Trùng Sinh Thiên Tuyết
Chương 98
Thiên Tuyết chậm trễ rề rà không đồng ý. Cô muốn đi dạo, nếu như theo hắn trở về thì đi dạo cái gì nữa chứ? Chỉ tới có mấy lần, cô còn chưa nhìn rõ cái khối nhà này thần bí thế nào!!
Thiên Tuyết há miệng muốn nói gì đó lại bị Lãnh Ngạo nắm lấy cổ áo kéo cô đi. Chỉ đành bất lực, chép chép miệng vài cái biểu hiện cô không vui.
Diệp Thành đứng bên cạnh chỉ cười cười không nói gì. Đại ca dạy dỗ thật nghiêm!
Văn phòng của nam thần hoàn toàn không thể tin được. Cho dù vào mấy lần cô vẫn cảm thấy cực kì to lớn, hơn nữa không khí dễ chịu, lại mang vẻ huyền bí.
Lãnh Ngạo đặt cô xuống ghế của tổng giám đốc, dặn dò cô một chút. Nhưng lại nhìn ánh mắt đầy sương mù của cô gái này, rõ ràng là hắn nói cái gì cô cũng đều không để trong lòng.
“Đói bụng sao?” Nghĩ một chút vẫn là Lãnh Ngạo hỏi. Nếu để cho bảo bối của hắn đói liền sẽ không tốt!
Thiên Tuyết lại mờ mịt gật đầu, sau đó cọ cọ vào bàn tay to lớn của hắn đang đặt trên mặt mình. Thật buồn ngủ! Buồn ngủ chết cô!
Lãnh Ngạo bất đắc dĩ nhìn mọi người đang có mặt trong phòng “Các người ra ngoài trước, kế hoạch dự án kia một tiếng sau sẽ họp.” Trước hết phải lo cho cái bụng nhỏ của cô gái nhà hắn trước….
Tổng giám đốc dời lại dự án! Mọi người đều thở ra, chỉ có Thiên Điềm mặt đã xám như tro tàn rồi! Tổng giám đốc trước nay công tư rõ ràng, nay lại bất phân thị phi. Đây là làm trễ nãy tiến độ công việc! Chẳng phải trước đây tổng giám đốc ghét nhất người như vậy? Cô không phục, nhưng lại không dám nói !
Ước chừng mười lăm phút sau, Lãnh Ngạo mang một đĩa bánh ngọt Black Forest kiểu Đức quay về, lại nhìn cô ủ rũ nằm trên ghế dài, sức ăn của cô gái này ngày càng lớn rồi, chỉ mới một lúc mà lại đói!
Lãnh Ngạo ngồi xuống, ôm cô đặt vào ngực mình sau đó múc một muỗng bánh đến trước mặt cô lại bị Thiên Tuyết đẩy ra.
Thiên Tuyết mặc dù hai mí mắt sắp dính vào nhau rồi nhưng lại cảm thấy bỗng dưng muốn đùa. Cô liền quỳ lên đùi hắn, một tay vòng qua cổ hắn, tay còn lại liền trên đầu hắn nhổ xuống vài cọng tóc. Sau đó một mình khanh khách cười.
“Tuyết Nhi!” Lãnh Ngạo cảnh cáo một tiếng, sau đó lại lần nữa đưa đồ ăn đến trước miệng cô, Thiên Tuyết lại ngoảnh đầu đi, vùi vào vai hắn tránh né. "Em buồn ngủ, em muốn ngủ!"
Lãnh Ngạo hừ một tiếng, lúc nãy hắn hỏi rõ ràng cô nói mình đói đấy! Cô trước giờ quả thật không xem hắn ra gì mà, chỉ gật đầu cho có lệ! Bàn tay to vỗ lên mông cô, ý bảo cô ngoan ngoãn. Sau đó lại kéo cô đàng hoàng ngồi xuống.
Thiên Tuyết lần này rất tốt, há miệng ăn vô cùng phối hợp. Hắn cho cô bao nhiêu thì cô ăn hết bấy nhiêu. Hết rồi vẫn long lanh mắt nhìn hắn.
“Em ăn hết rồi!” Lãnh Ngạo đưa cái đĩa đến trước mặt cô, biểu thị không còn gì để ăn nữa cô liền uất ức. “Muốn ăn, Ngạo, chúng ta ăn!”
“Không thể!” Lãnh Ngạo nhất quyết từ chối. Cô càng ngày càng cứng đầu. Hiện giờ ngay cả cơm cũng không muốn ăn, chỉ suốt ngày ăn vặt. Nếu cứ như vậy sớm muộn sức khỏe của cô cũng sẽ có vấn đề!
Thiên Tuyết quay qua quay lại vẫn không làm cho hắn để ý được, khói chịu nhích tới nhích lui. Cô muốn ăn mà! Cô muốn ăn cũng không cho cô ăn?
Nhìn cô gái trong ngực không ngừng cong môi bất mãn, ngay cả chân mày nhỏ cũng nhíu lại rồi. Bộ dàng đều là một vẻ 'em vẫn chưa ăn no. Cho em ăn đi' Lãnh Ngạo có chút dở khóc dở cười. Hắn càng ngày càng cảm thấy cô giống như con gái của hắn!
Đối với cô, mềm dẻo cô không nghe, cứng rắn hắn không nỡ!
Cuối cùng vẫn là đầu hàng, mang thêm một khối bánh nữa cho cô
Thiên Tuyết há miệng muốn nói gì đó lại bị Lãnh Ngạo nắm lấy cổ áo kéo cô đi. Chỉ đành bất lực, chép chép miệng vài cái biểu hiện cô không vui.
Diệp Thành đứng bên cạnh chỉ cười cười không nói gì. Đại ca dạy dỗ thật nghiêm!
Văn phòng của nam thần hoàn toàn không thể tin được. Cho dù vào mấy lần cô vẫn cảm thấy cực kì to lớn, hơn nữa không khí dễ chịu, lại mang vẻ huyền bí.
Lãnh Ngạo đặt cô xuống ghế của tổng giám đốc, dặn dò cô một chút. Nhưng lại nhìn ánh mắt đầy sương mù của cô gái này, rõ ràng là hắn nói cái gì cô cũng đều không để trong lòng.
“Đói bụng sao?” Nghĩ một chút vẫn là Lãnh Ngạo hỏi. Nếu để cho bảo bối của hắn đói liền sẽ không tốt!
Thiên Tuyết lại mờ mịt gật đầu, sau đó cọ cọ vào bàn tay to lớn của hắn đang đặt trên mặt mình. Thật buồn ngủ! Buồn ngủ chết cô!
Lãnh Ngạo bất đắc dĩ nhìn mọi người đang có mặt trong phòng “Các người ra ngoài trước, kế hoạch dự án kia một tiếng sau sẽ họp.” Trước hết phải lo cho cái bụng nhỏ của cô gái nhà hắn trước….
Tổng giám đốc dời lại dự án! Mọi người đều thở ra, chỉ có Thiên Điềm mặt đã xám như tro tàn rồi! Tổng giám đốc trước nay công tư rõ ràng, nay lại bất phân thị phi. Đây là làm trễ nãy tiến độ công việc! Chẳng phải trước đây tổng giám đốc ghét nhất người như vậy? Cô không phục, nhưng lại không dám nói !
Ước chừng mười lăm phút sau, Lãnh Ngạo mang một đĩa bánh ngọt Black Forest kiểu Đức quay về, lại nhìn cô ủ rũ nằm trên ghế dài, sức ăn của cô gái này ngày càng lớn rồi, chỉ mới một lúc mà lại đói!
Lãnh Ngạo ngồi xuống, ôm cô đặt vào ngực mình sau đó múc một muỗng bánh đến trước mặt cô lại bị Thiên Tuyết đẩy ra.
Thiên Tuyết mặc dù hai mí mắt sắp dính vào nhau rồi nhưng lại cảm thấy bỗng dưng muốn đùa. Cô liền quỳ lên đùi hắn, một tay vòng qua cổ hắn, tay còn lại liền trên đầu hắn nhổ xuống vài cọng tóc. Sau đó một mình khanh khách cười.
“Tuyết Nhi!” Lãnh Ngạo cảnh cáo một tiếng, sau đó lại lần nữa đưa đồ ăn đến trước miệng cô, Thiên Tuyết lại ngoảnh đầu đi, vùi vào vai hắn tránh né. "Em buồn ngủ, em muốn ngủ!"
Lãnh Ngạo hừ một tiếng, lúc nãy hắn hỏi rõ ràng cô nói mình đói đấy! Cô trước giờ quả thật không xem hắn ra gì mà, chỉ gật đầu cho có lệ! Bàn tay to vỗ lên mông cô, ý bảo cô ngoan ngoãn. Sau đó lại kéo cô đàng hoàng ngồi xuống.
Thiên Tuyết lần này rất tốt, há miệng ăn vô cùng phối hợp. Hắn cho cô bao nhiêu thì cô ăn hết bấy nhiêu. Hết rồi vẫn long lanh mắt nhìn hắn.
“Em ăn hết rồi!” Lãnh Ngạo đưa cái đĩa đến trước mặt cô, biểu thị không còn gì để ăn nữa cô liền uất ức. “Muốn ăn, Ngạo, chúng ta ăn!”
“Không thể!” Lãnh Ngạo nhất quyết từ chối. Cô càng ngày càng cứng đầu. Hiện giờ ngay cả cơm cũng không muốn ăn, chỉ suốt ngày ăn vặt. Nếu cứ như vậy sớm muộn sức khỏe của cô cũng sẽ có vấn đề!
Thiên Tuyết quay qua quay lại vẫn không làm cho hắn để ý được, khói chịu nhích tới nhích lui. Cô muốn ăn mà! Cô muốn ăn cũng không cho cô ăn?
Nhìn cô gái trong ngực không ngừng cong môi bất mãn, ngay cả chân mày nhỏ cũng nhíu lại rồi. Bộ dàng đều là một vẻ 'em vẫn chưa ăn no. Cho em ăn đi' Lãnh Ngạo có chút dở khóc dở cười. Hắn càng ngày càng cảm thấy cô giống như con gái của hắn!
Đối với cô, mềm dẻo cô không nghe, cứng rắn hắn không nỡ!
Cuối cùng vẫn là đầu hàng, mang thêm một khối bánh nữa cho cô
Tác giả :
Mộc Tử Anh