Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)
Chương 47: Phải bắt đầu giáo dục từ trẻ nhỏ
Muốn làm một cô gái hoàn hảo, chỉ dựa vào bề ngoài chưa đủ, trong mục tiêu của cô, cả xinh đẹp lẫn khôn ngoan đều là yếu tố quan trọng.
Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy trí nhớ của mình tốt hơn trước nhiều, đối với việc sống lại này, cô vẫn luôn mang lòng cảm ơn, không dám yêu cầu xa vời ông trời sẽ cho mình dị năng gì, chỉ cho là trí nhớ của trẻ con vốn dĩ rất tốt.
Tư tưởng dân thành phố khiến cô luôn nghĩ rằng ông trời sẽ không đặc biệt chăm sóc bất cứ ai, quá trái mệnh trời chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt, thành quả dựa vào sự chăm chỉ cần cù của mình mới là thực.
Vì vậy, bước đầu kế hoạch của cô là rèn trí nhớ, mở rộng đại não mình. Thiên tài phải đổ 99% mồ hôi và thêm 1% trời ban, khổ trước sau sướng, giờ cô trả 99% mồ hôi, sau này sẽ có lúc cô được hưởng thụ thành quả!
Lúc ở nhà không dám cầm tiểu thuyết hay báo chí của cha mẹ vì sợ lộ nên cô chọn từ thứ đơn giản nhất, sách dành cho thiếu nhi, ví dụ như đọc thuộc lòng các loại sách nhìn tranh nhận chữ, top 300 bài thơ Đường, bỏ sách xuống (học xong) cô có thể đọc làu làu. Lâu dần trí nhớ cực kì tốt, tuy không đến trình độ “vừa nhìn đã không quên” nhưng mạnh hơn người bình thường khá nhiều.
Bắt đầu từ mai thì cô càng có điều kiện thuận lợi rồi, ở nhà trẻ có không ít sách vở, một vạn câu hỏi vì sao, cô đã “nuốt” được một phần ba. Không chỉ lợi cho việc rèn trí nhớ, còn có thể tăng tầm hiểu biết, nhất cử lưỡng tiện.
Thì ra con bé đó có thể khác thường như thế, nếu đổi lại là những đứa bé khác? Mông cũng không rời nổi ghế đẩu đâu. Ngồi quá năm phút đã cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, qua mười phút thì cả người như có kiến đang bò.
Nếu cục thịt nhỏ Lý Minh Trạch kia ngồi trên ghế đẩu hơn hai mươi phút thì nếu nghiêng người đã dễ dàng nghe thấy tiếng lẩm bẩm rung trời vang lên đó...
Còn nhỏ mà đã bắt đầu đề ra kế hoạch nghiêm khắc cho bản thân rồi tuân thủ nghiêm chỉnh như vậy, cũng là một đứa trẻ hiếm có, con gái ấy mà, phải hung ác với chính mình hơn. Học thuộc mười vạn câu hỏi vì sao đã là gì, cô còn chuẩn bị học “ngũ thiên niên” đây này, hì hì...
Mở miệng ngậm miệng đều nói có sách, mách có chứng, thật trâu bò ha!
Cô đây là đang bắt đầu đặt nền móng cho ba môn khoa văn ở cấp ba, ai cũng bảo học giỏi toán lý hóa thì đi đâu cũng không sợ, kiếp trước cha mẹ cũng nói y chang thế, không đồng ý cô theo khoa văn. Kết quả, sau nửa học kì ở cấp hai, cô không theo kịp toán và vật lý, từ đó bị kéo xuống, mỗi lần kiểm tra đều ít điểm, cuối cùng chỉ đến cao đẳng.
Bây giờ sao có thể lặp lại chứ, cô sẽ nghĩ cách thuyết phục ba mẹ. Cô cảm thấy học khoa văn mạnh hơn khoa tự nhiên, khoa văn lúc nào cũng cần dùng đến, nhưng khoa học tự nhiên thì không giống vậy. Ví dụ nhé, khi bạn nói chuyện phiếm với người ta, thi thoảng trích dẫn hai câu danh ngôn danh nhân thì được gọi là học thức uyên bác. Nếu là khoa học tự nhiên, vừa mở miệng ra là phản ứng hóa học, công thức toán học, vậy chỉ có thể kết luận — đứa nhỏ này học dốt!
Trong tình huống cha Mạnh, mẹ Mạnh, bà ngoại Chu, chị Chu Phương... không biết chút nào, bạn nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên đã chuyển biến từ một loli ngây ngô thành người thông minh, một thiên tài nhí dưới vẻ ngoài loli.
Nếu phải dùng một câu để hình dung cô thì, chính là cái câu cô vẫn hay khoe: Xinh đẹp hay có trí tuệ đều quan trọng, hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa!”
Đương nhiên, anh chàng hiệp nghĩa này uy phong chỉ có thể sánh bằng người quản lí trong nhà trẻ....
Đợi đến lục Mạnh Tĩnh Nghiên lên lớp lớn (trong nhà trẻ) thì ở đó đã có một nhóm bạn nhỏ rồi. Từ đầu, trong lớp chỉ có mười bạn nhỏ cô còn chăm được, giờ có trên trăm bé sao cô quản được, cũng may mẹ Mạnh bỏ hết tiền vốn, tìm một cô nuôi dạy trẻ có kinh nghiệm ở nhà trẻ khác, người ta có kinh nghiệm phong phú hơn cô, chuyện lớn không cần một đứa bé như cô quan tâm.
Nhưng cô hoàn toàn xứng đáng là “chị cả” của nhà trẻ Minh Nhật, ai cũng nghe lời cô. Ngay cả tên nhóc thối Lý Minh Trạch ai cũng bó tay, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có thể xử đẹp, quả đúng là khắc tinh.
Có khi cô Quách không còn cách nào với Lý Minh Trạch sẽ gọi Mạnh Tĩnh Nghiên tới, không mất bao lâu, nhóc con bướng bỉnh kia đã ỉu xìu. Cũng không biết cô bé này dùng cách gì, có mấy lần rình nghe lén mà không thành.
Gì cơ? Nghe lén? Đổ mồ hôi, lúc đó... mình cũng chỉ vì bọn trẻ thôi mà?
Một năm này, có thể nói Mạnh Tĩnh Nghiên trôi qua khá ung dung, vui sướng, nhưng vẫn có một điểm bẩn nhỏ. Lúc nào cũng vậy, cô sẽ lấy được một cái kẹo que ở trong ngăn tủ của mình. Đối với trẻ em mà nói, đó là một thứ xa xỉ, năm tiền Mao mới được một cái, phải tích lũy lâu mới mua được.
Mới đầu Mạnh Tĩnh Nghiên tưởng rằng cục thịt nhỏ trộm cho mình, cố ý tìm nhóc hỏi. Sau này nghĩ lại thấy khả năng không lớn, tuy nhà nhóc điều kiện tốt, bà nội cũng cho cháu trai không ít tiền tiêu vặt. Nhưng nhóc lại chẳng phải dạng người biết đưa kẹo que cho bạn nữ, ngày ngày chỉ biết sững sờ và giật mình, đại biểu cho người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Cô cũng không nói gì quan sát những bạn khác, xem có cười ngây ngô hoặc chảy nước miếng nhìn mình không?Có đặc biệt thích xum xoe quanh mình không? Có thích túm bím tóc nhỏ hay hù dọa cô không?
Kết quả là quá nhiều, dường như hai phần ba nhóc đều có tình trạng ấy, có người chỉ có một tình trạng, nhưng lại có cả ba.
Mỗ loli lại thầm đắc ý, kế hoạch nuôi dưỡng cô lập ra rất có ích, nhìn “thị trường” ngày, mới năm tuổi, khi người ta còn chưa biết yêu là gì đã hấp dẫn được. Trẻ em không nói bậy, lời nói và việc làm đáng tin cậy hơn người lớn. Dựa trên đà này, sao cô sẽ không phải một mỹ nhân hại nước hại dân đây? Bao Tự hay Đát Kỷ gì chứ?
Khiêm tốn! Khiêm tốn nào!
Trái nghĩ phải nghĩ cũng không thể giải thích, cũng không đưa cho Nghê Thụy Tuyết ghiền kẹo que, cô tìm hộp nhỏ vụng trộm dấu đi. Làm Nghê Thụy Tuyết không ngừng nói cô trọng sắc khinh bạn, cũng không biết nhóc ấy học thành ngữ này ở đâu, dùng rất đúng chỗ.
Nhưng dùng đúng chỗ cũng không thương lượng được, cái này chắc là của người thầm mến cô đưa, rung động của tuổi trẻ, phải trân trọng giữ mới đúng, ha ha.
Vì một người không quen tặng kẹo mà đắc chí, mất mặt? Vở ghi chép tai nạn xấu hổ của các bạn cũng hết rồi, mỗi lần lấy ra đọc đều cười đau cả bụng.
Giờ cô đang ở giai đoạn chỉ viết được tên mình và số Ả Rập, vở này phải giấu đi, cô còn cố ý đào hố ở cửa nhà, chẳng ngại phiền hà, lần nào cũng vụng trộm móc ra viết, viết xong lại vùi xuống không biết mệt.
Tính sơ lược, còn cách năm năm nữa là dọn nhà, năm năm sau có khi cô đã chôn không ít thứ, lúc dọn đi nhất định phải đào lên mang theo. Đây chính là tài sản quí báu và kí ức của cô.
Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy trí nhớ của mình tốt hơn trước nhiều, đối với việc sống lại này, cô vẫn luôn mang lòng cảm ơn, không dám yêu cầu xa vời ông trời sẽ cho mình dị năng gì, chỉ cho là trí nhớ của trẻ con vốn dĩ rất tốt.
Tư tưởng dân thành phố khiến cô luôn nghĩ rằng ông trời sẽ không đặc biệt chăm sóc bất cứ ai, quá trái mệnh trời chỉ sợ sẽ không có kết quả tốt, thành quả dựa vào sự chăm chỉ cần cù của mình mới là thực.
Vì vậy, bước đầu kế hoạch của cô là rèn trí nhớ, mở rộng đại não mình. Thiên tài phải đổ 99% mồ hôi và thêm 1% trời ban, khổ trước sau sướng, giờ cô trả 99% mồ hôi, sau này sẽ có lúc cô được hưởng thụ thành quả!
Lúc ở nhà không dám cầm tiểu thuyết hay báo chí của cha mẹ vì sợ lộ nên cô chọn từ thứ đơn giản nhất, sách dành cho thiếu nhi, ví dụ như đọc thuộc lòng các loại sách nhìn tranh nhận chữ, top 300 bài thơ Đường, bỏ sách xuống (học xong) cô có thể đọc làu làu. Lâu dần trí nhớ cực kì tốt, tuy không đến trình độ “vừa nhìn đã không quên” nhưng mạnh hơn người bình thường khá nhiều.
Bắt đầu từ mai thì cô càng có điều kiện thuận lợi rồi, ở nhà trẻ có không ít sách vở, một vạn câu hỏi vì sao, cô đã “nuốt” được một phần ba. Không chỉ lợi cho việc rèn trí nhớ, còn có thể tăng tầm hiểu biết, nhất cử lưỡng tiện.
Thì ra con bé đó có thể khác thường như thế, nếu đổi lại là những đứa bé khác? Mông cũng không rời nổi ghế đẩu đâu. Ngồi quá năm phút đã cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, qua mười phút thì cả người như có kiến đang bò.
Nếu cục thịt nhỏ Lý Minh Trạch kia ngồi trên ghế đẩu hơn hai mươi phút thì nếu nghiêng người đã dễ dàng nghe thấy tiếng lẩm bẩm rung trời vang lên đó...
Còn nhỏ mà đã bắt đầu đề ra kế hoạch nghiêm khắc cho bản thân rồi tuân thủ nghiêm chỉnh như vậy, cũng là một đứa trẻ hiếm có, con gái ấy mà, phải hung ác với chính mình hơn. Học thuộc mười vạn câu hỏi vì sao đã là gì, cô còn chuẩn bị học “ngũ thiên niên” đây này, hì hì...
Mở miệng ngậm miệng đều nói có sách, mách có chứng, thật trâu bò ha!
Cô đây là đang bắt đầu đặt nền móng cho ba môn khoa văn ở cấp ba, ai cũng bảo học giỏi toán lý hóa thì đi đâu cũng không sợ, kiếp trước cha mẹ cũng nói y chang thế, không đồng ý cô theo khoa văn. Kết quả, sau nửa học kì ở cấp hai, cô không theo kịp toán và vật lý, từ đó bị kéo xuống, mỗi lần kiểm tra đều ít điểm, cuối cùng chỉ đến cao đẳng.
Bây giờ sao có thể lặp lại chứ, cô sẽ nghĩ cách thuyết phục ba mẹ. Cô cảm thấy học khoa văn mạnh hơn khoa tự nhiên, khoa văn lúc nào cũng cần dùng đến, nhưng khoa học tự nhiên thì không giống vậy. Ví dụ nhé, khi bạn nói chuyện phiếm với người ta, thi thoảng trích dẫn hai câu danh ngôn danh nhân thì được gọi là học thức uyên bác. Nếu là khoa học tự nhiên, vừa mở miệng ra là phản ứng hóa học, công thức toán học, vậy chỉ có thể kết luận — đứa nhỏ này học dốt!
Trong tình huống cha Mạnh, mẹ Mạnh, bà ngoại Chu, chị Chu Phương... không biết chút nào, bạn nhỏ Mạnh Tĩnh Nghiên đã chuyển biến từ một loli ngây ngô thành người thông minh, một thiên tài nhí dưới vẻ ngoài loli.
Nếu phải dùng một câu để hình dung cô thì, chính là cái câu cô vẫn hay khoe: Xinh đẹp hay có trí tuệ đều quan trọng, hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa!”
Đương nhiên, anh chàng hiệp nghĩa này uy phong chỉ có thể sánh bằng người quản lí trong nhà trẻ....
Đợi đến lục Mạnh Tĩnh Nghiên lên lớp lớn (trong nhà trẻ) thì ở đó đã có một nhóm bạn nhỏ rồi. Từ đầu, trong lớp chỉ có mười bạn nhỏ cô còn chăm được, giờ có trên trăm bé sao cô quản được, cũng may mẹ Mạnh bỏ hết tiền vốn, tìm một cô nuôi dạy trẻ có kinh nghiệm ở nhà trẻ khác, người ta có kinh nghiệm phong phú hơn cô, chuyện lớn không cần một đứa bé như cô quan tâm.
Nhưng cô hoàn toàn xứng đáng là “chị cả” của nhà trẻ Minh Nhật, ai cũng nghe lời cô. Ngay cả tên nhóc thối Lý Minh Trạch ai cũng bó tay, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có thể xử đẹp, quả đúng là khắc tinh.
Có khi cô Quách không còn cách nào với Lý Minh Trạch sẽ gọi Mạnh Tĩnh Nghiên tới, không mất bao lâu, nhóc con bướng bỉnh kia đã ỉu xìu. Cũng không biết cô bé này dùng cách gì, có mấy lần rình nghe lén mà không thành.
Gì cơ? Nghe lén? Đổ mồ hôi, lúc đó... mình cũng chỉ vì bọn trẻ thôi mà?
Một năm này, có thể nói Mạnh Tĩnh Nghiên trôi qua khá ung dung, vui sướng, nhưng vẫn có một điểm bẩn nhỏ. Lúc nào cũng vậy, cô sẽ lấy được một cái kẹo que ở trong ngăn tủ của mình. Đối với trẻ em mà nói, đó là một thứ xa xỉ, năm tiền Mao mới được một cái, phải tích lũy lâu mới mua được.
Mới đầu Mạnh Tĩnh Nghiên tưởng rằng cục thịt nhỏ trộm cho mình, cố ý tìm nhóc hỏi. Sau này nghĩ lại thấy khả năng không lớn, tuy nhà nhóc điều kiện tốt, bà nội cũng cho cháu trai không ít tiền tiêu vặt. Nhưng nhóc lại chẳng phải dạng người biết đưa kẹo que cho bạn nữ, ngày ngày chỉ biết sững sờ và giật mình, đại biểu cho người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Cô cũng không nói gì quan sát những bạn khác, xem có cười ngây ngô hoặc chảy nước miếng nhìn mình không?Có đặc biệt thích xum xoe quanh mình không? Có thích túm bím tóc nhỏ hay hù dọa cô không?
Kết quả là quá nhiều, dường như hai phần ba nhóc đều có tình trạng ấy, có người chỉ có một tình trạng, nhưng lại có cả ba.
Mỗ loli lại thầm đắc ý, kế hoạch nuôi dưỡng cô lập ra rất có ích, nhìn “thị trường” ngày, mới năm tuổi, khi người ta còn chưa biết yêu là gì đã hấp dẫn được. Trẻ em không nói bậy, lời nói và việc làm đáng tin cậy hơn người lớn. Dựa trên đà này, sao cô sẽ không phải một mỹ nhân hại nước hại dân đây? Bao Tự hay Đát Kỷ gì chứ?
Khiêm tốn! Khiêm tốn nào!
Trái nghĩ phải nghĩ cũng không thể giải thích, cũng không đưa cho Nghê Thụy Tuyết ghiền kẹo que, cô tìm hộp nhỏ vụng trộm dấu đi. Làm Nghê Thụy Tuyết không ngừng nói cô trọng sắc khinh bạn, cũng không biết nhóc ấy học thành ngữ này ở đâu, dùng rất đúng chỗ.
Nhưng dùng đúng chỗ cũng không thương lượng được, cái này chắc là của người thầm mến cô đưa, rung động của tuổi trẻ, phải trân trọng giữ mới đúng, ha ha.
Vì một người không quen tặng kẹo mà đắc chí, mất mặt? Vở ghi chép tai nạn xấu hổ của các bạn cũng hết rồi, mỗi lần lấy ra đọc đều cười đau cả bụng.
Giờ cô đang ở giai đoạn chỉ viết được tên mình và số Ả Rập, vở này phải giấu đi, cô còn cố ý đào hố ở cửa nhà, chẳng ngại phiền hà, lần nào cũng vụng trộm móc ra viết, viết xong lại vùi xuống không biết mệt.
Tính sơ lược, còn cách năm năm nữa là dọn nhà, năm năm sau có khi cô đã chôn không ít thứ, lúc dọn đi nhất định phải đào lên mang theo. Đây chính là tài sản quí báu và kí ức của cô.
Tác giả :
Giai Nhân Chuyển Chuyển