Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)
Chương 41
Yến tiệc mời khách lần này Tô Linh rất hối hận. Nếu sớm biết rằng mặc kệ Mạc Như Họa ra phủ sẽ có kết quả không dám tưởng tượng như này, tất nhiên bà ta sẽ đi cùng rồi.
Nhưng bất luận bà ta hối hận như thế nào, sự việc đã thành kết cục đã định, bà ta không thể sửa đổi.
“Như Họa, con......” Tô Linh hận sắt không thành thép nhìn Mạc Như Họa, vừa nóng lòng vừa tức giận.
Nếu như Mạc Như Họa có chút đầu óc, sự việc sẽ không đến mức trở nên nông nỗi như hiện giờ. Sự việc trước mắt đã vượt qua phạm vi khống chế của bà ta, Nhạc Hành Tri lại tức giận rời khỏi huyện Thanh Sơn. Đây, chuyện này phải làm sao mới tốt?
“Nương, con cũng không muốn vậy.” Mạc Như Họa lau nước mắt, càng nói càng uất ức, “Nếu không phải Tiểu Đào nàng cứ khuyến khích con ra phủ, con đâu có trở nên đáng thương như thế này?”
“Nhị tiểu thư!” Làm sao cũng không dự đoán được Mạc Như Họa sẽ đột nhiên đổ hết tội lên đầu nàng, hai chân Tiểu Đào quỳ gối trên mặt đất, “Phu nhân tha mạng, nô tỳ......”
“Ác tì! Vả miệng!” Không nỡ trách mắng Mạc Như Họa, lửa giận của Tô Linh không nghi ngờ gì đều phát tiết lên người Tiểu Đào.
Tô Linh ra lệnh một tiếng, đã có bà bà ở trong viện của bà ta bước lên, tát tai Tiểu Đào.
“Bốp bốp bốp”, trong giây lát gương mặt của Tiểu Đào đã sưng đỏ lên.
Nói không uất ức là không có khả năng. Ngày trước ở bên cạnh đại tiểu thư, cho dù tính nết đại tiểu thư rất lạnh lùng, cũng chưa từng động qua nàng. Càng nói gì đến quỳ trên mặt đất, bị người tát tai?
Trên mặt đau rát, trong lòng Tiểu Đào nảy sinh hối hận. Không nhịn được, trong mắt lộ ra vài phần.
Hiện giờ Tô Linh đang rất tức giận. Chợt thấy Tiểu Đào lại còn dám lộ ra vẻ mặt bi phẫn, nhất thời càng thêm nổi giận: “Vương bà bà, ta nhớ ngươi có một chất tử(cháu trai) ở quê, đến nay còn chưa đón dâu sinh con?”
Trong lòng Vương bà bà vui vẻ, vội vàng gật đầu: “Dạ dạ. Làm phiền phu nhân nhớ thương, chất tử kia của lão nô đúng thật chưa thành thân, vẫn luôn ngóng trông phu nhân làm chủ cho hắn!”
“Phu nhân, không, không cần! Tiểu Đào cầu xin ngài, Tiểu Đào dập đầu nhận tội với ngài.....” Tiểu Đào là nha đầu ký khế ước bán mình, hôn sự đương nhiên là do chủ tử xử lý.
Mà nay chỉ một câu nói của Tô Linh, đã quyết định vận mệnh nửa đời sau của nàng ta, saoTiểu Đào không hoảng hốt chứ? Sao có thể không vội đây?
“Thôi được. Bà bà đi theo ta nhiều năm, vẫn luôn tận tâm tận lực, hầu hạ chu đáo. Lần này coi như trả cho nhiều năm vất vả của bà bà, gả nha đầu Tiểu Đào cho chất tử kia của ngươi!” Nếu Tô Linh đã nổi lên ý nghĩ này, làm sao sẽ vì vài câu cầu xin của tiểu Đào mà hủy bỏ?
Đến lúc này, chuyện Tiểu Đào gả cho chất tử của Vương bà bà, coi như đã định.
Cả người tiểu Đào mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Không có khả năng! Phu nhân sẽ không đối xử với nàng như vậy! Nàng vẫn luôn là tâm phúc của phu nhân, làm việc gọn gàng nhanh nhẹn, tận lực hết bổn phận, chưa bao giờ phản bội phu nhân. Nàng......
Khẽ cắn môi, trên mặt Tiểu Đào lã chã rơi lệ. Sớm biết phu nhân tàn nhẫn độc ác, không nghĩ đến tình cũ như thế, lúc trước cần gì nàng phải phản bội đại tiểu thư, đứng về bên phu nhân?
Vốn tưởng phu nhân mới là nữ chủ nhân Mạc phủ, đi theo phu nhân khẳng định sẽ không có hại. Nào nghĩ đến, nào nghĩ đến phu nhân đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy?
Không, nàng không cam lòng, nàng không thể cứ mặc phu nhân sắp đặt như vậy. Nàng......
Giờ mở cửa và đóng cửa mỗi ngày của Cẩm Tú Phường đã cố định. Một ngày này, Chu Trường Sinh và Lăng Việt đang định đóng cửa, thì thấy một nữ tử bước chân vội vàng xông vào Cẩm Tú Phường.
“ Ấy, đã đóng cửa......” Chu Trường Sinh còn chưa nói xong đã ngừng lại.
Hắn nhận ra Tiểu Đào. Ban ngày đi theo nhị tiểu thư Mạc phủ lại đây gây chuyện, cuối cùng còn bị Xuân Hà dùng một tay túm lấy, cho nên nha đầu kia không nhúc nhích được.
Lăng Việt cũng liếc mắt một cái đã nhận ra Tiểu Đào, lập tức mặt dài ra: “Ngươi người này bị làm sao vậy? Chúng ta đã đóng cửa, ngươi còn chạy vào? Đi đi đi, nhanh đi ra. Muốn mua đồ ngày mai mời đến sớm.”
“Ta không mua đồ.” Vẻ mặt kinh hoảng đứng bên trong Cẩm Tú Phường, Tiểu Đào không kìm chế nổi đi ra bên ngoài xem, thấy thật sự không có ai đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Đào thở phào, Lăng Việt và Chu Trường Sinh lại càng thêm bất mãn.
“Không mua đồ ngươi tới Cẩm Tú Phường làm cái gì? Còn muốn gây chuyện? Có tin ta đuổi ngươi ra ngoài hay không?” Lăng Việt nói rồi nhặt lấy một cây gậy ở bên cạnh, khua khua về phía Tiểu Đào.
Tiểu Đào sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, hai tay che đầu, thét chói tai: “Ta tìm đại tiểu thư nhà ta! Ta tới tìm đại tiểu thư nhà ta!”
Tiểu Đào kêu lên lời này, thì càng xấu hổ.
“Tìm đại tiểu thư? Ngươi không phải nha đầu của Mạc nhị tiểu thư kia sao? Tìm đại tiểu thư chúng ta làm cái gì?” Đừng nhìn Lăng Việt còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất cơ trí linh hoạt. Từ khi ở lại Cẩm Tú Phường, hắn dần dần coi nơi này trở thành nhà của mình, bản tính cũng lộ ra.
“Ta, ta......” Bị Lăng Việt hỏi, Tiểu Đào nghẹn lời hồi lâu mới đỏ mặt nói, “ Ban đầu ta là nha đầu của đại tiểu thư. Bởi vì đại tiểu thư xuất giá, mới đến bên cạnh nhị tiểu thư.”
“Không đúng!” Chu Trường Sinh không hiểu ẩn tình bên trong, chỉ để ý đến tình và lý trong lời nói của Tiểu Đào. Mặt Lăng Việt lại nháy mắt đã thay đổi, tràn đầy châm chọc và cười nhạo, “Ngươi đổi chủ rồi hả?”
Đúng thật đã nói trúng tim đen. Chu Trường Sinh ngẩn người, lần thứ hai nhìn về phía Tiểu Đào ánh mắt đầy đề phòng và khinh thường. Đại tiểu thư nhà bọn họ tốt như vậy, thế mà nha đầu này lại đổi chủ?
“Không đúng không đúng.” Tội danh đổi chủ lớn như vậy, Tiểu Đào cũng không dám gánh. Vội vàng xua tay, vội vàng nói, “Là đại tiểu thư để ta đến viện của nhị tiểu thư hầu hạ, không phải tự ta muốn đi, thật sự!”
Lăng Việt cười nhạo một tiếng, cũng không tranh luận với Tiểu Đào nhưng đáy mắt và trên mặt lại lộ rõ khinh bỉ và trào phúng.
Tuy rằng Chu Trường Sinh không biết có nên tin lời của Tiểu Đào hay không, nhưng nếu Lăng Việt không tin, vậy thì chắc chắn hắn sẽ đứng ở phía Lăng Việt bên này.
“Ngươi đi nhanh đi!” Tiến lên hai bước, Chu Trường Sinh đuổi người.
“Ta còn chưa gặp đại tiểu thư nhà ta, làm sao đi được? Đi nơi nào chứ?” Tiểu Đào nhẫn nại tiếp nhận sự gặng hỏi của Lăng Việt và Chu Trường Sinh. Nếu không phải hiện nay nàng có việc cầu hai người, nàng đã sớm quay mặt rời đi. Chuyện gì đây, thế nhưng lại dám đứng ở chỗ này chất vấn nàng?
Cố gắng nhẫn nại trả lời hết câu hỏi của hai người, ai ngờ hai người này vẫn muốn đuổi nàng đi. Sắc mặt Tiểu Đào nháy mắt trầm xuống, tức giận trừng mắt nhìn Lăng Việt và Chu Trường Sinh.
“Đại tiểu thư không gặp khách lạ.” Lăng Việt nhẹ nhàng nói một câu, chẹn ngang họng làm Tiểu Đào phát cáu.
“ Trước khi đại tiểu thư xuất giá, ta đã đi theo bên cạnh đại tiểu thư tám năm. Còn hai người các ngươi thì sao? Quen biết đại tiểu thư được tám tháng chưa? Luận thứ tự đến trước và sau, luận tình cảm nông và sâu, chẳng lẽ không phải là tất cả các ngươi nên đứng sang một bên sao?” Lòng đầy căm phẫn, cuối cùng Tiểu Đào vẫn lộ ra gương mặt thật.
“Phải không?” Tiểu Đào chưa nói hết câu, đã nghe được một câu hỏi lại rất lạnh lùng.
“Đương nhiên......” Trả lời đúng lý hợp tình nhưng còn chưa nói xong, sắc mặtTiểu Đào đã thay đổi. Quay đầu, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Mạc Như Nghiên không biết xuất hiện ở cửa khi nào, nhún người, rất cung kính hành lễ, “Đại tiểu thư.”
“Ngươi tới Cẩm Tú Phường làm gì?” Không để ý đến Tiểu Đào hành lễ, Mạc Như Nghiên hỏi.
“Ta......” Tiểu Đào há mồm, rồi lại tự biết không có chỗ đứng. Nhất là sau khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Như Nghiên không nhớ đến một chút tình cũ, càng không biết nên nói từ đâu.
“Không có việc gì thì rời khỏi đây đi. Cẩm Tú Phường đã đóng cửa, không tiếp khách.” Nội dung trong lời nói của Mạc Như Nghiên, vô cùng giống với Lăng Việt và Chu Trường Sinh. Không khác gì đánh mạnh vào mặt Tiểu Đào.
Không cần biết Tiểu Đào ở bên cạnh Mạc Như Nghiên bao lâu, cũng không cần biết Lăng Việt và Chu Trường Sinh mới quen biết Mạc Như Nghiên bao lâu, gần thân xa không thân, lập tức thấy đáp án.
“Đại tiểu thư, ta......” thật ra trong lòng Tiểu Đào rất rõ ràng, Mạc Như Nghiên không có khả năng đối xử với nàng ta như trước kia.
Cũng giống như Lăng Việt nói, mặc kệ có lý do gì, nàng ta cũng đã đổi chủ. Hơn nữa, lý do của nàng ta hoàn toàn không được tính là lý do. Chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
“Nói đi, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?” Nếu Tiểu Đào không muốn rời đi, Mạc Như Nghiên phất tay áo, ngồi xuống.
Nàng trở về Mạc phủ hai lần, Mạc Như Họa tới Cẩm Tú Phường hai lần, trước sau bốn lần, Tiểu Đào đều có cơ hội tìm nàng mở miệng. Nhưng cho đến hôm nay, Tiểu Đào mới vội vàng chạy tới. Nói vậy, là thật sự gặp chuyện gì.
Mạc Như Nghiên cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện của Tiểu Đào. Nhưng có thể tiểu Đào mang đến cho nàng kế hoạch tiếp theo của Tô Linh và Mạc Như Họa. Đối với chuyện này, Mạc Như Nghiên thử nghe một chút.
“Đại tiểu thư!” Nghe thấy Mạc Như Nghiên hỏi, đột nhiên vành mắt Tiểu Đào đỏ lên, nức nở nói, “Phu nhân muốn gả Tiểu Đào ra ngoài.”
Mạc Như Nghiên giật mình, kinh ngạc nhướng mày: “Đây không phải là một chuyện tốt sao?”
“Không phải.” Tiểu Đào cuống quít lắc đầu, giải thích nói, “Phu nhân gả ta cho chất tử của Vương bà bà ở quê, không phải......”
“Không phải cái gì? Không phải bồi gả của Nhị tiểu thư?” Lời Tiểu Đào nói không ra, Mạc Như Nghiên lại nói cực kỳ thản nhiên.
Sắc mặt Tiểu Đào trong chớp mắt đỏ ửng lên, hiện ra vài phần thẹn thùng. Đương nhiên nàng ta muốn đi theo Mạc Như Họa gả đến Nhạc gia trấn Hoài Thủy. Nếu không, nàng ta cũng sẽ không biểu hiện gấp gáp đối với chuyện của Nhạc Hành Tri như thế, làm cho trong lòng Mạc Như Họa rối loạn, còn ở trước mặt mọi người làm ra trò hề lớn như vậy.
“Cho dù Như Họa dẫn theo nha đầu bồi gả, dường như cũng không tới lượt ngươi. Ngươi nóng vội như thế làm gì?” Biết rõ trong lòng Tiểu Đào toan tính điều gì, Mạc Như Nghiên vẫn hỏi vòng lại.
Vẻ mặt Tiểu Đào đang thẹn thùng chốc lát cứng đờ, không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên: “Vì sao không phải ta? Phu nhân đã từng hứa với ta......”
Bởi vì kinh hãi, cũng bởi vì hoảng sợ, Tiểu Đào không cẩn thận để lộ ra chứng cứ nàng ta phản bội Mạc Như Nghiên. Đợi đến khi nói ra miệng rồi, lúc này mới phản ứng lại thì đã quá muộn.
“Đại tiểu thư, Tiểu Đào biết sai!” Mặc dù từ trước đến nay vẻ mặt Mạc Như Nghiên vẫn luôn lạnh lùng, Tiểu Đào vẫn sợ tới mức trắng mặt.
“Biết sai? Ngươi sai ở chỗ nào?” Mạc Như Nghiên nhàn nhạt nhìn Tiểu Đào, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, càng không hề giống như Tiểu Đào suy nghĩ sẽ phẫn nộ và tức giận.
Tiểu Đào chậm nửa nhịp mới ý thức được, Mạc Như Nghiên thật sự không hề để nàng ta ở trong lòng. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi căm ghét Mạc Như Nghiên máu lạnh tuyệt tình.
Nàng ta đã hầu hạ Mạc Như Nghiên tám năm! Không có công lao, cũng có khổ lao. Thế mà Mạc Như Nghiên trở mặt vô tình, nháy mắt đã không nhận người.
Quả nhiên, quyết định lúc trước của nàng ta là đúng. Đi theo bên người Mạc Như Nghiên, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ bị đá văng ra.
Trong lòng thầm may mắn về lựa chọn sáng suốt lúc trước, Tiểu Đào mím môi, nhìn về phía Mạc Như Nghiên dò hỏi: “Nếu đại tiểu thư cũng cảm thấy Tiểu Đào không sai, có thể cứu Tiểu Đào một mạng hay không?”
“Thật là mặt dầy vô sỉ!” Mạc Như Nghiên còn chưa đáp lại Tiểu Đào, Lăng Việt đứng ở một bên không nhịn được lẩm bẩm ra tiếng.
“Hả?” Chu Trường Sinh hoàn toàn không biết rõ rốt cuộc ai đúng ai sai, nghe thấy Lăng Việt mắng chửi người, càng nghi hoặc.
“Ta là nói, có một số người rõ ràng phản bội chủ tử, lại một mực đứng ở chỗ này rất đường hoàng nói những lời không nhận, thậm chí không chút xấu hổ rửa sạch tội danh cho chính mình. Quả thực lần đầu thấy được người không biết xấu hổ đến cực hạn.” Lăng Việt hừ lạnh một tiếng, trước mặt Tiểu Đào, lớn tiếng châm chọc nói.
Tiểu Đào phải may mắn vì Lăng Việt cũng không am hiểu mắng chửi người. Nếu không, tất nhiênnghênh đón nàng ta là những lời mắng chửi đau đớn nhục nhã rồi.
Nhưng mà dù chỉ có như vậy, Tiểu Đào cũng không thể nhịn thêm được nữa, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lăng Việt: “Ở đâu ra tiểu nhị ngu dốt, câm miệng!”
“Lăng Việt là trướng phòng của Cẩm Tú Phường, đọc sách viết chữ, đều tài giỏi. Cho dù thế nào, cũng không liên quan đến hai chữ ‘ ngu dốt ’.” Vẻ mặt và giọng nói của Mạc Như Nghiên không nghiêm khắc chỉ trích Tiểu Đào, nhưng hành động liên tiếp bảo vệ Lăng Việt và Chu Trường Sinh, đã là câu trả lời rõ ràng nhất cho Tiểu Đào.
Nhưng Tiểu Đào vẫn như cũ không hiểu ra thâm ý của Mạc Như Nghiên.
Chỉ xem Mạc Như Nghiên là không thích nàng ỷ thế hiếp người, coi thường hạ nhân của Cẩm Tú Phường, Tiểu Đào bĩu môi, không tình nguyện quay về phía Mạc Như Nghiên lên tiếng “Dạ”.
Mạc Như Nghiên thật sự không rõ, nếu trong lòng Tiểu Đào đã không thích nàng, vậy vì sao còn phải tới tìm nàng.
Chẳng lẽ nàng nhìn giống như không so đo hiềm khích trước đây, là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn hay sao?
Cũng có lẽ lúc nương nàng còn sống, khả năng làm được. Nhưng còn về nàng......
Mạc Như Nghiên đứng lên, nhìn về phía Lăng Việt và Chu Trường Sinh: “Nhanh nhanh tiễn khách còn ăn cơm.”
“Vâng ạ!” Lăng Việt trả lời cực kỳ vang dội, vui sướng đi đến trước mặt Tiểu Đào, “Vị đại tỷ này, xin mời đi thôi!”
Quả thật nhìn Lăng Việt nhỏ tuổi hơn nàng ta, nhưng lời nói “Đại tỷ” đầy ý châm chọc, sắc mặt Tiểu Đào nhất thời bị tức đến xanh mét. Cố tình lại vướng Mạc Như Nghiên, không thể nào phát tác.
Khẽ cắn môi, Tiểu Đào nuốt xuống ngực đám lửa giận này. Khóe miệng cứng đờ kéo kéo, lộ ra nụ cười không đẹp lắm với Lăng Việt: “Ta còn có chuyện chưa nói hết với đại tiểu thư.”
“ Nhưng mà đại tiểu thư đã tiễn khách rồi!” Vẻ mặt Lăng Việt đúng lý hợp tình, ánh mắt đồng tình và thương hại nhìn Tiểu Đào giống như nhìn kẻ ngốc, “Đại tiểu thư là chủ tử, ngươi là nô tỳ. Làm sao đến lượt ngươi ra lệnh với đại tiểu thư? Ngươi có chuyện chưa nói hết với đại tiểu thư, đại tiểu thư nhất định phải ngoan ngoãn nghe? Đầu óc ngươi thiếu sợi dây nào à?”
“Ngươi!” Tiểu Đào giơ tay lên, cực kỳ phẫn nộ muốn cho Lăng Việt một cái tát.
“Sao vậy? Còn muốn đánh người? Nơi này là Cẩm Tú Phường, không phải Mạc phủ các ngươi! Muốn tác oai tác quái, trở về Mạc phủ diễu võ dương oai đi! Đừng ỷ vào có Mạc nhị tiểu thư làm chỗ dựa cho ngươi mà coi trời bằng vung, mắt mọc trên đỉnh đầu. Ngươi thật có năng lực như vậy, thì theo như ngươi nói, làm bồi gả cho nhị tiểu thư nhà ngươi đi! Vẻ mặt không tình nguyện còn tới tìm đại tiểu thư chúng ta làm cái gì? Ấm ức cho ai xem chứ? Đại tiểu thư không có nợ ngươi!” Lăng Việt càng nói càng trôi chảy, cơn giận dữ từ từ xông ra, “Cẩm Tú Phường không tiếp đón khách nhân như ngươi, đi đi, nhanh đi đi!”
Tuy rằng không mắng nàng cút đi, nhưng cũng không kém là bao. Tiểu Đào tức giận, phải liên tiếp hít sâu rất nhiều lần, cũng không thể nhịn xuống.
“Thì thôi. Dù sao ta cũng không trông cậy vào nàng thật có thể giúp đỡ ta cái gì. Chẳng qua là phượng hoàng gặp nạn, bản thân cũng khó bảo toàn, thật vẫn coi mình là thiên kim tri huyện của Mạc phủ cao cao tại thượng sao?” Tiểu Đào nói xong dậm chân một cái, xoay người định rời đi.
“Đứng lại!” Tiếng nói trầm thấp mang theo áp lực rất lớn, Hạ Trăn vừa mở miệng, đã cố định thân hình của Tiểu Đào.
Nhưng bất luận bà ta hối hận như thế nào, sự việc đã thành kết cục đã định, bà ta không thể sửa đổi.
“Như Họa, con......” Tô Linh hận sắt không thành thép nhìn Mạc Như Họa, vừa nóng lòng vừa tức giận.
Nếu như Mạc Như Họa có chút đầu óc, sự việc sẽ không đến mức trở nên nông nỗi như hiện giờ. Sự việc trước mắt đã vượt qua phạm vi khống chế của bà ta, Nhạc Hành Tri lại tức giận rời khỏi huyện Thanh Sơn. Đây, chuyện này phải làm sao mới tốt?
“Nương, con cũng không muốn vậy.” Mạc Như Họa lau nước mắt, càng nói càng uất ức, “Nếu không phải Tiểu Đào nàng cứ khuyến khích con ra phủ, con đâu có trở nên đáng thương như thế này?”
“Nhị tiểu thư!” Làm sao cũng không dự đoán được Mạc Như Họa sẽ đột nhiên đổ hết tội lên đầu nàng, hai chân Tiểu Đào quỳ gối trên mặt đất, “Phu nhân tha mạng, nô tỳ......”
“Ác tì! Vả miệng!” Không nỡ trách mắng Mạc Như Họa, lửa giận của Tô Linh không nghi ngờ gì đều phát tiết lên người Tiểu Đào.
Tô Linh ra lệnh một tiếng, đã có bà bà ở trong viện của bà ta bước lên, tát tai Tiểu Đào.
“Bốp bốp bốp”, trong giây lát gương mặt của Tiểu Đào đã sưng đỏ lên.
Nói không uất ức là không có khả năng. Ngày trước ở bên cạnh đại tiểu thư, cho dù tính nết đại tiểu thư rất lạnh lùng, cũng chưa từng động qua nàng. Càng nói gì đến quỳ trên mặt đất, bị người tát tai?
Trên mặt đau rát, trong lòng Tiểu Đào nảy sinh hối hận. Không nhịn được, trong mắt lộ ra vài phần.
Hiện giờ Tô Linh đang rất tức giận. Chợt thấy Tiểu Đào lại còn dám lộ ra vẻ mặt bi phẫn, nhất thời càng thêm nổi giận: “Vương bà bà, ta nhớ ngươi có một chất tử(cháu trai) ở quê, đến nay còn chưa đón dâu sinh con?”
Trong lòng Vương bà bà vui vẻ, vội vàng gật đầu: “Dạ dạ. Làm phiền phu nhân nhớ thương, chất tử kia của lão nô đúng thật chưa thành thân, vẫn luôn ngóng trông phu nhân làm chủ cho hắn!”
“Phu nhân, không, không cần! Tiểu Đào cầu xin ngài, Tiểu Đào dập đầu nhận tội với ngài.....” Tiểu Đào là nha đầu ký khế ước bán mình, hôn sự đương nhiên là do chủ tử xử lý.
Mà nay chỉ một câu nói của Tô Linh, đã quyết định vận mệnh nửa đời sau của nàng ta, saoTiểu Đào không hoảng hốt chứ? Sao có thể không vội đây?
“Thôi được. Bà bà đi theo ta nhiều năm, vẫn luôn tận tâm tận lực, hầu hạ chu đáo. Lần này coi như trả cho nhiều năm vất vả của bà bà, gả nha đầu Tiểu Đào cho chất tử kia của ngươi!” Nếu Tô Linh đã nổi lên ý nghĩ này, làm sao sẽ vì vài câu cầu xin của tiểu Đào mà hủy bỏ?
Đến lúc này, chuyện Tiểu Đào gả cho chất tử của Vương bà bà, coi như đã định.
Cả người tiểu Đào mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất.
Không có khả năng! Phu nhân sẽ không đối xử với nàng như vậy! Nàng vẫn luôn là tâm phúc của phu nhân, làm việc gọn gàng nhanh nhẹn, tận lực hết bổn phận, chưa bao giờ phản bội phu nhân. Nàng......
Khẽ cắn môi, trên mặt Tiểu Đào lã chã rơi lệ. Sớm biết phu nhân tàn nhẫn độc ác, không nghĩ đến tình cũ như thế, lúc trước cần gì nàng phải phản bội đại tiểu thư, đứng về bên phu nhân?
Vốn tưởng phu nhân mới là nữ chủ nhân Mạc phủ, đi theo phu nhân khẳng định sẽ không có hại. Nào nghĩ đến, nào nghĩ đến phu nhân đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy?
Không, nàng không cam lòng, nàng không thể cứ mặc phu nhân sắp đặt như vậy. Nàng......
Giờ mở cửa và đóng cửa mỗi ngày của Cẩm Tú Phường đã cố định. Một ngày này, Chu Trường Sinh và Lăng Việt đang định đóng cửa, thì thấy một nữ tử bước chân vội vàng xông vào Cẩm Tú Phường.
“ Ấy, đã đóng cửa......” Chu Trường Sinh còn chưa nói xong đã ngừng lại.
Hắn nhận ra Tiểu Đào. Ban ngày đi theo nhị tiểu thư Mạc phủ lại đây gây chuyện, cuối cùng còn bị Xuân Hà dùng một tay túm lấy, cho nên nha đầu kia không nhúc nhích được.
Lăng Việt cũng liếc mắt một cái đã nhận ra Tiểu Đào, lập tức mặt dài ra: “Ngươi người này bị làm sao vậy? Chúng ta đã đóng cửa, ngươi còn chạy vào? Đi đi đi, nhanh đi ra. Muốn mua đồ ngày mai mời đến sớm.”
“Ta không mua đồ.” Vẻ mặt kinh hoảng đứng bên trong Cẩm Tú Phường, Tiểu Đào không kìm chế nổi đi ra bên ngoài xem, thấy thật sự không có ai đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Đào thở phào, Lăng Việt và Chu Trường Sinh lại càng thêm bất mãn.
“Không mua đồ ngươi tới Cẩm Tú Phường làm cái gì? Còn muốn gây chuyện? Có tin ta đuổi ngươi ra ngoài hay không?” Lăng Việt nói rồi nhặt lấy một cây gậy ở bên cạnh, khua khua về phía Tiểu Đào.
Tiểu Đào sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, hai tay che đầu, thét chói tai: “Ta tìm đại tiểu thư nhà ta! Ta tới tìm đại tiểu thư nhà ta!”
Tiểu Đào kêu lên lời này, thì càng xấu hổ.
“Tìm đại tiểu thư? Ngươi không phải nha đầu của Mạc nhị tiểu thư kia sao? Tìm đại tiểu thư chúng ta làm cái gì?” Đừng nhìn Lăng Việt còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất cơ trí linh hoạt. Từ khi ở lại Cẩm Tú Phường, hắn dần dần coi nơi này trở thành nhà của mình, bản tính cũng lộ ra.
“Ta, ta......” Bị Lăng Việt hỏi, Tiểu Đào nghẹn lời hồi lâu mới đỏ mặt nói, “ Ban đầu ta là nha đầu của đại tiểu thư. Bởi vì đại tiểu thư xuất giá, mới đến bên cạnh nhị tiểu thư.”
“Không đúng!” Chu Trường Sinh không hiểu ẩn tình bên trong, chỉ để ý đến tình và lý trong lời nói của Tiểu Đào. Mặt Lăng Việt lại nháy mắt đã thay đổi, tràn đầy châm chọc và cười nhạo, “Ngươi đổi chủ rồi hả?”
Đúng thật đã nói trúng tim đen. Chu Trường Sinh ngẩn người, lần thứ hai nhìn về phía Tiểu Đào ánh mắt đầy đề phòng và khinh thường. Đại tiểu thư nhà bọn họ tốt như vậy, thế mà nha đầu này lại đổi chủ?
“Không đúng không đúng.” Tội danh đổi chủ lớn như vậy, Tiểu Đào cũng không dám gánh. Vội vàng xua tay, vội vàng nói, “Là đại tiểu thư để ta đến viện của nhị tiểu thư hầu hạ, không phải tự ta muốn đi, thật sự!”
Lăng Việt cười nhạo một tiếng, cũng không tranh luận với Tiểu Đào nhưng đáy mắt và trên mặt lại lộ rõ khinh bỉ và trào phúng.
Tuy rằng Chu Trường Sinh không biết có nên tin lời của Tiểu Đào hay không, nhưng nếu Lăng Việt không tin, vậy thì chắc chắn hắn sẽ đứng ở phía Lăng Việt bên này.
“Ngươi đi nhanh đi!” Tiến lên hai bước, Chu Trường Sinh đuổi người.
“Ta còn chưa gặp đại tiểu thư nhà ta, làm sao đi được? Đi nơi nào chứ?” Tiểu Đào nhẫn nại tiếp nhận sự gặng hỏi của Lăng Việt và Chu Trường Sinh. Nếu không phải hiện nay nàng có việc cầu hai người, nàng đã sớm quay mặt rời đi. Chuyện gì đây, thế nhưng lại dám đứng ở chỗ này chất vấn nàng?
Cố gắng nhẫn nại trả lời hết câu hỏi của hai người, ai ngờ hai người này vẫn muốn đuổi nàng đi. Sắc mặt Tiểu Đào nháy mắt trầm xuống, tức giận trừng mắt nhìn Lăng Việt và Chu Trường Sinh.
“Đại tiểu thư không gặp khách lạ.” Lăng Việt nhẹ nhàng nói một câu, chẹn ngang họng làm Tiểu Đào phát cáu.
“ Trước khi đại tiểu thư xuất giá, ta đã đi theo bên cạnh đại tiểu thư tám năm. Còn hai người các ngươi thì sao? Quen biết đại tiểu thư được tám tháng chưa? Luận thứ tự đến trước và sau, luận tình cảm nông và sâu, chẳng lẽ không phải là tất cả các ngươi nên đứng sang một bên sao?” Lòng đầy căm phẫn, cuối cùng Tiểu Đào vẫn lộ ra gương mặt thật.
“Phải không?” Tiểu Đào chưa nói hết câu, đã nghe được một câu hỏi lại rất lạnh lùng.
“Đương nhiên......” Trả lời đúng lý hợp tình nhưng còn chưa nói xong, sắc mặtTiểu Đào đã thay đổi. Quay đầu, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Mạc Như Nghiên không biết xuất hiện ở cửa khi nào, nhún người, rất cung kính hành lễ, “Đại tiểu thư.”
“Ngươi tới Cẩm Tú Phường làm gì?” Không để ý đến Tiểu Đào hành lễ, Mạc Như Nghiên hỏi.
“Ta......” Tiểu Đào há mồm, rồi lại tự biết không có chỗ đứng. Nhất là sau khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Mạc Như Nghiên không nhớ đến một chút tình cũ, càng không biết nên nói từ đâu.
“Không có việc gì thì rời khỏi đây đi. Cẩm Tú Phường đã đóng cửa, không tiếp khách.” Nội dung trong lời nói của Mạc Như Nghiên, vô cùng giống với Lăng Việt và Chu Trường Sinh. Không khác gì đánh mạnh vào mặt Tiểu Đào.
Không cần biết Tiểu Đào ở bên cạnh Mạc Như Nghiên bao lâu, cũng không cần biết Lăng Việt và Chu Trường Sinh mới quen biết Mạc Như Nghiên bao lâu, gần thân xa không thân, lập tức thấy đáp án.
“Đại tiểu thư, ta......” thật ra trong lòng Tiểu Đào rất rõ ràng, Mạc Như Nghiên không có khả năng đối xử với nàng ta như trước kia.
Cũng giống như Lăng Việt nói, mặc kệ có lý do gì, nàng ta cũng đã đổi chủ. Hơn nữa, lý do của nàng ta hoàn toàn không được tính là lý do. Chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
“Nói đi, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?” Nếu Tiểu Đào không muốn rời đi, Mạc Như Nghiên phất tay áo, ngồi xuống.
Nàng trở về Mạc phủ hai lần, Mạc Như Họa tới Cẩm Tú Phường hai lần, trước sau bốn lần, Tiểu Đào đều có cơ hội tìm nàng mở miệng. Nhưng cho đến hôm nay, Tiểu Đào mới vội vàng chạy tới. Nói vậy, là thật sự gặp chuyện gì.
Mạc Như Nghiên cũng không cảm thấy hứng thú với chuyện của Tiểu Đào. Nhưng có thể tiểu Đào mang đến cho nàng kế hoạch tiếp theo của Tô Linh và Mạc Như Họa. Đối với chuyện này, Mạc Như Nghiên thử nghe một chút.
“Đại tiểu thư!” Nghe thấy Mạc Như Nghiên hỏi, đột nhiên vành mắt Tiểu Đào đỏ lên, nức nở nói, “Phu nhân muốn gả Tiểu Đào ra ngoài.”
Mạc Như Nghiên giật mình, kinh ngạc nhướng mày: “Đây không phải là một chuyện tốt sao?”
“Không phải.” Tiểu Đào cuống quít lắc đầu, giải thích nói, “Phu nhân gả ta cho chất tử của Vương bà bà ở quê, không phải......”
“Không phải cái gì? Không phải bồi gả của Nhị tiểu thư?” Lời Tiểu Đào nói không ra, Mạc Như Nghiên lại nói cực kỳ thản nhiên.
Sắc mặt Tiểu Đào trong chớp mắt đỏ ửng lên, hiện ra vài phần thẹn thùng. Đương nhiên nàng ta muốn đi theo Mạc Như Họa gả đến Nhạc gia trấn Hoài Thủy. Nếu không, nàng ta cũng sẽ không biểu hiện gấp gáp đối với chuyện của Nhạc Hành Tri như thế, làm cho trong lòng Mạc Như Họa rối loạn, còn ở trước mặt mọi người làm ra trò hề lớn như vậy.
“Cho dù Như Họa dẫn theo nha đầu bồi gả, dường như cũng không tới lượt ngươi. Ngươi nóng vội như thế làm gì?” Biết rõ trong lòng Tiểu Đào toan tính điều gì, Mạc Như Nghiên vẫn hỏi vòng lại.
Vẻ mặt Tiểu Đào đang thẹn thùng chốc lát cứng đờ, không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên: “Vì sao không phải ta? Phu nhân đã từng hứa với ta......”
Bởi vì kinh hãi, cũng bởi vì hoảng sợ, Tiểu Đào không cẩn thận để lộ ra chứng cứ nàng ta phản bội Mạc Như Nghiên. Đợi đến khi nói ra miệng rồi, lúc này mới phản ứng lại thì đã quá muộn.
“Đại tiểu thư, Tiểu Đào biết sai!” Mặc dù từ trước đến nay vẻ mặt Mạc Như Nghiên vẫn luôn lạnh lùng, Tiểu Đào vẫn sợ tới mức trắng mặt.
“Biết sai? Ngươi sai ở chỗ nào?” Mạc Như Nghiên nhàn nhạt nhìn Tiểu Đào, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, càng không hề giống như Tiểu Đào suy nghĩ sẽ phẫn nộ và tức giận.
Tiểu Đào chậm nửa nhịp mới ý thức được, Mạc Như Nghiên thật sự không hề để nàng ta ở trong lòng. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi căm ghét Mạc Như Nghiên máu lạnh tuyệt tình.
Nàng ta đã hầu hạ Mạc Như Nghiên tám năm! Không có công lao, cũng có khổ lao. Thế mà Mạc Như Nghiên trở mặt vô tình, nháy mắt đã không nhận người.
Quả nhiên, quyết định lúc trước của nàng ta là đúng. Đi theo bên người Mạc Như Nghiên, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ bị đá văng ra.
Trong lòng thầm may mắn về lựa chọn sáng suốt lúc trước, Tiểu Đào mím môi, nhìn về phía Mạc Như Nghiên dò hỏi: “Nếu đại tiểu thư cũng cảm thấy Tiểu Đào không sai, có thể cứu Tiểu Đào một mạng hay không?”
“Thật là mặt dầy vô sỉ!” Mạc Như Nghiên còn chưa đáp lại Tiểu Đào, Lăng Việt đứng ở một bên không nhịn được lẩm bẩm ra tiếng.
“Hả?” Chu Trường Sinh hoàn toàn không biết rõ rốt cuộc ai đúng ai sai, nghe thấy Lăng Việt mắng chửi người, càng nghi hoặc.
“Ta là nói, có một số người rõ ràng phản bội chủ tử, lại một mực đứng ở chỗ này rất đường hoàng nói những lời không nhận, thậm chí không chút xấu hổ rửa sạch tội danh cho chính mình. Quả thực lần đầu thấy được người không biết xấu hổ đến cực hạn.” Lăng Việt hừ lạnh một tiếng, trước mặt Tiểu Đào, lớn tiếng châm chọc nói.
Tiểu Đào phải may mắn vì Lăng Việt cũng không am hiểu mắng chửi người. Nếu không, tất nhiênnghênh đón nàng ta là những lời mắng chửi đau đớn nhục nhã rồi.
Nhưng mà dù chỉ có như vậy, Tiểu Đào cũng không thể nhịn thêm được nữa, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lăng Việt: “Ở đâu ra tiểu nhị ngu dốt, câm miệng!”
“Lăng Việt là trướng phòng của Cẩm Tú Phường, đọc sách viết chữ, đều tài giỏi. Cho dù thế nào, cũng không liên quan đến hai chữ ‘ ngu dốt ’.” Vẻ mặt và giọng nói của Mạc Như Nghiên không nghiêm khắc chỉ trích Tiểu Đào, nhưng hành động liên tiếp bảo vệ Lăng Việt và Chu Trường Sinh, đã là câu trả lời rõ ràng nhất cho Tiểu Đào.
Nhưng Tiểu Đào vẫn như cũ không hiểu ra thâm ý của Mạc Như Nghiên.
Chỉ xem Mạc Như Nghiên là không thích nàng ỷ thế hiếp người, coi thường hạ nhân của Cẩm Tú Phường, Tiểu Đào bĩu môi, không tình nguyện quay về phía Mạc Như Nghiên lên tiếng “Dạ”.
Mạc Như Nghiên thật sự không rõ, nếu trong lòng Tiểu Đào đã không thích nàng, vậy vì sao còn phải tới tìm nàng.
Chẳng lẽ nàng nhìn giống như không so đo hiềm khích trước đây, là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn hay sao?
Cũng có lẽ lúc nương nàng còn sống, khả năng làm được. Nhưng còn về nàng......
Mạc Như Nghiên đứng lên, nhìn về phía Lăng Việt và Chu Trường Sinh: “Nhanh nhanh tiễn khách còn ăn cơm.”
“Vâng ạ!” Lăng Việt trả lời cực kỳ vang dội, vui sướng đi đến trước mặt Tiểu Đào, “Vị đại tỷ này, xin mời đi thôi!”
Quả thật nhìn Lăng Việt nhỏ tuổi hơn nàng ta, nhưng lời nói “Đại tỷ” đầy ý châm chọc, sắc mặt Tiểu Đào nhất thời bị tức đến xanh mét. Cố tình lại vướng Mạc Như Nghiên, không thể nào phát tác.
Khẽ cắn môi, Tiểu Đào nuốt xuống ngực đám lửa giận này. Khóe miệng cứng đờ kéo kéo, lộ ra nụ cười không đẹp lắm với Lăng Việt: “Ta còn có chuyện chưa nói hết với đại tiểu thư.”
“ Nhưng mà đại tiểu thư đã tiễn khách rồi!” Vẻ mặt Lăng Việt đúng lý hợp tình, ánh mắt đồng tình và thương hại nhìn Tiểu Đào giống như nhìn kẻ ngốc, “Đại tiểu thư là chủ tử, ngươi là nô tỳ. Làm sao đến lượt ngươi ra lệnh với đại tiểu thư? Ngươi có chuyện chưa nói hết với đại tiểu thư, đại tiểu thư nhất định phải ngoan ngoãn nghe? Đầu óc ngươi thiếu sợi dây nào à?”
“Ngươi!” Tiểu Đào giơ tay lên, cực kỳ phẫn nộ muốn cho Lăng Việt một cái tát.
“Sao vậy? Còn muốn đánh người? Nơi này là Cẩm Tú Phường, không phải Mạc phủ các ngươi! Muốn tác oai tác quái, trở về Mạc phủ diễu võ dương oai đi! Đừng ỷ vào có Mạc nhị tiểu thư làm chỗ dựa cho ngươi mà coi trời bằng vung, mắt mọc trên đỉnh đầu. Ngươi thật có năng lực như vậy, thì theo như ngươi nói, làm bồi gả cho nhị tiểu thư nhà ngươi đi! Vẻ mặt không tình nguyện còn tới tìm đại tiểu thư chúng ta làm cái gì? Ấm ức cho ai xem chứ? Đại tiểu thư không có nợ ngươi!” Lăng Việt càng nói càng trôi chảy, cơn giận dữ từ từ xông ra, “Cẩm Tú Phường không tiếp đón khách nhân như ngươi, đi đi, nhanh đi đi!”
Tuy rằng không mắng nàng cút đi, nhưng cũng không kém là bao. Tiểu Đào tức giận, phải liên tiếp hít sâu rất nhiều lần, cũng không thể nhịn xuống.
“Thì thôi. Dù sao ta cũng không trông cậy vào nàng thật có thể giúp đỡ ta cái gì. Chẳng qua là phượng hoàng gặp nạn, bản thân cũng khó bảo toàn, thật vẫn coi mình là thiên kim tri huyện của Mạc phủ cao cao tại thượng sao?” Tiểu Đào nói xong dậm chân một cái, xoay người định rời đi.
“Đứng lại!” Tiếng nói trầm thấp mang theo áp lực rất lớn, Hạ Trăn vừa mở miệng, đã cố định thân hình của Tiểu Đào.
Tác giả :
Văn Nhất Nhất