Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ
Chương 63-2: Bách Hoa Yến (tt)
Edit: Meimei
Trung Dũng hầu phủ, trong Vong Danh hiên, Cố Nam Y một thân bạch y ngồi trước một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ, một tay cầm sách, tay còn lại cầm thảo dược. Đầu tiên là hắn đưa thảo dược lên mũi ngửi ngửi, sau đó dùng tay nghiền rồi tỉ mỉ quan sát, sau đó đặt thảo dược xuống, cầm bút lông lên ghi chép trên một quyển sách nhỏ nhỏ. Lúc Trình Tử Phong đến vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy. Ánh nắng chiếu vào trên mặt hắn làm tôn thêm vẻ xuất trần. Trình Tử Phong nhìn bộ dạng chuyên chú của Cố Nam Y, đôi mắt sạch sẽ ấy, cơ hồ trong nháy mắt, những nóng nảy trong lòng cũng yên tĩnh lại.
Cố Nam Y thả bút lông trong tay xuống, nhẹ nhàng thổi thổi trang sách, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy mặt Trình Tử Phong đờ ra. Trình Tử Phong ngượng ngùng gãi đầu một cái, nhìn Cố Nam Y cười cười, đi đến.
”Sao đệ đến đây?”
Cố Nam Y đứng dậy, đi đến phía bàn trà. Trình Tử Phong đi theo sau, ngồi xuống bên cạnh hắn, chỉ chỉ một đống đồ vật ngổn ngang bên cửa sổ: ”Huynh đang làm gì vậy?”
Cố Nam Y thản nhiên nói: ”Không phải Ly nhi muốn học y sao? Tất cả mấy cái đó đều là thảo dược, ta đem tác dụng dược lý và đặc điểm phân biệt của chúng viết ra, có lẽ sẽ có ích cho Ly nhi.”
”Đệ bất quá chỉ thuận miêng nói ra, huynh liền nhớ kỹ còn để bụng như vậy.” Trình Tử Phong vui vẻ, nhíu mày: ”Đệ biết huynh thích Ly nhi của chúng ta, là yêu thích từ lúc nhỏ, có đúng không? Cũng đúng, nếu đã thấy Ly nhi của chúng ta thì những nữ nhân khác làm sao có thể đập vào mắt? Ly nhi của chúng ta rất đẹp đúng không? Đây không phải là do ta là ca ca của muội ấy mà khoe khoang. Nhìn khắp Kinh Lăng này mà xem, không có nữ nhân nào có thể so sánh được với Ly nhi nhà chúng ta. Huynh nói xem, lúc nhỏ muội muội đã xinh đẹp như vậy, lớn lên nhất định càng xinh đẹp hơn, tiểu gia ta làm sao có thể để vào mắt một nữ nhân được?”
Vì vậy không phải nàng không lấy mà là những nữ nhân son phấn kia hắn thật lòng nhìn chướng mắt.
”Cố đại ca, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ giúp huynh.”
Trình Tử Phong vỗ vỗ vai Cố Nam Y, bộ dạng nghiêm túc nói. Cố Nam Y cũng không từ chối, cười cười, cầm ấm trà trên bàn muốn rót nước cho Trình Tử Phong lại phát hiện trong ấm trà không có nước: ”Đệ chờ một chút, ta đi châm trà.”
Trình Tử Phong thấy hành động của Cố Nam Y tự nhiên như thói quen, nụ cười trên mặt chìm xuống: ”Mấy việc này đều do huynh làm hết sao?”
Cố Nam Y cười cười: ”Ta không có thói quen để hạ nhân hầu hạ, đệ chờ ta một chút.”
Những việc này hắn làm đã thành thói quen, trước đây lúc còn ở trên núi, hắn còn phải chiếu cố cho sư phụ nữa.
Tính tình của Cố Nam Y tốt, đối với những hạ nhân lười nhác, hắn đều không để trong lòng. Trình Tử Phong không nhịn được nhìn Cố Nam Y bị khi dễ, hắn liền đứng dậy, đoạt lấy ấm trà trong tay Cố Nam Y, đi đến cửa ném mạnh xuống làm mảnh nhỏ văng khắp nơi, phát ra tiếng động không nhỏ làm không ít nha hoàn, bà tử chạy đến.
”Muốn chết rồi, muốn chết rồi, làm cái gì vậy a!”
Bà tử đi đầu hùng hùng hổ chạy đến, giọng điệu không vui nói. Trình Tử Phong thấy vậy nhíu mày, hướng về phía bà ta đá một cái. Trình Tử Phong không phải là Trình Tử Khiêm, hắn không phải là người cả ngày ở trong phòng đọc sách. Từ nhỏ hắn đã học võ, lớn lên từ trong quân doanh, uy lực một cước này của hắn có thể bằng một con báo. Vóc người to béo của bà tử kia trực tiếp lăng bay, đụng phải cây cột nhà, tạo ra một tiếng bịch rất lớn kèm theo tiếng thét chói tai của bà ta. Sau đó bà ta nặng nề ngã trên mặt đất, miệng ói ra máu rồi hôn mê bất tỉnh. Những hạ nhân này đều là người của Lưu phu nhân, bọn họ vừa định mở miệng hỏi kẻ nào to gan như vậy, liền thấy Trình Tử Phong đằng đằng sát khí thì sợ đến run cả người, tất cả đều run rẩy quỳ trên mặt đất. Trung Dũng hầu phủ và phủ Định Quốc Công có giao tình, nếu hạ nhân nào đắc tội với tiểu ma vương thì chính là đi tìm chết.
Trình Tử Phong hừ lạnh một tiếng: ”Ta tới không có người thông báo, ta đến lâu như vậy cũng không có người dâng trà và điểm tâm, lại muốn chủ tử của mình tự mình nấu nước, các ngươi chết hết rồi sao?”
Qủa đúng như muội muội nói, Lưu phu nhân không phải là người tốt đẹp gì.
Cố Nam Y liếc nhìn Trình Tử Phong giận giữ cũng không thay hạ nhân đang quỳ trên mặt đất run rẩy sợ hãi cầu tình, mà hắn đi đến chỗ bà tử hôn mê bất tỉnh, đưa tay dò xét mạch đập trên cổ của bà ta rồi lấy ngân châm bên người ra thi châm. Trình Tử Phong thấy thế không khỏi đi theo nói: ”Cố đại ca, tại sao huynh lại cứu bà ta? Hạ nhân xúc phạm chủ tử như vậy chết cũng đáng đời!”
Trình Tử Phong thấy Cố Nam Y muốn cứu người thì hoàn toàn tiếc rèn sắt không thành thép. Nhìn bộ dạng này của huynh ấy như vậy thảo nào những hạ nhân kia dám lười nhác như vậy.
”Huynh làm người tốt chớ để bị kẻ khác khi dễ, sau này đừng nghĩ đến chuyện ta thay huynh nói tốt trước mặt muội muội.”
Chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt, với tính tình này của Cố đại ca, hắn luyến tiếc gả muội muội của mình vào chỗ đầm lang hang hổ này. Hắn thấy vị Lan công tử kia cũng không tệ, tam ca cứ khen không dứt miệng, phụ thân và tổ mẫu cũng rất hài lòng hắn ta.
Trình Tử Phong nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phủ Trung Dũng hầu, lúc này mới nhớ đến chuyện chính sự còn chưa nói. Ly nhi muội muội không nói cho hắn mấy chuyện trước khi tham gia Bách Hoa Triều, nàng chỉ là nhờ hắn làm người truyền tin cho Cố đại ca a. Ai nha, chính là Ly nhi muội muội thích Cố đại ca mới như vậy a. Hắn đối với Cố đại ca và phủ Trung Dũng hầu có chút bất mãn, Trình Tử Phong xoắn xuýt một phen, hay là trở về? Hắn và Lan công tử chỉ mới tiếp xúc vài lần, tuy rằng hắn thấy Lan công tử cũng rất tốt nhưng người trong lòng của Ly nhi muội muội không phải là Cố đại ca sao?
Trình Tử Phong trở lại Vong Danh hiên một lần nữa. Lần này hạ nhân vẩy nước vừa nhìn thấy hắn, không quản mình có phải là hạ nhân thông báo hay không liền vội vàng chạy đến thông báo cho Cố Nam Y. Nàng ta còn chưa nói xong thì Trình Tử Phong đã đi vào, hắn liếc nhìn Cố Nam Y đang ngồi bên cửa sổ, quét mắt nhìn một đống thảo dược đặt trên bàn mà hắn hoàn toàn không biết được cái nào, thôi, trong lòng Cố đại ca có muội muội, tâm tư đơn thuần như vậy là được rồi.
”Ngươi lui xuống đi.”
Trình Tử Phong lạnh giọng ra lệnh. Hắn không thể phát hỏa với Cố đại ca bèn phát hỏa lên người mấy hạ nhân này.
Hạ nhân thông báo còn chưa kịp lui xuống thì có nha hoàn bưng trà và điểm tâm vào. Trình Tử Phong nhìn bộ dạng run sợ của các nàng, thầm nghĩ không biết lần phát uy này của hắn có thể duy trì được bao lâu. Một cước kia của hắn nên mạnh hơn một chút, trực tiếp lấy mạng người, lũ hạ nhân kia mới sợ lâu một chút. Thật không biết tổ mẫu nghĩ như thế nào, Ly nhi muội muội nói hắn chuyển đến đây bồi Cố đại ca nhưng tổ mẫu lại kiên quyết phản đối.
”Đặt đồ xuống, ngươi có thể lăn.”
Cố Nam Y mới vừa trở về không lâu, cả ngày đều ở trong Vong Danh hiên nghiên cứu thảo dược, lại thường xuyên đến phủ Định Quốc Công nghe tin tức của Tô Tâm Ly, cho nên Lưu phu nhân không ít lần ở trước mặt Trung Dũng hầu đâm chọc hắn. Vì thế Trung Dũng hầu ý kiến rất lớn với Cố Nam Y vài lần. Cố Nam Y vẫn làm theo ý của mình cho nên hiện tại Trung Dũng hầu cũng không thèm quản nhi tử này. Tính tình của Cố Nam Y rất tốt vì vậy hạ nhân trong phủ mới dám tùy ý làm bậy như vậy.
”Năm ngày nữa là Bách Hoa Triều, huynh có tham dự không?”
Các công tử, tiểu thư ở thành Kinh Lăng muốn tham gia Bách Hoa Triều là phải có thiệp mời, nhưng Cố Nam Y là công thần nên không cần. Có điều hắn không lớn lên ở Kinh Lăng cho nên chỉ có một vài người là biết hắn. Có điều có Trình Tử Phong chính là giấy thông hành tốt nhất.
”Yến hội như vậy, ta tốt nhất không nên đi.”
Hắn không thích xã giao với mọi người, nhất là mấy tiểu thư oanh oanh yến yến kia.
Trình Tử Phong nâng cằm, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Cố Nam Y, buồn cười nói: ”Không đi thì không đi, nếu như Ly nhi muội muội mà bị người khác theo đuổi, đến lúc đó huynh đừng trách ta.”
Cố Nam Y nghiêm mặt: ”Ly nhi cũng đi sao?”
Hắn trở về lâu như vậy mà chỉ mới gặp Ly nhi được một lần. Nàng ở trong tướng phủ, vì để bảo vệ danh tiếng của nàng mà hắn không thể quang minh chính đại đến gặp nàng. Ban đêm hắn len lén đến tướng phủ nhìn trộm nàng mấy lần. Mỗi lần đến đều thấy nàng rất bận rộn vì vậy Cố Nam Y cũng không nhờ Trình Tử Phong hẹn nàng ra, thực hiện lời hứa trước đây cùng nàng đi đạp thanh.
”Tất nhiên, nàng vừa là ngoại tôn nữ của phủ Định Quốc Công, vừa là đích nữ của tướng phủ, tất nhiên phải thuộc nhóm người được mời. Đây là lần đầu tiên Ly nhi muội muội lộ diện trước mặt mọi người, còn phải thể hiện bản lĩnh của nàng. Có điều với tướng mạo của nàng thôi khẳng định có thể áp chế mấy tiểu thư khác. Ta nhận được tin tức, lần này cũng có thái tử và tam hoàng tử – biểu ca của huynh tham gia nữa. Có điều huynh cũng biết, phủ Định Quốc Công luôn không tán thành việc kết thân với hoàng gia, thế nhưng yến hội còn có rất nhiều quý công tử khác. Nếu huynh không đi, thì đó sẽ là cơ hội tốt của bọn họ muốn kết thân với Ly nhi muội muội.”
Dụng ý của Tô Tâm Ly, Trình Tử Phong hiểu rõ, nàng muốn Cố Nam Y lộ diện, để cho mọi người biết rõ huynh ấy mới chính là thế tử chân chính của Trung Dũng Hầu phủ.
”Không biết biểu muội sẽ biểu diễn tài nghệ gì, đệ thật mong chờ a!”
Trình Tử Phong hai tay nâng cằm, lúc nói xong câu cuối cùng còn không tự chủ cười ngây ngốc.
”Cố đại ca, huynh có tham gia không?” Vẻ mặt Trình Tử Phong gian trá cười, biết rõ còn hỏi.
”Ta cũng đã lâu không gặp Ly nhi. Nàng muốn đi, ta tất nhiên cũng phải đi.”
Tô Tâm Ly dung nhan khuynh thành, mọi người có mắt đều nhìn ra. Cố Nam Y mấy năm nay tuy ít nhìn thấy nữ tử nhưng xấu đẹp hắn vẫn biết phân biệt rõ ràng.
Hắn không có ấn tượng mấy đối với mấy vị quý công tử. Bọn họ thích cái đẹp, tất nhiên sẽ thích Ly nhi, nhưng những người đó ai cũng hoa tâm, cho dù nữ nhân có xinh đẹp như thế nào cũng không giữ được tâm của bọn họ. Cố Nam Y theo bản năng nghĩ đến mẫu thân xinh đẹp dịu dàng của mình, nhớ đến hình ảnh nàng bởi vì chờ đợi phụ thân mà rơi lệ, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, hắn không muốn Ly nhi giống như mẫu thân hắn.
Ly nhi của hắn, đáng được nhất sinh nhất thế một đôi.
”Cố đại ca, chúng ta đi!”
Trình Tử Phong vỗ bàn, cắt đứt suy nghĩ của Cố Nam Y.
“Đi chỗ nào?”
”Đương nhiên là đi may y phục, mua trang sức mới cho huynh. Nếu Ly nhi muội muội xinh đẹp áp chế mấy tiểu thư khác thì huynh tất nhiên không thể thua kém a!”
—
Trong lòng mấy vị di nương mặc dù có ít nhiều bất mãn nhưng vẫn rất quý trọng cơ hội được vải vóc miễn phí, không ai cự tuyệt. Đối với biểu hiện gần đây của Liễu di nương, Tô Tâm Ly tương đối hài lòng cho nên nàng tự mình lựa chọn cuộn vải thượng đẳng đưa cho nàng ta.
”Tiểu thư, những mảnh vải này thật xinh đẹp, người xem thích màu sắc gì, nô tỳ sẽ lập tức cho người thức ngày đêm may cho người mấy bộ.”
Lưu Vân đi đến trước mấy rương lớn đựng gấm vóc, mắt nhìn đều hoa cả lên. Tô Tâm Ly bất đắc dĩ cười cười. Nàng mới nói cho tứ ca chuyện nàng sẽ tham gia Bách hoa yến, phủ Định Quốc Công liền cho người đem mấy rương lớn vải vóc đến, đều là lụa thượng đẳng, hoa văn hay màu sắc đều là loại đang được lưu hành gần đây nhất. Tuy rằng nàng không thể dùng hết được nhưng trong lòng lại một mảnh ấm áp. Nàng không có mẫu thân và ca ca nhưng nàng còn có một nhà ông bà ngoại, vĩnh viễn sẽ có người nhớ nàng.
”Cũng tốt, chọn mấy cuộn màu sắc tao nhã một chút làm mấy bộ đồ mặc vào mùa xuân. Về phần các ngươi, mỗi người cũng chọn một cuộn rồi may cho mình một bộ đồ mới.”
Đối với trợ thủ đắc lực, Tô Tâm Ly không muốn keo kiệt với họ. Bà ngoại một hơi tặng nhiều đồ như vậy, nàng để đó không dùng cũng lãng phí, không bằng cho bọn họ may xiêm y. Nhìn người bên cạnh ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, tâm tình nàng cũng sẽ tốt theo.
“Bọn nô tỳ cũng có sao?”
Thanh Đằng không dám tin hỏi. Vải tốt như vậy, dân chúng bình thường cho dù có nhịn ăn nhịn uống mấy năm cũng không may nổi. Có điều Thanh Đằng đâu biết được, số vải vóc này, không cần nói mấy năm, cho dù bọn họ có nhịn ăn nhịn uống cả đời cũng không đủ tiền để mua được một tấm vải như vậy.
Trái lại Lưu Vân có chút kiến thức, vì vậy hai mắt liền đỏ nhìn Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly nhìn nàng cười: “Lưu Vân, chuyện này liền giao cho ngươi. Chọn vài miếng tốt, màu sắc diễm lệ một chút đưa cho Liễu di nương.” Liễu di nương ăn mặc mỹ lệ có thể dẫn dụ đem Tô Bác Nhiên xoay quanh, chuyện này đối với nàng có lợi chứ không hại.
“Tiểu thư, Tứ tiểu thư tới nói muốn gặp người.” Thu Ba đúng lúc tiến vào, nhìn thấy đống gấm vóc lấp lánh tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, hai mắt đều hoa lên.
“Thu Ba, ngươi cũng tự mình chọn một cái đi.”
Thu Ba nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Đầu tiên là nhìn về phía Tô Tâm Ly, sau đó đưa mắt nhìn những rương lớn nhỏ mà phủ Định Quốc Công đưa đến, trong mắt lộ ra vẻ tham lam. Lưu Vân nhìn thấy không khỏi nhíu mày. Những thứ này đều là đồ tốt không giả nhưng phản ứng của Thu Ba thật sự làm cho nàng không thích. Nếu nàng ta được tiểu thư ban cho ân điển, thì đầu tiên nàng ta phải quỳ xuống tạ ân. Làm nha hoàn trong phủ nhiều năm như vậy, so với Thủy Nhi và Thanh Đằng nàng ta còn kém xa. Lưu Vân nào biết rằng Thanh Đằng chỉ biết những đồ vật này đều là đồ tốt, nàng phải quý trọng, còn lại chẳng biết gì, về phần Thủy Nhi, đồ mới giống như một đĩa bánh điểm tâm ngon vậy đó.
Đồ mà phủ Đingj Quốc Công đưa tới đều đã được phân loại, Lưu Vân quyết định những mảnh tơ lụa ngàn vàng khó mua được bất kể màu sắc trang nhã hay diễm lệ gì đều lưu lại cho tiểu thư. Màu sắc trang nhã thì trước may cho tiểu thư vài bộ. Hiếu kỳ của phu nhân còn mấy tháng nữa mới qua, tiểu thư hiện tại không thể mặc y phục quá hoa lệ nếu không sẽ bị mọi người nói này nói nọ. Mấy đồ vật nhị đẳng so với đồ trong kho của tướng phủ còn tốt hơn gấp nhiều lần. Nàng lựa mấy thứ có màu sắc diễm lệ, xinh đẹp đưa cho Liễu di nương. Còn lại mấy người các nàng, Thủy Nhi, Thanh Đằng chọn thứ mình thích loại tam đẳng là đươc rồi.
”Nàng tới làm gì?”
Ấn tượng mà Tô Mộc Linh để lại cho Thanh Đằng chỉ dừng lại lúc nàng ta đến Ly Tâm viện thay di nương của nàng ta đòi quyền chưởng gia, vì vậy Thanh Đằng không thích vị tứ tiểu thư này. Vì vậy lần này Tô Mộc Linh tìm tới cửa Thanh Đằng nghĩ chắc chắn lại có chuyện.
Tô Tâm Ly thản nhiên nói: “Chắc là chuyện Bách Hoa yến.”
Đời trước nàng sinh bệnh không thể tham gia. Lục di nương đi cầu Phương di nương cho Tô Mộc Linh tham gia nhưng Phương di nương không đồng ý.
Lưu Vân hừ lạnh: ”Nàng ta nghĩ phủ Trưởng công chúa là nơi buôn bán muốn đi là đi được sao?”
Lưu Vân không giống như Thanh Đằng là nữ nhân nông gia, cũng không phải là một tiểu thư bình thường, tính cách cũng có chút cao ngạo.
Tô Tâm Ly trong lòng buồn cười cùng thở dài. Nàng ta nghĩ phủ trưởng công chúa là chợ bán thực phẩm muốn vào là vào được hay sao? Có điều mặc kệ nàng ta xem phủ trưởng công chúa thành cái dạng gì đều không quan hệ đến nàng, đừng kéo nàng xuống nước là được. Tuy giao tình giữa trưởng và phủ Định Quốc Công không đến nỗi sẽ vì chuyện nhỏ này mà hướng nàng vấn tội nhưng nàng không muốn phá hủy quy cũ của phủ trưởng công chúa, rồi bị người khác đổ tội danh bất kính với trưởng công chúa. Tô Mộc Linh muốn đi thì tự nghĩ biện pháp, đừng đem nàng thành lá chắn.
“Để nô tỳ đi nói tiểu thư đang bận chuyện, thỉnh nàng ta trở về.”
Lưu Vân nhìn Tô Tâm Ly, khóe mắt hướng về mấy rương đồ vật trong sân.
”Để Lưu Vân đi là được rồi. Thu Ba, ngươi xem trong đống đồ kia có thứ nào thích thì tự mình chọn lấy may một bộ xiêm y thật xinh đẹp.”
Thu Ba thấy Tô Tâm Ly không giao việc này cho mình và giao cho Lưu Vân thì tâm tình có chút không vui nhưng khi thấy Tô Tâm Ly để cho nàng tự lựa chọn vải vóc thì liền vui vẻ. Lưu Vân được lệnh liền nhanh chóng đi ra ngoài gặp Tô Mộc Linh.
“Tứ tiểu thư, tâm tư của ngài tiểu thư đều biết nhưng Bách Hoa Yến này đều mời các tiểu thư từ mười tuổi trở lên. Nếu tiểu thư mang theo người đi chẳng phảo là sẽ làm trái với ý tứ của trưởng công chúa. Nếu trưởng công chúa trách tội xuống dưới, tứ tiểu thư cũng bị tao ương. Cái này không phải là tiểu thư không giúp một tay mà nàng thật sự bất lực.”
Tự ngươi gặp họa thì thôi, cớ sao còn muốn liên lụy tiểu thư. Lần đầu tiên tiểu thư tham gia yến tiệc cho nên ngàn vạn lần không được xảy ra sai sót, nếu không sẽ bị mọi người chỉ trích.
Chỉ là loại hàng hóa Tô Mộc Linh này đi cùng thì có lợi ích gì. Kinh Lăng có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp tài năng, Tô Mộc Linh này cũng không chịu nhìn lại thân phận mình xem, một tiểu hài tử tám tuổi, lại còn là thứ nữ, mấy công tử cao quý kia ai thèm để ý đến nàng ta? Chứ đừng nói đến mấy vị hoàng tử mắt cao hơn đầu kia. Trong lòng bọn họ ngưỡng mộ nhất định là các tiểu thư có thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành, tính tình thùy mị nết na.
Trong lòng Lưu Vân mặc dù khinh thường Tô Mộc Linh nhưng trên nét mặt vẫn là một bộ dạng cung kính.
“Nếu trưởng công chúa trách tội tiểu thư, Mộc Linh nguyện một mình cam chịu.”
Tô Mộc Linh cắn môi, một bộ dạng thương tâm lại quật cường. Trong lòng Lưu Vân thật sự thối một ngụm. Một mình gánh chịu? Ngươi chỉ là một thứ nữ, có tư cách gì nói chuyện trước mặt trưởng công chúa? Ngươi lấy cái gì mà chịu tội?
“Tứ tiểu thư thân là muội muội của tiểu thư, lẽ ra nên vì tiểu thư phân ưu mới đúng. Thêm hai năm nữa tứ tiểu thư có thể tham gia Bách Hoa Yến rồi. Với tài mạo của tứ tiểu thư, đến lúc đó nhất định có thể nhất triều phong thái. Tiểu thư gần đây mỗi ngày đều rất bận rộn.”
Lưu Vân đã nói rõ ràng như vậy, Tô Mộc Linh cũng không phải là Tô Tịch Nguyệt, tất nhiên không dám sống chết quấn mãi không buông, chỉ là trong lòng cực điểm không vui, thậm chí còn biểu hiện hết trên mặt. Nhưng mà nếu nàng không muốn Tô Tâm Ly bất mãn với mình cũng không thể không nói một từ không. Nàng rầu rĩ không vui, xoay người rời đi, sau khi trở về mới phát tiết.
“Ta thấy rõ ràng là Tô Tâm Ly keo kiệt, sợ ta đoạt đi danh tiếng của nàng ta.”
Lúc chỉ có một mình Lục di nương bên cạnh, Tô Mộc Linh mới hoàn toàn lộ ra bản tính của mình.
“Linh nhi, ngươi quá nóng lòng.”
Lục di nương cầm tay Tô Mộc Linh, an ủi một hồi Tô Mộc Linh mới từ từ bình tĩnh trở lại.
“Di nương, có một ngày ta sẽ đem Tô Tâm Ly dẫm nát dưới chân.”
Tô Mộc Linh tựa vào lòng Lục di nương, trong đôi mắt tràn đầy âm ngoan không tương xứng với tuổi.
**
“Trở về rồi?”
Tô Tâm Ly nhìn Lưu Vân cười hỏi.
“Thật không biết tứ tiểu thư nghĩ gì nữa.”
Tô Tâm Ly cười cười. Thái tử và Tam hoàng tử, còn có những hoàng tử khác đều đến tuổi kết hôn. Thái tử chỉ có một trắc phi. Thái tử phi và vị trắc phi kia hiện tại dưới gối đều chưa có con. Bách Hoa Triều lần này thật ra chính là muốn thay thái tử và tam hoàng tử chọn phi. Chính phi, Tô Mộc Linh còn quá nhỏ nhưng dã tâm của nàng ta và Lục di nương không nhỏ, cơ hội tốt như vậy, chỉ cần có một chút hy vọng, bọn họ làm sao có thể buông tha?
“Được rồi, mặc kệ nàng ta, làm tốt chuyện của mình là được rồi. Mấy ngày nay làm việc cẩn thận tỉ mỉ, đừng để người khác chiếm lấy cơ hội.”
Ngoài dự liệu của Tô Tâm Ly, mấy ngày sau khi nhận được thiệp mời của Bách Hoa yến, tướng phủ trước sau vẫn yên ắng như một. Trước Bách Hoa yến một ngày, Lưu Chu bị thương cũng đã hồi phục trở về. Tô Tâm Ly nhìn thấy nàng liền vui vẻ. Tô Tâm Ly cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Chu, ở khoảng cách gần như vậy, vết sẹo ở gò má trái cho dù có trang điểm cũng vẫn bị nhìn thấy nhưng nếu đứng ở khoảng cách xa hơn một chút thì nhìn kỹ mới phát hiện ra, có điều đứng dưới ánh mặt trời vẫn có thể nhìn thấy một đường sẹo dài màu hồng nhạt. Vết thương sâu nhưng kết quả điều trị như vậy đã là rất tốt rồi. Tô Tâm Ly biết Lan Dực Thư vì thể diện của nàng mới dụng tâm như vậy. Nhưng cho dù như vậy thì trong lòng Tô Tâm Ly vẫn có một chút tiếc nuối.
“Tiểu thư, nô tỳ không phải đã nói là sẽ hầu hạ người cả đời sao? Bị hủy dung cũng không sao, như vậy nô tỳ mới an tâm đi theo tiểu thư. Tiểu thư không ghét bỏ nô tỳ là được rồi.”
Tô Tâm Ly nghe Lưu Chu nói vậy trong lòng càng thấy khó chịu. Tuy nói mệnh của hạ nhân đều là của chủ tử nhưng cho dù như vậy Lưu Chu cũng không nợ nàng cái gì. Đời trước nàng ấy còn vì nàng mà chết.
“Đứa ngốc!” Tô Tâm Ly cầm tay Lưu Chu, trong lòng cực kỳ cảm động. Nàng nhìn mấy người Lưu Vân, chậm rãi nói: “Lưu Chu vì cứu mạng ta nên mới bị thương, các ngươi tuyệt đối không được có nửa lòng khinh thị nàng ấy. Nếu có người nào lắm miệng ở sau lưng nghị lưng, các ngươi liền thay ta hung hăng dạy dỗ một trận, biết chưa?”
Mấy người Lưu Vân cùng nhau nói “vâng”.
“Tiểu thư, cái này là Lan công tử nói nô tỳ giao cho người.”
Lưu Chu nói xong liền đứng dậy lấy ra một bọc vải. Bên trong nghiễm nhiêm là một bộ xiêm y màu trắng nhưng lại cực kỳ hoa mỹ. Lưu Vân nhìn thoáng qua, đáy mắt liền hiện lên sợ hãi. Nàng theo bản năng liếc nhìn Tô Tâm Ly, kỳ thực nàng không biết bộ xiêm y này dùng chất liệu gì tạo thành nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy nhất định là một loại chất liệu phi thường đắt giá.
Tô Tâm Ly nhìn rồi do dự trong chốc lát. Một lúc sau trên mặt mới tươi cười, chậm rãi nói: “Ngày mai ta sẽ mặc bộ xiêm y này.”
Trả lại? Như vậy thì quá kiểu cách. Hơn nữa Lan Dực Thư xuất đồ, trả lại nhất định hắn sẽ không thu. Hắn đã có hảo ý thì nàng liền nhận lấy. Vì vậy chỉ có mặc lên người mới không cô phụ một phen thịnh tình của hắn.
Hắn và Lục hoàng tử là bằng hữu, vậy Bách Hoa yến, hắn cũng sẽ đi.
Rất nhanh liền đến ngày Bách Hoa yến. Bốn vị thiên kim Tô gia tự nhiên cùng nhau xuất phủ. Lúc Tô Tâm Ly ra cửa thì chạm mặt Tô Tịch Nguyệt. Tô Tâm Ly trước đó phát thiên tâm, để Dung ma ma cho Tô Tịch Nguyệt hai ngày nghỉ ngơi. Được nghỉ ngơi hai ngày, cộng thêm trang điểm, khí sắc của Tô Tịch Nguyệt nhìn cũng khá lên nhiều. Ừ, không nhìn ra dấu vết bị ngược đãi. Có điều trong khoảng thời gian này nàng ta gầy đi rõ rệt, so với trước đây thì thon thả hơn rất nhiều. Bộ dạng điềm đạm đáng yêu này có lẽ sẽ rất được nhiều nam nhân yêu thương. Tô Tịch Nguyệt nhìn thấy Tô Tâm Ly liền hoảng hốt, theo bản năng rụt cổ lại, nghiêng đầu nhìn về phía khác, nơi mà Tô Tâm Ly không thấy được chính là gương mặt tràn đầy sự phẫn hận. Đối với kết quả như vậy Tô Tâm Ly cũng không tức giận. Nàng vốn không muốn Tô Tịch Nguyệt thuần phục, như vậy quá xa xỉ, chỉ cần ngoài mặt thuận theo, không gây thêm phiền toái cho nàng là được rồi.
Xiêm y mà Tô Tịch Nguyệt và Tô Tiên Nguyệt mặc đều là từ Hà di nương chọn lấy ở khố phòng. Tô Diệu Tuyết không chọn gì, Tô Tâm Ly cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao di nương của nàng ta cũng có rất nhiều tiền. Có lẽ hôm nay đã tìm thấy Quế ma ma, lát nữa phải hỏi Lan Dực Thư mới được.
Sau khi Tô Tâm Ly đến phủ trưởng công chúa, vừa mới xuống xe ngựa, còn chưa kịp đi thưởng thức những bộ xiêm y tiên diễm nở rộ như những đóa hoa của các tiểu thư thì đã nghe thấy tiếng gọi như gọi hồn của Trình Tử Phong: “Ly nhi muội muội, ở đây, Ly nhi muội muội!”
Tô Tâm Ly theo hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Trình Tử Phong hướng nàng ngoắc ngoắc, bên cạnh là Cố Nam Y một thân bạch y. Hắn đứng ở nơi đó, di thế độc lập, gió xuân thổi nhẹ tà áo của hắn, tóc của hắn. Hắn tươi cười nhìn nàng, mặt mày như tranh vẽ.
Trung Dũng hầu phủ, trong Vong Danh hiên, Cố Nam Y một thân bạch y ngồi trước một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ, một tay cầm sách, tay còn lại cầm thảo dược. Đầu tiên là hắn đưa thảo dược lên mũi ngửi ngửi, sau đó dùng tay nghiền rồi tỉ mỉ quan sát, sau đó đặt thảo dược xuống, cầm bút lông lên ghi chép trên một quyển sách nhỏ nhỏ. Lúc Trình Tử Phong đến vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy. Ánh nắng chiếu vào trên mặt hắn làm tôn thêm vẻ xuất trần. Trình Tử Phong nhìn bộ dạng chuyên chú của Cố Nam Y, đôi mắt sạch sẽ ấy, cơ hồ trong nháy mắt, những nóng nảy trong lòng cũng yên tĩnh lại.
Cố Nam Y thả bút lông trong tay xuống, nhẹ nhàng thổi thổi trang sách, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy mặt Trình Tử Phong đờ ra. Trình Tử Phong ngượng ngùng gãi đầu một cái, nhìn Cố Nam Y cười cười, đi đến.
”Sao đệ đến đây?”
Cố Nam Y đứng dậy, đi đến phía bàn trà. Trình Tử Phong đi theo sau, ngồi xuống bên cạnh hắn, chỉ chỉ một đống đồ vật ngổn ngang bên cửa sổ: ”Huynh đang làm gì vậy?”
Cố Nam Y thản nhiên nói: ”Không phải Ly nhi muốn học y sao? Tất cả mấy cái đó đều là thảo dược, ta đem tác dụng dược lý và đặc điểm phân biệt của chúng viết ra, có lẽ sẽ có ích cho Ly nhi.”
”Đệ bất quá chỉ thuận miêng nói ra, huynh liền nhớ kỹ còn để bụng như vậy.” Trình Tử Phong vui vẻ, nhíu mày: ”Đệ biết huynh thích Ly nhi của chúng ta, là yêu thích từ lúc nhỏ, có đúng không? Cũng đúng, nếu đã thấy Ly nhi của chúng ta thì những nữ nhân khác làm sao có thể đập vào mắt? Ly nhi của chúng ta rất đẹp đúng không? Đây không phải là do ta là ca ca của muội ấy mà khoe khoang. Nhìn khắp Kinh Lăng này mà xem, không có nữ nhân nào có thể so sánh được với Ly nhi nhà chúng ta. Huynh nói xem, lúc nhỏ muội muội đã xinh đẹp như vậy, lớn lên nhất định càng xinh đẹp hơn, tiểu gia ta làm sao có thể để vào mắt một nữ nhân được?”
Vì vậy không phải nàng không lấy mà là những nữ nhân son phấn kia hắn thật lòng nhìn chướng mắt.
”Cố đại ca, huynh yên tâm, ta nhất định sẽ giúp huynh.”
Trình Tử Phong vỗ vỗ vai Cố Nam Y, bộ dạng nghiêm túc nói. Cố Nam Y cũng không từ chối, cười cười, cầm ấm trà trên bàn muốn rót nước cho Trình Tử Phong lại phát hiện trong ấm trà không có nước: ”Đệ chờ một chút, ta đi châm trà.”
Trình Tử Phong thấy hành động của Cố Nam Y tự nhiên như thói quen, nụ cười trên mặt chìm xuống: ”Mấy việc này đều do huynh làm hết sao?”
Cố Nam Y cười cười: ”Ta không có thói quen để hạ nhân hầu hạ, đệ chờ ta một chút.”
Những việc này hắn làm đã thành thói quen, trước đây lúc còn ở trên núi, hắn còn phải chiếu cố cho sư phụ nữa.
Tính tình của Cố Nam Y tốt, đối với những hạ nhân lười nhác, hắn đều không để trong lòng. Trình Tử Phong không nhịn được nhìn Cố Nam Y bị khi dễ, hắn liền đứng dậy, đoạt lấy ấm trà trong tay Cố Nam Y, đi đến cửa ném mạnh xuống làm mảnh nhỏ văng khắp nơi, phát ra tiếng động không nhỏ làm không ít nha hoàn, bà tử chạy đến.
”Muốn chết rồi, muốn chết rồi, làm cái gì vậy a!”
Bà tử đi đầu hùng hùng hổ chạy đến, giọng điệu không vui nói. Trình Tử Phong thấy vậy nhíu mày, hướng về phía bà ta đá một cái. Trình Tử Phong không phải là Trình Tử Khiêm, hắn không phải là người cả ngày ở trong phòng đọc sách. Từ nhỏ hắn đã học võ, lớn lên từ trong quân doanh, uy lực một cước này của hắn có thể bằng một con báo. Vóc người to béo của bà tử kia trực tiếp lăng bay, đụng phải cây cột nhà, tạo ra một tiếng bịch rất lớn kèm theo tiếng thét chói tai của bà ta. Sau đó bà ta nặng nề ngã trên mặt đất, miệng ói ra máu rồi hôn mê bất tỉnh. Những hạ nhân này đều là người của Lưu phu nhân, bọn họ vừa định mở miệng hỏi kẻ nào to gan như vậy, liền thấy Trình Tử Phong đằng đằng sát khí thì sợ đến run cả người, tất cả đều run rẩy quỳ trên mặt đất. Trung Dũng hầu phủ và phủ Định Quốc Công có giao tình, nếu hạ nhân nào đắc tội với tiểu ma vương thì chính là đi tìm chết.
Trình Tử Phong hừ lạnh một tiếng: ”Ta tới không có người thông báo, ta đến lâu như vậy cũng không có người dâng trà và điểm tâm, lại muốn chủ tử của mình tự mình nấu nước, các ngươi chết hết rồi sao?”
Qủa đúng như muội muội nói, Lưu phu nhân không phải là người tốt đẹp gì.
Cố Nam Y liếc nhìn Trình Tử Phong giận giữ cũng không thay hạ nhân đang quỳ trên mặt đất run rẩy sợ hãi cầu tình, mà hắn đi đến chỗ bà tử hôn mê bất tỉnh, đưa tay dò xét mạch đập trên cổ của bà ta rồi lấy ngân châm bên người ra thi châm. Trình Tử Phong thấy thế không khỏi đi theo nói: ”Cố đại ca, tại sao huynh lại cứu bà ta? Hạ nhân xúc phạm chủ tử như vậy chết cũng đáng đời!”
Trình Tử Phong thấy Cố Nam Y muốn cứu người thì hoàn toàn tiếc rèn sắt không thành thép. Nhìn bộ dạng này của huynh ấy như vậy thảo nào những hạ nhân kia dám lười nhác như vậy.
”Huynh làm người tốt chớ để bị kẻ khác khi dễ, sau này đừng nghĩ đến chuyện ta thay huynh nói tốt trước mặt muội muội.”
Chó cắn Lã Động Tân không biết lòng người tốt, với tính tình này của Cố đại ca, hắn luyến tiếc gả muội muội của mình vào chỗ đầm lang hang hổ này. Hắn thấy vị Lan công tử kia cũng không tệ, tam ca cứ khen không dứt miệng, phụ thân và tổ mẫu cũng rất hài lòng hắn ta.
Trình Tử Phong nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phủ Trung Dũng hầu, lúc này mới nhớ đến chuyện chính sự còn chưa nói. Ly nhi muội muội không nói cho hắn mấy chuyện trước khi tham gia Bách Hoa Triều, nàng chỉ là nhờ hắn làm người truyền tin cho Cố đại ca a. Ai nha, chính là Ly nhi muội muội thích Cố đại ca mới như vậy a. Hắn đối với Cố đại ca và phủ Trung Dũng hầu có chút bất mãn, Trình Tử Phong xoắn xuýt một phen, hay là trở về? Hắn và Lan công tử chỉ mới tiếp xúc vài lần, tuy rằng hắn thấy Lan công tử cũng rất tốt nhưng người trong lòng của Ly nhi muội muội không phải là Cố đại ca sao?
Trình Tử Phong trở lại Vong Danh hiên một lần nữa. Lần này hạ nhân vẩy nước vừa nhìn thấy hắn, không quản mình có phải là hạ nhân thông báo hay không liền vội vàng chạy đến thông báo cho Cố Nam Y. Nàng ta còn chưa nói xong thì Trình Tử Phong đã đi vào, hắn liếc nhìn Cố Nam Y đang ngồi bên cửa sổ, quét mắt nhìn một đống thảo dược đặt trên bàn mà hắn hoàn toàn không biết được cái nào, thôi, trong lòng Cố đại ca có muội muội, tâm tư đơn thuần như vậy là được rồi.
”Ngươi lui xuống đi.”
Trình Tử Phong lạnh giọng ra lệnh. Hắn không thể phát hỏa với Cố đại ca bèn phát hỏa lên người mấy hạ nhân này.
Hạ nhân thông báo còn chưa kịp lui xuống thì có nha hoàn bưng trà và điểm tâm vào. Trình Tử Phong nhìn bộ dạng run sợ của các nàng, thầm nghĩ không biết lần phát uy này của hắn có thể duy trì được bao lâu. Một cước kia của hắn nên mạnh hơn một chút, trực tiếp lấy mạng người, lũ hạ nhân kia mới sợ lâu một chút. Thật không biết tổ mẫu nghĩ như thế nào, Ly nhi muội muội nói hắn chuyển đến đây bồi Cố đại ca nhưng tổ mẫu lại kiên quyết phản đối.
”Đặt đồ xuống, ngươi có thể lăn.”
Cố Nam Y mới vừa trở về không lâu, cả ngày đều ở trong Vong Danh hiên nghiên cứu thảo dược, lại thường xuyên đến phủ Định Quốc Công nghe tin tức của Tô Tâm Ly, cho nên Lưu phu nhân không ít lần ở trước mặt Trung Dũng hầu đâm chọc hắn. Vì thế Trung Dũng hầu ý kiến rất lớn với Cố Nam Y vài lần. Cố Nam Y vẫn làm theo ý của mình cho nên hiện tại Trung Dũng hầu cũng không thèm quản nhi tử này. Tính tình của Cố Nam Y rất tốt vì vậy hạ nhân trong phủ mới dám tùy ý làm bậy như vậy.
”Năm ngày nữa là Bách Hoa Triều, huynh có tham dự không?”
Các công tử, tiểu thư ở thành Kinh Lăng muốn tham gia Bách Hoa Triều là phải có thiệp mời, nhưng Cố Nam Y là công thần nên không cần. Có điều hắn không lớn lên ở Kinh Lăng cho nên chỉ có một vài người là biết hắn. Có điều có Trình Tử Phong chính là giấy thông hành tốt nhất.
”Yến hội như vậy, ta tốt nhất không nên đi.”
Hắn không thích xã giao với mọi người, nhất là mấy tiểu thư oanh oanh yến yến kia.
Trình Tử Phong nâng cằm, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Cố Nam Y, buồn cười nói: ”Không đi thì không đi, nếu như Ly nhi muội muội mà bị người khác theo đuổi, đến lúc đó huynh đừng trách ta.”
Cố Nam Y nghiêm mặt: ”Ly nhi cũng đi sao?”
Hắn trở về lâu như vậy mà chỉ mới gặp Ly nhi được một lần. Nàng ở trong tướng phủ, vì để bảo vệ danh tiếng của nàng mà hắn không thể quang minh chính đại đến gặp nàng. Ban đêm hắn len lén đến tướng phủ nhìn trộm nàng mấy lần. Mỗi lần đến đều thấy nàng rất bận rộn vì vậy Cố Nam Y cũng không nhờ Trình Tử Phong hẹn nàng ra, thực hiện lời hứa trước đây cùng nàng đi đạp thanh.
”Tất nhiên, nàng vừa là ngoại tôn nữ của phủ Định Quốc Công, vừa là đích nữ của tướng phủ, tất nhiên phải thuộc nhóm người được mời. Đây là lần đầu tiên Ly nhi muội muội lộ diện trước mặt mọi người, còn phải thể hiện bản lĩnh của nàng. Có điều với tướng mạo của nàng thôi khẳng định có thể áp chế mấy tiểu thư khác. Ta nhận được tin tức, lần này cũng có thái tử và tam hoàng tử – biểu ca của huynh tham gia nữa. Có điều huynh cũng biết, phủ Định Quốc Công luôn không tán thành việc kết thân với hoàng gia, thế nhưng yến hội còn có rất nhiều quý công tử khác. Nếu huynh không đi, thì đó sẽ là cơ hội tốt của bọn họ muốn kết thân với Ly nhi muội muội.”
Dụng ý của Tô Tâm Ly, Trình Tử Phong hiểu rõ, nàng muốn Cố Nam Y lộ diện, để cho mọi người biết rõ huynh ấy mới chính là thế tử chân chính của Trung Dũng Hầu phủ.
”Không biết biểu muội sẽ biểu diễn tài nghệ gì, đệ thật mong chờ a!”
Trình Tử Phong hai tay nâng cằm, lúc nói xong câu cuối cùng còn không tự chủ cười ngây ngốc.
”Cố đại ca, huynh có tham gia không?” Vẻ mặt Trình Tử Phong gian trá cười, biết rõ còn hỏi.
”Ta cũng đã lâu không gặp Ly nhi. Nàng muốn đi, ta tất nhiên cũng phải đi.”
Tô Tâm Ly dung nhan khuynh thành, mọi người có mắt đều nhìn ra. Cố Nam Y mấy năm nay tuy ít nhìn thấy nữ tử nhưng xấu đẹp hắn vẫn biết phân biệt rõ ràng.
Hắn không có ấn tượng mấy đối với mấy vị quý công tử. Bọn họ thích cái đẹp, tất nhiên sẽ thích Ly nhi, nhưng những người đó ai cũng hoa tâm, cho dù nữ nhân có xinh đẹp như thế nào cũng không giữ được tâm của bọn họ. Cố Nam Y theo bản năng nghĩ đến mẫu thân xinh đẹp dịu dàng của mình, nhớ đến hình ảnh nàng bởi vì chờ đợi phụ thân mà rơi lệ, trong lòng hắn không khỏi lo lắng, hắn không muốn Ly nhi giống như mẫu thân hắn.
Ly nhi của hắn, đáng được nhất sinh nhất thế một đôi.
”Cố đại ca, chúng ta đi!”
Trình Tử Phong vỗ bàn, cắt đứt suy nghĩ của Cố Nam Y.
“Đi chỗ nào?”
”Đương nhiên là đi may y phục, mua trang sức mới cho huynh. Nếu Ly nhi muội muội xinh đẹp áp chế mấy tiểu thư khác thì huynh tất nhiên không thể thua kém a!”
—
Trong lòng mấy vị di nương mặc dù có ít nhiều bất mãn nhưng vẫn rất quý trọng cơ hội được vải vóc miễn phí, không ai cự tuyệt. Đối với biểu hiện gần đây của Liễu di nương, Tô Tâm Ly tương đối hài lòng cho nên nàng tự mình lựa chọn cuộn vải thượng đẳng đưa cho nàng ta.
”Tiểu thư, những mảnh vải này thật xinh đẹp, người xem thích màu sắc gì, nô tỳ sẽ lập tức cho người thức ngày đêm may cho người mấy bộ.”
Lưu Vân đi đến trước mấy rương lớn đựng gấm vóc, mắt nhìn đều hoa cả lên. Tô Tâm Ly bất đắc dĩ cười cười. Nàng mới nói cho tứ ca chuyện nàng sẽ tham gia Bách hoa yến, phủ Định Quốc Công liền cho người đem mấy rương lớn vải vóc đến, đều là lụa thượng đẳng, hoa văn hay màu sắc đều là loại đang được lưu hành gần đây nhất. Tuy rằng nàng không thể dùng hết được nhưng trong lòng lại một mảnh ấm áp. Nàng không có mẫu thân và ca ca nhưng nàng còn có một nhà ông bà ngoại, vĩnh viễn sẽ có người nhớ nàng.
”Cũng tốt, chọn mấy cuộn màu sắc tao nhã một chút làm mấy bộ đồ mặc vào mùa xuân. Về phần các ngươi, mỗi người cũng chọn một cuộn rồi may cho mình một bộ đồ mới.”
Đối với trợ thủ đắc lực, Tô Tâm Ly không muốn keo kiệt với họ. Bà ngoại một hơi tặng nhiều đồ như vậy, nàng để đó không dùng cũng lãng phí, không bằng cho bọn họ may xiêm y. Nhìn người bên cạnh ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, tâm tình nàng cũng sẽ tốt theo.
“Bọn nô tỳ cũng có sao?”
Thanh Đằng không dám tin hỏi. Vải tốt như vậy, dân chúng bình thường cho dù có nhịn ăn nhịn uống mấy năm cũng không may nổi. Có điều Thanh Đằng đâu biết được, số vải vóc này, không cần nói mấy năm, cho dù bọn họ có nhịn ăn nhịn uống cả đời cũng không đủ tiền để mua được một tấm vải như vậy.
Trái lại Lưu Vân có chút kiến thức, vì vậy hai mắt liền đỏ nhìn Tô Tâm Ly. Tô Tâm Ly nhìn nàng cười: “Lưu Vân, chuyện này liền giao cho ngươi. Chọn vài miếng tốt, màu sắc diễm lệ một chút đưa cho Liễu di nương.” Liễu di nương ăn mặc mỹ lệ có thể dẫn dụ đem Tô Bác Nhiên xoay quanh, chuyện này đối với nàng có lợi chứ không hại.
“Tiểu thư, Tứ tiểu thư tới nói muốn gặp người.” Thu Ba đúng lúc tiến vào, nhìn thấy đống gấm vóc lấp lánh tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, hai mắt đều hoa lên.
“Thu Ba, ngươi cũng tự mình chọn một cái đi.”
Thu Ba nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Đầu tiên là nhìn về phía Tô Tâm Ly, sau đó đưa mắt nhìn những rương lớn nhỏ mà phủ Định Quốc Công đưa đến, trong mắt lộ ra vẻ tham lam. Lưu Vân nhìn thấy không khỏi nhíu mày. Những thứ này đều là đồ tốt không giả nhưng phản ứng của Thu Ba thật sự làm cho nàng không thích. Nếu nàng ta được tiểu thư ban cho ân điển, thì đầu tiên nàng ta phải quỳ xuống tạ ân. Làm nha hoàn trong phủ nhiều năm như vậy, so với Thủy Nhi và Thanh Đằng nàng ta còn kém xa. Lưu Vân nào biết rằng Thanh Đằng chỉ biết những đồ vật này đều là đồ tốt, nàng phải quý trọng, còn lại chẳng biết gì, về phần Thủy Nhi, đồ mới giống như một đĩa bánh điểm tâm ngon vậy đó.
Đồ mà phủ Đingj Quốc Công đưa tới đều đã được phân loại, Lưu Vân quyết định những mảnh tơ lụa ngàn vàng khó mua được bất kể màu sắc trang nhã hay diễm lệ gì đều lưu lại cho tiểu thư. Màu sắc trang nhã thì trước may cho tiểu thư vài bộ. Hiếu kỳ của phu nhân còn mấy tháng nữa mới qua, tiểu thư hiện tại không thể mặc y phục quá hoa lệ nếu không sẽ bị mọi người nói này nói nọ. Mấy đồ vật nhị đẳng so với đồ trong kho của tướng phủ còn tốt hơn gấp nhiều lần. Nàng lựa mấy thứ có màu sắc diễm lệ, xinh đẹp đưa cho Liễu di nương. Còn lại mấy người các nàng, Thủy Nhi, Thanh Đằng chọn thứ mình thích loại tam đẳng là đươc rồi.
”Nàng tới làm gì?”
Ấn tượng mà Tô Mộc Linh để lại cho Thanh Đằng chỉ dừng lại lúc nàng ta đến Ly Tâm viện thay di nương của nàng ta đòi quyền chưởng gia, vì vậy Thanh Đằng không thích vị tứ tiểu thư này. Vì vậy lần này Tô Mộc Linh tìm tới cửa Thanh Đằng nghĩ chắc chắn lại có chuyện.
Tô Tâm Ly thản nhiên nói: “Chắc là chuyện Bách Hoa yến.”
Đời trước nàng sinh bệnh không thể tham gia. Lục di nương đi cầu Phương di nương cho Tô Mộc Linh tham gia nhưng Phương di nương không đồng ý.
Lưu Vân hừ lạnh: ”Nàng ta nghĩ phủ Trưởng công chúa là nơi buôn bán muốn đi là đi được sao?”
Lưu Vân không giống như Thanh Đằng là nữ nhân nông gia, cũng không phải là một tiểu thư bình thường, tính cách cũng có chút cao ngạo.
Tô Tâm Ly trong lòng buồn cười cùng thở dài. Nàng ta nghĩ phủ trưởng công chúa là chợ bán thực phẩm muốn vào là vào được hay sao? Có điều mặc kệ nàng ta xem phủ trưởng công chúa thành cái dạng gì đều không quan hệ đến nàng, đừng kéo nàng xuống nước là được. Tuy giao tình giữa trưởng và phủ Định Quốc Công không đến nỗi sẽ vì chuyện nhỏ này mà hướng nàng vấn tội nhưng nàng không muốn phá hủy quy cũ của phủ trưởng công chúa, rồi bị người khác đổ tội danh bất kính với trưởng công chúa. Tô Mộc Linh muốn đi thì tự nghĩ biện pháp, đừng đem nàng thành lá chắn.
“Để nô tỳ đi nói tiểu thư đang bận chuyện, thỉnh nàng ta trở về.”
Lưu Vân nhìn Tô Tâm Ly, khóe mắt hướng về mấy rương đồ vật trong sân.
”Để Lưu Vân đi là được rồi. Thu Ba, ngươi xem trong đống đồ kia có thứ nào thích thì tự mình chọn lấy may một bộ xiêm y thật xinh đẹp.”
Thu Ba thấy Tô Tâm Ly không giao việc này cho mình và giao cho Lưu Vân thì tâm tình có chút không vui nhưng khi thấy Tô Tâm Ly để cho nàng tự lựa chọn vải vóc thì liền vui vẻ. Lưu Vân được lệnh liền nhanh chóng đi ra ngoài gặp Tô Mộc Linh.
“Tứ tiểu thư, tâm tư của ngài tiểu thư đều biết nhưng Bách Hoa Yến này đều mời các tiểu thư từ mười tuổi trở lên. Nếu tiểu thư mang theo người đi chẳng phảo là sẽ làm trái với ý tứ của trưởng công chúa. Nếu trưởng công chúa trách tội xuống dưới, tứ tiểu thư cũng bị tao ương. Cái này không phải là tiểu thư không giúp một tay mà nàng thật sự bất lực.”
Tự ngươi gặp họa thì thôi, cớ sao còn muốn liên lụy tiểu thư. Lần đầu tiên tiểu thư tham gia yến tiệc cho nên ngàn vạn lần không được xảy ra sai sót, nếu không sẽ bị mọi người chỉ trích.
Chỉ là loại hàng hóa Tô Mộc Linh này đi cùng thì có lợi ích gì. Kinh Lăng có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp tài năng, Tô Mộc Linh này cũng không chịu nhìn lại thân phận mình xem, một tiểu hài tử tám tuổi, lại còn là thứ nữ, mấy công tử cao quý kia ai thèm để ý đến nàng ta? Chứ đừng nói đến mấy vị hoàng tử mắt cao hơn đầu kia. Trong lòng bọn họ ngưỡng mộ nhất định là các tiểu thư có thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành, tính tình thùy mị nết na.
Trong lòng Lưu Vân mặc dù khinh thường Tô Mộc Linh nhưng trên nét mặt vẫn là một bộ dạng cung kính.
“Nếu trưởng công chúa trách tội tiểu thư, Mộc Linh nguyện một mình cam chịu.”
Tô Mộc Linh cắn môi, một bộ dạng thương tâm lại quật cường. Trong lòng Lưu Vân thật sự thối một ngụm. Một mình gánh chịu? Ngươi chỉ là một thứ nữ, có tư cách gì nói chuyện trước mặt trưởng công chúa? Ngươi lấy cái gì mà chịu tội?
“Tứ tiểu thư thân là muội muội của tiểu thư, lẽ ra nên vì tiểu thư phân ưu mới đúng. Thêm hai năm nữa tứ tiểu thư có thể tham gia Bách Hoa Yến rồi. Với tài mạo của tứ tiểu thư, đến lúc đó nhất định có thể nhất triều phong thái. Tiểu thư gần đây mỗi ngày đều rất bận rộn.”
Lưu Vân đã nói rõ ràng như vậy, Tô Mộc Linh cũng không phải là Tô Tịch Nguyệt, tất nhiên không dám sống chết quấn mãi không buông, chỉ là trong lòng cực điểm không vui, thậm chí còn biểu hiện hết trên mặt. Nhưng mà nếu nàng không muốn Tô Tâm Ly bất mãn với mình cũng không thể không nói một từ không. Nàng rầu rĩ không vui, xoay người rời đi, sau khi trở về mới phát tiết.
“Ta thấy rõ ràng là Tô Tâm Ly keo kiệt, sợ ta đoạt đi danh tiếng của nàng ta.”
Lúc chỉ có một mình Lục di nương bên cạnh, Tô Mộc Linh mới hoàn toàn lộ ra bản tính của mình.
“Linh nhi, ngươi quá nóng lòng.”
Lục di nương cầm tay Tô Mộc Linh, an ủi một hồi Tô Mộc Linh mới từ từ bình tĩnh trở lại.
“Di nương, có một ngày ta sẽ đem Tô Tâm Ly dẫm nát dưới chân.”
Tô Mộc Linh tựa vào lòng Lục di nương, trong đôi mắt tràn đầy âm ngoan không tương xứng với tuổi.
**
“Trở về rồi?”
Tô Tâm Ly nhìn Lưu Vân cười hỏi.
“Thật không biết tứ tiểu thư nghĩ gì nữa.”
Tô Tâm Ly cười cười. Thái tử và Tam hoàng tử, còn có những hoàng tử khác đều đến tuổi kết hôn. Thái tử chỉ có một trắc phi. Thái tử phi và vị trắc phi kia hiện tại dưới gối đều chưa có con. Bách Hoa Triều lần này thật ra chính là muốn thay thái tử và tam hoàng tử chọn phi. Chính phi, Tô Mộc Linh còn quá nhỏ nhưng dã tâm của nàng ta và Lục di nương không nhỏ, cơ hội tốt như vậy, chỉ cần có một chút hy vọng, bọn họ làm sao có thể buông tha?
“Được rồi, mặc kệ nàng ta, làm tốt chuyện của mình là được rồi. Mấy ngày nay làm việc cẩn thận tỉ mỉ, đừng để người khác chiếm lấy cơ hội.”
Ngoài dự liệu của Tô Tâm Ly, mấy ngày sau khi nhận được thiệp mời của Bách Hoa yến, tướng phủ trước sau vẫn yên ắng như một. Trước Bách Hoa yến một ngày, Lưu Chu bị thương cũng đã hồi phục trở về. Tô Tâm Ly nhìn thấy nàng liền vui vẻ. Tô Tâm Ly cẩn thận nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Chu, ở khoảng cách gần như vậy, vết sẹo ở gò má trái cho dù có trang điểm cũng vẫn bị nhìn thấy nhưng nếu đứng ở khoảng cách xa hơn một chút thì nhìn kỹ mới phát hiện ra, có điều đứng dưới ánh mặt trời vẫn có thể nhìn thấy một đường sẹo dài màu hồng nhạt. Vết thương sâu nhưng kết quả điều trị như vậy đã là rất tốt rồi. Tô Tâm Ly biết Lan Dực Thư vì thể diện của nàng mới dụng tâm như vậy. Nhưng cho dù như vậy thì trong lòng Tô Tâm Ly vẫn có một chút tiếc nuối.
“Tiểu thư, nô tỳ không phải đã nói là sẽ hầu hạ người cả đời sao? Bị hủy dung cũng không sao, như vậy nô tỳ mới an tâm đi theo tiểu thư. Tiểu thư không ghét bỏ nô tỳ là được rồi.”
Tô Tâm Ly nghe Lưu Chu nói vậy trong lòng càng thấy khó chịu. Tuy nói mệnh của hạ nhân đều là của chủ tử nhưng cho dù như vậy Lưu Chu cũng không nợ nàng cái gì. Đời trước nàng ấy còn vì nàng mà chết.
“Đứa ngốc!” Tô Tâm Ly cầm tay Lưu Chu, trong lòng cực kỳ cảm động. Nàng nhìn mấy người Lưu Vân, chậm rãi nói: “Lưu Chu vì cứu mạng ta nên mới bị thương, các ngươi tuyệt đối không được có nửa lòng khinh thị nàng ấy. Nếu có người nào lắm miệng ở sau lưng nghị lưng, các ngươi liền thay ta hung hăng dạy dỗ một trận, biết chưa?”
Mấy người Lưu Vân cùng nhau nói “vâng”.
“Tiểu thư, cái này là Lan công tử nói nô tỳ giao cho người.”
Lưu Chu nói xong liền đứng dậy lấy ra một bọc vải. Bên trong nghiễm nhiêm là một bộ xiêm y màu trắng nhưng lại cực kỳ hoa mỹ. Lưu Vân nhìn thoáng qua, đáy mắt liền hiện lên sợ hãi. Nàng theo bản năng liếc nhìn Tô Tâm Ly, kỳ thực nàng không biết bộ xiêm y này dùng chất liệu gì tạo thành nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy nhất định là một loại chất liệu phi thường đắt giá.
Tô Tâm Ly nhìn rồi do dự trong chốc lát. Một lúc sau trên mặt mới tươi cười, chậm rãi nói: “Ngày mai ta sẽ mặc bộ xiêm y này.”
Trả lại? Như vậy thì quá kiểu cách. Hơn nữa Lan Dực Thư xuất đồ, trả lại nhất định hắn sẽ không thu. Hắn đã có hảo ý thì nàng liền nhận lấy. Vì vậy chỉ có mặc lên người mới không cô phụ một phen thịnh tình của hắn.
Hắn và Lục hoàng tử là bằng hữu, vậy Bách Hoa yến, hắn cũng sẽ đi.
Rất nhanh liền đến ngày Bách Hoa yến. Bốn vị thiên kim Tô gia tự nhiên cùng nhau xuất phủ. Lúc Tô Tâm Ly ra cửa thì chạm mặt Tô Tịch Nguyệt. Tô Tâm Ly trước đó phát thiên tâm, để Dung ma ma cho Tô Tịch Nguyệt hai ngày nghỉ ngơi. Được nghỉ ngơi hai ngày, cộng thêm trang điểm, khí sắc của Tô Tịch Nguyệt nhìn cũng khá lên nhiều. Ừ, không nhìn ra dấu vết bị ngược đãi. Có điều trong khoảng thời gian này nàng ta gầy đi rõ rệt, so với trước đây thì thon thả hơn rất nhiều. Bộ dạng điềm đạm đáng yêu này có lẽ sẽ rất được nhiều nam nhân yêu thương. Tô Tịch Nguyệt nhìn thấy Tô Tâm Ly liền hoảng hốt, theo bản năng rụt cổ lại, nghiêng đầu nhìn về phía khác, nơi mà Tô Tâm Ly không thấy được chính là gương mặt tràn đầy sự phẫn hận. Đối với kết quả như vậy Tô Tâm Ly cũng không tức giận. Nàng vốn không muốn Tô Tịch Nguyệt thuần phục, như vậy quá xa xỉ, chỉ cần ngoài mặt thuận theo, không gây thêm phiền toái cho nàng là được rồi.
Xiêm y mà Tô Tịch Nguyệt và Tô Tiên Nguyệt mặc đều là từ Hà di nương chọn lấy ở khố phòng. Tô Diệu Tuyết không chọn gì, Tô Tâm Ly cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao di nương của nàng ta cũng có rất nhiều tiền. Có lẽ hôm nay đã tìm thấy Quế ma ma, lát nữa phải hỏi Lan Dực Thư mới được.
Sau khi Tô Tâm Ly đến phủ trưởng công chúa, vừa mới xuống xe ngựa, còn chưa kịp đi thưởng thức những bộ xiêm y tiên diễm nở rộ như những đóa hoa của các tiểu thư thì đã nghe thấy tiếng gọi như gọi hồn của Trình Tử Phong: “Ly nhi muội muội, ở đây, Ly nhi muội muội!”
Tô Tâm Ly theo hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Trình Tử Phong hướng nàng ngoắc ngoắc, bên cạnh là Cố Nam Y một thân bạch y. Hắn đứng ở nơi đó, di thế độc lập, gió xuân thổi nhẹ tà áo của hắn, tóc của hắn. Hắn tươi cười nhìn nàng, mặt mày như tranh vẽ.
Tác giả :
Tiểu Yêu Trọng Sinh