Trùng Sinh Vân Thiển Y
Chương 5: Vân Tâm Nhược gặp Lôi Liệt
Hà Đình trong lòng đầu óc nóng rang. Nàng không ngờ bản thân đã cố tình lãng tránh còn có thể gặp hắn lại còn trải qua cảm xúc chân thật như vậy. 27 năm của nàng còn chưa từng tiếp xúc qua với nam nhân nào gần gũi mà cảm xúc tim đập chân run lại chân thật như vậy đâu.
Có điều, cảm giác được hắn ôm nàng rất thích, thích đến mức muốn quay lại ôm hắn một cái nữa. Nàng nhớ, tướng người hắn cao lớn, ôm nàng nhỏ nhắn trong ngực lại như cột trống trời che chở cho nàng, làm nàng cảm thấy bản thân được bảo vệ cẩn thận. Từ trước đến nay, người có thể đem lại cho nàng cảm giác an toàn chỉ có ba mẹ, nay có hắn lại là lần đầu tiên.
Trái tim hắn đập một cái một cái lại như gõ vào đầu lại như gõ vào linh hồn nàng. Nàng muốn đập một nhịp tim với hắn, nàng muốn biết hắn nghĩ gì khi ôm nàng, vì thực sự nàng rất mến hắn. Có trời mới biết suốt thời gian sống của nàng, nàng thích được một người đàn ông ôm ấp che chở nàng cả đời nàng như thế nào. Cùng người đó trải qua cuộc đời hỗn tạp có bao nhiêu chờ mong.
Hắn, cũng là một nam nhân tốt.
Kiếp trước của Vân Thiển Y*, hắn biết bản thân mình có bao nhiêu thất vọng, bị người mình yêu phản bội hết lần này đến lần khác, lợi dụng tổn thương đến huynh đệ thân thuộc của mình cùng lớn lên lại có bao nhiêu xót xa. Nhưng hết thẩy, hắn lại không muốn làm tổn hại Vân Thiển Y*. Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, ông trời lại cố tình thử thách Vân Thiển Y* để nàng gặp con trai yêu quý của Tiêu Thanh Hàn. Mọi chịu đựng, mọi thương tiếc của hắn cuối cùng cũng tan nát, không còn gì cả. Hắn cũng đã thất vọng thật nhiều, từ lâu cũng không còn yêu Vân Thiển Y*, dù biết Tiêu Thanh Hàn đã đày nàng ta vào Mãn Hoa lầu, hắn cũng không muốn nhìn thấy. Hắn đã rất đau khổ, nàng đã luôn nhìn hắn như vậy cho đến khi hắn cưới vợ sinh con, vui vẻ sống hạnh phúc. Dù trái tim hắn đến khi nhắm mắt thì trái tim của hắn luôn tồn tại một vết sẹo thật lớn không thể làm mờ. NGười khác tha thứ cho hắn, hắn cũng tha thứ cho chính mình, nhưng thế giới này vẫn có những thứ khiến người ta suốt đời không thể quên, nếu chén canh mạnh bà không có tác dụng hẳn là vết sẹo sẽ đi theo hắn từ đời này sang đời khác. Muôn vàn đổi thay chỉ duy vết sẹo ẫy vẫn không biến mất.
Nàng rất thương hắn. Hắn rất tốt chỉ là có chút cố chấp mà thôi...
Vân Thiển Y đứng trong một góc ngõ nhỏ suy nghĩ thật lâu. Lúc này đột nhiên nghe có tiếng khóc nghựn ngào truyền từ phía đường lớn, người khóc quả nhiên là Vân Tâm NHược, đứng đối diện nàng ta là Đỗ Ngàn Lan và Lôi Liệt.
Nàng có chút cảm thán, có lẽ, vận mệnh không cho phép sự tồn tại của nàng ảnh hưởng đến những sắp đặt đã định sẵn.
Nam nhân Lôi Liệt đúng là nam nhân kiếp trước của Vân Tâm Nhược đã tự mình lao vào chỗ chết để cứu lấy tự do hạnh phúc của Vân Tâm Nhược. Chỉ là sau đó hắn cũng xuyên qua, nhưng lại mất trí nhớ, hắn đến nơi đây lại gặp Đỗ Ngàn Lan kết thành phu thê. Cả hai người bọn họ từng có một đứa con nhưng cố tình lại bị người đố kị hại chết. Cho nên khi gặp Vân Tâm Nhược, Lôi Liệt có tâm đề phòng rất cao, còn không ngại đả thương vào nỗi nhớ nhung của Vân Tâm NHược khiến nàng ta đau đớn thật nhiều.
CÒn Đỗ Ngàn Lan quen biết Vân Tâm Nhược là do một lần sơ ý hại nàng ta bị thương. Đỗ Ngàn Lan sau khi nhận ra Vân Tâm Nhược là do mình hiểu lầm cũng không muốn đứng lên nói lời phân minh cho Lôi Liệt nghe. Vì nàng ta sợ Lôi Liệt sẽ hồi phục ký ức bỏ rơi nàng ta. Nói trắng ra là Đỗ Ngàn Lan ích kỉ, còn nói nhẹ nhàng thì là luyến tiếc Lôi Liệt. Đỗ Ngạn Lan không biết, chỉ vì suy nghĩ này của nàng ta mà sau này bản thân cũng không còn cơ hội được yêu như trước đây một lần nữa. Mà tất nhiên Lôi Liệt cũng giống như vậy.
Còn Vân Tâm Nhược, nỗi lòng của nàng ta rất phức tạp, có lẽ là đã trải qua quá nhiều bi thương, cũng giống như Vân Thiển Y* nhìn thấy người mình yêu phủ nhận sự tồn tại của mình, Vân Tâm Nhược hiện tại vô cùng đau đớn. Nàng ta luôn cảm thán lòng người ích kỉ nên mất đi hy vọng, nhưng đối với nàng mà nói, ích kỉ như vậy, mới chân thật.
Vân Tâm Nhược tâm chết, thê lương bỏ đi. Bỏ lại hai người bọn họ ngay ngõ nhỏ. Không ai trong ba người bọn họ phát hiện ra ánh mắt chợt lóe của Lôi Liệt ngập tràn là hoài niệm, ngày cả hắn cũng không biết.
Sau đó là một hồi tình cảm của Đỗ Ngàn Lan và Lôi Liệt, hắn hôn nàng, nàng ôm hắn. Vân Tâm Nhược nấp ở phương xa âm thầm chúc phúc bọn họ hạnh phúc cho đến khi hai người bọn họ bỏ đi. Vân Tâm Nhược cũng trờ về Vân gia, còn nàng vẫn lặng đứng ở đây cho đến khi con đường lớn thực lớn chỉ còn sự tồn tại của nàng.
Nhìn đã hai lần, nhưng nàng vẫn luôn thầm tán dương cách hành xử của nàng ta. Đã từng nghĩ, Vân Tâm Nhược thực sự là một cô gái thiện lương, lòng chứa cả thiên hạ, nhưng như vậy lại không chân thật. Mà nàng không có bao dung đó của Vân Tâm Nhược, có thể dễ dàng tha thứ cho người tổn hại mình, bản thân dù chưa từng trải qua cảm giác bị người tình kế nhưng nếu đổi lại là nàng, nàng sẽ nhớ thực kỹ. Nàng muốn từng ngày từng ngày tính cả lời lẫn lãi.
Nàng chính là nhu vậy, nên đối với Vân Tâm Nhược nàng không có gì để an ủi cũng không có nhiều thương xót. Đồng cảm, nàng luôn đồng cảm.
Có điều, cảm giác được hắn ôm nàng rất thích, thích đến mức muốn quay lại ôm hắn một cái nữa. Nàng nhớ, tướng người hắn cao lớn, ôm nàng nhỏ nhắn trong ngực lại như cột trống trời che chở cho nàng, làm nàng cảm thấy bản thân được bảo vệ cẩn thận. Từ trước đến nay, người có thể đem lại cho nàng cảm giác an toàn chỉ có ba mẹ, nay có hắn lại là lần đầu tiên.
Trái tim hắn đập một cái một cái lại như gõ vào đầu lại như gõ vào linh hồn nàng. Nàng muốn đập một nhịp tim với hắn, nàng muốn biết hắn nghĩ gì khi ôm nàng, vì thực sự nàng rất mến hắn. Có trời mới biết suốt thời gian sống của nàng, nàng thích được một người đàn ông ôm ấp che chở nàng cả đời nàng như thế nào. Cùng người đó trải qua cuộc đời hỗn tạp có bao nhiêu chờ mong.
Hắn, cũng là một nam nhân tốt.
Kiếp trước của Vân Thiển Y*, hắn biết bản thân mình có bao nhiêu thất vọng, bị người mình yêu phản bội hết lần này đến lần khác, lợi dụng tổn thương đến huynh đệ thân thuộc của mình cùng lớn lên lại có bao nhiêu xót xa. Nhưng hết thẩy, hắn lại không muốn làm tổn hại Vân Thiển Y*. Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, ông trời lại cố tình thử thách Vân Thiển Y* để nàng gặp con trai yêu quý của Tiêu Thanh Hàn. Mọi chịu đựng, mọi thương tiếc của hắn cuối cùng cũng tan nát, không còn gì cả. Hắn cũng đã thất vọng thật nhiều, từ lâu cũng không còn yêu Vân Thiển Y*, dù biết Tiêu Thanh Hàn đã đày nàng ta vào Mãn Hoa lầu, hắn cũng không muốn nhìn thấy. Hắn đã rất đau khổ, nàng đã luôn nhìn hắn như vậy cho đến khi hắn cưới vợ sinh con, vui vẻ sống hạnh phúc. Dù trái tim hắn đến khi nhắm mắt thì trái tim của hắn luôn tồn tại một vết sẹo thật lớn không thể làm mờ. NGười khác tha thứ cho hắn, hắn cũng tha thứ cho chính mình, nhưng thế giới này vẫn có những thứ khiến người ta suốt đời không thể quên, nếu chén canh mạnh bà không có tác dụng hẳn là vết sẹo sẽ đi theo hắn từ đời này sang đời khác. Muôn vàn đổi thay chỉ duy vết sẹo ẫy vẫn không biến mất.
Nàng rất thương hắn. Hắn rất tốt chỉ là có chút cố chấp mà thôi...
Vân Thiển Y đứng trong một góc ngõ nhỏ suy nghĩ thật lâu. Lúc này đột nhiên nghe có tiếng khóc nghựn ngào truyền từ phía đường lớn, người khóc quả nhiên là Vân Tâm NHược, đứng đối diện nàng ta là Đỗ Ngàn Lan và Lôi Liệt.
Nàng có chút cảm thán, có lẽ, vận mệnh không cho phép sự tồn tại của nàng ảnh hưởng đến những sắp đặt đã định sẵn.
Nam nhân Lôi Liệt đúng là nam nhân kiếp trước của Vân Tâm Nhược đã tự mình lao vào chỗ chết để cứu lấy tự do hạnh phúc của Vân Tâm Nhược. Chỉ là sau đó hắn cũng xuyên qua, nhưng lại mất trí nhớ, hắn đến nơi đây lại gặp Đỗ Ngàn Lan kết thành phu thê. Cả hai người bọn họ từng có một đứa con nhưng cố tình lại bị người đố kị hại chết. Cho nên khi gặp Vân Tâm Nhược, Lôi Liệt có tâm đề phòng rất cao, còn không ngại đả thương vào nỗi nhớ nhung của Vân Tâm NHược khiến nàng ta đau đớn thật nhiều.
CÒn Đỗ Ngàn Lan quen biết Vân Tâm Nhược là do một lần sơ ý hại nàng ta bị thương. Đỗ Ngàn Lan sau khi nhận ra Vân Tâm Nhược là do mình hiểu lầm cũng không muốn đứng lên nói lời phân minh cho Lôi Liệt nghe. Vì nàng ta sợ Lôi Liệt sẽ hồi phục ký ức bỏ rơi nàng ta. Nói trắng ra là Đỗ Ngàn Lan ích kỉ, còn nói nhẹ nhàng thì là luyến tiếc Lôi Liệt. Đỗ Ngạn Lan không biết, chỉ vì suy nghĩ này của nàng ta mà sau này bản thân cũng không còn cơ hội được yêu như trước đây một lần nữa. Mà tất nhiên Lôi Liệt cũng giống như vậy.
Còn Vân Tâm Nhược, nỗi lòng của nàng ta rất phức tạp, có lẽ là đã trải qua quá nhiều bi thương, cũng giống như Vân Thiển Y* nhìn thấy người mình yêu phủ nhận sự tồn tại của mình, Vân Tâm Nhược hiện tại vô cùng đau đớn. Nàng ta luôn cảm thán lòng người ích kỉ nên mất đi hy vọng, nhưng đối với nàng mà nói, ích kỉ như vậy, mới chân thật.
Vân Tâm Nhược tâm chết, thê lương bỏ đi. Bỏ lại hai người bọn họ ngay ngõ nhỏ. Không ai trong ba người bọn họ phát hiện ra ánh mắt chợt lóe của Lôi Liệt ngập tràn là hoài niệm, ngày cả hắn cũng không biết.
Sau đó là một hồi tình cảm của Đỗ Ngàn Lan và Lôi Liệt, hắn hôn nàng, nàng ôm hắn. Vân Tâm Nhược nấp ở phương xa âm thầm chúc phúc bọn họ hạnh phúc cho đến khi hai người bọn họ bỏ đi. Vân Tâm Nhược cũng trờ về Vân gia, còn nàng vẫn lặng đứng ở đây cho đến khi con đường lớn thực lớn chỉ còn sự tồn tại của nàng.
Nhìn đã hai lần, nhưng nàng vẫn luôn thầm tán dương cách hành xử của nàng ta. Đã từng nghĩ, Vân Tâm Nhược thực sự là một cô gái thiện lương, lòng chứa cả thiên hạ, nhưng như vậy lại không chân thật. Mà nàng không có bao dung đó của Vân Tâm Nhược, có thể dễ dàng tha thứ cho người tổn hại mình, bản thân dù chưa từng trải qua cảm giác bị người tình kế nhưng nếu đổi lại là nàng, nàng sẽ nhớ thực kỹ. Nàng muốn từng ngày từng ngày tính cả lời lẫn lãi.
Nàng chính là nhu vậy, nên đối với Vân Tâm Nhược nàng không có gì để an ủi cũng không có nhiều thương xót. Đồng cảm, nàng luôn đồng cảm.
Tác giả :
Kurai