Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu
Quyển 2 - Chương 69
Edit+Beta: Minh Miu
Hứa Nghĩa chậm rãi bước xuống máy phi hành, cha gã Mạnh Minh đã chờ từ sớm, lúc này hắn bước nhanh nghênh đón theo thói quen đưa tay muốn dìu con trai. Nhưng bàn tay đến nửa đường, hắn cuối cùng chỉ là khoát cánh tay Hứa Nghĩa.
Hứa Nghĩa hơi có vẻ mệt mỏi khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười thản nhiên, nhẹ nói: “Cha, con đêm nay muốn ăn cháo.”
“…Được, cha lát nữa liền làm cho con, chờ con tắm rửa xong có thể ăn.”
“Cảm ơn cha.”
Hai cha con nói chuyện, Mạnh Minh liền giục Hứa Nghĩa đi tắm rửa.
Nhìn Hứa Nghĩa cước bộ chậm chạp trên mặt đất, vốn bóng lưng cường tráng rắn chắc nhưng bây giờ đơn bạc thon gầy như vậy, Mạnh Minh trong nội tâm không khỏi vừa chua xót vừa đau vừa hối hận vừa hận.
Trước kia, loại hận này, Mạnh Minh sẽ toàn bộ giận chó đánh mèo trên người Lý Văn Triết và Hứa Duệ, nhưng hiện tại hắn là hối hận cùng oán hận chính mình.
Đã từng khỏe mạnh như vậy, con trai tiền đồ sáng lạng, nhưng bây giờ giống như người già chỉ có thể đi thong thả.
Nó vừa mới qua hai mươi tuổi. Thời gian sau này còn rất dài, con trai nên làm cái gì bây giờ?
Mạnh Minh xoay người, nước mắt lại không khống chế được mà rớt xuống.
Đã sớm chuẩn bị món ăn dinh dưỡng xong để qua một bên, Mạnh Minh bắt đầu nấu cháo. Hắn đương nhiên là hi vọng Hứa Nghĩa ăn món ăn dinh dưỡng rồi, đó là dựa theo thân thể của gã mà khai đơn thuốc, chỉ là Hứa Nghĩa thường thường chỉ ăn mấy miếng liền đẩy ra không ăn nữa.
Thấy khẩu vị không tốt, con trai từ từ gầy gò, Mạnh Minh rất sốt ruột. Chỉ cần Hứa Nghĩa có thể nuốt trôi, vô luận là muốn ăn cái gì, Mạnh Minh đều nghĩ biện pháp làm cho Hứa Nghĩa ăn.
Lần ngoài ý muốn kia đối với Hứa Nghĩa và Mạnh Minh đả kích rất lớn.
Mạnh Minh thoáng cái mất đi chỗ dựa quan trọng nhất trong đời, người làm ba như Hứa Hòa Thắng lại đối với thương thế của con trai thờ ơ, hắn hận chết, hận không thể từng đao từng đao mà cắt tâm Hứa Hòa Thắng, nhìn xem phải hay không tâm bằng đá. dammy9694.wordpress.com
Mà Hứa Nghĩa bị thương nặng, gã bị trường quân đội Phí Nặc Man khuyên nhủ rút lui, vốn là tiền đồ sáng lạng lập tức tan như mây như khói.
Mà Hứa lão gia tử cũng đến bệnh viện thăm Hứa Nghĩa, chỉ bất quá hắn không phải tới thăm cháu trai thương thế như thế nào, mà là khuyên gã buông tha cho quyền thừa kế gia chủ, hắn muốn cho Hứa Ất làm gia chủ.
Kì thật Hứa Nghĩa trong tay căn bản không có cổ phần công ty, cổ phần công ty nằm trong tay Hứa Hòa Thắng, chỉ là Hứa lão gia tử sĩ diện, lúc trước Hứa Hòa Thắng cao giọng tuyên bố Hứa Nghĩa chính là gia chủ kế nhiệm Hứa gia kế tiếp. Hiện tại phải thay đổi người, Hứa lão gia tử liền mệnh lệnh Hứa Nghĩa cũng cao giọng tuyên bố: Tôi tự nguyện buông tha cho quyền thừa kế.
Hứa Nghĩa quả thực không dám tin, sau nửa ngày đều không có phản ứng.
Hứa lão gia tử tại trước mặt mọi người, nói: Phế nhân còn muốn làm gia chủ cái gì?
Hứa Nghĩa nhìn chăm chằm khuôn mặt lãnh khốc của ông nội, đáy lòng một tia hàn ý bốc lên. Lúc trước gã vừa vào Hứa gia, người ông nội này cỡ nào hiền lành, lôi kéo tay gã đối với gã khen không dứt miệng.
Nhưng hiện tại như thế nào? Bị thương không có một câu an ủi, còn nói gã là phế nhân.
Nói cho cùng gã chẳng qua là một quân cờ, hữu dụng thì bắt đầu nhặt lấy, đạt được vinh hoa phú quý, hưởng thụ vạn người nhìn. Nhưng gã trở thành vô dụng, cũng sẽ bị giống như rác không chút do dự vứt ra ngoài.
Nhất thời bi phẫn đau đớn tột đỉnh, Hứa Nghĩa nghẹn đỏ mặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, đâm xuyên qua thịt chảy ra máu…Gã muốn rống muốn gọi muốn đánh người, nhưng gã không nhúc nhích được, một chút cũng không nhúc nhích được…Chỉ có thể nằm đó mặc người Hứa gia tùy ý quở trách cưỡng bức.
Tại thời điểm Hứa Nghĩa sắp bị buộc điên rồi, Chu Viễn Địa xuất hiện.
Chu Viễn Địa nói mấy câu làm Hứa lão gia tử sợ tới mức muốn đái ra quần, mới vừa rồi còn vênh váo trước mặt đám người Hứa gia thoáng cái liền yên lặng, uể ỏa xám xịt ở trước mặt Hứa Nghĩa biến mất, cũng không dám lại đến tìm gã gây phiền toái.
Trong nội Hứa Nghĩa, Chu Viễn Địa giống như ánh nến trong bóng tối, khi gã lâm vào tuyệt vọng hắn đã mang đến một tia ánh sáng cùng ấm áp.
Hồi tưởng một năm đã qua đi, phảng phất giống như cách một thế hệ.
Bước ra bồn tắm lớn, Hứa Nghĩa giật khăn tắm liền cúi đầu lau bọt nước trên người.
Từ sau khi bị thương, Hứa Nghĩa rất ít khi soi gương. Dung mạo của gã không hề anh tuấn, luôn bị gã khinh bỉ ‘nhỏ bé và yếu ớt’ lại thường xuyên hiện ra tại hai đầu lông mày của gã. Gã cũng không còn là Hứa Nghĩa trước kia có dáng người cân đối khỏe đẹp nữa, đưa tay rờ làn da bóng loáng như lúc ban đầu, nhưng rốt cuộc sờ không được cơ bắp rắn chắc sức sống bừng bừng…
Dáng người thon dài, khuôn mặt tái nhợt, khiến người nhìn thấy thương tiếc. Duy nhất có sức sống chính là cặp mắt kia, thanh tịnh sáng ngời, trải qua bao nhiêu chuyện nhưng vẫn bình tĩnh.
Mặc vào đồ ở nhà, Hứa Nghĩa xoa xoa tóc, đi xuống lầu hướng nhà ăn đi đến.
Mạnh Minh vừa thấy Hứa Nghĩa, vội vàng cầm lấy chén cháo: “ Tiểu Nghĩa nhanh ngồi xuống, đói bụng không.”
“Cảm ơn cha.” Hứa Nghĩa ngồi ở bên người Mạnh Minh: “Cha người cũng cùng một chỗ ăn.”
“Được.”
Hai người không có nói tiếp, chậm rãi húp cháo.
Ăn xong một chén, Hứa Nghĩa buông thìa xuống, quệt quệt mồm đối với Mạnh Minh nói rõ: “Cha, con ăn no rồi.”
Mạnh Minh khuyên nhủ: “Lại uống một chén, ăn ít như vậy vậy được sao?”
Hứa Nghĩa lắc đầu: “Con thực sự đã no. Con sớm không có mùi vị, lại không có vận động, ăn nhiều sẽ tiêu hóa không tốt.”
Mạnh Minh nghe xong lòng càng chua xót hơn, nam hài tử hai mươi hai tuổi đúng là thời điểm có thể ăn hao tốn nhiều năng lượng. Nhưng là Tiểu Nghĩa thân cao 183cm lại chỉ ăn một chén liền đã no, còn nói ăn nhiều tiêu hóa không tốt.Cái này bảo người làm cha như thế nào không bi thương.
Nhìn Mạnh Minh nghiêng đầu sang chỗ khác hô hấp dồn dập, Hứa Nghĩa biết rõ cha nhất định lại vì tình huống chính mình mà thương tâm.
Cầm chặt tay Mạnh Minh, Hứa Nghĩa ánh mắt bình tĩnh: “Cha, con thật sự không có việc gì. Hiện tại cũng rất tốt, mỗi sáng sớm đi học, buổi chiều đi công ty Viễn ca thực tập, thời gian trôi qua yên ổn lại phong phú. Cha, đây là sinh hoạt con muốn.”
Mạnh Minh đưa tay lau mắt, mới nhìn Hứa Nghĩa: “Vậy hai người, con cùng Chu tiên sinh…hai người, anh ta có hay không nói cho con cái gì?”
Hứa Nghĩa cúi đầu, đùa bỡn thìa trong chén, không đếm xỉa tới hỏi: “Nói cái gì?”
“Hai người, anh ta không phải đối với con có thiện cảm, đang theo đuổi sao?” Mạnh Minh trong mắt không phải không mang hi vọng, con trai bộ dạng như vậy, cưới vợ chính là thực tế không lớn.
Hứa Nghĩa cười nhạo, giọng điệu mang theo nồng đậm tự giễu: “Chu tiên sinh muốn cái dạng mĩ nhân gì không được? Làm gì theo đuổi con hay sao?”
Mạnh Minh không đồng ý: “Cái gì gọi là ‘con như vậy’? Con của cha muốn tài có tài, muốn diện mạo có diện mạo.”
Hứa Nghĩa cúi đầu nhìn ngón tay khớp xương dài nhọn rõ ràng: “Nếu như con không có bị thương, có lẽ có khả năng ở bên cạnh. Nhưng hiện tại con đại học cũng chưa tốt nghiệp có tài gì? Hiện tại thân thể gầy trơ xương làm sao có diện mạo? Con…con xem như nửa phế nhân.”
“Cha không cho phép con nói như vậy.” Mạnh Minh nghe không được từ ‘Phế nhân’ từ miệng Hứa Nghĩa nói ra, không khỏi khiển trách quát mắng.
Hứa Nghĩa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạnh Minh hai mắt hồng hồng, sắp khóc rồi. Gã muốn an ủi Mạnh Minh, nhưng đây đều là sự thật.
“Cha, con đã tiếp nhận sự thật này rồi, người cũng đừng luôn nghĩ đến trước kia, đều đã qua rồi.” Hứa Nghĩa tựa lưng vào ghế ngồi thấp giọng nói: “Chu tiên sinh là trưởng bối, anh ấy chỉ là đáng thương cảnh ngộ của con, có lòng tốt muốn giúp con một chút mà thôi, người đừng đa tâm.”
“Cái gì cha đa tâm? Nếu như cậu ta không phải vừa ý con, sẽ tận tâm tận lực mà sắp xếp cho con đến trường như vậy sao? Lại cho con đi công ty cậu ta thực tập còn có cầm tiền lương?” Mạnh Minh sống nửa đời người rồi, ăn muối so với Hứa Nghĩa ăn cơm còn nhiều hơn. Phân tích đủ thứ xong, cộng thêm những chuyện hắn trải qua, hắn khẳng định Chu Viễn Địa coi trọng con mình: “ Con nói, ai sẽ vô duyên vô cớ mà đối với một người xa lạ quan tâm đầy đủ như thế?”
Hứa Nghĩa trầm mặc, gã cũng không phải không muốn tính qua khả năng này, bởi vì Chu Viễn Địa đối với gã thật sự là quá tốt rồi, giống như cha yêu thương, vừa thân thiết giống như bạn bè, vượt xa sự yêu thương của trưởng bối dành cho hậu bối.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Hứa Nghĩa lập tức phủ định. Nhưng cái này là không thể nào, gã có cái gì mà bảo Chu Viễn Địa xem vào mắt? dammy9694.wordpress.com
Hình dáng? So với những nam nhân anh tuấn xinh đẹp ở bên người hắn, gã chỉ có thể xem như bình thường, với điều kiện của Chu Viễn Địa, muốn mỹ nam như thế nào không có?
Dáng người? Gầy trơ xương như thế này ai sẽ thích?
Thắt lưng bị thương quá nặng, tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, nhưng Hứa Nghĩa không thể đứng lâu, không thể ngồi lâu, cũng không thể xoay người trong thời gian quá lâu… Phương diện tình sự căn bản không thể làm cho đối phương thỏa mãn.
Hứa Nghĩa trong nội tâm thở dài, gã nhìn về phía Mạnh Minh, nhẹ giọng nói: “ Viễn ca là bạn Hứa Hòa Thắng, lúc trước là vì bạn mới có thể giúp đỡ. Cha, về sau ngài không cần lại nói nữa.”
Mạnh Minh không cam lòng, hắn hi vọng con trai có bầu bạn, có một người có thể chăm sóc nó cả đời.
“Vậy Thi Chí Vân thì sao?” Mạnh Minh không thích Thi Chí Vân, một là con trai vì nó mà bị thương, thứ hai, nhà nó hoàn cảnh thật sự quá bình thường. Nhưng hiện tại còn thường xuyên đến thăm Hứa Nghĩa, cũng chính là nó. Nếu như Thi Chí Vân còn có chút lương tâm, thì nên sau khi tốt ngiệp đến cầu hôn.
“Cha, người đến cùng nghĩ cái gì? Thi Chí Vân là bạn học của con, cũng là bạn tốt của con.” Hứa Nghĩa cũng bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.
“Con cứu tánh mạng của nó, nó chăm sóc con cả đời cũng là chuyện phải làm.” Mạnh Minh đương nhiên nói.
“Con có cái gì cần cậu ấy chăm sóc hay sao? Con có tay có chân cũng có thể kiếm tiền.” Hứa Nghĩa nhíu mày: “Con chỉ là tính một phế nhân nhưng còn không phải là phế nhân, không cần người khác chăm sóc. Con cứu cậu ấy là tự nguyện, cha, người về sau không thể nhắc lại cái này nữa, con chỉ xem cậu ấy là bạn tốt. Nếu như người nói lung tung, con ngay cả người bạn tốt duy nhất này cũng không có.”
Mạnh Minh đành chịu thở dài, thực sự không nói cái gì nữa. Tính tình con trai từ nhỉ rất dịu dàng ngoan ngoãn, rất nghe lời, từ sau khi bị thương, tính tình của nó cũng thay đổi, nói một không nói hai, cố chấp vô cùng.
Thi Chí Vân là không thể trông cậy được, nhưng Chu Viễn Địa… Mạnh Minh vẫn cho rằng có khả năng.
Nhìn Mạnh Minh biểu lộ như có điều đang suy nghĩ, Hứa Nghĩa biết rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Vì để cho Mạnh Minh hết hi vọng, cũng có thể bảo trụ phần mập mờ lại thuần khiết này giữa gã và Chu Viễn Địa, Hứa Nghĩa khẽ cắn môi, nói: “Cha, người biết bối cảnh Viễn ca không?”
“Biết.”
“ Vậy người biết đi theo anh ta thì phải tiêm nửa châm không?”
Mạnh Minh cả kinh, nhưng cái này căn bản không phải bí mật, từ lúc hắn cho người điều tra Chu Viễn Địa thì biết rõ.
“…Biết.”
Hứa Nghĩa trong nội tâm đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, nhìn Mạnh Minh bờ môi không tự chủ được mà run rẩy. Tiêm nửa châm ý nghĩa tuyệt dục, chính mình sẵn lòng là một việc, nhưng cha biết rất rõ, lại còn muốn tác hợp lại là một chuyện khác. dammy9694.wordpress.com
Nhìn phản ứng của Hứa Nghĩa, Mạnh Minh liền hiểu rõ gã đang nghĩ gì, không khỏi cấp thiết giải thích: “ Tiểu Nghĩa không phải như con nghĩ. Cha đây là vì cuộc sống sau này dự tính…”
Hứa Nghĩa đánh gãy lời Mạnh Minh mà nói: “ Về sau con tuyệt tử tuyệt tôn là dự tính sao?”
Mạnh Minh nhắm mắt lại, bàn tay đặt ở trên bàn không khỏi nắm thành quyền, thương tâm nói: “Cha là cha con, như thế nào sẽ hại con?”
“Vậy người còn bảo con cùng Chu Viễn Địa?”
“Eo của con bị thương quá nặng” Mạnh Minh gian nan nói: “ Cho dù con mang thai, cũng đừng nói năm tháng, ngay cả ba tháng con đều không chống đỡ được…”
Hứa Nghĩa xoay mặt ra bên ngoài, quật cường nói: “ Con nhất định sẽ khá hơn. Xin người không cần thay con quyết định bất cứ chuyện gì, cũng không cần nhúng tay vào quan hệ giữa con và các bạn, cuộc đợi con vận mệnh của con tự con đến nắm giữ.”
Mạnh Minh không thể tưởng tượng nổi vừa thương xót vừa tổn thương nhìn ót con trai, từ nhỏ đến lớn Hứa Nghĩa đều nghe lời hắn, hắn nói cái gì, con trai liền đi làm cái đó.
Nhưng hiện tại con trai bảo hắn không cần quan tâm…
Hứa Nghĩa chậm rãi bước xuống máy phi hành, cha gã Mạnh Minh đã chờ từ sớm, lúc này hắn bước nhanh nghênh đón theo thói quen đưa tay muốn dìu con trai. Nhưng bàn tay đến nửa đường, hắn cuối cùng chỉ là khoát cánh tay Hứa Nghĩa.
Hứa Nghĩa hơi có vẻ mệt mỏi khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười thản nhiên, nhẹ nói: “Cha, con đêm nay muốn ăn cháo.”
“…Được, cha lát nữa liền làm cho con, chờ con tắm rửa xong có thể ăn.”
“Cảm ơn cha.”
Hai cha con nói chuyện, Mạnh Minh liền giục Hứa Nghĩa đi tắm rửa.
Nhìn Hứa Nghĩa cước bộ chậm chạp trên mặt đất, vốn bóng lưng cường tráng rắn chắc nhưng bây giờ đơn bạc thon gầy như vậy, Mạnh Minh trong nội tâm không khỏi vừa chua xót vừa đau vừa hối hận vừa hận.
Trước kia, loại hận này, Mạnh Minh sẽ toàn bộ giận chó đánh mèo trên người Lý Văn Triết và Hứa Duệ, nhưng hiện tại hắn là hối hận cùng oán hận chính mình.
Đã từng khỏe mạnh như vậy, con trai tiền đồ sáng lạng, nhưng bây giờ giống như người già chỉ có thể đi thong thả.
Nó vừa mới qua hai mươi tuổi. Thời gian sau này còn rất dài, con trai nên làm cái gì bây giờ?
Mạnh Minh xoay người, nước mắt lại không khống chế được mà rớt xuống.
Đã sớm chuẩn bị món ăn dinh dưỡng xong để qua một bên, Mạnh Minh bắt đầu nấu cháo. Hắn đương nhiên là hi vọng Hứa Nghĩa ăn món ăn dinh dưỡng rồi, đó là dựa theo thân thể của gã mà khai đơn thuốc, chỉ là Hứa Nghĩa thường thường chỉ ăn mấy miếng liền đẩy ra không ăn nữa.
Thấy khẩu vị không tốt, con trai từ từ gầy gò, Mạnh Minh rất sốt ruột. Chỉ cần Hứa Nghĩa có thể nuốt trôi, vô luận là muốn ăn cái gì, Mạnh Minh đều nghĩ biện pháp làm cho Hứa Nghĩa ăn.
Lần ngoài ý muốn kia đối với Hứa Nghĩa và Mạnh Minh đả kích rất lớn.
Mạnh Minh thoáng cái mất đi chỗ dựa quan trọng nhất trong đời, người làm ba như Hứa Hòa Thắng lại đối với thương thế của con trai thờ ơ, hắn hận chết, hận không thể từng đao từng đao mà cắt tâm Hứa Hòa Thắng, nhìn xem phải hay không tâm bằng đá. dammy9694.wordpress.com
Mà Hứa Nghĩa bị thương nặng, gã bị trường quân đội Phí Nặc Man khuyên nhủ rút lui, vốn là tiền đồ sáng lạng lập tức tan như mây như khói.
Mà Hứa lão gia tử cũng đến bệnh viện thăm Hứa Nghĩa, chỉ bất quá hắn không phải tới thăm cháu trai thương thế như thế nào, mà là khuyên gã buông tha cho quyền thừa kế gia chủ, hắn muốn cho Hứa Ất làm gia chủ.
Kì thật Hứa Nghĩa trong tay căn bản không có cổ phần công ty, cổ phần công ty nằm trong tay Hứa Hòa Thắng, chỉ là Hứa lão gia tử sĩ diện, lúc trước Hứa Hòa Thắng cao giọng tuyên bố Hứa Nghĩa chính là gia chủ kế nhiệm Hứa gia kế tiếp. Hiện tại phải thay đổi người, Hứa lão gia tử liền mệnh lệnh Hứa Nghĩa cũng cao giọng tuyên bố: Tôi tự nguyện buông tha cho quyền thừa kế.
Hứa Nghĩa quả thực không dám tin, sau nửa ngày đều không có phản ứng.
Hứa lão gia tử tại trước mặt mọi người, nói: Phế nhân còn muốn làm gia chủ cái gì?
Hứa Nghĩa nhìn chăm chằm khuôn mặt lãnh khốc của ông nội, đáy lòng một tia hàn ý bốc lên. Lúc trước gã vừa vào Hứa gia, người ông nội này cỡ nào hiền lành, lôi kéo tay gã đối với gã khen không dứt miệng.
Nhưng hiện tại như thế nào? Bị thương không có một câu an ủi, còn nói gã là phế nhân.
Nói cho cùng gã chẳng qua là một quân cờ, hữu dụng thì bắt đầu nhặt lấy, đạt được vinh hoa phú quý, hưởng thụ vạn người nhìn. Nhưng gã trở thành vô dụng, cũng sẽ bị giống như rác không chút do dự vứt ra ngoài.
Nhất thời bi phẫn đau đớn tột đỉnh, Hứa Nghĩa nghẹn đỏ mặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, đâm xuyên qua thịt chảy ra máu…Gã muốn rống muốn gọi muốn đánh người, nhưng gã không nhúc nhích được, một chút cũng không nhúc nhích được…Chỉ có thể nằm đó mặc người Hứa gia tùy ý quở trách cưỡng bức.
Tại thời điểm Hứa Nghĩa sắp bị buộc điên rồi, Chu Viễn Địa xuất hiện.
Chu Viễn Địa nói mấy câu làm Hứa lão gia tử sợ tới mức muốn đái ra quần, mới vừa rồi còn vênh váo trước mặt đám người Hứa gia thoáng cái liền yên lặng, uể ỏa xám xịt ở trước mặt Hứa Nghĩa biến mất, cũng không dám lại đến tìm gã gây phiền toái.
Trong nội Hứa Nghĩa, Chu Viễn Địa giống như ánh nến trong bóng tối, khi gã lâm vào tuyệt vọng hắn đã mang đến một tia ánh sáng cùng ấm áp.
Hồi tưởng một năm đã qua đi, phảng phất giống như cách một thế hệ.
Bước ra bồn tắm lớn, Hứa Nghĩa giật khăn tắm liền cúi đầu lau bọt nước trên người.
Từ sau khi bị thương, Hứa Nghĩa rất ít khi soi gương. Dung mạo của gã không hề anh tuấn, luôn bị gã khinh bỉ ‘nhỏ bé và yếu ớt’ lại thường xuyên hiện ra tại hai đầu lông mày của gã. Gã cũng không còn là Hứa Nghĩa trước kia có dáng người cân đối khỏe đẹp nữa, đưa tay rờ làn da bóng loáng như lúc ban đầu, nhưng rốt cuộc sờ không được cơ bắp rắn chắc sức sống bừng bừng…
Dáng người thon dài, khuôn mặt tái nhợt, khiến người nhìn thấy thương tiếc. Duy nhất có sức sống chính là cặp mắt kia, thanh tịnh sáng ngời, trải qua bao nhiêu chuyện nhưng vẫn bình tĩnh.
Mặc vào đồ ở nhà, Hứa Nghĩa xoa xoa tóc, đi xuống lầu hướng nhà ăn đi đến.
Mạnh Minh vừa thấy Hứa Nghĩa, vội vàng cầm lấy chén cháo: “ Tiểu Nghĩa nhanh ngồi xuống, đói bụng không.”
“Cảm ơn cha.” Hứa Nghĩa ngồi ở bên người Mạnh Minh: “Cha người cũng cùng một chỗ ăn.”
“Được.”
Hai người không có nói tiếp, chậm rãi húp cháo.
Ăn xong một chén, Hứa Nghĩa buông thìa xuống, quệt quệt mồm đối với Mạnh Minh nói rõ: “Cha, con ăn no rồi.”
Mạnh Minh khuyên nhủ: “Lại uống một chén, ăn ít như vậy vậy được sao?”
Hứa Nghĩa lắc đầu: “Con thực sự đã no. Con sớm không có mùi vị, lại không có vận động, ăn nhiều sẽ tiêu hóa không tốt.”
Mạnh Minh nghe xong lòng càng chua xót hơn, nam hài tử hai mươi hai tuổi đúng là thời điểm có thể ăn hao tốn nhiều năng lượng. Nhưng là Tiểu Nghĩa thân cao 183cm lại chỉ ăn một chén liền đã no, còn nói ăn nhiều tiêu hóa không tốt.Cái này bảo người làm cha như thế nào không bi thương.
Nhìn Mạnh Minh nghiêng đầu sang chỗ khác hô hấp dồn dập, Hứa Nghĩa biết rõ cha nhất định lại vì tình huống chính mình mà thương tâm.
Cầm chặt tay Mạnh Minh, Hứa Nghĩa ánh mắt bình tĩnh: “Cha, con thật sự không có việc gì. Hiện tại cũng rất tốt, mỗi sáng sớm đi học, buổi chiều đi công ty Viễn ca thực tập, thời gian trôi qua yên ổn lại phong phú. Cha, đây là sinh hoạt con muốn.”
Mạnh Minh đưa tay lau mắt, mới nhìn Hứa Nghĩa: “Vậy hai người, con cùng Chu tiên sinh…hai người, anh ta có hay không nói cho con cái gì?”
Hứa Nghĩa cúi đầu, đùa bỡn thìa trong chén, không đếm xỉa tới hỏi: “Nói cái gì?”
“Hai người, anh ta không phải đối với con có thiện cảm, đang theo đuổi sao?” Mạnh Minh trong mắt không phải không mang hi vọng, con trai bộ dạng như vậy, cưới vợ chính là thực tế không lớn.
Hứa Nghĩa cười nhạo, giọng điệu mang theo nồng đậm tự giễu: “Chu tiên sinh muốn cái dạng mĩ nhân gì không được? Làm gì theo đuổi con hay sao?”
Mạnh Minh không đồng ý: “Cái gì gọi là ‘con như vậy’? Con của cha muốn tài có tài, muốn diện mạo có diện mạo.”
Hứa Nghĩa cúi đầu nhìn ngón tay khớp xương dài nhọn rõ ràng: “Nếu như con không có bị thương, có lẽ có khả năng ở bên cạnh. Nhưng hiện tại con đại học cũng chưa tốt nghiệp có tài gì? Hiện tại thân thể gầy trơ xương làm sao có diện mạo? Con…con xem như nửa phế nhân.”
“Cha không cho phép con nói như vậy.” Mạnh Minh nghe không được từ ‘Phế nhân’ từ miệng Hứa Nghĩa nói ra, không khỏi khiển trách quát mắng.
Hứa Nghĩa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạnh Minh hai mắt hồng hồng, sắp khóc rồi. Gã muốn an ủi Mạnh Minh, nhưng đây đều là sự thật.
“Cha, con đã tiếp nhận sự thật này rồi, người cũng đừng luôn nghĩ đến trước kia, đều đã qua rồi.” Hứa Nghĩa tựa lưng vào ghế ngồi thấp giọng nói: “Chu tiên sinh là trưởng bối, anh ấy chỉ là đáng thương cảnh ngộ của con, có lòng tốt muốn giúp con một chút mà thôi, người đừng đa tâm.”
“Cái gì cha đa tâm? Nếu như cậu ta không phải vừa ý con, sẽ tận tâm tận lực mà sắp xếp cho con đến trường như vậy sao? Lại cho con đi công ty cậu ta thực tập còn có cầm tiền lương?” Mạnh Minh sống nửa đời người rồi, ăn muối so với Hứa Nghĩa ăn cơm còn nhiều hơn. Phân tích đủ thứ xong, cộng thêm những chuyện hắn trải qua, hắn khẳng định Chu Viễn Địa coi trọng con mình: “ Con nói, ai sẽ vô duyên vô cớ mà đối với một người xa lạ quan tâm đầy đủ như thế?”
Hứa Nghĩa trầm mặc, gã cũng không phải không muốn tính qua khả năng này, bởi vì Chu Viễn Địa đối với gã thật sự là quá tốt rồi, giống như cha yêu thương, vừa thân thiết giống như bạn bè, vượt xa sự yêu thương của trưởng bối dành cho hậu bối.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Hứa Nghĩa lập tức phủ định. Nhưng cái này là không thể nào, gã có cái gì mà bảo Chu Viễn Địa xem vào mắt? dammy9694.wordpress.com
Hình dáng? So với những nam nhân anh tuấn xinh đẹp ở bên người hắn, gã chỉ có thể xem như bình thường, với điều kiện của Chu Viễn Địa, muốn mỹ nam như thế nào không có?
Dáng người? Gầy trơ xương như thế này ai sẽ thích?
Thắt lưng bị thương quá nặng, tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, nhưng Hứa Nghĩa không thể đứng lâu, không thể ngồi lâu, cũng không thể xoay người trong thời gian quá lâu… Phương diện tình sự căn bản không thể làm cho đối phương thỏa mãn.
Hứa Nghĩa trong nội tâm thở dài, gã nhìn về phía Mạnh Minh, nhẹ giọng nói: “ Viễn ca là bạn Hứa Hòa Thắng, lúc trước là vì bạn mới có thể giúp đỡ. Cha, về sau ngài không cần lại nói nữa.”
Mạnh Minh không cam lòng, hắn hi vọng con trai có bầu bạn, có một người có thể chăm sóc nó cả đời.
“Vậy Thi Chí Vân thì sao?” Mạnh Minh không thích Thi Chí Vân, một là con trai vì nó mà bị thương, thứ hai, nhà nó hoàn cảnh thật sự quá bình thường. Nhưng hiện tại còn thường xuyên đến thăm Hứa Nghĩa, cũng chính là nó. Nếu như Thi Chí Vân còn có chút lương tâm, thì nên sau khi tốt ngiệp đến cầu hôn.
“Cha, người đến cùng nghĩ cái gì? Thi Chí Vân là bạn học của con, cũng là bạn tốt của con.” Hứa Nghĩa cũng bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.
“Con cứu tánh mạng của nó, nó chăm sóc con cả đời cũng là chuyện phải làm.” Mạnh Minh đương nhiên nói.
“Con có cái gì cần cậu ấy chăm sóc hay sao? Con có tay có chân cũng có thể kiếm tiền.” Hứa Nghĩa nhíu mày: “Con chỉ là tính một phế nhân nhưng còn không phải là phế nhân, không cần người khác chăm sóc. Con cứu cậu ấy là tự nguyện, cha, người về sau không thể nhắc lại cái này nữa, con chỉ xem cậu ấy là bạn tốt. Nếu như người nói lung tung, con ngay cả người bạn tốt duy nhất này cũng không có.”
Mạnh Minh đành chịu thở dài, thực sự không nói cái gì nữa. Tính tình con trai từ nhỉ rất dịu dàng ngoan ngoãn, rất nghe lời, từ sau khi bị thương, tính tình của nó cũng thay đổi, nói một không nói hai, cố chấp vô cùng.
Thi Chí Vân là không thể trông cậy được, nhưng Chu Viễn Địa… Mạnh Minh vẫn cho rằng có khả năng.
Nhìn Mạnh Minh biểu lộ như có điều đang suy nghĩ, Hứa Nghĩa biết rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Vì để cho Mạnh Minh hết hi vọng, cũng có thể bảo trụ phần mập mờ lại thuần khiết này giữa gã và Chu Viễn Địa, Hứa Nghĩa khẽ cắn môi, nói: “Cha, người biết bối cảnh Viễn ca không?”
“Biết.”
“ Vậy người biết đi theo anh ta thì phải tiêm nửa châm không?”
Mạnh Minh cả kinh, nhưng cái này căn bản không phải bí mật, từ lúc hắn cho người điều tra Chu Viễn Địa thì biết rõ.
“…Biết.”
Hứa Nghĩa trong nội tâm đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, nhìn Mạnh Minh bờ môi không tự chủ được mà run rẩy. Tiêm nửa châm ý nghĩa tuyệt dục, chính mình sẵn lòng là một việc, nhưng cha biết rất rõ, lại còn muốn tác hợp lại là một chuyện khác. dammy9694.wordpress.com
Nhìn phản ứng của Hứa Nghĩa, Mạnh Minh liền hiểu rõ gã đang nghĩ gì, không khỏi cấp thiết giải thích: “ Tiểu Nghĩa không phải như con nghĩ. Cha đây là vì cuộc sống sau này dự tính…”
Hứa Nghĩa đánh gãy lời Mạnh Minh mà nói: “ Về sau con tuyệt tử tuyệt tôn là dự tính sao?”
Mạnh Minh nhắm mắt lại, bàn tay đặt ở trên bàn không khỏi nắm thành quyền, thương tâm nói: “Cha là cha con, như thế nào sẽ hại con?”
“Vậy người còn bảo con cùng Chu Viễn Địa?”
“Eo của con bị thương quá nặng” Mạnh Minh gian nan nói: “ Cho dù con mang thai, cũng đừng nói năm tháng, ngay cả ba tháng con đều không chống đỡ được…”
Hứa Nghĩa xoay mặt ra bên ngoài, quật cường nói: “ Con nhất định sẽ khá hơn. Xin người không cần thay con quyết định bất cứ chuyện gì, cũng không cần nhúng tay vào quan hệ giữa con và các bạn, cuộc đợi con vận mệnh của con tự con đến nắm giữ.”
Mạnh Minh không thể tưởng tượng nổi vừa thương xót vừa tổn thương nhìn ót con trai, từ nhỏ đến lớn Hứa Nghĩa đều nghe lời hắn, hắn nói cái gì, con trai liền đi làm cái đó.
Nhưng hiện tại con trai bảo hắn không cần quan tâm…
Tác giả :
Thập Nhị