Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)
Chương 40
Nhạc Hành Tri vẫn chưa lập tức rời khỏi huyện Thanh Sơn. Hắn còn có lời muốn nói với Mạc Như Nghiên, cũng chỉ nói với một mình Mạc Như Nghiên.
Bên trong Cẩm Tú phường, Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn trở về trước thời gian, dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của mấy người Chu đại nương. Nhưng mà quan hệ của Mạc Như Nghiên vàTô Linh, mọi người nghĩ lại, cũng biết ý, không hỏi nhiều.
"Đại tiểu thư và cô gia trở về đúng lúc, ăn cơm thôi." Từ khi cha con Lăng Phong và Lăng Việt vào ở Cẩm Tú phường, trên bàn cơm của Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn có thêm hai bộ bát đũa. Giờ phút này Chu đại nương đang bưng thức ăn lên trên bàn, vội vàng hô.
Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đều không nhiều lời, ngồi xuống. So với sơn hào hải vị ở Mạc phủ, hai người bọn họ hiển nhiên càng thích trở về Cẩm Tú phường ăn món ăn gia đình này.
Nhạc Hành Tri đến không sớm không muộn, đúng lúc Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn vừa ăn cơm xong.
Lập tức, được Chu Trường Sinh báo cho biết, có khách tới chơi.
Nghe nói người đến là Nhạc Hành Tri, Mạc Như Nghiên dứt khoát không đi ra, trực tiếp giao việc này cho Hạ Trăn xử lý.
Kết quả là, Hạ Trăn một mình đi đến nhà trước, chống lại sắc mặt khó coi của Nhạc Hành Tri.
"Làm sao lại là ngươi? Biểu muội Như Nghiên đâu?" Cũng có lẽ là không chiếm được chính là tốt nhất, rõ ràng trước kia Nhạc Hành Tri cũng không quá chấp nhất với Mạc Như Nghiên, hiện nay biến thành không phải Mạc Như Nghiên không thể rồi.
Hạ Trăn đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề ngu xuẩn như vậy của Nhạc Hành Tri. Lạnh lùng nhìn Nhạc Hành Tri, hoàn toàn không có nhượng bộ hoặc là lảng tránh.
Nhạc Hành Tri tức giận. Ở phủ nha tri huyện, bởi vì có Mạc Như Nghiên bảo vệ, hắn không thể làm cho Hạ Trăn xấu mặt. Lúc này đứng đối mặt, Nhạc Hành Tri không cần nghĩ ngợi đã động thủ.
Nhạc Hành Tri biết một ít công phu quyền cước. Nhưng mà so với Hạ Trăn, đó chỉ là đẹp bề ngoài mà thôi.
"Chúng ta có cần phải lên hay không?" Mắt thấy Nhạc Hành Tri và Hạ Trăn động tay động chân, trốn ở một bên Chu Trường Sinh hỏi Lăng Việt.
Lăng Việt gật gật đầu, nóng lòng muốn thử, đang định xông lên phía trước, lại bị Lăng Phong ngăn trở.
"Người nọ không phải là đối thủ, đừng lo." Tầm mắt dừng ở trên người hai người đang đánh nhau, vẻ mặt Lăng Phong bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt.
"Oa?" Bên này Lăng Phong vừa dứt lời, bên kia Hạ Trăn đã một cước đá Nhạc Hành Tri ra khỏi Cẩm Tú phường. Thấy cảnh tượng như vậy, Chu Trường Sinh và Lăng Việt đều không nhịn được phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Không ngờ cô gia lợi hại như thế? Ánh mắt Chu Trường Sinh và Lăng Việt lóe sáng lấp lánh, vội vàng theo ra.
Bên ngoài Cẩm Tú phường, người đến người đi, thật là náo nhiệt. Chợt thấy một người bay ra từ Cẩm Tú phường, người qua đường bất giác nhận định, là có người quấy rối Cẩm Tú phường.
Mấy tháng trước Cẩm Tú phường, có lẽ không có người để ý tới chuyện không đâu như vậy. Nhưng từ khi Mạc Như Nghiên lên làm chưởng quầy của Cẩm Tú phường, thanh danh Cẩm Tú phường không hề nghi ngờ từ từ biến thành tốt. Phần đông dân chúng huyện Thanh Sơn tất nhiên vui vẻ vây lên tìm hiểu đầu đuôi sự việc.
"Hạ Trăn! Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi lại có thể động thủ đánh..." Lời ngoan độc của Nhạc Hành Tri còn chưa nói hết, đã bị Hạ Trăn dẫm dưới chân.
Cảm giác bị sỉ nhục to lớn nháy mắt dịch chuyển toàn thân, ánh mắt Nhạc Hành Tri trừng nhìn Hạ Trăn giống như nhúng độc, tràn đầy uy hiếp và hận ý: "Hạ Trăn! Ta sẽ không bỏ qua ngươi! Nhạc gia ở Hoài Thủy không..."
"Biểu muội!" Bởi vì Mạc Như Nghiên đột nhiên xuất hiện, lời nói ngoan độc của Nhạc Hành Tri lại không thể nói hết lần nữa.
Giống như bị người ta bóp chặt cổ, sắc mặt Nhạc Hành Tri "soạt" một cái đỏ bừng lên, chan chứa khôn kể ảo não cùng xấu hổ.
Hắn thế nhưng đến một mãng phu ở nông thôn cũng đánh không lại! Rất mất mặt. Mà lại còn bị biểu muội nhìn thấy, hắn... Hắn quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Mạc Như Nghiên không ngờ rằng Hạ Trăn sẽ động thủ với Nhạc Hành Tri. Nhưng mà rõ ràng Mạc Như Nghiên càng để ý Hạ Trăn hơn Nhạc Hành Tri
Đến gần Hạ Trăn, quan sát tỉ mỉ Hạ Trăn, xác định Hạ Trăn không có bị thương, Mạc Như Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhạc Hành Tri biết quyền cước, điểm này Mạc Như Nghiên tất nhiên biết. Kiếp trước Nhạc Hành Tri rất thích khoe khoang, Mạc Như Nghiên cũng luôn cho rằng thân thủ Nhạc Hành Tri như vậy coi như lợi hại.
Lúc này thấy Nhạc Hành Tri bị Hạ Trăn đánh không hề có lực đánh trả, Mạc Như Nghiên mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Nhạc Hành Tri chẳng qua là hình thức đẹp mà thôi, cũng chỉ có thể hù dọa người.
Mạc Như Nghiên nhận ra như vậy, cũng là suy nghĩ lúc này của tất cả người qua đường đang có mặt.
Mọi người đều biết, cô gia của Cẩm Tú phường xuất thân chẳng qua là mãng phu nông thôn ở thôn Liên Hoa. Vốn mọi người còn tiếc cho Mạc Như Nghiên lại có thể gả cho người như Hạ Trăn, nhưng hiện nay, không hiểu sao có một số người cảm thấy, Hạ Trăn cũng không tệ!
Ít nhất lúc gặp phải kẻ xấu không tốt như Nhạc Hành Tri, Cẩm Tú phường sẽ không gặp nạn, Mạc Như Nghiên càng sẽ không bị bắt nạt.
Nghĩ như thế,không ít dân chúng xung quanh cũng dần thay đổi cách nhìn với Hạ Trăn. So sánh lúc trước động một chút là lắc đầu với coi thường trắng trợn, không thể không nói không phải là cái bậc thang và khoảng cách mới.
Bên ngoài Cẩm Tú phường gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao có thể không kinh động đến nha dịch tuần thành?
"Tránh ra tránh ra" Chỉ trong thời gian chốc lát, nha dịch ở gần đó đã chạy nhanh đến.
Cẩm Tú phường không phải địa phương khác. Giống với Thủy Họa trai và Hành Hương lâu, đều là địa phương quan trọng bọn hắn nhất định phải bảo hộ. Hiển nhiên là không cho phép có người quấy rối.
Đón dâu, lại mặt, cùng với hôm nay đi Mạc phủ chúc thọ, Hạ Trăn trước sau tổng cộng đi qua Mạc phủ ba lần. Không ít nha dịch ở phủ nha Tri huyện đều nhận ra hắn. Càng không cần nói, giờ phút này Mạc Như Nghiên còn đứng ở bên cạnh Hạ Trăn.
Như vậy không nghi ngờ gì, nên bắt lại chính là người nọ ở trên đất!
"Bắt lại!" Xác định kẻ xấu là ai, bọn nha dịch không chút qua loa, đã muốn động thủ bắt người.
"Ta xem các ngươi ai dám!" Nhạc Hành Tri thật sự không nhịn nổi nữa. Chân Hạ Trăn còn giẫm ở trên người hắn chưa bỏ ra, nha dịch huyện Thanh Sơn thế nhưng còn muốn bắt hắn nhốt vào đại lao?
"Nhạc công tử?" Nhạc Hành Tri vừa quát lên như vậy, bọn nha dịch đều cảm thấy tiếng nói quen tai. Lại cẩn thận nhìn người trên mặt đất, chẳng phải chính là khách quý của Mạc phủ, Nhạc gia công tử trấn Hoài Thủy ư?
"Cô gia, vị này là công tử nhà tri phủ, còn xin ngài nâng cao quý chân." Có nha dịch cơ trí linh hoạt lập tức đi đến bên cạnh Hạ Trăn, nhỏ giọng nói lời nịnh nọt.
Mặc dù giọng nói của vị nha dịch này đã tận lực đè thấp, nhưng không thoát khỏi lỗ tai đủ thính của dân chúng vây xem xung quanh.Này không, hắn vừa nói xong vài vị dân chúng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lại giật mình.
“Sao công tử nhà tri phủ lại chạy đến Cẩm Tú phường gây rối?” Có dân chúng vây xem nhanh mồm nhanh miệng. càng không chịu nổi tò mò trực tiếp hỏi ra miệng.
Giọng này vừa kêu, vị nha dịch kia nhất thời thay đổi sắc mặt, Nhạc Hành Tri càng là triệt để buồn bực.
“Biết ta là công tử nhà Tri phủ, còn không nhanh chóng thả ta?” Nhạc Hành Tri cũng chẳng quan tâm cái khác nữa, uy hiếp Hạ Trăn nói, “Hạ Trăn, nếu ngươi lại không nhấc chân ra khỏi người bản công tử, có tin bản công tử lập tức cho người ném ngươi vào đại lao huyện Thanh Sơn hay không!”
“Nếu ngươi nói đại lao trấn Hoài Thủy, dường như càng đáng tin hơn.”Muốn bắt Hạ Trăn?Trong mắt Mạc Như Nghiên lóe qua lạnh lùng sắc bén, đâm vè phía Nhạc Hành Tri.
Nhạc Hành Tri nghẹn rồi. Sau đó, sinh ra vô cùng bi phẫn: “ Biểu muội, chẳng qua là mấy tháng không gặp, muội rốt cuộc là bị làm sao vậy? Chẳng lẽ muội cam tâm gả thấp cho mãng phu nông thôn này, cả đời trông coi hắn qua ngày?”
“Ta và Hạ Trăn đã thành thân, tại sao nói không cam lòng?” Trên cao nhìn xuống Nhạc Hành Tri, vẻ mặt và giọng nói của Mạc Như Nghiên lạnh lùng, “ Ngược lại là Nhạc công tử ngươi, dự dịnh ngày nào cưới nhị tiểu thư Mạc phủ chúng ta qua cửa?”
Quả nhiên là vì Mạc Như Họa, Như Nghiên mới bị ép gả cho Hạ Trăn này!Trong lòng càng chắc chắn nhận định Mạc Như Nghiên có điều khó nói, Nhạc Hành Tri cất cao giọng, không kiêng nể gì nói: “Ta sẽ không cưới Mạc Như Họa, chết cũng sẽ không!”
“ Hành Tri ca ca!” Mạc Như Họa là bởi vì tiểu Đào mật báo tin tức, mới gắng sức đuổi theo đến bên ngoài Cẩm Tú phường. Ai mà ngờ, chính tai nghe thấy lời làm nhục của Nhạc Hành Tri.
Sắc mặt trắng bệnh đứng ở nơi đó, cả người Mạc Như Họa run run, không dám tin nhìn Nhạc Hành Tri. Hành Tri ca ca sẽ không đối xử với nàng như vậy, sẽ không.
“ Ngươi tới đúng lúc.” Ở trước mặt Mạc Như Nghiên vì để tỏ rõ quyết tâm, lúc Nhạc Hành Tri nhìn thấy Mạc Như Họa, chẳng những không có thu hồi lời mở đầu, ngược lại càng tệ hại hơn, “Mạc Như Họa, hôm nay ta ở trước mặt ngươi nói thẳng, không có khả năng ta cưới ngươi, ngươi cũng chặt đứt ý niệm này đi!”
Dân chúng xung quanh đã không nhịn được khe khẽ nói nhỏ, đủ loại bàn tán huyên náo liên tục không ngừng, đều xông về phía Mạc Như Họa.
Mạc Như Họa đã sắp đứng không vững. Thân thể lung lay sắp đổ, trong mắt chứa đầy nước mắt. Đây không phải là thật, không phải! Hành Tri ca ca của nàng ta sẽ không nhẫn tâm với nàng ta như vậy, Hành Tri ca ca sẽ cưới nàng ta, nhất định sẽ.
Đắm chìm trong một đống lời đồn đãi bàn tán, tình cảnh của Mạc Như Nghiên hiển nhiên rất bối rối. Cùng lúc đó, thật ra Nhạc Hành Tri cũng không tốt hơn chỗ nào.
Cho đến khi hắn kêu gào xong, Hạ Trăn cũng không dịch chuyển chân. Tình cảnh này, đâu phải phong thái cao ngạo Nhạc Hành Tri mong đợi hy vọng?
Vào lúc này, Mạc Như Họa di chuyển.
Thật giống như bị điên rồi, Mạc Như Họa chịu đả kích lớn đánh về phía Mạc Như Nghiên.
Hạ Trăn một tay kéo Mạc Như Nghiên qua, lui về phía sau hai bước. Trách thoát Mạc Như Họa, đồng thời rốt cuộc cũng thả Nhạc Hành Tri trên mặt đất ra.
Trước ngực in một dấu chân thật lớn, Nhạc Hành Tri hơi lộ chật vật bò dậy từ trên mặt đất.
“ Mạc Như Nghiên! Đều là ngươi làm hại! Nếu không có ngươi, Hành Tri ca ca sẽ không không cưới ta! Đều tại ngươi!” Mạc Như Họa cũng không thể tới gần Mạc Như Họa, đã bị Chu đại nương kéo lại.
Tình huống hiện nay như vậy, ngoài Chu đại nương, thật đúng không ai có thể ngăn lại Mạc Như Họa. Cho dù là Hạ Trăn, cũng không tốt một cước đá đi.
Tuy rằng Chu đại nương tuổi già, sức lực lại không nhỏ. Cộng thêm khoảng thời gian này tỉ mỉ dưỡng bệnh, uống nhiều thuốc như vậy, thân thể đã cực tốt. Này không, thời khắc mấu chốt đã phát huy công dụng.
Bị Chu đại nương lôi kéo, Mạc Như Họa thật sự tức giận không thôi. Tránh không được, lại không thoát nổi, nhất thời phát hỏa: "Tiểu Đào! Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Kéo lão phụ này ra cho ta!"
Tiểu Đào chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp, thật sự cũng bị hành động của Mạc Như Họa dọa sợ tới mức không nhẹ. Nghe được Mạc Như Họa sai sử, vội vàng muốn tiến lên.
Nhưng mà, Xuân Hà cũng không phải ngồi không. Nàng vừa rửa xong bát đi ra, thì nhìn thấy Tiểu Đào muốn đi kéo Chu đại nương. Không nói hai lời, chạy lên.
Cùng là xuất thân nghèo khổ, bởi vì quanh năm Tiểu Đào ở tri huyện phủ nha, lại ở bên cạnh Mạc Như Nghiên hầu hạ lâu như vậy, đã sớm trở nên sống an nhàn sung sướng, thân thể mềm yếu đi.
Trái lại Xuân Hà, trong ngày thường quen làm việc nặng mệt nhọc, chỉ cần một bàn tay, đã kéo Tiểu Đào đứng lại. Một cái tay khác, thì lưu loát giúp Chu đại nương kéo lấy Mạc Như Họa đang kích động không thôi.
Thế trận cùng hình ảnh như vậy, thật làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Cố tình, lại đều không cười nổi.
Mạc Như Họa rõ ràng đang bắt nạt đại tiểu thư! Đại tiểu thư chẳng qua là đứng ở đây, đâu có chọc ghẹo gây chuyện gì? Mọi người đều nghe được rành mạch, là bản thân Nhạc công tử kia không muốn cưới Mạc Như Họa, một chữ đại tiểu thư cũng không có nhắc tới!
Đã sớm nghe nói đại tiểu thư ở Mạc phủ cũng không như mặt ngoài nhìn phong quang(nở mặt nở mày) như vậy, hiện nay xem ra, cũng không phải không có lý? Trước kia Đại tiểu thư chưa gả chồng, sợ là thường xuyên bị Mạc Như Họa này bắt nạt ghê gớm?
Cũng phải, nếu như đại tiểu thư ở Mạc phủ không từng nhận đến ức hiếp, sao lại gả cho Hạ Trăn? Ngược lại Mạc Như Họa tính toán chu đáo cho bản thân mình, một lòng muốn gả vào Nhạc gia trấn Hoài Thủy. Hừ, nói đến nói đi chính là ích kỷ.
Trong lòng hãy còn vì Mạc Như Nghiên và Mạc Như Họa nhận định sự việc, một đám dân chúng huyện Thanh Sơn lập tức treo lên vẻ mặt trào phúng, lạnh nhạt nhìn Mạc Như Họa lộ ra trò hề. Nhạc công tử này trước mặt mọi người đều nói trắng ra như vậy, cũng không đến mức sau lại đánh mặt mình đi? Nếu thật như vậy, mọi người ngược lại không ngại nói giúp ra bên ngoài.
Kẻ được lòng người được thiên hạ. Mạc Như Họa nào có nghĩ đến nàng ta chẳng qua kêu gào vài câu với Mạc Như Nghiên, thì đã trở thành người độc ác trong cảm nhận của dân chúng Thanh Sơn? Càng muốn mạng chính là, hiện nay nàng ta còn bị Chu đại nương và Xuân Hà nắm chặt.
Không cần nhìn, Mạc Như Họa cũng có thể tưởng tượng, giờ này khắc này nàng ta vô cùng thất lễ, vô cùng không còn mặt mũi.
Bên trong Cẩm Tú phường, Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn trở về trước thời gian, dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của mấy người Chu đại nương. Nhưng mà quan hệ của Mạc Như Nghiên vàTô Linh, mọi người nghĩ lại, cũng biết ý, không hỏi nhiều.
"Đại tiểu thư và cô gia trở về đúng lúc, ăn cơm thôi." Từ khi cha con Lăng Phong và Lăng Việt vào ở Cẩm Tú phường, trên bàn cơm của Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn có thêm hai bộ bát đũa. Giờ phút này Chu đại nương đang bưng thức ăn lên trên bàn, vội vàng hô.
Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đều không nhiều lời, ngồi xuống. So với sơn hào hải vị ở Mạc phủ, hai người bọn họ hiển nhiên càng thích trở về Cẩm Tú phường ăn món ăn gia đình này.
Nhạc Hành Tri đến không sớm không muộn, đúng lúc Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn vừa ăn cơm xong.
Lập tức, được Chu Trường Sinh báo cho biết, có khách tới chơi.
Nghe nói người đến là Nhạc Hành Tri, Mạc Như Nghiên dứt khoát không đi ra, trực tiếp giao việc này cho Hạ Trăn xử lý.
Kết quả là, Hạ Trăn một mình đi đến nhà trước, chống lại sắc mặt khó coi của Nhạc Hành Tri.
"Làm sao lại là ngươi? Biểu muội Như Nghiên đâu?" Cũng có lẽ là không chiếm được chính là tốt nhất, rõ ràng trước kia Nhạc Hành Tri cũng không quá chấp nhất với Mạc Như Nghiên, hiện nay biến thành không phải Mạc Như Nghiên không thể rồi.
Hạ Trăn đương nhiên sẽ không trả lời vấn đề ngu xuẩn như vậy của Nhạc Hành Tri. Lạnh lùng nhìn Nhạc Hành Tri, hoàn toàn không có nhượng bộ hoặc là lảng tránh.
Nhạc Hành Tri tức giận. Ở phủ nha tri huyện, bởi vì có Mạc Như Nghiên bảo vệ, hắn không thể làm cho Hạ Trăn xấu mặt. Lúc này đứng đối mặt, Nhạc Hành Tri không cần nghĩ ngợi đã động thủ.
Nhạc Hành Tri biết một ít công phu quyền cước. Nhưng mà so với Hạ Trăn, đó chỉ là đẹp bề ngoài mà thôi.
"Chúng ta có cần phải lên hay không?" Mắt thấy Nhạc Hành Tri và Hạ Trăn động tay động chân, trốn ở một bên Chu Trường Sinh hỏi Lăng Việt.
Lăng Việt gật gật đầu, nóng lòng muốn thử, đang định xông lên phía trước, lại bị Lăng Phong ngăn trở.
"Người nọ không phải là đối thủ, đừng lo." Tầm mắt dừng ở trên người hai người đang đánh nhau, vẻ mặt Lăng Phong bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt.
"Oa?" Bên này Lăng Phong vừa dứt lời, bên kia Hạ Trăn đã một cước đá Nhạc Hành Tri ra khỏi Cẩm Tú phường. Thấy cảnh tượng như vậy, Chu Trường Sinh và Lăng Việt đều không nhịn được phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Không ngờ cô gia lợi hại như thế? Ánh mắt Chu Trường Sinh và Lăng Việt lóe sáng lấp lánh, vội vàng theo ra.
Bên ngoài Cẩm Tú phường, người đến người đi, thật là náo nhiệt. Chợt thấy một người bay ra từ Cẩm Tú phường, người qua đường bất giác nhận định, là có người quấy rối Cẩm Tú phường.
Mấy tháng trước Cẩm Tú phường, có lẽ không có người để ý tới chuyện không đâu như vậy. Nhưng từ khi Mạc Như Nghiên lên làm chưởng quầy của Cẩm Tú phường, thanh danh Cẩm Tú phường không hề nghi ngờ từ từ biến thành tốt. Phần đông dân chúng huyện Thanh Sơn tất nhiên vui vẻ vây lên tìm hiểu đầu đuôi sự việc.
"Hạ Trăn! Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi lại có thể động thủ đánh..." Lời ngoan độc của Nhạc Hành Tri còn chưa nói hết, đã bị Hạ Trăn dẫm dưới chân.
Cảm giác bị sỉ nhục to lớn nháy mắt dịch chuyển toàn thân, ánh mắt Nhạc Hành Tri trừng nhìn Hạ Trăn giống như nhúng độc, tràn đầy uy hiếp và hận ý: "Hạ Trăn! Ta sẽ không bỏ qua ngươi! Nhạc gia ở Hoài Thủy không..."
"Biểu muội!" Bởi vì Mạc Như Nghiên đột nhiên xuất hiện, lời nói ngoan độc của Nhạc Hành Tri lại không thể nói hết lần nữa.
Giống như bị người ta bóp chặt cổ, sắc mặt Nhạc Hành Tri "soạt" một cái đỏ bừng lên, chan chứa khôn kể ảo não cùng xấu hổ.
Hắn thế nhưng đến một mãng phu ở nông thôn cũng đánh không lại! Rất mất mặt. Mà lại còn bị biểu muội nhìn thấy, hắn... Hắn quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Mạc Như Nghiên không ngờ rằng Hạ Trăn sẽ động thủ với Nhạc Hành Tri. Nhưng mà rõ ràng Mạc Như Nghiên càng để ý Hạ Trăn hơn Nhạc Hành Tri
Đến gần Hạ Trăn, quan sát tỉ mỉ Hạ Trăn, xác định Hạ Trăn không có bị thương, Mạc Như Nghiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhạc Hành Tri biết quyền cước, điểm này Mạc Như Nghiên tất nhiên biết. Kiếp trước Nhạc Hành Tri rất thích khoe khoang, Mạc Như Nghiên cũng luôn cho rằng thân thủ Nhạc Hành Tri như vậy coi như lợi hại.
Lúc này thấy Nhạc Hành Tri bị Hạ Trăn đánh không hề có lực đánh trả, Mạc Như Nghiên mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Nhạc Hành Tri chẳng qua là hình thức đẹp mà thôi, cũng chỉ có thể hù dọa người.
Mạc Như Nghiên nhận ra như vậy, cũng là suy nghĩ lúc này của tất cả người qua đường đang có mặt.
Mọi người đều biết, cô gia của Cẩm Tú phường xuất thân chẳng qua là mãng phu nông thôn ở thôn Liên Hoa. Vốn mọi người còn tiếc cho Mạc Như Nghiên lại có thể gả cho người như Hạ Trăn, nhưng hiện nay, không hiểu sao có một số người cảm thấy, Hạ Trăn cũng không tệ!
Ít nhất lúc gặp phải kẻ xấu không tốt như Nhạc Hành Tri, Cẩm Tú phường sẽ không gặp nạn, Mạc Như Nghiên càng sẽ không bị bắt nạt.
Nghĩ như thế,không ít dân chúng xung quanh cũng dần thay đổi cách nhìn với Hạ Trăn. So sánh lúc trước động một chút là lắc đầu với coi thường trắng trợn, không thể không nói không phải là cái bậc thang và khoảng cách mới.
Bên ngoài Cẩm Tú phường gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao có thể không kinh động đến nha dịch tuần thành?
"Tránh ra tránh ra" Chỉ trong thời gian chốc lát, nha dịch ở gần đó đã chạy nhanh đến.
Cẩm Tú phường không phải địa phương khác. Giống với Thủy Họa trai và Hành Hương lâu, đều là địa phương quan trọng bọn hắn nhất định phải bảo hộ. Hiển nhiên là không cho phép có người quấy rối.
Đón dâu, lại mặt, cùng với hôm nay đi Mạc phủ chúc thọ, Hạ Trăn trước sau tổng cộng đi qua Mạc phủ ba lần. Không ít nha dịch ở phủ nha Tri huyện đều nhận ra hắn. Càng không cần nói, giờ phút này Mạc Như Nghiên còn đứng ở bên cạnh Hạ Trăn.
Như vậy không nghi ngờ gì, nên bắt lại chính là người nọ ở trên đất!
"Bắt lại!" Xác định kẻ xấu là ai, bọn nha dịch không chút qua loa, đã muốn động thủ bắt người.
"Ta xem các ngươi ai dám!" Nhạc Hành Tri thật sự không nhịn nổi nữa. Chân Hạ Trăn còn giẫm ở trên người hắn chưa bỏ ra, nha dịch huyện Thanh Sơn thế nhưng còn muốn bắt hắn nhốt vào đại lao?
"Nhạc công tử?" Nhạc Hành Tri vừa quát lên như vậy, bọn nha dịch đều cảm thấy tiếng nói quen tai. Lại cẩn thận nhìn người trên mặt đất, chẳng phải chính là khách quý của Mạc phủ, Nhạc gia công tử trấn Hoài Thủy ư?
"Cô gia, vị này là công tử nhà tri phủ, còn xin ngài nâng cao quý chân." Có nha dịch cơ trí linh hoạt lập tức đi đến bên cạnh Hạ Trăn, nhỏ giọng nói lời nịnh nọt.
Mặc dù giọng nói của vị nha dịch này đã tận lực đè thấp, nhưng không thoát khỏi lỗ tai đủ thính của dân chúng vây xem xung quanh.Này không, hắn vừa nói xong vài vị dân chúng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lại giật mình.
“Sao công tử nhà tri phủ lại chạy đến Cẩm Tú phường gây rối?” Có dân chúng vây xem nhanh mồm nhanh miệng. càng không chịu nổi tò mò trực tiếp hỏi ra miệng.
Giọng này vừa kêu, vị nha dịch kia nhất thời thay đổi sắc mặt, Nhạc Hành Tri càng là triệt để buồn bực.
“Biết ta là công tử nhà Tri phủ, còn không nhanh chóng thả ta?” Nhạc Hành Tri cũng chẳng quan tâm cái khác nữa, uy hiếp Hạ Trăn nói, “Hạ Trăn, nếu ngươi lại không nhấc chân ra khỏi người bản công tử, có tin bản công tử lập tức cho người ném ngươi vào đại lao huyện Thanh Sơn hay không!”
“Nếu ngươi nói đại lao trấn Hoài Thủy, dường như càng đáng tin hơn.”Muốn bắt Hạ Trăn?Trong mắt Mạc Như Nghiên lóe qua lạnh lùng sắc bén, đâm vè phía Nhạc Hành Tri.
Nhạc Hành Tri nghẹn rồi. Sau đó, sinh ra vô cùng bi phẫn: “ Biểu muội, chẳng qua là mấy tháng không gặp, muội rốt cuộc là bị làm sao vậy? Chẳng lẽ muội cam tâm gả thấp cho mãng phu nông thôn này, cả đời trông coi hắn qua ngày?”
“Ta và Hạ Trăn đã thành thân, tại sao nói không cam lòng?” Trên cao nhìn xuống Nhạc Hành Tri, vẻ mặt và giọng nói của Mạc Như Nghiên lạnh lùng, “ Ngược lại là Nhạc công tử ngươi, dự dịnh ngày nào cưới nhị tiểu thư Mạc phủ chúng ta qua cửa?”
Quả nhiên là vì Mạc Như Họa, Như Nghiên mới bị ép gả cho Hạ Trăn này!Trong lòng càng chắc chắn nhận định Mạc Như Nghiên có điều khó nói, Nhạc Hành Tri cất cao giọng, không kiêng nể gì nói: “Ta sẽ không cưới Mạc Như Họa, chết cũng sẽ không!”
“ Hành Tri ca ca!” Mạc Như Họa là bởi vì tiểu Đào mật báo tin tức, mới gắng sức đuổi theo đến bên ngoài Cẩm Tú phường. Ai mà ngờ, chính tai nghe thấy lời làm nhục của Nhạc Hành Tri.
Sắc mặt trắng bệnh đứng ở nơi đó, cả người Mạc Như Họa run run, không dám tin nhìn Nhạc Hành Tri. Hành Tri ca ca sẽ không đối xử với nàng như vậy, sẽ không.
“ Ngươi tới đúng lúc.” Ở trước mặt Mạc Như Nghiên vì để tỏ rõ quyết tâm, lúc Nhạc Hành Tri nhìn thấy Mạc Như Họa, chẳng những không có thu hồi lời mở đầu, ngược lại càng tệ hại hơn, “Mạc Như Họa, hôm nay ta ở trước mặt ngươi nói thẳng, không có khả năng ta cưới ngươi, ngươi cũng chặt đứt ý niệm này đi!”
Dân chúng xung quanh đã không nhịn được khe khẽ nói nhỏ, đủ loại bàn tán huyên náo liên tục không ngừng, đều xông về phía Mạc Như Họa.
Mạc Như Họa đã sắp đứng không vững. Thân thể lung lay sắp đổ, trong mắt chứa đầy nước mắt. Đây không phải là thật, không phải! Hành Tri ca ca của nàng ta sẽ không nhẫn tâm với nàng ta như vậy, Hành Tri ca ca sẽ cưới nàng ta, nhất định sẽ.
Đắm chìm trong một đống lời đồn đãi bàn tán, tình cảnh của Mạc Như Nghiên hiển nhiên rất bối rối. Cùng lúc đó, thật ra Nhạc Hành Tri cũng không tốt hơn chỗ nào.
Cho đến khi hắn kêu gào xong, Hạ Trăn cũng không dịch chuyển chân. Tình cảnh này, đâu phải phong thái cao ngạo Nhạc Hành Tri mong đợi hy vọng?
Vào lúc này, Mạc Như Họa di chuyển.
Thật giống như bị điên rồi, Mạc Như Họa chịu đả kích lớn đánh về phía Mạc Như Nghiên.
Hạ Trăn một tay kéo Mạc Như Nghiên qua, lui về phía sau hai bước. Trách thoát Mạc Như Họa, đồng thời rốt cuộc cũng thả Nhạc Hành Tri trên mặt đất ra.
Trước ngực in một dấu chân thật lớn, Nhạc Hành Tri hơi lộ chật vật bò dậy từ trên mặt đất.
“ Mạc Như Nghiên! Đều là ngươi làm hại! Nếu không có ngươi, Hành Tri ca ca sẽ không không cưới ta! Đều tại ngươi!” Mạc Như Họa cũng không thể tới gần Mạc Như Họa, đã bị Chu đại nương kéo lại.
Tình huống hiện nay như vậy, ngoài Chu đại nương, thật đúng không ai có thể ngăn lại Mạc Như Họa. Cho dù là Hạ Trăn, cũng không tốt một cước đá đi.
Tuy rằng Chu đại nương tuổi già, sức lực lại không nhỏ. Cộng thêm khoảng thời gian này tỉ mỉ dưỡng bệnh, uống nhiều thuốc như vậy, thân thể đã cực tốt. Này không, thời khắc mấu chốt đã phát huy công dụng.
Bị Chu đại nương lôi kéo, Mạc Như Họa thật sự tức giận không thôi. Tránh không được, lại không thoát nổi, nhất thời phát hỏa: "Tiểu Đào! Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Kéo lão phụ này ra cho ta!"
Tiểu Đào chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp, thật sự cũng bị hành động của Mạc Như Họa dọa sợ tới mức không nhẹ. Nghe được Mạc Như Họa sai sử, vội vàng muốn tiến lên.
Nhưng mà, Xuân Hà cũng không phải ngồi không. Nàng vừa rửa xong bát đi ra, thì nhìn thấy Tiểu Đào muốn đi kéo Chu đại nương. Không nói hai lời, chạy lên.
Cùng là xuất thân nghèo khổ, bởi vì quanh năm Tiểu Đào ở tri huyện phủ nha, lại ở bên cạnh Mạc Như Nghiên hầu hạ lâu như vậy, đã sớm trở nên sống an nhàn sung sướng, thân thể mềm yếu đi.
Trái lại Xuân Hà, trong ngày thường quen làm việc nặng mệt nhọc, chỉ cần một bàn tay, đã kéo Tiểu Đào đứng lại. Một cái tay khác, thì lưu loát giúp Chu đại nương kéo lấy Mạc Như Họa đang kích động không thôi.
Thế trận cùng hình ảnh như vậy, thật làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Cố tình, lại đều không cười nổi.
Mạc Như Họa rõ ràng đang bắt nạt đại tiểu thư! Đại tiểu thư chẳng qua là đứng ở đây, đâu có chọc ghẹo gây chuyện gì? Mọi người đều nghe được rành mạch, là bản thân Nhạc công tử kia không muốn cưới Mạc Như Họa, một chữ đại tiểu thư cũng không có nhắc tới!
Đã sớm nghe nói đại tiểu thư ở Mạc phủ cũng không như mặt ngoài nhìn phong quang(nở mặt nở mày) như vậy, hiện nay xem ra, cũng không phải không có lý? Trước kia Đại tiểu thư chưa gả chồng, sợ là thường xuyên bị Mạc Như Họa này bắt nạt ghê gớm?
Cũng phải, nếu như đại tiểu thư ở Mạc phủ không từng nhận đến ức hiếp, sao lại gả cho Hạ Trăn? Ngược lại Mạc Như Họa tính toán chu đáo cho bản thân mình, một lòng muốn gả vào Nhạc gia trấn Hoài Thủy. Hừ, nói đến nói đi chính là ích kỷ.
Trong lòng hãy còn vì Mạc Như Nghiên và Mạc Như Họa nhận định sự việc, một đám dân chúng huyện Thanh Sơn lập tức treo lên vẻ mặt trào phúng, lạnh nhạt nhìn Mạc Như Họa lộ ra trò hề. Nhạc công tử này trước mặt mọi người đều nói trắng ra như vậy, cũng không đến mức sau lại đánh mặt mình đi? Nếu thật như vậy, mọi người ngược lại không ngại nói giúp ra bên ngoài.
Kẻ được lòng người được thiên hạ. Mạc Như Họa nào có nghĩ đến nàng ta chẳng qua kêu gào vài câu với Mạc Như Nghiên, thì đã trở thành người độc ác trong cảm nhận của dân chúng Thanh Sơn? Càng muốn mạng chính là, hiện nay nàng ta còn bị Chu đại nương và Xuân Hà nắm chặt.
Không cần nhìn, Mạc Như Họa cũng có thể tưởng tượng, giờ này khắc này nàng ta vô cùng thất lễ, vô cùng không còn mặt mũi.
Tác giả :
Văn Nhất Nhất