Trùng Sinh Vị Lai Chi Quân Tẩu
Quyển 1 - Chương 44
Edit+Beta: Minh Miu
Hứa Nghĩa tái nhợt nằm ở trên giường bệnh mắt trừng trừng nhìn trần nhà, cả người không còn sức sống. Mạnh Minh ngồi ở bên giường hốc mắt đỏ bừng, cũng không dám ở trước mặt con trai chảy nước mắt.
Từ khi Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết ly hôn, thời gian Hứa Nghĩa ở Hứa gia bắt đầu khổ sở, thường xuyên bị bọn bác cả và chú khinh bỉ. Bất quá Hứa Nghĩa trọ ở trường, một tháng một hai lần thật cùng không là gì, nhưng chậm rãi, thời gian gã ở trường quân đội Phí Nặc Man cũng càng ngày càng không dễ chịu lắm.
Hứa Nghĩa nhớ tới gã vừa thi vào trường quân đội Phí Nặc Man, tinh thần phấn chấn, vừa nghĩ tới sau khi tốt nghiệp sẽ có một tương lai sáng lạng cũng rất hưng phấn. Cũng bởi vì gã thi được trường quân đội, đột nhiên đã được ba Hứa Hòa Thắng chú ý, tăng thêm ưu ái, lại đồng ý muốn dẫn gã trở lại Hứa gia thêm vào gia phả.
Đoạn thời gian kia là gã vui sướng nhất. Đây hết thảy tới quá nhanh quá đẹp, thế cho nên Hứa Nghĩa còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Đem nắm đấm đánh trụng bụng Hứa Duệ, Hứa Nghĩa cảm giác trong nội tâm có loại hưng phấn biến thái. Tựa hồ đánh Hứa Duệ như vậy là gã có thể phát tiết hai mươi năm bị kì thị cùng bài xích, còn có cười nhạo cùng khuất phục.
Hứa Nghĩa biết rõ Hứa Duệ là người vô tội, nhưng gã hận. Gã đố kị Hứa Duệ từ nhỏ có được hết thảy, cũng là con trai Hứa Hòa Thắng, gã lại cái gì cũng không có.
Có thể tới nhanh, đi cũng nhanh.
Hiện tại, Hứa Nghĩa lần nữa lọt vào sự bài xích của các học viên. Loại cảm giác khó chịu so với lúc bé còn thống khổ, càng cô tịch hơn.
Hứa Nghĩa cảm thấy cuộc đời mình qua nhiều năm như vậy giống như một đường vòng cung, thấp nhất đến cao nhất, cuối cùng lại trở về điểm bắt đầu. Gã đã không phải là con riêng nữa rồi, gã có ba, có cha, nhưng gã hiện tại vẫn như cũ bị người xung quanh bài xích…
Hứa Nghĩa đụng phải thay đổi lớn như vậy bắt đầu từ khi Hứa Duệ bị tiêm một châm, lại vì cậu tỉnh lại mà chấm dứt.
Ai cũng không nghĩ tới sau khi trọng thương tỉnh dậy gầy yếu đến nổi một trận gió cũng có thể thổi bay người đi, vậy mà sẽ bị Việt Lăng Thiên nhìn trúng. Hứa Duệ thuận lợi mà cùng Việt Lăng Thiên đính hôn, cậu và Lý Văn Triết thì có một ngọn núi lớn để dựa. dammy9694.wordpress.com
Dựa vào Việt Lăng Thiên chính là một ngọn núi lớn, cha con Lý Văn Triết vốn là bức cha rời khỏi Hứa gia, lại phân chia tài sản với ba, hiện tại đến phiên mình rồi.
Lúc nhập học nhận là bạn học, thậm chí là bạn tốt, cơ hồ đều không muốn cùng gã cùng một chỗ, ánh mắt nhìn về phía gã tràn đầy khinh miệt và khinh bỉ…
Trường quân đội coi trọng hợp tác đoàn đội, coi trọng tinh thần đoàn đội. Người khác đều tự động rời xa gã, không muốn cùng gã một tổ, cho dù Hứa Nghĩa ưu tú cỡ nào, cũng không thay đổi được sự thật. Cái này làm cho Hứa Nghĩa luôn dựa vào cố gắng của mình để đạt được sự khen thưởng của sư trưởng, hâm mộ của các học viên mà từ từ trở bên tự tin, cơ hồ không cách nào thừa nhận.
Ngày hôm qua diễn tập, Hứa Nghĩa nhớ tới trong nội tâm không khỏi phát lạnh.
Chẳng ai ngờ rằng cơ giáp đột nhiên sẽ không khống chế được, mà bạn học điều khiển cơ giáp, đúng là bạn tốt nhất Thi Chí Vân của gã. Lúc ấy tình hình có chút hỗn loạn, bất quá Hứa Nghĩa vốn có thể không bị thương, chỉ cần gã đứng tại vị trí an toàn. Nhưng gã không thể, Thi Chí vân là bạn tốt cùng gã tiến vào trường quân đội, cũng là người duy nhất nguyện ý đứng bên cạnh gã yên lặng ủng hộ gã. Mắt thấy Thi Chí Vân sắp bị người máy quét trúng, Hứa Nghĩa liền xông lên đẩy hắn ra, lúc né tránh bất hạnh bị vật nặng rơi xuống áp trúng thắt lưng…
Xảy ra sự cố, Hứa Nghĩa lập tức được đưa vào bệnh viện cứu chữa. Mạnh Minh nghe tin lập tức chạy tới, nhưng không có thấy bóng dáng Hứa Hòa Thắng, Hứa gia càng không có ai tới thăm.
Có lẽ bọn hắn hận chính mình không thể chết đi? Hứa Nghĩa muốn động, nhưng đáng tiếc phần eo của gã bị cố định một chút cảm giác cũng không có.
Mạnh Minh nhẫn không rơi nước mắt, đưa tay sờ sờ đôi má thon dài Hứa Nghĩa nói: “Tiểu Nghĩa, con lại nhịn một chút, ba con nhất định sẽ mời bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho con.”
Hứa Nghĩa nản lòng thoái chí: “Con đã xảy ra chuyện, ông ta ngay cả bóng dáng cũng không trông thấy, có thể sao?”
“Con là con độc nhất của ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không mặc kệ con, con hãy nhẫn nại một tí.”
“Không muốn ở trước mặt con nhắc đến ông ta. Cũng không bảo con nhận nại nữa!” Hứa Nghĩa có chút không thể kiềm chế mà hướng Mạnh Minh gầm rú, thanh âm khàn khàn: “Bởi vì ông ta, cha lãng phí hai mươi năm tuổi thanh xuân, đáng giá sao? Bởi vì ông ta, lúc nhỏ con vượt qua cô độc, thiếu niên tự ti, hiện tại bởi vì ông ta mà tiếp tục cô độc, con vô luận ưu tú cỡ nào, người khác đều xem thường con đều không muốn cùng với con. Cha biết đó là tư vị gì sao? Cha biết con khó chịu cỡ nào không?”
“Tiểu Nghĩa, trước đừng kích động, sẽ động đến miệng vết thương.” Mạnh Minh vội vàng đứng lên đưa tay đè Hứa Nghĩa, lại bị Hứa Nghĩa hất tay ra.
“Tiểu Nghĩa, con đừng kích động. Vô luận như thế nào ông ta cũng là ba con, về sau Hứa gia cũng là của con.”
“Con cho đến bây giờ sẽ không nghĩ tới muốn Hứa gia, con chỉ muốn có một người ba yêu thương con, con muốn có một gia đình đầy đủ.’ Hứa Nghĩa cảm xúc lại càng kích động: “Cha luôn bảo con nhịn một chút, con nhịn hai mươi mốt năm, đã nhận được cái gì? Cha có thay con suy nghĩ qua sao? Ngoại trừ trở về Hứa gia trở thành gia chủ, con kì thật còn có rất nhiều con đường. Cha, con tốt nghiệp có thể đi ra ngoài công tác kiếm tiền nuôi gia đình, đến lúc đó con cùng với một người bình thường kết hôn lập gia đình có một gia đình nhỏ hạnh phúc, chúng ta người một nhà vui vui sướng sướng. Đây chính là mơ ước của con, nhưng là bây giờ, cha nhìn xem, con không còn có cái gì nữa rồi. Động cũng không thể động, tàn phế, tiền đồ không có, ai nguyện ý gả cho con?”
Mạnh Minh nhịn không được rơi lệ: “Chân của con không có việc gì. Con là gia chủ Hứa gia, ai không muốn gả cho con? Chỉ cần làm giải phẫn, chân của con sẽ tốt. Con là con của cha, cha làm hết thảy cũng là vì con.”
Hứa Nghĩa cắn chặt răng, cuối cùng mắt mặt lại nói: “Cha, con mệt rồi, muốn yên tĩnh một chút, xin ngài đi ra ngoài.”
“Tiểu Nghĩa?” Mạnh Minh vội vàng cầm chặt tay Hứa Nghĩa, khẩn cầu nói: “Cha hiện tại đi tìm ba con, con không có việc gì đâu.”
“Mời ra ngoài!”
“Tiểu Nghĩa…”
“Đi ra ngoài!”
Mạnh Minh khóc, khóc đến thương tâm. Hắn giúp Hứa Nghĩa đắp kín mền, liền đi ra ngoài.
Hứa Nghĩa nhắm chặt mắt trong nội tâm cũng rất khó chịu. Cha là người duy nhất yêu thương gã trên thế giới này, vừa rồi gã cũng rất hối hận khi làm tổn thương hắn. Nhưng là gã không nhịn được nữa, gã cũng không muốn…
Nghe được âm thanh đóng cửa, nước mắt nhẫn nhịn thật lâu rốt cục cũng theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
Gã hiện tại bộ dáng như vậy, cho dù chữa chân cho tốt, muốn về trường học còn có tư cách gì? Từ lúc sinh ra, Hứa Nghĩa đã cảm thấy cuộc sống của gã không phải là của mình, khi còn bé không có lựa chọn khác, thật vất cả đến khi trưởng thành có thể kiểm soát, lại bởi vì lòng tham nhất thời nổi dậy mà một lần nữa đem quyền khống chế cuộc sống của mình đưa ra ngoài, rơi vào kết cục như hôm nay. dammy9694.wordpress.com
Đây là báo ứng? Thứ không phải của mình, chung quy phải trả lại.
Cuộc sống trong hai mươi mốt năm ngắn ngủn của Hứa Nghĩa, gã sống trong kìm nén khuất nhục, thụ động, nhẫn nại. Điều duy nhất làm gã cao hứng là có thể được tuyển chọn vào trường quân đội Phí Nặc Man. Mà bây giờ, eo của gã bị trọng thương, cho dù đứng lên rồi, mà tia sáng duy nhất trong đời gã cũng không còn…
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thanh âm trầm thấp ôn hòa hỏi: “Xin hỏi cậu là Hứa Nghĩa tiên sinh phải không?”
Hứa Nghĩa kinh ngạc mà mở to mắt nhìn sang, thậm chí còn không kịp lau nước mắt, mơ mơ màng màng trong tầm mắt gã nhìn thấy một nam nhân dáng người thon dài trắng nõn chậm rãi đi về phía giường bệnh của mình.
Chứng kiến nước mắt trên mặt Hứa Nghĩa, nam nhân thon dài trên mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền ôn nhu nở nụ cười. Hắn đem lễ vật đặt ở trên bàn, ngay ở bên giường ngồi xuống tự giới thiệu về mình: “Tôi gọi là Chu Viễn Địa, là bạn của ba cậu.”
Nghe được là bạn Hứa Hòa Thắng, Hứa Nghĩa có chút kì quái, tuy không biết, nhưng đối phương dù sao cũng là trưởng bối. Gã chậm rãi quay đầu đi lau nước mắt, mới thấp giọng nói: “Thất lễ, Chu tiên sinh chào ngài.”
Chu Viễn Địa cẩn thẩn nhìn kĩ người trẻ tuổi trước mắt tinh thần có chút sụp đổ, nhẹ giọng an ủi: “Không cần lo lắng, chân của cậu rồi cũng sẽ tốt thôi.”
Hứa Nghĩa có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Chu Viễn Địa: “Làm sao ngài biết?”
“Bởi vì tôi đã mời một vị giáo sư giỏi nhất trong giới y học đến phẫu thuật cho cậu.” Chu Viễn Địa cười, lông mi thon dài rũ xuống, con mắt nhỏ dài híp lại, làm cho hắn thoạt nhìn có chút giảo hoạt ngây thơ: “Ông ấy xem qua tư liệu của cậu rồi, cùng tôi cam đoan không có vấn đề.”
Hứa Nghĩa nghe xong tinh thần không khỏi chấn động, dù sao cũng là liên quan đến sau này mình có thể đi được hay không. Gã nhìn về phía Chu Viễn Địa ánh mắt có chút nhiệt tình, cũng hơi mang chút chờ mong hỏi: “Cảm ơn ngài, Chu tiên sinh. Là ba tôi xin ngài giúp đỡ phải không?”
Chu Viễn Địa đưa tay lên vỗ đầu Hứa Nghĩa, cười nói: “Không, ba cậu hiện tại căn bản không có thời gian để quản chuyện khác. Bác sĩ là tôi sắp xếp, tôi không muốn một thanh niên như cậu bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất.”
“Chúng ta không quen biết, ngài tại sao lại giúp đỡ tôi?” Hứa Nghĩa rất thất vọng, đồng thời cũng cảnh giác ngước nhìn người nam nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi này, mặt mày thanh tú, khí chất ôn hòa “Ngài có mục đích gì?”
“Tôi nói, tôi chỉ là không muốn cậu bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất. Tôi cũng không có mục đích gì à, hoặc là cậu đến nói một chút, tôi có mục đích gì?” Chu Viễn Địa cười tủm tỉm mà hỏi Hứa Nghĩa: “Gia cảnh của tôi rất tốt, không thiếu tiền không thiếu quyền cũng không thiếu nam nhân, cậu nói tôi có mục đích gì? Hay là cậu cho rằng tôi nhìn trúng cậu?”
Hứa Nghĩa mặt thoáng cái đỏ lên. Từ nhỏ đến lớn, gã đều lấy học hành làm trọng, mỗi ngày đều là học tập học tập, căn bản không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác. Bởi vì gã thường xuyên mặt lạnh, ngoài trừ quen thuộc với việc học thì không có bạn học, Hứa Nghĩa vẫn luôn độc lai độc vãng. Trên phương diện tình yêu, gã so với Hứa Duệ càng trắng hơn, ít nhất Hứa Duệ bị Hứa Hòa Thắng mang đi ăn mặn, mà gã, thật sự chính là một tờ giấy trắng. dammy9694.wordpress.com
Chu Viễn Địa nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Nghĩa, không khỏi nâng lên lông mi, trong nội tâm hiện lên cảm giác khác thường. Trước đó lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Nghĩa lúc đó gã mặc quân phục học viên, bóng dáng như ánh mặt trời, vẻ mặt kiên định. Còn lần này, vậy mà thấy được bộ dáng nhu nhược cùng ngượng ngùng của gã. Bất quá, đều là phong cảnh tuyệt mĩ.
Chu Viễn Địa cười đến càng vui sướng, con mắt dài nhỏ nheo lại che giấu suy nghĩ chân thật trong lòng, đôi mắt nhếch lên xuất hiện mấy nếp nhăn nhỏ vụn, mang đến một loại hương vị sức quyến rũ thành thực.
Hứa Nghĩa nhìn thấy sững sờ, ngại ngùng mà cúi đầu.
“Như ngài thấy ba tôi, không cần cùng tôi nhắc đến ông ta.” Chu Viễn Địa cũng không muốn Hứa Hòa Thắng lão nam nhân này đến phá hư tâm tình: “Cậu nếu hoài nghi, có thể hỏi thăm bác sĩ của cậu, còn có thể lên mạng tra. Yên tâm đi, sau khi giải phẫu xong sẽ tốt hơn.”
“Cảm ơn Chu…Chu thúc thúc.”
Chu Viễn Địa mí mắt nhảy lên, cười nói: “Tôi thích cùng người trẻ tuổi cùng nhau chơi, như vậy tôi cũng sẽ cảm giác mình tuổi trẻ hơn. Cậu liền không nên gọi tôi là Chu thúc thúc, chẳng lẽ nhìn tôi thật sự già như vậy? Không xứng để cậu gọi một tiếng anh.”
Hứa Nghĩa nghe xong không khỏi ha ha nở nụ cười, đây cũng là nụ cười lần thứ nhất trong khoảng thời gian gần đây: “Anh tuyệt đối không già, tôi gọi anh là Chu đại ca?”
“Gọi Viễn ca.”
“Viễn ca.”
Chu Viễn Địa duỗi tay muốn niết đôi má Hứa Nghĩa, Hứa Nghĩa theo bản năng muốn né, nhưng nghĩ đến đối phương là trưởng bối, sẽ không có chuyện gì.
Đã được sờ mặt Hứa Nghĩa như ý nguyện, Chu Viễn Địa cười đến rất ôn hòa: “Nghỉ ngơi thật tốt, giờ này ngày mai tôi lại đến thăm cậu. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau nói chuyện với bác sĩ, càng mau phẫu thuật càng tốt.”
“Ừ. Cảm ơn Viễn ca.”
Chu Viễn Địa cười lại sờ lên tóc Hứa Nghĩa, sau đó mới quay người rời đi.
Hứa Nghĩa nhìn cánh cửa đóng lại, mới cầm lấy tư liệu Chu Viễn Địa đặt lên bàn xem. Trong nội tâm luôn luôn có một cảm giác kì quái, gã lại rung chuông hỏi bác sĩ trưởng của gã, vậy mà đều là thật. Chu Viễn Địa thật sự vì gã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất mổ cho gã…
Nắm chặt tài liệu trong tay, Hứa Nghĩa do dự muốn hay không đem chuyện này lập tức nói cho Mạnh Minh?
Việt lăng Thiên xem hết báo cáo Phan Lực Trì gửi đến, trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầy nhìn ảnh chụp Hứa Duệ đặt trên bàn. Nhìn bộ dáng Hứa Duệ đơn thuần vui vẻ tươi cười, khóe miệng cũng nhịn không được nữa mà vểnh lên. Hứa Duệ mặt dù có chút bạch, nhưng cậu hoạt bát hiếu động, nụ cười của cậu cũng rất có sức hút, chính xác ở cùng với cậu rất vui vẻ.
Đã như vậy, vì Hứa Duệ cùng bảo bảo trong bụng cậu, anh cũng không cần vào lúc này bỏ đá xuống giếng nữa.
Hứa Nghĩa đã gặp báo ứng, mà đầu sỏ gây nên chuyện Hứa Hòa Thắng cũng sắp nhanh bị Trương Thiên Lâm làm cho đến bước đường cùng, không bao lâu nữa, hoặc là Hứa gia phá sản, hoặc là Hứa Hòa Thắng bị chộp, vô luận kết quả nào, đều là hả lòng hả dạ!
Việt Lăng Thiên không khỏi nở nụ cười, ngón tay đang gõ trên mặt bàn dừng lại, ở trên bàn phím nhấn vài cái, hướng Phan Lực Trì phát ra một chuỗi mệnh lệnh.
Chu Viễn Địa…Việt lăng Thiên suy nghĩ không khỏi cười cười, anh không nghĩ tới Hứa Hòa Thắng cùng hắn có liên lạc. Bất quá bọn họ gần đây nước sông không phạm nước giếng, mà Chu Viễn Địa cũng là một người rất thông minh…
Hứa Nghĩa tái nhợt nằm ở trên giường bệnh mắt trừng trừng nhìn trần nhà, cả người không còn sức sống. Mạnh Minh ngồi ở bên giường hốc mắt đỏ bừng, cũng không dám ở trước mặt con trai chảy nước mắt.
Từ khi Hứa Hòa Thắng cùng Lý Văn Triết ly hôn, thời gian Hứa Nghĩa ở Hứa gia bắt đầu khổ sở, thường xuyên bị bọn bác cả và chú khinh bỉ. Bất quá Hứa Nghĩa trọ ở trường, một tháng một hai lần thật cùng không là gì, nhưng chậm rãi, thời gian gã ở trường quân đội Phí Nặc Man cũng càng ngày càng không dễ chịu lắm.
Hứa Nghĩa nhớ tới gã vừa thi vào trường quân đội Phí Nặc Man, tinh thần phấn chấn, vừa nghĩ tới sau khi tốt nghiệp sẽ có một tương lai sáng lạng cũng rất hưng phấn. Cũng bởi vì gã thi được trường quân đội, đột nhiên đã được ba Hứa Hòa Thắng chú ý, tăng thêm ưu ái, lại đồng ý muốn dẫn gã trở lại Hứa gia thêm vào gia phả.
Đoạn thời gian kia là gã vui sướng nhất. Đây hết thảy tới quá nhanh quá đẹp, thế cho nên Hứa Nghĩa còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Đem nắm đấm đánh trụng bụng Hứa Duệ, Hứa Nghĩa cảm giác trong nội tâm có loại hưng phấn biến thái. Tựa hồ đánh Hứa Duệ như vậy là gã có thể phát tiết hai mươi năm bị kì thị cùng bài xích, còn có cười nhạo cùng khuất phục.
Hứa Nghĩa biết rõ Hứa Duệ là người vô tội, nhưng gã hận. Gã đố kị Hứa Duệ từ nhỏ có được hết thảy, cũng là con trai Hứa Hòa Thắng, gã lại cái gì cũng không có.
Có thể tới nhanh, đi cũng nhanh.
Hiện tại, Hứa Nghĩa lần nữa lọt vào sự bài xích của các học viên. Loại cảm giác khó chịu so với lúc bé còn thống khổ, càng cô tịch hơn.
Hứa Nghĩa cảm thấy cuộc đời mình qua nhiều năm như vậy giống như một đường vòng cung, thấp nhất đến cao nhất, cuối cùng lại trở về điểm bắt đầu. Gã đã không phải là con riêng nữa rồi, gã có ba, có cha, nhưng gã hiện tại vẫn như cũ bị người xung quanh bài xích…
Hứa Nghĩa đụng phải thay đổi lớn như vậy bắt đầu từ khi Hứa Duệ bị tiêm một châm, lại vì cậu tỉnh lại mà chấm dứt.
Ai cũng không nghĩ tới sau khi trọng thương tỉnh dậy gầy yếu đến nổi một trận gió cũng có thể thổi bay người đi, vậy mà sẽ bị Việt Lăng Thiên nhìn trúng. Hứa Duệ thuận lợi mà cùng Việt Lăng Thiên đính hôn, cậu và Lý Văn Triết thì có một ngọn núi lớn để dựa. dammy9694.wordpress.com
Dựa vào Việt Lăng Thiên chính là một ngọn núi lớn, cha con Lý Văn Triết vốn là bức cha rời khỏi Hứa gia, lại phân chia tài sản với ba, hiện tại đến phiên mình rồi.
Lúc nhập học nhận là bạn học, thậm chí là bạn tốt, cơ hồ đều không muốn cùng gã cùng một chỗ, ánh mắt nhìn về phía gã tràn đầy khinh miệt và khinh bỉ…
Trường quân đội coi trọng hợp tác đoàn đội, coi trọng tinh thần đoàn đội. Người khác đều tự động rời xa gã, không muốn cùng gã một tổ, cho dù Hứa Nghĩa ưu tú cỡ nào, cũng không thay đổi được sự thật. Cái này làm cho Hứa Nghĩa luôn dựa vào cố gắng của mình để đạt được sự khen thưởng của sư trưởng, hâm mộ của các học viên mà từ từ trở bên tự tin, cơ hồ không cách nào thừa nhận.
Ngày hôm qua diễn tập, Hứa Nghĩa nhớ tới trong nội tâm không khỏi phát lạnh.
Chẳng ai ngờ rằng cơ giáp đột nhiên sẽ không khống chế được, mà bạn học điều khiển cơ giáp, đúng là bạn tốt nhất Thi Chí Vân của gã. Lúc ấy tình hình có chút hỗn loạn, bất quá Hứa Nghĩa vốn có thể không bị thương, chỉ cần gã đứng tại vị trí an toàn. Nhưng gã không thể, Thi Chí vân là bạn tốt cùng gã tiến vào trường quân đội, cũng là người duy nhất nguyện ý đứng bên cạnh gã yên lặng ủng hộ gã. Mắt thấy Thi Chí Vân sắp bị người máy quét trúng, Hứa Nghĩa liền xông lên đẩy hắn ra, lúc né tránh bất hạnh bị vật nặng rơi xuống áp trúng thắt lưng…
Xảy ra sự cố, Hứa Nghĩa lập tức được đưa vào bệnh viện cứu chữa. Mạnh Minh nghe tin lập tức chạy tới, nhưng không có thấy bóng dáng Hứa Hòa Thắng, Hứa gia càng không có ai tới thăm.
Có lẽ bọn hắn hận chính mình không thể chết đi? Hứa Nghĩa muốn động, nhưng đáng tiếc phần eo của gã bị cố định một chút cảm giác cũng không có.
Mạnh Minh nhẫn không rơi nước mắt, đưa tay sờ sờ đôi má thon dài Hứa Nghĩa nói: “Tiểu Nghĩa, con lại nhịn một chút, ba con nhất định sẽ mời bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho con.”
Hứa Nghĩa nản lòng thoái chí: “Con đã xảy ra chuyện, ông ta ngay cả bóng dáng cũng không trông thấy, có thể sao?”
“Con là con độc nhất của ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không mặc kệ con, con hãy nhẫn nại một tí.”
“Không muốn ở trước mặt con nhắc đến ông ta. Cũng không bảo con nhận nại nữa!” Hứa Nghĩa có chút không thể kiềm chế mà hướng Mạnh Minh gầm rú, thanh âm khàn khàn: “Bởi vì ông ta, cha lãng phí hai mươi năm tuổi thanh xuân, đáng giá sao? Bởi vì ông ta, lúc nhỏ con vượt qua cô độc, thiếu niên tự ti, hiện tại bởi vì ông ta mà tiếp tục cô độc, con vô luận ưu tú cỡ nào, người khác đều xem thường con đều không muốn cùng với con. Cha biết đó là tư vị gì sao? Cha biết con khó chịu cỡ nào không?”
“Tiểu Nghĩa, trước đừng kích động, sẽ động đến miệng vết thương.” Mạnh Minh vội vàng đứng lên đưa tay đè Hứa Nghĩa, lại bị Hứa Nghĩa hất tay ra.
“Tiểu Nghĩa, con đừng kích động. Vô luận như thế nào ông ta cũng là ba con, về sau Hứa gia cũng là của con.”
“Con cho đến bây giờ sẽ không nghĩ tới muốn Hứa gia, con chỉ muốn có một người ba yêu thương con, con muốn có một gia đình đầy đủ.’ Hứa Nghĩa cảm xúc lại càng kích động: “Cha luôn bảo con nhịn một chút, con nhịn hai mươi mốt năm, đã nhận được cái gì? Cha có thay con suy nghĩ qua sao? Ngoại trừ trở về Hứa gia trở thành gia chủ, con kì thật còn có rất nhiều con đường. Cha, con tốt nghiệp có thể đi ra ngoài công tác kiếm tiền nuôi gia đình, đến lúc đó con cùng với một người bình thường kết hôn lập gia đình có một gia đình nhỏ hạnh phúc, chúng ta người một nhà vui vui sướng sướng. Đây chính là mơ ước của con, nhưng là bây giờ, cha nhìn xem, con không còn có cái gì nữa rồi. Động cũng không thể động, tàn phế, tiền đồ không có, ai nguyện ý gả cho con?”
Mạnh Minh nhịn không được rơi lệ: “Chân của con không có việc gì. Con là gia chủ Hứa gia, ai không muốn gả cho con? Chỉ cần làm giải phẫn, chân của con sẽ tốt. Con là con của cha, cha làm hết thảy cũng là vì con.”
Hứa Nghĩa cắn chặt răng, cuối cùng mắt mặt lại nói: “Cha, con mệt rồi, muốn yên tĩnh một chút, xin ngài đi ra ngoài.”
“Tiểu Nghĩa?” Mạnh Minh vội vàng cầm chặt tay Hứa Nghĩa, khẩn cầu nói: “Cha hiện tại đi tìm ba con, con không có việc gì đâu.”
“Mời ra ngoài!”
“Tiểu Nghĩa…”
“Đi ra ngoài!”
Mạnh Minh khóc, khóc đến thương tâm. Hắn giúp Hứa Nghĩa đắp kín mền, liền đi ra ngoài.
Hứa Nghĩa nhắm chặt mắt trong nội tâm cũng rất khó chịu. Cha là người duy nhất yêu thương gã trên thế giới này, vừa rồi gã cũng rất hối hận khi làm tổn thương hắn. Nhưng là gã không nhịn được nữa, gã cũng không muốn…
Nghe được âm thanh đóng cửa, nước mắt nhẫn nhịn thật lâu rốt cục cũng theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
Gã hiện tại bộ dáng như vậy, cho dù chữa chân cho tốt, muốn về trường học còn có tư cách gì? Từ lúc sinh ra, Hứa Nghĩa đã cảm thấy cuộc sống của gã không phải là của mình, khi còn bé không có lựa chọn khác, thật vất cả đến khi trưởng thành có thể kiểm soát, lại bởi vì lòng tham nhất thời nổi dậy mà một lần nữa đem quyền khống chế cuộc sống của mình đưa ra ngoài, rơi vào kết cục như hôm nay. dammy9694.wordpress.com
Đây là báo ứng? Thứ không phải của mình, chung quy phải trả lại.
Cuộc sống trong hai mươi mốt năm ngắn ngủn của Hứa Nghĩa, gã sống trong kìm nén khuất nhục, thụ động, nhẫn nại. Điều duy nhất làm gã cao hứng là có thể được tuyển chọn vào trường quân đội Phí Nặc Man. Mà bây giờ, eo của gã bị trọng thương, cho dù đứng lên rồi, mà tia sáng duy nhất trong đời gã cũng không còn…
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thanh âm trầm thấp ôn hòa hỏi: “Xin hỏi cậu là Hứa Nghĩa tiên sinh phải không?”
Hứa Nghĩa kinh ngạc mà mở to mắt nhìn sang, thậm chí còn không kịp lau nước mắt, mơ mơ màng màng trong tầm mắt gã nhìn thấy một nam nhân dáng người thon dài trắng nõn chậm rãi đi về phía giường bệnh của mình.
Chứng kiến nước mắt trên mặt Hứa Nghĩa, nam nhân thon dài trên mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền ôn nhu nở nụ cười. Hắn đem lễ vật đặt ở trên bàn, ngay ở bên giường ngồi xuống tự giới thiệu về mình: “Tôi gọi là Chu Viễn Địa, là bạn của ba cậu.”
Nghe được là bạn Hứa Hòa Thắng, Hứa Nghĩa có chút kì quái, tuy không biết, nhưng đối phương dù sao cũng là trưởng bối. Gã chậm rãi quay đầu đi lau nước mắt, mới thấp giọng nói: “Thất lễ, Chu tiên sinh chào ngài.”
Chu Viễn Địa cẩn thẩn nhìn kĩ người trẻ tuổi trước mắt tinh thần có chút sụp đổ, nhẹ giọng an ủi: “Không cần lo lắng, chân của cậu rồi cũng sẽ tốt thôi.”
Hứa Nghĩa có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Chu Viễn Địa: “Làm sao ngài biết?”
“Bởi vì tôi đã mời một vị giáo sư giỏi nhất trong giới y học đến phẫu thuật cho cậu.” Chu Viễn Địa cười, lông mi thon dài rũ xuống, con mắt nhỏ dài híp lại, làm cho hắn thoạt nhìn có chút giảo hoạt ngây thơ: “Ông ấy xem qua tư liệu của cậu rồi, cùng tôi cam đoan không có vấn đề.”
Hứa Nghĩa nghe xong tinh thần không khỏi chấn động, dù sao cũng là liên quan đến sau này mình có thể đi được hay không. Gã nhìn về phía Chu Viễn Địa ánh mắt có chút nhiệt tình, cũng hơi mang chút chờ mong hỏi: “Cảm ơn ngài, Chu tiên sinh. Là ba tôi xin ngài giúp đỡ phải không?”
Chu Viễn Địa đưa tay lên vỗ đầu Hứa Nghĩa, cười nói: “Không, ba cậu hiện tại căn bản không có thời gian để quản chuyện khác. Bác sĩ là tôi sắp xếp, tôi không muốn một thanh niên như cậu bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất.”
“Chúng ta không quen biết, ngài tại sao lại giúp đỡ tôi?” Hứa Nghĩa rất thất vọng, đồng thời cũng cảnh giác ngước nhìn người nam nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi này, mặt mày thanh tú, khí chất ôn hòa “Ngài có mục đích gì?”
“Tôi nói, tôi chỉ là không muốn cậu bỏ qua thời gian trị liệu tốt nhất. Tôi cũng không có mục đích gì à, hoặc là cậu đến nói một chút, tôi có mục đích gì?” Chu Viễn Địa cười tủm tỉm mà hỏi Hứa Nghĩa: “Gia cảnh của tôi rất tốt, không thiếu tiền không thiếu quyền cũng không thiếu nam nhân, cậu nói tôi có mục đích gì? Hay là cậu cho rằng tôi nhìn trúng cậu?”
Hứa Nghĩa mặt thoáng cái đỏ lên. Từ nhỏ đến lớn, gã đều lấy học hành làm trọng, mỗi ngày đều là học tập học tập, căn bản không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác. Bởi vì gã thường xuyên mặt lạnh, ngoài trừ quen thuộc với việc học thì không có bạn học, Hứa Nghĩa vẫn luôn độc lai độc vãng. Trên phương diện tình yêu, gã so với Hứa Duệ càng trắng hơn, ít nhất Hứa Duệ bị Hứa Hòa Thắng mang đi ăn mặn, mà gã, thật sự chính là một tờ giấy trắng. dammy9694.wordpress.com
Chu Viễn Địa nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Nghĩa, không khỏi nâng lên lông mi, trong nội tâm hiện lên cảm giác khác thường. Trước đó lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Nghĩa lúc đó gã mặc quân phục học viên, bóng dáng như ánh mặt trời, vẻ mặt kiên định. Còn lần này, vậy mà thấy được bộ dáng nhu nhược cùng ngượng ngùng của gã. Bất quá, đều là phong cảnh tuyệt mĩ.
Chu Viễn Địa cười đến càng vui sướng, con mắt dài nhỏ nheo lại che giấu suy nghĩ chân thật trong lòng, đôi mắt nhếch lên xuất hiện mấy nếp nhăn nhỏ vụn, mang đến một loại hương vị sức quyến rũ thành thực.
Hứa Nghĩa nhìn thấy sững sờ, ngại ngùng mà cúi đầu.
“Như ngài thấy ba tôi, không cần cùng tôi nhắc đến ông ta.” Chu Viễn Địa cũng không muốn Hứa Hòa Thắng lão nam nhân này đến phá hư tâm tình: “Cậu nếu hoài nghi, có thể hỏi thăm bác sĩ của cậu, còn có thể lên mạng tra. Yên tâm đi, sau khi giải phẫu xong sẽ tốt hơn.”
“Cảm ơn Chu…Chu thúc thúc.”
Chu Viễn Địa mí mắt nhảy lên, cười nói: “Tôi thích cùng người trẻ tuổi cùng nhau chơi, như vậy tôi cũng sẽ cảm giác mình tuổi trẻ hơn. Cậu liền không nên gọi tôi là Chu thúc thúc, chẳng lẽ nhìn tôi thật sự già như vậy? Không xứng để cậu gọi một tiếng anh.”
Hứa Nghĩa nghe xong không khỏi ha ha nở nụ cười, đây cũng là nụ cười lần thứ nhất trong khoảng thời gian gần đây: “Anh tuyệt đối không già, tôi gọi anh là Chu đại ca?”
“Gọi Viễn ca.”
“Viễn ca.”
Chu Viễn Địa duỗi tay muốn niết đôi má Hứa Nghĩa, Hứa Nghĩa theo bản năng muốn né, nhưng nghĩ đến đối phương là trưởng bối, sẽ không có chuyện gì.
Đã được sờ mặt Hứa Nghĩa như ý nguyện, Chu Viễn Địa cười đến rất ôn hòa: “Nghỉ ngơi thật tốt, giờ này ngày mai tôi lại đến thăm cậu. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau nói chuyện với bác sĩ, càng mau phẫu thuật càng tốt.”
“Ừ. Cảm ơn Viễn ca.”
Chu Viễn Địa cười lại sờ lên tóc Hứa Nghĩa, sau đó mới quay người rời đi.
Hứa Nghĩa nhìn cánh cửa đóng lại, mới cầm lấy tư liệu Chu Viễn Địa đặt lên bàn xem. Trong nội tâm luôn luôn có một cảm giác kì quái, gã lại rung chuông hỏi bác sĩ trưởng của gã, vậy mà đều là thật. Chu Viễn Địa thật sự vì gã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất mổ cho gã…
Nắm chặt tài liệu trong tay, Hứa Nghĩa do dự muốn hay không đem chuyện này lập tức nói cho Mạnh Minh?
Việt lăng Thiên xem hết báo cáo Phan Lực Trì gửi đến, trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầy nhìn ảnh chụp Hứa Duệ đặt trên bàn. Nhìn bộ dáng Hứa Duệ đơn thuần vui vẻ tươi cười, khóe miệng cũng nhịn không được nữa mà vểnh lên. Hứa Duệ mặt dù có chút bạch, nhưng cậu hoạt bát hiếu động, nụ cười của cậu cũng rất có sức hút, chính xác ở cùng với cậu rất vui vẻ.
Đã như vậy, vì Hứa Duệ cùng bảo bảo trong bụng cậu, anh cũng không cần vào lúc này bỏ đá xuống giếng nữa.
Hứa Nghĩa đã gặp báo ứng, mà đầu sỏ gây nên chuyện Hứa Hòa Thắng cũng sắp nhanh bị Trương Thiên Lâm làm cho đến bước đường cùng, không bao lâu nữa, hoặc là Hứa gia phá sản, hoặc là Hứa Hòa Thắng bị chộp, vô luận kết quả nào, đều là hả lòng hả dạ!
Việt Lăng Thiên không khỏi nở nụ cười, ngón tay đang gõ trên mặt bàn dừng lại, ở trên bàn phím nhấn vài cái, hướng Phan Lực Trì phát ra một chuỗi mệnh lệnh.
Chu Viễn Địa…Việt lăng Thiên suy nghĩ không khỏi cười cười, anh không nghĩ tới Hứa Hòa Thắng cùng hắn có liên lạc. Bất quá bọn họ gần đây nước sông không phạm nước giếng, mà Chu Viễn Địa cũng là một người rất thông minh…
Tác giả :
Thập Nhị