Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 285: Kết quả tuyển cử
Quả nhiên, sau khí chấm dứt đề tài thảo luận về báo cáo công tác của chính quyền địa phương xong, Phó chủ nhiệm thường vụ của đại hội đại biểu nhân dân thành phố Tân Lê đã đứng lên. Với vai trò là người chủ trì đại hội, Phó chủ nhiệm Thạch coi như là nhân vật đã lui lại xuống tuyến sau. Ông ước chừng hơn năm mươi cũng gần sáu mươi tuổi, nhưng cảm giác về ông ta là sự khỏe mạnh hơn so với độ tuổi của mình.
Nhìn mọi người ở xung quanh, Phó chủ nhiệm Thạch trầm giọng nói:
- Đề tài thảo luận tiếp theo là, cuộc tuyển cử chức danh Chủ tịch thành phố của Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê. Có hai người được đề cử cho vị trí Chủ tịch thành phố của thành phố Tân Lê chúng ta. Một người là Phó bí thư thành ủy thành phố Tân Lê, quyền Chủ tịch thành phố, đồng chí Chu Thần. Sau khi đồng chí Chu Thần tới thành phố Tân Lê nhậm chức, trong công cuộc kiến thiết, phát triển kinh tế của thành phố Tân Lê, đã có được thành tích rất chói lọi. Đồng chí đã liên tục nhiều lần thu hút được những doanh nghiệp nổi tiếng đầu tư vào thành phố Tân Lê. Tôi tin tưởng rằng, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Chu Thần, thành phố Tân Lê nhất định có thể đạt được càng nhiều thành tích chói lọi hơn.
Dừng một chút, Phó Chủ nhiệm Thạch lại nói tiếp:
- Một người được đề cử khác nữa là đồng chí Bạch Lực Khắc, Phó chủ tịch thường trực ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê. Đồng chí Bạch Lực Khắc đã có nhiều năm thời gian đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường vụ thành phố, cẩn thận, chắc chắn. Tôi tin rằng, đồng chí Bạch Lưc Khắc cũng rất là có năng lực công tác. Hy vọng, các đại biểu Hội đồng nhân dân trong toàn thành phố chúng ta sẽ dựa theo suy nghĩ của bản thân, tuyển chọn ra một người dẫn đầu vì thành phố Tân Lê chúng ta.
Sắc mặt Bạch Lực Khắc âm trầm lại. Dựa theo lời giới thiệu của Phó chủ nhiệm Thạch mà nói, rõ rang chính mình chỉ là một thứ kèm theo, một nhân vật đi theo giúp Thái tử đọc sách mà thôi.
Từ trong lời giới thiệu của Phó chủ nhiệm Thạch là có thể nhìn ra được. Đối với lời giới thiệu về Chu Thần, đó là tường tận đến không thể tường tận đượcc hơn rồi. Ngoài ra, ại còn khen ngợi cùng với biểu dương rất nhiệt tình. Còn đối với mình, lại chỉ là sơ lược qua. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, sớm cũng đã hiểu ngay ra được rồi. Với những lời như vậy đối với những vị đại biểu Hội đồng nhân dân đang ngồi ở đây cũng đã như là một sự ám chỉ.
Nếu không phải là chính mình cũng báo danh rồi, trên nguyên tắc cũng cần có một người được đề cử đứng ra để lấy sự so sánh như vậy nhằm đảm bảo sự công bằng của tuyển cử, chỉ sợ, cái cuộc tuyển cử này có lẽ đã biến thành màn kịch một vai của Chu Thần rồi.
Lúc này, sau khi Phó chủ nhiệm Thạch đã giới thiệu xong, Thiết Lức đánh một ánh mắt ra hiệu cho Lưu Văn Thanh bên cạnh. Lưu Văn Thanh hiểu ý gật gật đầu. Lưu Văn Thanh rất hiểu ý tứ của Thiết Lực, đó chính là trước khi diễn ra việc tuyển chọn, lấy quyền thế và thân phận Bí thư thành ủy của mình ra để tạo sức ép một chút, khiến cho những đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê này thấy được ý đồ cùng quyết tâm của cấp trên. Theo lý mà nói thì việc này để Nhiếp Chấn Bang ra mặt là phù hợp nhất. Nhưng, rất hiển nhiên là Nhiếp Chấn Bang sẽ không phối hợp rồi. Còn nếu để chính bản thân Thiết Lực đứng ra nói thì đã có chút vượt mức rồi. Một chủ tịch khu tự trị, đường đường cán bộ cấp Bộ trưởng mà lại can thiệp vào việc tuyển cử một Chủ tịch thành phố cấp Phó giám đốc Sở. Cái này mà truyền ra chỉ khiến cho người ta cười nhạo mà thôi.
Cứ như vậy, cũng chỉ có Lưu Văn Thanh đứng ra là thích hợp nhất rồi.
Ngón tay gõ nhẹ theo tiết tấu trên mặt bàn, cái hành động này khiến Nhiếp Chấn Bang khẽ nhíu mày lại. Đây là Lưu Văn Thanh có ý định giúp Chu Thần tạo áp lực sao.
Quả nhiên, Lưu Văn Thanh cũng cất cao giọng nói:
- Trong việc tuyển cử Chủ tịch thành phố, chính quyền Đảng ủy Khu tự trị và Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu đều coi trọng cao độ và chú ý tới. Với vị trí là thành phố cấp Phó Sở đầu tiên của khu tự trị Tây Bắc, lại là khu thí điểm cải cách của nội các Chính phủ, Chủ tịch thành phố Tân Lê có quan hệ tới tương lai cùng vơi sự phát triển của thành phố Tân Lê. Tôi hy vọng, các đồng chí đại biểu Hội đồng nhân dân Tân Lê đều phải đi theo đúng nguyện vọng của bản thân, dựa theo suy nghĩ trong long của mình để lưa chọn ra một Chủ tịch thành phố phù hợp với công cuộc phát triển sau này của thành phố Tân Lê.
Tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang cũng cười ha hả nói:
- Tôi cũng tới nói vài lời đi. Hoàng đế Thái tông đời Đường Lý Thế Dân đã từng trích dẫn qua một câu bên trong “Tuân tử, ai công”, đó là quân giả, chu dã, thứ dân giả, thủy dã, thủy năng tái chu, diệc năng phúc chu. (tức: quân giống như thuyền, dân giống như nước, nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền)
Vừa mở đầu, Nhiếp Chấn Bang liền trích dẫn một điển cố như vậy. Một mặt cho thấy sự tinh thông sách sử của Nhiếp Chấn Bang, một mặt khác cũng là mơ hồ nhắc nhở tất cả các đại biểu Hội đồng nhân dân rằng, quyền quyết định vẫn là nằm trong tay của các đại biểu đấy.
Hiệu quả của những lời này rất tốt. Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người chung quanh rồi nói tiếp:
- Công cuộc kiến thiết và phát triển kinh tế có liên quan tới tương lai của thành phố Tân Lê. Với vai trò là khu thí điểm chiến lược cải cách để phát triển bền vững của nội các Chính phủ, thành phố Tân Lê chúng ta đi theo con đường mà trước đó chưa từng có ai đi. Cải cách và phát triển của chúng ta, đó là một khái niệm hoàn toàn khác so với những địa phương khác trong cả nước. Ở trong cuộc tuyển cử cho vị trí Chủ tịch thành phố này, ý kiến của tôi là, tuân thủ theo dân ý, tôn trọng kết quả do người dân lựa chọn. Tôn trọng sự minh bạch và công bằng trong chính trị, tôi tin tưởng các đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê, tôi tin ba trăm nghìn nhân dân quần chúng của thành phố Tân Lê, nhất định sẽ lựa chọn cho mình một người dẫn đầu thích hợp.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Thiết Lực có chút khó chịu. Nhiếp Chấn Bang thật đúng là không thức thời quá rồi. Nếu nói nặng hơn một chút thì, Nhiếp Chấn Bang chính là đang công khai khiêu khích với uy tín của cấp trên. Đây chính là một hành vi mang tính không phục tùng tổ chức, lãnh đạo.
Hơn nữa, hàm ý trong cái lời nói này, ai cũng nghe được đi ra. Nói như vậy, nếu như đồng lòng với cấp trên thì đắng lẽ ra, Nhiếp Chấn Bang phải thêm vào trước đấy một câu, tôi đồng ý với lời nói của Bí thư nào đấy. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại không có làm như vậy. Điều này nói rõ ra rằng, Nhiếp Chấn Bang có ý tứ không giống như của Lưu Văn Thanh.
Quan trọng hơn là, cái câu nói mà Nhiếp Chấn Bang trích dẫn ra đó, cái gì mà nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Đây không phải là đang ám chỉ, ý kiến của chính quyền thì cũng phải tôn trọng sự lựa chọn của người dân sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là thản nhiên nhìn Thiết Lực liếc mắt một cái. Trong ánh mắt đấy hoàn toàn không có sự sợ hãi. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã suy nghĩ rất thấu đáo rồi. Lý Quốc Hoa bố trí cho Chu Thần tới bên chỗ mình, tuyệt đối không đơn giản chỉ là để phân một phần thành tích như vậy. Nếu đổi làm một phe phái khác thì thật ra Nhiếp Chấn Bang cũng không sao cả. Nhưng, Lý Quốc Hoa sao? Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một tiếng. Người này rõ ràng là coi chính mình là kẻ đích mạnh nhất rồi.
Đừng nhìn hiện tại Chu Thần hết thu hút đầu tư rồi lại khiêm tốn như thế nào, nhưng, đợi sau khi Chu Thần ngồi vững vào cái vị trí này rồi, chắc chắn sẽ gia tăng không ít chướng ngại cho mình đâu.
Thành phố Tân Lê là khu vực thí điểm cải cách. Cái mà Tổng bí thư Viên và Thủ tướng Vân muốn xem nhất chính là chiến lược phát triển bền vững của thành phố Tân Lê có ảnh hưởng gì tới công cuộc cải cách mở ra cùng với công cuộc kiến thiết và phát triển kinh tế. Có thể nói, đây giống như là một ruộng đất thử nghiệm vậy. Nếu làm được tốt rồi thì có khả năng sẽ mở rộng ra cả nước. Chỉ riêng vào điểm này thôi, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không để cho Chu Thần trúng cử mà tạo thêm phiền phức cho bản thân rồi.
Đảo điên tinh thần chỉ thị cùng ý đồ của cấp trên, đây là điều tối kỵ trong quan trường. Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là không hiểu được điều này, và cũng không phải là hành động bột phát nhất thời. Làm, vậy thì cứ làm đi. Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ có hối hận. Hơn nữa, nếu như Lý Quốc Hoa mi đã có thể điều khiển, chỉ huy được nhiều người như vậy, Nhiếp Chấn Bang tôi ở ngay cái nơi này mà còn có thể thỏa hiệp, còn có thể sợ hãi sao? Tục ngữ đều nói, cường long không đè được địa đầu xà (rắn bản địa). Hiện giờ, mình chính là địa đầu xà của Tây Bắc, còn Lý Quốc Hoa, ngay cả mãnh long đã vượt được sông cũng không bằng. Cùng lắm, chính là thả một con rắn vào sông mà thôi, vậy thì càng không có lý do để chính mình phải nhượng bộ rồi.
Theo tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang chấm dứt, cuộc tuyển cử của hội đồng nhân dân cũng chính thức bắt đầu. Ngay bên cạnh, nhân vieecn công tác đã sớm chuẩn bị đầy đủ, phát phiếu bầu tới trong tay từng vị đại biểu Hội đồng nhân dân một.
Ở phía trước bục Chủ tịch cũng đã đặt sẵn một hòm phiếu bầu nhỏ nhắn. Ngay sau đó, sau vài phút suy xét cùng lựa chọn một cách cẩn trọng, Nhiếp Chấn Bang là người thứ nhất đứng lên, đưa tờ phiếu bầu quan trọng bỏ vào trong hòm phiếu.
Việc bỏ phiếu áp dụng phương thức bỏ phiếu kín. Làm như vậy, các đại biệu phía dưới có thể yên tâm hơn được. Sắc mặt Thiết Lực xanh mét, nhìn mọi người bỏ phiếu vào hòm.
Sự tin tưởng của Thiết Lực rất lớn. Trong tình huống mà đích thân mình áp trận, đảm bảo rằng, những đại biểu Hội đồng nhân dân của thành phố Tân Lê này vẫn có thể nhìn được rõ ràng tình thế.
Nhưng, lúc này, điện thoại của Thiết Lực lại đột nhiên vang lên. Thư ký của Thiết Lực sau khi nhận điện thoại cũng bước tới sát phía sau Thiết Lực, nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch, điện thoại của Bí thư Tưởng.
Vừa mới đặt điện thoại vào bên tai, tiếng nói của Tưởng Chấn Toàn liền truyền tới:
- Ha hả, đồng chí Thiết Lực, nghe nói anh đến thành phố Tân Lê hả?
Giờ phút này Thiết Lực cũng ngây ngẩn cả người. Điện thoại của Tưởng Chấn Toàn xem ra cũng không phải là để nói chuyện phiếm không đâu. Trong cái thời khắc mấu chốt này mà lại gọi điện thoại tới là có ý gì đây? Mặc dù thấy khó hiểu ở trong lòng, nhưng ngoài miệng thì ông ta vẫn cười nói:
- Bí thư Tưởng, bây giờ tôi đang ở Tân Lê đây. Thành phố Tân Lê trở thành khu thí điểm cải cách đầu tiên của quốc gia, lại là khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật cấp quốc gia đầu tiên của khu tự trị chúng ta, trên trung ương rất coi trọng cho nên, tôi liền tới đây để trông nom một chút.
Tưởng Chấn Toàn nghe xong lời nói của Thiết Lực cũng phải cười lạnh một cái. Chỗ dựa vững chắc của Thiết Lực là Lý gia, cái này cũng không phải bí mật gì ở khu tự trị Tây Bắc. Mà chính mình, cũng là thuộc hệ phái của Dương gia. Ngay lập tức, Tưởng Chấn Toàn cũng cười đáp:
- Chủ tịch Thiết Lực, vừa rồi tôi cũng nhận được điện thoại của Phó thủ tướng Triệu từ nội các chính phủ. Đối với lần tuyển cử này của thành phố Tân Lê, nội các Chính phủ cũng như Quốc hội đều rất xem trọng. Đây là một sự trải nghiệm cải cách hoàn toàn mới, phải tôn trọng một cách hoàn toàn ý kiến của người dân, tôn trọng lựa chọn của quần chúng nhân dân. Mặt khác, Phó chủ tịch Quốc hội đồng chí Cố Vệ Quốc cũng chuẩn bị lên máy bay đích thân tới Tây Bắc. Đồng chí Thiết Lực, ý của tôi là, bây giờ, anh mau chóng quay về gấp để cùng tôi tiếp đãi ngài ấy.
Thiết Lực hoàn toàn chấn động. Từ chỗ dựa vững chắc của chính ông ta, Thiết Lực cũng biết một điều, Phó thủ tướng Triệu và Tưởng Chấn Toàn đều là người trong cùng một hệ phái. Nhưng, nói như vậy thì rất rõ ràng, Dương gia đây là đang ra sức ủng hộ Nhiếp Chấn Bang. Chẳng lẽ nói, tên nhóc Nhiếp Chấn Bang này cũng là người trong hệ phái của Dương gia?
Nhưng, Cố Vệ Quốc lại chính là người thuộc hệ phái của Đổng gia. Tại sao giờ lại liên quan tới cả Đổng gia rồi? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Thiết Lực cũng không dám trễ nải hơn nữa liền đứng lên nói:
- Đồng chí Văn Thanh. Tôi vừa mới nhận được một tin mới, phải lập tức trở về thành phố Ô. Chuyện ở thành phố Tân Lê liền giao lại cho cậu vậy.
Nhìn Thiết Lực rời khỏi, sắc mặt Lưu Văn Thanh kinh hãi. Rất hiển nhiên đây là do Nhiếp Chấn Bang động tay chân rồi. Nhìn sang bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang vẫn là một bộ ngồi vững như núi Thái Sơn, dường như Lưu Văn Thanh cũng cảm giác được, bản thân mình chỉ sợ là đã lựa chọn sai lầm rồi.
Thiết Lực rời khỏi, tuy rằng có không ít người đều thấy được. Nhưng, những người này đều chỉ cho rằng là Chủ tịch Thiết Lực ra ngoài có chuyện mà thôi, cũng không biết rằng Thiết Lực là quay về thành phố Ô.
Sau khi nửa tiếng bỏ phiếu chấm dứt, kế tiếp chính là kiểm kê phiếu bầu cùng với đọc số phiếu. Dưới sự làm việc của cán bộ kiểm phiếu cùng với ban giám sát trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê, ngay trước mặt toàn thể đại biểu trong Hội đồng nhân dân và lãnh đạo của thành phố, địa phương, hòm phiếu đã được mở ra. Dưới sự giám sát chặt chẽ, công tác đọc phiếu chính thức bắt đầu.
Nhìn số phiếu của hai người ứng cử trên bảng đen, Lưu Văn Thanh cũng biết, lúc này đây, Chu Thần hoàn toàn không còn cơ hội gì nữa rồi. Tổng cộng mới đọc được hai trăm phiếu bầu, nhưng Bạch Lực Khắc cũng đã được đến 160 phiếu, Chu Thần chỉ được 40 phiếu ít ỏi đến đáng thương. Thắng thua, đã không còn gì để nói nữa rồi.
Nhìn mọi người ở xung quanh, Phó chủ nhiệm Thạch trầm giọng nói:
- Đề tài thảo luận tiếp theo là, cuộc tuyển cử chức danh Chủ tịch thành phố của Ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê. Có hai người được đề cử cho vị trí Chủ tịch thành phố của thành phố Tân Lê chúng ta. Một người là Phó bí thư thành ủy thành phố Tân Lê, quyền Chủ tịch thành phố, đồng chí Chu Thần. Sau khi đồng chí Chu Thần tới thành phố Tân Lê nhậm chức, trong công cuộc kiến thiết, phát triển kinh tế của thành phố Tân Lê, đã có được thành tích rất chói lọi. Đồng chí đã liên tục nhiều lần thu hút được những doanh nghiệp nổi tiếng đầu tư vào thành phố Tân Lê. Tôi tin tưởng rằng, dưới sự dẫn dắt của đồng chí Chu Thần, thành phố Tân Lê nhất định có thể đạt được càng nhiều thành tích chói lọi hơn.
Dừng một chút, Phó Chủ nhiệm Thạch lại nói tiếp:
- Một người được đề cử khác nữa là đồng chí Bạch Lực Khắc, Phó chủ tịch thường trực ủy ban nhân dân thành phố Tân Lê. Đồng chí Bạch Lực Khắc đã có nhiều năm thời gian đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch thường vụ thành phố, cẩn thận, chắc chắn. Tôi tin rằng, đồng chí Bạch Lưc Khắc cũng rất là có năng lực công tác. Hy vọng, các đại biểu Hội đồng nhân dân trong toàn thành phố chúng ta sẽ dựa theo suy nghĩ của bản thân, tuyển chọn ra một người dẫn đầu vì thành phố Tân Lê chúng ta.
Sắc mặt Bạch Lực Khắc âm trầm lại. Dựa theo lời giới thiệu của Phó chủ nhiệm Thạch mà nói, rõ rang chính mình chỉ là một thứ kèm theo, một nhân vật đi theo giúp Thái tử đọc sách mà thôi.
Từ trong lời giới thiệu của Phó chủ nhiệm Thạch là có thể nhìn ra được. Đối với lời giới thiệu về Chu Thần, đó là tường tận đến không thể tường tận đượcc hơn rồi. Ngoài ra, ại còn khen ngợi cùng với biểu dương rất nhiệt tình. Còn đối với mình, lại chỉ là sơ lược qua. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, sớm cũng đã hiểu ngay ra được rồi. Với những lời như vậy đối với những vị đại biểu Hội đồng nhân dân đang ngồi ở đây cũng đã như là một sự ám chỉ.
Nếu không phải là chính mình cũng báo danh rồi, trên nguyên tắc cũng cần có một người được đề cử đứng ra để lấy sự so sánh như vậy nhằm đảm bảo sự công bằng của tuyển cử, chỉ sợ, cái cuộc tuyển cử này có lẽ đã biến thành màn kịch một vai của Chu Thần rồi.
Lúc này, sau khi Phó chủ nhiệm Thạch đã giới thiệu xong, Thiết Lức đánh một ánh mắt ra hiệu cho Lưu Văn Thanh bên cạnh. Lưu Văn Thanh hiểu ý gật gật đầu. Lưu Văn Thanh rất hiểu ý tứ của Thiết Lực, đó chính là trước khi diễn ra việc tuyển chọn, lấy quyền thế và thân phận Bí thư thành ủy của mình ra để tạo sức ép một chút, khiến cho những đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê này thấy được ý đồ cùng quyết tâm của cấp trên. Theo lý mà nói thì việc này để Nhiếp Chấn Bang ra mặt là phù hợp nhất. Nhưng, rất hiển nhiên là Nhiếp Chấn Bang sẽ không phối hợp rồi. Còn nếu để chính bản thân Thiết Lực đứng ra nói thì đã có chút vượt mức rồi. Một chủ tịch khu tự trị, đường đường cán bộ cấp Bộ trưởng mà lại can thiệp vào việc tuyển cử một Chủ tịch thành phố cấp Phó giám đốc Sở. Cái này mà truyền ra chỉ khiến cho người ta cười nhạo mà thôi.
Cứ như vậy, cũng chỉ có Lưu Văn Thanh đứng ra là thích hợp nhất rồi.
Ngón tay gõ nhẹ theo tiết tấu trên mặt bàn, cái hành động này khiến Nhiếp Chấn Bang khẽ nhíu mày lại. Đây là Lưu Văn Thanh có ý định giúp Chu Thần tạo áp lực sao.
Quả nhiên, Lưu Văn Thanh cũng cất cao giọng nói:
- Trong việc tuyển cử Chủ tịch thành phố, chính quyền Đảng ủy Khu tự trị và Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu đều coi trọng cao độ và chú ý tới. Với vị trí là thành phố cấp Phó Sở đầu tiên của khu tự trị Tây Bắc, lại là khu thí điểm cải cách của nội các Chính phủ, Chủ tịch thành phố Tân Lê có quan hệ tới tương lai cùng vơi sự phát triển của thành phố Tân Lê. Tôi hy vọng, các đồng chí đại biểu Hội đồng nhân dân Tân Lê đều phải đi theo đúng nguyện vọng của bản thân, dựa theo suy nghĩ trong long của mình để lưa chọn ra một Chủ tịch thành phố phù hợp với công cuộc phát triển sau này của thành phố Tân Lê.
Tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang cũng cười ha hả nói:
- Tôi cũng tới nói vài lời đi. Hoàng đế Thái tông đời Đường Lý Thế Dân đã từng trích dẫn qua một câu bên trong “Tuân tử, ai công”, đó là quân giả, chu dã, thứ dân giả, thủy dã, thủy năng tái chu, diệc năng phúc chu. (tức: quân giống như thuyền, dân giống như nước, nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền)
Vừa mở đầu, Nhiếp Chấn Bang liền trích dẫn một điển cố như vậy. Một mặt cho thấy sự tinh thông sách sử của Nhiếp Chấn Bang, một mặt khác cũng là mơ hồ nhắc nhở tất cả các đại biểu Hội đồng nhân dân rằng, quyền quyết định vẫn là nằm trong tay của các đại biểu đấy.
Hiệu quả của những lời này rất tốt. Nhiếp Chấn Bang nhìn mọi người chung quanh rồi nói tiếp:
- Công cuộc kiến thiết và phát triển kinh tế có liên quan tới tương lai của thành phố Tân Lê. Với vai trò là khu thí điểm chiến lược cải cách để phát triển bền vững của nội các Chính phủ, thành phố Tân Lê chúng ta đi theo con đường mà trước đó chưa từng có ai đi. Cải cách và phát triển của chúng ta, đó là một khái niệm hoàn toàn khác so với những địa phương khác trong cả nước. Ở trong cuộc tuyển cử cho vị trí Chủ tịch thành phố này, ý kiến của tôi là, tuân thủ theo dân ý, tôn trọng kết quả do người dân lựa chọn. Tôn trọng sự minh bạch và công bằng trong chính trị, tôi tin tưởng các đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê, tôi tin ba trăm nghìn nhân dân quần chúng của thành phố Tân Lê, nhất định sẽ lựa chọn cho mình một người dẫn đầu thích hợp.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến Thiết Lực có chút khó chịu. Nhiếp Chấn Bang thật đúng là không thức thời quá rồi. Nếu nói nặng hơn một chút thì, Nhiếp Chấn Bang chính là đang công khai khiêu khích với uy tín của cấp trên. Đây chính là một hành vi mang tính không phục tùng tổ chức, lãnh đạo.
Hơn nữa, hàm ý trong cái lời nói này, ai cũng nghe được đi ra. Nói như vậy, nếu như đồng lòng với cấp trên thì đắng lẽ ra, Nhiếp Chấn Bang phải thêm vào trước đấy một câu, tôi đồng ý với lời nói của Bí thư nào đấy. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang lại không có làm như vậy. Điều này nói rõ ra rằng, Nhiếp Chấn Bang có ý tứ không giống như của Lưu Văn Thanh.
Quan trọng hơn là, cái câu nói mà Nhiếp Chấn Bang trích dẫn ra đó, cái gì mà nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Đây không phải là đang ám chỉ, ý kiến của chính quyền thì cũng phải tôn trọng sự lựa chọn của người dân sao?
Nhiếp Chấn Bang cũng chỉ là thản nhiên nhìn Thiết Lực liếc mắt một cái. Trong ánh mắt đấy hoàn toàn không có sự sợ hãi. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang đã suy nghĩ rất thấu đáo rồi. Lý Quốc Hoa bố trí cho Chu Thần tới bên chỗ mình, tuyệt đối không đơn giản chỉ là để phân một phần thành tích như vậy. Nếu đổi làm một phe phái khác thì thật ra Nhiếp Chấn Bang cũng không sao cả. Nhưng, Lý Quốc Hoa sao? Nhiếp Chấn Bang cười lạnh một tiếng. Người này rõ ràng là coi chính mình là kẻ đích mạnh nhất rồi.
Đừng nhìn hiện tại Chu Thần hết thu hút đầu tư rồi lại khiêm tốn như thế nào, nhưng, đợi sau khi Chu Thần ngồi vững vào cái vị trí này rồi, chắc chắn sẽ gia tăng không ít chướng ngại cho mình đâu.
Thành phố Tân Lê là khu vực thí điểm cải cách. Cái mà Tổng bí thư Viên và Thủ tướng Vân muốn xem nhất chính là chiến lược phát triển bền vững của thành phố Tân Lê có ảnh hưởng gì tới công cuộc cải cách mở ra cùng với công cuộc kiến thiết và phát triển kinh tế. Có thể nói, đây giống như là một ruộng đất thử nghiệm vậy. Nếu làm được tốt rồi thì có khả năng sẽ mở rộng ra cả nước. Chỉ riêng vào điểm này thôi, Nhiếp Chấn Bang cũng sẽ không để cho Chu Thần trúng cử mà tạo thêm phiền phức cho bản thân rồi.
Đảo điên tinh thần chỉ thị cùng ý đồ của cấp trên, đây là điều tối kỵ trong quan trường. Nhiếp Chấn Bang cũng không phải là không hiểu được điều này, và cũng không phải là hành động bột phát nhất thời. Làm, vậy thì cứ làm đi. Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ có hối hận. Hơn nữa, nếu như Lý Quốc Hoa mi đã có thể điều khiển, chỉ huy được nhiều người như vậy, Nhiếp Chấn Bang tôi ở ngay cái nơi này mà còn có thể thỏa hiệp, còn có thể sợ hãi sao? Tục ngữ đều nói, cường long không đè được địa đầu xà (rắn bản địa). Hiện giờ, mình chính là địa đầu xà của Tây Bắc, còn Lý Quốc Hoa, ngay cả mãnh long đã vượt được sông cũng không bằng. Cùng lắm, chính là thả một con rắn vào sông mà thôi, vậy thì càng không có lý do để chính mình phải nhượng bộ rồi.
Theo tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang chấm dứt, cuộc tuyển cử của hội đồng nhân dân cũng chính thức bắt đầu. Ngay bên cạnh, nhân vieecn công tác đã sớm chuẩn bị đầy đủ, phát phiếu bầu tới trong tay từng vị đại biểu Hội đồng nhân dân một.
Ở phía trước bục Chủ tịch cũng đã đặt sẵn một hòm phiếu bầu nhỏ nhắn. Ngay sau đó, sau vài phút suy xét cùng lựa chọn một cách cẩn trọng, Nhiếp Chấn Bang là người thứ nhất đứng lên, đưa tờ phiếu bầu quan trọng bỏ vào trong hòm phiếu.
Việc bỏ phiếu áp dụng phương thức bỏ phiếu kín. Làm như vậy, các đại biệu phía dưới có thể yên tâm hơn được. Sắc mặt Thiết Lực xanh mét, nhìn mọi người bỏ phiếu vào hòm.
Sự tin tưởng của Thiết Lực rất lớn. Trong tình huống mà đích thân mình áp trận, đảm bảo rằng, những đại biểu Hội đồng nhân dân của thành phố Tân Lê này vẫn có thể nhìn được rõ ràng tình thế.
Nhưng, lúc này, điện thoại của Thiết Lực lại đột nhiên vang lên. Thư ký của Thiết Lực sau khi nhận điện thoại cũng bước tới sát phía sau Thiết Lực, nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch, điện thoại của Bí thư Tưởng.
Vừa mới đặt điện thoại vào bên tai, tiếng nói của Tưởng Chấn Toàn liền truyền tới:
- Ha hả, đồng chí Thiết Lực, nghe nói anh đến thành phố Tân Lê hả?
Giờ phút này Thiết Lực cũng ngây ngẩn cả người. Điện thoại của Tưởng Chấn Toàn xem ra cũng không phải là để nói chuyện phiếm không đâu. Trong cái thời khắc mấu chốt này mà lại gọi điện thoại tới là có ý gì đây? Mặc dù thấy khó hiểu ở trong lòng, nhưng ngoài miệng thì ông ta vẫn cười nói:
- Bí thư Tưởng, bây giờ tôi đang ở Tân Lê đây. Thành phố Tân Lê trở thành khu thí điểm cải cách đầu tiên của quốc gia, lại là khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật cấp quốc gia đầu tiên của khu tự trị chúng ta, trên trung ương rất coi trọng cho nên, tôi liền tới đây để trông nom một chút.
Tưởng Chấn Toàn nghe xong lời nói của Thiết Lực cũng phải cười lạnh một cái. Chỗ dựa vững chắc của Thiết Lực là Lý gia, cái này cũng không phải bí mật gì ở khu tự trị Tây Bắc. Mà chính mình, cũng là thuộc hệ phái của Dương gia. Ngay lập tức, Tưởng Chấn Toàn cũng cười đáp:
- Chủ tịch Thiết Lực, vừa rồi tôi cũng nhận được điện thoại của Phó thủ tướng Triệu từ nội các chính phủ. Đối với lần tuyển cử này của thành phố Tân Lê, nội các Chính phủ cũng như Quốc hội đều rất xem trọng. Đây là một sự trải nghiệm cải cách hoàn toàn mới, phải tôn trọng một cách hoàn toàn ý kiến của người dân, tôn trọng lựa chọn của quần chúng nhân dân. Mặt khác, Phó chủ tịch Quốc hội đồng chí Cố Vệ Quốc cũng chuẩn bị lên máy bay đích thân tới Tây Bắc. Đồng chí Thiết Lực, ý của tôi là, bây giờ, anh mau chóng quay về gấp để cùng tôi tiếp đãi ngài ấy.
Thiết Lực hoàn toàn chấn động. Từ chỗ dựa vững chắc của chính ông ta, Thiết Lực cũng biết một điều, Phó thủ tướng Triệu và Tưởng Chấn Toàn đều là người trong cùng một hệ phái. Nhưng, nói như vậy thì rất rõ ràng, Dương gia đây là đang ra sức ủng hộ Nhiếp Chấn Bang. Chẳng lẽ nói, tên nhóc Nhiếp Chấn Bang này cũng là người trong hệ phái của Dương gia?
Nhưng, Cố Vệ Quốc lại chính là người thuộc hệ phái của Đổng gia. Tại sao giờ lại liên quan tới cả Đổng gia rồi? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Thiết Lực cũng không dám trễ nải hơn nữa liền đứng lên nói:
- Đồng chí Văn Thanh. Tôi vừa mới nhận được một tin mới, phải lập tức trở về thành phố Ô. Chuyện ở thành phố Tân Lê liền giao lại cho cậu vậy.
Nhìn Thiết Lực rời khỏi, sắc mặt Lưu Văn Thanh kinh hãi. Rất hiển nhiên đây là do Nhiếp Chấn Bang động tay chân rồi. Nhìn sang bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang vẫn là một bộ ngồi vững như núi Thái Sơn, dường như Lưu Văn Thanh cũng cảm giác được, bản thân mình chỉ sợ là đã lựa chọn sai lầm rồi.
Thiết Lực rời khỏi, tuy rằng có không ít người đều thấy được. Nhưng, những người này đều chỉ cho rằng là Chủ tịch Thiết Lực ra ngoài có chuyện mà thôi, cũng không biết rằng Thiết Lực là quay về thành phố Ô.
Sau khi nửa tiếng bỏ phiếu chấm dứt, kế tiếp chính là kiểm kê phiếu bầu cùng với đọc số phiếu. Dưới sự làm việc của cán bộ kiểm phiếu cùng với ban giám sát trong đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố Tân Lê, ngay trước mặt toàn thể đại biểu trong Hội đồng nhân dân và lãnh đạo của thành phố, địa phương, hòm phiếu đã được mở ra. Dưới sự giám sát chặt chẽ, công tác đọc phiếu chính thức bắt đầu.
Nhìn số phiếu của hai người ứng cử trên bảng đen, Lưu Văn Thanh cũng biết, lúc này đây, Chu Thần hoàn toàn không còn cơ hội gì nữa rồi. Tổng cộng mới đọc được hai trăm phiếu bầu, nhưng Bạch Lực Khắc cũng đã được đến 160 phiếu, Chu Thần chỉ được 40 phiếu ít ỏi đến đáng thương. Thắng thua, đã không còn gì để nói nữa rồi.
Tác giả :
Thái Tấn