Trùng Sinh Thiên Tuyết
Chương 80
“Ừ.” Lãnh Ngạo một bộ dáng tất cả đều không có việc gì. Dù sao cũng chỉ là một dự án nho nhỏ, mất đi cũng tiếc. Chỉ là bảo bối của hắn đã lên tiếng nói không thích hắn làm sao có thể làm tiếp đây!
"Anh không có gì thắc mắc sao?” Thiên Tuyết chớp chớp mắt nhìn nam nhân tuấn tú này, thật sự không biết nói thế nào. Cô chỉ nói một cái hắn liền làm? Như vậy lỡ như sau này lỗ nặng thì biết thế nào đây? Bán cô đi cũng không đủ để trả….
Lãnh Ngạo phất tay một cái, ý bảo Kỷ Giản lui đi, bản thân lại nhéo nhéo má của cô. Thắc mắc cái gì? Chỉ cần cô vui là được rồi!
Thấy người kia không để ý đến mình Thiên Tuyết liền nói một mình: “Thật ra tại vùng XX kia sẽ xảy ra một trận địa chấn lớn, ngay cả báo động cơ bản cũng không có, đơn giản là bởi vì không phát hiện được. Sau này nơi đó sẽ bị chia thành nhiều vùng đất nhỏ tách rời nhau, muốn dùng làm cái gì cũng đều không thể! Ngay cả tổn thất về tài sản và nhân lực cũng đã rất khủng bố a…Chắc chắn sẽ mất không ít!” Cô cứ như vậy thao thao bất tuyệt về chỗ hiểm của dự án này.
Chẳng phải đây cũng là khó khăn mà Hoàng Phong gặp phải sao? Thế nào lại rơi xuống người Lãnh Ngạo? Cô nhớ sau lần này Hoàng Phong sẽ tuột dốc thê thảm trong gia tộc Modiet, sau đó mới tiếp tục được cứu nhờ bắt được một dự án béo bở từ trên trời rơi xuống đi!
Nhưng mà đây có được xem là cô đã tiết lộ thiên cơ? Hì hì , tiết lộ thì tiết lộ, thay đổi thì thay đổi, đến đâu thì đến đó. Cô tuyệt đối không sợ!
Lãnh Ngạo đăm chiêu nhìn cô gái trước mắt, chỉ thấy cô cầm lấy bàn tay của hắn đùa giỡn, điệu bộ thật vui vẻ. Quả nhiên cô gái nhỏ của hắn hảo thần bí! Nhưng mà hắn không muốn ép buộc cô, khi nào cô muốn giải thích thì tự nhiên sẽ cùng hắn nói! Hơn nữa thật sự có người mà Lãnh Ngạohắn hỏi không được sao?
Kỷ Giản sau khi đem đồ ăn đặt lên bàn rộng lớn kia liền cúi đầu chờ phân phó kế tiếp. Cô thật sự hi vọng tổng giám đốc sẽ không đuổi cô ra ngoài. Nếu vậy trong này cô làm sao đề phòng tiện nhân kia đây? Tổng giám đốc chỉ là lúc này thần trí không minh mẫn. Cô nhất định làm cho ngài nhận ra ai mới là người nên ở bên cạnh ngài!
“Ra ngoài!’” Lãnh Ngạo hờ hững tuyên bố một tiếng liền mở nắp, cầm bánh đưa lên tận miệng Thiên Tuyết. Hi vọng cô sẽ thích ăn thứ này…
Đợi đến khi cửa đóng lại, Thiên Tuyết mới cảm khái một câu…
“Mỹ nữ!”.
“Nhìn như vậy làm gì? Cô ta dễ xem hơn em sao?” Lãnh Ngạo cốc trán cô một cái, thật muốn làm cho cô gái này tỉnh ra.
Mĩ thực tới miệng, Thiên Tuyết nào còn để ý đến Kỷ Giản. Há miệng cắn lấy, trong lúc lơ đãng liếm lấy ngón tay của Lãnh Ngạo làm cho hắn run lên một chút, đôi mắt lóe lóe, sau đó lại tiếp tục uy cô, chốc chốc lại thuận tay lau khóe miệng của cô, nhân lúc không ai để ý, đưa ngón tay đến bên môi, liếm một chút, hương vị … thật ngon.
Thiên Tuyết thật sự không để ý lắm. Người ta nói đúng. Tập mãi thành quen! Cô hiện giờ rất có sức đề kháng với Lãnh Ngạo a…sẽ không một chút liền ngại ngùng!
Sau khi ăn xong,vui vẻ vuốt bụng mình một hồi liền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô nhiều hơn một bàn tay. Này, đưa tay cho cô làm gì? Bẩn thì đi rửa….
“Liếm!” Lãnh Ngạo không mặn không lạt thốt ra một câu. Thiên tuyết quả thật ngây người!
“Anh…ừm, ý em là anh muốn ..ách cái gì?” Thiên tuyết cười cười bất động thanh sắc đẩy đẩy bàn tay trước mặt mình ra một chút, chính mình liền chuẩn bị kĩ càng. Chỉ cần không ổn cô liền bỏ của chạy lấy người!
“Tuyết Nhi, ngoan, há miệng!” Lãnh Ngạo thật sự một bộ dáng không có gì, còn cùng cô dỗ ngọt. Nếu như Thiên Tuyết không nghe câu trước đó của hắn cô liền nhất định bị hắn lừa đi!
Lãnh Ngạo mặc kệ cô nghĩ thế nào, dùng sức ở eo cô không mạnh không nhẹ nhéo một cái, Thiên tuyết liền hô nhỏ. Hắn rất nhanh mang ngón tay bỏ vào trong miệng cô.
Ừm khoang miệng cô ấm ấm, nóng nóng…rất thoải mái. Hắn liền như vậy chơi đùa cùng lưỡi của cô. Mặc cô cô đẩy ra mấy đều mặt dày lại.
Thiên Tuyết quả thật tức giận chỉ thiếu điều thổ huyết liền cắn xuống ngón tay hắn một cái, vị tanh cứ như vậy lan tỏa trong miệng. Tên điên này! Cư nhiên bị cắn chứ không chịu ra ngoài!
Lãnh Ngạo cảm thấy đủ rồi, luyến tiếc tùy tiện mang ngón tay ra, đối với tức giận của cô đều cười cười xem như không thấy, còn vô cùng có tinh thần dỗ cô. Đến khi Thiên Tuyết ngủ rồi hắn mới ra ngoài!
"Anh không có gì thắc mắc sao?” Thiên Tuyết chớp chớp mắt nhìn nam nhân tuấn tú này, thật sự không biết nói thế nào. Cô chỉ nói một cái hắn liền làm? Như vậy lỡ như sau này lỗ nặng thì biết thế nào đây? Bán cô đi cũng không đủ để trả….
Lãnh Ngạo phất tay một cái, ý bảo Kỷ Giản lui đi, bản thân lại nhéo nhéo má của cô. Thắc mắc cái gì? Chỉ cần cô vui là được rồi!
Thấy người kia không để ý đến mình Thiên Tuyết liền nói một mình: “Thật ra tại vùng XX kia sẽ xảy ra một trận địa chấn lớn, ngay cả báo động cơ bản cũng không có, đơn giản là bởi vì không phát hiện được. Sau này nơi đó sẽ bị chia thành nhiều vùng đất nhỏ tách rời nhau, muốn dùng làm cái gì cũng đều không thể! Ngay cả tổn thất về tài sản và nhân lực cũng đã rất khủng bố a…Chắc chắn sẽ mất không ít!” Cô cứ như vậy thao thao bất tuyệt về chỗ hiểm của dự án này.
Chẳng phải đây cũng là khó khăn mà Hoàng Phong gặp phải sao? Thế nào lại rơi xuống người Lãnh Ngạo? Cô nhớ sau lần này Hoàng Phong sẽ tuột dốc thê thảm trong gia tộc Modiet, sau đó mới tiếp tục được cứu nhờ bắt được một dự án béo bở từ trên trời rơi xuống đi!
Nhưng mà đây có được xem là cô đã tiết lộ thiên cơ? Hì hì , tiết lộ thì tiết lộ, thay đổi thì thay đổi, đến đâu thì đến đó. Cô tuyệt đối không sợ!
Lãnh Ngạo đăm chiêu nhìn cô gái trước mắt, chỉ thấy cô cầm lấy bàn tay của hắn đùa giỡn, điệu bộ thật vui vẻ. Quả nhiên cô gái nhỏ của hắn hảo thần bí! Nhưng mà hắn không muốn ép buộc cô, khi nào cô muốn giải thích thì tự nhiên sẽ cùng hắn nói! Hơn nữa thật sự có người mà Lãnh Ngạohắn hỏi không được sao?
Kỷ Giản sau khi đem đồ ăn đặt lên bàn rộng lớn kia liền cúi đầu chờ phân phó kế tiếp. Cô thật sự hi vọng tổng giám đốc sẽ không đuổi cô ra ngoài. Nếu vậy trong này cô làm sao đề phòng tiện nhân kia đây? Tổng giám đốc chỉ là lúc này thần trí không minh mẫn. Cô nhất định làm cho ngài nhận ra ai mới là người nên ở bên cạnh ngài!
“Ra ngoài!’” Lãnh Ngạo hờ hững tuyên bố một tiếng liền mở nắp, cầm bánh đưa lên tận miệng Thiên Tuyết. Hi vọng cô sẽ thích ăn thứ này…
Đợi đến khi cửa đóng lại, Thiên Tuyết mới cảm khái một câu…
“Mỹ nữ!”.
“Nhìn như vậy làm gì? Cô ta dễ xem hơn em sao?” Lãnh Ngạo cốc trán cô một cái, thật muốn làm cho cô gái này tỉnh ra.
Mĩ thực tới miệng, Thiên Tuyết nào còn để ý đến Kỷ Giản. Há miệng cắn lấy, trong lúc lơ đãng liếm lấy ngón tay của Lãnh Ngạo làm cho hắn run lên một chút, đôi mắt lóe lóe, sau đó lại tiếp tục uy cô, chốc chốc lại thuận tay lau khóe miệng của cô, nhân lúc không ai để ý, đưa ngón tay đến bên môi, liếm một chút, hương vị … thật ngon.
Thiên Tuyết thật sự không để ý lắm. Người ta nói đúng. Tập mãi thành quen! Cô hiện giờ rất có sức đề kháng với Lãnh Ngạo a…sẽ không một chút liền ngại ngùng!
Sau khi ăn xong,vui vẻ vuốt bụng mình một hồi liền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô nhiều hơn một bàn tay. Này, đưa tay cho cô làm gì? Bẩn thì đi rửa….
“Liếm!” Lãnh Ngạo không mặn không lạt thốt ra một câu. Thiên tuyết quả thật ngây người!
“Anh…ừm, ý em là anh muốn ..ách cái gì?” Thiên tuyết cười cười bất động thanh sắc đẩy đẩy bàn tay trước mặt mình ra một chút, chính mình liền chuẩn bị kĩ càng. Chỉ cần không ổn cô liền bỏ của chạy lấy người!
“Tuyết Nhi, ngoan, há miệng!” Lãnh Ngạo thật sự một bộ dáng không có gì, còn cùng cô dỗ ngọt. Nếu như Thiên Tuyết không nghe câu trước đó của hắn cô liền nhất định bị hắn lừa đi!
Lãnh Ngạo mặc kệ cô nghĩ thế nào, dùng sức ở eo cô không mạnh không nhẹ nhéo một cái, Thiên tuyết liền hô nhỏ. Hắn rất nhanh mang ngón tay bỏ vào trong miệng cô.
Ừm khoang miệng cô ấm ấm, nóng nóng…rất thoải mái. Hắn liền như vậy chơi đùa cùng lưỡi của cô. Mặc cô cô đẩy ra mấy đều mặt dày lại.
Thiên Tuyết quả thật tức giận chỉ thiếu điều thổ huyết liền cắn xuống ngón tay hắn một cái, vị tanh cứ như vậy lan tỏa trong miệng. Tên điên này! Cư nhiên bị cắn chứ không chịu ra ngoài!
Lãnh Ngạo cảm thấy đủ rồi, luyến tiếc tùy tiện mang ngón tay ra, đối với tức giận của cô đều cười cười xem như không thấy, còn vô cùng có tinh thần dỗ cô. Đến khi Thiên Tuyết ngủ rồi hắn mới ra ngoài!
Tác giả :
Mộc Tử Anh