Trùng Sinh Thế Gia Tử
Chương 270: Làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng
Sau khi từ Dương gia đi ra, Nhiếp Chấn Bang lại phóng xe ở trên đường. Lần này trở lại thủ đô, Nhiếp Chấn Bang vốn không định tới nhà nào cả mà trực tiếp làm xong việc liền trở về Tây Bắc.
Nhưng, vì biến cố của nhà Đổng Uyển khiến đầu tiên là mình tới Đổng gia, tiếp theo, lại tới Dương gia. Một khi đã như vậy, Nhiếp Chấn Bang dứt khoát cũng chuẩn bị về nhà một chuyến. Lần trước đào hôn, dù sao cũng phải có một lời giải thích với ông cụ.
Xe trực tiếp dừng lại trước công nhà. Một hồi sau khi gõ cửa, một người cảnh vệ liền mở cửa chính ra. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, cảnh vệ cũng kính một lễ, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
- Anh vương, ông cụ có nhà không?
Những người này, đều là cảnh vệ và lính công vụ được phân cho ông cụ. Mặc dù trông bề ngoài thì rất bình thường nhưng thân thủ cũng rất lợi hại.
Nhiếp Chấn Bang có thể cảm nhận được người khác dũng mãnh, người khác tự nhiên cũng biết Nhiếp Chấn Bang lợi hại ra sao. Đối với kẻ mạnh, họ đều rất tôn kính. Lập tức, người cảnh vệ được gọi là anh Vương cũng cười nói:
- Tam thiếu gia đã về. Thủ trưởng hiện đang nghỉ ngơi, anh đi vào trước đi.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, liền đi vào sân. Sau khi kết hôn, anh cả đã chuyển ra ngoài. Cha mình bây giờ đang ở Yến Bắc. Bác cả ở đại viện quân khu. Các cô đều gả đi rồi, cũng chỉ thỉnh thoảng mới trở về. Cả tòa nhà của Nhiếp gia, có vẻ hết sức vắng lặng.
Đi vào trong phòng khách, Nhiếp Chấn Bang vừa mới ngồi xuống, ông cụ cũng từ bên trong đi ra. Ông cụ mặc một chiếc áo len trấn thủ màu xám, áo khoác phủ trên vai. Cả người thoạt nhìn, có vẻ có chút già nua rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên:
- Ông nội!
Nhiếp lão lúc này khoát tay, nhìn Nhiếp Chấn Bang, ông cụ cười mắng:
- Biết về rồi sao? Thế nào? Không trốn nữa sao? Đường đường là một người đàn ông, một chuyện nhỏ như vậy cũng không thể đối mặt, vậy còn làm được gì nữa?
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, ông cụ lại tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, hôm nay biểu hiện của cháu cũng không tồi. Có thể được Đổng gia và Dương gia cảm thông, chuyện này đối với tương lai của cháu cũng có tác dụng không thể thay thế được đấy.
Nghe được lời nói của ông cụ, Nhiếp Chấn Bang trong lòng cũng có chút cảm động. Chuyện xảy ra vào sáng sớm, giờ mới là giữa trưa, ông cũng đã biết. Dựa vào điểm này, cũng đủ để chứng minh, ông vẫn luôn chú ý tới mình.
Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang chính là như vậy, quật cường giống như một con lừa, càng đánh lại càng quật cường. Nhưng nếu anh chủ động làm dịu đi thì hắn cũng sẽ chủ động nói xin lỗi.
Nhìn ông cụ, Nhiếp Chấn Bang lập tức thấp giọng nói:
- Ông nội, cháu rất xin lỗi. Chuyện lần này, khiến trong nhà có chút bị động rồi.
Nhiếp lão khẽ gật đầu, tuy trong lòng, Nhiếp lão đã tha thứ cho Nhiếp Chấn Bang, nhưng bề ngoài, Nhiếp lão lại không biểu hiện ra. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang đã bắt đầu tự tiện làm chủ rồi. Cách suy nghĩ và cách hành xử rõ ràng vẫn mang theo một chút dấu vết của dân gian. Chuyện này cũng là bình thường. Theo cái nhìn của Nhiếp lão, ông ngoại Nhiếp Chấn Bang mới càng lợi hại như vậy. Nhưng dù là người lợi hại đến đâu, dù sao thì thời gian dạy bảo cũng không nhiều lắm, Nhiếp Chấn Bang hiện giờ có trình độ như vậy đã là rất tốt rồi.
Nếu đổi lại là người từ nhỏ đã được bồi dưỡng như Nhiếp Gia Lương hoặc là Nhiếp Gia Dân, cũng sẽ không bằng được, hoặc là nói, không có lá gan quyết định những điều như vậy.
Nhiếp lão liền trầm giọng nói:
- Chấn Bang, cho tới giờ, ông cũng đã giúp cháu suy nghĩ một chút rồi. Có hai con đường cho cháu lựa chọn. Con đường thứ nhất, tiếp tục cắm rễ ở Tây Bắc, cắm rễ ở thành phố Tân Lê, tuy nhiên, thời gian có lẽ sẽ hơi dài rồi. Hiện giờ, cháu đã 24 tuổi. Trong thể chế hiện giờ, từ trên xuống dưới, đều là bốn năm lên chức một lần, như vậy có thể sẽ phải ở thành phố Tân Lê chờ thêm bốn năm. Con đường thứ hai, giờ ông sẽ sắp xếp cho cháu về bộ, ủy trung ương, rèn luyện một chút, sau đó sẽ lại đưa cháu xuống phía dưới cơ sở lần nữa.
Nghe lời nói của ông cụ, Nhiếp Chấn Bang liền rơi vào trầm tư. Hôm nay, thái độ của ông cụ dường như có chút khác thường.
Nhiếp Chấn Bang cũng đang suy đoán ý của ông cụ. Bây giờ, mình đã 24 tuổi, đang là lãnh đạo Đảng chính cấp Phó giám đốc sở, coi như là trường hợp đầu tiên trên cả nước rồi, muốn phá được cái kỷ lục này, chỉ sợ là khó mà có được. Hiện nay, trong nước đang dần dần đề cập tới điều lệ phân công lãnh đạo, cán bộ của Đảng ủy, chính quyền, đợi đến sang năm sẽ chính thức được ban hành. Chuyện một năm muốn thăng ba cấp, này cơ bản là không thể nữa rồi. Như vậy thì cái kỷ lục này, nói không chừng cũng là kỷ lục về độ tuổi trẻ nhất được ghi lại cho tới về sau rồi.
Hiện giờ, thành tích của thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang đã tích lũy gần được rồi. Nếu tích lũy thêm nữa, cũng chắc là sẽ không có chỗ nào để thăng cấp nữa rồi. Còn việc trở lại bộ, ủy trung ương thì vài năm sau vẫn có thể lên chức. Cái kết cục này, trong hiện tại là tuyệt đối giống nhau đấy.
Nhưng, mục đích của ông cụ hiển nhiên không phải như thế. Rốt cuộc có mục đích gì thì Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa thể đoán ra. Ánh mắt của ông cụ thâm thúy như biển, căn bản là nhìn không ra bất kì manh mối nào.
Nhiếp Chấn Bang trầm tư một chút, suy nghĩ một lúc lâu sau, Nhiếp Chấn Bang vẫn quyết định dựa vào bản tính của mình mà làm. Ngẩng đầu nhìn ông cụ, Nhiếp Chấn Bang bình tĩnh đáp:
- Cháu sẵn lòng ở lại Tây Bắc.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy thứ áp lực kia cũng không còn nữa. Thời gian ở bộ, uỷ trung ương, Nhiếp Chấn Bang thực sự không thể thích ứng nổi. Ngược lại, ở thành phố Tân Lê thì hắn lại như cá gặp nước, đây là điểm khác biệt rõ ràng nhất. Nhìn thấy quần chúng nhân dân của thành phố Tân Lê tràn đầy hy vọng bước tới cuộc sống đầy đủ, sung túc bình thường, Nhiếp Chấn Bang có một loại cảm giác thỏa mãn.
Giờ phút này, cách nghĩ của Nhiếp Chấn Bang cũng đã rõ ràng rồi, lời nói cũng trở nên càng lưu loát hơn:
- Ông nội, cháu vẫn quyết định ở lại Tây Bắccắm rễ ở thành phố Tân Lê. Cháu muốn kiến thiết nơi này trở thành kiểu mẫu và mô phạm của toàn bộ Tây Bắc, thậm chí là của cả nước. Không đơn thuần chỉ là về kinh tế, mà còn là kiểu mẫu về chính trị, phúc lợi xã hội, y tế, vệ sinh, cải cách giáo dục, và nhiều thứ khác nữa. Cháu cũng hi vọng có được sự ủng hộ của ông.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, trên mặt Nhiếp lão hiện lên một tia vui mừng. Trầm ngâm một hồi, ông cụ cũng gật đầu nói:
- Được, có cái chí khí này, ông tất nhiên là ủng hộ. Đời ông xông pha chiến trường cũng chính là vì muốn quốc gia giàu có, nhân dân giàu có. Thế hệ của ông, từ chiến tranh, từ đấu tranh quá độ đến kiến thiết, phát triển kinh tế, đi rất nhiều đường vòng, rất nhiều lối rẽ rồi. Hiện tại, lão lãnh đạo thì anh minh thần võ, còn Tổng bí thư Viên và thủ tướng Vân lại có năng lực xuất chúng. Nhóm người chúng ta đã không thể hoàn thành được mục tiêu dân giàu nước mạnh, về sau, sẽ trông cậy vào các cháu rồi.
Dừng một chút, giọng điệu của Nhiếp lão cũng mang theo ý tán thưởng:
- Chấn Bang à, lựa chọn của cháu, ông rất hài lòng. Quyết tâm cắm rễ dưới cơ sở, không so đo cá nhân được hay mất, như vậy mới là công việc mà một đảng viên chân chính nên làm. Một cái doanh trại lớn, có thể tạo ra được một Phó thủ tướng nội các chính phủ đi ra, mà nó vẫn chỉ tương đương với một cái thôn thôi. Một cấp Phó giám đốc sở như cháu, phía dưới có ba trăm ngàn người dân, mấy trăm nghìn ki-lô-mét vuông đất đâi. Ông tin, việc cắm rễ này chỉ là tạm thời. Bây giờ ngủ đông, chính là vì con đường tương lai càng rộng hơn, xa hơn. Cái suy tưởng này, rất là tốt đấy.
Lời nói của Nhiếp lão, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút rung động. Hôm nay, ông cụ có vẻ có chút khác thường. Trước kia, ông chưa bao giờ hỏi đến công việc của con cháu. Có thể nói, điều mà Nhiếp gia tôn thờ, hay hoặc là nói, ông cụ tôn thờ chính là cái hình thức nuôi dạy tự lực cánh sinh. Nó khác biệt hoàn toàn với cái cách thức bồi dưỡng theo kiểu che chở của Chu gia. Ông cụ vẫn luôn giữ thái độ mặc kệ, không quản, trừ phi, dưới địa phương có những người khác chạm tới lợi ích trung tâm trên con đường phát triển của con cháu.
Nhưng, hôm nay, ông lại nói nhiều như vậy, thực sự khiến Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc. Ông cụ đây là có ý gì? Cuối cùng là muốn nói gì?
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói:
- Ông nội, cháu hiểu rồi. Cháu sẽ cố gắng, có ông nội ở đây. Cháu tin sẽ thành công.
Nhiếp lão khoát tay áo, lạnh nhạt nói:
- Chấn Bang à, ông nội già rồi, sợ là không thể nhìn thấy ngày nào đó của cháu rồi. Tuy nhiên, cháu nếu đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị tiếp tục cắm rễ lâu dài ở thành phố Tân Lê, vậy thì hãy làm cho tốt đi. Cái gọi là, ông trời đền bù cho người cần cù, không phải là không có đạo lý đâu.
Dừng một chút, Nhiếp lão lại chuyển đề tài sang chuyện hôn nhân của Nhiếp Chấn Bang. Tuy vậy lúc này, ông cụ lại có chút nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Vấn đề sức khỏe cùng với tình hình gần đây của ông thì không cần nói nữa. Chính ông biết rõ bản thân thế nào, càng ngày càng tệ rồi. Cũng không biết còn có thể kiên trì bao lâu nữa để bảo vệ các cháu. Ban đầu, ông rất xem trọng lão Dương. Dù sao, quan hệ của ông ấy và thủ trưởng càng thâm sau hơn một ít. Quan hệ với Tổng bí thư Viên cũng tốt lắm. Có hắn ở đây, về sau con đường làm quan của cháu có thể thông thuận một chút. Nhưng, cháu đã lựa chọn làm như vậy, ông cũng không nên nói gì nữa.
Nói xong, Nhiếp lão nhìn Nhiếp Chấn Bang liếc mắt một cái, bất ngờ nói:
- Chấn Bang, với tính cách của cháu, lại thêm mối quan hệ với cô bé thứ sáu nhà Đổng gia và con bé An Na, có lẽ cháu sẽ không từ bỏ bất kì một người nào, hơn nữa còn cả cái cô gái không rõ ràng mà cháu sắp xếp ở trong câu lạc bộ Vương Triều kia nữa. Ở cấp tỉnh bộ, cấp Thứ trưởng thì phỏng chừng đều không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng, nếu mục tiêu của cháu là vị trí kia mà nói, từ giờ cháu cần phải làm tốt tư tưởng chuẩn bị rồi.
Nhiếp lão, liên tục dùng từ “làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng”, điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang cũng có chút không yên lòng. Những lời này, giống như là đang nghe lời dặn dò lúc lâm chung của Nhiếp lão vậy.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đứng lên nói:
- Ông nội, cháu biết rồi. Ông nghỉ ngơi một chút đi. Cháu ra mua một ít đồ. Buổi tối, cháu sẽ tự mình nấu cơm, cùng uống một chút rượu với ông.
Dưới sự giám sát của bác sĩ, Nhiếp lão cũng không uống rượu. Hai ông cháu là tùy ý ăn một bữa cơm. Tinh thần của ông cụ dường như đã không được như xưa. Chỉ là xem xong thời sự lúc bảy giờ mỗi ngày, biết một chút tình hình chính trị đương thời xong rồi trở về phòng nghỉ ngơi luôn.
Giờ phút này, bác sĩ cũng cùng Nhiếp lão trở về phòng, một lúc sau, mới thấy ông ta từ trong phòng đi ra. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, khó được ông ta liền ngồi xuống nói:
- Tam thiếu gia. Từ sau khi đại thiếu gia kết hôn, tinh thần của Nhiếp lão liền không được như xưa. Người đã già, các cơ quan chức năng của cơ thể cũng bắt đầu thoái hóa. Tôi thấy, các cậu phải chuẩn bị tư tưởng dần đi.
Nhưng, vì biến cố của nhà Đổng Uyển khiến đầu tiên là mình tới Đổng gia, tiếp theo, lại tới Dương gia. Một khi đã như vậy, Nhiếp Chấn Bang dứt khoát cũng chuẩn bị về nhà một chuyến. Lần trước đào hôn, dù sao cũng phải có một lời giải thích với ông cụ.
Xe trực tiếp dừng lại trước công nhà. Một hồi sau khi gõ cửa, một người cảnh vệ liền mở cửa chính ra. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, cảnh vệ cũng kính một lễ, Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng cười nói:
- Anh vương, ông cụ có nhà không?
Những người này, đều là cảnh vệ và lính công vụ được phân cho ông cụ. Mặc dù trông bề ngoài thì rất bình thường nhưng thân thủ cũng rất lợi hại.
Nhiếp Chấn Bang có thể cảm nhận được người khác dũng mãnh, người khác tự nhiên cũng biết Nhiếp Chấn Bang lợi hại ra sao. Đối với kẻ mạnh, họ đều rất tôn kính. Lập tức, người cảnh vệ được gọi là anh Vương cũng cười nói:
- Tam thiếu gia đã về. Thủ trưởng hiện đang nghỉ ngơi, anh đi vào trước đi.
Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, liền đi vào sân. Sau khi kết hôn, anh cả đã chuyển ra ngoài. Cha mình bây giờ đang ở Yến Bắc. Bác cả ở đại viện quân khu. Các cô đều gả đi rồi, cũng chỉ thỉnh thoảng mới trở về. Cả tòa nhà của Nhiếp gia, có vẻ hết sức vắng lặng.
Đi vào trong phòng khách, Nhiếp Chấn Bang vừa mới ngồi xuống, ông cụ cũng từ bên trong đi ra. Ông cụ mặc một chiếc áo len trấn thủ màu xám, áo khoác phủ trên vai. Cả người thoạt nhìn, có vẻ có chút già nua rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên:
- Ông nội!
Nhiếp lão lúc này khoát tay, nhìn Nhiếp Chấn Bang, ông cụ cười mắng:
- Biết về rồi sao? Thế nào? Không trốn nữa sao? Đường đường là một người đàn ông, một chuyện nhỏ như vậy cũng không thể đối mặt, vậy còn làm được gì nữa?
Nhìn Nhiếp Chấn Bang, ông cụ lại tiếp tục nói:
- Tuy nhiên, hôm nay biểu hiện của cháu cũng không tồi. Có thể được Đổng gia và Dương gia cảm thông, chuyện này đối với tương lai của cháu cũng có tác dụng không thể thay thế được đấy.
Nghe được lời nói của ông cụ, Nhiếp Chấn Bang trong lòng cũng có chút cảm động. Chuyện xảy ra vào sáng sớm, giờ mới là giữa trưa, ông cũng đã biết. Dựa vào điểm này, cũng đủ để chứng minh, ông vẫn luôn chú ý tới mình.
Nhiếp Chấn Bang cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tính cách của Nhiếp Chấn Bang chính là như vậy, quật cường giống như một con lừa, càng đánh lại càng quật cường. Nhưng nếu anh chủ động làm dịu đi thì hắn cũng sẽ chủ động nói xin lỗi.
Nhìn ông cụ, Nhiếp Chấn Bang lập tức thấp giọng nói:
- Ông nội, cháu rất xin lỗi. Chuyện lần này, khiến trong nhà có chút bị động rồi.
Nhiếp lão khẽ gật đầu, tuy trong lòng, Nhiếp lão đã tha thứ cho Nhiếp Chấn Bang, nhưng bề ngoài, Nhiếp lão lại không biểu hiện ra. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang đã bắt đầu tự tiện làm chủ rồi. Cách suy nghĩ và cách hành xử rõ ràng vẫn mang theo một chút dấu vết của dân gian. Chuyện này cũng là bình thường. Theo cái nhìn của Nhiếp lão, ông ngoại Nhiếp Chấn Bang mới càng lợi hại như vậy. Nhưng dù là người lợi hại đến đâu, dù sao thì thời gian dạy bảo cũng không nhiều lắm, Nhiếp Chấn Bang hiện giờ có trình độ như vậy đã là rất tốt rồi.
Nếu đổi lại là người từ nhỏ đã được bồi dưỡng như Nhiếp Gia Lương hoặc là Nhiếp Gia Dân, cũng sẽ không bằng được, hoặc là nói, không có lá gan quyết định những điều như vậy.
Nhiếp lão liền trầm giọng nói:
- Chấn Bang, cho tới giờ, ông cũng đã giúp cháu suy nghĩ một chút rồi. Có hai con đường cho cháu lựa chọn. Con đường thứ nhất, tiếp tục cắm rễ ở Tây Bắc, cắm rễ ở thành phố Tân Lê, tuy nhiên, thời gian có lẽ sẽ hơi dài rồi. Hiện giờ, cháu đã 24 tuổi. Trong thể chế hiện giờ, từ trên xuống dưới, đều là bốn năm lên chức một lần, như vậy có thể sẽ phải ở thành phố Tân Lê chờ thêm bốn năm. Con đường thứ hai, giờ ông sẽ sắp xếp cho cháu về bộ, ủy trung ương, rèn luyện một chút, sau đó sẽ lại đưa cháu xuống phía dưới cơ sở lần nữa.
Nghe lời nói của ông cụ, Nhiếp Chấn Bang liền rơi vào trầm tư. Hôm nay, thái độ của ông cụ dường như có chút khác thường.
Nhiếp Chấn Bang cũng đang suy đoán ý của ông cụ. Bây giờ, mình đã 24 tuổi, đang là lãnh đạo Đảng chính cấp Phó giám đốc sở, coi như là trường hợp đầu tiên trên cả nước rồi, muốn phá được cái kỷ lục này, chỉ sợ là khó mà có được. Hiện nay, trong nước đang dần dần đề cập tới điều lệ phân công lãnh đạo, cán bộ của Đảng ủy, chính quyền, đợi đến sang năm sẽ chính thức được ban hành. Chuyện một năm muốn thăng ba cấp, này cơ bản là không thể nữa rồi. Như vậy thì cái kỷ lục này, nói không chừng cũng là kỷ lục về độ tuổi trẻ nhất được ghi lại cho tới về sau rồi.
Hiện giờ, thành tích của thành phố Tân Lê, Nhiếp Chấn Bang đã tích lũy gần được rồi. Nếu tích lũy thêm nữa, cũng chắc là sẽ không có chỗ nào để thăng cấp nữa rồi. Còn việc trở lại bộ, ủy trung ương thì vài năm sau vẫn có thể lên chức. Cái kết cục này, trong hiện tại là tuyệt đối giống nhau đấy.
Nhưng, mục đích của ông cụ hiển nhiên không phải như thế. Rốt cuộc có mục đích gì thì Nhiếp Chấn Bang vẫn chưa thể đoán ra. Ánh mắt của ông cụ thâm thúy như biển, căn bản là nhìn không ra bất kì manh mối nào.
Nhiếp Chấn Bang trầm tư một chút, suy nghĩ một lúc lâu sau, Nhiếp Chấn Bang vẫn quyết định dựa vào bản tính của mình mà làm. Ngẩng đầu nhìn ông cụ, Nhiếp Chấn Bang bình tĩnh đáp:
- Cháu sẵn lòng ở lại Tây Bắc.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, Nhiếp Chấn Bang cảm thấy thứ áp lực kia cũng không còn nữa. Thời gian ở bộ, uỷ trung ương, Nhiếp Chấn Bang thực sự không thể thích ứng nổi. Ngược lại, ở thành phố Tân Lê thì hắn lại như cá gặp nước, đây là điểm khác biệt rõ ràng nhất. Nhìn thấy quần chúng nhân dân của thành phố Tân Lê tràn đầy hy vọng bước tới cuộc sống đầy đủ, sung túc bình thường, Nhiếp Chấn Bang có một loại cảm giác thỏa mãn.
Giờ phút này, cách nghĩ của Nhiếp Chấn Bang cũng đã rõ ràng rồi, lời nói cũng trở nên càng lưu loát hơn:
- Ông nội, cháu vẫn quyết định ở lại Tây Bắccắm rễ ở thành phố Tân Lê. Cháu muốn kiến thiết nơi này trở thành kiểu mẫu và mô phạm của toàn bộ Tây Bắc, thậm chí là của cả nước. Không đơn thuần chỉ là về kinh tế, mà còn là kiểu mẫu về chính trị, phúc lợi xã hội, y tế, vệ sinh, cải cách giáo dục, và nhiều thứ khác nữa. Cháu cũng hi vọng có được sự ủng hộ của ông.
Nghe Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, trên mặt Nhiếp lão hiện lên một tia vui mừng. Trầm ngâm một hồi, ông cụ cũng gật đầu nói:
- Được, có cái chí khí này, ông tất nhiên là ủng hộ. Đời ông xông pha chiến trường cũng chính là vì muốn quốc gia giàu có, nhân dân giàu có. Thế hệ của ông, từ chiến tranh, từ đấu tranh quá độ đến kiến thiết, phát triển kinh tế, đi rất nhiều đường vòng, rất nhiều lối rẽ rồi. Hiện tại, lão lãnh đạo thì anh minh thần võ, còn Tổng bí thư Viên và thủ tướng Vân lại có năng lực xuất chúng. Nhóm người chúng ta đã không thể hoàn thành được mục tiêu dân giàu nước mạnh, về sau, sẽ trông cậy vào các cháu rồi.
Dừng một chút, giọng điệu của Nhiếp lão cũng mang theo ý tán thưởng:
- Chấn Bang à, lựa chọn của cháu, ông rất hài lòng. Quyết tâm cắm rễ dưới cơ sở, không so đo cá nhân được hay mất, như vậy mới là công việc mà một đảng viên chân chính nên làm. Một cái doanh trại lớn, có thể tạo ra được một Phó thủ tướng nội các chính phủ đi ra, mà nó vẫn chỉ tương đương với một cái thôn thôi. Một cấp Phó giám đốc sở như cháu, phía dưới có ba trăm ngàn người dân, mấy trăm nghìn ki-lô-mét vuông đất đâi. Ông tin, việc cắm rễ này chỉ là tạm thời. Bây giờ ngủ đông, chính là vì con đường tương lai càng rộng hơn, xa hơn. Cái suy tưởng này, rất là tốt đấy.
Lời nói của Nhiếp lão, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút rung động. Hôm nay, ông cụ có vẻ có chút khác thường. Trước kia, ông chưa bao giờ hỏi đến công việc của con cháu. Có thể nói, điều mà Nhiếp gia tôn thờ, hay hoặc là nói, ông cụ tôn thờ chính là cái hình thức nuôi dạy tự lực cánh sinh. Nó khác biệt hoàn toàn với cái cách thức bồi dưỡng theo kiểu che chở của Chu gia. Ông cụ vẫn luôn giữ thái độ mặc kệ, không quản, trừ phi, dưới địa phương có những người khác chạm tới lợi ích trung tâm trên con đường phát triển của con cháu.
Nhưng, hôm nay, ông lại nói nhiều như vậy, thực sự khiến Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc. Ông cụ đây là có ý gì? Cuối cùng là muốn nói gì?
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang thấp giọng nói:
- Ông nội, cháu hiểu rồi. Cháu sẽ cố gắng, có ông nội ở đây. Cháu tin sẽ thành công.
Nhiếp lão khoát tay áo, lạnh nhạt nói:
- Chấn Bang à, ông nội già rồi, sợ là không thể nhìn thấy ngày nào đó của cháu rồi. Tuy nhiên, cháu nếu đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị tiếp tục cắm rễ lâu dài ở thành phố Tân Lê, vậy thì hãy làm cho tốt đi. Cái gọi là, ông trời đền bù cho người cần cù, không phải là không có đạo lý đâu.
Dừng một chút, Nhiếp lão lại chuyển đề tài sang chuyện hôn nhân của Nhiếp Chấn Bang. Tuy vậy lúc này, ông cụ lại có chút nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Vấn đề sức khỏe cùng với tình hình gần đây của ông thì không cần nói nữa. Chính ông biết rõ bản thân thế nào, càng ngày càng tệ rồi. Cũng không biết còn có thể kiên trì bao lâu nữa để bảo vệ các cháu. Ban đầu, ông rất xem trọng lão Dương. Dù sao, quan hệ của ông ấy và thủ trưởng càng thâm sau hơn một ít. Quan hệ với Tổng bí thư Viên cũng tốt lắm. Có hắn ở đây, về sau con đường làm quan của cháu có thể thông thuận một chút. Nhưng, cháu đã lựa chọn làm như vậy, ông cũng không nên nói gì nữa.
Nói xong, Nhiếp lão nhìn Nhiếp Chấn Bang liếc mắt một cái, bất ngờ nói:
- Chấn Bang, với tính cách của cháu, lại thêm mối quan hệ với cô bé thứ sáu nhà Đổng gia và con bé An Na, có lẽ cháu sẽ không từ bỏ bất kì một người nào, hơn nữa còn cả cái cô gái không rõ ràng mà cháu sắp xếp ở trong câu lạc bộ Vương Triều kia nữa. Ở cấp tỉnh bộ, cấp Thứ trưởng thì phỏng chừng đều không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng, nếu mục tiêu của cháu là vị trí kia mà nói, từ giờ cháu cần phải làm tốt tư tưởng chuẩn bị rồi.
Nhiếp lão, liên tục dùng từ “làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng”, điều này làm cho Nhiếp Chấn Bang cũng có chút không yên lòng. Những lời này, giống như là đang nghe lời dặn dò lúc lâm chung của Nhiếp lão vậy.
Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu, đứng lên nói:
- Ông nội, cháu biết rồi. Ông nghỉ ngơi một chút đi. Cháu ra mua một ít đồ. Buổi tối, cháu sẽ tự mình nấu cơm, cùng uống một chút rượu với ông.
Dưới sự giám sát của bác sĩ, Nhiếp lão cũng không uống rượu. Hai ông cháu là tùy ý ăn một bữa cơm. Tinh thần của ông cụ dường như đã không được như xưa. Chỉ là xem xong thời sự lúc bảy giờ mỗi ngày, biết một chút tình hình chính trị đương thời xong rồi trở về phòng nghỉ ngơi luôn.
Giờ phút này, bác sĩ cũng cùng Nhiếp lão trở về phòng, một lúc sau, mới thấy ông ta từ trong phòng đi ra. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, khó được ông ta liền ngồi xuống nói:
- Tam thiếu gia. Từ sau khi đại thiếu gia kết hôn, tinh thần của Nhiếp lão liền không được như xưa. Người đã già, các cơ quan chức năng của cơ thể cũng bắt đầu thoái hóa. Tôi thấy, các cậu phải chuẩn bị tư tưởng dần đi.
Tác giả :
Thái Tấn