Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)
Chương 23
Edit: Meomeo88
“Bất kể là Thủy Họa Trai hay là Hành Hương Lâu, ta và Hạ Trăn đều không có tiêu tốn một văn tiền.” Mạc Như Nghiên dừng một chút, trong lòng biết mọi người hiểu lầm lúc trước nàng nói hai chữ “Ghi sổ”, ngay sau đó bổ sung nói, “Mọi người cũng cứ việc yên tâm,ở bên ngoài ta và Hạ Trăn không có thiếu nợ, cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào tới nhà tới cửa đòi nợ.”
“Nói cách khác, nhà ta không nợ bạc, hôm nay các ngươi ghi sổ, do......” Trong lòng như cũ canh cánh đối với việc ghi sổ Lưu thị không chắc nhắn nhìn Mạc Như Nghiên, bỗng nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, lại liên tục xua tay, “Vậy không thể được, không được. Làm sao lễ lại mặt lại có thể để Mạc gia hỗ trợ chi ra, cần phải nhà ta đưa.”
“Nương,chưởng quầy Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu đều là nhìn vào mặt mũi Hạ Trăn, mà không phải Mạc gia hỗ trợ chi ra.” Chuyện chủ nhân phía sau màn của Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu là Tô Linh, Mạc Như Nghiên sẽ không nói tỉ mỉ với Lưu thị. Nhưng mà, phàm là chuyện có thể làm Tô Linh không thoải mái, nàng cũng sẽ không thiếu làm.
“Con biết con gả tới Hạ gia, khiến trong nhà thêm rất nhiều phiền toái cùng khó xử không cần thiết. Túi tiền này có mười lượng bạc ròng, cũng không nhiều, lại cũng là một chút tâm ý của con cùng Hạ Trăn. Hiếu kính cha mẹ, trợ cấp chi phí trong nhà.” Mạc Như Nghiên nói xong, thì đẩy túi tiền về phía Lưu thị.
Không nghi ngờ, mười lượng bạc này là Mạc Như Nghiên mới vừa rồi trước khi vào cửa cố tình đánh tráo. Bên trong vốn là năm trăm lượng ngân phiếu, được nàng cất riêng rồi.
“Đây không thể được. Bạc của con, con cầm lấy. Cất đi làm tiền riêng cũng được, sau này con và Hạ Trăn vợ chồng son tùy ý mua sắm gì đó cũng thế. Nương không thể tùy tiện lấy bạc của ngươi, không được không được.” tuy rằng Lưu thị xuất thân nông thôn, nhưng cũng không phải hạng người tham tài. Không phải bạc của bà, bà nhất định sẽ không chạm vào.
“Nương, nếu con đã gả cho Hạ Trăn, chúng ta đó là người một nhà. Từ nhỏ mẹ ruột con mất sớm, mẹ kế cũng không thật thân thiết. Chỉ có nương, sau này chính là mẹ ruột của con.” Mạc Như Nghiên nói xong lập tức cầm lấy túi tiền, nhét vào trong tay Lưu thị “Nhi tử tức phụ hiếu kính nương, thiên kinh địa nghĩa( chuyện nên làm). Nương nhưng ngàn vạn đừng coi con là người ngoài, trong lòng con sẽ không yên.”
Mạc Như Nghiên đã nói tới mức này, Lưu thị thật sự từ chối không được, cũng chỉ có thể nhận lấy mười lượng bạc này. Thôi được, coi như bà giúp Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên cất giữ. Phòng ngừa tay Mạc Như Nghiên ngày nào đó không biết chừng mực trực tiếp tiêu mất.
Mạc Như Nghiên thành công trấn an Lưu thị,đồng thời lý do Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương kêu la hét một hai phải ở riêng cũng không còn tồn tại nữa. Trong phòng không khí hòa hoãn xuống, trên mặt hai người bọn họ lại bắt đầu cháy bỏng.
“Đại bá mẫu.” Sắc mặt của người lớn rốt cuộc không đáng sợ nữa, Hạ Tiểu Nguyệt nắm tay Hạ Tiểu Hà chạy tới. Một người một bên, ôm lấy đùi Mạc Như Nghiên.
Nghe thấy tiếng của Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà, sắc mặt Mạc Như Nghiên càng thêm hòa hoãn. Mỗi tay dắt một đứa, hỏi: “Có muốn ăn đường hồ lô hay không? Đại bá mẫu cố ý mua cho các con.”
“Muốn!” Trăm miệng một lời vang lên giọng non nớt trẻ con, trên mặt Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà toàn là sự mong muốn chờ đợi.
Đường hồ lô đối với xuất thân của Mạc Như Nghiên mà nói thì rất tầm thường. Nhưng mà đối với người nhà nông, lại là đồ ăn cực kỳ khó có được. Chẳng trách hai mắt Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà sáng lên, mừng rỡ liên tục gật đầu.
“Nương, con mang hai nha đầu đến phòng con lấy đồ ăn trước.” Nói một tiếng như thế với Lưu thị, Mạc Như Nghiên nắm tay Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà đi ra ngoài.
Lúc sắp vượt qua ngưỡng cửa, Mạc Như Nghiên dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Minh Viễn: “ Lúc này nhị đệ có rảnh không? Ta cũng mua đường hồ lô cho tiểu Tuấn, phiền ngươi đưa cho tiểu Tuấn. Chờ lát nữa hắn ngủ dậy lại ăn.”
Chu Vân muốn tiếp lời lại ngại ngùng. Vừa rồi nàng còn kiên trì muốn cùng Mạc Như Nghiên tách ra, giờ sao có mặt mũi chiếm tiện nghi của Mạc Như Nghiên?
Hạ Minh Viễn lại là thành thật gật đầu, đáp lời xong thì cùng theo ra ngoài.
Trong lòng Tưởng Xuân Hương nhất thời không cân bằng. Dựa vào cái gì nhị phòng có hai cái đường hồ lô, bọn họ tam phòng cũng chỉ có một cái?
Nhưng không cân bằng nữa, Tưởng Xuân Hương cũng không mặt mũi lên tiếng chất vấn. Hôm nay xem như nàng ta hoàn toàn đắc tội với Mạc Như Nghiên, chỉ sợ Lưu thị nơi đó cũng để lại ấn tượng vô cùng không tốt. Kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, nàng đều phải cụp đuôi làm người.
Nhìn theo Mạc Như Nghiên dẫn hai đứa nhỏ rời đi, trước mặt Chu Vân vàTưởng Xuân Hương, Lưu thị mở ra túi tiền Mạc Như Nghiên đưa cho bà.
Mười lượng bạc chình ình xuất hiện ở trước mặt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương.
“Hai người các ngươi luôn nói trong nhà vì làm hôn sự cho Hạ Trăn tiêu bao nhiêu là bạc.” giọng nói của Lưu thị hàm chứa mỉa mai, mang theo trào phúng, “Nhưng là nhiều nữa, cũng không nhiều hơn mười lượng. Mà nay, đại tẩu các ngươi không chỉ trả cả vốn lẫn lời, mà còn trả lại trong nhà gấp bội.”
Chu Vân và Tưởng Xuân Hương muốn dấu mặt đi, không muốn đối mặt với nhục nhã khó coi lúc này. Nhưng tầm mắt liền như mọc dưới chân, chằm chằm nhìn vào mười lượng bạc kia, làm sao cũng không dịch chuyển được. Chỉ kém, không có lấy ánh mắt nóng bỏng đem bạc đục thủng cái lỗ.
“ Trải qua sự việc ngày hôm nay, ta đối với hai người các ngươi cũng không mong đợi gì khác. Cái nhà này, tạm thời không có chia. Không phải bởi vì không xa được hai ngươi, mà là lão Hạ gia chúng ta sợ mất mặt. Tân tức phụ ( cô dâu mới) vừa qua khỏi cửa ngày thứ hai đã náo loạn ở riêng, các ngươi nhăn mặt cho ai xem chứ? Thật sự rời cái nhà này, các ngươi có thể sống cuộc sống yên ổn sao?” Lưu thị vừa nói vừa ước lượng trong tay mười lượng bạc, “Hay là, hai người các ngươi ai có thể ra tay rộng rãi, thoải mái hào phóng một lần nộp lên mười lượng bạc trợ cấp chi phí trong nhà?”
Chu Vân và Tưởng Xuân Hương tất nhiên là không có mười lượng bạc. Hai người mỗi ngày ăn mặc cần kiệm, từ trong kẽ răng moi ra tiền bạc, cũng không bằng một phần mười Mạc Như Nghiên ra tay. Hôm nay khoảng cách chênh lệch càng cách xa, không chỉ càng làm cho bọn họ nhận rõ hiện thực, cũng để bọn họ thấy được hành động kêu la kiên quyết vừa rồi càng thêm buồn cười.
Mất mặt, quá mất mặt, mất mặt đến cực điểm!
“Ta chỉ nói một câu, trước khi ta chưa nói ở riêng, tính toán trong lòng các ngươi tốt nhất thành thật toàn bộ thu hồi lại.” giọng nói Lưu thị đột nhiên trầm thấp lại, cảnh cáo nói, “Nếu không, các ngươi chờ mình rời nhà đi! Ta là một văn tiền cũng sẽ không chia cho các ngươi.”
Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương trong khoảnh khắc nghĩ thầm.
Không nói lúc trước Lưu thị tích cóp bao nhiêu tiền bạc, dù là vì đón dâu cho Hạ Trăn dùng cạn sạch bạc, chỉ bằng hôm nay mười lượng bạc này của Mạc Như Nghiên, cũng bù đủ.
Huống chi, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương căn bản là không tin, dựa vào tính cách của Lưu thị, sẽ thật sự không giữ lại trong nhà nửa đường lui.
Trong tay Lưu thị, khẳng định vẫn có tiền!
Trong đầu suy nghĩ như vậy, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều gắt gao ngậm chặt miệng, không nói câu nào lời nào nữa.
“Được rồi, canh giờ không còn sớm, nên làm cơm chiều.” Lời này Lưu thị vừa nói ra, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đồng thời đi về phía phòng bếp.
Không có ánh mắt xem chừng như lúc trước, cũng không có thường xuyên cố chấp nhìn chằm chằm Mạc Như Nghiên làm việc, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương chưa từng đạt thành nhất trí ăn ý, từ nay về sau đối với Mạc Như Nghiên thái độ chỉ có một: Lấy lòng, nghĩ hết trăm phương nghìn kế lấy lòng.
Mắt thấy Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương thu hồi móng vuốt, trở nên thành thật như mèo nhà, Lưu thị vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ. Mười lượng bạc đã thu mua được hai tức phụ, thật đúng là......
“Đại ca, xin lỗi.” Chu Vân và Tưởng Xuân Hương có thể da mặt dày nói trở mặt liền trở mặt, Hạ Minh Chí lại không làm được. Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi Tưởng Xuân Hương làm loạn, trên mặt hắn nóng bừng.
Hạ Trăn lắc đầu, xoay người trở về phòng của hắn và Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên qua cửa, Hạ Minh Viễn tự nhiên sẽ không vào phòng Hạ Trăn nữa. Đứng ở cửa, chờ Mạc Như Nghiên đem đường hồ lô đưa tới.
Một lát sau, trong tay Mạc Như Nghiên ngoại trừ một chuỗi đường hồ lô, còn có một cái hộp đồ ăn: “Những đồ ăn này là từ Hành Hương Lâu mang về, sợ rằng cần phải hâm nóng lên. Còn nhờ Nhị đệ đưa giúp đến phòng bếp, làm phiền rồi.”
“Đại tẩu khách khí.” Cũng giống với Hạ Minh Chí, thái độ của Hạ Minh Viễn đối với Mạc Như Nghiên cũng rất cung kính. Không chỉ bởi vì Hạ Trăn nhiều lần che trở cho Mạc Như Nghiên, càng bởi vì khí chất tiểu thư khuê các của bản thân Mạc Như Nghiên.
Lúc nói chuyện với Mạc Như Nghiên, Hạ Minh Viễn vô ý thức sẽ trở nên câu nệ, đến nói chuyện cùng động tác đều trở nên phá lệ khách khí, bắt đầu đắn đo đúng chừng mực.
Chuyển biến như vậy, là vô ý thức, nhưng có thể thấy được, cảm nhận được.
Đối với chuyển biến như vậy, Hạ Minh Viễn không cảm thấy có cái gì không tốt. Hắn một nông thôn mãng phu, vẫn quen thô lỗ. Có thể gặp được Mạc Như Nghiên một vị đại tẩu như vậy giúp đỡ sửa đúng lễ nghi, thật sự là đáng quý, người khác có muốn cũng không được.
Cầm đường hồ lô và hộp đồ ăn, Hạ Minh Viễn mới vừa quay người lại, thì đối mặt với Hạ Trăn.
Trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, Hạ Minh Viễn ăn nói vụng về muốn vì chuyện vừa rồi của Chu Vân xin lỗi Hạ Trăn, lại bị Hạ Trăn vỗ vỗ bả vai.
“ Chuyện đã qua, thì không cần nhắc lại. Đều là huynh đệ nhà mình, cùng nhau sống tốt là được.” Bất kể là Hạ Minh Chí hay là Hạ Minh Viễn, tuy rằng Hạ Trăn nhiều năm không cùng bọn họ sớm chiều ở chung, nhưng vẫn rất yêu thương.
Người nhà, không nên so đo nhiều như vậy, cũng không cần xa lạ như vậy.
Hạ Minh Viễn một hán tử cao to không hiểu đã quen mắt rồi. Hắn đã sớm biết, đại ca đối với bọn họ rất là khoan dung chăm sóc. Nhưng mà bọn họ hồi đáp đại ca, thật sự quá ít.
Lúc Hạ Trăn vào nhà, Mạc Như Nghiên đang nhét đồ ăn vặt mua về vào yếm của Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà: “Một lần không thể ăn quá nhiều, phải nhớ ngoan ngoãn ăn cơm.”
Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà đều rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Ăn xong rồi lại đến tìm đại bá mẫu lấy.” Mạc Như Nghiên rất là dịu dàng với Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà, chắc chắn yếm của hai đứa nhỏ đều chứa đầy, thì để hai đứa nhỏ rời đi, “Đi ra ngoài chơi đi!”
Tuy rằng rất muốn tiếp tục ở bên cạnh Mạc Như Nghiên, nhưng Hạ Tiểu Nguyệt ghi nhớ lúc trước Lưu thị dặn qua nó, đại bá mẫu thích sạch sẽ, trên người nó bẩn thỉu, không thể cứ luôn dính lấy đại bá mẫu.
Hạ Tiểu Nguyệt kỳ thật rất rối rắm. Buổi sáng nó không nghĩ cùng đại bá mẫu thân cận, cũng không chú ý quần áo. Chờ đến khi Lưu thị nhắc nhở, nó lại không thể đổi một bộ sạch sẽ khác......
Nó quyết định. Bắt đầu từ ngày mai, nó muốn bảo đảm quần áo lúc nào cũng sạch sẽ. Như vậy thì sẽ không làm bẩn quần áo đại bá mẫu, nãi nãi (bà nội) cũng sẽ không không cho nó dính đại bá mẫu.
Hạ Tiểu Nguyệt ra khỏi phòng trước tiên, Hạ Tiểu Hà tính tình nhát gan tất nhiên là không dám ở lại, đi theo phía sau Hạ Tiểu Nguyệt.
Như vậy, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên.
“Bất kể là Thủy Họa Trai hay là Hành Hương Lâu, ta và Hạ Trăn đều không có tiêu tốn một văn tiền.” Mạc Như Nghiên dừng một chút, trong lòng biết mọi người hiểu lầm lúc trước nàng nói hai chữ “Ghi sổ”, ngay sau đó bổ sung nói, “Mọi người cũng cứ việc yên tâm,ở bên ngoài ta và Hạ Trăn không có thiếu nợ, cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào tới nhà tới cửa đòi nợ.”
“Nói cách khác, nhà ta không nợ bạc, hôm nay các ngươi ghi sổ, do......” Trong lòng như cũ canh cánh đối với việc ghi sổ Lưu thị không chắc nhắn nhìn Mạc Như Nghiên, bỗng nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, lại liên tục xua tay, “Vậy không thể được, không được. Làm sao lễ lại mặt lại có thể để Mạc gia hỗ trợ chi ra, cần phải nhà ta đưa.”
“Nương,chưởng quầy Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu đều là nhìn vào mặt mũi Hạ Trăn, mà không phải Mạc gia hỗ trợ chi ra.” Chuyện chủ nhân phía sau màn của Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu là Tô Linh, Mạc Như Nghiên sẽ không nói tỉ mỉ với Lưu thị. Nhưng mà, phàm là chuyện có thể làm Tô Linh không thoải mái, nàng cũng sẽ không thiếu làm.
“Con biết con gả tới Hạ gia, khiến trong nhà thêm rất nhiều phiền toái cùng khó xử không cần thiết. Túi tiền này có mười lượng bạc ròng, cũng không nhiều, lại cũng là một chút tâm ý của con cùng Hạ Trăn. Hiếu kính cha mẹ, trợ cấp chi phí trong nhà.” Mạc Như Nghiên nói xong, thì đẩy túi tiền về phía Lưu thị.
Không nghi ngờ, mười lượng bạc này là Mạc Như Nghiên mới vừa rồi trước khi vào cửa cố tình đánh tráo. Bên trong vốn là năm trăm lượng ngân phiếu, được nàng cất riêng rồi.
“Đây không thể được. Bạc của con, con cầm lấy. Cất đi làm tiền riêng cũng được, sau này con và Hạ Trăn vợ chồng son tùy ý mua sắm gì đó cũng thế. Nương không thể tùy tiện lấy bạc của ngươi, không được không được.” tuy rằng Lưu thị xuất thân nông thôn, nhưng cũng không phải hạng người tham tài. Không phải bạc của bà, bà nhất định sẽ không chạm vào.
“Nương, nếu con đã gả cho Hạ Trăn, chúng ta đó là người một nhà. Từ nhỏ mẹ ruột con mất sớm, mẹ kế cũng không thật thân thiết. Chỉ có nương, sau này chính là mẹ ruột của con.” Mạc Như Nghiên nói xong lập tức cầm lấy túi tiền, nhét vào trong tay Lưu thị “Nhi tử tức phụ hiếu kính nương, thiên kinh địa nghĩa( chuyện nên làm). Nương nhưng ngàn vạn đừng coi con là người ngoài, trong lòng con sẽ không yên.”
Mạc Như Nghiên đã nói tới mức này, Lưu thị thật sự từ chối không được, cũng chỉ có thể nhận lấy mười lượng bạc này. Thôi được, coi như bà giúp Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên cất giữ. Phòng ngừa tay Mạc Như Nghiên ngày nào đó không biết chừng mực trực tiếp tiêu mất.
Mạc Như Nghiên thành công trấn an Lưu thị,đồng thời lý do Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương kêu la hét một hai phải ở riêng cũng không còn tồn tại nữa. Trong phòng không khí hòa hoãn xuống, trên mặt hai người bọn họ lại bắt đầu cháy bỏng.
“Đại bá mẫu.” Sắc mặt của người lớn rốt cuộc không đáng sợ nữa, Hạ Tiểu Nguyệt nắm tay Hạ Tiểu Hà chạy tới. Một người một bên, ôm lấy đùi Mạc Như Nghiên.
Nghe thấy tiếng của Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà, sắc mặt Mạc Như Nghiên càng thêm hòa hoãn. Mỗi tay dắt một đứa, hỏi: “Có muốn ăn đường hồ lô hay không? Đại bá mẫu cố ý mua cho các con.”
“Muốn!” Trăm miệng một lời vang lên giọng non nớt trẻ con, trên mặt Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà toàn là sự mong muốn chờ đợi.
Đường hồ lô đối với xuất thân của Mạc Như Nghiên mà nói thì rất tầm thường. Nhưng mà đối với người nhà nông, lại là đồ ăn cực kỳ khó có được. Chẳng trách hai mắt Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà sáng lên, mừng rỡ liên tục gật đầu.
“Nương, con mang hai nha đầu đến phòng con lấy đồ ăn trước.” Nói một tiếng như thế với Lưu thị, Mạc Như Nghiên nắm tay Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà đi ra ngoài.
Lúc sắp vượt qua ngưỡng cửa, Mạc Như Nghiên dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Hạ Minh Viễn: “ Lúc này nhị đệ có rảnh không? Ta cũng mua đường hồ lô cho tiểu Tuấn, phiền ngươi đưa cho tiểu Tuấn. Chờ lát nữa hắn ngủ dậy lại ăn.”
Chu Vân muốn tiếp lời lại ngại ngùng. Vừa rồi nàng còn kiên trì muốn cùng Mạc Như Nghiên tách ra, giờ sao có mặt mũi chiếm tiện nghi của Mạc Như Nghiên?
Hạ Minh Viễn lại là thành thật gật đầu, đáp lời xong thì cùng theo ra ngoài.
Trong lòng Tưởng Xuân Hương nhất thời không cân bằng. Dựa vào cái gì nhị phòng có hai cái đường hồ lô, bọn họ tam phòng cũng chỉ có một cái?
Nhưng không cân bằng nữa, Tưởng Xuân Hương cũng không mặt mũi lên tiếng chất vấn. Hôm nay xem như nàng ta hoàn toàn đắc tội với Mạc Như Nghiên, chỉ sợ Lưu thị nơi đó cũng để lại ấn tượng vô cùng không tốt. Kế tiếp một đoạn thời gian rất dài, nàng đều phải cụp đuôi làm người.
Nhìn theo Mạc Như Nghiên dẫn hai đứa nhỏ rời đi, trước mặt Chu Vân vàTưởng Xuân Hương, Lưu thị mở ra túi tiền Mạc Như Nghiên đưa cho bà.
Mười lượng bạc chình ình xuất hiện ở trước mặt Chu Vân và Tưởng Xuân Hương.
“Hai người các ngươi luôn nói trong nhà vì làm hôn sự cho Hạ Trăn tiêu bao nhiêu là bạc.” giọng nói của Lưu thị hàm chứa mỉa mai, mang theo trào phúng, “Nhưng là nhiều nữa, cũng không nhiều hơn mười lượng. Mà nay, đại tẩu các ngươi không chỉ trả cả vốn lẫn lời, mà còn trả lại trong nhà gấp bội.”
Chu Vân và Tưởng Xuân Hương muốn dấu mặt đi, không muốn đối mặt với nhục nhã khó coi lúc này. Nhưng tầm mắt liền như mọc dưới chân, chằm chằm nhìn vào mười lượng bạc kia, làm sao cũng không dịch chuyển được. Chỉ kém, không có lấy ánh mắt nóng bỏng đem bạc đục thủng cái lỗ.
“ Trải qua sự việc ngày hôm nay, ta đối với hai người các ngươi cũng không mong đợi gì khác. Cái nhà này, tạm thời không có chia. Không phải bởi vì không xa được hai ngươi, mà là lão Hạ gia chúng ta sợ mất mặt. Tân tức phụ ( cô dâu mới) vừa qua khỏi cửa ngày thứ hai đã náo loạn ở riêng, các ngươi nhăn mặt cho ai xem chứ? Thật sự rời cái nhà này, các ngươi có thể sống cuộc sống yên ổn sao?” Lưu thị vừa nói vừa ước lượng trong tay mười lượng bạc, “Hay là, hai người các ngươi ai có thể ra tay rộng rãi, thoải mái hào phóng một lần nộp lên mười lượng bạc trợ cấp chi phí trong nhà?”
Chu Vân và Tưởng Xuân Hương tất nhiên là không có mười lượng bạc. Hai người mỗi ngày ăn mặc cần kiệm, từ trong kẽ răng moi ra tiền bạc, cũng không bằng một phần mười Mạc Như Nghiên ra tay. Hôm nay khoảng cách chênh lệch càng cách xa, không chỉ càng làm cho bọn họ nhận rõ hiện thực, cũng để bọn họ thấy được hành động kêu la kiên quyết vừa rồi càng thêm buồn cười.
Mất mặt, quá mất mặt, mất mặt đến cực điểm!
“Ta chỉ nói một câu, trước khi ta chưa nói ở riêng, tính toán trong lòng các ngươi tốt nhất thành thật toàn bộ thu hồi lại.” giọng nói Lưu thị đột nhiên trầm thấp lại, cảnh cáo nói, “Nếu không, các ngươi chờ mình rời nhà đi! Ta là một văn tiền cũng sẽ không chia cho các ngươi.”
Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương trong khoảnh khắc nghĩ thầm.
Không nói lúc trước Lưu thị tích cóp bao nhiêu tiền bạc, dù là vì đón dâu cho Hạ Trăn dùng cạn sạch bạc, chỉ bằng hôm nay mười lượng bạc này của Mạc Như Nghiên, cũng bù đủ.
Huống chi, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương căn bản là không tin, dựa vào tính cách của Lưu thị, sẽ thật sự không giữ lại trong nhà nửa đường lui.
Trong tay Lưu thị, khẳng định vẫn có tiền!
Trong đầu suy nghĩ như vậy, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều gắt gao ngậm chặt miệng, không nói câu nào lời nào nữa.
“Được rồi, canh giờ không còn sớm, nên làm cơm chiều.” Lời này Lưu thị vừa nói ra, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đồng thời đi về phía phòng bếp.
Không có ánh mắt xem chừng như lúc trước, cũng không có thường xuyên cố chấp nhìn chằm chằm Mạc Như Nghiên làm việc, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương chưa từng đạt thành nhất trí ăn ý, từ nay về sau đối với Mạc Như Nghiên thái độ chỉ có một: Lấy lòng, nghĩ hết trăm phương nghìn kế lấy lòng.
Mắt thấy Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương thu hồi móng vuốt, trở nên thành thật như mèo nhà, Lưu thị vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ. Mười lượng bạc đã thu mua được hai tức phụ, thật đúng là......
“Đại ca, xin lỗi.” Chu Vân và Tưởng Xuân Hương có thể da mặt dày nói trở mặt liền trở mặt, Hạ Minh Chí lại không làm được. Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi Tưởng Xuân Hương làm loạn, trên mặt hắn nóng bừng.
Hạ Trăn lắc đầu, xoay người trở về phòng của hắn và Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên qua cửa, Hạ Minh Viễn tự nhiên sẽ không vào phòng Hạ Trăn nữa. Đứng ở cửa, chờ Mạc Như Nghiên đem đường hồ lô đưa tới.
Một lát sau, trong tay Mạc Như Nghiên ngoại trừ một chuỗi đường hồ lô, còn có một cái hộp đồ ăn: “Những đồ ăn này là từ Hành Hương Lâu mang về, sợ rằng cần phải hâm nóng lên. Còn nhờ Nhị đệ đưa giúp đến phòng bếp, làm phiền rồi.”
“Đại tẩu khách khí.” Cũng giống với Hạ Minh Chí, thái độ của Hạ Minh Viễn đối với Mạc Như Nghiên cũng rất cung kính. Không chỉ bởi vì Hạ Trăn nhiều lần che trở cho Mạc Như Nghiên, càng bởi vì khí chất tiểu thư khuê các của bản thân Mạc Như Nghiên.
Lúc nói chuyện với Mạc Như Nghiên, Hạ Minh Viễn vô ý thức sẽ trở nên câu nệ, đến nói chuyện cùng động tác đều trở nên phá lệ khách khí, bắt đầu đắn đo đúng chừng mực.
Chuyển biến như vậy, là vô ý thức, nhưng có thể thấy được, cảm nhận được.
Đối với chuyển biến như vậy, Hạ Minh Viễn không cảm thấy có cái gì không tốt. Hắn một nông thôn mãng phu, vẫn quen thô lỗ. Có thể gặp được Mạc Như Nghiên một vị đại tẩu như vậy giúp đỡ sửa đúng lễ nghi, thật sự là đáng quý, người khác có muốn cũng không được.
Cầm đường hồ lô và hộp đồ ăn, Hạ Minh Viễn mới vừa quay người lại, thì đối mặt với Hạ Trăn.
Trên mặt hiện lên vài phần xấu hổ, Hạ Minh Viễn ăn nói vụng về muốn vì chuyện vừa rồi của Chu Vân xin lỗi Hạ Trăn, lại bị Hạ Trăn vỗ vỗ bả vai.
“ Chuyện đã qua, thì không cần nhắc lại. Đều là huynh đệ nhà mình, cùng nhau sống tốt là được.” Bất kể là Hạ Minh Chí hay là Hạ Minh Viễn, tuy rằng Hạ Trăn nhiều năm không cùng bọn họ sớm chiều ở chung, nhưng vẫn rất yêu thương.
Người nhà, không nên so đo nhiều như vậy, cũng không cần xa lạ như vậy.
Hạ Minh Viễn một hán tử cao to không hiểu đã quen mắt rồi. Hắn đã sớm biết, đại ca đối với bọn họ rất là khoan dung chăm sóc. Nhưng mà bọn họ hồi đáp đại ca, thật sự quá ít.
Lúc Hạ Trăn vào nhà, Mạc Như Nghiên đang nhét đồ ăn vặt mua về vào yếm của Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà: “Một lần không thể ăn quá nhiều, phải nhớ ngoan ngoãn ăn cơm.”
Hạ Tiểu Nguyệt cùng Hạ Tiểu Hà đều rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
“Ăn xong rồi lại đến tìm đại bá mẫu lấy.” Mạc Như Nghiên rất là dịu dàng với Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà, chắc chắn yếm của hai đứa nhỏ đều chứa đầy, thì để hai đứa nhỏ rời đi, “Đi ra ngoài chơi đi!”
Tuy rằng rất muốn tiếp tục ở bên cạnh Mạc Như Nghiên, nhưng Hạ Tiểu Nguyệt ghi nhớ lúc trước Lưu thị dặn qua nó, đại bá mẫu thích sạch sẽ, trên người nó bẩn thỉu, không thể cứ luôn dính lấy đại bá mẫu.
Hạ Tiểu Nguyệt kỳ thật rất rối rắm. Buổi sáng nó không nghĩ cùng đại bá mẫu thân cận, cũng không chú ý quần áo. Chờ đến khi Lưu thị nhắc nhở, nó lại không thể đổi một bộ sạch sẽ khác......
Nó quyết định. Bắt đầu từ ngày mai, nó muốn bảo đảm quần áo lúc nào cũng sạch sẽ. Như vậy thì sẽ không làm bẩn quần áo đại bá mẫu, nãi nãi (bà nội) cũng sẽ không không cho nó dính đại bá mẫu.
Hạ Tiểu Nguyệt ra khỏi phòng trước tiên, Hạ Tiểu Hà tính tình nhát gan tất nhiên là không dám ở lại, đi theo phía sau Hạ Tiểu Nguyệt.
Như vậy, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên.
Tác giả :
Văn Nhất Nhất