Trùng Sinh Thành Hệ Thống
Chương 92
Thông tin thất bại? !
Thời Khanh hốt hoảng cả kinh, tin tức hệ thống sao lại có thể thất bại cơ chứ?
Cậu không nản lòng tiếp tục gửi thêm vài cái nữa, nhưng vẫn vang lên gợi ý là thông tin thất bại, vả lại cũng không giải thích bất luận nguyên nhân gì.
Sắc mặt Thời Khanh nháy mắt không dễ nhìn, trong lòng cậu vòng vòng chuyển chuyển rất nhiều suy nghĩ, toàn bộ đều đi đến một suy nghĩ tiêu cực, chẳng lẽ Tần Mạc bên kia xảy ra chuyện? Cho nên không thể gửi tin?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ cần nghĩ tới, là lòng cậu đã cảm thấy đau đớn không thôi.
Tuy nhiên không lâu sau, cậu ép buộc bản thân nên mạnh mẽ tỉnh táo lại, đây là một thế giới không biết rõ, cậu không thể tự nhiễu loạn tâm tình, nếu Tần Mạc thật sự đã xảy ra chuyện gì, còn cần cậu hỗ trợ thì sao! Lúc này rối rắm, tự đẩy ngã bản thân, đến lúc có chuyện xảy ra thì biết làm thế nào?
Huống chi… tim Thời Khanh chậm rãi bình tĩnh trở lại, cậu tin tưởng Tần Mạc, tin tưởng kí chủ nhà cậu, nhất định sẽ không có việc gì !
Trấn định xong xuôi, đầu óc Thời Khanh nhanh chóng luân chuyển.
Bỏ đi cái suy nghĩ tiêu cực kia, thì việc gửi thông tin thất bại cũng có khả năng khác, tỷ như khoảng cách giữa cậu và Tần Mạc quá xa, vượt qua khỏi phạm vi duy trì của hệ thống, lại tỷ như nguyên nhân bởi do thế giới này.
Bản thân nhiệm vụ hệ thống đã là một ngoại lệ, nhiều hơn một ít hạn chế nữa cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ như vậy, Thời Khanh lại càng trấn định hơn, bất quá trong lòng cậu vẫn hy vọng có thể mau chóng tìm được Tần Mạc.
Bởi vì cậu ngoài ý muốn mà thất thần một lúc, cho đến khi có tiếng gầm vang lên cậu mới hốt hoảng hoàn hồn.
Người đến là một tên đàn ông cao gầy, ước chừng hơn ba mươi tuổi, quần áo trên người cùng loại với Hoàng tam tiên, chính là hắn gầy hơn nhiều, cái gọi là gầy này chỉ là gầy hơn so với Hoàng tam tiên, còn với cái đám còm nhom đang nỗ lực làm việc kia, thì hắn thật sự được cho là khỏe mạnh cường tráng, trên mặt bóng loáng nở nang, vừa thấy là biết dinh dưỡng quá thịnh.
Lúc này hắn đang cầm một cây roi ngựa hung ác quất tới tấp vào một lão nhân gia gầy yếu lưng còng, miệng hùng hùng hổ hổ : “Có thể làm việc không, hả? Không được thì nhanh chóng chết đi cho xong, đừng có mẹ nó ở đây mà lãng phí thức ăn! Cái đồ lão già đáng chết … ?
Thời Khanh nghe được những lời này, thì không thể nào nén nổi lửa giận trong lòng, nhanh nhẹn vươn tay, kéo lấy roi da, khiến tên đàn ông kia lảo đảo.
Hình như hắn cũng không thể nào ngờ tới ở đây sẽ có người dám phản kháng, roi bị nắm lấy khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Thời Khanh mặt nhăn mày nhíu, cậu tổng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn cho lắm, nhưng tỉ mỉ là gì thì lại không biết được.
Một khắc sau, tên đàn ông kia bùng nổ, trên khuôn mặt của hắn tràn đầy vẻ dữ tợn, trong đôi mắt màu nâu kia chứa đựng sự ghê tởm và chán ghét, nhặt roi lên, không chút khách khí quất tới Thời Khanh: “Mẹ, thứ rác rưởi như ngươi mà cũng dám phản kháng! Mẹ, ngươi không muốn sống nữa hả?”
Thời Khanh đang khom người nâng lão nhân dậy, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nheo lại, nguy hiểm trừng tên đàn ông kia, cậu nhẹ nhàng vươn ngón tay ra, một đạo ánh sáng xanh biếc thẳng tắp phóng tới giữa chân mày của hắn, tên này sao có khả năng né tránh, hoàn toàn hứng chịu, lập tức trừng lớn mắt, dường như sắp nứt ra.
Đau… Rất đau … Giống như là bị rắn độc cắn phải, đau đớn từ đỉnh đầu nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, cả người hắn bắt đầu run rẩy không ngừng, ánh mắt trắng dã, kịch liệt run rẩy, sau đó chết ngất xụi lơ.
Thời Khanh nhìn cũng lười nhìn, cậu sẽ không giết người, nhưng mà không thánh mẫu tới nỗi bỏ qua cho tên cặn bã ghê tởm này, không đánh cho xương cốt hắn gãy vụn là đã may!
Cậu nâng lão nhân kia dậy, ông đầu tóc bạc trắng, trên mặt chi chít những nếp nhăn, người chỉ còn da bọc xương, nhẹ hẫng giống như một đứa nhỏ.
Lão nhân “bị” Thời Khanh cứu, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nhìn Thời Khanh, run run rẩy rẩy phát ra âm thanh: “Hài tử… Hài tử, ngươi… ngươi đây là…”
Một câu còn chưa nói xong, ông đã còng người xuống mà ho khan kịch liệt, giống như muốn đem ngũ tạng lục phủ đều ho ra hết, Thời Khanh nhìn không đành lòng, vội vàng truyền vào một tia linh khí, chạy trong cơ thể ông, khiến ông giảm bớt đau đớn.
Lão nhân không ho nữa, mà thở dốc dồn dập, ánh mắt nhắm chặt, rồi chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Lông mày ông giãn ra, tựa hồ rời xa thống khổ, nhưng Thời Khanh hốt hoảng cứng người, thân thể này, đã mất đi sinh cơ, lão nhân đình chỉ hô hấp…
Tử vong, mặc dù là cậu, cũng đành bất lực.
Tiếp theo, một màn khiến cậu vô cùng kinh ngạc sinh ra.
Lão nhân gầy yếu lúc trước tựa vào người Thời Khanh, ông từ từ nhắm hai mắt, không còn hô hấp, đã qua đời. Nhưng sau đó, thân thể cùng tứ chi của ông chậm rãi hòa tan, rõ ràng là máu thịt, lại giống như bị thiêu trụi, hóa thành tro bụi mỏng manh, nhẹ nhàng bay lên, xoay quanh trên không trung, rồi triệt để biến mất.
Thời Khanh chưa từng thấy qua chuyện như thế này, cậu hoàn toàn lý giải không nổi.
Mấy thiếu niên đi cùng Thời Khanh thấy một màn như vậy, đầu tiên là lộ ra tuyệt vọng nồng đậm, sau đó lại hoàn toàn tương phản biến thành một loại cảm giác giải thoát, bọn họ từ từ nhắm hai mắt, hai tay tạo thành chữ thập, nhẹ nhàng nỉ non .
Thẳng đến khi ông lão hoàn toàn biến mất, Thời Khanh mới không nhịn nổi mà hỏi: “Vì cái gì… Vì cái gì ông ấy?”
Vì cái gì nhân loại khi chết đi lại hóa thành tro tàn? Này… Điều này sao có thể?
Nữ hài nói chuyện cùng Thời Khanh lúc trước mở miệng : “Tiểu Khanh, cậu đi đi, nhanh đi thôi, nếu có thể rời đi, thì nhanh chóng trốn đi! Bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu, có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu, có thể đi ra ngoài nhìn ngắm, cho dù một ngày, cũng đáng .”
Thanh âm nữ hài nói ra run rẩy, tựa hồ thực sợ hãi, nhưng đồng thời lại có chút gì đó chờ mong và hy vọng.
Thời Khanh mặt nhăn mày nhíu, nhìn đám thiếu niên, thấp giọng hỏi: “Các người vì sao phải ở lại chỗ này?”
Một nam hài thấp bé ở phía sau cất cao thanh âm: “Chúng ta trừ bỏ nơi này còn có thể đi đâu nữa? Chúng ta sinh ra không phải để làm việc ở đây hay sao?”
Thời Khanh nhìn về phía hắn, đột nhiên có một cỗ dự cảm không được tốt lắm bốc lên trong lòng.
Cậu nhìn lướt qua những người này, bước tới phía trước một chút, cách năm sáu trăm mét, đều có những người giống như Hoàng tam tiên giám hộ, bọn họ so với thợ mỏ không giống nhau ở chỗ giữa chân mày không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Bắt lấy một người đàn ông gần đó, thanh âm Thời Khanh lạnh lùng: “Nói cho ta biết, nơi này là chỗ nào?”
Tầm mắt người đàn ông áo vàng trước tiên dừng ở giữa trán Thời Khanh, sau khi thấy rõ thì lửa giận bốc lên, muốn hùng hùng hổ hổ, Thời Khanh nhìn hắn, con ngươi càng ngày càng u tối, uy áp cuồn cuộn phóng thích, nháy mắt bủa vây lấy hắn.
Thần thức phóng ra ngoài, đôi mắt đen của Thời Khanh bắt đầu đoạt lấy hồn phách hắn, người đàn ông áo vàng nhìn một lát, rồi sau đó mơ màng nói chuyện.
“Nơi này là công trường quặng mỏ số 8908 của đế quốc Mia, một ngày thu vào mười vạn tấn, chiếm …” Dài dòng giới thiệu về công trường quặng mỏ xong, câu nói sau cùng khiến đồng tử Thời Khanh co rút, “Tổng cộng có hai mươi ba vạn chín ngàn sáu trăm năm mươi tám người phục chế màu đen.”
Người phục chế? !
Người phục chế màu đen?
Thời Khanh dưới sự cung cấp thông tin của hắn, cho tới giờ khắc này, cậu mới chính thức biết rõ cụ thể tình huống nơi đây.
Người phục chế, không có đơn giản như trong tưởng tượng của cậu.
Cái kỹ thuật này nghiên cứu ra, bù lại cho con người những thiếu thốn trong việc sinh sản, việc dùng sức lao động lần thứ hai bành trướng, có thể khai thác tài nguyên càng ngày càng nhiều, xã hội phát triển nhanh chóng, sinh hoạt của mọi người càng ngày càng ưu việt, tuy nhiên thế giới này cũng có một bộ mặt u ám.
Kỹ thuật phục chế cho đến hôm nay, đã thập phần thành thục.
Cơ hồ mỗi nhân loại ai cũng có thể tạo ra cho mình người phục chế, thao tác đơn giản, phí dụng cực thấp, tuy nhiên tác dụng khá lớn.
Người phục chế có phân ra cấp độ, cũng thập phần nghiêm khắc.
Lấy màu trắng làm trọng, màu vàng thứ hai, tiếp theo là màu đỏ màu lục màu lam màu tím, mà màu đen chính là người phục chế thấp nhất.
Người phục chế ở giữa trán có một ngôi sao năm cánh đảo ngược, mà phân loại màu sắc gì đó cũng dựa vào ngôi sao này mà chia ra.
Người phục chế màu trắng hoàn toàn phụ thuộc vào chủ nhân, là phụ tá đắc lực nhất, mỗi ngày đều cùng chủ nhân hưởng chung ký ức, là một phần tương đối trọng yếu được đem theo bên người để cùng làm việc.
Người phục chế màu vàng cũng gần giống với người màu trắng, đa số dùng để học tập và ghi chép, bọn họ coi như có thể diện, tuy rằng không giống màu trắng có thể thời thời khắc khắc đi theo chủ nhân, nhưng mỗi tuần sẽ được chủ nhân cho dung hợp một lần, chủ nhân sẽ nhận lấy phần học tập của bọn họ.
Đỏ lục lam tím, theo thứ tự mà hạ dần, màu đỏ sẽ làm một số chuyện được phân phó, màu lục và màu lam thì thấp hơn, dùng để nuôi trong nhà làm việc vặt, màu tím là người phục chế cấp bậc như thường dân, năng lực hơi thấp, sẽ dùng để dọn dẹp đường cái.
Mà người phục chế màu đen, phí tổn vô cùng thấp thấp đến không thể nào tưởng tượng nổi, có khí lực lớn, có thể chịu đựng cực khổ, nhưng trí tuệ chẳng có, không thích hợp bất luận công việc có tính ăn khớp nào, chỉ có thể làm cu li lao động.
Người phục chế màu đen cơ bản không được xem là người, bởi vì từ lúc được chế tạo, đã bị ném tới những nơi dơ bẩn nhất, làm những công việc vất vả nhất.
Bọn họ từ lúc sinh ra, căn bản không có gặp qua chủ nhân lần nào, đã bị vứt bỏ .
Mà cho đến khi chết đi, cũng không có khả năng cùng chủ nhân dung hợp, có ai mà lại muốn dung hợp cùng người phục chế màu đen dơ bẩn buồn tẻ chán ngán, thậm chí là uất ức.
Cho nên người phục chế màu đen, chưa từng đi đâu, không tương lai, bọn họ thậm chí còn không biết mình là ai.
Tồn tại làm gì?
Không thể cùng chủ nhân dung hợp, bọn họ sẽ không có cơ hội trở thành nhân loại, ý thức trống rỗng độc lập, nhưng không có bất luận cảm giác tồn tại nào.
Không có ai xem bọn họ là con người, giá rẻ, vô tri, thậm chí là ngu muội, cho dù là chủ nhân của bọn họ, cũng không hề muốn xem qua bản thể phục chế màu đen của chính mình.
Bọn họ sở dĩ được sinh ra, là bởi vì chủ nhân cần bán bọn họ để đổi lấy tiền bạc.
Bọn họ sở dĩ tồn tại, là vì gánh vác lấy những công việc cực khổ như thế này.
Cho đến lúc chết đi, bọn họ cái gì cũng đều không có.
Tựa như ông lão vừa rồi, hóa thành tro bụi, triệt để tiêu thất khỏi cuộc sống này.
Thời Khanh từ trong mắt người đàn ông áo vàng thấy được chính mình, thấy được giữa mày có một vật, ngôi sao năm cánh đảo ngược màu đen mang theo ý tứ châm chọc nồng đậm.
Người phục chế?
Vì cái gì cậu lại trở thành một người phục chế?
Giật mình, cậu nhớ tới thời điểm ban đầu, khi vừa mới xuyên qua, cậu mơ mơ màng màng cảm thụ được.
Chẳng lẽ cậu thật sự bị phục chế ?
Mà cậu hiện tại, là một người phục chế của chính mình?
Quá hoang đường !
Thời Khanh sợ run rẩy, thần thức khuyếch tán ra, khiến cậu nhìn thấy vô cùng rõ ràng, xưởng quặng mỏ này, không có lúc nào là không diễn ra màn lăng ngược và tử vong.
Người phục chế màu đen sau khi chết đi sẽ hóa thành tro bụi bay mất, người giám công trên mặt lạnh lùng, ngay cả một tia thương hại cũng không có, điều đó càng khiến cho lòng người tàn lụi,
Thế giới này, rất không bình thường .
Thời Khanh thu hồi suy nghĩ, từ từ tỉnh táo lại.
Chậm rãi, cậu bình ổn ba đào gợn sóng trong ngực, tự có chủ trương riêng.
Người phục chế màu đen, là người cũng tốt, không phải là người cũng tốt, nói đi nói lại, bọn họ đều là những sinh vật có sinh mệnh.
Mà tất cả những sinh vật có sinh mệnh thì đều phải được tôn trọng.
Cái công trường quặng mỏ mang số hiệu 8908, cậu không biết trên thế giới này còn có bao nhiêu địa phương như vậy, nhưng hiện tại cậu thấy được một cái, thì phải giải quyết một cái.
Công trường quặng mỏ quy mô thực lớn, rất là nhiều người phục chế màu đen, đồng thời cũng có rất nhiều nhân loại trông chừng.
Nhưng những người này đều là người thường, đừng nói chỉ có mấy nghìn người, cho dù là mấy vạn người, Thời Khanh cũng nhìn không vừa mắt.
Bất quá cậu sẽ không đại khai sát giới, tuy rằng trên tay bọn họ đã chết không biết bao nhiêu là mạng người, nhưng Thời Khanh không cho rằng bản thân là người chấp pháp, cậu chỉ muốn giải phóng nơi này.
Thần thức phóng ra, Thời Khanh từ từ nhắm hai mắt, uy áp đột nhiên bạo khởi, nhanh chóng đem tất cả mọi thứ bao phủ trong đó, địa phương phân tán như thế, đánh bại từng người thì chỉ tốn thời gian, lập tức đàn áp mới có thể khiến dân tâm kinh sợ.
Cơ hồ không có chút nào phản kháng, dưới linh khí cường hãn như thế đè ép, toàn bộ giám công ở quặng mỏ số 8908 đều té xuống ngất xỉu.
Tất cả những người phục chế đang mỏi mệt bất kham bỗng chốc ngơ ngác.
Rồi sau đó một thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu của bọn họ vang lên.
Thiên sứ giáng trần, phảng phất ánh sáng của quang minh.
“Rời khỏi nơi này, lựa chọn cuộc sống của chính mình, sinh tồn cũng được, tử vong cũng tốt, bây giờ tự bản thân các người là chúa tể!”
Sau một hồi im lặng, toàn trường bắt đầu hỗn loạn!
Thời Khanh dùng thần thức xem xét kỹ càng, xem hiệu quả cuối cùng như thế nào, không còn bị khống chế, cậu mở cửa, cho bọn họ một con đường sáng sủa, mà không có bất kỳ ai tiến lên, chỉ biết đứng nhìn nhau.
Thu hồi thần thức, Thời Khanh nhìn về phía đám thiếu niên đứng bên người.
Trong mắt các thiếu niên trộn lẫn giữa sợ hãi và kính sợ, lực lượng cường hãn như thế, quả thực là chưa hề thấy qua, chưa từng nghe tới, không tính đến việc chỉ là một người phục chế cấp thấp, cho dù là nhân loại bản thể, cũng tuyệt đối không thể có năng lực như thế.
Người ấy quả thực… Quả thực chính là thần linh trong truyền thuyết.
Từ trên trời giáng xuống, giải cứu thế nhân!
Các thiếu niên hoang mang rối loạn xong thì toàn bộ quỳ xuống, bởi vì khiếp đảm mà không ngừng dập đầu.
Thời Khanh nhìn nhìn, không ngăn cản bọn họ, có một số việc giải thích không được, cũng không cần thiết phải giải thích, nhưng cậu chung quy cũng mềm lòng, xuất ra một số lượng lớn thực vật trong vòng tay(*) để lên trên mặt đất.
[Em Khanh có vòng tay chứa thức ăn]
Sau đó, cái gì cũng không nói, xoay người ly khai.
Cậu phải tìm được Tần Mạc, cậu rất muốn nhìn thấy y.
Bất an trong lòng bởi vì ấn ký mà càng ngày càng mở rộng.
Người phục chế, chẳng lẽ cậu thật sự là một người phục chế hay sao?
Vậy tôi … Tôi ở tại nơi nào?[tôi là bản nhân thật sự]
Rời khỏi công trường quặng mỏ, cậu dùng ngự kiếm phi hành, tiêu hao rất lớn linh lực để duy trì thần thức khuếch tán cao độ, như vậy có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được Tần Mạc.
Ước chừng trải qua thời gian mười ngày, đi qua hơn nửa đại lục.
Cậu gặp hơn mười công trường quặng mỏ, hơn trăm cái nông trường… Trông thấy người phục chế màu đen nhiều đến không đếm xuể.
Cậu tiếp tục mở ra cửa chính(*), khiến cho thế giới hỗn loạn đến không tưởng. [ngụ ý là mở đường cho những người phục chế màu đen chạy đi]
Ngay lúc Thời Khanh cho rằng phải quay lại tìm từ đầu, thì khí tức quen thuộc dao động.
Trái tim mãnh liệt bị thít chặt, cậu đã cảm nhận được, rốt cục … rốt cục cảm nhận được khí tức của Tần Mạc.
Kích động trong lòng khó có thể nói thành lời, Thời Khanh dường như là cấp tốc vọt tới.
Lúc mắt nhìn thấy Tần Mạc, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên, lo lắng nhiều ngày bỗng chốc hóa thành hư không.
Khi khoảng cách chỉ còn chừng năm bước, Thời Khanh ngơ ngác sững lại .
Bên người Tần Mạc … Có một người.
Một người mà cậu giống như đúc.
Chỗ duy nhất bất đồng, là giữa mày của ‘Thời Khanh’ kia, không có bất luận ấn ký gì cả.
Thời khắc này, Thời Khanh cảm thấy, trái tim của mình như ngừng đập .
——— ———
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kỳ thật không có ngược đâu a, hu hu hu, đừng vứt bỏ ta!
Thời Khanh hốt hoảng cả kinh, tin tức hệ thống sao lại có thể thất bại cơ chứ?
Cậu không nản lòng tiếp tục gửi thêm vài cái nữa, nhưng vẫn vang lên gợi ý là thông tin thất bại, vả lại cũng không giải thích bất luận nguyên nhân gì.
Sắc mặt Thời Khanh nháy mắt không dễ nhìn, trong lòng cậu vòng vòng chuyển chuyển rất nhiều suy nghĩ, toàn bộ đều đi đến một suy nghĩ tiêu cực, chẳng lẽ Tần Mạc bên kia xảy ra chuyện? Cho nên không thể gửi tin?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ cần nghĩ tới, là lòng cậu đã cảm thấy đau đớn không thôi.
Tuy nhiên không lâu sau, cậu ép buộc bản thân nên mạnh mẽ tỉnh táo lại, đây là một thế giới không biết rõ, cậu không thể tự nhiễu loạn tâm tình, nếu Tần Mạc thật sự đã xảy ra chuyện gì, còn cần cậu hỗ trợ thì sao! Lúc này rối rắm, tự đẩy ngã bản thân, đến lúc có chuyện xảy ra thì biết làm thế nào?
Huống chi… tim Thời Khanh chậm rãi bình tĩnh trở lại, cậu tin tưởng Tần Mạc, tin tưởng kí chủ nhà cậu, nhất định sẽ không có việc gì !
Trấn định xong xuôi, đầu óc Thời Khanh nhanh chóng luân chuyển.
Bỏ đi cái suy nghĩ tiêu cực kia, thì việc gửi thông tin thất bại cũng có khả năng khác, tỷ như khoảng cách giữa cậu và Tần Mạc quá xa, vượt qua khỏi phạm vi duy trì của hệ thống, lại tỷ như nguyên nhân bởi do thế giới này.
Bản thân nhiệm vụ hệ thống đã là một ngoại lệ, nhiều hơn một ít hạn chế nữa cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ như vậy, Thời Khanh lại càng trấn định hơn, bất quá trong lòng cậu vẫn hy vọng có thể mau chóng tìm được Tần Mạc.
Bởi vì cậu ngoài ý muốn mà thất thần một lúc, cho đến khi có tiếng gầm vang lên cậu mới hốt hoảng hoàn hồn.
Người đến là một tên đàn ông cao gầy, ước chừng hơn ba mươi tuổi, quần áo trên người cùng loại với Hoàng tam tiên, chính là hắn gầy hơn nhiều, cái gọi là gầy này chỉ là gầy hơn so với Hoàng tam tiên, còn với cái đám còm nhom đang nỗ lực làm việc kia, thì hắn thật sự được cho là khỏe mạnh cường tráng, trên mặt bóng loáng nở nang, vừa thấy là biết dinh dưỡng quá thịnh.
Lúc này hắn đang cầm một cây roi ngựa hung ác quất tới tấp vào một lão nhân gia gầy yếu lưng còng, miệng hùng hùng hổ hổ : “Có thể làm việc không, hả? Không được thì nhanh chóng chết đi cho xong, đừng có mẹ nó ở đây mà lãng phí thức ăn! Cái đồ lão già đáng chết … ?
Thời Khanh nghe được những lời này, thì không thể nào nén nổi lửa giận trong lòng, nhanh nhẹn vươn tay, kéo lấy roi da, khiến tên đàn ông kia lảo đảo.
Hình như hắn cũng không thể nào ngờ tới ở đây sẽ có người dám phản kháng, roi bị nắm lấy khiến hắn ngây ngẩn cả người.
Thời Khanh mặt nhăn mày nhíu, cậu tổng cảm thấy có chuyện gì đó không ổn cho lắm, nhưng tỉ mỉ là gì thì lại không biết được.
Một khắc sau, tên đàn ông kia bùng nổ, trên khuôn mặt của hắn tràn đầy vẻ dữ tợn, trong đôi mắt màu nâu kia chứa đựng sự ghê tởm và chán ghét, nhặt roi lên, không chút khách khí quất tới Thời Khanh: “Mẹ, thứ rác rưởi như ngươi mà cũng dám phản kháng! Mẹ, ngươi không muốn sống nữa hả?”
Thời Khanh đang khom người nâng lão nhân dậy, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt nheo lại, nguy hiểm trừng tên đàn ông kia, cậu nhẹ nhàng vươn ngón tay ra, một đạo ánh sáng xanh biếc thẳng tắp phóng tới giữa chân mày của hắn, tên này sao có khả năng né tránh, hoàn toàn hứng chịu, lập tức trừng lớn mắt, dường như sắp nứt ra.
Đau… Rất đau … Giống như là bị rắn độc cắn phải, đau đớn từ đỉnh đầu nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, cả người hắn bắt đầu run rẩy không ngừng, ánh mắt trắng dã, kịch liệt run rẩy, sau đó chết ngất xụi lơ.
Thời Khanh nhìn cũng lười nhìn, cậu sẽ không giết người, nhưng mà không thánh mẫu tới nỗi bỏ qua cho tên cặn bã ghê tởm này, không đánh cho xương cốt hắn gãy vụn là đã may!
Cậu nâng lão nhân kia dậy, ông đầu tóc bạc trắng, trên mặt chi chít những nếp nhăn, người chỉ còn da bọc xương, nhẹ hẫng giống như một đứa nhỏ.
Lão nhân “bị” Thời Khanh cứu, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nhìn Thời Khanh, run run rẩy rẩy phát ra âm thanh: “Hài tử… Hài tử, ngươi… ngươi đây là…”
Một câu còn chưa nói xong, ông đã còng người xuống mà ho khan kịch liệt, giống như muốn đem ngũ tạng lục phủ đều ho ra hết, Thời Khanh nhìn không đành lòng, vội vàng truyền vào một tia linh khí, chạy trong cơ thể ông, khiến ông giảm bớt đau đớn.
Lão nhân không ho nữa, mà thở dốc dồn dập, ánh mắt nhắm chặt, rồi chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Lông mày ông giãn ra, tựa hồ rời xa thống khổ, nhưng Thời Khanh hốt hoảng cứng người, thân thể này, đã mất đi sinh cơ, lão nhân đình chỉ hô hấp…
Tử vong, mặc dù là cậu, cũng đành bất lực.
Tiếp theo, một màn khiến cậu vô cùng kinh ngạc sinh ra.
Lão nhân gầy yếu lúc trước tựa vào người Thời Khanh, ông từ từ nhắm hai mắt, không còn hô hấp, đã qua đời. Nhưng sau đó, thân thể cùng tứ chi của ông chậm rãi hòa tan, rõ ràng là máu thịt, lại giống như bị thiêu trụi, hóa thành tro bụi mỏng manh, nhẹ nhàng bay lên, xoay quanh trên không trung, rồi triệt để biến mất.
Thời Khanh chưa từng thấy qua chuyện như thế này, cậu hoàn toàn lý giải không nổi.
Mấy thiếu niên đi cùng Thời Khanh thấy một màn như vậy, đầu tiên là lộ ra tuyệt vọng nồng đậm, sau đó lại hoàn toàn tương phản biến thành một loại cảm giác giải thoát, bọn họ từ từ nhắm hai mắt, hai tay tạo thành chữ thập, nhẹ nhàng nỉ non .
Thẳng đến khi ông lão hoàn toàn biến mất, Thời Khanh mới không nhịn nổi mà hỏi: “Vì cái gì… Vì cái gì ông ấy?”
Vì cái gì nhân loại khi chết đi lại hóa thành tro tàn? Này… Điều này sao có thể?
Nữ hài nói chuyện cùng Thời Khanh lúc trước mở miệng : “Tiểu Khanh, cậu đi đi, nhanh đi thôi, nếu có thể rời đi, thì nhanh chóng trốn đi! Bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu, có thể sống bao lâu thì sống bấy lâu, có thể đi ra ngoài nhìn ngắm, cho dù một ngày, cũng đáng .”
Thanh âm nữ hài nói ra run rẩy, tựa hồ thực sợ hãi, nhưng đồng thời lại có chút gì đó chờ mong và hy vọng.
Thời Khanh mặt nhăn mày nhíu, nhìn đám thiếu niên, thấp giọng hỏi: “Các người vì sao phải ở lại chỗ này?”
Một nam hài thấp bé ở phía sau cất cao thanh âm: “Chúng ta trừ bỏ nơi này còn có thể đi đâu nữa? Chúng ta sinh ra không phải để làm việc ở đây hay sao?”
Thời Khanh nhìn về phía hắn, đột nhiên có một cỗ dự cảm không được tốt lắm bốc lên trong lòng.
Cậu nhìn lướt qua những người này, bước tới phía trước một chút, cách năm sáu trăm mét, đều có những người giống như Hoàng tam tiên giám hộ, bọn họ so với thợ mỏ không giống nhau ở chỗ giữa chân mày không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Bắt lấy một người đàn ông gần đó, thanh âm Thời Khanh lạnh lùng: “Nói cho ta biết, nơi này là chỗ nào?”
Tầm mắt người đàn ông áo vàng trước tiên dừng ở giữa trán Thời Khanh, sau khi thấy rõ thì lửa giận bốc lên, muốn hùng hùng hổ hổ, Thời Khanh nhìn hắn, con ngươi càng ngày càng u tối, uy áp cuồn cuộn phóng thích, nháy mắt bủa vây lấy hắn.
Thần thức phóng ra ngoài, đôi mắt đen của Thời Khanh bắt đầu đoạt lấy hồn phách hắn, người đàn ông áo vàng nhìn một lát, rồi sau đó mơ màng nói chuyện.
“Nơi này là công trường quặng mỏ số 8908 của đế quốc Mia, một ngày thu vào mười vạn tấn, chiếm …” Dài dòng giới thiệu về công trường quặng mỏ xong, câu nói sau cùng khiến đồng tử Thời Khanh co rút, “Tổng cộng có hai mươi ba vạn chín ngàn sáu trăm năm mươi tám người phục chế màu đen.”
Người phục chế? !
Người phục chế màu đen?
Thời Khanh dưới sự cung cấp thông tin của hắn, cho tới giờ khắc này, cậu mới chính thức biết rõ cụ thể tình huống nơi đây.
Người phục chế, không có đơn giản như trong tưởng tượng của cậu.
Cái kỹ thuật này nghiên cứu ra, bù lại cho con người những thiếu thốn trong việc sinh sản, việc dùng sức lao động lần thứ hai bành trướng, có thể khai thác tài nguyên càng ngày càng nhiều, xã hội phát triển nhanh chóng, sinh hoạt của mọi người càng ngày càng ưu việt, tuy nhiên thế giới này cũng có một bộ mặt u ám.
Kỹ thuật phục chế cho đến hôm nay, đã thập phần thành thục.
Cơ hồ mỗi nhân loại ai cũng có thể tạo ra cho mình người phục chế, thao tác đơn giản, phí dụng cực thấp, tuy nhiên tác dụng khá lớn.
Người phục chế có phân ra cấp độ, cũng thập phần nghiêm khắc.
Lấy màu trắng làm trọng, màu vàng thứ hai, tiếp theo là màu đỏ màu lục màu lam màu tím, mà màu đen chính là người phục chế thấp nhất.
Người phục chế ở giữa trán có một ngôi sao năm cánh đảo ngược, mà phân loại màu sắc gì đó cũng dựa vào ngôi sao này mà chia ra.
Người phục chế màu trắng hoàn toàn phụ thuộc vào chủ nhân, là phụ tá đắc lực nhất, mỗi ngày đều cùng chủ nhân hưởng chung ký ức, là một phần tương đối trọng yếu được đem theo bên người để cùng làm việc.
Người phục chế màu vàng cũng gần giống với người màu trắng, đa số dùng để học tập và ghi chép, bọn họ coi như có thể diện, tuy rằng không giống màu trắng có thể thời thời khắc khắc đi theo chủ nhân, nhưng mỗi tuần sẽ được chủ nhân cho dung hợp một lần, chủ nhân sẽ nhận lấy phần học tập của bọn họ.
Đỏ lục lam tím, theo thứ tự mà hạ dần, màu đỏ sẽ làm một số chuyện được phân phó, màu lục và màu lam thì thấp hơn, dùng để nuôi trong nhà làm việc vặt, màu tím là người phục chế cấp bậc như thường dân, năng lực hơi thấp, sẽ dùng để dọn dẹp đường cái.
Mà người phục chế màu đen, phí tổn vô cùng thấp thấp đến không thể nào tưởng tượng nổi, có khí lực lớn, có thể chịu đựng cực khổ, nhưng trí tuệ chẳng có, không thích hợp bất luận công việc có tính ăn khớp nào, chỉ có thể làm cu li lao động.
Người phục chế màu đen cơ bản không được xem là người, bởi vì từ lúc được chế tạo, đã bị ném tới những nơi dơ bẩn nhất, làm những công việc vất vả nhất.
Bọn họ từ lúc sinh ra, căn bản không có gặp qua chủ nhân lần nào, đã bị vứt bỏ .
Mà cho đến khi chết đi, cũng không có khả năng cùng chủ nhân dung hợp, có ai mà lại muốn dung hợp cùng người phục chế màu đen dơ bẩn buồn tẻ chán ngán, thậm chí là uất ức.
Cho nên người phục chế màu đen, chưa từng đi đâu, không tương lai, bọn họ thậm chí còn không biết mình là ai.
Tồn tại làm gì?
Không thể cùng chủ nhân dung hợp, bọn họ sẽ không có cơ hội trở thành nhân loại, ý thức trống rỗng độc lập, nhưng không có bất luận cảm giác tồn tại nào.
Không có ai xem bọn họ là con người, giá rẻ, vô tri, thậm chí là ngu muội, cho dù là chủ nhân của bọn họ, cũng không hề muốn xem qua bản thể phục chế màu đen của chính mình.
Bọn họ sở dĩ được sinh ra, là bởi vì chủ nhân cần bán bọn họ để đổi lấy tiền bạc.
Bọn họ sở dĩ tồn tại, là vì gánh vác lấy những công việc cực khổ như thế này.
Cho đến lúc chết đi, bọn họ cái gì cũng đều không có.
Tựa như ông lão vừa rồi, hóa thành tro bụi, triệt để tiêu thất khỏi cuộc sống này.
Thời Khanh từ trong mắt người đàn ông áo vàng thấy được chính mình, thấy được giữa mày có một vật, ngôi sao năm cánh đảo ngược màu đen mang theo ý tứ châm chọc nồng đậm.
Người phục chế?
Vì cái gì cậu lại trở thành một người phục chế?
Giật mình, cậu nhớ tới thời điểm ban đầu, khi vừa mới xuyên qua, cậu mơ mơ màng màng cảm thụ được.
Chẳng lẽ cậu thật sự bị phục chế ?
Mà cậu hiện tại, là một người phục chế của chính mình?
Quá hoang đường !
Thời Khanh sợ run rẩy, thần thức khuyếch tán ra, khiến cậu nhìn thấy vô cùng rõ ràng, xưởng quặng mỏ này, không có lúc nào là không diễn ra màn lăng ngược và tử vong.
Người phục chế màu đen sau khi chết đi sẽ hóa thành tro bụi bay mất, người giám công trên mặt lạnh lùng, ngay cả một tia thương hại cũng không có, điều đó càng khiến cho lòng người tàn lụi,
Thế giới này, rất không bình thường .
Thời Khanh thu hồi suy nghĩ, từ từ tỉnh táo lại.
Chậm rãi, cậu bình ổn ba đào gợn sóng trong ngực, tự có chủ trương riêng.
Người phục chế màu đen, là người cũng tốt, không phải là người cũng tốt, nói đi nói lại, bọn họ đều là những sinh vật có sinh mệnh.
Mà tất cả những sinh vật có sinh mệnh thì đều phải được tôn trọng.
Cái công trường quặng mỏ mang số hiệu 8908, cậu không biết trên thế giới này còn có bao nhiêu địa phương như vậy, nhưng hiện tại cậu thấy được một cái, thì phải giải quyết một cái.
Công trường quặng mỏ quy mô thực lớn, rất là nhiều người phục chế màu đen, đồng thời cũng có rất nhiều nhân loại trông chừng.
Nhưng những người này đều là người thường, đừng nói chỉ có mấy nghìn người, cho dù là mấy vạn người, Thời Khanh cũng nhìn không vừa mắt.
Bất quá cậu sẽ không đại khai sát giới, tuy rằng trên tay bọn họ đã chết không biết bao nhiêu là mạng người, nhưng Thời Khanh không cho rằng bản thân là người chấp pháp, cậu chỉ muốn giải phóng nơi này.
Thần thức phóng ra, Thời Khanh từ từ nhắm hai mắt, uy áp đột nhiên bạo khởi, nhanh chóng đem tất cả mọi thứ bao phủ trong đó, địa phương phân tán như thế, đánh bại từng người thì chỉ tốn thời gian, lập tức đàn áp mới có thể khiến dân tâm kinh sợ.
Cơ hồ không có chút nào phản kháng, dưới linh khí cường hãn như thế đè ép, toàn bộ giám công ở quặng mỏ số 8908 đều té xuống ngất xỉu.
Tất cả những người phục chế đang mỏi mệt bất kham bỗng chốc ngơ ngác.
Rồi sau đó một thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu của bọn họ vang lên.
Thiên sứ giáng trần, phảng phất ánh sáng của quang minh.
“Rời khỏi nơi này, lựa chọn cuộc sống của chính mình, sinh tồn cũng được, tử vong cũng tốt, bây giờ tự bản thân các người là chúa tể!”
Sau một hồi im lặng, toàn trường bắt đầu hỗn loạn!
Thời Khanh dùng thần thức xem xét kỹ càng, xem hiệu quả cuối cùng như thế nào, không còn bị khống chế, cậu mở cửa, cho bọn họ một con đường sáng sủa, mà không có bất kỳ ai tiến lên, chỉ biết đứng nhìn nhau.
Thu hồi thần thức, Thời Khanh nhìn về phía đám thiếu niên đứng bên người.
Trong mắt các thiếu niên trộn lẫn giữa sợ hãi và kính sợ, lực lượng cường hãn như thế, quả thực là chưa hề thấy qua, chưa từng nghe tới, không tính đến việc chỉ là một người phục chế cấp thấp, cho dù là nhân loại bản thể, cũng tuyệt đối không thể có năng lực như thế.
Người ấy quả thực… Quả thực chính là thần linh trong truyền thuyết.
Từ trên trời giáng xuống, giải cứu thế nhân!
Các thiếu niên hoang mang rối loạn xong thì toàn bộ quỳ xuống, bởi vì khiếp đảm mà không ngừng dập đầu.
Thời Khanh nhìn nhìn, không ngăn cản bọn họ, có một số việc giải thích không được, cũng không cần thiết phải giải thích, nhưng cậu chung quy cũng mềm lòng, xuất ra một số lượng lớn thực vật trong vòng tay(*) để lên trên mặt đất.
[Em Khanh có vòng tay chứa thức ăn]
Sau đó, cái gì cũng không nói, xoay người ly khai.
Cậu phải tìm được Tần Mạc, cậu rất muốn nhìn thấy y.
Bất an trong lòng bởi vì ấn ký mà càng ngày càng mở rộng.
Người phục chế, chẳng lẽ cậu thật sự là một người phục chế hay sao?
Vậy tôi … Tôi ở tại nơi nào?[tôi là bản nhân thật sự]
Rời khỏi công trường quặng mỏ, cậu dùng ngự kiếm phi hành, tiêu hao rất lớn linh lực để duy trì thần thức khuếch tán cao độ, như vậy có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được Tần Mạc.
Ước chừng trải qua thời gian mười ngày, đi qua hơn nửa đại lục.
Cậu gặp hơn mười công trường quặng mỏ, hơn trăm cái nông trường… Trông thấy người phục chế màu đen nhiều đến không đếm xuể.
Cậu tiếp tục mở ra cửa chính(*), khiến cho thế giới hỗn loạn đến không tưởng. [ngụ ý là mở đường cho những người phục chế màu đen chạy đi]
Ngay lúc Thời Khanh cho rằng phải quay lại tìm từ đầu, thì khí tức quen thuộc dao động.
Trái tim mãnh liệt bị thít chặt, cậu đã cảm nhận được, rốt cục … rốt cục cảm nhận được khí tức của Tần Mạc.
Kích động trong lòng khó có thể nói thành lời, Thời Khanh dường như là cấp tốc vọt tới.
Lúc mắt nhìn thấy Tần Mạc, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên, lo lắng nhiều ngày bỗng chốc hóa thành hư không.
Khi khoảng cách chỉ còn chừng năm bước, Thời Khanh ngơ ngác sững lại .
Bên người Tần Mạc … Có một người.
Một người mà cậu giống như đúc.
Chỗ duy nhất bất đồng, là giữa mày của ‘Thời Khanh’ kia, không có bất luận ấn ký gì cả.
Thời khắc này, Thời Khanh cảm thấy, trái tim của mình như ngừng đập .
——— ———
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kỳ thật không có ngược đâu a, hu hu hu, đừng vứt bỏ ta!
Tác giả :
Long Thất