Trùng Sinh Thành Hệ Thống
Chương 3
Thì ra sự thật năm đó chính là như thế này.
Nguyệt Nương, mẹ của Tần Mạc có thể chất vô cùng đặc biệt mà không ai có được, đối với người tu ma có thể xem như là thuốc bổ tốt nhất, tuyệt thế lô đỉnh.
Lục Cửu Uyên phát hiện bí mật ấy, mơ ước thân thể của Nguyệt Nương, dùng thủ đoạn ti tiện để cưỡng bức nàng. Nhưng thể chất của Nguyệt Nương vượt ngoài tưởng tượng của Lục Cửu Uyên, chỉ có thể dùng một lần, phá thân rồi sẽ không thể giúp hắn nữa, tựa như hoa phù dung sớm nở tối tàn, chỉ một lần, vầng hào quang khuynh thế kia đã hoàn toàn biến mất.
Lục Cửu Uyên không phải kẻ mê luyến tình dục, hắn một lòng cầu ma, theo đuổi đỉnh cao của sức mạnh. Dù Nguyệt Nương có xinh đẹp nhường nào, hắn cũng không mảy may động lòng.
Chỉ là Lục Cửu Uyên tiếc hận, tu vi của Nguyệt Nương không cao, dùng một lần tuy có thể đột phá cảnh giới, nhưng thật là lãng phí vô cùng. Nếu có thêm một cơ hội nữa, hắn nhất định chờ tu vi của nàng ta cao hơn rồi mới sử dụng, như vậy mới có thể khai thác hết giá trị của loại tài nguyên này.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.
Lục Cửu Uyên tiếc nuối, vốn tưởng rằng đã không còn cách nào nữa, ai ngờ đâu Nguyệt Nương lại mang thai.
Chỉ một lần, một lần duy nhất, vậy mà nàng ta lại có thai.
Nguyệt Nương muốn hủy đi đứa trẻ này, nhưng Lục Cửu Uyên có cảm giác nó hẳn là không tầm thường, nó sẽ kế thừa được thể chất đặc biệt của Nguyệt Nương.
Lục Cửu Uyên vô cùng hưng phấn, quả là trời xanh đã ban cho hắn thuốc bổ để ngồi lên ghế thiên hạ chí tôn.
Lục Cửu Uyên hiểu biết rộng rãi, còn có một lần kinh nghiệm như vậy, càng thêm dốc lòng mưu tính. Trong huyết quản đứa trẻ này chảy dòng máu của hắn, hắn lại đưa nguyên thần của mình vào, nếu nó có thể sống sót được, sau này tu vi nhất định tăng rất nhanh, chỉ cần đợi vài chục năm, hắn đã có thể an tâm hưởng dụng.
Vì vậy… mới có Tần Mạc của ngày hôm nay.
Nếu đem ra so sánh, bị cha ghẻ hãm hại chưa là cái đinh gì, thủ đoạn của cha ruột mới là trác tuyệt.
Khi Tần Mạc biết được sự thật, mặt không đổi sắc, nhưng trái tim đã rơi xuống vực sâu, bị bóng đêm quánh đặc dung hòa thành một.
Lục Cửu Uyên có thể xem là kẻ mạnh nhất đại lục Lăng Vân. Dù Tần Mạc đã đến Túy thể kỳ cũng không thể chống lại hắn.
Tuy nhiên Tần Mạc này, cũng là một kẻ ngoan độc cực hạn, ngoan với người khác và càng độc với chính mình.
Trước mặt Lục Cửu Uyên, Tần Mạc tự tay đập nát ma anh của mình, hủy đi tu vi có thể khiến toàn bộ Lăng Vân khiếp sợ, lần thứ hai triệt để trở thành một tên phế nhân từ đầu đến đuôi.
Sau đó y nhếch môi, dùng âm thanh lạnh lùng đến rét buốt hỏi: “Ta phá hỏng thứ ngươi mong đợi đã lâu, có giận không?”
Lục Cửu Uyên nổi bão, bao nhiêu tâm huyết bỏ ra, tính kế lâu như vậy, thế mà vào thời khắc quyết định lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bị hủy trong phút chốc!
Hắn phẫn nộ bóp cổ Tần Mạc, hai mắt đỏ ngầu đầy ma tính, chỉ căm tức không thể bóp chết y.
Đối mặt với lửa giận điên cuồng của Lục Cửu Uyên, Tần Mạc vẫn vô cảm, gương mặt thừa kế từ dung nhan tuyệt thế của Nguyệt Nương đầy vẻ chế giễu.
Lục Cửu Uyên không giết y, hắn hung ác ném Tần Mạc xuống đất, lạnh lùng nói, “Ta có thể dưỡng được ngươi một lần, cũng có thể dưỡng được ngàn vạn lần!”
Chính xác thì, khi Tần Mạc tự phế tu vi, lô đỉnh hắn cực khổ luyện được liền bị phế, nhưng không sao, chỉ cần thể chất của y vẫn còn tồn tại, hắn có thể dưỡng ra lần thứ hai! Thứ Lục Cửu Uyên muốn, chưa bao giờ không có được!
Ký ức tới đây thì dừng.
Bởi vì ký ức lướt từ quá khứ, đã lướt tới đến hiện tại…
Đúng vậy, bạn Thời Khanh xuất hiện đúng lúc hợp tình hợp lí vậy đó, ngay lúc Tần Mạc không còn tu vi, bị Lục Cửu Uyên nhốt lại.
Xét những chuyện đã xảy ra, Tần Mạc tuyệt đối là một tên bệnh thần kinh thực sự. Dù tâm hồn trước kia có trong sạch, thiện lương chừng nào, nhưng bị phản bội liên tục như vậy, làm sao có thể vẹn nguyên như lúc đầu? Đó không phải là thánh mẫu Maria, mà là bị não tàn cộng thêm thiểu năng trí tuệ.
Nhìn Tần Mạc như thế, tất nhiên không thể nào não tàn với thiểu năng được rồi, cho nên y nhất định là bị biến thái.
Hợp tác lâu dài với một tên biến thái, quần chúng Thời Khanh bé nhỏ cảm thấy áp lực thật nặng nề.
Thời Khanh không phải một người không quyết đoán, nhưng bây giờ cậu thực sự rất lưỡng lự, trong lòng không muốn kí khế ước với Tần Mạc, tuy nhiên lại không muốn ngồi xổm chờ tiếp năm trăm năm. Năm trăm năm đó! Chỉ có một mình cậu, không ăn không uống không giải trí, không ai nói chuyện… Năm trăm năm sau, đảm bảo cậu cũng bị bệnh thần kinh.
Huống hồ, ai biết rủi năm trăm năm sau, chờ đón cậu lại là vị Thánh Tăng đến từ Đông Thổ nước Đại Đường rủ cậu cùng nhau thỉnh kinh, hay là một người còn thần kinh hơn cả tên kí chủ này?
Dựa trên vị kí chủ đầu tiên mà phán đoán, suy ra Thời Khanh không thể hi vọng quá nhiều.
Thêm nữa, trong đáy lòng Thời Khanh cũng có một chút bối rối nhẹ.
Nếu cậu không xuất hiện, không kí khế ước với Tần Mạc, sau này y sẽ như thế nào? Bị Lục Cửu Uyên cặn bã kia ngược đến chết? Hay có thể trở người lật đổ Lục Cửu Uyên, sau đó hoàn toàn tha hóa rồi đi trả thù đời.
Thời Khanh dùng não cá vàng của cậu YY vài khả năng, phát hiện, cái nào cũng vô cùng thảm khốc, vô cùng bi kịch…
Tuy rằng chuyện không liên quan tới cậu, nhưng cậu đã nhìn qua hết thảy, sao có thể giả bộ làm ngơ?
Thời Khanh chọt lương tâm của cậu vài nhát, cuối cùng cũng quyết định.
Năm trăm năm, cậu chờ không nổi. Đã biết y, cậu cũng không thể bỏ mặc, nếu cứ để Tần Mạc như vậy, nhất định không tới năm trăm năm sau thì cậu đã chết vì cắn rứt.
Quyết định xong, Thời Khanh không do dự nữa, cậu mở sổ tay-kun, chọn nhận kí chủ.
Sau đó kí khế ước thế nào, Thời Khanh đã dự sẵn rồi. Nếu đối phó với những kẻ đặc biệt như Tần Mạc, cậu phải lên sân khấu một cách hoành tráng, lần đầu tiên gặp mặt phải áp đảo đối phương ngay lập tức, sau đó tỏ ra thần bí, biểu hiện cậu rất là khí phách trác tuyệt, nhanh chóng gọn lẹ thu phục y.
Đảo qua đảo lại, cậu đã nghĩ được vài cách hay, thử tưởng tượng một lần, chuẩn bị xong, Thời Khanh liền xuất hiện trước mặt Tần Mạc.
Thời Khanh không biết hình dạng hiện tại của cậu thế nào, nhưng khi cậu vừa xuất hiện, Tần Mạc đã lập tức chăm chú nhìn về phía cậu, khiến cho một du hồn không tim phổi như cậu cũng không kiềm được mà run rẩy.
Tần Mạc tựa người vào tường, hắc y trên người như dung hợp cùng bóng đêm, trên mặt lơ thơ rũ xuống mấy sợi tóc mỏng manh, tương phản hoàn toàn với vầng trán trắng tái, cũng làm cho đôi mắt sâu thẳm khiếp nhân kia càng kinh khủng.
Thời Khanh bị y nhìn tới cả người không được tự nhiên, nhưng cậu nghĩ tới nhiệm vụ của mình thì nhanh chóng tỉnh táo lại, trước tiên là nâng cao vị thế bản thân, làm một tân hệ thống cao ngạo, cậu phải thể hiện được đầy đủ bá khí của mình.
Nhìn xuống được một lúc, Thời Khanh mới chịu nói ra lời cậu chuẩn bị đã lâu.
“Muốn sống không? Nếu muốn… thì kí khế ước với ta.”
Nói xong câu đó, Thời Khanh không khỏi đắc ý, màn dạo đầu của cậu thiệt là ngầu tới chừng nào nha, bá khí xung quanh nhảy lên theo cấp số nhân luôn…
Nhưng mấy cái ý nghĩ linh tinh của cậu đột nhiên bị một giọng nói trầm thấp khàn đục ngắt ngang—“Được.”
Khoan khoan khoan!!! Hình như nhầm kịch bản rồi, anh zai kia, lời thoại của anh phải là ‘Ngươi là ai’ ‘Ngươi có mục đích gì?’ ‘Ngươi muốn gì?’ vân vân, vì sao anh lại dễ dàng nhận lời một kẻ không quen biết như tui, tui còn biên sẵn nhiều kịch bản hoa lệ chờ anh tiếp mà! Đừng có cắt cảnh của nhau chứ!
Thời Khanh rất muốn làm như không nghe thấy gì giả điếc giả ngu diễn tiếp phần của cậu, nhưng mà như vậy có vẻ quá thiểu năng, không hợp hình tượng oách số zách của cậu. Cậu do dự, cuối cùng lí trí chiến thắng, knock out tâm tính ngốc nghếch khùng điên.
“Như vậy… khế ước hoàn thành.” Ây ây ây, thiệt không vui chút nào, rõ ràng là một quang cảnh bi tráng, thời khắc lịch sử trọng đại, nhưng chỉ có ba câu là kết thúc… Không cam tâm…
Tần Mạc ngẩng đầu lên, đôi mắt như khóa chặt lấy làn khói màu đen sáng mờ kia, trên gương mặt sắc sảo không có một biểu cảm dư thừa, tuy nhiên sâu trong ánh mắt là kiên định và chấp nhất tận cùng.
Dù là ai, thần cũng được, ma cũng tốt, y chỉ cần sống sót. Còn sống, là có thể kết thúc được nguồn cội tất thảy mọi oan nghiệt này.
(*) Nguyên văn là: Chuyên trách báo xã đích kí chủ – Báo xã là một từ ngữ mạng TQ, hàm ý là trả thù xã hội.
Nguyệt Nương, mẹ của Tần Mạc có thể chất vô cùng đặc biệt mà không ai có được, đối với người tu ma có thể xem như là thuốc bổ tốt nhất, tuyệt thế lô đỉnh.
Lục Cửu Uyên phát hiện bí mật ấy, mơ ước thân thể của Nguyệt Nương, dùng thủ đoạn ti tiện để cưỡng bức nàng. Nhưng thể chất của Nguyệt Nương vượt ngoài tưởng tượng của Lục Cửu Uyên, chỉ có thể dùng một lần, phá thân rồi sẽ không thể giúp hắn nữa, tựa như hoa phù dung sớm nở tối tàn, chỉ một lần, vầng hào quang khuynh thế kia đã hoàn toàn biến mất.
Lục Cửu Uyên không phải kẻ mê luyến tình dục, hắn một lòng cầu ma, theo đuổi đỉnh cao của sức mạnh. Dù Nguyệt Nương có xinh đẹp nhường nào, hắn cũng không mảy may động lòng.
Chỉ là Lục Cửu Uyên tiếc hận, tu vi của Nguyệt Nương không cao, dùng một lần tuy có thể đột phá cảnh giới, nhưng thật là lãng phí vô cùng. Nếu có thêm một cơ hội nữa, hắn nhất định chờ tu vi của nàng ta cao hơn rồi mới sử dụng, như vậy mới có thể khai thác hết giá trị của loại tài nguyên này.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.
Lục Cửu Uyên tiếc nuối, vốn tưởng rằng đã không còn cách nào nữa, ai ngờ đâu Nguyệt Nương lại mang thai.
Chỉ một lần, một lần duy nhất, vậy mà nàng ta lại có thai.
Nguyệt Nương muốn hủy đi đứa trẻ này, nhưng Lục Cửu Uyên có cảm giác nó hẳn là không tầm thường, nó sẽ kế thừa được thể chất đặc biệt của Nguyệt Nương.
Lục Cửu Uyên vô cùng hưng phấn, quả là trời xanh đã ban cho hắn thuốc bổ để ngồi lên ghế thiên hạ chí tôn.
Lục Cửu Uyên hiểu biết rộng rãi, còn có một lần kinh nghiệm như vậy, càng thêm dốc lòng mưu tính. Trong huyết quản đứa trẻ này chảy dòng máu của hắn, hắn lại đưa nguyên thần của mình vào, nếu nó có thể sống sót được, sau này tu vi nhất định tăng rất nhanh, chỉ cần đợi vài chục năm, hắn đã có thể an tâm hưởng dụng.
Vì vậy… mới có Tần Mạc của ngày hôm nay.
Nếu đem ra so sánh, bị cha ghẻ hãm hại chưa là cái đinh gì, thủ đoạn của cha ruột mới là trác tuyệt.
Khi Tần Mạc biết được sự thật, mặt không đổi sắc, nhưng trái tim đã rơi xuống vực sâu, bị bóng đêm quánh đặc dung hòa thành một.
Lục Cửu Uyên có thể xem là kẻ mạnh nhất đại lục Lăng Vân. Dù Tần Mạc đã đến Túy thể kỳ cũng không thể chống lại hắn.
Tuy nhiên Tần Mạc này, cũng là một kẻ ngoan độc cực hạn, ngoan với người khác và càng độc với chính mình.
Trước mặt Lục Cửu Uyên, Tần Mạc tự tay đập nát ma anh của mình, hủy đi tu vi có thể khiến toàn bộ Lăng Vân khiếp sợ, lần thứ hai triệt để trở thành một tên phế nhân từ đầu đến đuôi.
Sau đó y nhếch môi, dùng âm thanh lạnh lùng đến rét buốt hỏi: “Ta phá hỏng thứ ngươi mong đợi đã lâu, có giận không?”
Lục Cửu Uyên nổi bão, bao nhiêu tâm huyết bỏ ra, tính kế lâu như vậy, thế mà vào thời khắc quyết định lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ, bị hủy trong phút chốc!
Hắn phẫn nộ bóp cổ Tần Mạc, hai mắt đỏ ngầu đầy ma tính, chỉ căm tức không thể bóp chết y.
Đối mặt với lửa giận điên cuồng của Lục Cửu Uyên, Tần Mạc vẫn vô cảm, gương mặt thừa kế từ dung nhan tuyệt thế của Nguyệt Nương đầy vẻ chế giễu.
Lục Cửu Uyên không giết y, hắn hung ác ném Tần Mạc xuống đất, lạnh lùng nói, “Ta có thể dưỡng được ngươi một lần, cũng có thể dưỡng được ngàn vạn lần!”
Chính xác thì, khi Tần Mạc tự phế tu vi, lô đỉnh hắn cực khổ luyện được liền bị phế, nhưng không sao, chỉ cần thể chất của y vẫn còn tồn tại, hắn có thể dưỡng ra lần thứ hai! Thứ Lục Cửu Uyên muốn, chưa bao giờ không có được!
Ký ức tới đây thì dừng.
Bởi vì ký ức lướt từ quá khứ, đã lướt tới đến hiện tại…
Đúng vậy, bạn Thời Khanh xuất hiện đúng lúc hợp tình hợp lí vậy đó, ngay lúc Tần Mạc không còn tu vi, bị Lục Cửu Uyên nhốt lại.
Xét những chuyện đã xảy ra, Tần Mạc tuyệt đối là một tên bệnh thần kinh thực sự. Dù tâm hồn trước kia có trong sạch, thiện lương chừng nào, nhưng bị phản bội liên tục như vậy, làm sao có thể vẹn nguyên như lúc đầu? Đó không phải là thánh mẫu Maria, mà là bị não tàn cộng thêm thiểu năng trí tuệ.
Nhìn Tần Mạc như thế, tất nhiên không thể nào não tàn với thiểu năng được rồi, cho nên y nhất định là bị biến thái.
Hợp tác lâu dài với một tên biến thái, quần chúng Thời Khanh bé nhỏ cảm thấy áp lực thật nặng nề.
Thời Khanh không phải một người không quyết đoán, nhưng bây giờ cậu thực sự rất lưỡng lự, trong lòng không muốn kí khế ước với Tần Mạc, tuy nhiên lại không muốn ngồi xổm chờ tiếp năm trăm năm. Năm trăm năm đó! Chỉ có một mình cậu, không ăn không uống không giải trí, không ai nói chuyện… Năm trăm năm sau, đảm bảo cậu cũng bị bệnh thần kinh.
Huống hồ, ai biết rủi năm trăm năm sau, chờ đón cậu lại là vị Thánh Tăng đến từ Đông Thổ nước Đại Đường rủ cậu cùng nhau thỉnh kinh, hay là một người còn thần kinh hơn cả tên kí chủ này?
Dựa trên vị kí chủ đầu tiên mà phán đoán, suy ra Thời Khanh không thể hi vọng quá nhiều.
Thêm nữa, trong đáy lòng Thời Khanh cũng có một chút bối rối nhẹ.
Nếu cậu không xuất hiện, không kí khế ước với Tần Mạc, sau này y sẽ như thế nào? Bị Lục Cửu Uyên cặn bã kia ngược đến chết? Hay có thể trở người lật đổ Lục Cửu Uyên, sau đó hoàn toàn tha hóa rồi đi trả thù đời.
Thời Khanh dùng não cá vàng của cậu YY vài khả năng, phát hiện, cái nào cũng vô cùng thảm khốc, vô cùng bi kịch…
Tuy rằng chuyện không liên quan tới cậu, nhưng cậu đã nhìn qua hết thảy, sao có thể giả bộ làm ngơ?
Thời Khanh chọt lương tâm của cậu vài nhát, cuối cùng cũng quyết định.
Năm trăm năm, cậu chờ không nổi. Đã biết y, cậu cũng không thể bỏ mặc, nếu cứ để Tần Mạc như vậy, nhất định không tới năm trăm năm sau thì cậu đã chết vì cắn rứt.
Quyết định xong, Thời Khanh không do dự nữa, cậu mở sổ tay-kun, chọn nhận kí chủ.
Sau đó kí khế ước thế nào, Thời Khanh đã dự sẵn rồi. Nếu đối phó với những kẻ đặc biệt như Tần Mạc, cậu phải lên sân khấu một cách hoành tráng, lần đầu tiên gặp mặt phải áp đảo đối phương ngay lập tức, sau đó tỏ ra thần bí, biểu hiện cậu rất là khí phách trác tuyệt, nhanh chóng gọn lẹ thu phục y.
Đảo qua đảo lại, cậu đã nghĩ được vài cách hay, thử tưởng tượng một lần, chuẩn bị xong, Thời Khanh liền xuất hiện trước mặt Tần Mạc.
Thời Khanh không biết hình dạng hiện tại của cậu thế nào, nhưng khi cậu vừa xuất hiện, Tần Mạc đã lập tức chăm chú nhìn về phía cậu, khiến cho một du hồn không tim phổi như cậu cũng không kiềm được mà run rẩy.
Tần Mạc tựa người vào tường, hắc y trên người như dung hợp cùng bóng đêm, trên mặt lơ thơ rũ xuống mấy sợi tóc mỏng manh, tương phản hoàn toàn với vầng trán trắng tái, cũng làm cho đôi mắt sâu thẳm khiếp nhân kia càng kinh khủng.
Thời Khanh bị y nhìn tới cả người không được tự nhiên, nhưng cậu nghĩ tới nhiệm vụ của mình thì nhanh chóng tỉnh táo lại, trước tiên là nâng cao vị thế bản thân, làm một tân hệ thống cao ngạo, cậu phải thể hiện được đầy đủ bá khí của mình.
Nhìn xuống được một lúc, Thời Khanh mới chịu nói ra lời cậu chuẩn bị đã lâu.
“Muốn sống không? Nếu muốn… thì kí khế ước với ta.”
Nói xong câu đó, Thời Khanh không khỏi đắc ý, màn dạo đầu của cậu thiệt là ngầu tới chừng nào nha, bá khí xung quanh nhảy lên theo cấp số nhân luôn…
Nhưng mấy cái ý nghĩ linh tinh của cậu đột nhiên bị một giọng nói trầm thấp khàn đục ngắt ngang—“Được.”
Khoan khoan khoan!!! Hình như nhầm kịch bản rồi, anh zai kia, lời thoại của anh phải là ‘Ngươi là ai’ ‘Ngươi có mục đích gì?’ ‘Ngươi muốn gì?’ vân vân, vì sao anh lại dễ dàng nhận lời một kẻ không quen biết như tui, tui còn biên sẵn nhiều kịch bản hoa lệ chờ anh tiếp mà! Đừng có cắt cảnh của nhau chứ!
Thời Khanh rất muốn làm như không nghe thấy gì giả điếc giả ngu diễn tiếp phần của cậu, nhưng mà như vậy có vẻ quá thiểu năng, không hợp hình tượng oách số zách của cậu. Cậu do dự, cuối cùng lí trí chiến thắng, knock out tâm tính ngốc nghếch khùng điên.
“Như vậy… khế ước hoàn thành.” Ây ây ây, thiệt không vui chút nào, rõ ràng là một quang cảnh bi tráng, thời khắc lịch sử trọng đại, nhưng chỉ có ba câu là kết thúc… Không cam tâm…
Tần Mạc ngẩng đầu lên, đôi mắt như khóa chặt lấy làn khói màu đen sáng mờ kia, trên gương mặt sắc sảo không có một biểu cảm dư thừa, tuy nhiên sâu trong ánh mắt là kiên định và chấp nhất tận cùng.
Dù là ai, thần cũng được, ma cũng tốt, y chỉ cần sống sót. Còn sống, là có thể kết thúc được nguồn cội tất thảy mọi oan nghiệt này.
(*) Nguyên văn là: Chuyên trách báo xã đích kí chủ – Báo xã là một từ ngữ mạng TQ, hàm ý là trả thù xã hội.
Tác giả :
Long Thất