Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 354: Một hồi cháy lớn
Vân Hải sơn trang, là khu nghỉ mát nổi tiếng thành phố Lương Khê. Thành phố Lương Khê nằm ở phía trên vùng bình nguyên Đại Hồ, diện tích toàn thành phố chiếm 80% vùng bình nguyên. Duy chỉ có phía khu Khê Sơn bên này có một mảnh đồi núi. Mà Vân Hải sơn trang, nằm ở chỗ cách khu nội thành khoảng hơn chục km, tại một mảnh những dãy đồi núi mấp mô. Nơi này trồng cây thúy trúc, xanh um tươi tốt, tạo thành một biển trúc.
Vân Hải sơn trang, hòa nhập vào bên trong cái biển trúc đó, với kiến trúc đủ kiểu dáng khác biệt, như ẩn như hiện, mang một phong vị khác biệt.
Ông chủ của Vân Hải sơn trang cũng lấy ý nghĩa của biển trúc, đặt tên cho sơn trang là Vân Hải. Ý nghĩa là, như giao long (loài vật vượt qua được thiên kiếp thì sẽ hóa thành rồng thực sự) bay lên, bay lượn trên biển mây.
Lúc này, bên trong các Thúy Trúc ở Vân Hải sơn trang, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười từ bên ngoài bước vào. Bên trong phòng, những người hiện giờ mới thuộc Nhiếp hệ đều đã có mặt rồi.
Mới thuộc Nhiếp hệ, ý nghĩa rất rõ ràng, những người này, có người thì mới vào, còn cần phải được tín nhiệm và công nhận, nhưng lại là những cán bộ thân cận Nhiếp hệ, đây được gọi là mới thuộc Nhiếp hệ.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Toàn bộ thành phố Lương Khê, người Nhiếp Chấn Bang có thể tin tưởng không nhiều, nói chính xác, ngoài Trần Nhạc thì là Dịch Quân. Nếu không mở rộng ra, ba người sẽ không thể làm được thành tích gì. Công việc của thể chế, Nhiếp Chấn Bang đến nay cũng đã quá quen thuộc rồi, ngoài năng lực của bản thân ra, mối quan hệ cũng là một bộ phận quan trọng.
Nhiếp Chấn Bang vào cửa, theo sau đó một tốp người đã đứng lên. Ở phía trước nhất là Ủy viên thường vụ, phó chủ tịch thành phố Triệu Tân Thiên, Tư lệnh quân phân khu Bành Khai Bảo, bí thư quận ủy quận Quỹ Thành Lục Vũ, Phó cục trưởng cục tài chính Liễu Thanh Tuyền, Cục trưởng cục Cựu cán bộ Nghê Khắc Chi, Cục trưởng cục nhân sự Đàm Miểu Trăn, Cục trưởng cục thủy lợi Hùng Vĩ, phó cục trưởng cục công an Vương Diệu Vũ, và cục công an thành phố chi đội trưởng đội hình sự Hà Khánh Quân và phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Dịch Quân.
Nhìn những người này, Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ mỉm cười trên khuôn mặt. Những người có mặt ở đây, cộng thêm với Ninh Trí Viễn ở thị xã Tư Sa, trong thành phố Lương Khê, mình cũng được xem là một thế lực không nhỏ rồi.
- Tất cả mọi người đều đến rồi, thật là ngại quá, sắp bước sang năm mới rồi, công việc của thành phố cũng nhiều lên rồi.
Nhiếp Chấn Bang mở màn bằng một phương thức tán gẫu như vậy lập tức làm cho không khí nghiêm túc đã giảm đi rất nhiều rồi. Dịch Quân đứng bên cạnh đã lập tức cầm lấy áo khoác của hắn và treo ở trên ghế.
Toàn bộ Thúy Trúc Các thực tế là một tòa biệt thự trên núi. Kiểu phòng riêng như vậy, có thể hoàn toàn thỏa mãn được nhu cầu cần bảo mật của khách hàng, cho nên, ở đây là chỗ mà các cán bộ quan trường yêu thích nhất.
Nhìn quanh bốn phía, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Nơi này rất tuyệt, ông chủ này thật là có đầu óc, vị nào chọn nơi này vậy?
Câu này tuyệt đối là lời khen ngợi. Mọi người đều là người một nhà, tự dưng sẽ hiểu ý của Nhiếp Chấn Bang, phó cục trưởng cục tài chính Liễu Thanh Tuyền lúc này cũng mỉm cười nói:
- Chủ tịch, đây là nơi chủ tịch Triệu chọn.
Triệu Tân Thiên ở bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu một cái, tỏ vẻ thừa nhận. Khi Nhiếp Chấn Bang đến, Triệu Tân Thiên cũng nhận được lời dặn dò của Ninh Thủ Thường, tất cả mọi việc đều nghe theo ý của Nhiếp Chấn Bang, vì vậy, Triệu Tân Thiên còn đặc biệt điều tra lí lịch của Nhiếp Chấn Bang. Điều này nếu không nhìn thì không biết, vừa nhìn đến, Triệu Tân Thiên đã kinh hãi rồi. Không nói từng công tác ở Trung ương đoàn sau đó đã được điều đến Ủy ban kỷ luật trung ương nhận chức vụ quan trọng, chỉ nói mấy người ở thành phố Tân Lê, sau khi theo Nhiếp Chấn Bang từ sớm, đến nay có ai là người không đạt được huy hoàng. Bí thư thành ủy Thành phố Tân Lê Tạ Dật, chủ tịch Nghiêm Phượng Kiều, cộng thêm với hai vị trước mắt. Từ điểm này mà xem, đã có thể làm cho Triệu Tân Thiên động lòng, đi theo Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không thiệt đi đâu được.
Hơn nữa, trong cuộc họp thường ủy Nhiếp Chấn Bang đã cho Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa một vố, ép hai người phải cấp tài chính cho cục cựu cán bộ. Ngay sau đó, lại thông qua việc của khu dệt may, làm cho Lý Quốc Hoa hoàn toàn mất quyền lực. Hai chiêu này vừa ra, làm cho Triệu Tân Thiên cảm thấy rất khâm phục, càng tăng thêm lòng quyết tâm đi theo Nhiếp Chấn Bang của chính ông ta.
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Triệu Tân Thiên cũng đứng lên nói:
- Chủ tịch, ông chủ của Vân Hải sơn trang là Trần Minh Hùng, cũng được coi là một kỳ nhân của thành phố chúng ta đấy. Người này, trong làm ăn rất chú trọng chữ tín, suy tính đến việc chúng ta đông người như thế này tìm một nơi yên tĩnh mới thích hợp, cho nên, tôi mới tự chủ chọn nơi này.
Triệu Tân Thiên lời nói rất khiêm tốn thận trọng, làm cho Nhiếp Chấn Bang rất vừa ý. Triệu Tân Thiên chiếm một mắt xích rất quan trọng trong kế hoạch của mình. Một mặt, Triệu Tân Thiên là ủy viên thường vụ, có quyền phát biểu trong cuộc họp thường ủy. Ngoài ra, Triệu Tân Thiên nhiều năm làm phó chủ tịch, cấp bậc cũng đủ rồi. Vào đến thời điểm mấu chốt, có thể chống đỡ bất cứ lúc nào. Thứ ba, Triệu Tân Thiên là người mà Ninh Thủ Thường giới thiệu cho mình. Điều này nói rõ, có thể yên tâm sử dụng.
Hơn nữa, thái độ khiêm tốn này của Triệu Tân Thiên hoàn toàn có thể biểu đạt được ý của mình trước đám đông, ông ta chính là tùy tùng của Nhiếp Chấn Bang, điều này càng làm Nhiếp Chấn Bang hài lòng, lập tức vẩy tay nói:
- Lão Triệu, anh nói như vậy là sai rồi. Nơi này tốt như vậy, anh còn nói tự tiện làm chủ, tôi còn muốn đến cái nơi tự tiện làm chủ này vài lần ý chứ.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Lão Triệu, một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu, đợi lúc nữa anh phải tự phạt ba ly đấy.
Trải qua nhiều năm rèn luyện, trong phương diện điều tiết không khí, nắm chắc tình hình, năng lực của Nhiếp Chấn Bang cũng tăng lên rất nhiều. Một câu nói có thể kéo khoảng cách giữa mọi người gần lại. Lúc này, ở nơi chính thức như thế này, thứ quan hệ nghiêm khắc giữa cấp trên và cấp dưới chợt biến mất. Điều này làm cho không khí ôn hòa đi rất nhiều.
Bên cạnh, tư lệnh quân phân khu thành phố Lương Khê Bành Khai Bảo cũng cười ha ha nói:
- Lão Triệu, phen này, ông thê thảm rồi, dựa vào tiểu lượng rượu kém như ông, không cần đến ba ly, hai ly cũng đủ gục rồi.
Trong số những người có mặt ở đây, cũng chỉ có Bành Khai Bảo có tư cách đùa với Triệu Tân Thiên như vậy.
Bành Khai Bảo, có nền tảng là quân nhân, cũng có một mối quan hệ kỳ lạ với Nhiếp gia, đây cũng là lí do cơ bản mà Bành Khai Bảo ủng hộ Nhiếp Chấn Bang. Người trong quân đội không thích vòng vèo như người chính phủ nên không vòng vo nhiều làm gì. Làm việc chung với nhau, ngược lại càng dễ dàng hơn.
Mọi người ngồi xuống, thức ăn rất nhanh đã được bưng lên. Các món ăn thôn quê rất phong phú, hươu sao, chuột trúc, hươu bào, gà rừng, lợn rừng ….
Điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang nhướn mày. Trong kí ức, không ít động vật hoang dã đã bị tiêu diệt như vậy, đến nay, năng lực bản thân có hạn, tuy không thể làm gì, nhưng, ăn uống là có thể tránh được. Tập tục này nên ngăn chặn lại mới phải.
Trần Nhạc ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của Nhiếp Chấn Bang, hiểu ý lập tức cười nói:
- Chủ tịch, đang lo lắng về mấy món ăn thôn quê đúng không. Lúc gọi món tôi cũng lo lắng một chút, chủ tịch Triệu nói với tôi, trừ gà rừng với lợn rừng ra, những thứ khác đều là nuôi công nghiệp. Ngài cứ yên tâm dùng đi.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười lên ha ha:
- Giỏi cho Trần Nhạc anh, lại dám đùa giỡn với tôi. Anh không nói, tôi còn tưởng là động vật hoang dã thật cơ đấy. Hình thức này tốt, vừa có thể giải quyết được ham muốn ăn uống, vừa có thể bảo đảm được sự sinh tồn của quần thể.
Bởi vì, tất cả vẫn rõ ràng là tí nữa còn việc cần nói, nên mọi người cũng không uống nhiều lắm. Đám người Triệu Tân Thiên biết là có việc cần bàn, mà bọn người Nghê Khắc Chi thì lại không dám làm càn trước mặt Nhiếp Chấn Bang, dù sao vừa mới vào hệ thống, những biểu hiện cần thiết vẫn phải có.
Sau khi cơm no rượu say, mọi người trở về phòng khách, tự động ngồi xuống ghế sofa. Ấn vào chuông gọi, phục vụ rất nhanh đã đến thu dọn bàn và bưng trà đến. Nhìn thấy như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể không khâm phục tài kinh doanh của ông chủ ở đây.
Chờ phòng được dọn dẹp xong, Nhiếp Chấn Bang mới chậm rãi nói:
- Lần này, tổ điều tra kỷ luật thành phố xuống dưới, tôi dự đoán, với tính cách của Hoàng Giang, phía khu dệt may chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:
- Tập đoàn Dệt may, có ba nhà máy, nhiều năm liên tục thua lỗ, một khoản tiền lớn quăng vào, nghe không được một tiếng nước chảy, thế mà lại xây dựng một phòng hội nghị và phòng làm việc xa xỉ, đi toàn xe tốt. Điểm này thật không bình thường chút nào.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Trần Nhạc nói:
- Cục trưởng Trần, phía cục công an các anh có thể âm thầm điều tra và chú ý một chút. Tôi thấy, việc khu dệt may tuyệt đối không phải đơn giản như vậy đâu.
Vừa nói xong, Triệu Tân Thiên ở bên cạnh cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch nói không sai. Không có lửa làm sao có khói. Tôi thấy đây coi như là một cơ hội của chúng ta.
Bí thư quận ủy quận Quỹ Thành Lục Vũ lúc này cũng mở miệng chậm rãi nói:
- Việc của khu dệt may, tôi rõ nhất. Không nói cái khác, lãnh đạo của nhà máy số 1 nhất định là có vấn đề, điểm này, tôi có thể nói chắc chắn.
Nhiếp Chấn Bang trong lòng lúc này cũng đang cân nhắc, khu dệt may xảy ra chuyện, chắc chắn là có dính đến người bên trên, nói không chừng bên trong ban ủy viên thường vụ thành phố cũng sẽ có người bị lôi ra. Nếu muốn tra, e là không dễ thế. Nhưng nếu tra ra rõ ràng rồi thì đây quả thực là một cơ hội rất tốt để đả kích Phạm Thường Thắng.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Lão Triệu nói không sai. Nhưng chỉ sợ chúng ta không nắm bắt được cơ hội này thôi.
Bành Khai Bảo lúc này cũng nhúc nhích miệng, đang chuẩn bị nói chuyện, điện thoại của Bành Khai Bảo đột nhiên bỗng vang lên, vừa mới nghe bên kia nói một câu Bành Khai Bảo đã đột nhiên nói to lên:
- Cái gì? Tưởng Chí Dũng, cậu nói lại một lần nữa xem nào. Rốt cuộc tình hình bây giờ là thế nào? Cậu nói rõ cho tôi biết đi.
Đoán chừng sau khi bên kia nói lại xong một câu đó Bành Khai Bảo lại quyết đoán nói:
- Tưởng Chí Dũng, tôi ra lệnh cho cậu lập tức triệu tập xe cứu hỏa toàn thành phố đi cứu hiện trường, phải khống chế đám lửa, tôi sẽ đến ngay.
Cúp điện thoại, thần sắc Bành Khai Bảo có chút trang nghiêm, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người đang nhìn mình, ánh mắt nhìn vào Nhiếp Chấn Bang, trầm giọng nói:
- Chủ tịch, xảy ra việc lớn rồi, tôi vừa nhận được tin tức, văn phòng nhà máy dệt số 1 cháy rồi.
Nghe được câu này, Liễu Kinh Tuyền ở bên cạnh hét to lên:
- Không được rồi, Sổ sách! Những người này to gan quá mà. Dám hủy chứng cớ ngay trước mặt mọi người.
Nhiếp Chấn Bang sắc mặt tái mét, không những hủy số liệu tài vụ, e rằng lần này toàn bộ phòng hồ sơ nhà máy dệt số 1 đều bị hủy hết. Nào là hồ sơ, nào là hợp đồng …. toàn những thứ có ý nghĩa quan trọng, đều sẽ theo cơn đại hỏa này biến mất.
Trầm mặc một lúc, Nhiếp Chấn Bang đứng lên trầm giọng nói:
- Đi! Đến nhà máy dệt số 1!
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Vân Hải sơn trang, hòa nhập vào bên trong cái biển trúc đó, với kiến trúc đủ kiểu dáng khác biệt, như ẩn như hiện, mang một phong vị khác biệt.
Ông chủ của Vân Hải sơn trang cũng lấy ý nghĩa của biển trúc, đặt tên cho sơn trang là Vân Hải. Ý nghĩa là, như giao long (loài vật vượt qua được thiên kiếp thì sẽ hóa thành rồng thực sự) bay lên, bay lượn trên biển mây.
Lúc này, bên trong các Thúy Trúc ở Vân Hải sơn trang, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười từ bên ngoài bước vào. Bên trong phòng, những người hiện giờ mới thuộc Nhiếp hệ đều đã có mặt rồi.
Mới thuộc Nhiếp hệ, ý nghĩa rất rõ ràng, những người này, có người thì mới vào, còn cần phải được tín nhiệm và công nhận, nhưng lại là những cán bộ thân cận Nhiếp hệ, đây được gọi là mới thuộc Nhiếp hệ.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ. Toàn bộ thành phố Lương Khê, người Nhiếp Chấn Bang có thể tin tưởng không nhiều, nói chính xác, ngoài Trần Nhạc thì là Dịch Quân. Nếu không mở rộng ra, ba người sẽ không thể làm được thành tích gì. Công việc của thể chế, Nhiếp Chấn Bang đến nay cũng đã quá quen thuộc rồi, ngoài năng lực của bản thân ra, mối quan hệ cũng là một bộ phận quan trọng.
Nhiếp Chấn Bang vào cửa, theo sau đó một tốp người đã đứng lên. Ở phía trước nhất là Ủy viên thường vụ, phó chủ tịch thành phố Triệu Tân Thiên, Tư lệnh quân phân khu Bành Khai Bảo, bí thư quận ủy quận Quỹ Thành Lục Vũ, Phó cục trưởng cục tài chính Liễu Thanh Tuyền, Cục trưởng cục Cựu cán bộ Nghê Khắc Chi, Cục trưởng cục nhân sự Đàm Miểu Trăn, Cục trưởng cục thủy lợi Hùng Vĩ, phó cục trưởng cục công an Vương Diệu Vũ, và cục công an thành phố chi đội trưởng đội hình sự Hà Khánh Quân và phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Dịch Quân.
Nhìn những người này, Nhiếp Chấn Bang lộ ra vẻ mỉm cười trên khuôn mặt. Những người có mặt ở đây, cộng thêm với Ninh Trí Viễn ở thị xã Tư Sa, trong thành phố Lương Khê, mình cũng được xem là một thế lực không nhỏ rồi.
- Tất cả mọi người đều đến rồi, thật là ngại quá, sắp bước sang năm mới rồi, công việc của thành phố cũng nhiều lên rồi.
Nhiếp Chấn Bang mở màn bằng một phương thức tán gẫu như vậy lập tức làm cho không khí nghiêm túc đã giảm đi rất nhiều rồi. Dịch Quân đứng bên cạnh đã lập tức cầm lấy áo khoác của hắn và treo ở trên ghế.
Toàn bộ Thúy Trúc Các thực tế là một tòa biệt thự trên núi. Kiểu phòng riêng như vậy, có thể hoàn toàn thỏa mãn được nhu cầu cần bảo mật của khách hàng, cho nên, ở đây là chỗ mà các cán bộ quan trường yêu thích nhất.
Nhìn quanh bốn phía, Nhiếp Chấn Bang mỉm cười nói:
- Nơi này rất tuyệt, ông chủ này thật là có đầu óc, vị nào chọn nơi này vậy?
Câu này tuyệt đối là lời khen ngợi. Mọi người đều là người một nhà, tự dưng sẽ hiểu ý của Nhiếp Chấn Bang, phó cục trưởng cục tài chính Liễu Thanh Tuyền lúc này cũng mỉm cười nói:
- Chủ tịch, đây là nơi chủ tịch Triệu chọn.
Triệu Tân Thiên ở bên cạnh cũng mỉm cười gật đầu một cái, tỏ vẻ thừa nhận. Khi Nhiếp Chấn Bang đến, Triệu Tân Thiên cũng nhận được lời dặn dò của Ninh Thủ Thường, tất cả mọi việc đều nghe theo ý của Nhiếp Chấn Bang, vì vậy, Triệu Tân Thiên còn đặc biệt điều tra lí lịch của Nhiếp Chấn Bang. Điều này nếu không nhìn thì không biết, vừa nhìn đến, Triệu Tân Thiên đã kinh hãi rồi. Không nói từng công tác ở Trung ương đoàn sau đó đã được điều đến Ủy ban kỷ luật trung ương nhận chức vụ quan trọng, chỉ nói mấy người ở thành phố Tân Lê, sau khi theo Nhiếp Chấn Bang từ sớm, đến nay có ai là người không đạt được huy hoàng. Bí thư thành ủy Thành phố Tân Lê Tạ Dật, chủ tịch Nghiêm Phượng Kiều, cộng thêm với hai vị trước mắt. Từ điểm này mà xem, đã có thể làm cho Triệu Tân Thiên động lòng, đi theo Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không thiệt đi đâu được.
Hơn nữa, trong cuộc họp thường ủy Nhiếp Chấn Bang đã cho Phạm Thường Thắng và Lý Quốc Hoa một vố, ép hai người phải cấp tài chính cho cục cựu cán bộ. Ngay sau đó, lại thông qua việc của khu dệt may, làm cho Lý Quốc Hoa hoàn toàn mất quyền lực. Hai chiêu này vừa ra, làm cho Triệu Tân Thiên cảm thấy rất khâm phục, càng tăng thêm lòng quyết tâm đi theo Nhiếp Chấn Bang của chính ông ta.
Nghe lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Triệu Tân Thiên cũng đứng lên nói:
- Chủ tịch, ông chủ của Vân Hải sơn trang là Trần Minh Hùng, cũng được coi là một kỳ nhân của thành phố chúng ta đấy. Người này, trong làm ăn rất chú trọng chữ tín, suy tính đến việc chúng ta đông người như thế này tìm một nơi yên tĩnh mới thích hợp, cho nên, tôi mới tự chủ chọn nơi này.
Triệu Tân Thiên lời nói rất khiêm tốn thận trọng, làm cho Nhiếp Chấn Bang rất vừa ý. Triệu Tân Thiên chiếm một mắt xích rất quan trọng trong kế hoạch của mình. Một mặt, Triệu Tân Thiên là ủy viên thường vụ, có quyền phát biểu trong cuộc họp thường ủy. Ngoài ra, Triệu Tân Thiên nhiều năm làm phó chủ tịch, cấp bậc cũng đủ rồi. Vào đến thời điểm mấu chốt, có thể chống đỡ bất cứ lúc nào. Thứ ba, Triệu Tân Thiên là người mà Ninh Thủ Thường giới thiệu cho mình. Điều này nói rõ, có thể yên tâm sử dụng.
Hơn nữa, thái độ khiêm tốn này của Triệu Tân Thiên hoàn toàn có thể biểu đạt được ý của mình trước đám đông, ông ta chính là tùy tùng của Nhiếp Chấn Bang, điều này càng làm Nhiếp Chấn Bang hài lòng, lập tức vẩy tay nói:
- Lão Triệu, anh nói như vậy là sai rồi. Nơi này tốt như vậy, anh còn nói tự tiện làm chủ, tôi còn muốn đến cái nơi tự tiện làm chủ này vài lần ý chứ.
Dừng một chút, Nhiếp Chấn Bang nói tiếp:
- Lão Triệu, một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu, đợi lúc nữa anh phải tự phạt ba ly đấy.
Trải qua nhiều năm rèn luyện, trong phương diện điều tiết không khí, nắm chắc tình hình, năng lực của Nhiếp Chấn Bang cũng tăng lên rất nhiều. Một câu nói có thể kéo khoảng cách giữa mọi người gần lại. Lúc này, ở nơi chính thức như thế này, thứ quan hệ nghiêm khắc giữa cấp trên và cấp dưới chợt biến mất. Điều này làm cho không khí ôn hòa đi rất nhiều.
Bên cạnh, tư lệnh quân phân khu thành phố Lương Khê Bành Khai Bảo cũng cười ha ha nói:
- Lão Triệu, phen này, ông thê thảm rồi, dựa vào tiểu lượng rượu kém như ông, không cần đến ba ly, hai ly cũng đủ gục rồi.
Trong số những người có mặt ở đây, cũng chỉ có Bành Khai Bảo có tư cách đùa với Triệu Tân Thiên như vậy.
Bành Khai Bảo, có nền tảng là quân nhân, cũng có một mối quan hệ kỳ lạ với Nhiếp gia, đây cũng là lí do cơ bản mà Bành Khai Bảo ủng hộ Nhiếp Chấn Bang. Người trong quân đội không thích vòng vèo như người chính phủ nên không vòng vo nhiều làm gì. Làm việc chung với nhau, ngược lại càng dễ dàng hơn.
Mọi người ngồi xuống, thức ăn rất nhanh đã được bưng lên. Các món ăn thôn quê rất phong phú, hươu sao, chuột trúc, hươu bào, gà rừng, lợn rừng ….
Điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang nhướn mày. Trong kí ức, không ít động vật hoang dã đã bị tiêu diệt như vậy, đến nay, năng lực bản thân có hạn, tuy không thể làm gì, nhưng, ăn uống là có thể tránh được. Tập tục này nên ngăn chặn lại mới phải.
Trần Nhạc ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng của Nhiếp Chấn Bang, hiểu ý lập tức cười nói:
- Chủ tịch, đang lo lắng về mấy món ăn thôn quê đúng không. Lúc gọi món tôi cũng lo lắng một chút, chủ tịch Triệu nói với tôi, trừ gà rừng với lợn rừng ra, những thứ khác đều là nuôi công nghiệp. Ngài cứ yên tâm dùng đi.
Nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng cười lên ha ha:
- Giỏi cho Trần Nhạc anh, lại dám đùa giỡn với tôi. Anh không nói, tôi còn tưởng là động vật hoang dã thật cơ đấy. Hình thức này tốt, vừa có thể giải quyết được ham muốn ăn uống, vừa có thể bảo đảm được sự sinh tồn của quần thể.
Bởi vì, tất cả vẫn rõ ràng là tí nữa còn việc cần nói, nên mọi người cũng không uống nhiều lắm. Đám người Triệu Tân Thiên biết là có việc cần bàn, mà bọn người Nghê Khắc Chi thì lại không dám làm càn trước mặt Nhiếp Chấn Bang, dù sao vừa mới vào hệ thống, những biểu hiện cần thiết vẫn phải có.
Sau khi cơm no rượu say, mọi người trở về phòng khách, tự động ngồi xuống ghế sofa. Ấn vào chuông gọi, phục vụ rất nhanh đã đến thu dọn bàn và bưng trà đến. Nhìn thấy như vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng không thể không khâm phục tài kinh doanh của ông chủ ở đây.
Chờ phòng được dọn dẹp xong, Nhiếp Chấn Bang mới chậm rãi nói:
- Lần này, tổ điều tra kỷ luật thành phố xuống dưới, tôi dự đoán, với tính cách của Hoàng Giang, phía khu dệt may chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện.
Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói:
- Tập đoàn Dệt may, có ba nhà máy, nhiều năm liên tục thua lỗ, một khoản tiền lớn quăng vào, nghe không được một tiếng nước chảy, thế mà lại xây dựng một phòng hội nghị và phòng làm việc xa xỉ, đi toàn xe tốt. Điểm này thật không bình thường chút nào.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang nhìn Trần Nhạc nói:
- Cục trưởng Trần, phía cục công an các anh có thể âm thầm điều tra và chú ý một chút. Tôi thấy, việc khu dệt may tuyệt đối không phải đơn giản như vậy đâu.
Vừa nói xong, Triệu Tân Thiên ở bên cạnh cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch nói không sai. Không có lửa làm sao có khói. Tôi thấy đây coi như là một cơ hội của chúng ta.
Bí thư quận ủy quận Quỹ Thành Lục Vũ lúc này cũng mở miệng chậm rãi nói:
- Việc của khu dệt may, tôi rõ nhất. Không nói cái khác, lãnh đạo của nhà máy số 1 nhất định là có vấn đề, điểm này, tôi có thể nói chắc chắn.
Nhiếp Chấn Bang trong lòng lúc này cũng đang cân nhắc, khu dệt may xảy ra chuyện, chắc chắn là có dính đến người bên trên, nói không chừng bên trong ban ủy viên thường vụ thành phố cũng sẽ có người bị lôi ra. Nếu muốn tra, e là không dễ thế. Nhưng nếu tra ra rõ ràng rồi thì đây quả thực là một cơ hội rất tốt để đả kích Phạm Thường Thắng.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Lão Triệu nói không sai. Nhưng chỉ sợ chúng ta không nắm bắt được cơ hội này thôi.
Bành Khai Bảo lúc này cũng nhúc nhích miệng, đang chuẩn bị nói chuyện, điện thoại của Bành Khai Bảo đột nhiên bỗng vang lên, vừa mới nghe bên kia nói một câu Bành Khai Bảo đã đột nhiên nói to lên:
- Cái gì? Tưởng Chí Dũng, cậu nói lại một lần nữa xem nào. Rốt cuộc tình hình bây giờ là thế nào? Cậu nói rõ cho tôi biết đi.
Đoán chừng sau khi bên kia nói lại xong một câu đó Bành Khai Bảo lại quyết đoán nói:
- Tưởng Chí Dũng, tôi ra lệnh cho cậu lập tức triệu tập xe cứu hỏa toàn thành phố đi cứu hiện trường, phải khống chế đám lửa, tôi sẽ đến ngay.
Cúp điện thoại, thần sắc Bành Khai Bảo có chút trang nghiêm, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người đang nhìn mình, ánh mắt nhìn vào Nhiếp Chấn Bang, trầm giọng nói:
- Chủ tịch, xảy ra việc lớn rồi, tôi vừa nhận được tin tức, văn phòng nhà máy dệt số 1 cháy rồi.
Nghe được câu này, Liễu Kinh Tuyền ở bên cạnh hét to lên:
- Không được rồi, Sổ sách! Những người này to gan quá mà. Dám hủy chứng cớ ngay trước mặt mọi người.
Nhiếp Chấn Bang sắc mặt tái mét, không những hủy số liệu tài vụ, e rằng lần này toàn bộ phòng hồ sơ nhà máy dệt số 1 đều bị hủy hết. Nào là hồ sơ, nào là hợp đồng …. toàn những thứ có ý nghĩa quan trọng, đều sẽ theo cơn đại hỏa này biến mất.
Trầm mặc một lúc, Nhiếp Chấn Bang đứng lên trầm giọng nói:
- Đi! Đến nhà máy dệt số 1!
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Tác giả :
Thái Tấn