Trùng Sinh Sủng Hậu
Chương 106
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Riêng
Chuyện tuyển tú không có động tĩnh gì, cũng không nghe ai nhắc tới, Khương Huệ nghĩ là do Mục Nhung cự tuyệt. Tuy nàng đã đoán trước sẽ như vậy nhưng lúc này trong lòng vẫn vui như nở hoa. Hôm đó nàng đến Càn Thanh cung, nhìn thấy mai vàng nở rất đẹp, nên bảo cung nữ cắt mấy cành, đi đến trước thư phòng lại có một bóng người từ bên trong lảo đảo ngã ra.
Thiếu chút nữa người nọ đã ngã trúng chân nàng, Khương Huệ nhìn lại, thì ra là Chu Cung.
Chu Cung vội vàng dập đầu gọi nương nương, hành lễ xong liền vội vã đi khỏi.
Nàng đứng ở cửa, chỉ thấy chén trà bị ném tung tóe trên mặt đất, nước văng đầy đất. Còn mặt Mục Nhung thì lạnh như băng, ánh mắt còn chưa thu lại, nhìn như muốn giết người, làm ai nhìn thấy đều phải sợ hãi.
Nàng không dám đi vào. Dù vẫn luôn biết hắn rất độc ác, nhưng trước mặt nàng hắn chưa từng thể hiện ra, vẫn luôn chu đáo săn sóc. Hôm nay thấy hắn đối với Chu Cung như vậy, nàng mới thật sự hoảng sợ.
Vì nàng biết Chu Cung đã đi theo Mục Nhung từ nhỏ, là tâm phúc hắn tin tưởng nhất, không ngờ hôm nay lại thảm hại như vậy. Cũng không biết Chu Cung đã làm sai chuyện gì?
“Hoàng thượng.” Nàng nhẹ giọng vấn an, có chút hối hận vì hôm nay đến đây, đúng lúc hắn đang nổi giận.
Cửa thành bốc cháy, người vô tội bị vạ lây.
Mục Nhung nhìn sang, thấy nàng mặc áo ngắn hồng đào thêu hoa lê, bên dưới là váy bông màu mật ong, trong tay cầm mấy cành hoa mai, người so với hoa còn xinh đẹp hơn.
Sắc mặt hắn hòa hoãn hơn một chút: “Đến đây.”
Khương Huệ đi đến bên cạnh hắn, cắm cành hoa mai vào bình hoa trên bàn. Nàng vẫn nhớ mấy lần đến đây, bình hoa này đều trống không, thứ nhất trông thật lãng phí, thứ hai là khi hắn rảnh rỗi, nhìn một chút cũng có thể thư giãn ít nhiều.
Trong mắt Mục Nhung có ý cười.
Khương Huệ nhìn hắn dường như không tức giận nữa, mới hơi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đáng tiếc đã vào đông, hoa hơi ít.”
Mai vàng tuy cũng đẹp nhưng không thơm lắm.
“Có điều thiếp thấy xuân hay hạ, chỗ này đều không cắm hoa, có phải hoàng thượng không thích hoa không?” Tay nàng vừa chạm vào bình hoa, “Nếu là vậy, thiếp sẽ dọn nó đi.”
Nàng cũng chỉ nhất thời hứng khởi, lại không biết Mục Nhung rốt cuộc có thích hay không.
“Cứ để đó đi.” Nàng tự tay hái, hắn đương nhiên sẽ thích.
Khương Huệ cười rộ lên, gọi tiểu hoàng môn ngoài cửa vào quét dọn chén trà vỡ, bọn họ quét xong liền đi ra ngoài.
Mục Nhung gác bút xuống, hỏi: “Sao hôm nay đột nhiên lại đến đây, có việc gì không?”
“Không có.” Nàng lắc đầu, “Vừa rồi thiếp đi thỉnh an hoàng tổ mẫu và mẫu hậu, thuận đường đi dạo trong hoa viên một chút, đột nhiên muốn gặp hoàng thượng nên đến luôn.” Nàng hơi rũ mắt xuống, “Hoàng thượng không trách thiếp chứ?”
Mục Nhung vươn tay, thoáng cái đã đem nàng ôm lên đùi.
“Nặng quá.” Hắn cười.
Nàng chán nản: “Là bởi vì mặc váy bông thôi.”
Hắn chạm vào mặt nàng, rất lạnh, lại sờ tay nàng, cũng rất lạnh, nhịn không được nhăn mày trách: “Mặc nhiều như vậy mà vẫn bị lạnh, nàng còn ra ngoài làm gì? Còn không mau trở về đi.”
“Thiếp nhớ hoàng thượng mà.” Nàng ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái.
Đến khi nàng muốn tách ra thì bị hắn giữ lại, đòi hỏi một phen. Hai người thân thiết một lúc, hắn mới buông nàng ra.
Nàng vẫn ngồi trên đùi hắn, cánh tay hắn dài, vươn ra vẫn có thể lật tấu chương được, sau khi phê được mấy cuốn, nàng mới khẽ cười hỏi: “Hoàng thượng cứ làm thế này có mệt không?”
Mệt thì có chút nhưng lại không muốn thả nàng đi. Hai người cứ như vậy, trong phòng cũng ấm áp hơn, cứ như giữa ngày xuân. Một tay hắn ôm hông nàng, nàng cũng rất tự nhiên mài mực cho hắn.
Mục Nhung bỗng nói: “Ngoại di đánh chiếm Bành Hồ, trẫm định để Hạ Trọng Thanh lãnh binh đi dẹp.”
Khương Huệ ngẩn ra. Tuy không phải câu hỏi nhưng nàng nghe ra được hắn đang dò hỏi mình, nếu như bình thường hắn nhất định đã không nói, nhưng Hạ Trọng Thanh là đường tỷ phu của nàng, mà con của Khương Du lại mới hơn một tuổi.
“Nguy hiểm không ạ?” Suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là điều này.
Mục Nhung nhếch mày: “Quả nhiên phụ nữ không giống đàn ông.”
Đàn ông sẽ nghĩ phải làm thế nào để gây dựng sự nghiệp, còn phụ nữ lại suy nghĩ nông cạn, không biết nhìn xa trông rộng.
Nghe thấy giọng điệu trào phúng của hắn, Khương Huệ không phục phản bác: “Thiếp đương nhiên biết đường tỷ phu có bản lĩnh. Nghe đường tỷ nói xưa nay huynh ấy luôn thích xem binh thư, nói vậy chắc cũng có chỗ hơn người, bằng không hoàng thượng cũng sẽ không phái huynh ấy lãnh binh. Thế nhưng vạn nhất có chuyện không may xảy ra thì đường tỷ sẽ rất thương tâm.”
“Nhưng nếu vạn nhất hắn lập được chiến công, thì đường tỷ nàng sẽ rất vinh quang.” Mục Nhung nói.
Khương Huệ nhíu mày, vốn định thêm nước vào nghiên mực nhưng lại không thêm nữa, nàng buông thỏi mực xuống nói: “So với tính mạng của huynh ấy thì vinh quang có là gì? Thiếp tin là đường tỷ cũng không quan tâm tới những thứ đó.”
Phụ nữ một khi đã thật lòng thích một ai đó rồi thì sẽ không cần gì nữa, chỉ cần người đó bình an ở bên cạnh mình là tốt rồi. Đây là chuyện thường tình. Có điều đàn ông lại chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Kiếp trước Hạ Trọng Thanh là đại tướng quân danh tiếng lừng lẫy. Đối với đàn ông, làm sao để thực hiện hoài bão mới là điều quan trọng nhất.
Nàng bỗng thở dài. Cho dù trong lòng Khương Du không muốn thì cũng sẽ không ngăn cản Hạ Trọng Thanh.
Thấy nàng bỗng ưu sầu, Mục Nhung nghĩ đến phản ứng của nàng từ trước đến nay. Bất kể hắn có đứng ở vị trí cao đến thế nào thì nàng dường như cũng không quá để ý sự phú quý này.
Cho nên, những lời này, tuy là nói vì Khương Du, nhưng cũng là tiếng lòng của nàng. Ở trong lòng nàng, thứ mà nàng quan tâm nhất là con người hắn chứ không phải là thân phận hay địa vị của hắn.
Hắn nghĩ vậy, rồi đưa tay xoa đầu nàng: “Nàng đừng lo, trận chiến này rất đơn giản. Nếu trận này mà Hạ Trọng Thanh cũng không ứng phó được thì hắn không cần làm lang trung bộ binh nữa.”
Ánh mắt Khương Huệ sáng lên, nàng đã hiểu, thì ra Mục Nhung cố ý phái Hạ Trọng Thanh đi để lập công, chính là chuyện tốt đưa tới cửa. Rõ ràng Mục Nhung chỉ muốn danh chính ngôn thuận thăng quan cho tỷ phu.
Nàng rất vui mừng, vội vàng cảm ơn Mục Nhung, nhưng lại có chút lo lắng: “Nhà mẹ đẻ và cả thông gia của nhà thiếp liên tục thăng quan như thế, không biết người ngoài có nói gì không nữa.”
“Nàng sợ gì chứ, nàng vốn là hoàng hậu của trẫm.” Mục Nhung nói, “Còn nữa, cũng do nhà mẹ đẻ của nàng thức thời, nếu không ra thể thống gì thì sao trẫm lại làm thế?”
Hắn vẫn rất chí công vô tư, sẽ không vô cớ mà thăng quan cho bất cứ ai.
Khương Huệ cười ôm cổ hắn: “Hoàng thượng thật tốt.”
Hắn nghe xong khẽ nhếch khóe miệng lên, mặt mày ôn nhu, nụ cười vui sướng, dường như đang được ăn mật, lòng ngực cũng tê rần. Nàng nhịn không được cúi xuống hôn lên môi hắn, bàn tay cũng không thành thật cho vào trong áo hắn.
Nàng ngang nhiên khiêu khích hắn trong ngự thư phòng. Mục Nhung không thể chịu nổi, đỏ mặt bắt lấy tay nàng nói: “Chờ đến tối…” Hắn hơi thở dốc, hôn lên vành tai nàng, “Tối trẫm sẽ qua Khôn Ninh cung, lát nữa còn có đại thần đến đây nữa.”
Trước đó hắn đã cho người đi mời. Không thể để bọn họ chờ bên ngoài, còn hai người bọn họ vẫn đang ân ái, lại phải tắm rửa, nghĩ thôi đã thấy rất tốn thời gian.
Khương Huệ không tình nguyện thu tay, hờn dỗi nói: “Hoàng thượng ghét bỏ thiếp.”
Nào có chỗ nào giống một chính cung nương nương?
Mục Nhung nhéo mông nàng, chậm rãi phủ tay lên phía trước, giọng nói hơi khàn khàn: “Nếu nàng đã không sợ gặp phải người khác thì trẫm cũng không quản nữa.” Hắn làm như muốn cởi quần áo, một tay định cởi váy nàng.
Nàng vội vàng nhảy khỏi đùi hắn: “Quên đi, thiếp phải trở về đây.”
Cũng không thể làm phiền hắn xử lý chính sự, nàng chỉnh lại váy áo rồi rời khỏi Càn Thanh cung.
Trong tay Mục Nhung dính vài giọt mật dịch, đưa lên mắt nhìn, liền cảm thấy cả người nóng lên. Hắn vội lấy khăn lau đi, mặt vừa bớt đỏ thì ba vị đại thần đã đến trước cửa.
Họ đến là vì chuyện chợ giao dịch. Tuy Việt Quốc đã sớm thống nhất Trung Nguyên nhưng dân du mục gần đó khá đông đảo, trải qua trăm năm, họ đã lập thành một tiểu quốc, có trao đổi qua lại với Việt Quốc. Hai bên đều có tài nguyên quý hiếm nên đã mở phiên chợ trao đổi hàng hóa ở biên giới theo nhu cầu, cũng để thúc đẩy giao lưu giữa các quốc gia.
Chỉ là các khu chợ giao dịch ở nơi xa xôi, có câu núi cao hoàng đế xa, trước kia thái thượng hoàng mặc kệ chuyện này, dù có Lưu đại nhân quan tâm nhưng ông cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán nên chợ giao dịch càng không có quy tắc, không biết bị tham ô bao nhiêu bạc, khiến mỗi năm quốc khố mất hơn vạn lượng bạc.
Mục Nhung nói đến chuyện này rồi lệnh ba người nọ đi tra rõ. Đến khi bọn họ rời khỏi, hắn lại cầm tấu chương lên xem, nhưng lật xem mấy cuốn cũng không tĩnh tâm được, thầm nghĩ đã bị hồ ly tinh kia câu hồn mất rồi, thật khiến hắn không cam lòng.
Hắn đứng lên đi về hướng Khôn Ninh cung.
Khương Huệ đang ôm con đi lại trong điện. A Nguyên chưa biết nói nhưng lực tay khá lớn, thích bắt đồ vật này nọ để chơi, nhìn thấy mẫu thân thì rất vui vẻ, luôn ê ê a a, cũng không biết là đang nói gì.
Hay là bé muốn gọi mẹ?
Khương Huệ xoa xoa gương mặt bụ bẫm của con trai: “A Nguyên, bao giờ con mới nói được? Đến lúc đó, mẫu thân sẽ bế con đến chỗ của hoàng thượng, hoàng thượng có thể sẽ thưởng hoàng kim cho con đấy. Con nhìn xem, đến lúc đó con sẽ phát tài lớn.”
Bên ngoài truyền vào tiếng cười khẽ, còn là giọng của đàn ông. Nàng quay đầu lại, phát hiện là Mục Nhung, liền mở to mắt: “Hoàng thượng, sao chàng…”
Nô tỳ cũng không lên tiếng thông báo!
Mục Nhung cười nói: “Đầy mùi tiền, có người nào lại nói chuyện với con như vậy? Con trẫm thiếu tiền sao?”
“Vậy phải nói thế nào?” Khương Huệ bĩu môi, “Hoàng thượng rất ít khi bế con, chỉ đến một lúc rồi vội vã đi, thiếp không gặp được hoàng thượng nên mới nói chuyện với con.”
Mục Nhung duỗi tay bế A Nguyên. Trẻ con ở tuổi này lớn rất nhanh, nháy mắt dường như đã lớn hơn rất nhiều. A Nguyên không thân thiết với hắn, không bi bô gọi hắn mà chỉ tròn mắt nhìn, ngây ngô như con vật nhỏ, làm muộn phiền trong lòng hắn phút chốc tan biến.
“A Nguyên, nếu con gọi cha, trẫm sẽ phong con làm thái tử.” Hắn trịnh trọng nói, điểm điểm cái mũi nhỏ của con trai.
Tất nhiên, thái tử so với hoàng kim có phân lượng hơn rất nhiều, nhưng chuyện này không phải là chuyện đương nhiên sao? Khương Huệ chọc chọc vào cánh tay hắn: “Hoàng thượng, chẳng lẽ chàng còn định phong ai khác làm thái tử sao? Ngài là đang gạt người, con vốn dĩ sẽ là thái tử mà.”
Mục Nhung nói: “Ai nói? Nếu trẫm không phong mà lại kéo dài đến khi nó hai mươi ba mươi tuổi, xem nó có lo không.”
Khương Huệ bật cười.
Mục Nhung bế con một lát rồi đưa cho nhũ mẫu, bảo các nàng ra ngoài.
Khương Huệ mờ hồ cảm nhận được điều gì đó, vừa muốn trêu đùa vài câu thì bị hắn ôm hôn, hắn tiến lên mấy bước ép nàng vào tường.
Cứng rắn ép tới làm lưng nàng hơi đau. Nàng khẽ lầm bầm: “Hoàng thượng, đi vào trong đã.”
Không ngờ hắn lại nâng nàng lên, làm nàng giật cả mình, hai chân nàng không có chỗ để đành quấn lên người hắn. Nàng đỏ mặt, xấu hổ nói: “Hoàng thượng!”
Mới nói được hai chữ thì lại bị thúc vào tường, một luồng nước xoáy vào yết hầu, nàng chỉ có thể phát ra những tiếng ngâm nga khẽ.
Qua tấm rèm cửa sổ mỏng màu hồng, có thể nhìn thấy mái tóc đen của nàng dần dần tản ra, thân thể lay động, trâm ngọc rơi xuống, lăn trên mặt đất
Beta: Riêng
Chuyện tuyển tú không có động tĩnh gì, cũng không nghe ai nhắc tới, Khương Huệ nghĩ là do Mục Nhung cự tuyệt. Tuy nàng đã đoán trước sẽ như vậy nhưng lúc này trong lòng vẫn vui như nở hoa. Hôm đó nàng đến Càn Thanh cung, nhìn thấy mai vàng nở rất đẹp, nên bảo cung nữ cắt mấy cành, đi đến trước thư phòng lại có một bóng người từ bên trong lảo đảo ngã ra.
Thiếu chút nữa người nọ đã ngã trúng chân nàng, Khương Huệ nhìn lại, thì ra là Chu Cung.
Chu Cung vội vàng dập đầu gọi nương nương, hành lễ xong liền vội vã đi khỏi.
Nàng đứng ở cửa, chỉ thấy chén trà bị ném tung tóe trên mặt đất, nước văng đầy đất. Còn mặt Mục Nhung thì lạnh như băng, ánh mắt còn chưa thu lại, nhìn như muốn giết người, làm ai nhìn thấy đều phải sợ hãi.
Nàng không dám đi vào. Dù vẫn luôn biết hắn rất độc ác, nhưng trước mặt nàng hắn chưa từng thể hiện ra, vẫn luôn chu đáo săn sóc. Hôm nay thấy hắn đối với Chu Cung như vậy, nàng mới thật sự hoảng sợ.
Vì nàng biết Chu Cung đã đi theo Mục Nhung từ nhỏ, là tâm phúc hắn tin tưởng nhất, không ngờ hôm nay lại thảm hại như vậy. Cũng không biết Chu Cung đã làm sai chuyện gì?
“Hoàng thượng.” Nàng nhẹ giọng vấn an, có chút hối hận vì hôm nay đến đây, đúng lúc hắn đang nổi giận.
Cửa thành bốc cháy, người vô tội bị vạ lây.
Mục Nhung nhìn sang, thấy nàng mặc áo ngắn hồng đào thêu hoa lê, bên dưới là váy bông màu mật ong, trong tay cầm mấy cành hoa mai, người so với hoa còn xinh đẹp hơn.
Sắc mặt hắn hòa hoãn hơn một chút: “Đến đây.”
Khương Huệ đi đến bên cạnh hắn, cắm cành hoa mai vào bình hoa trên bàn. Nàng vẫn nhớ mấy lần đến đây, bình hoa này đều trống không, thứ nhất trông thật lãng phí, thứ hai là khi hắn rảnh rỗi, nhìn một chút cũng có thể thư giãn ít nhiều.
Trong mắt Mục Nhung có ý cười.
Khương Huệ nhìn hắn dường như không tức giận nữa, mới hơi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đáng tiếc đã vào đông, hoa hơi ít.”
Mai vàng tuy cũng đẹp nhưng không thơm lắm.
“Có điều thiếp thấy xuân hay hạ, chỗ này đều không cắm hoa, có phải hoàng thượng không thích hoa không?” Tay nàng vừa chạm vào bình hoa, “Nếu là vậy, thiếp sẽ dọn nó đi.”
Nàng cũng chỉ nhất thời hứng khởi, lại không biết Mục Nhung rốt cuộc có thích hay không.
“Cứ để đó đi.” Nàng tự tay hái, hắn đương nhiên sẽ thích.
Khương Huệ cười rộ lên, gọi tiểu hoàng môn ngoài cửa vào quét dọn chén trà vỡ, bọn họ quét xong liền đi ra ngoài.
Mục Nhung gác bút xuống, hỏi: “Sao hôm nay đột nhiên lại đến đây, có việc gì không?”
“Không có.” Nàng lắc đầu, “Vừa rồi thiếp đi thỉnh an hoàng tổ mẫu và mẫu hậu, thuận đường đi dạo trong hoa viên một chút, đột nhiên muốn gặp hoàng thượng nên đến luôn.” Nàng hơi rũ mắt xuống, “Hoàng thượng không trách thiếp chứ?”
Mục Nhung vươn tay, thoáng cái đã đem nàng ôm lên đùi.
“Nặng quá.” Hắn cười.
Nàng chán nản: “Là bởi vì mặc váy bông thôi.”
Hắn chạm vào mặt nàng, rất lạnh, lại sờ tay nàng, cũng rất lạnh, nhịn không được nhăn mày trách: “Mặc nhiều như vậy mà vẫn bị lạnh, nàng còn ra ngoài làm gì? Còn không mau trở về đi.”
“Thiếp nhớ hoàng thượng mà.” Nàng ôm cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái.
Đến khi nàng muốn tách ra thì bị hắn giữ lại, đòi hỏi một phen. Hai người thân thiết một lúc, hắn mới buông nàng ra.
Nàng vẫn ngồi trên đùi hắn, cánh tay hắn dài, vươn ra vẫn có thể lật tấu chương được, sau khi phê được mấy cuốn, nàng mới khẽ cười hỏi: “Hoàng thượng cứ làm thế này có mệt không?”
Mệt thì có chút nhưng lại không muốn thả nàng đi. Hai người cứ như vậy, trong phòng cũng ấm áp hơn, cứ như giữa ngày xuân. Một tay hắn ôm hông nàng, nàng cũng rất tự nhiên mài mực cho hắn.
Mục Nhung bỗng nói: “Ngoại di đánh chiếm Bành Hồ, trẫm định để Hạ Trọng Thanh lãnh binh đi dẹp.”
Khương Huệ ngẩn ra. Tuy không phải câu hỏi nhưng nàng nghe ra được hắn đang dò hỏi mình, nếu như bình thường hắn nhất định đã không nói, nhưng Hạ Trọng Thanh là đường tỷ phu của nàng, mà con của Khương Du lại mới hơn một tuổi.
“Nguy hiểm không ạ?” Suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là điều này.
Mục Nhung nhếch mày: “Quả nhiên phụ nữ không giống đàn ông.”
Đàn ông sẽ nghĩ phải làm thế nào để gây dựng sự nghiệp, còn phụ nữ lại suy nghĩ nông cạn, không biết nhìn xa trông rộng.
Nghe thấy giọng điệu trào phúng của hắn, Khương Huệ không phục phản bác: “Thiếp đương nhiên biết đường tỷ phu có bản lĩnh. Nghe đường tỷ nói xưa nay huynh ấy luôn thích xem binh thư, nói vậy chắc cũng có chỗ hơn người, bằng không hoàng thượng cũng sẽ không phái huynh ấy lãnh binh. Thế nhưng vạn nhất có chuyện không may xảy ra thì đường tỷ sẽ rất thương tâm.”
“Nhưng nếu vạn nhất hắn lập được chiến công, thì đường tỷ nàng sẽ rất vinh quang.” Mục Nhung nói.
Khương Huệ nhíu mày, vốn định thêm nước vào nghiên mực nhưng lại không thêm nữa, nàng buông thỏi mực xuống nói: “So với tính mạng của huynh ấy thì vinh quang có là gì? Thiếp tin là đường tỷ cũng không quan tâm tới những thứ đó.”
Phụ nữ một khi đã thật lòng thích một ai đó rồi thì sẽ không cần gì nữa, chỉ cần người đó bình an ở bên cạnh mình là tốt rồi. Đây là chuyện thường tình. Có điều đàn ông lại chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Kiếp trước Hạ Trọng Thanh là đại tướng quân danh tiếng lừng lẫy. Đối với đàn ông, làm sao để thực hiện hoài bão mới là điều quan trọng nhất.
Nàng bỗng thở dài. Cho dù trong lòng Khương Du không muốn thì cũng sẽ không ngăn cản Hạ Trọng Thanh.
Thấy nàng bỗng ưu sầu, Mục Nhung nghĩ đến phản ứng của nàng từ trước đến nay. Bất kể hắn có đứng ở vị trí cao đến thế nào thì nàng dường như cũng không quá để ý sự phú quý này.
Cho nên, những lời này, tuy là nói vì Khương Du, nhưng cũng là tiếng lòng của nàng. Ở trong lòng nàng, thứ mà nàng quan tâm nhất là con người hắn chứ không phải là thân phận hay địa vị của hắn.
Hắn nghĩ vậy, rồi đưa tay xoa đầu nàng: “Nàng đừng lo, trận chiến này rất đơn giản. Nếu trận này mà Hạ Trọng Thanh cũng không ứng phó được thì hắn không cần làm lang trung bộ binh nữa.”
Ánh mắt Khương Huệ sáng lên, nàng đã hiểu, thì ra Mục Nhung cố ý phái Hạ Trọng Thanh đi để lập công, chính là chuyện tốt đưa tới cửa. Rõ ràng Mục Nhung chỉ muốn danh chính ngôn thuận thăng quan cho tỷ phu.
Nàng rất vui mừng, vội vàng cảm ơn Mục Nhung, nhưng lại có chút lo lắng: “Nhà mẹ đẻ và cả thông gia của nhà thiếp liên tục thăng quan như thế, không biết người ngoài có nói gì không nữa.”
“Nàng sợ gì chứ, nàng vốn là hoàng hậu của trẫm.” Mục Nhung nói, “Còn nữa, cũng do nhà mẹ đẻ của nàng thức thời, nếu không ra thể thống gì thì sao trẫm lại làm thế?”
Hắn vẫn rất chí công vô tư, sẽ không vô cớ mà thăng quan cho bất cứ ai.
Khương Huệ cười ôm cổ hắn: “Hoàng thượng thật tốt.”
Hắn nghe xong khẽ nhếch khóe miệng lên, mặt mày ôn nhu, nụ cười vui sướng, dường như đang được ăn mật, lòng ngực cũng tê rần. Nàng nhịn không được cúi xuống hôn lên môi hắn, bàn tay cũng không thành thật cho vào trong áo hắn.
Nàng ngang nhiên khiêu khích hắn trong ngự thư phòng. Mục Nhung không thể chịu nổi, đỏ mặt bắt lấy tay nàng nói: “Chờ đến tối…” Hắn hơi thở dốc, hôn lên vành tai nàng, “Tối trẫm sẽ qua Khôn Ninh cung, lát nữa còn có đại thần đến đây nữa.”
Trước đó hắn đã cho người đi mời. Không thể để bọn họ chờ bên ngoài, còn hai người bọn họ vẫn đang ân ái, lại phải tắm rửa, nghĩ thôi đã thấy rất tốn thời gian.
Khương Huệ không tình nguyện thu tay, hờn dỗi nói: “Hoàng thượng ghét bỏ thiếp.”
Nào có chỗ nào giống một chính cung nương nương?
Mục Nhung nhéo mông nàng, chậm rãi phủ tay lên phía trước, giọng nói hơi khàn khàn: “Nếu nàng đã không sợ gặp phải người khác thì trẫm cũng không quản nữa.” Hắn làm như muốn cởi quần áo, một tay định cởi váy nàng.
Nàng vội vàng nhảy khỏi đùi hắn: “Quên đi, thiếp phải trở về đây.”
Cũng không thể làm phiền hắn xử lý chính sự, nàng chỉnh lại váy áo rồi rời khỏi Càn Thanh cung.
Trong tay Mục Nhung dính vài giọt mật dịch, đưa lên mắt nhìn, liền cảm thấy cả người nóng lên. Hắn vội lấy khăn lau đi, mặt vừa bớt đỏ thì ba vị đại thần đã đến trước cửa.
Họ đến là vì chuyện chợ giao dịch. Tuy Việt Quốc đã sớm thống nhất Trung Nguyên nhưng dân du mục gần đó khá đông đảo, trải qua trăm năm, họ đã lập thành một tiểu quốc, có trao đổi qua lại với Việt Quốc. Hai bên đều có tài nguyên quý hiếm nên đã mở phiên chợ trao đổi hàng hóa ở biên giới theo nhu cầu, cũng để thúc đẩy giao lưu giữa các quốc gia.
Chỉ là các khu chợ giao dịch ở nơi xa xôi, có câu núi cao hoàng đế xa, trước kia thái thượng hoàng mặc kệ chuyện này, dù có Lưu đại nhân quan tâm nhưng ông cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán nên chợ giao dịch càng không có quy tắc, không biết bị tham ô bao nhiêu bạc, khiến mỗi năm quốc khố mất hơn vạn lượng bạc.
Mục Nhung nói đến chuyện này rồi lệnh ba người nọ đi tra rõ. Đến khi bọn họ rời khỏi, hắn lại cầm tấu chương lên xem, nhưng lật xem mấy cuốn cũng không tĩnh tâm được, thầm nghĩ đã bị hồ ly tinh kia câu hồn mất rồi, thật khiến hắn không cam lòng.
Hắn đứng lên đi về hướng Khôn Ninh cung.
Khương Huệ đang ôm con đi lại trong điện. A Nguyên chưa biết nói nhưng lực tay khá lớn, thích bắt đồ vật này nọ để chơi, nhìn thấy mẫu thân thì rất vui vẻ, luôn ê ê a a, cũng không biết là đang nói gì.
Hay là bé muốn gọi mẹ?
Khương Huệ xoa xoa gương mặt bụ bẫm của con trai: “A Nguyên, bao giờ con mới nói được? Đến lúc đó, mẫu thân sẽ bế con đến chỗ của hoàng thượng, hoàng thượng có thể sẽ thưởng hoàng kim cho con đấy. Con nhìn xem, đến lúc đó con sẽ phát tài lớn.”
Bên ngoài truyền vào tiếng cười khẽ, còn là giọng của đàn ông. Nàng quay đầu lại, phát hiện là Mục Nhung, liền mở to mắt: “Hoàng thượng, sao chàng…”
Nô tỳ cũng không lên tiếng thông báo!
Mục Nhung cười nói: “Đầy mùi tiền, có người nào lại nói chuyện với con như vậy? Con trẫm thiếu tiền sao?”
“Vậy phải nói thế nào?” Khương Huệ bĩu môi, “Hoàng thượng rất ít khi bế con, chỉ đến một lúc rồi vội vã đi, thiếp không gặp được hoàng thượng nên mới nói chuyện với con.”
Mục Nhung duỗi tay bế A Nguyên. Trẻ con ở tuổi này lớn rất nhanh, nháy mắt dường như đã lớn hơn rất nhiều. A Nguyên không thân thiết với hắn, không bi bô gọi hắn mà chỉ tròn mắt nhìn, ngây ngô như con vật nhỏ, làm muộn phiền trong lòng hắn phút chốc tan biến.
“A Nguyên, nếu con gọi cha, trẫm sẽ phong con làm thái tử.” Hắn trịnh trọng nói, điểm điểm cái mũi nhỏ của con trai.
Tất nhiên, thái tử so với hoàng kim có phân lượng hơn rất nhiều, nhưng chuyện này không phải là chuyện đương nhiên sao? Khương Huệ chọc chọc vào cánh tay hắn: “Hoàng thượng, chẳng lẽ chàng còn định phong ai khác làm thái tử sao? Ngài là đang gạt người, con vốn dĩ sẽ là thái tử mà.”
Mục Nhung nói: “Ai nói? Nếu trẫm không phong mà lại kéo dài đến khi nó hai mươi ba mươi tuổi, xem nó có lo không.”
Khương Huệ bật cười.
Mục Nhung bế con một lát rồi đưa cho nhũ mẫu, bảo các nàng ra ngoài.
Khương Huệ mờ hồ cảm nhận được điều gì đó, vừa muốn trêu đùa vài câu thì bị hắn ôm hôn, hắn tiến lên mấy bước ép nàng vào tường.
Cứng rắn ép tới làm lưng nàng hơi đau. Nàng khẽ lầm bầm: “Hoàng thượng, đi vào trong đã.”
Không ngờ hắn lại nâng nàng lên, làm nàng giật cả mình, hai chân nàng không có chỗ để đành quấn lên người hắn. Nàng đỏ mặt, xấu hổ nói: “Hoàng thượng!”
Mới nói được hai chữ thì lại bị thúc vào tường, một luồng nước xoáy vào yết hầu, nàng chỉ có thể phát ra những tiếng ngâm nga khẽ.
Qua tấm rèm cửa sổ mỏng màu hồng, có thể nhìn thấy mái tóc đen của nàng dần dần tản ra, thân thể lay động, trâm ngọc rơi xuống, lăn trên mặt đất
Tác giả :
Cửu Lam