Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)
Chương 118: Chơi xấu!
"Không biết, chỉ nhìn khá quen thôi!"
Cô gái kia giận dỗi, trợn mắt nhìn Lục Hoằng Văn một cái, nói: "Hừ, có phải chỉ cần là mỹ nữ, thì anh đều thấy quen mắt hay không?".
"Nói vớ vẩn gì đấy, tâm ý của anh, em còn không biết sao? Trừ em ra, ai còn có thể lọt vào mắt của anh chứ?". Lời ngon tiếng ngọt dù có nghe nhiều hơn nữa cũng sẽ không chán, quả nhiên, cô gái kia vừa được dỗ dành lập tức vui vẻ, ở trong khách sạn, liền không coi ai ra gì thản nhiên ôm ôm ấp ấp.
Mạnh Tĩnh Nghiên đứng ở cửa phòng rửa tay, nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ‘ bộc lộ chân tình ’, trong lòng không biết có tư vị gì. Đời trước bản thân đã quá ngu ngốc, sống với nhau bao nhiêu năm mà vẫn không nhận ra người kia là hạng người thế nào. Nếu như không phải đời này biết trước, sợ rằng vẫn không thể tin tưởng Lục Hoằng Văn đã lừa dối mình từ sóm như vậy.
Quả nhiên, người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt.
Mặc dù nội tâm đã tiếp nhận hiện thực này, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ rơi đầy mặt, vội vàng lau đi, nhưng mới vừa rửa tay chưa lau khô, càng lau chỉ khiến mặt mình càng thêm ướt mà thôi.
Phái nữ vẫn tương đối nhạy cảm hơn đàn ông, cô gái kia hạnh phúc mỉm cười nằm trong ngực Lục Hoằng Văn, nhưng khi phát hiện Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào mình thì trong lòng có chút sợ hãi, vừa không thấy thoải mái.
Nhón chân lên ghé vào tai Lục Hoằng Văn thì thầm: “Ông xã, nữ sinh kia vẫn nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy, cảm giác cứ là lạ thế nào, không phải đầu cô ta có vấn đề gì chứ?"
Lục Hoằng Văn liếc Mạnh Tĩnh Nghiên một cái, quả nhiên em gái xinh đẹp kia vẫn nhìn bọn họ chằm chằm không chớp, không quen biết, cũng không nói chuyện, quả thật làm cho người ta khó chịu.
Kéo kéo bạn gái, cảnh giác nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, nói: "Được rồi, mặc kệ cô ta, chúng ta đi thôi!".
Hai người, anh ôm lấy em... em ôm lấy anh muốn đi ra ngoài, Mạnh Tĩnh Nghiên phản xạ có điều kiện cũng di chuyển theo, lập tức bước một bước về phía trước. Ngay sau đó bản thân liền nhận thấy có gì đó không đúng, tại sao cô lại muốn đi theo Lục Hoằng Văn chứ? Không phải đã sớm quyết định, về sau sẽ không gặp lại, sẽ không xuất hiện trong sinh mệnh của anh ta sao? Huống chi người nọ còn có mỹ nhân bên cạnh?
Cười khổ một tiếng, dừng chân lại.
Nữ sinh bên cạnh Lục Hoằng Văn cũng thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đi theo bọn họ, nhưng sau đó lại dừng bước, không biết muốn làm gì.
"Lục Hoằng Văn, Cao Mỹ Tình, hai người sao vẫn còn ở đây hả? Bọn tôi chờ ở bên ngoài lâu lắm rồi đấy......". Bỗng một nam sinh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lục Hoằng Văn và bạn gái cứ đứng đó mãi không đi, liền chạy tới hỏi. Chợt thấy Mạnh Tĩnh Nghiên, liền ngẩn ra, mặt đầy vẻ vui mừng: "Tiểu mỹ nữ, thật đúng lúc, em còn nhớ anh không?".
Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ chỉ vào mình, ý bảo: anh đang nói chuyện với tôi sao?
"Siêu tử, cậu biết cô ấy à?"
"Đúng vậy, đúng vậy!". Chu Quảng Siêu kích động nói với Mạnh Tĩnh Nghiên: "Có một lần em đến trường bọn anh xem thi đấu bóng rổ, anh không cẩn thận nên nện cầu vào người em, làm dơ hết quần áo, vốn phải bồi thường cho em bộ khác nhưng em lại không để ý liền đi mất. Anh là Chu Quảng Siêu sinh viên năm 5 khoa luật, còn nhớ không? A đúng rồi, Hoằng Văn, Cao Mỹ Tình, không phải ngày đó hai cậu cũng ở đấy sao? Cao Mỹ Tình, cô ấy còn ngồi bên cạnh cậu nữa đấy! Tớ còn tưởng rằng hai người biết nhau, lúc ấy đã hỏi cậu!".
Anh ta vừa nói như thế, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nhớ tới năm lớp mười, tâm huyết bất chợt dâng cao, không nói tiếng nào với ai, liền mua vé xe lửa đi đến thành phố C tìm Lục Hoằng Văn, người nọ không ở ký túc xá mà đang chơi bóng ở sân thể dục. Lúc ấy cô còn ngồi nhìn một hồi, khi chuẩn bị về nhà lại bị bóng bay vào người.
Thì ra là nam sinh này chính là người đánh bóng đập trúng cô?
Đúng là buồn cười, Lục Hoằng Văn, người cùng cô rối rắm cả hai đời lại không nhớ rõ cô đã từng đến thành phố C, đã từng đến sân bóng rổ xem người này chơi bóng, thế nhưng một người bạn khác của anh ta lại nhớ mình!
Cô thực sự không biết, người vừa có ngoại hình, vừa có gia thế tốt, lại còn là Chủ tịch Hội sinh viên như Chu Quảng Siêu từ nhỏ đến lớn được rất nhiều nữ sinh hâm mộ. Thế nhưng anh chàng này lại chưa hề có bạn gái, thật vất vả mới xuất hiện một người khiến trái tim rung rinh, vừa mặt dày đi lên làm quen, lại tơi tả mà quay về. Cho nên sau này mới nhớ mãi không quên Mạnh Tĩnh Nghiên, đi thư viện, nhà ăn, hay lên giảng đường vẫn thường quan sát bốn phía xung quanh xem xem có người mình cần tìm hay không.
Đáng tiếc, Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ là học sinh cấp ba, hơn nữa lại không ở thành phố C, dù anh ta có tìm kiếm thế nào cũng không tìm ra được!
Có trời mới biết trong khách sạn vừa nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên, người này đã kích động cỡ nào! Tìm hơn một năm cũng không tìm được, đến thành phố A tham quan lại gặp được người trong mộng, không là duyên phận thì là gì? Quả nhiên có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu thành rừng!
"Mỹ nữ, lần trước thật có lỗi vì làm bẩn quần áo của em, sau khi trở về anh liền mua một cái mới, để lúc nào gặp lại sẽ đền cho em nhưng sau đó không hề gặp được em ở trường. Không ngờ lại gặp được em ở đay... nhà em ở thành phố A sao? Tên em là gì, có thể cho anh số điện thoại được không? Chờ đến lúc trở lại trường sẽ liên lạc trả lại quần áo cho em!".
Lục Hoằng Văn mập mờ cười cười, rồi nháy mắt ra hiệu với Chu Quảng Siêu, thì ra đây là cô gái khiến cho cậu ta vẫn nhớ mãi không quên. Ánh mắt không tệ, rất đẹp! Nhưng sao nhìn cứ cảm thấy quen mắt, không biết đã gặp ở đâu rồi.
Thậm chí anh ta còn dùng ánh mắt vô cùng mập mờ quét qua quét lại giữa Mạnh Tĩnh Nghiên và Chu Quảng Siêu, trong lòng thầm nắm chắc, cậu bạn mình chuẩn bị theo đuổi cô bé này.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của Chu Quảng Siêu, cùng ánh mắt không tầm thường từ Lục Hoằng Văn, cả người rất không thoải mái, liền muốn rời đi. Nhưng Chu Quảng Siêu vừa mới gặp mặt người trong mộng, sao có thể dễ dàng buông tha, vội vàng bước lên ngăn cản
Nữ sinh khiến anh ta có cảm giác đã ít lại càng ít, trừ hồi tiểu học thầm mến cô bạn bàn trên ra, nhiều năm như vậy cũng chỉ động lòng với cô nhóc này. Nếu bỏ lỡ, có lẽ anh ta sẽ phải độc thân cả đời mất.
"Bạn của tôi vẫn còn đang chờ, xin anh nhường đường một chút."
"Aiz, mỹ nữ, em nói cho anh số điện thoại đi, lần sau ra ngoài cầm quần áo trả lại cho em, coi như xin em đấy, làm bẩn quần áo của em mà không làm gì được anh cảm thấy thật áy náy, một năm qua ăn không ngon, ngủ không yên!"
Lục Hoằng Văn và Cao Mỹ Tình ở một bên cười ‘ xì ’ một tiếng, thấy Chu Quảng Siêu trừng mắt cảnh cáo, vội vàng che miệng, tỏ vẻ ‘ ta đây không cố ý ’. Thật sự là không quen khi thấy người này phô trương như thế!
Quần áo nào mà lại có thể giữ được một năm? Sợ rằng đấy chỉ là cái cớ để gặp lại mỹ nhân mà thôi!
"Không cần, một bộ quần áo thôi mà!"
"Đối với em mà nói có thể chỉ là một bộ quần áo, nhưng với anh lại khác hoàn toàn! Hôm nay em nhất định phải cho anh số điện thoại, nếu không anh sẽ không đi. Chẳng lẽ em lại nhẫn tâm để nửa đời sau của anh phải sống trong áy náy, ăn không ngon ngủ không yên sao? Sẽ không đâu, chắc chắn em không phải là người nhẫn tâm như vậy!". Chu Quảng Siêu dịu dàng nói, không hề cảm thấy mất thể diện chút nào, đeo đuổi nữ sinh cần phải mặt dày, can đảm cẩn trọng xuống tay.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng xem như người từng trải, ý tứ thẳng thừng không che dấu của nam sinh kia chẳng lẽ cô còn không nhìn ra sao?
Nếu là bình thường, khi có nam sinh thổ lộ với mình, cô sẽ thật vui mừng, chứng minh bản thân vẫn có chút sức quyến rũ! Huống chi, dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của Thành Trạm Vũ, còn chưa từng được chứng kiến tỏ tình bao giờ. Nhưng bây giờ, ngay trước mặt Lục Hoằng Văn, thế nào cũng thấy không thoải mái, người cứ gai gai, dựng cả tóc gáy, hận không thể đá văng Chu Quảng Siêu ra xa.
Nhưng người này lại cứ mặt dày ăn vạ, ngăn ở trước mặt, không để cho cô rời đi. Mạnh Tĩnh Nghiên thừa dịp bất ngờ muốn dùng ‘Lăng ba vi bộ’ tránh ra, lại bị túm tay lại.
"Buông cô ấy ra!"
Vừa nghe thấy lời này, Mạnh Tĩnh Nghiên liền thấy hỏng bét! Dùng sức vùng tay ra, tránh khỏi níu giữ của Chu Quảng Siêu, nhưng tay người này chẳng khác nào cái kìm sắt, kẹp chặt không rời.
Thời gian cô đi vệ sinh cũng quá dài, người ở bên trong còn đang lên kế hoạch đưa cô và Thành Trạm Vũ vào tròng, để đào thêm chút chuyện bát quái, nhưng chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy người đâu, nên cũng có chút sốt ruột.
Thành Trạm Vũ là người đứng ngồi không yên trước tiên, ra ngoài tìm người.
Nhưng vừa ra đến cửa phòng đã nhìn thấy tên vô sỉ nào đó đang nắm tay Nghiên Nghiên muốn giở trò lưu manh!
Này này bạn học, Chu Quảng Siêu người ta mặc dù là có chút quá trớn, mặt dày mày dạn dây dưa nhưng cũng là vì tương lai hạnh phúc của mình không hề làm chuyện gì thương thiên hại lý cả. Huống chi người ta còn là sinh viên đại học khoa pháp luật, so với này tiểu lưu manh trên phố thì mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng Thành Trạm Vũ bất kể những thứ này, vốn dĩ bá đạo đã quen, trong mắt cậu người nào đụng vào Mạnh Tĩnh Nghiên đều là lưu manh cả! Giở trò lưu manh, thì phải bị đánh! Dùng sức đẩy tay Chu Quảng Siêu ra, kéo Nghiên Nghiên ra đằng sau, ánh mắt cực kỳ không tốt nhìn tên lưu manh nào đó.
Lục Hoằng Văn cũng nhìn ra có biến, đứng ở bên cạnh Chu Quảng Siêu, cảnh giác nhìn Thành Trạm Vũ. Đừng nghĩ nam sinh trước mắt này tuổi không lớn lắm, có vẻ rất non nớt, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không hề dễ chọc.
"Đừng khẩn trương như vậy, không có việc gì, vốn dĩ là người quen, nói hai câu mà thôi!". Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn lướt qua Lục Hoằng Văn, rốt cuộc cũng không muốn làm lớn chuyện, vội lôi kéo Thành Trạm Vũ giải thích, sợ cậu kích động.
Hoài nghi nhìn hai nam sinh đứng đối diện, ăn mặc lịch sự, một người trong đó còn đeo kính gọng đen, là một minh chứng rõ ràng cho việc lưu manh giả danh trí thức. Còn có một nữ sinh khác dáng vẻ hiền lành. Nghiên Nghiên quen họ thật sao?
Từ năm cô ba tuổi, đã được đưa vào phạm vi quy hoạch cỏ gần hang cực kỳ chặt chẽ, cô quen biết người nào, bên cạnh có bạn bè gì, tuy không nắm rõ ràng nhưng cũng đều hiểu rõ một hai, còn ba người này, lại chưa bao giờ gặp qua.
Hơn nữa Thành Trạm Vũ còn nhạy cảm phát hiện ánh mắt Nghiên Nghiên nhìn về phía tên mắt kính gọng đen lịch sự cầm thú kia có chút khác thường! Người này rốt cuộc là ai?
Cô gái kia giận dỗi, trợn mắt nhìn Lục Hoằng Văn một cái, nói: "Hừ, có phải chỉ cần là mỹ nữ, thì anh đều thấy quen mắt hay không?".
"Nói vớ vẩn gì đấy, tâm ý của anh, em còn không biết sao? Trừ em ra, ai còn có thể lọt vào mắt của anh chứ?". Lời ngon tiếng ngọt dù có nghe nhiều hơn nữa cũng sẽ không chán, quả nhiên, cô gái kia vừa được dỗ dành lập tức vui vẻ, ở trong khách sạn, liền không coi ai ra gì thản nhiên ôm ôm ấp ấp.
Mạnh Tĩnh Nghiên đứng ở cửa phòng rửa tay, nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ‘ bộc lộ chân tình ’, trong lòng không biết có tư vị gì. Đời trước bản thân đã quá ngu ngốc, sống với nhau bao nhiêu năm mà vẫn không nhận ra người kia là hạng người thế nào. Nếu như không phải đời này biết trước, sợ rằng vẫn không thể tin tưởng Lục Hoằng Văn đã lừa dối mình từ sóm như vậy.
Quả nhiên, người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt.
Mặc dù nội tâm đã tiếp nhận hiện thực này, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ rơi đầy mặt, vội vàng lau đi, nhưng mới vừa rửa tay chưa lau khô, càng lau chỉ khiến mặt mình càng thêm ướt mà thôi.
Phái nữ vẫn tương đối nhạy cảm hơn đàn ông, cô gái kia hạnh phúc mỉm cười nằm trong ngực Lục Hoằng Văn, nhưng khi phát hiện Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào mình thì trong lòng có chút sợ hãi, vừa không thấy thoải mái.
Nhón chân lên ghé vào tai Lục Hoằng Văn thì thầm: “Ông xã, nữ sinh kia vẫn nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy, cảm giác cứ là lạ thế nào, không phải đầu cô ta có vấn đề gì chứ?"
Lục Hoằng Văn liếc Mạnh Tĩnh Nghiên một cái, quả nhiên em gái xinh đẹp kia vẫn nhìn bọn họ chằm chằm không chớp, không quen biết, cũng không nói chuyện, quả thật làm cho người ta khó chịu.
Kéo kéo bạn gái, cảnh giác nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, nói: "Được rồi, mặc kệ cô ta, chúng ta đi thôi!".
Hai người, anh ôm lấy em... em ôm lấy anh muốn đi ra ngoài, Mạnh Tĩnh Nghiên phản xạ có điều kiện cũng di chuyển theo, lập tức bước một bước về phía trước. Ngay sau đó bản thân liền nhận thấy có gì đó không đúng, tại sao cô lại muốn đi theo Lục Hoằng Văn chứ? Không phải đã sớm quyết định, về sau sẽ không gặp lại, sẽ không xuất hiện trong sinh mệnh của anh ta sao? Huống chi người nọ còn có mỹ nhân bên cạnh?
Cười khổ một tiếng, dừng chân lại.
Nữ sinh bên cạnh Lục Hoằng Văn cũng thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đi theo bọn họ, nhưng sau đó lại dừng bước, không biết muốn làm gì.
"Lục Hoằng Văn, Cao Mỹ Tình, hai người sao vẫn còn ở đây hả? Bọn tôi chờ ở bên ngoài lâu lắm rồi đấy......". Bỗng một nam sinh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lục Hoằng Văn và bạn gái cứ đứng đó mãi không đi, liền chạy tới hỏi. Chợt thấy Mạnh Tĩnh Nghiên, liền ngẩn ra, mặt đầy vẻ vui mừng: "Tiểu mỹ nữ, thật đúng lúc, em còn nhớ anh không?".
Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ chỉ vào mình, ý bảo: anh đang nói chuyện với tôi sao?
"Siêu tử, cậu biết cô ấy à?"
"Đúng vậy, đúng vậy!". Chu Quảng Siêu kích động nói với Mạnh Tĩnh Nghiên: "Có một lần em đến trường bọn anh xem thi đấu bóng rổ, anh không cẩn thận nên nện cầu vào người em, làm dơ hết quần áo, vốn phải bồi thường cho em bộ khác nhưng em lại không để ý liền đi mất. Anh là Chu Quảng Siêu sinh viên năm 5 khoa luật, còn nhớ không? A đúng rồi, Hoằng Văn, Cao Mỹ Tình, không phải ngày đó hai cậu cũng ở đấy sao? Cao Mỹ Tình, cô ấy còn ngồi bên cạnh cậu nữa đấy! Tớ còn tưởng rằng hai người biết nhau, lúc ấy đã hỏi cậu!".
Anh ta vừa nói như thế, Mạnh Tĩnh Nghiên liền nhớ tới năm lớp mười, tâm huyết bất chợt dâng cao, không nói tiếng nào với ai, liền mua vé xe lửa đi đến thành phố C tìm Lục Hoằng Văn, người nọ không ở ký túc xá mà đang chơi bóng ở sân thể dục. Lúc ấy cô còn ngồi nhìn một hồi, khi chuẩn bị về nhà lại bị bóng bay vào người.
Thì ra là nam sinh này chính là người đánh bóng đập trúng cô?
Đúng là buồn cười, Lục Hoằng Văn, người cùng cô rối rắm cả hai đời lại không nhớ rõ cô đã từng đến thành phố C, đã từng đến sân bóng rổ xem người này chơi bóng, thế nhưng một người bạn khác của anh ta lại nhớ mình!
Cô thực sự không biết, người vừa có ngoại hình, vừa có gia thế tốt, lại còn là Chủ tịch Hội sinh viên như Chu Quảng Siêu từ nhỏ đến lớn được rất nhiều nữ sinh hâm mộ. Thế nhưng anh chàng này lại chưa hề có bạn gái, thật vất vả mới xuất hiện một người khiến trái tim rung rinh, vừa mặt dày đi lên làm quen, lại tơi tả mà quay về. Cho nên sau này mới nhớ mãi không quên Mạnh Tĩnh Nghiên, đi thư viện, nhà ăn, hay lên giảng đường vẫn thường quan sát bốn phía xung quanh xem xem có người mình cần tìm hay không.
Đáng tiếc, Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ là học sinh cấp ba, hơn nữa lại không ở thành phố C, dù anh ta có tìm kiếm thế nào cũng không tìm ra được!
Có trời mới biết trong khách sạn vừa nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên, người này đã kích động cỡ nào! Tìm hơn một năm cũng không tìm được, đến thành phố A tham quan lại gặp được người trong mộng, không là duyên phận thì là gì? Quả nhiên có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu thành rừng!
"Mỹ nữ, lần trước thật có lỗi vì làm bẩn quần áo của em, sau khi trở về anh liền mua một cái mới, để lúc nào gặp lại sẽ đền cho em nhưng sau đó không hề gặp được em ở trường. Không ngờ lại gặp được em ở đay... nhà em ở thành phố A sao? Tên em là gì, có thể cho anh số điện thoại được không? Chờ đến lúc trở lại trường sẽ liên lạc trả lại quần áo cho em!".
Lục Hoằng Văn mập mờ cười cười, rồi nháy mắt ra hiệu với Chu Quảng Siêu, thì ra đây là cô gái khiến cho cậu ta vẫn nhớ mãi không quên. Ánh mắt không tệ, rất đẹp! Nhưng sao nhìn cứ cảm thấy quen mắt, không biết đã gặp ở đâu rồi.
Thậm chí anh ta còn dùng ánh mắt vô cùng mập mờ quét qua quét lại giữa Mạnh Tĩnh Nghiên và Chu Quảng Siêu, trong lòng thầm nắm chắc, cậu bạn mình chuẩn bị theo đuổi cô bé này.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của Chu Quảng Siêu, cùng ánh mắt không tầm thường từ Lục Hoằng Văn, cả người rất không thoải mái, liền muốn rời đi. Nhưng Chu Quảng Siêu vừa mới gặp mặt người trong mộng, sao có thể dễ dàng buông tha, vội vàng bước lên ngăn cản
Nữ sinh khiến anh ta có cảm giác đã ít lại càng ít, trừ hồi tiểu học thầm mến cô bạn bàn trên ra, nhiều năm như vậy cũng chỉ động lòng với cô nhóc này. Nếu bỏ lỡ, có lẽ anh ta sẽ phải độc thân cả đời mất.
"Bạn của tôi vẫn còn đang chờ, xin anh nhường đường một chút."
"Aiz, mỹ nữ, em nói cho anh số điện thoại đi, lần sau ra ngoài cầm quần áo trả lại cho em, coi như xin em đấy, làm bẩn quần áo của em mà không làm gì được anh cảm thấy thật áy náy, một năm qua ăn không ngon, ngủ không yên!"
Lục Hoằng Văn và Cao Mỹ Tình ở một bên cười ‘ xì ’ một tiếng, thấy Chu Quảng Siêu trừng mắt cảnh cáo, vội vàng che miệng, tỏ vẻ ‘ ta đây không cố ý ’. Thật sự là không quen khi thấy người này phô trương như thế!
Quần áo nào mà lại có thể giữ được một năm? Sợ rằng đấy chỉ là cái cớ để gặp lại mỹ nhân mà thôi!
"Không cần, một bộ quần áo thôi mà!"
"Đối với em mà nói có thể chỉ là một bộ quần áo, nhưng với anh lại khác hoàn toàn! Hôm nay em nhất định phải cho anh số điện thoại, nếu không anh sẽ không đi. Chẳng lẽ em lại nhẫn tâm để nửa đời sau của anh phải sống trong áy náy, ăn không ngon ngủ không yên sao? Sẽ không đâu, chắc chắn em không phải là người nhẫn tâm như vậy!". Chu Quảng Siêu dịu dàng nói, không hề cảm thấy mất thể diện chút nào, đeo đuổi nữ sinh cần phải mặt dày, can đảm cẩn trọng xuống tay.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng xem như người từng trải, ý tứ thẳng thừng không che dấu của nam sinh kia chẳng lẽ cô còn không nhìn ra sao?
Nếu là bình thường, khi có nam sinh thổ lộ với mình, cô sẽ thật vui mừng, chứng minh bản thân vẫn có chút sức quyến rũ! Huống chi, dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của Thành Trạm Vũ, còn chưa từng được chứng kiến tỏ tình bao giờ. Nhưng bây giờ, ngay trước mặt Lục Hoằng Văn, thế nào cũng thấy không thoải mái, người cứ gai gai, dựng cả tóc gáy, hận không thể đá văng Chu Quảng Siêu ra xa.
Nhưng người này lại cứ mặt dày ăn vạ, ngăn ở trước mặt, không để cho cô rời đi. Mạnh Tĩnh Nghiên thừa dịp bất ngờ muốn dùng ‘Lăng ba vi bộ’ tránh ra, lại bị túm tay lại.
"Buông cô ấy ra!"
Vừa nghe thấy lời này, Mạnh Tĩnh Nghiên liền thấy hỏng bét! Dùng sức vùng tay ra, tránh khỏi níu giữ của Chu Quảng Siêu, nhưng tay người này chẳng khác nào cái kìm sắt, kẹp chặt không rời.
Thời gian cô đi vệ sinh cũng quá dài, người ở bên trong còn đang lên kế hoạch đưa cô và Thành Trạm Vũ vào tròng, để đào thêm chút chuyện bát quái, nhưng chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy người đâu, nên cũng có chút sốt ruột.
Thành Trạm Vũ là người đứng ngồi không yên trước tiên, ra ngoài tìm người.
Nhưng vừa ra đến cửa phòng đã nhìn thấy tên vô sỉ nào đó đang nắm tay Nghiên Nghiên muốn giở trò lưu manh!
Này này bạn học, Chu Quảng Siêu người ta mặc dù là có chút quá trớn, mặt dày mày dạn dây dưa nhưng cũng là vì tương lai hạnh phúc của mình không hề làm chuyện gì thương thiên hại lý cả. Huống chi người ta còn là sinh viên đại học khoa pháp luật, so với này tiểu lưu manh trên phố thì mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng Thành Trạm Vũ bất kể những thứ này, vốn dĩ bá đạo đã quen, trong mắt cậu người nào đụng vào Mạnh Tĩnh Nghiên đều là lưu manh cả! Giở trò lưu manh, thì phải bị đánh! Dùng sức đẩy tay Chu Quảng Siêu ra, kéo Nghiên Nghiên ra đằng sau, ánh mắt cực kỳ không tốt nhìn tên lưu manh nào đó.
Lục Hoằng Văn cũng nhìn ra có biến, đứng ở bên cạnh Chu Quảng Siêu, cảnh giác nhìn Thành Trạm Vũ. Đừng nghĩ nam sinh trước mắt này tuổi không lớn lắm, có vẻ rất non nớt, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không hề dễ chọc.
"Đừng khẩn trương như vậy, không có việc gì, vốn dĩ là người quen, nói hai câu mà thôi!". Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn lướt qua Lục Hoằng Văn, rốt cuộc cũng không muốn làm lớn chuyện, vội lôi kéo Thành Trạm Vũ giải thích, sợ cậu kích động.
Hoài nghi nhìn hai nam sinh đứng đối diện, ăn mặc lịch sự, một người trong đó còn đeo kính gọng đen, là một minh chứng rõ ràng cho việc lưu manh giả danh trí thức. Còn có một nữ sinh khác dáng vẻ hiền lành. Nghiên Nghiên quen họ thật sao?
Từ năm cô ba tuổi, đã được đưa vào phạm vi quy hoạch cỏ gần hang cực kỳ chặt chẽ, cô quen biết người nào, bên cạnh có bạn bè gì, tuy không nắm rõ ràng nhưng cũng đều hiểu rõ một hai, còn ba người này, lại chưa bao giờ gặp qua.
Hơn nữa Thành Trạm Vũ còn nhạy cảm phát hiện ánh mắt Nghiên Nghiên nhìn về phía tên mắt kính gọng đen lịch sự cầm thú kia có chút khác thường! Người này rốt cuộc là ai?
Tác giả :
Giai Nhân Chuyển Chuyển