Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất
Chương 6: Hay cho một đóa bạch liên hoa tinh tế xinh đẹp |6|
Cơ Chi là nhân vật phong vân trong học viện Egger. Thiếu niên đẹp như hoa yêu luôn được nữ tính yêu thích, lại thêm thái độ hắn luôn như gần như xa. Vì thế trong mắt rất nhiều nữ sinh, hình tượng hắn luôn mộng ảo, xa xa không thể với tới làm rất nhiều người trầm mê.
Nhưng người như Khấu Thu không chịu vẻ ngoài hắn ảnh hưởng, chính là người đầu tiên.
Giờ nghỉ trưa, hắn rốt cuộc nhịn không được nhìn người luôn xem tạp chí kia, mở miệng nói: “Cùng đi ăn trưa không?”
Khấu Thu ngẫm lại gật đầu, hắn không hiểu nhiều lắm về căn tin trong trường. Đời trước vì lần đầu tiên đến căn tin cao cấp nên làm ra không ít hành động xấu hổ, thế nên sau này hắn không hề đến căn tin nữa. Căn tin ở học viện Egger với hắn mà nói khá là xa lạ, có người dẫn đường cũng không tồi.
Hắn nhét tạp chí vào cặp. Cơ Chi nhìn thấy trong cặp nhét đầy các loại tạp chí, khóe mắt co rút.
“Cậu chưa nhận được sách giáo khoa?”
Khấu Thu lắc đầu: “Không phải, quá nhiều, nhét vào nặng cặp.”
Cơ Chi nhíu mày, hắn hoàn toàn không lý giải nổi mạch não thiếu niên trước mắt cấu tạo ra sao.
Học viện Egger đắt đỏ chính là có lý do của nó. Ngay cả căn tin cũng trang trí đến xanh vàng rực rỡ. Diện tích cực lớn đến mấy trăm mét vuông, mỗi ô kính đều rực rỡ, chọn lựa không kịp.
Chỉ có điều có một cửa kính có đội ngũ xếp hàng rất dài.
Hai tên đẹp trai Khấu Thu cùng Cơ Chi đi tới, lập tức liền hấp dẫn không ít người chú ý.
Thấy Khấu Thu vẫn luôn tò mò nhìn hàng ngũ kia, Cơ Chi chủ động giải thích: “Đó là nơi bán cá cuộn cùng gan ngỗng. Mỗi ngày đều cung cấp số lượng có hạn.”
Khấu Thu nghi hoặc: “Ăn ngon?”
Cơ Chi ăn ngay nói thật: “Tiêu chuẩn đại sư, ít nhất so với nhà hàng năm sao còn ngon hơn.”
Khấu Thu: “Chúng ta cũng đi xếp hàng đi.”
Cơ Chi nhìn thoáng qua đội ngũ: “Ước chừng đến lượt chúng ta, hết hàng.”
Hắn nói xong câu đó thì không thấy Khấu Thu đâu. Nhìn lại thì thấy hắn đã gia nhập đội ngũ xếp hàng, Cơ Chi bất đắc dĩ, cầm dĩa đi tới.
“Nha, tôi nói là ai đâu. Đây không phải Khấu Thu sao. Tôi nghe nói mới ngày đầu tiên cậu lên lớp xém chút nữa bị giáo viên chủ nhiệm đuổi ra ngoài.”
Đúng là oan gia ngõ hẹp, người xếp hàng trước Khấu Thu trùng hợp lại chính Khấu Nguyên, Khấu Manh Trân, còn có Cẩu Chỉ Xảo.
Khấu Thu thản nhiên nói: “Cô ta cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.”
Vật họp theo loài, người phân theo đàn. Khấu Manh Trân cùng Cẩu Chỉ Xảo đều xinh đẹp, tâm cao khí ngạo. Ngày thường đều đi cùng nhau, quan hệ giống như chị em thân thiết.
Sáng nay, Cẩu Chỉ Xảo chịu uất ức còn nghẹn lại trong lòng. Giờ nhìn thấy Khấu Thu trong lòng sớm đã nghĩ ra trăm ngàn cách để hắn mất mặt.
“Manh Trân, cậu ta chính là anh bạn?”
Khấu Manh Trân chỉ khẽ cười không trả lời. Khấu Nguyên lại xen vào nói: “Đúng vậy, sống hơn mười mấy năm mới lần đầu tiên nhìn thấy người anh này.”
Cẩu Chỉ Xảo là hoa hậu giảng đường. Nơi cô ta đến luôn hấp dẫn tầm mắt người khác. Lúc này trong căn tin, rất nhiều người đều ngắm nhìn cô ta. Khấu Nguyên vừa nói ra câu này, không ít nữ sinh bị tướng mạo Khấu Thu hấp dẫn liền biến thành xem thường. Không quản ở đâu, thân phận tư sinh tử luôn bị người khác xem thường.
Khấu Thu cũng không giải thích, mặc kệ bọn họ nói gì thì nói.
Cơ Chi nhíu mày, tiến lên. Hắn vốn định giúp Khấu Thu nói mấy câu, chỉ có điều bị đối phương ngăn cản, đưa dĩa ăn cho hắn, thấp giọng thì thầm bên tai hắn vài câu.
Khấu Manh Trân thấy hắn nhỏ giọng, lo lắng thì thầm khe khẽ bên tai Cẩu Chỉ Xảo: “Anh ta sẽ không nói xấu bạn đi, Chỉ Xảo.”
Nam sinh giống như Cơ Chi, đa số nữ sinh trong học viện đều tồn tại lòng ái mộ. Giờ nghĩ đến Khấu Thu có khả năng nói xấu thanh danh mình, Cẩu Chỉ Xảo sao có thể từ bỏ ý đồ.
Cô nàng trừng Khấu Thu, cặp mắt đẹp kia giống như phun ra lửa: “Khấu Thu, thức thời thì rời khỏi đây ngay.”
Khấu Thu nghiêng đầu nhìn cô nàng.
“Anh à, đừng quá đáng.” Giọng Khấu Manh Trân ôn nhu vang lên: “Sao anh có thể nói xấu Chỉ Xảo với anh Cơ Chi đâu?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, không ít âm thanh khe khẽ truyền tới: “Rốt cuộc cũng chỉ là tư sinh tử, một chút quy củ đều không có.”
“Đúng vậy, chị Chỉ Xảo tốt như vậy, thế nhưng còn bị người nói ra nói vào.”
“Đúng là thói đời ngày sau, giờ một con chó con mèo ngoài đường cũng có thể bước vào hào môn.”
…
Khấu Manh Trân nghe những lời này, trên mặt lướt qua tia đắc ý. Cô nàng thấy Khấu Thu không nói gì, ánh mắt lóe lên vài phần khinh miệt. Ngày hôm qua mày không phải rất nhanh mồm nhanh miệng sao, giờ thì hết đường chối cãi.
Khấu Thu nhìn thoáng qua phía trước, đột nhiên xoay người rời đi.
Cố tình Khấu Manh Trân lại đang diễn tuồng một bộ thay bạn tốt giảng đạo nghĩa, nhíu mi. Bộ dạng yểu điệu giống một bạch liên hoa yếu đuối. Đại bộ phận nam sinh đều bị kích thích lên tâm tình thương tiếc: “Anh à, sao anh lại không xin lỗi Chỉ Xảo mà lại rời đi a.”
Không ít người đi theo sôi nổi phụ họa.
Khấu Thu không đáp lại, chọn một vị trí ngồi không tồi bước đến.
Khấu Manh Trân còn muốn nói gì đó. Lúc này, Cơ Chi bước tới, mở miệng: “Cậu ta không nói xấu người khác.”
Khấu Manh Trân không ngờ Cơ Chi thế nhưng lại đứng về phía Khấu Thu, đôi mắt ngấn nước nhìn chăm chú vào hắn: “Chào anh, Cơ Chi. Nhưng anh ấy đúng thật là làm sai. Sao anh lại có thể thay ảnh che giấu chuyện ảnh nói xấu Chỉ Xảo.”
Cẩu Chỉ Xảo nâng cằm lên, đôi mắt ngấn lệ, dường như đang chịu phải ủy khuất rất lớn.
Nhìn đám người chung quanh, một đám đều thay cô nàng bênh vực kẻ yếu. Cơ Chi chỉ đi lướt qua người Khấu Manh Trân, thuận mồm nói một câu: “Mấy người nghĩ nhiều quá. Khấu Thu chỉ nói cậu ta giữ chân các người lại, để tôi đi lấy hai phần gan ngỗng cuối cùng thôi.”
Cẩu Chỉ Xảo sửng sốt, mọi người lúc này mới chú ý đến. Cơ Chi không biết từ lúc nào đã chen ngang đến phía trước lấy hai phần gan ngỗng cuối cùng đi mất tiêu.
Không gian bỗng nhiên nồng đậm không khí xấu hổ.
Khấu Thu cầm dĩa thức ăn Cơ Chi đưa, nhìn thoáng qua ba người ở trung tâm trận xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Mấy người cảm thấy mình quan trọng hơn gan ngỗng sao.”
Não bổ là bệnh, phải trị.
Não bổ: hoang tưởng, hay CDSHT
Cẩu Chỉ Xảo là một người kiêu ngạo, tất nhiên là lập tức giận dữ rời đi. Khấu Manh Trân đuổi theo, Khấu Nguyên trừng mắt người ngồi yên trên ghế một cái, sau đó cũng đi ra căn tin.
Khấu Thu chuyên tâm ăn cơm.
Cơ Chi thuần thục linh hoạt dùng dao nĩa: “Đáng tiếc không có whiskey. Loại gan ngỗng mỹ vị này chỉ có whiskey mới có thể nổi bật lên độ ngon của nó.”
Khấu Thu không nghiên cứu nhiều về rượu, nên không tiện phát biểu đánh giá.
“Đúng, cậu không lấy sách giáo khoa, sao làm bài tập?”
Khấu Thu ngừng lại, sao lại quên việc này chứ.
Hắn nhìn Cơ Chi, ánh mắt bỗng nhiên tỏa sáng, nóng rực.
Cơ Chi tự dưng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình giống y như nhìn gan ngỗng.
“Trước đó, cậu có nhắc tới whiskey.” Khấu Thu mở miệng nói: “Ngày mai tôi có thể mang tới cho cậu một chai.”
Cơ Chi theo bản năng hỏi: “Điều kiện?”
“Đến cuối học kỳ mới thôi, đưa bài tập cậu làm xong cho tôi chép một chút.”
Một thiếu niên nhìn qua lạnh như băng, vô cùng cao lãnh, nghiêm trang chững chạc hỏi mượn bài tập chép. Biểu tình Cơ Chi… vô cùng…
Trước khi Khấu Thu trở lại Khấu gia, mười mấy năm đều chưa từng được ăn no. Càng miễn bàn đến cái gì mà rượu ngon. Chỉ có điều, hắn không có, nhưng trong hầm rượu Khấu gia lại cất giấu rất nhiều rượu ngon. Tiện tay lấy một chai chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Khấu gia – 3h sáng.
Khấu Thu nhẹ nhàng như mèo bước xuống thang cuốn, lập tức hướng đến cửa nhỏ gần đại sảnh. Đến bên một gốc đậu phộng tươi tốt, dưới giàn dây leo mọc um tùm che giấu một cánh cửa nhỏ. Cánh cửa màu hồng đồng, tạo hình phức tạp, nếu không biết còn tưởng đây chỉ là một món trang trí.
Đẩy dây leo sum xuê ra, Khấu Thu nhanh chóng bấm mật mã, cửa nhỏ mở ra.
Nói là hầm rượu, không bằng nói nó giống như một hoàng cung dưới lòng đất. Hàng ngàn bình rượu quý báu được trưng bày ở đây, chỉ cách một lớp thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn giống như tỏa ra hương thơm tinh khiết.
Khấu Thu một đường đi về phía trước, rốt cục nhìn thấy bảng gỗ viết ‘whisky’.
Ở đây, mỗi bình rượu đều trân quý. Khấu Thu tiện tay cầm lấy một chai thuận mắt liền chuẩn bị rời đi. Mới vừa đi được vài bước, cảm thấy mình cứ như vậy rời đi rất không có lời. Vì thế lại quay trở về, lấy thêm một chai khác nốc một hơi rồi mới đi.
Khi Khấu Quý Dược từ sở nghiên cứu trở về đã là nửa đêm, Tả Nhất theo thường lệ đi theo phía sau hắn. Lúc vừa bước lên lầu, ánh mắt Khấu Quý Dược vô tình đảo qua dàn dây leo, thấy có nhiều lá rơi rụng vương vãi tán loạn, hắn dừng lại. Tả Nhất theo tầm mắt hắn nhìn qua, rất nhanh phản ứng lại. Mỗi bồn hoa, gốc cây Khấu gia đều có người chuyên môn chăm sóc, không có khả năng xuất hiện tình trạng này. Trừ khi có người sau đó đụng vào.
“Gia chủ, tôi đi trước xem tình hình.”
Khấu Quý Dược nhẹ nhàng nâng tay phải tỏ vẻ không cần. Dưới ánh trăng đổ dài tạo nên một tầng hào quang màu bạc lên người hắn, hắn bình tĩnh đi đến bên cạnh cửa nhỏ dưới giàn dây leo. Không biết từ khi nào trong tay lại xuất hiện một cây mã tấu sắc bén.
Vừa mở cánh cửa ra, Khấu Quý Dược dẫn đầu đi vào, Tả Nhất theo sát sau đó.
Vừa vào cửa liền phả đến mùi rượu nồng đậm. Khấu Quý Dược tay cầm mã tấu, toàn thân tản ra sát ý khác với bề ngoài, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng tửu quỷ nằm cách đó không xa.
Tả Nhất ngẩn ra: “Đây là… tiểu thiếu gia?”
Khấu Quý Dược không trả lời, mặt lạnh đi đến phía trước. Khấu Thu mơ mơ màng màng cảm giác có người đến, mở ra đôi mắt sương mù, nấc một cái.
“Usquebaugh-Baul.” Khấu Quý Dược nhìn chằm chằm vào bình rượu bên cạnh Khấu Thu: “To gan lắm.”
Thật ra tửu lượng Khấu Thu dù không tốt, nhưng không kém người thường là mấy. Nhưng hắn lại trùng hợp chọn phải chai rượu này. Whiskey bình thường đều tầm 43 độ, chỉ riêng chai rượu hắn chọn do một xưởng rượu tên Bruch Radi ủ. Xưởng này nằm ở bờ tây Scotland, luôn nổi tiếng với những chai rượu cổ quái.
Mà Usquebaugh-Baul, nguyên danh là Gaelic, ý là ‘một thứ nước tai hại’. Loại whiskey này được cất 4 lần, hàm lượng cồn lên tới 92%. Một giọt đủ để ảnh hưởng toàn bộ thân thể. Uống nhiều thêm nữa liền trực tiếp không thể hô hấp.
Mà Khấu Thu, nốc một hơi liền ngất ngư tại chỗ.
Thẳng cho đến khi Khấu Quý Dược đến mới thanh tỉnh một chút. Nhưng có tỉnh lại, cũng vây trong trạng thái high – thần kinh thác loạn.
Nếu là bình thường, Khấu Quý Dược đã sớm một cước đem đá người ra ngoài. Nhưng khi nhìn đến con mèo say rượu Khấu Thu, tâm Khấu Quý Dược đột nhiên mềm nhũn. Lúc mới tới Khấu gia, Khấu Thu giống như một ông cụ non. Bây giờ khuôn mặt hắn đỏ bừng tựa vào tường, hoa chân múa tay vui sướng, lại giống như một đứa trẻ không hề phòng bị, so với ngày thường khác nhau như trời với đất.
Khấu Quý Dược cất mã tấu, thản nhiên nói: “Về ngủ đi.”
Khấu Thu miễn cưỡng đứng lên, đá chai rượu qua một bên, hào hùng vạn trượng hô: “Ngủ con khỉ, mau đứng lên!”
Nhưng người như Khấu Thu không chịu vẻ ngoài hắn ảnh hưởng, chính là người đầu tiên.
Giờ nghỉ trưa, hắn rốt cuộc nhịn không được nhìn người luôn xem tạp chí kia, mở miệng nói: “Cùng đi ăn trưa không?”
Khấu Thu ngẫm lại gật đầu, hắn không hiểu nhiều lắm về căn tin trong trường. Đời trước vì lần đầu tiên đến căn tin cao cấp nên làm ra không ít hành động xấu hổ, thế nên sau này hắn không hề đến căn tin nữa. Căn tin ở học viện Egger với hắn mà nói khá là xa lạ, có người dẫn đường cũng không tồi.
Hắn nhét tạp chí vào cặp. Cơ Chi nhìn thấy trong cặp nhét đầy các loại tạp chí, khóe mắt co rút.
“Cậu chưa nhận được sách giáo khoa?”
Khấu Thu lắc đầu: “Không phải, quá nhiều, nhét vào nặng cặp.”
Cơ Chi nhíu mày, hắn hoàn toàn không lý giải nổi mạch não thiếu niên trước mắt cấu tạo ra sao.
Học viện Egger đắt đỏ chính là có lý do của nó. Ngay cả căn tin cũng trang trí đến xanh vàng rực rỡ. Diện tích cực lớn đến mấy trăm mét vuông, mỗi ô kính đều rực rỡ, chọn lựa không kịp.
Chỉ có điều có một cửa kính có đội ngũ xếp hàng rất dài.
Hai tên đẹp trai Khấu Thu cùng Cơ Chi đi tới, lập tức liền hấp dẫn không ít người chú ý.
Thấy Khấu Thu vẫn luôn tò mò nhìn hàng ngũ kia, Cơ Chi chủ động giải thích: “Đó là nơi bán cá cuộn cùng gan ngỗng. Mỗi ngày đều cung cấp số lượng có hạn.”
Khấu Thu nghi hoặc: “Ăn ngon?”
Cơ Chi ăn ngay nói thật: “Tiêu chuẩn đại sư, ít nhất so với nhà hàng năm sao còn ngon hơn.”
Khấu Thu: “Chúng ta cũng đi xếp hàng đi.”
Cơ Chi nhìn thoáng qua đội ngũ: “Ước chừng đến lượt chúng ta, hết hàng.”
Hắn nói xong câu đó thì không thấy Khấu Thu đâu. Nhìn lại thì thấy hắn đã gia nhập đội ngũ xếp hàng, Cơ Chi bất đắc dĩ, cầm dĩa đi tới.
“Nha, tôi nói là ai đâu. Đây không phải Khấu Thu sao. Tôi nghe nói mới ngày đầu tiên cậu lên lớp xém chút nữa bị giáo viên chủ nhiệm đuổi ra ngoài.”
Đúng là oan gia ngõ hẹp, người xếp hàng trước Khấu Thu trùng hợp lại chính Khấu Nguyên, Khấu Manh Trân, còn có Cẩu Chỉ Xảo.
Khấu Thu thản nhiên nói: “Cô ta cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.”
Vật họp theo loài, người phân theo đàn. Khấu Manh Trân cùng Cẩu Chỉ Xảo đều xinh đẹp, tâm cao khí ngạo. Ngày thường đều đi cùng nhau, quan hệ giống như chị em thân thiết.
Sáng nay, Cẩu Chỉ Xảo chịu uất ức còn nghẹn lại trong lòng. Giờ nhìn thấy Khấu Thu trong lòng sớm đã nghĩ ra trăm ngàn cách để hắn mất mặt.
“Manh Trân, cậu ta chính là anh bạn?”
Khấu Manh Trân chỉ khẽ cười không trả lời. Khấu Nguyên lại xen vào nói: “Đúng vậy, sống hơn mười mấy năm mới lần đầu tiên nhìn thấy người anh này.”
Cẩu Chỉ Xảo là hoa hậu giảng đường. Nơi cô ta đến luôn hấp dẫn tầm mắt người khác. Lúc này trong căn tin, rất nhiều người đều ngắm nhìn cô ta. Khấu Nguyên vừa nói ra câu này, không ít nữ sinh bị tướng mạo Khấu Thu hấp dẫn liền biến thành xem thường. Không quản ở đâu, thân phận tư sinh tử luôn bị người khác xem thường.
Khấu Thu cũng không giải thích, mặc kệ bọn họ nói gì thì nói.
Cơ Chi nhíu mày, tiến lên. Hắn vốn định giúp Khấu Thu nói mấy câu, chỉ có điều bị đối phương ngăn cản, đưa dĩa ăn cho hắn, thấp giọng thì thầm bên tai hắn vài câu.
Khấu Manh Trân thấy hắn nhỏ giọng, lo lắng thì thầm khe khẽ bên tai Cẩu Chỉ Xảo: “Anh ta sẽ không nói xấu bạn đi, Chỉ Xảo.”
Nam sinh giống như Cơ Chi, đa số nữ sinh trong học viện đều tồn tại lòng ái mộ. Giờ nghĩ đến Khấu Thu có khả năng nói xấu thanh danh mình, Cẩu Chỉ Xảo sao có thể từ bỏ ý đồ.
Cô nàng trừng Khấu Thu, cặp mắt đẹp kia giống như phun ra lửa: “Khấu Thu, thức thời thì rời khỏi đây ngay.”
Khấu Thu nghiêng đầu nhìn cô nàng.
“Anh à, đừng quá đáng.” Giọng Khấu Manh Trân ôn nhu vang lên: “Sao anh có thể nói xấu Chỉ Xảo với anh Cơ Chi đâu?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, không ít âm thanh khe khẽ truyền tới: “Rốt cuộc cũng chỉ là tư sinh tử, một chút quy củ đều không có.”
“Đúng vậy, chị Chỉ Xảo tốt như vậy, thế nhưng còn bị người nói ra nói vào.”
“Đúng là thói đời ngày sau, giờ một con chó con mèo ngoài đường cũng có thể bước vào hào môn.”
…
Khấu Manh Trân nghe những lời này, trên mặt lướt qua tia đắc ý. Cô nàng thấy Khấu Thu không nói gì, ánh mắt lóe lên vài phần khinh miệt. Ngày hôm qua mày không phải rất nhanh mồm nhanh miệng sao, giờ thì hết đường chối cãi.
Khấu Thu nhìn thoáng qua phía trước, đột nhiên xoay người rời đi.
Cố tình Khấu Manh Trân lại đang diễn tuồng một bộ thay bạn tốt giảng đạo nghĩa, nhíu mi. Bộ dạng yểu điệu giống một bạch liên hoa yếu đuối. Đại bộ phận nam sinh đều bị kích thích lên tâm tình thương tiếc: “Anh à, sao anh lại không xin lỗi Chỉ Xảo mà lại rời đi a.”
Không ít người đi theo sôi nổi phụ họa.
Khấu Thu không đáp lại, chọn một vị trí ngồi không tồi bước đến.
Khấu Manh Trân còn muốn nói gì đó. Lúc này, Cơ Chi bước tới, mở miệng: “Cậu ta không nói xấu người khác.”
Khấu Manh Trân không ngờ Cơ Chi thế nhưng lại đứng về phía Khấu Thu, đôi mắt ngấn nước nhìn chăm chú vào hắn: “Chào anh, Cơ Chi. Nhưng anh ấy đúng thật là làm sai. Sao anh lại có thể thay ảnh che giấu chuyện ảnh nói xấu Chỉ Xảo.”
Cẩu Chỉ Xảo nâng cằm lên, đôi mắt ngấn lệ, dường như đang chịu phải ủy khuất rất lớn.
Nhìn đám người chung quanh, một đám đều thay cô nàng bênh vực kẻ yếu. Cơ Chi chỉ đi lướt qua người Khấu Manh Trân, thuận mồm nói một câu: “Mấy người nghĩ nhiều quá. Khấu Thu chỉ nói cậu ta giữ chân các người lại, để tôi đi lấy hai phần gan ngỗng cuối cùng thôi.”
Cẩu Chỉ Xảo sửng sốt, mọi người lúc này mới chú ý đến. Cơ Chi không biết từ lúc nào đã chen ngang đến phía trước lấy hai phần gan ngỗng cuối cùng đi mất tiêu.
Không gian bỗng nhiên nồng đậm không khí xấu hổ.
Khấu Thu cầm dĩa thức ăn Cơ Chi đưa, nhìn thoáng qua ba người ở trung tâm trận xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Mấy người cảm thấy mình quan trọng hơn gan ngỗng sao.”
Não bổ là bệnh, phải trị.
Não bổ: hoang tưởng, hay CDSHT
Cẩu Chỉ Xảo là một người kiêu ngạo, tất nhiên là lập tức giận dữ rời đi. Khấu Manh Trân đuổi theo, Khấu Nguyên trừng mắt người ngồi yên trên ghế một cái, sau đó cũng đi ra căn tin.
Khấu Thu chuyên tâm ăn cơm.
Cơ Chi thuần thục linh hoạt dùng dao nĩa: “Đáng tiếc không có whiskey. Loại gan ngỗng mỹ vị này chỉ có whiskey mới có thể nổi bật lên độ ngon của nó.”
Khấu Thu không nghiên cứu nhiều về rượu, nên không tiện phát biểu đánh giá.
“Đúng, cậu không lấy sách giáo khoa, sao làm bài tập?”
Khấu Thu ngừng lại, sao lại quên việc này chứ.
Hắn nhìn Cơ Chi, ánh mắt bỗng nhiên tỏa sáng, nóng rực.
Cơ Chi tự dưng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình giống y như nhìn gan ngỗng.
“Trước đó, cậu có nhắc tới whiskey.” Khấu Thu mở miệng nói: “Ngày mai tôi có thể mang tới cho cậu một chai.”
Cơ Chi theo bản năng hỏi: “Điều kiện?”
“Đến cuối học kỳ mới thôi, đưa bài tập cậu làm xong cho tôi chép một chút.”
Một thiếu niên nhìn qua lạnh như băng, vô cùng cao lãnh, nghiêm trang chững chạc hỏi mượn bài tập chép. Biểu tình Cơ Chi… vô cùng…
Trước khi Khấu Thu trở lại Khấu gia, mười mấy năm đều chưa từng được ăn no. Càng miễn bàn đến cái gì mà rượu ngon. Chỉ có điều, hắn không có, nhưng trong hầm rượu Khấu gia lại cất giấu rất nhiều rượu ngon. Tiện tay lấy một chai chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Khấu gia – 3h sáng.
Khấu Thu nhẹ nhàng như mèo bước xuống thang cuốn, lập tức hướng đến cửa nhỏ gần đại sảnh. Đến bên một gốc đậu phộng tươi tốt, dưới giàn dây leo mọc um tùm che giấu một cánh cửa nhỏ. Cánh cửa màu hồng đồng, tạo hình phức tạp, nếu không biết còn tưởng đây chỉ là một món trang trí.
Đẩy dây leo sum xuê ra, Khấu Thu nhanh chóng bấm mật mã, cửa nhỏ mở ra.
Nói là hầm rượu, không bằng nói nó giống như một hoàng cung dưới lòng đất. Hàng ngàn bình rượu quý báu được trưng bày ở đây, chỉ cách một lớp thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn giống như tỏa ra hương thơm tinh khiết.
Khấu Thu một đường đi về phía trước, rốt cục nhìn thấy bảng gỗ viết ‘whisky’.
Ở đây, mỗi bình rượu đều trân quý. Khấu Thu tiện tay cầm lấy một chai thuận mắt liền chuẩn bị rời đi. Mới vừa đi được vài bước, cảm thấy mình cứ như vậy rời đi rất không có lời. Vì thế lại quay trở về, lấy thêm một chai khác nốc một hơi rồi mới đi.
Khi Khấu Quý Dược từ sở nghiên cứu trở về đã là nửa đêm, Tả Nhất theo thường lệ đi theo phía sau hắn. Lúc vừa bước lên lầu, ánh mắt Khấu Quý Dược vô tình đảo qua dàn dây leo, thấy có nhiều lá rơi rụng vương vãi tán loạn, hắn dừng lại. Tả Nhất theo tầm mắt hắn nhìn qua, rất nhanh phản ứng lại. Mỗi bồn hoa, gốc cây Khấu gia đều có người chuyên môn chăm sóc, không có khả năng xuất hiện tình trạng này. Trừ khi có người sau đó đụng vào.
“Gia chủ, tôi đi trước xem tình hình.”
Khấu Quý Dược nhẹ nhàng nâng tay phải tỏ vẻ không cần. Dưới ánh trăng đổ dài tạo nên một tầng hào quang màu bạc lên người hắn, hắn bình tĩnh đi đến bên cạnh cửa nhỏ dưới giàn dây leo. Không biết từ khi nào trong tay lại xuất hiện một cây mã tấu sắc bén.
Vừa mở cánh cửa ra, Khấu Quý Dược dẫn đầu đi vào, Tả Nhất theo sát sau đó.
Vừa vào cửa liền phả đến mùi rượu nồng đậm. Khấu Quý Dược tay cầm mã tấu, toàn thân tản ra sát ý khác với bề ngoài, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng tửu quỷ nằm cách đó không xa.
Tả Nhất ngẩn ra: “Đây là… tiểu thiếu gia?”
Khấu Quý Dược không trả lời, mặt lạnh đi đến phía trước. Khấu Thu mơ mơ màng màng cảm giác có người đến, mở ra đôi mắt sương mù, nấc một cái.
“Usquebaugh-Baul.” Khấu Quý Dược nhìn chằm chằm vào bình rượu bên cạnh Khấu Thu: “To gan lắm.”
Thật ra tửu lượng Khấu Thu dù không tốt, nhưng không kém người thường là mấy. Nhưng hắn lại trùng hợp chọn phải chai rượu này. Whiskey bình thường đều tầm 43 độ, chỉ riêng chai rượu hắn chọn do một xưởng rượu tên Bruch Radi ủ. Xưởng này nằm ở bờ tây Scotland, luôn nổi tiếng với những chai rượu cổ quái.
Mà Usquebaugh-Baul, nguyên danh là Gaelic, ý là ‘một thứ nước tai hại’. Loại whiskey này được cất 4 lần, hàm lượng cồn lên tới 92%. Một giọt đủ để ảnh hưởng toàn bộ thân thể. Uống nhiều thêm nữa liền trực tiếp không thể hô hấp.
Mà Khấu Thu, nốc một hơi liền ngất ngư tại chỗ.
Thẳng cho đến khi Khấu Quý Dược đến mới thanh tỉnh một chút. Nhưng có tỉnh lại, cũng vây trong trạng thái high – thần kinh thác loạn.
Nếu là bình thường, Khấu Quý Dược đã sớm một cước đem đá người ra ngoài. Nhưng khi nhìn đến con mèo say rượu Khấu Thu, tâm Khấu Quý Dược đột nhiên mềm nhũn. Lúc mới tới Khấu gia, Khấu Thu giống như một ông cụ non. Bây giờ khuôn mặt hắn đỏ bừng tựa vào tường, hoa chân múa tay vui sướng, lại giống như một đứa trẻ không hề phòng bị, so với ngày thường khác nhau như trời với đất.
Khấu Quý Dược cất mã tấu, thản nhiên nói: “Về ngủ đi.”
Khấu Thu miễn cưỡng đứng lên, đá chai rượu qua một bên, hào hùng vạn trượng hô: “Ngủ con khỉ, mau đứng lên!”
Tác giả :
Xuân Phong Diêu