Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 425: Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy
Nhìn dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại, tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang không khỏi bị kích động, là điện thoại từ thủ đô.
Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ là do người nhà gọi tới, vì người thân tìm mình hoàn toàn có thể thông qua điện thoại di động cá nhân, không cần phải đi theo trình tự chính quy như thế này.
Nhấc ống điện thoại lên, vừa chuẩn bị lên tiếng thì từ đầu dây bên kia đã có một giọng nói cất tiếng:
- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang đấy à? Tôi là Đồng Thế An, Phó cục trưởng cục thư ký, văn phòng Quốc vụ viện đây, căn cứ vào chỉ đạo của lãnh đạo cấp trên, đặc biệt bảo tôi thông báo với đồng chí, nhất định chin giờ sáng ngày 17 tháng 6 này, đến văn phòng Quốc vụ viện báo cáo.
Nhìn qua chiếc đồng hồ trên tay, hôm nay đã là chiều ngày 15 tháng 6, điều này ý nói mình bắt buộc trong ngày mai phải quay về thủ đô ngay. Chuyện gì mà khẩn cấp như vậy nhỉ? Nhiếp Chấn Bang rơi vào trầm tư.
Đối diện, Đồng Thế An có lẽ cảm thấy sự nghi hoặc của Nhiếp Chấn Bang, lập tức lên tiếng giải thích:
- Chuyện gì đi nữa thì cậu cũng đừng đoán bừa, cứ sang bên đấy rồi nói sau, đến lức đó cậu trực tiếp đi tìm chủ nhiệm Trương báo cáo. Ngoài ra chúng ta đã chào hỏi qua Tỉnh ủy Giang Bắc rồi, trong khoảng thời gian này cậu coi như bị tạm thời điều đi hay vẫn ở lại Giang Bắc, mau chuẩn bị đi.
Nói xong, Đồng Thế An cũng nhẹ nhàng mà dứt khoát cúp điện thoại xuống. Chủ nhiệm họ Trương làm việc trong Quốc vụ viện chỉ có một người, đó là Trương Hậu Phác, chủ nhiệm Văn phòng Quốc vụ viện, đây là vị trí cán bộ chính thức. Nghĩ đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi tò mò việc hắn muốn nói tới rốt cục là chuyện gì, tuyệt đối không phải là chuyện xấu, nếu là chuyện gì xấu căn bản cũng không cần phải phiền toái như vậy, một cú điện thoại, Tỉnh ủy Giang Bắc sẽ lập tức có thể hành động ngay.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang nhấc điện thoại, nói:
- Húc Dương, anh đi đặt ngay một vé máy bay ngày mai tới thủ đô. Chuẩn bị xe, tối nay tôi sẽ đi cả đêm sang bên Giang châu.
- Húc Dương, sau khi tôi đi, anh cứ yên tâm công tác, bên cục trưởng Trần và Chủ tịch Tân Thiên phải liên lạc thường xuyên hơn, tình hình thế nào tôi sẽ điện thoại về cho anh. Ở thành phố có chuyện gì cũng phải kịp thời liên lạc ngay với tôi.
Trên đưHoàng Húc Dương..
Hoàng Húc Dương cũng gật gật đầu, chuyện như thế này Hoàng Húc Dương cũng lần đầu gặp phải, có vẻ cũng có chút bối rối, do dự một chút, lên tiếng hỏi:
- Chủ tịch thành phố, lần này sao lại vội vã vậy?
Nhiếp Chấn Bang lắc đầu, thở dài nói:
- Không rõ, lần này là mệnh lệnh trực tiếp từ Quốc vụ viện, chỉ thông báo cho Tỉnh ủy Giang Bắc một tiếng, chuyện cụ thể như thế nào thì cũng chưa rõ. Tuy nhiên theo tôi đoán thì cũng không phải chuyện gì xấu, mọi người cũng không nên luống cuống rơi vào thế bị động, dựa theo bố trí trước đó làm việc cho đến nơi đến chốn là được, người khác cũng sẽ không tìm được điểm yếu gì.
Vào giữa trưa ngày thứ hai, Nhiếp Chấn Bang đã đi ra sân bay tới thủ đô, Nhiếp Gia Dân cũng đã đứng đợi ở bên cửa, trên vai đeo sao vàng lấp lánh quân hàm thượng tá, càng làm cho mọi người xung quanh chú ý.
Ngồi trên xe, người nhà Nhiếp gia cũng mỉm cười nói:
- Chấn Bang, lần này tôi dự đoán phải giao quyền xuống dưới rồi.
Trong quân đội, được phân ra vài bộ phận, một bộ phận đương nhiên là hệ thống bộ đội chủ lực dã chiến, mọi người thường gọi là bộ đội dã chiến. Sau đó là bộ phận hậu cần, bộ phận này thuộc hệ thống bộ đội dân sự, còn một loại nữa chính là hệ thống quân khu tỉnh, phân khu quân đội ở thành thị, bộ phận quân đội này bình thường là quân đội dự bị, ở cùng với một bộ phận nhỏ quân đội quy nạp.
Theo như lời trao quyền xuống dưới mà Nhiếp Gia Dân chính là nói tới bộ phận này, đại bộ phận được trao quyền xuống là bộ phận quân phân khu tư lệnh ở thành phố cấp trực thuộc tỉnh hoặc là bộ phận cán bộ nào đó khác.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười:
- Gia Dân, tiểu tử cậu không phải đầu óc đã rơi đi đâu rồi chứ, quân khu tây bắc đường đường là bộ đội dã chiến, bộ đội chủ lực cậu không làm, lại chạy tới làm trong đội ngũ dân binh, còn cao hứng như vậy.
Nhiếp Gia Dân bấy giờ cũng chỉ hếch mũi cười nhạt:
- Chấn Bang, cái này cậu không biết đâu, đây là ý của ông lão nhà tôi, ông ấy giờ đang ở nhậm chức ở quân khu thủ đô, lại là chức cán bộ trưởng của quân khu. Trong quân đội, có một số việc cũng không giống như cậu nghĩ, hiện tại cấp bậc này của tôi là thăng câp khi làm bộ đội dã chiến, khó tránh khỏi sẽ bị mọi người nghi kỵ, cho nên ông già đã vận động một chút, chuẩn bị bảo tôi đi tỉnh Mân Nam đảm nhiệm phó Tư lệnh quân khu hải quân. Như vậy liên quan đến quân đội đã chuyển tới quân khu Việt Đông, lại là quân khu địa phương, như vậy đã là tránh được nghi ngờ rồi.
- Tiểu tử này, tránh hiềm nghi cũng trở nên cao hứng như vậy, chẳng lẽ trong lòng đã dự tính được phương cách gì đấu lại rồi sao?
Câu nói khiến Nhiếp Chấn Bang bật cười.
Lúc này, Nhiếp Gia Dân cũng bị nói tới hơi ngượng, mỉm cười nói:
- Cách, cũng đang bắt đầu nghĩ đây, tư tưởng khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn, nhưng giờ tôi nghĩ thông rồi, bổn thiếu gia tuổi trẻ tài cao. Lần này tới Vọng Hải cũng vừa lúc quyết định đại sự trong đời, đến lúc đó chờ thêm vài năm ông cụ về hưu, tôi cũng coi như nghỉ, tới khi đó coi như là được nghỉ ngơi rồi.
Nghe nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng cười ha hả:
- Nếu vậy cũng được đấy. Tôi thấy cậu nên suy nghĩ xem mấy tháng nữa tôi phải làm cha rồi, đứa đầu cũng sắp sinh rồi, tiểu tử cậu xếp thời gian lại gấp vậy?
Nhiếp Chấn Bang về thủ đô cũng không báo cho ai biết, sau khi ở nhà nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm hôm sau Nhiếp Chấn Bang lập tức đã tới cửa Quốc vụ viện (Quốc vụ viện).
Sau khi làm thủ tục cấp giấy thông hành ở cổng, trực tiếp tiến vào khu làm việc của Quốc vụ viện, rất nhanh đã tìm ra văn phòng nội các.
Đang ở trước cửa phòng làm việc phòng chủ nhiệm, Nhiếp Chấn Bang gõ cửa rồi đẩy cửa vào, gật đầu chào hỏi:
- Chào đồng chí, xin hỏi chủ nhiệm Trương có ở đây không? Tôi là Nhiếp Chấn Bang ở thành phố Lương Khê.
Tiếng vừa dứt, Trương Hậu Phác cũng từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Trương Hậu Phác liền mỉm cười:
- Chấn Bang đến rồi ư? Sớm vậy sao? Vừa hay bây giờ Thủ tướng đang rảnh, tôi dắt cậu đi qua đó.
Không ngờ Thủ tướng Vân tìm mình, chẳng lẽ là vì tình hình kinh tế khủng hoảng trong năm nay? Trong lòng ngẫm nghĩ một hồi, sau cũng trở nên im lặng, ở cơ quan đầu não Quốc vụ viện như thế này, một cán bộ bình thường, rất có thể là giám đốc sở, nhưng cũng không dám sơ suất, mọi lúc đều phải chú ý hình tượng bản thân.
Dưới sự dẫn đường của Trương Hậu Phác, trực tiếp đi vào văn phòng của Thủ tướng Vân, phòng làm việc mang sắc thái khá cổ điển, treo quốc kỳ và quốc huy, hiển hiện không khí trang trọng của Quốc vụ viện.
Trương Hậu Phác tiến vào được chừng một phút lại đi ra, gật đầu với Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Chấn Bang, vào đi. Thủ tướng đang đợi cậu đó, lần này cậu có thể nở mày nở mặt được rồi.
Tới chức vị này của Trương Hậu Phác đã có thể biết được rất nhiều chuyện, một vài chuyện cũ của Nhiếp Chấn Bang Trương Hậu Phác cũng biết rất rõ. Đương nhiên hiểu tên nhóc này thoạt nhìn qua rất khiêm tốn nhưng đã làm được không ít việc lớn cho quốc gia rồi.
Đi vào văn phòng của Thủ tướng Vân, không đợi Nhiếp Chấn Bang lên tiếng, Thủ tướng Vân đang ngồi trước bàn làm việc lên tiếng trước:
- Chấn Bang đến rồi ư? Ngồi đi, tôi xử lý trước mấy phần tài liệu này.
Nhìn ánh mặt Thủ tướng đỏ bừng, đang trong trạng thái múa bút trên các công văn, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng hơi xúc động, xem tình hình này có lẽ Thủ tướng đã thức suốt đêm làm việc.
Đến cả mức độ này của Thủ tướng và Tổng bí thư, được mất của cá nhân cũng không quá quan trọng nữa, trong lòng bọn họ đều là vì quốc gia, đây chính là ý chí vì nước vì dân.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên đi ra phòng uống nước ở bên ngoài, rót cho Thủ tưởng một ly trà nóng, đi vào trong phòng rồi đặt lên bàn.
Theo lý mà nói hành động này của Nhiếp Chấn Bang thật sự không đúng quy định cho lắm. Là một cấp dưới, hơn nữa lại là một cán bộ cấp địa, trong văn phòng của Thủ tướng tùy ý đi lại, trông ra thể thống gì chứ? Nhưng với bối cảnh và thân phận của Nhiếp Chấn Bang cũng hơi khác một chút, lúc này có thể coi là dùng thân phận con cháu, hậu bối.
Sau một hồi, Thủ tướng Vân cũng buông văn kiện xuống, nâng chén trà lên, uống một ngụm:
- Tiểu tử này, chút là trà của ta, hẳn đã bị cháu uống hết một nửa rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười:
- Thủ tướng, ngài phải chú ý sức khỏe, thức đêm rất có hại cho sức khỏe, ngài đừng vì mấy lá trà mà đau lòng.
Nghe câu nói của Nhiếp Chấn Bang, Thủ tướng Vân bật cười ha hả, sau khi cười xong thì sắc mặt lại ngay lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói rất trịnh trọng:
- Chấn Bang, cháu có biết lần này vì sao ta lại điều động cháu lên đây không? Đông Cảng lúc này đã xảy ra khủng hoảng tài chính rồi, chỉ số HSI của Đông Cảng dao động rất lớn, chỉ e vốn lưu thông quốc tế, nhất là lão hồ ly George Soros, sau khi đã lũng đoạn thị trường tài chính Thái Lan, Indonexia và Đông Doanh, sau lưng đã chuẩn bị động thủ với Đông Cảng của TQ.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Thủ tướng, ngài là vì chuyện của Đông Cảng sao?
Trên mặt Thủ tướng Vân không hề che dấu mà cũng hiện lên ánh nhìn tán tưởng. Lập tức nói:
- Đúng vậy, căn cứ vào sự theo dõi nghiên cứu tình hình kinh tế nước ta hiện nay, phỏng đoán bước đầu là vốn lưu thống quốc tế đã lũng đoạn tư bản Đông Nam Á, đã chuẩn bị kỹ càng để hạ thủ chúng ta. Trước mắt có văn kiện của cháu, có thể nói là suy đoán chuẩn xác, từ Indonexia đến Đông Doanh, lại đến Đông Cảng, suy đoán của cháu đều hết sức chính xác. Lúc này đây, Quốc vụ viện đã hạ quyết tâm, địa vị đặc thù của Đông Cảng phải đảm bảo ở vị trí trọng yếu.
Dừng một chút, thần sắc Thủ tướng Vân trở nên nghiêm trọng:
- Chuyện này tôi đã báo cáo với Tổng bí thư và Nam lão, ý của Nam lão và Tổng bí thư là biến Đông Cảng giống một năm trở về trước, đảm bảo sự ổn định và phồn vinh của Đông Cảng, đảm bảo nhận thức và nâng cao tin tưởng đối với quốc gia.
Biểu thị hình ảnh của xã hội quốc gia ra toàn thế giới, để thế giới thấy được, Quốc vụ viện quốc gia có năng lực, và tin tưởng vào sự phồn vinh của Đông Cảng. Quốc vụ viện đã đưa ra quyết định, không tiếc bất cứ giá nào để giữ gìn được trật tự tài chính của Đông Cảng.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật gật đầu, chuyện này, khi ở kiếp trước, phải làm gì lúc này đây đã tới, cũng sẽ không có thay đổi gì, đây là chuyện tất nhiên phải xảy ra, đưa Đông Cảng về một năm trước đó, nếu nền kinh tế trở nên náo động, danh dự quốc tế của TQ sẽ bị hạ thấp, giống như có thể làm quốc gia bị lùi bước.
Thủ tướng Vân lúc này tiếp tục nói:
- Đương nhiên, vì khủng hoảng tài chính lần này, Quốc vụ viện nhất định phải phái một đội chuyên nghiệp chuyên môn kinh tế tiến vào giữ lấy đặc khu Đông Cảng, đang vào lúc lựa chọn một chuyên gia chỉ huy những cuộc đối đầu vốn đầu tư quốc tế như thế này, chuyên gia của ủy ban cố vấn tài chính quốc gia đã đề cử cháu làm chỉ huy lần này.
Những câu này khiến Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người, ban đầu Nhiếp Chấn Bang cứ cho rằng sẽ điều động mình qua đây tham gia vụ án này, thật không ngờ, không ngờ lại phải đảm đương trọng trách lớn như vậy.
- Thủ tướng!
Nhiếp Chấn Bang vừa mở miệng đã bị Thủ tướng Vân ngăn lại.
Nhiếp Chấn Bang ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ là do người nhà gọi tới, vì người thân tìm mình hoàn toàn có thể thông qua điện thoại di động cá nhân, không cần phải đi theo trình tự chính quy như thế này.
Nhấc ống điện thoại lên, vừa chuẩn bị lên tiếng thì từ đầu dây bên kia đã có một giọng nói cất tiếng:
- Đồng chí Nhiếp Chấn Bang đấy à? Tôi là Đồng Thế An, Phó cục trưởng cục thư ký, văn phòng Quốc vụ viện đây, căn cứ vào chỉ đạo của lãnh đạo cấp trên, đặc biệt bảo tôi thông báo với đồng chí, nhất định chin giờ sáng ngày 17 tháng 6 này, đến văn phòng Quốc vụ viện báo cáo.
Nhìn qua chiếc đồng hồ trên tay, hôm nay đã là chiều ngày 15 tháng 6, điều này ý nói mình bắt buộc trong ngày mai phải quay về thủ đô ngay. Chuyện gì mà khẩn cấp như vậy nhỉ? Nhiếp Chấn Bang rơi vào trầm tư.
Đối diện, Đồng Thế An có lẽ cảm thấy sự nghi hoặc của Nhiếp Chấn Bang, lập tức lên tiếng giải thích:
- Chuyện gì đi nữa thì cậu cũng đừng đoán bừa, cứ sang bên đấy rồi nói sau, đến lức đó cậu trực tiếp đi tìm chủ nhiệm Trương báo cáo. Ngoài ra chúng ta đã chào hỏi qua Tỉnh ủy Giang Bắc rồi, trong khoảng thời gian này cậu coi như bị tạm thời điều đi hay vẫn ở lại Giang Bắc, mau chuẩn bị đi.
Nói xong, Đồng Thế An cũng nhẹ nhàng mà dứt khoát cúp điện thoại xuống. Chủ nhiệm họ Trương làm việc trong Quốc vụ viện chỉ có một người, đó là Trương Hậu Phác, chủ nhiệm Văn phòng Quốc vụ viện, đây là vị trí cán bộ chính thức. Nghĩ đến đó, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi tò mò việc hắn muốn nói tới rốt cục là chuyện gì, tuyệt đối không phải là chuyện xấu, nếu là chuyện gì xấu căn bản cũng không cần phải phiền toái như vậy, một cú điện thoại, Tỉnh ủy Giang Bắc sẽ lập tức có thể hành động ngay.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang nhấc điện thoại, nói:
- Húc Dương, anh đi đặt ngay một vé máy bay ngày mai tới thủ đô. Chuẩn bị xe, tối nay tôi sẽ đi cả đêm sang bên Giang châu.
- Húc Dương, sau khi tôi đi, anh cứ yên tâm công tác, bên cục trưởng Trần và Chủ tịch Tân Thiên phải liên lạc thường xuyên hơn, tình hình thế nào tôi sẽ điện thoại về cho anh. Ở thành phố có chuyện gì cũng phải kịp thời liên lạc ngay với tôi.
Trên đưHoàng Húc Dương..
Hoàng Húc Dương cũng gật gật đầu, chuyện như thế này Hoàng Húc Dương cũng lần đầu gặp phải, có vẻ cũng có chút bối rối, do dự một chút, lên tiếng hỏi:
- Chủ tịch thành phố, lần này sao lại vội vã vậy?
Nhiếp Chấn Bang lắc đầu, thở dài nói:
- Không rõ, lần này là mệnh lệnh trực tiếp từ Quốc vụ viện, chỉ thông báo cho Tỉnh ủy Giang Bắc một tiếng, chuyện cụ thể như thế nào thì cũng chưa rõ. Tuy nhiên theo tôi đoán thì cũng không phải chuyện gì xấu, mọi người cũng không nên luống cuống rơi vào thế bị động, dựa theo bố trí trước đó làm việc cho đến nơi đến chốn là được, người khác cũng sẽ không tìm được điểm yếu gì.
Vào giữa trưa ngày thứ hai, Nhiếp Chấn Bang đã đi ra sân bay tới thủ đô, Nhiếp Gia Dân cũng đã đứng đợi ở bên cửa, trên vai đeo sao vàng lấp lánh quân hàm thượng tá, càng làm cho mọi người xung quanh chú ý.
Ngồi trên xe, người nhà Nhiếp gia cũng mỉm cười nói:
- Chấn Bang, lần này tôi dự đoán phải giao quyền xuống dưới rồi.
Trong quân đội, được phân ra vài bộ phận, một bộ phận đương nhiên là hệ thống bộ đội chủ lực dã chiến, mọi người thường gọi là bộ đội dã chiến. Sau đó là bộ phận hậu cần, bộ phận này thuộc hệ thống bộ đội dân sự, còn một loại nữa chính là hệ thống quân khu tỉnh, phân khu quân đội ở thành thị, bộ phận quân đội này bình thường là quân đội dự bị, ở cùng với một bộ phận nhỏ quân đội quy nạp.
Theo như lời trao quyền xuống dưới mà Nhiếp Gia Dân chính là nói tới bộ phận này, đại bộ phận được trao quyền xuống là bộ phận quân phân khu tư lệnh ở thành phố cấp trực thuộc tỉnh hoặc là bộ phận cán bộ nào đó khác.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười:
- Gia Dân, tiểu tử cậu không phải đầu óc đã rơi đi đâu rồi chứ, quân khu tây bắc đường đường là bộ đội dã chiến, bộ đội chủ lực cậu không làm, lại chạy tới làm trong đội ngũ dân binh, còn cao hứng như vậy.
Nhiếp Gia Dân bấy giờ cũng chỉ hếch mũi cười nhạt:
- Chấn Bang, cái này cậu không biết đâu, đây là ý của ông lão nhà tôi, ông ấy giờ đang ở nhậm chức ở quân khu thủ đô, lại là chức cán bộ trưởng của quân khu. Trong quân đội, có một số việc cũng không giống như cậu nghĩ, hiện tại cấp bậc này của tôi là thăng câp khi làm bộ đội dã chiến, khó tránh khỏi sẽ bị mọi người nghi kỵ, cho nên ông già đã vận động một chút, chuẩn bị bảo tôi đi tỉnh Mân Nam đảm nhiệm phó Tư lệnh quân khu hải quân. Như vậy liên quan đến quân đội đã chuyển tới quân khu Việt Đông, lại là quân khu địa phương, như vậy đã là tránh được nghi ngờ rồi.
- Tiểu tử này, tránh hiềm nghi cũng trở nên cao hứng như vậy, chẳng lẽ trong lòng đã dự tính được phương cách gì đấu lại rồi sao?
Câu nói khiến Nhiếp Chấn Bang bật cười.
Lúc này, Nhiếp Gia Dân cũng bị nói tới hơi ngượng, mỉm cười nói:
- Cách, cũng đang bắt đầu nghĩ đây, tư tưởng khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn, nhưng giờ tôi nghĩ thông rồi, bổn thiếu gia tuổi trẻ tài cao. Lần này tới Vọng Hải cũng vừa lúc quyết định đại sự trong đời, đến lúc đó chờ thêm vài năm ông cụ về hưu, tôi cũng coi như nghỉ, tới khi đó coi như là được nghỉ ngơi rồi.
Nghe nói như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng cười ha hả:
- Nếu vậy cũng được đấy. Tôi thấy cậu nên suy nghĩ xem mấy tháng nữa tôi phải làm cha rồi, đứa đầu cũng sắp sinh rồi, tiểu tử cậu xếp thời gian lại gấp vậy?
Nhiếp Chấn Bang về thủ đô cũng không báo cho ai biết, sau khi ở nhà nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm hôm sau Nhiếp Chấn Bang lập tức đã tới cửa Quốc vụ viện (Quốc vụ viện).
Sau khi làm thủ tục cấp giấy thông hành ở cổng, trực tiếp tiến vào khu làm việc của Quốc vụ viện, rất nhanh đã tìm ra văn phòng nội các.
Đang ở trước cửa phòng làm việc phòng chủ nhiệm, Nhiếp Chấn Bang gõ cửa rồi đẩy cửa vào, gật đầu chào hỏi:
- Chào đồng chí, xin hỏi chủ nhiệm Trương có ở đây không? Tôi là Nhiếp Chấn Bang ở thành phố Lương Khê.
Tiếng vừa dứt, Trương Hậu Phác cũng từ bên trong đi ra, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Trương Hậu Phác liền mỉm cười:
- Chấn Bang đến rồi ư? Sớm vậy sao? Vừa hay bây giờ Thủ tướng đang rảnh, tôi dắt cậu đi qua đó.
Không ngờ Thủ tướng Vân tìm mình, chẳng lẽ là vì tình hình kinh tế khủng hoảng trong năm nay? Trong lòng ngẫm nghĩ một hồi, sau cũng trở nên im lặng, ở cơ quan đầu não Quốc vụ viện như thế này, một cán bộ bình thường, rất có thể là giám đốc sở, nhưng cũng không dám sơ suất, mọi lúc đều phải chú ý hình tượng bản thân.
Dưới sự dẫn đường của Trương Hậu Phác, trực tiếp đi vào văn phòng của Thủ tướng Vân, phòng làm việc mang sắc thái khá cổ điển, treo quốc kỳ và quốc huy, hiển hiện không khí trang trọng của Quốc vụ viện.
Trương Hậu Phác tiến vào được chừng một phút lại đi ra, gật đầu với Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Chấn Bang, vào đi. Thủ tướng đang đợi cậu đó, lần này cậu có thể nở mày nở mặt được rồi.
Tới chức vị này của Trương Hậu Phác đã có thể biết được rất nhiều chuyện, một vài chuyện cũ của Nhiếp Chấn Bang Trương Hậu Phác cũng biết rất rõ. Đương nhiên hiểu tên nhóc này thoạt nhìn qua rất khiêm tốn nhưng đã làm được không ít việc lớn cho quốc gia rồi.
Đi vào văn phòng của Thủ tướng Vân, không đợi Nhiếp Chấn Bang lên tiếng, Thủ tướng Vân đang ngồi trước bàn làm việc lên tiếng trước:
- Chấn Bang đến rồi ư? Ngồi đi, tôi xử lý trước mấy phần tài liệu này.
Nhìn ánh mặt Thủ tướng đỏ bừng, đang trong trạng thái múa bút trên các công văn, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng hơi xúc động, xem tình hình này có lẽ Thủ tướng đã thức suốt đêm làm việc.
Đến cả mức độ này của Thủ tướng và Tổng bí thư, được mất của cá nhân cũng không quá quan trọng nữa, trong lòng bọn họ đều là vì quốc gia, đây chính là ý chí vì nước vì dân.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên đi ra phòng uống nước ở bên ngoài, rót cho Thủ tưởng một ly trà nóng, đi vào trong phòng rồi đặt lên bàn.
Theo lý mà nói hành động này của Nhiếp Chấn Bang thật sự không đúng quy định cho lắm. Là một cấp dưới, hơn nữa lại là một cán bộ cấp địa, trong văn phòng của Thủ tướng tùy ý đi lại, trông ra thể thống gì chứ? Nhưng với bối cảnh và thân phận của Nhiếp Chấn Bang cũng hơi khác một chút, lúc này có thể coi là dùng thân phận con cháu, hậu bối.
Sau một hồi, Thủ tướng Vân cũng buông văn kiện xuống, nâng chén trà lên, uống một ngụm:
- Tiểu tử này, chút là trà của ta, hẳn đã bị cháu uống hết một nửa rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười:
- Thủ tướng, ngài phải chú ý sức khỏe, thức đêm rất có hại cho sức khỏe, ngài đừng vì mấy lá trà mà đau lòng.
Nghe câu nói của Nhiếp Chấn Bang, Thủ tướng Vân bật cười ha hả, sau khi cười xong thì sắc mặt lại ngay lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn Nhiếp Chấn Bang nói rất trịnh trọng:
- Chấn Bang, cháu có biết lần này vì sao ta lại điều động cháu lên đây không? Đông Cảng lúc này đã xảy ra khủng hoảng tài chính rồi, chỉ số HSI của Đông Cảng dao động rất lớn, chỉ e vốn lưu thông quốc tế, nhất là lão hồ ly George Soros, sau khi đã lũng đoạn thị trường tài chính Thái Lan, Indonexia và Đông Doanh, sau lưng đã chuẩn bị động thủ với Đông Cảng của TQ.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Thủ tướng, ngài là vì chuyện của Đông Cảng sao?
Trên mặt Thủ tướng Vân không hề che dấu mà cũng hiện lên ánh nhìn tán tưởng. Lập tức nói:
- Đúng vậy, căn cứ vào sự theo dõi nghiên cứu tình hình kinh tế nước ta hiện nay, phỏng đoán bước đầu là vốn lưu thống quốc tế đã lũng đoạn tư bản Đông Nam Á, đã chuẩn bị kỹ càng để hạ thủ chúng ta. Trước mắt có văn kiện của cháu, có thể nói là suy đoán chuẩn xác, từ Indonexia đến Đông Doanh, lại đến Đông Cảng, suy đoán của cháu đều hết sức chính xác. Lúc này đây, Quốc vụ viện đã hạ quyết tâm, địa vị đặc thù của Đông Cảng phải đảm bảo ở vị trí trọng yếu.
Dừng một chút, thần sắc Thủ tướng Vân trở nên nghiêm trọng:
- Chuyện này tôi đã báo cáo với Tổng bí thư và Nam lão, ý của Nam lão và Tổng bí thư là biến Đông Cảng giống một năm trở về trước, đảm bảo sự ổn định và phồn vinh của Đông Cảng, đảm bảo nhận thức và nâng cao tin tưởng đối với quốc gia.
Biểu thị hình ảnh của xã hội quốc gia ra toàn thế giới, để thế giới thấy được, Quốc vụ viện quốc gia có năng lực, và tin tưởng vào sự phồn vinh của Đông Cảng. Quốc vụ viện đã đưa ra quyết định, không tiếc bất cứ giá nào để giữ gìn được trật tự tài chính của Đông Cảng.
Nhiếp Chấn Bang cũng gật gật đầu, chuyện này, khi ở kiếp trước, phải làm gì lúc này đây đã tới, cũng sẽ không có thay đổi gì, đây là chuyện tất nhiên phải xảy ra, đưa Đông Cảng về một năm trước đó, nếu nền kinh tế trở nên náo động, danh dự quốc tế của TQ sẽ bị hạ thấp, giống như có thể làm quốc gia bị lùi bước.
Thủ tướng Vân lúc này tiếp tục nói:
- Đương nhiên, vì khủng hoảng tài chính lần này, Quốc vụ viện nhất định phải phái một đội chuyên nghiệp chuyên môn kinh tế tiến vào giữ lấy đặc khu Đông Cảng, đang vào lúc lựa chọn một chuyên gia chỉ huy những cuộc đối đầu vốn đầu tư quốc tế như thế này, chuyên gia của ủy ban cố vấn tài chính quốc gia đã đề cử cháu làm chỉ huy lần này.
Những câu này khiến Nhiếp Chấn Bang ngây ngẩn cả người, ban đầu Nhiếp Chấn Bang cứ cho rằng sẽ điều động mình qua đây tham gia vụ án này, thật không ngờ, không ngờ lại phải đảm đương trọng trách lớn như vậy.
- Thủ tướng!
Nhiếp Chấn Bang vừa mở miệng đã bị Thủ tướng Vân ngăn lại.
Tác giả :
Thái Tấn