thiên nhịn được sao?” Cô cười xấu xa.
“Từ nay trở đi ngủ với em!” An Tử Thiên nhíu mày, không nhịn được, cho nên để rèn luyện tính nhẫn nại, từ nay anh ngủ với em, kháng cự hấp dẫn!
Giờ Bạch Thấm nhận ra biểu cảm của An Tử Thiên đúng là ngày càng phong phú, trong tình huống như thế này, nên vui mừng hay im lặng đây?
“Em có mơ thấy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy.” Bạch Thấm mở miệng.
“Em còn nhớ à?” Đáy mắt An Tử Thiên có chút kích động nhỏ, cô ấy bắt đầu đồng ý nhớ lại rồi!
“Hì hì, đương nhiên nhớ chứ! Lúc nhỏ anh Tử Thiên cũng rất đẹp trai nhỉ, khi đó cũng tại em nhìn anh ngẩn người nên quên tránh sang bên cạnh, thế nên mới bị bàn đu dây đập vào.”
Hôm ấy, ánh nắng chiều đều rơi xuống quanh thân anh, áo sơ mi trắng anh mặc sáng rực rỡ, giống như đã được rắc lên một lớp bột vàng. Cũng không dính lại vì đổ mồ hôi khi hè đến, mà hoàn toàn trái ngược lại, gió hạ xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cảnh và hoa xanh um tươi tốt đã được lọc qua khí nóng, mang theo từng cảm giác mát lạnh, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh, thổi bay những chiếc lá khô rơi lẻ tẻ trên trán anh. Cô nhớ rõ hôm ấy, thiếu niên nhoẻn miệng, nhìn cô chăm chú, như một cậu bé bước ra từ trong truyện tranh.
Vẫn luôn không nói cho anh biết, cũng bởi vì ánh nhìn chuyên tâm và nghiêm túc khiến cô động lòng, ngừng quấn quít anh.
Thì ra những kí ức vẫn rõ ràng như thế, dù đã qua hơn hai mươi năm, chúng vẫn khắc thật sâu trong lòng mình, để mỗi khi nhớ lại, ngay cả khi anh cúi đầu, lông mi dày cong cong cũng hiện lên rõ nét.
Nay đúng là một buổi sớm tuyệt đẹp, mở mắt ra đã có thể ôm hôn người mình yêu....
Đợi lúc Bạch Thấm mở máy thì thấy tin nhắn của Tô Thanh Thiển, nội dung rất đơn giản, chỉ là bốn chữ sinh nhật vui vẻ kèm bốn dấu chấm than ở sau, thời gian là 0 giờ. Đương nhiên, cô cũng thấy năm tin được gửi từ Lâm Thước Nhạc, một tin đơn giản là chúc cô sinh nhật vui vẻ, có tin thì hung dữ uy hiếp cô hậu quả của việc dám treo điện thoại không nhận, điển hình của phong cách Lâm thị.
Điện thoại vang lên.
“Xin chào.”
“Tôi không khỏe.” (*)
(*): Ở Trung Quốc, câu chào đâu tiên của họ là “Nhĩ hảo”, dịch ra có nghĩa là “Ngươi tốt / ngươi khỏe”, chỗ này tác giả dùng chơi chữ.
“...”
“Bây giờ thân sĩ rất không khỏe, tiểu thư xinh đẹp có đau lòng không?” Giọng điệu đối phương vui vẻ.
“Trình Việt Vũ, đêm qua cậu lại thức đêm à?” Anh ta thích chơi trò chơi thi đấu thể thao, vừa chơi là đến tận khuya, thậm chí là thâu đêm.
“Ừm?”
“Nếu không sao đầu óc còn chưa tỉnh táo?” Vừa quen còn tưởng Trình Việt Vũ thật là phong độ thân sĩ nam tính, ai ngờ anh ta chẳng những không thân sĩ, mà còn có không ít thói quen côn đồ. Nếu không muốn bị anh ta đùa giỡn thì tốt nhất đừng nói chuyện khách khí với anh ta.
“Bạch tiểu thư, bây giờ anh thật sự không tốt, rất rất mệt!” Ngữ điệu giống như thật sự không có tinh thần.
“Cho nên đêm qua anh thật sự thức đêm?” Cô thừa nhận mình đang cố ý, ai bảo hôm nay tâm trạng cô không tệ chứ, vui đùa một chút cũng được.
“... Được rồi, Bạch tiểu thư, nói thật cho em nhé, giờ anh đang ở thành phố W.”
“Thành phố W? Anh tới thành phố W làm gì?”
“Vì tới chúc mừng sinh nhật cho em đấy! Bạch tiểu thư xinh đẹp, sinh nhật vui vẻ! Hap¬py birth¬day to you, hap¬py birth¬day to you...” Anh ta thế mà hát bài chúc mừng sinh nhật, coi cô là đứa bé hả? Còn nhỏ nhẹ hát cơ chứ.
Cười khẽ một tiếng, Bạch Thấm có chút cảm động nói cảm ơn.
“Chỉ cần có thể để Bạch tiểu thư xinh đẹp cười tươi như hoa, bắt anh làm gì anh cũng đồng ý, tiếc là không được thấy nụ cười xinh đẹp của em.” Anh ta lại bắt đầu nói năng ngọt xớt: “Anh còn chuẩn bị quà đấy nhé, sao nào, anh đến tặng hay em tới lấy đây?”
“Quà? Anh thật sự tới thành phố W à?” Bạch Thấm còn tưởng rằng anh ta nói đùa.
“Em không tin à? Giờ anh đang ở khách sạn Tinh Nguyên, có cần tới thị sát không?”
“Anh...”
“Ha ha, Bạch Thấm tiểu học muội, biết ngay em không đấu lại được anh mà!” Nhận ra phản ứng của cô, giọng đối phương bỗng chốc đắc ý hẳn, “Anh đến thành phố W là vì có việc riêng, chúc mừng sinh nhật em chỉ là thuận tiện thôi.”
“Ồ, anh tới vào lúc nào?” Thở dài một hơi.
“Bảy, tám giờ tối qua.”
“Cũng không muộn, sao anh còn mệt mỏi thế?”
“... Anh bị lạ giường, không quen ngủ trên giường khách sạn.” Giọng anh ta có chút buồn rầu.
“Cho nên, anh vẫn cả đêm thức trắng.” Bạch Thấm cười.
“...”
Ok, hòa nhau một ván!
Chuyển tư thế nghe điện thoại, liền thấy An Tử Thiên đang đứng ở cửa phòng lẳng lặng nhìn mình.
Trong lòng Bạch Thấm hoảng hốt, tim đập nhanh hơn, nhỏ giọng nói chuyện: “Có chút việc, lần sau nói chuyện tiếp.” Rất nhanh tắt máy, nhét điện thoại di động lên giường.
“Anh Tử Thiên đến rồi sao không nói gì?” Ôm eo anh, thân mật dựa cằm lên vai.
“Em đang nghe điện thoại.” Ôm lại cô. Một chữ em nói anh đều nghe thấy, thậm chí còn thấy em cười vì người đàn ông kia.
“Anh Tử Thiên thật là hư, nghe lén em nói chuyện điện thoại! Đêm qua còn đoạt điện thoại của em, hôm nay Thước Nhạc còn nhắn tin trách em đấy.” Cắn lên cổ anh giống như phát tiết, cô không hiểu, rõ ràng mình chưa làm cái gì, vì sao vẫn còn có chút chột dạ.
“...” An Tử Thiên không đáp.
Cô giương mắt lên, thấy mặt anh không chút biểu cảm, không khỏi thở dài.
Bạch Thấm đứng dậy, hai tay nâng mặt anh, trán chạm trán, như thế, hai người trực tiếp trao đổi ánh mắt, đây là phương pháp Lâm Mặc dạy cho cô, nói có hiệu quả khai thông: “Anh Tử Thiên không được nghĩ lung tung! Anh ta chỉ là học trưởng trong trường, cô Lê bảo em làm việc dưới sự chỉ đạo của anh ta mấy chuyện thì mới quen. Người khác cũng không tệ lắm, gọi điện thoại tới cũng chỉ nói sinh nhật vui vẻ, rồi hàn huyên vài câu, nội dung anh cũng nghe thấy mà, chỉ là bạn bè nói chuyện phiếm thôi.”
Ánh mắt của anh một màu đen như mực, không gợn sóng giống như mặt anh vậy, Bạch Thấm nhìn không thấu, có chút hoảng hốt, anh cũng không nói chuyện.
Hai người đối mặt, im lặng kéo dài tới hai phút, ngay tại lúc Bạch Thấm sắp không nhịn được, rốt cục An Tử Thiên mở miệng: “Anh biết”, rồi hôn môi cô.
Lúc này Bạch Thấm mới yên lòng, mỉm cười: “Ừ, đến phòng em có chuyện gì.”
“Ông bảo em gọi Lâm Thước Nhạc tới, cũng bạn bè ăn bánh ngọt với nhau.”
Con mắt Bạch Thấm sáng ngời, cười càng tươi, thả tay anh ra, bước nhanh ra ngoài, chuẩn bị xuống lầu.
“Đi đâu?” Gọi điện thoại là được rồi, chẳng lẽ còn phải đích thân đi mời?
“Đi cảm ơn ông nội chứ, ông nội thật tốt!” Nụ cười thiếu nữ tươi đẹp, cô cũng không quên cho dù ở đây hai mươi năm, chỉ cần cô và An Tử Thiên chưa kết hôn, nơi này vẫn chưa thể xem là nhà cô, vị trí của cô trong cái nhà này rất xấu hổ, dĩ nhiên cô cũng không thể tùy tiện mang bạn tới đây. Hôm nay ông cụ An nói như vậy, đã nói lên cố gắng của bản thân trong khoảng thời gian này không uổng phí, theo thời gian, ông cụ dần chấp nhận cô.
“Bạn vừa rồi có cần mời tới không?” Không bỏ tay cô ra, An Tử Thiên do dự một chút, song vẫn mở miệng.
Bạch Thấm sững sờ, lập tức giật mình: “Không được, quan hệ cũng không tốt đến thế, chỉ là quen biết hơn bạn cùng học một ít thôi mà.”
“Anh ta có chuẩn bị quà.” Em muốn nhận quà của anh ta sao? Người đàn ông này thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị quà. Dựa vào cái gì, anh ta dựa vào cái gì, có tư cách gì tặng quà cho cô gái của mình chứ. Trong lòng anh phẫn nộ tức giận, lại không lộ ra ngoài!
Đúng vậy, vừa rồi Trình Việt Vũ còn hỏi cô tới lấy hay anh ta tới đưa. Bạch Thâm băn khoăn, nhìn bộ dạng An Tử Thiên là biết bản thân không thể tới lấy, chẳng lẽ để anh ta tới đưa? Đùa gì vậy, người ta chuẩn bị quà đã đủ khách khí, ai lại làm dáng bảo người ta đưa tới, nhưng người ta đặc biệt tặng quà sinh nhật mình, không thể không nhận chứ!
Bạch Thấm có chút khó xử, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút căng thẳng...
Tác giả :
Chi Hoãn