Trùng Sinh Thận Trọng Từng Bước
Chương 92: Chương 51.1
Lãng Quên- Diễn Đàn
“Được.” Giọng nói Tần Diệc Hạo có chút khàn khàn, bỗng nhiên cảm thấy rất kích động, một tay liền bế cả người Khương Sam lên, đúng như trong suy nghĩ của anh, cơ thể trong ngực rất mềm mại không thể tưởng tượng được: “Tôi đưa cô trở về.”
Khương Sam hô nhỏ một tiếng, động tác không được tự nhiên, bắp thịt rắn chắc ôm chặt lấy cả người cô, Khương Sam cắn môi cúi đầu dựa vào trong lòng anh, tay vẫn nắm chặt lấy phần áo trước ngực anh, Tần Diệc Hạo thấy cô phối hợp không có vùng vẫy gì hết, khóe môi kéo lên một đường, tâm tình trở nên tốt vô cùng.
Cho đến khi hai người đã rời đi lâu rồi, Bạch Kỳ vẫn duy trì không thay đổi dáng đứng cứng ngắc ở dưới táng cây, lửa giận điên cuồng chạy quanh khắp tứ chi, nắm tay nắm chặt nổi lên gân xanh.
Bạch Kỳ hoàn toàn tỉnh rượu.
Anh bỗng nhớ tới lời Khương Sam vừa hỏi lúc nãy: “...Nếu tương lai em kết hôn mời anh làm người làm chứng, anh nguyện ý không?”
Đáy lòng Bạch Kỳ đột nhiên nổi lên một loại khủng hoảng to lớn, cái loại cảm xúc chua xót đau đớn cùng với phẫn nộ đánh mạnh vào tim, giữa lòng ngực đau đớn kịch liệt khiến cho cả người anh thoáng lung lay.
Mất Khương Sam sao?
Bạch Kỳ mờ mịt nghĩ, anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, giống như từ khi bản thân có ý thức thì Khương Sam vẫn luôn theo ở bên cạnh mình, anh dùng hết tất cả thủ đoạn để giữ cô ở bên. Cô là vật sở hữu của anh, là người thuộc về cuộc sống của anh, làm sao có một ngày cô có thể đi thích người khác được, làm cô dâu của người khác?!
Chuyện này là chuyện khiến Bạch Kỳ cảm thấy buồn cười nhất cũng tuyệt đối sẽ không giờ xảy ra.
Không, Bạch Kỳ nghĩ, đời này của anh, bất kể phải dùng thủ đoạn gì, tuyệt đối không cho phép Khương Sam rời khỏi mình, cô là người phụ nữ của anh, chỉ có thể là người phụ nữ của anh.
Triệu Thanh Thanh vốn đi cùng Bạch Kỳ, cô cảm thấy rất vui, Bạch Kỳ rất ít khi chủ động dẫn cô ra ngoài chơi, bây giờ cô được làm bạn gái xã giao bên ngoài của anh, trong lòng Triệu Thanh Thanh cảm thấy vô cùng vui vẻ. Dạo gần đây bọn cô ở chung rất hòa hợp, chỉ cần không nhắc đến người kia, Bạch Kỳ đối xử với cô giống như một người bạn gái chân chính, Triệu Thanh Thanh tin chắc rằng chỉ cần mình kiên trì, đến một ngày nào đó sẽ có thể triệt để xóa bỏ hình ảnh của người kia ở trong lòng anh.
Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Bạch Kỳ lại để cho Triệu Thanh Thanh rất thất vọng, cô đã chuẩn bị một khung cảnh buổi tối lãng mạn, @L%Q^D& vậy mà Bạch Kỳ lại gọi đến nói tối nay sẽ đổi qua phòng của khu vực khác, hỏi anh, anh cũng không trả lời. Triệu Thanh Thanh nghe giọng nói của anh nghiêm túc lạnh nhạt, cũng không dám làm trái ý anh, tuy rất thất vọng nhưng vẫn thông minh nghe theo người Bạch Kỳ phái tới để đổi phòng.
Không có Bạch Kỳ ở bên, Triệu Thanh Thanh mất mác không ngủ được, định đi ngâm suối nước nóng một chút, hứng thú liền mất hết sau khi nhìn thấy một đoàn người ở bên khu vực khách vip.
Người đàn ông đi ở đằng trước Triệu Thanh Thanh vô cùng quen thuộc, chính là tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thiên quốc tế Tần Diệc Hạo, phía sau là bốn năm người phục vụ lễ độ cung kính đi theo, người phục vụ cầm hết tất cả đồ dùng, phía sau còn có hai cái xe đẩy, phía trên bàn đầy đủ hoa quả và bộ đồ trà. Triệu Thanh Thanh đứng ở phía xa xa nhìn, trong lòng vô cùng hâm mộ, làm nữ phụ của Tần Diệc Hạo đúng là tốt số, không biết đến khi nào bản thân mới có thể được phô trương như vậy.
Có thể đến khi làm con dâu nhà Bạch gia sẽ có khả năng đi, Triệu Thanh Thanh cắn ngón tay suy nghĩ.
Trốn kĩ ở một góc tối, Triệu Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn kĩ bên đó, trong lòng đoán người phụ nữ bên cạnh Tần Diệc Hạo có lẽ là Sở Phàm, Tần Diệc Hạo không thích thân cận với phụ nữ, ngoài Sở Phàm ra cô chưa từng nghe nói có người phụ nữ khác thân cận với Tần Diệc Hạo.
Đang suy nghĩ, đoàn người liền rẽ hướng lối đi đến suối nước nóng, Tần Diệc Hạo hơi nghiêng người qua một bên, giống như đang thấp giọng giới thiệu cái gì đó với người bên cạnh, thoáng nhìn qua sườn mặt người phụ nữ kinh động hơi cúi xuống bỗng dưng Triệu Thanh Thanh trợn to mắt nhìn! Giống như không kịp nhịn được sắp kêu ra tiếng!
Khương Sam!
Người ở bên cạnh Tần Diệc Hạo thật sự là Khương Sam?!
Đại não Triệu Thanh Thanh thoáng trống rỗng, không dám tin cũng rất xác định mắt mình không có nhìn sai, tay cô run rẩy lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp mấy hình lại, Triệu Thanh Thanh gần như có chút không khống chế được tâm tình kích động bây giờ.
Khương Sam vậy mà lại ở cùng Tần Diệc Hạo, cô phải nhanh chóng báo tin này cho Bạch Kỳ biết.
Đây nhất định là cơ hội tốt nhất của cô, Triệu Thanh Thanh hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, không ai không biết Tần Diệc Hạo nhất định sẽ ở cùng một chỗ với Sở Phàm, vậy mà Khương Sam lại không biết tự lượng sức mình đi quyến rũ anh ta! Chẳng những khi Bạch Kỳ biết được sẽ chán ghét cô ta, nếu chuyện này được truyền tới tai của Sở Phàm, Khương Sam tuyệt đối không có trái ngon để ăn. Lãng@d#d#l#q#d@Quên
Vì vậy mới trở về phòng, Triệu Thanh Thanh liền nhắn tin cho Bạch Kỳ biết.
“Bạch Kỳ, hình như em nhìn thấy Khương Sam? Cô ấy cũng tới đây sao?”
Trên điện thoại mở ra chính là ảnh chụp Tần Diệc Hạo đi bên cạnh Khương Sam tới suối nước nóng, tình cảnh vô cùng ái muội, sắc mặt Bạch Kỳ vốn đen thui liền trở nên xanh mét.
“Bốp!”
Trong nháy mắt chiếc điện thoại bị quăng vào tường bị chia năm xẻ bảy bắn tung tóe trong góc tường, trong đêm tối yên tĩnh phát ra một tiếng vô cùng lớn.
Ôm lấy điện thoại di động chờ tin nhắn trả lời của Bạch Kỳ, Triệu Thanh Thanh không biết chính mình đã gây họa, đang hưng phấn đắc ý nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.
Suối nước nóng tự nhiên ở ngoài trời, hơi nước mù mịt được hình thành từ nước suối nóng tự nhiên, lúc đi ngâm vào, cả người Khương Sam vẫn còn đang lạnh run liền được bao bọc bởi tầng nước ấm áp.
Hai phút sau Tần Diệc Hạo cũng liền bước vào, trên người anh khoác một chiếc áo tắm, dây áo buộc lỏng ngang thắt lưng, ở giữa lộ ra đôi chân dài rắn chắc mạnh mẽ cùng với bộ ngực rộng săn chắc.
Hơi nước dày đặc khắp nơi, Khương Sam từ từ nhắm mắt lại dựa vào cầu núi giả trong ao bên cạnh, cái cổ trắng bắt mắt ở trên mặt nước, /#Le@Qui*&Don-9 loáng thoáng có thể nhìn thấy một mảng xương quai xanh trắng nõn non mềm, một khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bàn tay bị khí nóng làm ửng hồng, lông mi dày dày hơi run nhè nhẹ, giống như lá non ngày xuân bị gió thổi nhẹ qua.
Nghe được âm thanh vào trong nước, lông mi lại càng run rẩy, đôi mắt lại cố chấp không chịu mở ra, màu đỏ trên mặt nhanh chóng truyền xuống dưới, đôi má trắng trơn nhẵn giống như vừa mới được lột vỏ.
Tốc độ Tần Diệc Hạo đi đến rất nhanh, giống như chỉ trong thoáng chốc đã đi đến bên người Khương Sam.
“Sao vẫn còn nhắm mắt?”
Giọng nói Tần Diệc Hạo trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở nóng ấm phun ở viền tai non mềm, liền dẫn đến một tầng da gà.
Thông thường muốn đạt được cái gì đều phải trả một cái giá nhất định, sau khi Khương Sam lựa chọn chủ động đưa tay ôm lấy thắt lưng Tần Diệc Hạo, cô liền hiểu bản thân mình phải đối mặt với chuyện gì, muốn đối đầu với kẻ thù mạnh mẽ, sẽ phải cam chịu mất đi một số thứ quan trọng của chính mình. Không cần phải trả giá bất cứ thứ gì cũng đạt được điều mình muốn chỉ có thể xảy ra ở trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng Khương Sam là một người rất thực tế, cũng không dám hi vọng may mắn vào cuộc đời vô cùng khắt nghiệt này.
“Hơi nóng, mắt không mở được.”
Khương Sam chậm rãi mở to mắt, đôi mắt lẫn tạp giống như một hồ xuân thủy né tránh qua hướng bên kia, sắc mặt hơi trắng, giọng nói mềm mại phảng phất có chút căng thảng.
Tần Diệc Hạo cười cười: “Không dám nhìn tôi sao?”
Khương Sam cắn cắn môi, cả người không tự nhiên hạ thấp người xuống nước, hiện tại cô bối rối đến không thở được, mặc kệ Tần Diệc Hạo nói gì, cũng không dám nhìn về phía anh, qua hai kiếp cô đã trải qua không ít chuyện, tuy nhiên chỉ có chuyện này cô chưa bao giờ trải qua. Cô đã cố gắng nói với chính mình chuyện này không quan trọng, bất quá cũng chỉ là một tấm màng thôi, mất thì mất thôi, còn hơn so với cả đời ràng buộc đau khổ tốt hơn nhiều, nhưng đến lúc thật đối mặt, cô lại hoảng sợ không có cách nào thản nhiên đối mặt với chuyện này. d!^Nd+n(#Q%*d@n
Hơn nữa cô thật sự không để ý sao?
Một hình bóng nghiêm trang ổn trọng rất nhanh thoáng qua trong đầu, bỗng nhiên khiến trong lòng Khương Sam cảm thấy khổ sở, một khi lựa chọn đi lên trên con đường này, liền có nghĩa bản thân phải hoàn toàn buông tha mọi khả năng với người đó, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra mình có tình cảm gì với người kia, cuối cùng đành phải bỏ lỡ thôi.
Ánh mắt Tần Diệc Hạo ngày càng sâu, người phụ nữ gần ngay trước mắt thật sự rất đẹp, tóc đen mềm mại dính ngay trên má, vẻ mặt đang cố trấn tĩnh, sự hoảng hốt và khẩn trương kia vẫn không sao giấu được.
Nhưng càng như vậy lại càng khiến cho người khác không khống chế được xúc động muốn chà đạp, làm cho người khác không nhịn được liền nghĩ, %#l/q/d$3 cơ thể cô mềm như vậy, đẹp như vậy nếu được ôm trong ngực đè ở dưới thân sẽ là một cảnh đẹp thế nào, nhìn cô non nớt như vậy lại nở rộ ở dưới thân làm nhiều người muốn nín thở.
“Mặc quần áo sao?”
Cổ họng Tần Diệc Hạo khàn khàn để sát lại, cánh môi như muốn dính lên trên vành tai tinh xảo xinh xắn của Khương Sam, Khương Sam run cả người, lập tức nghiêng người qua một bên, khuôn mặt có vẻ đang trắng bệch lại lập tức đỏ ửng lên.
Giọng nói cô run rẩy mang theo tức giận, cắn cắn môi dưới nói: “Có mặc.”
Đột nhiên Tần Diệc Hạo vươn tay giữ lấy cằm cô, nhẹ nhàng kéo cô chuyển hướng về phía mình, da thịt phía dưới nóng đốt người, con ngươi Tần Diệc Hạo chứa thêm vài phần tình dục chần chừ nhìn khuôn mặt cô: “Vì sao không hỏi tôi tại sao lại trực tiếp đi vào đây?”
Khương Sam rũ đôi mắt, lông mi run rẩy, cô muốn xoay mặt đi, nhưng Tần Diệc Hạo lại cố chấp, bàn tay to thô ráp không có ý tứ nới lỏng.
“Nếu cho tôi biết có phải tôi hiểu sai rồi không?”
Tần Diệc Hạo không muốn quanh co với cô, giọng nói của anh khàn khàn, một đôi con ngươi như chim ưng nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên khuôn mặt cô.
Đều là người thông minh, lúc Khương Sam chịu đi tắm suối nước nóng cho đến vừa rồi cô ra vẻ trấn tĩnh ngầm đồng ý để anh đi vào, rất nhiều chuyện cũng đã rõ ràng, chỉ là Tần Diệc Hạo thật sự không tin được thái độ Khương Sam lại chuyển biến nhanh như vậy, nhanh đến mức làm cho anh cho rằng sự thật trước mắt là do anh bị ảo giác.
“Được.” Giọng nói Tần Diệc Hạo có chút khàn khàn, bỗng nhiên cảm thấy rất kích động, một tay liền bế cả người Khương Sam lên, đúng như trong suy nghĩ của anh, cơ thể trong ngực rất mềm mại không thể tưởng tượng được: “Tôi đưa cô trở về.”
Khương Sam hô nhỏ một tiếng, động tác không được tự nhiên, bắp thịt rắn chắc ôm chặt lấy cả người cô, Khương Sam cắn môi cúi đầu dựa vào trong lòng anh, tay vẫn nắm chặt lấy phần áo trước ngực anh, Tần Diệc Hạo thấy cô phối hợp không có vùng vẫy gì hết, khóe môi kéo lên một đường, tâm tình trở nên tốt vô cùng.
Cho đến khi hai người đã rời đi lâu rồi, Bạch Kỳ vẫn duy trì không thay đổi dáng đứng cứng ngắc ở dưới táng cây, lửa giận điên cuồng chạy quanh khắp tứ chi, nắm tay nắm chặt nổi lên gân xanh.
Bạch Kỳ hoàn toàn tỉnh rượu.
Anh bỗng nhớ tới lời Khương Sam vừa hỏi lúc nãy: “...Nếu tương lai em kết hôn mời anh làm người làm chứng, anh nguyện ý không?”
Đáy lòng Bạch Kỳ đột nhiên nổi lên một loại khủng hoảng to lớn, cái loại cảm xúc chua xót đau đớn cùng với phẫn nộ đánh mạnh vào tim, giữa lòng ngực đau đớn kịch liệt khiến cho cả người anh thoáng lung lay.
Mất Khương Sam sao?
Bạch Kỳ mờ mịt nghĩ, anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, giống như từ khi bản thân có ý thức thì Khương Sam vẫn luôn theo ở bên cạnh mình, anh dùng hết tất cả thủ đoạn để giữ cô ở bên. Cô là vật sở hữu của anh, là người thuộc về cuộc sống của anh, làm sao có một ngày cô có thể đi thích người khác được, làm cô dâu của người khác?!
Chuyện này là chuyện khiến Bạch Kỳ cảm thấy buồn cười nhất cũng tuyệt đối sẽ không giờ xảy ra.
Không, Bạch Kỳ nghĩ, đời này của anh, bất kể phải dùng thủ đoạn gì, tuyệt đối không cho phép Khương Sam rời khỏi mình, cô là người phụ nữ của anh, chỉ có thể là người phụ nữ của anh.
Triệu Thanh Thanh vốn đi cùng Bạch Kỳ, cô cảm thấy rất vui, Bạch Kỳ rất ít khi chủ động dẫn cô ra ngoài chơi, bây giờ cô được làm bạn gái xã giao bên ngoài của anh, trong lòng Triệu Thanh Thanh cảm thấy vô cùng vui vẻ. Dạo gần đây bọn cô ở chung rất hòa hợp, chỉ cần không nhắc đến người kia, Bạch Kỳ đối xử với cô giống như một người bạn gái chân chính, Triệu Thanh Thanh tin chắc rằng chỉ cần mình kiên trì, đến một ngày nào đó sẽ có thể triệt để xóa bỏ hình ảnh của người kia ở trong lòng anh.
Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Bạch Kỳ lại để cho Triệu Thanh Thanh rất thất vọng, cô đã chuẩn bị một khung cảnh buổi tối lãng mạn, @L%Q^D& vậy mà Bạch Kỳ lại gọi đến nói tối nay sẽ đổi qua phòng của khu vực khác, hỏi anh, anh cũng không trả lời. Triệu Thanh Thanh nghe giọng nói của anh nghiêm túc lạnh nhạt, cũng không dám làm trái ý anh, tuy rất thất vọng nhưng vẫn thông minh nghe theo người Bạch Kỳ phái tới để đổi phòng.
Không có Bạch Kỳ ở bên, Triệu Thanh Thanh mất mác không ngủ được, định đi ngâm suối nước nóng một chút, hứng thú liền mất hết sau khi nhìn thấy một đoàn người ở bên khu vực khách vip.
Người đàn ông đi ở đằng trước Triệu Thanh Thanh vô cùng quen thuộc, chính là tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thiên quốc tế Tần Diệc Hạo, phía sau là bốn năm người phục vụ lễ độ cung kính đi theo, người phục vụ cầm hết tất cả đồ dùng, phía sau còn có hai cái xe đẩy, phía trên bàn đầy đủ hoa quả và bộ đồ trà. Triệu Thanh Thanh đứng ở phía xa xa nhìn, trong lòng vô cùng hâm mộ, làm nữ phụ của Tần Diệc Hạo đúng là tốt số, không biết đến khi nào bản thân mới có thể được phô trương như vậy.
Có thể đến khi làm con dâu nhà Bạch gia sẽ có khả năng đi, Triệu Thanh Thanh cắn ngón tay suy nghĩ.
Trốn kĩ ở một góc tối, Triệu Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn kĩ bên đó, trong lòng đoán người phụ nữ bên cạnh Tần Diệc Hạo có lẽ là Sở Phàm, Tần Diệc Hạo không thích thân cận với phụ nữ, ngoài Sở Phàm ra cô chưa từng nghe nói có người phụ nữ khác thân cận với Tần Diệc Hạo.
Đang suy nghĩ, đoàn người liền rẽ hướng lối đi đến suối nước nóng, Tần Diệc Hạo hơi nghiêng người qua một bên, giống như đang thấp giọng giới thiệu cái gì đó với người bên cạnh, thoáng nhìn qua sườn mặt người phụ nữ kinh động hơi cúi xuống bỗng dưng Triệu Thanh Thanh trợn to mắt nhìn! Giống như không kịp nhịn được sắp kêu ra tiếng!
Khương Sam!
Người ở bên cạnh Tần Diệc Hạo thật sự là Khương Sam?!
Đại não Triệu Thanh Thanh thoáng trống rỗng, không dám tin cũng rất xác định mắt mình không có nhìn sai, tay cô run rẩy lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp mấy hình lại, Triệu Thanh Thanh gần như có chút không khống chế được tâm tình kích động bây giờ.
Khương Sam vậy mà lại ở cùng Tần Diệc Hạo, cô phải nhanh chóng báo tin này cho Bạch Kỳ biết.
Đây nhất định là cơ hội tốt nhất của cô, Triệu Thanh Thanh hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, không ai không biết Tần Diệc Hạo nhất định sẽ ở cùng một chỗ với Sở Phàm, vậy mà Khương Sam lại không biết tự lượng sức mình đi quyến rũ anh ta! Chẳng những khi Bạch Kỳ biết được sẽ chán ghét cô ta, nếu chuyện này được truyền tới tai của Sở Phàm, Khương Sam tuyệt đối không có trái ngon để ăn. Lãng@d#d#l#q#d@Quên
Vì vậy mới trở về phòng, Triệu Thanh Thanh liền nhắn tin cho Bạch Kỳ biết.
“Bạch Kỳ, hình như em nhìn thấy Khương Sam? Cô ấy cũng tới đây sao?”
Trên điện thoại mở ra chính là ảnh chụp Tần Diệc Hạo đi bên cạnh Khương Sam tới suối nước nóng, tình cảnh vô cùng ái muội, sắc mặt Bạch Kỳ vốn đen thui liền trở nên xanh mét.
“Bốp!”
Trong nháy mắt chiếc điện thoại bị quăng vào tường bị chia năm xẻ bảy bắn tung tóe trong góc tường, trong đêm tối yên tĩnh phát ra một tiếng vô cùng lớn.
Ôm lấy điện thoại di động chờ tin nhắn trả lời của Bạch Kỳ, Triệu Thanh Thanh không biết chính mình đã gây họa, đang hưng phấn đắc ý nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.
Suối nước nóng tự nhiên ở ngoài trời, hơi nước mù mịt được hình thành từ nước suối nóng tự nhiên, lúc đi ngâm vào, cả người Khương Sam vẫn còn đang lạnh run liền được bao bọc bởi tầng nước ấm áp.
Hai phút sau Tần Diệc Hạo cũng liền bước vào, trên người anh khoác một chiếc áo tắm, dây áo buộc lỏng ngang thắt lưng, ở giữa lộ ra đôi chân dài rắn chắc mạnh mẽ cùng với bộ ngực rộng săn chắc.
Hơi nước dày đặc khắp nơi, Khương Sam từ từ nhắm mắt lại dựa vào cầu núi giả trong ao bên cạnh, cái cổ trắng bắt mắt ở trên mặt nước, /#Le@Qui*&Don-9 loáng thoáng có thể nhìn thấy một mảng xương quai xanh trắng nõn non mềm, một khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bàn tay bị khí nóng làm ửng hồng, lông mi dày dày hơi run nhè nhẹ, giống như lá non ngày xuân bị gió thổi nhẹ qua.
Nghe được âm thanh vào trong nước, lông mi lại càng run rẩy, đôi mắt lại cố chấp không chịu mở ra, màu đỏ trên mặt nhanh chóng truyền xuống dưới, đôi má trắng trơn nhẵn giống như vừa mới được lột vỏ.
Tốc độ Tần Diệc Hạo đi đến rất nhanh, giống như chỉ trong thoáng chốc đã đi đến bên người Khương Sam.
“Sao vẫn còn nhắm mắt?”
Giọng nói Tần Diệc Hạo trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở nóng ấm phun ở viền tai non mềm, liền dẫn đến một tầng da gà.
Thông thường muốn đạt được cái gì đều phải trả một cái giá nhất định, sau khi Khương Sam lựa chọn chủ động đưa tay ôm lấy thắt lưng Tần Diệc Hạo, cô liền hiểu bản thân mình phải đối mặt với chuyện gì, muốn đối đầu với kẻ thù mạnh mẽ, sẽ phải cam chịu mất đi một số thứ quan trọng của chính mình. Không cần phải trả giá bất cứ thứ gì cũng đạt được điều mình muốn chỉ có thể xảy ra ở trong tiểu thuyết mà thôi, nhưng Khương Sam là một người rất thực tế, cũng không dám hi vọng may mắn vào cuộc đời vô cùng khắt nghiệt này.
“Hơi nóng, mắt không mở được.”
Khương Sam chậm rãi mở to mắt, đôi mắt lẫn tạp giống như một hồ xuân thủy né tránh qua hướng bên kia, sắc mặt hơi trắng, giọng nói mềm mại phảng phất có chút căng thảng.
Tần Diệc Hạo cười cười: “Không dám nhìn tôi sao?”
Khương Sam cắn cắn môi, cả người không tự nhiên hạ thấp người xuống nước, hiện tại cô bối rối đến không thở được, mặc kệ Tần Diệc Hạo nói gì, cũng không dám nhìn về phía anh, qua hai kiếp cô đã trải qua không ít chuyện, tuy nhiên chỉ có chuyện này cô chưa bao giờ trải qua. Cô đã cố gắng nói với chính mình chuyện này không quan trọng, bất quá cũng chỉ là một tấm màng thôi, mất thì mất thôi, còn hơn so với cả đời ràng buộc đau khổ tốt hơn nhiều, nhưng đến lúc thật đối mặt, cô lại hoảng sợ không có cách nào thản nhiên đối mặt với chuyện này. d!^Nd+n(#Q%*d@n
Hơn nữa cô thật sự không để ý sao?
Một hình bóng nghiêm trang ổn trọng rất nhanh thoáng qua trong đầu, bỗng nhiên khiến trong lòng Khương Sam cảm thấy khổ sở, một khi lựa chọn đi lên trên con đường này, liền có nghĩa bản thân phải hoàn toàn buông tha mọi khả năng với người đó, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra mình có tình cảm gì với người kia, cuối cùng đành phải bỏ lỡ thôi.
Ánh mắt Tần Diệc Hạo ngày càng sâu, người phụ nữ gần ngay trước mắt thật sự rất đẹp, tóc đen mềm mại dính ngay trên má, vẻ mặt đang cố trấn tĩnh, sự hoảng hốt và khẩn trương kia vẫn không sao giấu được.
Nhưng càng như vậy lại càng khiến cho người khác không khống chế được xúc động muốn chà đạp, làm cho người khác không nhịn được liền nghĩ, %#l/q/d$3 cơ thể cô mềm như vậy, đẹp như vậy nếu được ôm trong ngực đè ở dưới thân sẽ là một cảnh đẹp thế nào, nhìn cô non nớt như vậy lại nở rộ ở dưới thân làm nhiều người muốn nín thở.
“Mặc quần áo sao?”
Cổ họng Tần Diệc Hạo khàn khàn để sát lại, cánh môi như muốn dính lên trên vành tai tinh xảo xinh xắn của Khương Sam, Khương Sam run cả người, lập tức nghiêng người qua một bên, khuôn mặt có vẻ đang trắng bệch lại lập tức đỏ ửng lên.
Giọng nói cô run rẩy mang theo tức giận, cắn cắn môi dưới nói: “Có mặc.”
Đột nhiên Tần Diệc Hạo vươn tay giữ lấy cằm cô, nhẹ nhàng kéo cô chuyển hướng về phía mình, da thịt phía dưới nóng đốt người, con ngươi Tần Diệc Hạo chứa thêm vài phần tình dục chần chừ nhìn khuôn mặt cô: “Vì sao không hỏi tôi tại sao lại trực tiếp đi vào đây?”
Khương Sam rũ đôi mắt, lông mi run rẩy, cô muốn xoay mặt đi, nhưng Tần Diệc Hạo lại cố chấp, bàn tay to thô ráp không có ý tứ nới lỏng.
“Nếu cho tôi biết có phải tôi hiểu sai rồi không?”
Tần Diệc Hạo không muốn quanh co với cô, giọng nói của anh khàn khàn, một đôi con ngươi như chim ưng nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua một chút biến hóa nào trên khuôn mặt cô.
Đều là người thông minh, lúc Khương Sam chịu đi tắm suối nước nóng cho đến vừa rồi cô ra vẻ trấn tĩnh ngầm đồng ý để anh đi vào, rất nhiều chuyện cũng đã rõ ràng, chỉ là Tần Diệc Hạo thật sự không tin được thái độ Khương Sam lại chuyển biến nhanh như vậy, nhanh đến mức làm cho anh cho rằng sự thật trước mắt là do anh bị ảo giác.
Tác giả :
Hoa Điểu Nhi