Trùng Sinh Thiên Tuyết
Chương 96
Thiên Tuyết hít mũi một cái, suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn hắn: "Chuyện này không thể bỏ qua như vậy. Mới vừa rồi anh đánh em thì sao, rất khí thế, đây chính là bạo lực, về sau tạo thành thói quen thì phải làm sao? Em cũng không đánh lại anh, chẳng phải là chờ bị đá thật thê thảm?”
Có chết cô cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, nhất định! Không thể mất mặt như vậy, dù sao cũng phải vớt lại chút tự tôn cuối cùng.
Lãnh Ngạo nói: "Anh chỉ đánh hai tát tay, mông nhỏ của em thịt dày, thực đau như vậy sao! Hay là để anh xoa xoa cho em, nếu thực sự không được, anh hôn......”
“Đủ rồi! Không nói, không nói nữa. Em bỏ qua, bỏ qua!” Thiên Tuyết không chịu được xua xua tay. Muốn đẩy hắn qua nơi khác. Ô ô… cô chắc chắn sau này sẽ còn bị hắn ức hiếp!
“Sao vậy?” Lãnh Ngạo tỏ vẻ vô tội hỏi.
“Anh…anh buông em ra.” Thiên Tuyết lắp bắp đáp lại.
Lãnh Ngạo cười hôn lên mũi cô một cái: “Ôm thêm một chút nữa.”
“Anh…để em mặc quần áo vào rồi hãy nói.” Thiên Tuyết đỏ mặt. Mặc dù chuyện đó là cô chủ động, nhưng hắn phải biết cô là vô tình, không thể chiếm tiện nghi cô được. Thiên Tuyết vừa nghĩ, vừa nhìn lại bản thân. Thôi được rồi, mặc dù người chiếm tiện nghi là cô, nhưng hắn cũng phải biết cho cô chút mặt mũi chút mới được chứ.
Lãnh Ngạo nhếch miệng cười gian: “Sờ em cũng đã sờ, bây giờ còn xấu hổ làm gì.”
“Anh…anh câm miệng.” Thiên Tuyết túng quẫn đưa tay lên bịt miệng hắn lại.
“Sao vậy, chẳng phải lúc nãy chúng ta chơi rất vui sao?” Hắn vừa nói, vừa liếm vào lòng bàn tay của Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết giật mình rụt tay lại, cảm giác như chụp phải lửa nóng. Con mẹ nó, vui cái đầu anh đó! Chỉ có hắn thoải mái!
Thiên Tuyết thẹn quá hóa giận, đá mạnh vào chân Lãnh Ngạo, vùng vẫy hòng thoát khỏi ma trảo của hắn, nhưng chưa phản kháng được bao lâu, cô liền cảm thấy một vật cứng rắn cọ xát vào bụng mình. Thiên Tuyết đứng hình, ngẩng đầu nhìn lên Lãnh Ngạo, người đang có vẻ rất cực lực khắc chế xúc động.
Cô bối rối, không biết phải làm thế nào. Hắn vẫn ôm chặt cô, cô trốn đi không được, mà cứ thế này lại không xong. Không lâu sau, hắn cúi xuống, thầm thì bên tai cô: “Giúp anh lần nữa nhé?”
Thiên Tuyết mặt đỏ đến mức có thể cắt ra máu, cô cúi đầu, một lát sau mới khẽ gật một cái. Cái gì nên làm cũng đã làm. Có lần thứ nhất cũng sẽ có lần thứ hai. Cô làm được rồi còn gì!
Lãnh Ngạo tâm tình bỗng chốc tốt hơn rất nhiều, ngay tức khắc cầm lấy tay cô áp lên bộ bị kiêu ngạo của mình, giúp chính mình thôi.
--- ------Ấy da, thịt đâu rồi ta? --- ------ ------
Thỏa mãn khiến tâm tình người ta tốt lên. Lãnh Ngạo rất có tâm trạng ôm Thiên Tuyết đến công ty, bỗng nhiên hắn nghĩ cuộc sống cũng không đến nỗi tệ!
Thiên Tuyết tỉnh dậy đã là chuyện của một giờ sau. Nếu như thức sớm chút nữa cô liền nghe thấy tin đồn đặc sắc bên ngoài. Đủ thứ bát quái.
Thử hỏi bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc anh minh thần võ của mình thế nhưng hôm nay đến công ty mang theo một cô gái. Hơn nữa lúc bọn họ chuẩn bị nghi thức chào của mình cũng bị chặn lại. Chỉ thấy nam thần của bọn họ ra hiệu suỵt một cái. Sau đó ngang nhiên mang cô vào! Bao nhiêu con mắt rớt xuống cũng không có cách nào lượm lại được!
Nhưng bây giờ cô nào có thời gian lo cho chuyện đó, tay của cô…Hình như rút gân rồi!
Cầm thú!
Có chết cô cũng sẽ không bỏ qua chuyện này, nhất định! Không thể mất mặt như vậy, dù sao cũng phải vớt lại chút tự tôn cuối cùng.
Lãnh Ngạo nói: "Anh chỉ đánh hai tát tay, mông nhỏ của em thịt dày, thực đau như vậy sao! Hay là để anh xoa xoa cho em, nếu thực sự không được, anh hôn......”
“Đủ rồi! Không nói, không nói nữa. Em bỏ qua, bỏ qua!” Thiên Tuyết không chịu được xua xua tay. Muốn đẩy hắn qua nơi khác. Ô ô… cô chắc chắn sau này sẽ còn bị hắn ức hiếp!
“Sao vậy?” Lãnh Ngạo tỏ vẻ vô tội hỏi.
“Anh…anh buông em ra.” Thiên Tuyết lắp bắp đáp lại.
Lãnh Ngạo cười hôn lên mũi cô một cái: “Ôm thêm một chút nữa.”
“Anh…để em mặc quần áo vào rồi hãy nói.” Thiên Tuyết đỏ mặt. Mặc dù chuyện đó là cô chủ động, nhưng hắn phải biết cô là vô tình, không thể chiếm tiện nghi cô được. Thiên Tuyết vừa nghĩ, vừa nhìn lại bản thân. Thôi được rồi, mặc dù người chiếm tiện nghi là cô, nhưng hắn cũng phải biết cho cô chút mặt mũi chút mới được chứ.
Lãnh Ngạo nhếch miệng cười gian: “Sờ em cũng đã sờ, bây giờ còn xấu hổ làm gì.”
“Anh…anh câm miệng.” Thiên Tuyết túng quẫn đưa tay lên bịt miệng hắn lại.
“Sao vậy, chẳng phải lúc nãy chúng ta chơi rất vui sao?” Hắn vừa nói, vừa liếm vào lòng bàn tay của Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết giật mình rụt tay lại, cảm giác như chụp phải lửa nóng. Con mẹ nó, vui cái đầu anh đó! Chỉ có hắn thoải mái!
Thiên Tuyết thẹn quá hóa giận, đá mạnh vào chân Lãnh Ngạo, vùng vẫy hòng thoát khỏi ma trảo của hắn, nhưng chưa phản kháng được bao lâu, cô liền cảm thấy một vật cứng rắn cọ xát vào bụng mình. Thiên Tuyết đứng hình, ngẩng đầu nhìn lên Lãnh Ngạo, người đang có vẻ rất cực lực khắc chế xúc động.
Cô bối rối, không biết phải làm thế nào. Hắn vẫn ôm chặt cô, cô trốn đi không được, mà cứ thế này lại không xong. Không lâu sau, hắn cúi xuống, thầm thì bên tai cô: “Giúp anh lần nữa nhé?”
Thiên Tuyết mặt đỏ đến mức có thể cắt ra máu, cô cúi đầu, một lát sau mới khẽ gật một cái. Cái gì nên làm cũng đã làm. Có lần thứ nhất cũng sẽ có lần thứ hai. Cô làm được rồi còn gì!
Lãnh Ngạo tâm tình bỗng chốc tốt hơn rất nhiều, ngay tức khắc cầm lấy tay cô áp lên bộ bị kiêu ngạo của mình, giúp chính mình thôi.
--- ------Ấy da, thịt đâu rồi ta? --- ------ ------
Thỏa mãn khiến tâm tình người ta tốt lên. Lãnh Ngạo rất có tâm trạng ôm Thiên Tuyết đến công ty, bỗng nhiên hắn nghĩ cuộc sống cũng không đến nỗi tệ!
Thiên Tuyết tỉnh dậy đã là chuyện của một giờ sau. Nếu như thức sớm chút nữa cô liền nghe thấy tin đồn đặc sắc bên ngoài. Đủ thứ bát quái.
Thử hỏi bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc anh minh thần võ của mình thế nhưng hôm nay đến công ty mang theo một cô gái. Hơn nữa lúc bọn họ chuẩn bị nghi thức chào của mình cũng bị chặn lại. Chỉ thấy nam thần của bọn họ ra hiệu suỵt một cái. Sau đó ngang nhiên mang cô vào! Bao nhiêu con mắt rớt xuống cũng không có cách nào lượm lại được!
Nhưng bây giờ cô nào có thời gian lo cho chuyện đó, tay của cô…Hình như rút gân rồi!
Cầm thú!
Tác giả :
Mộc Tử Anh