Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 75: Làm Báo Cáo Cho Thành Ủy
- Ừm.., cái này, Bí thư Lý, để con tôi đến báo cáo với ban lãnh đạo Thành ủy, điều này… có phải hay không có chút đùa. Nếu làm như vậy mà để truyền ra ngoài thì đối với uy tín của anh…
Nhiếp Quốc Uy cũng thật là không ngờ, Lý Chấn Dũng lại có quyết đoán lớn như vậy.
Để một tên tiểu tử mười bảy tuổi tham dự vào việc nghiên cứu xây dựng dự án trọng đại của Bằng Thành, thậm chí, còn có thể thay đổi quyết định của Thành ủy Bằng Thành, điều này nếu truyền ra ngoài, Lý Chấn Dũng sẽ phải chịu trách nhiệm rồi.
Lúc này, Lý Chấn Dũng lại ha ha cười lớn, nhìn Nhiếp Quốc Uy nói:
- Quốc Uy à, chúng ta cũng coi như là bạn bè, nói lời này ra có thể anh không thích nghe. Nhưng anh đấy, cả đời này quá cẩn thận rồi, gánh thì gánh chứ sao, sợ gì nào. Tôi không tin trong tỉnh và Trung ương vì thế mà có thể bãi chức của tôi.
Khi nói lời này, Lý Chấn Dũng đương nhiên là có tự tin và khí phách của ông ta. Thân là Bí thư Thành ủy Bằng Thành, trên đầu còn treo tấm biển Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, chính thức thuộc cấp Thứ trưởng. Đây cũng không phải là việc mà tỉnh Việt Đông có thể quyết định được. Việc điều động và nhậm chức hay miễn chức của Lý Chấn Dũng bắt buộc phải thông qua Ban Tổ chức Trung ương.
Lập tức, Lý Chấn Dũng lấy giọng dứt khoát nói:
- Việc cứ quyết định thế đi, cứ theo lời tôi mà làm, đồng chí Quốc Uy, sau khi anh trở về, cố gắng nói với Chấn Bang. Còn về thời gian thì định là ba giờ chiều ngày mai, phòng hội nghị nhỏ.
…
Hai giờ năm mươi chiều hôm sau.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đến trụ sở làm việc của Thành ủy Bằng Thành.
Ở bên cạnh phòng hội nghị nhỏ tầng trên cùng còn có một phòng nghỉ ngơi. Nơi này bình thường là chỗ nghỉ tạm thời khi ban lãnh đạo thường vụ Thành ủy hội họp.
Giờ phút này, trong phòng hội nghị, tất cả lãnh đạo ban Thường vụ đã lục tục đến phòng họp. Nhiếp Quốc Uy là Phó Bí thư Thành ủy, cũng đã ngồi vào vị trí của mình.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đang ở trong phòng nghỉ ngơi, trong tay nắm chặt xấp tài liệu, đồng thời, trong lòng hắn cũng đang cẩn thận hồi tưởng lại một số thứ.
Giờ đây, tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khẩn trương. Mặc dù nói, cả đời này không những là đã gặp nhiều lãnh đạo cấp tỉnh mà thậm chí, lãnh đạo cấp quốc gia hắn cũng là thường xuyên gặp, còn có cơ hội giao lưu, nhưng lúc đó hắn chỉ được coi là một trong số đám con cháu khác. Còn lần này, cũng coi như là lần xuất hiện đầu tiên của chính hắn trong chốn quan trường.
Mặc dù mục tiêu của Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, đó chính là con đường làm quan, nhưng dù sao thì cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì. Kiếp trước thì không cần nói rồi. Mà kiếp này, hiện giờ có thể nhanh chóng khởi đầu cũng phát triển thoải mái như vậy, cũng là dựa vào việc bản thân hắn đã biết trước tất cả. Nhưng, toàn bộ con đường bước đi trong thể chế này thì hắn lại không có bất kỳ kinh nghiệm gì, cũng không có bất kỳ sự tham khảo nào. Đây là lúc khảo nghiệm bản lĩnh thật sự của Nhiếp Chấn Bang.
- Hít thở sâu, bình tĩnh, không có gì quá lớn cả, coi như là một lần diễn thử trước khi mình bước vào quan trường thôi.
Nhiếp Chấn Bang lẩm bẩm.
Gần tới ba giờ, lúc này, cửa lớn trong phòng nghỉ ngơi mở ra, một người trung niên mỉm cười bước vào, thấy Nhiếp Chấn Bang, người đàn ông trung niên rất khách khí và hòa nhã mỉm cười nói:
- Chấn Bang, bác nghe danh đã lâu rồi, sao thế? Cảm thấy khẩn trương à?
Nhiếp Chấn Bang lần trước cũng đã gặp Lý Chấn Dũng, vào lúc này, hắn cũng vội đứng dậy, mỉm cười nói:
- Chào bác Lý, lo lắng thì có một chút, có điều, cháu tự tin cháu có thể thuyết phục được mọi người.
Lý Chấn Dũng lúc này cũng cười, thân mật vỗ vào vai Nhiếp Chấn Bang, gật đầu nói:
- Được, rất tốt, có tinh thần hăng hái của người trẻ tuổi. Vĩ nhân đã nói rồi, thế giới này là của các bạn, cũng là của chúng ta, xét đến cùng, vẫn là của các cháu đấy. Các cháu đều là mặt trời mọc ban sáng. Cái các cháu cần chính là cảm giác hăng hái, phấn chấn, cái cần chính là tự tin như vậy đó. Chấn Bang, cháu rất tốt, so với thằng nhóc nhà bác đó, giỏi hơn nhiều.
Nói đến đây, Lý Chấn Dũng cười nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Lão Tề, Tào Tháo năm đó nói, sống chết phải như Tôn Trọng Mưu (tức Tôn Quyền, tự Trọng Mưu, hoàng đế đầu tiên của nước Ngô thời Tam Quốc). Bây giờ, tôi lại muốn mượn câu này, sống chết phải như Nhiếp Chấn Bang.
Lão Tề, cũng chính là Phó Bí thư Thành ủy Bằng Thành, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Bằng Thành hiện nay, Tề Ngọc Xương. Chủ tịch Tề đeo một cặp kính rất có phong thái của một học giả. Năm đó, Chủ tịch Tề là Chủ tịch thành phố đầu tiên có học vị thạc sĩ ở trong nước, cũng coi là nhân vật có tiếng tăm.
Lúc này, Chủ tịch Tề cũng cười nói:
- Chấn Bang, Bí thư Lý rất ít khen ngợi người khác. Rất tốt, là một thanh niên giỏi, làm cho tốt vào!
Nhiếp Chấn Bang cũng cười, nói:
- Thời gian cũng sắp rồi, mọi người cùng đi đi!
Lý Chấn Dũng đi đầu tiên, Chủ tịch Tề lúc này cũng kéo khoảng cách nửa bước, Nhiếp Chấn Bang đi theo sau. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ngạc nhiên thán phục, đều nói Chủ tịch Tề là Chủ tịch thành phố theo kiểu học giả, xem ra, cũng không hẳn là vậy. Lúc này, sự chú ý về mặt chi tiết của Chủ tịch Tề lại cho Nhiếp Chấn Bang một bài học sinh động.
Ba người cùng đi vào phòng hội nghị. Lúc này, trong phòng hội nghị, mọi người đang ngồi đều nhìn qua. Lý Chấn Dũng bước đến vị trí chủ vị của mình, sau khi ngồi xuống, lúc này mới cười giới thiệu:
- Các đồng chí, lần này triệu tập mọi người đến họp, nhân vật chính không phải là tôi, mà là đồng chí nhỏ này. Về vấn đề sân bay Bằng Thành, đồng chí Chấn Bang rất có ý tưởng. Tôi cùng Chủ tịch Tề và Phó Bí thư Nhiếp thương lượng một chút, cảm thấy rất có tất yếu để đồng chí Chấn Bang phân tích cho chúng ta một chút về quy hoạch trong tương lai của hàng không và triển vọng tương lai của Bằng Thành.
Nói câu này xong, bên dưới, các Ủy viên thường vụ đều nghị luận nhỏ tiếng. Chiêu này của Lý Chấn Dũng thực sự là quá kinh hãi rồi, một thằng nhóc mới lớn bằng cái nắm tay này thì có thể hiểu gì chứ?
Bên cạnh, Ủy viên thường vụ thành phố Bằng Thành, Trưởng ban Vương của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Thành ủy lúc này lại hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
- Bí thư Lý, đây không phải là mời khách tặng quà, tập làm người lớn đâu. Điều này quan hệ đến sự phát triển tương lai của Bằng Thành, anh không cảm thấy để một đứa trẻ đến giảng bài cho chúng ta là có chút quá mức rồi sao?
- Đúng đấy, đứa trẻ này nhìn dáng dấp mới hai mươi tuổi thôi, còn nhỏ hơn con của tôi, tiểu tử đó nhà tôi, cả ngày đến bóng dáng cũng không nhìn thấy chứ đừng nói là cái khác. Đứa trẻ mới lớn như vậy thì biết gì.
Lại một người phụ họa theo, người nói là Bí thư Cổ, Ủy ban chính trị và pháp luật thành phố Bằng Thành.
Trong hội trường này, không cần nói thì mỗi vị Ủy viên thường vụ đều sẽ sợ Lý Chấn Dũng. Dù sao thì mọi người đều là Ủy viên thường vụ đều có quyền phát ngôn, nếu là hội nghị bình thường thì tất cả mọi người nhất định sẽ không như vậy, nhưng Lý Chấn Dũng mang một người trẻ tuổi vào theo. Điều này ngược lại, không có sự sợ hãi nhiều như vậy.
Bên cạnh, Chủ tịch Tề lại ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- Các đồng chí, yên tĩnh một chút. Ban đầu, đối với đề nghị này của Bí thư Lý, tôi cũng có hoài nghi, sau đó, tôi cố ý tìm hiểu một chút, đồng chí Nhiếp Chấn Bang thật không đơn giản. Nói ra thì, cậu ấy cũng là hậu bối của các vị, Nhiếp Chấn Bang là con trai của đồng chí Nhiếp Quốc Uy, có thể gọi là con nhà nòi, lại là sinh viên đứng hàng đầu của Đại học thủ đô. Tôi cố ý hỏi thăm qua giáo viên của tôi là Giáo sư Vương, Bí thư Đảng ủy Đại học thủ đô, không ngờ giáo sư đánh giá rất cao đối với Nhiếp Chấn Bang, nói là Hoa Hạ khó có được nhân vật thiên tài như vậy. Tôi nghĩ, nhân cách của Giáo sư Vương là có thể bảo đảm, người có thể đạt được lời đánh giá cao như vậy từ thầy giáo của tôi thì cho dù là một đứa trẻ đi nữa thì đó cũng là một đứa trẻ xuất sắc.
Lúc này, Chủ tịch Vương và Bí thư Cổ liền trầm mặc một chút, trên mặt có chút xấu hổ, dù sao, trước mặt Nhiếp Quốc Uy mà đánh giá con trai ông ta thì thực sự có chút thất lễ.
Lúc này, Lý Chấn Dũng giơ tay ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Chấn Bang, có thể bắt đầu rồi.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, hít sâu một hơi, điềm tĩnh mở miệng nói:
- Các vị trưởng bối, các vị lãnh đạo, rất cảm ơn chính quyền Thành ủy thành phố Bằng Thành có thể cho tôi cơ hội như vậy, Chấn Bang là lớp con cháu, đành phải “múa rìu qua mắt thợ” một lần, nếu nói chỗ nào không ổn, chúng ta lại giao lưu trao đổi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại lấy ra bản đồ khu vực tam giác Chu Giang, treo lên trên tường, lập tức nói:
- Mọi người đều biết đây là bản đồ gì rồi. Xin mời mọi người xem. Trước mắt, cái khu vực mà chúng ta phát triển này, nằm xung quanh thành phố Bằng Thành, bao gồm cả thành phố Đông Loan và mấy thành phố cấp huyện xung quanh khác. Hàng không, có thể nói là một vùng trống không…
Suy nghĩ chủ đề của Nhiếp Chấn Bang mở ra, giống như là nước suối, chảy liên tục không ngừng, từ ưu thế vị trí khu vực này bắt đầu, nhằm vào trong nước hiện nay, phân tích khuynh hướng ngành hàng không của Việt Đông và khuynh hướng ngành hàng không trên quốc tế lúc này trong tầm tay. Chậm rãi mà nói.
Cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang tổng kết nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi cho rằng, Bằng Thành xây dựng một sân bay lớn mang tầm khu vực là hoàn toàn tất yếu. Dựa vào vận tải đường biển, cộng thêm vận chuyển đường bộ và đường sắt hiện nay, nếu xây dựng thêm cảng hàng không thì sẽ giống như chắp thêm đôi cánh cho sự phát triển của Bằng Thành, hình thành lên ưu thế giao thông lập thể đường biển, mặt đất và trên không. Hơn nữa, nếu tiến thẳng tới việc xây dựng sân bay quốc tế thì điều này đối với việc nâng cao danh tiếng trên quốc tế của Bằng Thành, là một tấm danh thiếp của cải cách mở cửa nước ta. Bằng Thành nếu có thể trực tiếp xây dựng sân bay quốc tế thì điều này cũng là một cách nâng cao đối với ảnh hưởng của nước ta. Cảm ơn mọi người.
Cùng với lời nói vừa dứt của Nhiếp Chấn Bang, bên cạnh, Bí thư Cổ lại hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói:
- Vớ vẩn, vớ vẩn hết sức. Một tên tiểu tử còn chưa đủ lông cánh mà cũng dám nói xằng nói bậy.
Lời nói vừa dứt, trong hội trường đều yên lặng, thân là cán bộ lãnh đạo cấp Sở, mặc dù nói là xuất thân cán bộ quân đội chuyển đến, thô lỗ thì có thô lỗ một chút, nhưng trong hội trường này lại nói như vậy rõ ràng có chút không thích hợp rồi.
Nhiếp Quốc Uy cũng thật là không ngờ, Lý Chấn Dũng lại có quyết đoán lớn như vậy.
Để một tên tiểu tử mười bảy tuổi tham dự vào việc nghiên cứu xây dựng dự án trọng đại của Bằng Thành, thậm chí, còn có thể thay đổi quyết định của Thành ủy Bằng Thành, điều này nếu truyền ra ngoài, Lý Chấn Dũng sẽ phải chịu trách nhiệm rồi.
Lúc này, Lý Chấn Dũng lại ha ha cười lớn, nhìn Nhiếp Quốc Uy nói:
- Quốc Uy à, chúng ta cũng coi như là bạn bè, nói lời này ra có thể anh không thích nghe. Nhưng anh đấy, cả đời này quá cẩn thận rồi, gánh thì gánh chứ sao, sợ gì nào. Tôi không tin trong tỉnh và Trung ương vì thế mà có thể bãi chức của tôi.
Khi nói lời này, Lý Chấn Dũng đương nhiên là có tự tin và khí phách của ông ta. Thân là Bí thư Thành ủy Bằng Thành, trên đầu còn treo tấm biển Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, chính thức thuộc cấp Thứ trưởng. Đây cũng không phải là việc mà tỉnh Việt Đông có thể quyết định được. Việc điều động và nhậm chức hay miễn chức của Lý Chấn Dũng bắt buộc phải thông qua Ban Tổ chức Trung ương.
Lập tức, Lý Chấn Dũng lấy giọng dứt khoát nói:
- Việc cứ quyết định thế đi, cứ theo lời tôi mà làm, đồng chí Quốc Uy, sau khi anh trở về, cố gắng nói với Chấn Bang. Còn về thời gian thì định là ba giờ chiều ngày mai, phòng hội nghị nhỏ.
…
Hai giờ năm mươi chiều hôm sau.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã đến trụ sở làm việc của Thành ủy Bằng Thành.
Ở bên cạnh phòng hội nghị nhỏ tầng trên cùng còn có một phòng nghỉ ngơi. Nơi này bình thường là chỗ nghỉ tạm thời khi ban lãnh đạo thường vụ Thành ủy hội họp.
Giờ phút này, trong phòng hội nghị, tất cả lãnh đạo ban Thường vụ đã lục tục đến phòng họp. Nhiếp Quốc Uy là Phó Bí thư Thành ủy, cũng đã ngồi vào vị trí của mình.
Nhiếp Chấn Bang lúc này đang ở trong phòng nghỉ ngơi, trong tay nắm chặt xấp tài liệu, đồng thời, trong lòng hắn cũng đang cẩn thận hồi tưởng lại một số thứ.
Giờ đây, tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang cũng có chút khẩn trương. Mặc dù nói, cả đời này không những là đã gặp nhiều lãnh đạo cấp tỉnh mà thậm chí, lãnh đạo cấp quốc gia hắn cũng là thường xuyên gặp, còn có cơ hội giao lưu, nhưng lúc đó hắn chỉ được coi là một trong số đám con cháu khác. Còn lần này, cũng coi như là lần xuất hiện đầu tiên của chính hắn trong chốn quan trường.
Mặc dù mục tiêu của Nhiếp Chấn Bang rất rõ ràng, đó chính là con đường làm quan, nhưng dù sao thì cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì. Kiếp trước thì không cần nói rồi. Mà kiếp này, hiện giờ có thể nhanh chóng khởi đầu cũng phát triển thoải mái như vậy, cũng là dựa vào việc bản thân hắn đã biết trước tất cả. Nhưng, toàn bộ con đường bước đi trong thể chế này thì hắn lại không có bất kỳ kinh nghiệm gì, cũng không có bất kỳ sự tham khảo nào. Đây là lúc khảo nghiệm bản lĩnh thật sự của Nhiếp Chấn Bang.
- Hít thở sâu, bình tĩnh, không có gì quá lớn cả, coi như là một lần diễn thử trước khi mình bước vào quan trường thôi.
Nhiếp Chấn Bang lẩm bẩm.
Gần tới ba giờ, lúc này, cửa lớn trong phòng nghỉ ngơi mở ra, một người trung niên mỉm cười bước vào, thấy Nhiếp Chấn Bang, người đàn ông trung niên rất khách khí và hòa nhã mỉm cười nói:
- Chấn Bang, bác nghe danh đã lâu rồi, sao thế? Cảm thấy khẩn trương à?
Nhiếp Chấn Bang lần trước cũng đã gặp Lý Chấn Dũng, vào lúc này, hắn cũng vội đứng dậy, mỉm cười nói:
- Chào bác Lý, lo lắng thì có một chút, có điều, cháu tự tin cháu có thể thuyết phục được mọi người.
Lý Chấn Dũng lúc này cũng cười, thân mật vỗ vào vai Nhiếp Chấn Bang, gật đầu nói:
- Được, rất tốt, có tinh thần hăng hái của người trẻ tuổi. Vĩ nhân đã nói rồi, thế giới này là của các bạn, cũng là của chúng ta, xét đến cùng, vẫn là của các cháu đấy. Các cháu đều là mặt trời mọc ban sáng. Cái các cháu cần chính là cảm giác hăng hái, phấn chấn, cái cần chính là tự tin như vậy đó. Chấn Bang, cháu rất tốt, so với thằng nhóc nhà bác đó, giỏi hơn nhiều.
Nói đến đây, Lý Chấn Dũng cười nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Lão Tề, Tào Tháo năm đó nói, sống chết phải như Tôn Trọng Mưu (tức Tôn Quyền, tự Trọng Mưu, hoàng đế đầu tiên của nước Ngô thời Tam Quốc). Bây giờ, tôi lại muốn mượn câu này, sống chết phải như Nhiếp Chấn Bang.
Lão Tề, cũng chính là Phó Bí thư Thành ủy Bằng Thành, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Bằng Thành hiện nay, Tề Ngọc Xương. Chủ tịch Tề đeo một cặp kính rất có phong thái của một học giả. Năm đó, Chủ tịch Tề là Chủ tịch thành phố đầu tiên có học vị thạc sĩ ở trong nước, cũng coi là nhân vật có tiếng tăm.
Lúc này, Chủ tịch Tề cũng cười nói:
- Chấn Bang, Bí thư Lý rất ít khen ngợi người khác. Rất tốt, là một thanh niên giỏi, làm cho tốt vào!
Nhiếp Chấn Bang cũng cười, nói:
- Thời gian cũng sắp rồi, mọi người cùng đi đi!
Lý Chấn Dũng đi đầu tiên, Chủ tịch Tề lúc này cũng kéo khoảng cách nửa bước, Nhiếp Chấn Bang đi theo sau. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút ngạc nhiên thán phục, đều nói Chủ tịch Tề là Chủ tịch thành phố theo kiểu học giả, xem ra, cũng không hẳn là vậy. Lúc này, sự chú ý về mặt chi tiết của Chủ tịch Tề lại cho Nhiếp Chấn Bang một bài học sinh động.
Ba người cùng đi vào phòng hội nghị. Lúc này, trong phòng hội nghị, mọi người đang ngồi đều nhìn qua. Lý Chấn Dũng bước đến vị trí chủ vị của mình, sau khi ngồi xuống, lúc này mới cười giới thiệu:
- Các đồng chí, lần này triệu tập mọi người đến họp, nhân vật chính không phải là tôi, mà là đồng chí nhỏ này. Về vấn đề sân bay Bằng Thành, đồng chí Chấn Bang rất có ý tưởng. Tôi cùng Chủ tịch Tề và Phó Bí thư Nhiếp thương lượng một chút, cảm thấy rất có tất yếu để đồng chí Chấn Bang phân tích cho chúng ta một chút về quy hoạch trong tương lai của hàng không và triển vọng tương lai của Bằng Thành.
Nói câu này xong, bên dưới, các Ủy viên thường vụ đều nghị luận nhỏ tiếng. Chiêu này của Lý Chấn Dũng thực sự là quá kinh hãi rồi, một thằng nhóc mới lớn bằng cái nắm tay này thì có thể hiểu gì chứ?
Bên cạnh, Ủy viên thường vụ thành phố Bằng Thành, Trưởng ban Vương của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Thành ủy lúc này lại hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói:
- Bí thư Lý, đây không phải là mời khách tặng quà, tập làm người lớn đâu. Điều này quan hệ đến sự phát triển tương lai của Bằng Thành, anh không cảm thấy để một đứa trẻ đến giảng bài cho chúng ta là có chút quá mức rồi sao?
- Đúng đấy, đứa trẻ này nhìn dáng dấp mới hai mươi tuổi thôi, còn nhỏ hơn con của tôi, tiểu tử đó nhà tôi, cả ngày đến bóng dáng cũng không nhìn thấy chứ đừng nói là cái khác. Đứa trẻ mới lớn như vậy thì biết gì.
Lại một người phụ họa theo, người nói là Bí thư Cổ, Ủy ban chính trị và pháp luật thành phố Bằng Thành.
Trong hội trường này, không cần nói thì mỗi vị Ủy viên thường vụ đều sẽ sợ Lý Chấn Dũng. Dù sao thì mọi người đều là Ủy viên thường vụ đều có quyền phát ngôn, nếu là hội nghị bình thường thì tất cả mọi người nhất định sẽ không như vậy, nhưng Lý Chấn Dũng mang một người trẻ tuổi vào theo. Điều này ngược lại, không có sự sợ hãi nhiều như vậy.
Bên cạnh, Chủ tịch Tề lại ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- Các đồng chí, yên tĩnh một chút. Ban đầu, đối với đề nghị này của Bí thư Lý, tôi cũng có hoài nghi, sau đó, tôi cố ý tìm hiểu một chút, đồng chí Nhiếp Chấn Bang thật không đơn giản. Nói ra thì, cậu ấy cũng là hậu bối của các vị, Nhiếp Chấn Bang là con trai của đồng chí Nhiếp Quốc Uy, có thể gọi là con nhà nòi, lại là sinh viên đứng hàng đầu của Đại học thủ đô. Tôi cố ý hỏi thăm qua giáo viên của tôi là Giáo sư Vương, Bí thư Đảng ủy Đại học thủ đô, không ngờ giáo sư đánh giá rất cao đối với Nhiếp Chấn Bang, nói là Hoa Hạ khó có được nhân vật thiên tài như vậy. Tôi nghĩ, nhân cách của Giáo sư Vương là có thể bảo đảm, người có thể đạt được lời đánh giá cao như vậy từ thầy giáo của tôi thì cho dù là một đứa trẻ đi nữa thì đó cũng là một đứa trẻ xuất sắc.
Lúc này, Chủ tịch Vương và Bí thư Cổ liền trầm mặc một chút, trên mặt có chút xấu hổ, dù sao, trước mặt Nhiếp Quốc Uy mà đánh giá con trai ông ta thì thực sự có chút thất lễ.
Lúc này, Lý Chấn Dũng giơ tay ra hiệu cho Nhiếp Chấn Bang, nói:
- Chấn Bang, có thể bắt đầu rồi.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, hít sâu một hơi, điềm tĩnh mở miệng nói:
- Các vị trưởng bối, các vị lãnh đạo, rất cảm ơn chính quyền Thành ủy thành phố Bằng Thành có thể cho tôi cơ hội như vậy, Chấn Bang là lớp con cháu, đành phải “múa rìu qua mắt thợ” một lần, nếu nói chỗ nào không ổn, chúng ta lại giao lưu trao đổi.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lại lấy ra bản đồ khu vực tam giác Chu Giang, treo lên trên tường, lập tức nói:
- Mọi người đều biết đây là bản đồ gì rồi. Xin mời mọi người xem. Trước mắt, cái khu vực mà chúng ta phát triển này, nằm xung quanh thành phố Bằng Thành, bao gồm cả thành phố Đông Loan và mấy thành phố cấp huyện xung quanh khác. Hàng không, có thể nói là một vùng trống không…
Suy nghĩ chủ đề của Nhiếp Chấn Bang mở ra, giống như là nước suối, chảy liên tục không ngừng, từ ưu thế vị trí khu vực này bắt đầu, nhằm vào trong nước hiện nay, phân tích khuynh hướng ngành hàng không của Việt Đông và khuynh hướng ngành hàng không trên quốc tế lúc này trong tầm tay. Chậm rãi mà nói.
Cuối cùng, Nhiếp Chấn Bang tổng kết nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi cho rằng, Bằng Thành xây dựng một sân bay lớn mang tầm khu vực là hoàn toàn tất yếu. Dựa vào vận tải đường biển, cộng thêm vận chuyển đường bộ và đường sắt hiện nay, nếu xây dựng thêm cảng hàng không thì sẽ giống như chắp thêm đôi cánh cho sự phát triển của Bằng Thành, hình thành lên ưu thế giao thông lập thể đường biển, mặt đất và trên không. Hơn nữa, nếu tiến thẳng tới việc xây dựng sân bay quốc tế thì điều này đối với việc nâng cao danh tiếng trên quốc tế của Bằng Thành, là một tấm danh thiếp của cải cách mở cửa nước ta. Bằng Thành nếu có thể trực tiếp xây dựng sân bay quốc tế thì điều này cũng là một cách nâng cao đối với ảnh hưởng của nước ta. Cảm ơn mọi người.
Cùng với lời nói vừa dứt của Nhiếp Chấn Bang, bên cạnh, Bí thư Cổ lại hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói:
- Vớ vẩn, vớ vẩn hết sức. Một tên tiểu tử còn chưa đủ lông cánh mà cũng dám nói xằng nói bậy.
Lời nói vừa dứt, trong hội trường đều yên lặng, thân là cán bộ lãnh đạo cấp Sở, mặc dù nói là xuất thân cán bộ quân đội chuyển đến, thô lỗ thì có thô lỗ một chút, nhưng trong hội trường này lại nói như vậy rõ ràng có chút không thích hợp rồi.
Tác giả :
Thái Tấn