Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 320: Thỏa hiệp chính trị
Phương Chí Cường tự sát rồi!
Tin tức này, khiến cho Nhiếp Chấn Bang đứng lặng tại chỗ, rất lâu không nói gì. Căn cứ theo quy định điều lệ của công tác kiểm tra kỷ luật, trong lúc tiến hành song quy đối với một cán bộ nào đó, bất luận khả năng gì có thể dẫn đến một loạt những hành động như tự sát, thương tật, hoặc là liên hệ thông tin, thì đều phải dự phòng và bài trừ hết ở bên ngoài. Hơn nữa, bên cạnh Phương Chí Cường còn có hai nhân viên làm việc, thay phiên nhau trực 24 giờ, làm sao có thể tự sát. Trong chuyện này lộ ra cái gì đó rất kì lạ.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang không dám châm trễ, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, nhấc chân lên, liền bước nhanh tới chỗ giam giữ Phương Chí Cường.
Lúc Nhiếp Chấn Bang chạy đến nơi này, Tôn Đạt Lượng, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc cũng đã tới hiện trường. Ngay bên cạnh, Tăng Hữu Kiệt, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương với vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt âm trầm. Ở ngay dưới mí mắt của mình, lại có kiểu sợ tội tự sát, vẫn là trắng trợn như vậy. Đây chính là đang công nhiên khiêu khích, đây chính là đang có ý đồ tiêu hủy chứng cớ.
Tôn Đạt Lượng đến giờ phút này, cũng tỏ thái độ khiêm nhường, hạ giọng nói:
- Bí thư Tăng, đối với sai lầm và sơ suất của nhân viên công tác thuộc Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc chúng tôi, tôi yêu cầu xin được xử phạt. Hai nhân viên thay phiên nhau làm nhiệm vụ trông coi đêm qua, cũng đã bị chúng tôi khống chế lại rồi, trước mắt, đang giao cho người của chủ nhiệm Nhiếp thẩm vấn.
Tăng Hữu Kiệt không phải là con nít ranh, sớm đã trải qua tuổi trẻ đầy xúc động đó. Với kinh nghiệm công tác kiểm tra kỷ luật lâu năm, nói một câu không khách sáo thì, tình huống nào ông ta cũng đã từng gặp qua rồi. Loại trò xiếc này, Tăng Hữu Kiệt thậm chí đều khinh thường nói ra.
Ngay lập túc, Tăng Hữu Kiệt cũng vẫy tay chào, trầm giọng nói:
- Đồng chí Đạt Lượng, tự trách bản thân thì không cần phải nói nhiều nữa. Đồng chí làm công tác kiểm tra kỷ luật cũng không phải một hai năm, tác phong làm việc của cậu thế nào, tôi vẫn cũng còn hiểu rõ. Nhưng, Ngưu Chính Phu hiện giờ đã trở thành nhân vật then chốt, nhất định phải bảo vệ cho tốt rồi. Tôi xem như vậy đi, việc thẩm vấn, vẫn là do người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh ra mặt điều tra. Công việc trông coi thì để cho người của Tiểu Nhiếp mang đến giải quyết là được rồi. Như vậy, các cậu cũng có thể thoải mái một chút rồi.
Lời nói của Tăng Hữu Kiệt xem như đã giữ thể diện cho Tôn Đạt Lượng, cho toàn bộ Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc. Tôn Đạt Lượng tự nhiên không có bất cứ lí do nào để không đáp ứng.
Cùng lúc đó, Tôn Đạt Lượng bên này cũng lợi dụng cái chết của Phương Chí Cường mà tăng cường tấn công tâm lí đối với Ngưu Chính Phu.
Hành động của bên truyền thông quốc gia đều rất nhanh chóng. Lúc này, có đại lão của nhiều phương áp trận, Từ Kì cũng rất rõ, che dấu cũng đã không thể che được nữa rồi. Tỉnh ủy đều không quyết định che dấu lại, chính mình chỉ là một Bí thư thành ủy thành phố cấp 3 nho nhỏ, còn có thể che đậy được sao? Rất rõ ràng, điều đó là không thể.
Cho nên, Từ Kì hết sức phối hợp với các phóng viên truyền thông này. Về cơ bản, Từ Kì đã làm bất cứ điều gì họ yêu cầu. Không phải là muốn đitới huyện Hạ Tương để phỏng vấn quần chúng nông dân địa phương sao? Có thể, thành ủy Thiên Châu cho xe chở đi, sắp xếp toàn bộ lộ trình. Đến huyện Hạ Tương rồi, hoàn toàn tự do hoạt động. Nhân viên công tác chính phủ cũng không can thiệp, không sắp xếp, hoàn toàn là phỏng vấn tự do. Điều này khiến cho các phóng viên truyền thông rất hài lòng, bởi vì đây mới là tình huống chân thật nhất.
Muốn xem nhà ở bố trí cho người dân di dời cũng được, thậm chí là ngay cả căn nhà mà Nhiếp Chấn Bang và Nhan Trị An đập nát trước đó đều mở cửa đối ngoại công khai hoàn toàn.
Nhìn những cọc tre lộ ra từ bên trong lớp bê tông xi măng. Các phóng viên lại một trận bấm máy lấp lóe, đây chính là một đề tài mang tính chất bùng nổ mạnh.
Rất nhanh, những bản thảo này, liên tục được truyền về các tổng bộ. Ngày thứ ba khi mà những phóng viên này đến thành phố Thiên Châu, “Nhật báo hy vọng” đã phát biểu một chuyên đề với tên là “Câu hỏi đằng sau những lớp bê tông cốt tre”. Trong bài văn, đưa ra không ít những bức hình và những câu phỏng vấn ngắn ngọn đối người dân địa phương, phản ánh chân thực về những tệ đoan trong công trình bố trí di dời dân cư của thành phố Thiên Châu.
“Quan sát tin tức” của đài truyền hình quốc gia thì lại bắt đầu từ năm trăm triệu của quỹ tái định cư. Bắt đầu từ trên huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Hạ Tương cho đến các tòa nhà ký túc xá sang trọng hoàn toàn mới của mỗi xã, thị trấn, đi theo mặt bên cạnh của nơi này để phản ánh về hướng đi của khoản tiền tái định cư.
Một loạt những tin tức mới này, một khi truyền ra ngay lập tức dẫn đến ảnh hưởng lớn trong phạm vi toàn quốc. Trung Ương Đảng, Tổng bí thư Viên lại tự mình hỏi đến. Sau khi trao đổi ý kiến với bí thư Trang Ái Quốc của Ủy ban kỷ luật Trung Ương, trong tài liệu báo cáo của Tăng Hữu Kiệt đệ trình lên Ủy ban kỷ luật Trung Ương, Tổng bí thư Viễn đã tự mình đưa ra chỉ thị quan trọng “Tham ô, nhận hối lộ, trời đất không tha”.
Câu nói này đã vô cùng nghiêm trọng. Điều này nói rõ, Tổng bí thư Viên cũng đã nổi giận rồi. Trong thành phố Thiên Châu bên này, ở trong phòng 304 nhà khách quân phân khu thành phố Thiên Châu, đồng âm của căn phòng có một chút ý nghĩa nói đến cái chết.
Nhưng, lại không có người để ý đến, vì căn phòng này là chuyên môn dùng để thẩm vấn Ngưu Chính Phu. Nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc, giờ phút này cũng đều đang thừa nhận áp lức rất lớn. Tổng bí thư tự mình phê chỉ thị, Ủy ban Kỷ luật Trung ương áp trận, cả nước đều chú ý tới tỉnh Giang Bắc, chú ý đến sự việc này. Nếu điều tra không ra cái gì, tỉnh Giang Bắc còn có thể diện gì đối mặt với nhân dân cả nước.
- Ngưu Chính Phu, ông phải suy nghĩ cho kĩ, thú nhận là con đường duy nhất của ông. Ông không nghĩ cho bản thân, lẽ nào ông không ngĩ đến vợ và con gái của ông. Phương Chí Cường chết như thế nào, chắc ông cũng biết đi. Các ông hợp tác với nhiều năm như vậy, Phương Chí Cường là người sẽ đi tự sát sao? Nếu, ông muốn đi theo vết xe đổ, vậy thì tùy ông, suy nghĩ kĩ một chút đi.
Nói xong, hai người liền đứng lên, dường như là muốn rời khỏi phòng vậy.
Ngưu chính phu giờ phút này, sắc mặt cũng hơi do dự một chút, lập tức, mở miệng nói:
- Đồng chí, xin chờ một chút. Tôi thú nhận!
Sau khi đột phá tuyến phòng thủ tâm lí, Ngưu Chính Phu hoàn toàn giống như một con đê đã vỡ, ông ta đã đem toàn bộ chuyện mà bản thân biết nói hết ra rồi. Tập đoàn Thiên Hải, đây là do phó bí thư Thành Ủy, Chủ tịch thành phố thiên Châu, Hàn Tử Kỳ giới thiệu cho Ngưu Chính Phu. Hàn Tử Kỳ còn mịt mờ nhắc nhở qua với bản thân, bối cảnh của tập đoàn Thiên Hải không đơn giản, bên trên có người. Chính vì vậy, Ngưu Chính Phu liền đồng ý. Toàn bộ dự án, không có trải qua trình tự đấu thầu chính quy, chỉ là diễu qua sân khấu, sau đó liền đem quyền tổng thầu xây dựng chuyển cho tập đoàn Thiên Hải.
Khoản tiền năm trăm triệu, huyện Hạ Tương tự giữ lại hai trăm triệu cho mình. Trong đó, một trăm triệu dùng để xây dựng trụ sở làm việc của các cấp chính phủ huyện Hạ Tương, một trăm triệu còn lại thì phân phát đến các xã, thị trấn bên dưới. Các xã, thị trấn giàu có hơn một chút thì phát một phần tiền đó cho dân chúng. Những xã, thị trấn nghèo hơn một chút còn lại thì dùng để phát bổ sung những khoản còn thiếu từ trước như tiền lương nợ, thanh toán các khoản nợ, vân vân.
Tuy nhiên, không có bao nhiêu tiền đưa được vào tay nhân dân. Vì thế, bởi người dân thị trấn Thanh Sơn chất vấn, biểu tình ồn ào nhất, cho nên Ngưu Chính Phu còn gọi bí thư Đảng Ủy thị trấn Thương Sơn đến phòng làm việc mắng cho một trận. Nhưng, cha của Hùng Trường Quý cũng không nể nang, cố ý phải tổ chức quần chúng nhân dân đi vào thành phố chất vấn. Sau đó bị người của ủy ban thị trấn Thương Sơn chặn lại, bị đánh chết ở trong đồn công an. Tiếp theo, mẹ của Hùng Trường Quý đi lên đồn công an tìm người, sau rồi cũng đâm đầu chết ở cửa văn phòng đồn công an đó. Em gái của Hùng Trương Quý đi đến cơ quan chính quyền của thị trấn trình bày lại bị tên bí thư Đảng Ủy phát rồ lừa đến phòng làm việc, sau đó áp giải đến cho bên bọn đồn công an, cuối cùng cũng chết không rõ ràng. Cứ như vậy, mới dẫn đến sự báo thù của Hùng Trường Quý. Và cuối cùng mới có thể vạch trần toàn bộ tấm màn đen của Hạ Tương.
…
Trong phòng 402 trên tầng 4 của nhà khách quân phân khu, Tăng Hữu Kiệt ngồi ở vị trí chính trên ghế sô pha, bên trái là Tôn Đạt Lượng và Nhan Trị An, phía bên phải là Nhiếp Chấn Bang.
Sau khi xem xong tài liệu mà Ngưu Chính Phu thú nhận, Tôn Đạt Lượng cũng nhìn Tăng Hữu Kiệt, đợi Phó bí thư Tăng hạ lệnh. Tăng Hữu Kiệt trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bí thư Đạt Lượng, hãy bắt đầu hành động đi. Đem binh chia làm hai đường, một đường, do đồng chí của các cậu đi khống chế Hàn Tử Kỳ lại. Còn về Đinh Hải Đào của tập đoàn Thiên Hải, vì lo lắng đến các đồng chí của tỉnh Giang Bắc ra mặt không tiện, tôi thấy, hãy để người của Chấn Bang đi đi.
Tôn Đạt Lượng cũng có chút cảm động. Cũng không phải là nói Tôn Đạt Lượng sợ Đinh Quốc Hồng. Dù sao cũng đều là thành viên trong cùng một bộ máy, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Bắt con trai của Đinh Quốc Hồng, Tôn Đạt Lượng cũng có chút chướng ngại về tâm lý. Giờ để đồng chí của Ủy ban kỷ luật Trung Ương ra mặt, Tôn Đạt Lượng cũng sẽ không làm khó.
Ngay lập tức, Tôn Đạt Lượng đứng lên nói:
- Bí thư Tăng, chúng ta bắt đầu hành động được rồi luôn thôi.
Trong nhà Hàn Tử Kỳ, giờ phút này, theo sự tiếp tục phát triển của tình thế, Hàn Tử Kỳ cũng bắt đầu có chút lo sợ bất an. Ngoài cửa, tiếng chuông cửa vọng vào, Hàn Tử Kỳ nhìn sang bà xã ở bên cạnh rồi ra hiệu một cái. Cánh cửa phòng mở ra, Tôn Đạt Lượng tự mình trình diện, nghiêm túc nhìn Hàn Tử Kỳ, trầm giọng nói:
- Hàn Tử Kỳ, theo tôi đi một chuyến đi.
Nghe được lời nói không chút cảm xúc của Tôn Đạt Lượng, Hàn Tử Kỳ trong chốc lát liền xụi lơ cả lại. Điều này càng khiến cho Tôn Đạt Lượng khinh bỉ, ông ta trầm giọng nói:
- Mang đi!
Cùng lúc đó, trong khách sạn Kim Sơn ở thành phố Giang Châu, căn cứ theo tin tức, hôm nay Đinh Hải Đào sẽ ngủ lại nơi này. Thông qua Tôn Đạt Lượng, đồng chí công an của phòng công an tỉnh Giang Bắc cũng đã có mặt. Nhưng, đám người Nhiếp Chấn Bang lại bắt hụt ở đây. Tối nay Đinh Hải Đào cũng không ở lại nơi này.
Khiến Nhiếp Chấn Bang cũng không ngờ tới được là, giờ phút này, đường đường Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Giang Bắc Đinh Quốc Hồng lại mang theo con trai, xuất hiện trong nhà của Phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Ninh Thủ Thường.
Trong phòng khách của Ninh gia, vẻ mặt của Ninh Thủ Thường rất là tự tại, thản nhiên. Đinh Quốc Hồng liếc nhìn Ninh Thủ Thường một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia phẫn nộ, tuy nhiên, cũng rất nhanh chóng bình thường trở lại. Đến thời điểm này, tình thế mạnh hơn người. Đến mức độ này rồi, không cúi đầu cũng không được rồi.
Ngay lập tức, Đinh Quốc Hồng cũng chủ động mở miệng nói:
- Chủ tịch, lần này tôi đến đây, chủ yếu vẫn là có chút việc cần báo cáo và thương lượng với anh một chút. Trong khoảng thời gian này, tôi tự cảm thấy, sức khỏe của tôi không thể thích ứng được nữa rồi. Tôi nghĩ, tôi vẫn là nên từ chức ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, cũng như chức vụ Phó chủ tịch thường vụ tỉnh. Báo cáo, tôi đã đệ trình lên Ban tổ chức Trung ương và nội các Chính phủ rồi. Giờ ở trong này, tôi cố ý tới để nói với anh một tiếng.
Những lời này, cũng là khiến Ninh Thủ Thường được mở rộng tầm mắt. Có chút ngoài ý muốn đấy, thật không ngờ Đinh Quốc Hồng vì con trai mà ngay cả vị trí của bản thân mình cũng vứt bỏ không cần nữa rồi. Thứ tình cảm bảo vệ con như vậy, khó có thể có, rất là đáng giá đấy.
Trầm mặc một lát, Đinh Quốc Hồng tiếp tục nói:
- Chủ tịch tỉnh, vụ bê bối của Hạ Tương có liên quan lớn đến khuyển tử (một cách gọi đứa con trai). Đây là sai lầm và trách nhiệm của tôi, là tôi quản giáo không nghiêm. Tôi đã dạy dỗ cho nó một trận nghiêm khắc rồi. Ý của khuyển tử và tôi là, những căn nhà không hợp tiêu chuẩn đó, đều phá bỏ hết. Nguồn tài chính dành cho việc xây dựng lại hoàn toàn sẽ do tập đoàn Thiên Hải bỏ ra. Mặt khác, khoản tiền xây dựng các phòng ban của chính phủ huyện ủy huyện Hạ Tương, tập đoàn Thiên Hải sẵn sàng bỏ ra một trăm triệu, dùng để bồi thường cho việc tái định cư của nhân dân huyện Hạ Tương.
Đây cũng là một chiêu độc đấy. Tài sản của tập đoàn Thiên Hải nhiều lắm cũng chỉ hơn chín trăm triệu, trong đó còn bao gồm cả vốn tài sản cố định. Lần này đây tính ra cũng phải bỏ ra gần bốn trăm triệu tài chính, tương đương với việc đem một nửa tập đoàn Thiên Hải nhả ra rồi.
Nghĩ đến đây, Ninh Thủ Thường cũng mỉm cười rồi nói:
- Đồng chí Quốc Hồng, ông cũng đừng quá lo lắng. Mất bò mới lo làm chuồng, cũng coi như là chưa muộn. Nếu biết sai có thể sửa đổi cũng là đồng chí tốt. Chuyện này, tôi ghi nhớ trong đầu rồi. Ông và Hải Đào hãy đi về trước đi, sáng ngày mai tôi sẽ cho ông câu trả lời chính xác.
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Tin tức này, khiến cho Nhiếp Chấn Bang đứng lặng tại chỗ, rất lâu không nói gì. Căn cứ theo quy định điều lệ của công tác kiểm tra kỷ luật, trong lúc tiến hành song quy đối với một cán bộ nào đó, bất luận khả năng gì có thể dẫn đến một loạt những hành động như tự sát, thương tật, hoặc là liên hệ thông tin, thì đều phải dự phòng và bài trừ hết ở bên ngoài. Hơn nữa, bên cạnh Phương Chí Cường còn có hai nhân viên làm việc, thay phiên nhau trực 24 giờ, làm sao có thể tự sát. Trong chuyện này lộ ra cái gì đó rất kì lạ.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang không dám châm trễ, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, nhấc chân lên, liền bước nhanh tới chỗ giam giữ Phương Chí Cường.
Lúc Nhiếp Chấn Bang chạy đến nơi này, Tôn Đạt Lượng, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc cũng đã tới hiện trường. Ngay bên cạnh, Tăng Hữu Kiệt, Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung Ương với vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt âm trầm. Ở ngay dưới mí mắt của mình, lại có kiểu sợ tội tự sát, vẫn là trắng trợn như vậy. Đây chính là đang công nhiên khiêu khích, đây chính là đang có ý đồ tiêu hủy chứng cớ.
Tôn Đạt Lượng đến giờ phút này, cũng tỏ thái độ khiêm nhường, hạ giọng nói:
- Bí thư Tăng, đối với sai lầm và sơ suất của nhân viên công tác thuộc Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc chúng tôi, tôi yêu cầu xin được xử phạt. Hai nhân viên thay phiên nhau làm nhiệm vụ trông coi đêm qua, cũng đã bị chúng tôi khống chế lại rồi, trước mắt, đang giao cho người của chủ nhiệm Nhiếp thẩm vấn.
Tăng Hữu Kiệt không phải là con nít ranh, sớm đã trải qua tuổi trẻ đầy xúc động đó. Với kinh nghiệm công tác kiểm tra kỷ luật lâu năm, nói một câu không khách sáo thì, tình huống nào ông ta cũng đã từng gặp qua rồi. Loại trò xiếc này, Tăng Hữu Kiệt thậm chí đều khinh thường nói ra.
Ngay lập túc, Tăng Hữu Kiệt cũng vẫy tay chào, trầm giọng nói:
- Đồng chí Đạt Lượng, tự trách bản thân thì không cần phải nói nhiều nữa. Đồng chí làm công tác kiểm tra kỷ luật cũng không phải một hai năm, tác phong làm việc của cậu thế nào, tôi vẫn cũng còn hiểu rõ. Nhưng, Ngưu Chính Phu hiện giờ đã trở thành nhân vật then chốt, nhất định phải bảo vệ cho tốt rồi. Tôi xem như vậy đi, việc thẩm vấn, vẫn là do người của Ủy ban kiểm tra kỷ luật tỉnh ra mặt điều tra. Công việc trông coi thì để cho người của Tiểu Nhiếp mang đến giải quyết là được rồi. Như vậy, các cậu cũng có thể thoải mái một chút rồi.
Lời nói của Tăng Hữu Kiệt xem như đã giữ thể diện cho Tôn Đạt Lượng, cho toàn bộ Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc. Tôn Đạt Lượng tự nhiên không có bất cứ lí do nào để không đáp ứng.
Cùng lúc đó, Tôn Đạt Lượng bên này cũng lợi dụng cái chết của Phương Chí Cường mà tăng cường tấn công tâm lí đối với Ngưu Chính Phu.
Hành động của bên truyền thông quốc gia đều rất nhanh chóng. Lúc này, có đại lão của nhiều phương áp trận, Từ Kì cũng rất rõ, che dấu cũng đã không thể che được nữa rồi. Tỉnh ủy đều không quyết định che dấu lại, chính mình chỉ là một Bí thư thành ủy thành phố cấp 3 nho nhỏ, còn có thể che đậy được sao? Rất rõ ràng, điều đó là không thể.
Cho nên, Từ Kì hết sức phối hợp với các phóng viên truyền thông này. Về cơ bản, Từ Kì đã làm bất cứ điều gì họ yêu cầu. Không phải là muốn đitới huyện Hạ Tương để phỏng vấn quần chúng nông dân địa phương sao? Có thể, thành ủy Thiên Châu cho xe chở đi, sắp xếp toàn bộ lộ trình. Đến huyện Hạ Tương rồi, hoàn toàn tự do hoạt động. Nhân viên công tác chính phủ cũng không can thiệp, không sắp xếp, hoàn toàn là phỏng vấn tự do. Điều này khiến cho các phóng viên truyền thông rất hài lòng, bởi vì đây mới là tình huống chân thật nhất.
Muốn xem nhà ở bố trí cho người dân di dời cũng được, thậm chí là ngay cả căn nhà mà Nhiếp Chấn Bang và Nhan Trị An đập nát trước đó đều mở cửa đối ngoại công khai hoàn toàn.
Nhìn những cọc tre lộ ra từ bên trong lớp bê tông xi măng. Các phóng viên lại một trận bấm máy lấp lóe, đây chính là một đề tài mang tính chất bùng nổ mạnh.
Rất nhanh, những bản thảo này, liên tục được truyền về các tổng bộ. Ngày thứ ba khi mà những phóng viên này đến thành phố Thiên Châu, “Nhật báo hy vọng” đã phát biểu một chuyên đề với tên là “Câu hỏi đằng sau những lớp bê tông cốt tre”. Trong bài văn, đưa ra không ít những bức hình và những câu phỏng vấn ngắn ngọn đối người dân địa phương, phản ánh chân thực về những tệ đoan trong công trình bố trí di dời dân cư của thành phố Thiên Châu.
“Quan sát tin tức” của đài truyền hình quốc gia thì lại bắt đầu từ năm trăm triệu của quỹ tái định cư. Bắt đầu từ trên huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Hạ Tương cho đến các tòa nhà ký túc xá sang trọng hoàn toàn mới của mỗi xã, thị trấn, đi theo mặt bên cạnh của nơi này để phản ánh về hướng đi của khoản tiền tái định cư.
Một loạt những tin tức mới này, một khi truyền ra ngay lập tức dẫn đến ảnh hưởng lớn trong phạm vi toàn quốc. Trung Ương Đảng, Tổng bí thư Viên lại tự mình hỏi đến. Sau khi trao đổi ý kiến với bí thư Trang Ái Quốc của Ủy ban kỷ luật Trung Ương, trong tài liệu báo cáo của Tăng Hữu Kiệt đệ trình lên Ủy ban kỷ luật Trung Ương, Tổng bí thư Viễn đã tự mình đưa ra chỉ thị quan trọng “Tham ô, nhận hối lộ, trời đất không tha”.
Câu nói này đã vô cùng nghiêm trọng. Điều này nói rõ, Tổng bí thư Viên cũng đã nổi giận rồi. Trong thành phố Thiên Châu bên này, ở trong phòng 304 nhà khách quân phân khu thành phố Thiên Châu, đồng âm của căn phòng có một chút ý nghĩa nói đến cái chết.
Nhưng, lại không có người để ý đến, vì căn phòng này là chuyên môn dùng để thẩm vấn Ngưu Chính Phu. Nhân viên công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc, giờ phút này cũng đều đang thừa nhận áp lức rất lớn. Tổng bí thư tự mình phê chỉ thị, Ủy ban Kỷ luật Trung ương áp trận, cả nước đều chú ý tới tỉnh Giang Bắc, chú ý đến sự việc này. Nếu điều tra không ra cái gì, tỉnh Giang Bắc còn có thể diện gì đối mặt với nhân dân cả nước.
- Ngưu Chính Phu, ông phải suy nghĩ cho kĩ, thú nhận là con đường duy nhất của ông. Ông không nghĩ cho bản thân, lẽ nào ông không ngĩ đến vợ và con gái của ông. Phương Chí Cường chết như thế nào, chắc ông cũng biết đi. Các ông hợp tác với nhiều năm như vậy, Phương Chí Cường là người sẽ đi tự sát sao? Nếu, ông muốn đi theo vết xe đổ, vậy thì tùy ông, suy nghĩ kĩ một chút đi.
Nói xong, hai người liền đứng lên, dường như là muốn rời khỏi phòng vậy.
Ngưu chính phu giờ phút này, sắc mặt cũng hơi do dự một chút, lập tức, mở miệng nói:
- Đồng chí, xin chờ một chút. Tôi thú nhận!
Sau khi đột phá tuyến phòng thủ tâm lí, Ngưu Chính Phu hoàn toàn giống như một con đê đã vỡ, ông ta đã đem toàn bộ chuyện mà bản thân biết nói hết ra rồi. Tập đoàn Thiên Hải, đây là do phó bí thư Thành Ủy, Chủ tịch thành phố thiên Châu, Hàn Tử Kỳ giới thiệu cho Ngưu Chính Phu. Hàn Tử Kỳ còn mịt mờ nhắc nhở qua với bản thân, bối cảnh của tập đoàn Thiên Hải không đơn giản, bên trên có người. Chính vì vậy, Ngưu Chính Phu liền đồng ý. Toàn bộ dự án, không có trải qua trình tự đấu thầu chính quy, chỉ là diễu qua sân khấu, sau đó liền đem quyền tổng thầu xây dựng chuyển cho tập đoàn Thiên Hải.
Khoản tiền năm trăm triệu, huyện Hạ Tương tự giữ lại hai trăm triệu cho mình. Trong đó, một trăm triệu dùng để xây dựng trụ sở làm việc của các cấp chính phủ huyện Hạ Tương, một trăm triệu còn lại thì phân phát đến các xã, thị trấn bên dưới. Các xã, thị trấn giàu có hơn một chút thì phát một phần tiền đó cho dân chúng. Những xã, thị trấn nghèo hơn một chút còn lại thì dùng để phát bổ sung những khoản còn thiếu từ trước như tiền lương nợ, thanh toán các khoản nợ, vân vân.
Tuy nhiên, không có bao nhiêu tiền đưa được vào tay nhân dân. Vì thế, bởi người dân thị trấn Thanh Sơn chất vấn, biểu tình ồn ào nhất, cho nên Ngưu Chính Phu còn gọi bí thư Đảng Ủy thị trấn Thương Sơn đến phòng làm việc mắng cho một trận. Nhưng, cha của Hùng Trường Quý cũng không nể nang, cố ý phải tổ chức quần chúng nhân dân đi vào thành phố chất vấn. Sau đó bị người của ủy ban thị trấn Thương Sơn chặn lại, bị đánh chết ở trong đồn công an. Tiếp theo, mẹ của Hùng Trường Quý đi lên đồn công an tìm người, sau rồi cũng đâm đầu chết ở cửa văn phòng đồn công an đó. Em gái của Hùng Trương Quý đi đến cơ quan chính quyền của thị trấn trình bày lại bị tên bí thư Đảng Ủy phát rồ lừa đến phòng làm việc, sau đó áp giải đến cho bên bọn đồn công an, cuối cùng cũng chết không rõ ràng. Cứ như vậy, mới dẫn đến sự báo thù của Hùng Trường Quý. Và cuối cùng mới có thể vạch trần toàn bộ tấm màn đen của Hạ Tương.
…
Trong phòng 402 trên tầng 4 của nhà khách quân phân khu, Tăng Hữu Kiệt ngồi ở vị trí chính trên ghế sô pha, bên trái là Tôn Đạt Lượng và Nhan Trị An, phía bên phải là Nhiếp Chấn Bang.
Sau khi xem xong tài liệu mà Ngưu Chính Phu thú nhận, Tôn Đạt Lượng cũng nhìn Tăng Hữu Kiệt, đợi Phó bí thư Tăng hạ lệnh. Tăng Hữu Kiệt trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bí thư Đạt Lượng, hãy bắt đầu hành động đi. Đem binh chia làm hai đường, một đường, do đồng chí của các cậu đi khống chế Hàn Tử Kỳ lại. Còn về Đinh Hải Đào của tập đoàn Thiên Hải, vì lo lắng đến các đồng chí của tỉnh Giang Bắc ra mặt không tiện, tôi thấy, hãy để người của Chấn Bang đi đi.
Tôn Đạt Lượng cũng có chút cảm động. Cũng không phải là nói Tôn Đạt Lượng sợ Đinh Quốc Hồng. Dù sao cũng đều là thành viên trong cùng một bộ máy, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Bắt con trai của Đinh Quốc Hồng, Tôn Đạt Lượng cũng có chút chướng ngại về tâm lý. Giờ để đồng chí của Ủy ban kỷ luật Trung Ương ra mặt, Tôn Đạt Lượng cũng sẽ không làm khó.
Ngay lập tức, Tôn Đạt Lượng đứng lên nói:
- Bí thư Tăng, chúng ta bắt đầu hành động được rồi luôn thôi.
Trong nhà Hàn Tử Kỳ, giờ phút này, theo sự tiếp tục phát triển của tình thế, Hàn Tử Kỳ cũng bắt đầu có chút lo sợ bất an. Ngoài cửa, tiếng chuông cửa vọng vào, Hàn Tử Kỳ nhìn sang bà xã ở bên cạnh rồi ra hiệu một cái. Cánh cửa phòng mở ra, Tôn Đạt Lượng tự mình trình diện, nghiêm túc nhìn Hàn Tử Kỳ, trầm giọng nói:
- Hàn Tử Kỳ, theo tôi đi một chuyến đi.
Nghe được lời nói không chút cảm xúc của Tôn Đạt Lượng, Hàn Tử Kỳ trong chốc lát liền xụi lơ cả lại. Điều này càng khiến cho Tôn Đạt Lượng khinh bỉ, ông ta trầm giọng nói:
- Mang đi!
Cùng lúc đó, trong khách sạn Kim Sơn ở thành phố Giang Châu, căn cứ theo tin tức, hôm nay Đinh Hải Đào sẽ ngủ lại nơi này. Thông qua Tôn Đạt Lượng, đồng chí công an của phòng công an tỉnh Giang Bắc cũng đã có mặt. Nhưng, đám người Nhiếp Chấn Bang lại bắt hụt ở đây. Tối nay Đinh Hải Đào cũng không ở lại nơi này.
Khiến Nhiếp Chấn Bang cũng không ngờ tới được là, giờ phút này, đường đường Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Giang Bắc Đinh Quốc Hồng lại mang theo con trai, xuất hiện trong nhà của Phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh Ninh Thủ Thường.
Trong phòng khách của Ninh gia, vẻ mặt của Ninh Thủ Thường rất là tự tại, thản nhiên. Đinh Quốc Hồng liếc nhìn Ninh Thủ Thường một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia phẫn nộ, tuy nhiên, cũng rất nhanh chóng bình thường trở lại. Đến thời điểm này, tình thế mạnh hơn người. Đến mức độ này rồi, không cúi đầu cũng không được rồi.
Ngay lập tức, Đinh Quốc Hồng cũng chủ động mở miệng nói:
- Chủ tịch, lần này tôi đến đây, chủ yếu vẫn là có chút việc cần báo cáo và thương lượng với anh một chút. Trong khoảng thời gian này, tôi tự cảm thấy, sức khỏe của tôi không thể thích ứng được nữa rồi. Tôi nghĩ, tôi vẫn là nên từ chức ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh Giang Bắc, cũng như chức vụ Phó chủ tịch thường vụ tỉnh. Báo cáo, tôi đã đệ trình lên Ban tổ chức Trung ương và nội các Chính phủ rồi. Giờ ở trong này, tôi cố ý tới để nói với anh một tiếng.
Những lời này, cũng là khiến Ninh Thủ Thường được mở rộng tầm mắt. Có chút ngoài ý muốn đấy, thật không ngờ Đinh Quốc Hồng vì con trai mà ngay cả vị trí của bản thân mình cũng vứt bỏ không cần nữa rồi. Thứ tình cảm bảo vệ con như vậy, khó có thể có, rất là đáng giá đấy.
Trầm mặc một lát, Đinh Quốc Hồng tiếp tục nói:
- Chủ tịch tỉnh, vụ bê bối của Hạ Tương có liên quan lớn đến khuyển tử (một cách gọi đứa con trai). Đây là sai lầm và trách nhiệm của tôi, là tôi quản giáo không nghiêm. Tôi đã dạy dỗ cho nó một trận nghiêm khắc rồi. Ý của khuyển tử và tôi là, những căn nhà không hợp tiêu chuẩn đó, đều phá bỏ hết. Nguồn tài chính dành cho việc xây dựng lại hoàn toàn sẽ do tập đoàn Thiên Hải bỏ ra. Mặt khác, khoản tiền xây dựng các phòng ban của chính phủ huyện ủy huyện Hạ Tương, tập đoàn Thiên Hải sẵn sàng bỏ ra một trăm triệu, dùng để bồi thường cho việc tái định cư của nhân dân huyện Hạ Tương.
Đây cũng là một chiêu độc đấy. Tài sản của tập đoàn Thiên Hải nhiều lắm cũng chỉ hơn chín trăm triệu, trong đó còn bao gồm cả vốn tài sản cố định. Lần này đây tính ra cũng phải bỏ ra gần bốn trăm triệu tài chính, tương đương với việc đem một nửa tập đoàn Thiên Hải nhả ra rồi.
Nghĩ đến đây, Ninh Thủ Thường cũng mỉm cười rồi nói:
- Đồng chí Quốc Hồng, ông cũng đừng quá lo lắng. Mất bò mới lo làm chuồng, cũng coi như là chưa muộn. Nếu biết sai có thể sửa đổi cũng là đồng chí tốt. Chuyện này, tôi ghi nhớ trong đầu rồi. Ông và Hải Đào hãy đi về trước đi, sáng ngày mai tôi sẽ cho ông câu trả lời chính xác.
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Tác giả :
Thái Tấn