Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương
Chương 93-1: Chỉ là lúc đó đã quá thất vọng! 1
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
“Ông nội…” Đường Bội cũng không kiềm được mà bật cười, bây giờ cô lại thấy tò mò, ông cụ Sở như vậy, sao lại nuôi ra được Sở Dực Thành và Sở Quân Việt như thế: “Nếu lần này con không để Quân Việt chủ động một lần, anh ấy sẽ uất ức tới mức khóc luôn, lúc ấy con biết làm sao đây?”
Nghe vậy, ông cụ Sở uy nghiêm nhìn Sở Quân Việt một cái, hỏi: “Vậy con nói thử xem, khi nào mới kết hôn?”
Sở Quân Việt vẫn chưa đáp lại, chỉ trầm tư giây lát, ông cụ Sở đã chuyển mắt sang Đường Bội, trong nháy mắt lại trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, cười nói: “Nếu ông đã về, thì cứ để ông làm chủ vậy.”
Ông kéo Đường Bội từ tay Sở Quân Việt ra, vỗ vai cô, thuận thế khoác vai cô đi về hướng phòng ăn, vừa đi vừa nói: “Ông đã tính rồi, hôn lễ phải làm ở đây, nhưng trăng mật thì hai đứa phải sang Úc, ở đó ông có một nông trường, sau này có cháu cố rồi, chuyện ăn uống và cả sữa bò đều có thể dùng đồ tự nhiên.”
Ông nghĩ một chút rồi lại nói: “Trừ Tử Thái, con còn muốn mời ai không? Con hãy viết ra một danh sách đi, ông sẽ kêu người đi phát thiệp. A… Đúng rồi!”
Ông cụ Sở vỗ tay một cái, lại nói: “Còn có áo cưới nữa, Bội Bội con thích mặc áo cưới của nhà thiết kế nào, cái này không thể lơ là đâu nhé. Năm đó khi bà nội con gả cho ông, chỉ việc chọn áo cưới này thôi cũng đã mất hết một tháng trời mới chọn được cái ưng ý. Bây giờ hai đứa đã bắt đầu chuẩn bị chưa?”
“…Vẫn chưa ạ.” Đường Bội đã thấy mình là người có phản ứng khá nhanh rồi, nhưng cô vừa phát hiện, mình hoàn toàn không thể bắt kịp suy nghĩ của ông cụ Sở.
Ông cụ Sở nghe vậy, lập tức quay đầu trợn mắt nhìn Sở Quân Việt, có chút bất mãn nói: “Cầu hôn Bội Bội cũng đã làm rồi, giờ ngay cả điều này thôi mà con cũng chưa làm, mấy hôm nay con đang làm gì vậy hả?”
Sở Quân Việt cười khanh khách.
Mỗi ngày anh đều có rất nhiều công việc bận rộn, toàn bộ Sở thị đều cần anh quản lý.
Nhưng mà…
Anh lại không nỡ mở miệng phản bác ông cụ Sở, chỉ im lặng đi theo sau bọn họ.
Ông cụ Sở lại nói: “Hai đứa đừng tưởng rằng kết hôn là một chuyện rất đơn giản, đây chính là chuyện quan trọng của đời người. Ý nghĩa của nó chính là từ nay về sau tính mạng của hai đứa sẽ gắn liền với nhau, sinh lão bệnh tử đều ở bên nhau, chia sẻ vui buồn mừng giận.”
Khi ông cụ nói những lời này thì biểu cảm trên mặt cũng đã trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt xa xưa, hình như đang nhớ lại chuyện trước kia.
Những lời này Đường Bội đã nghe rất nhiều lần, lúc kết hôn, cha sứ sẽ hỏi chú rể và cô dâu như vậy.
Nhưng bây giờ nghe ông cụ Sở nói ra, cảm giác lại không giống nhau, thậm chí làm cho người ta cảm thấy có hơi nặng nề.
“Cho nên, đây là một việc vô cùng quan trọng.” Ông cụ Sở vừa nói, vừa quay đầu nói Sở Quân Việt: “Con cho là chỉ cần tuyên bố chuyện kết hôn cái là xong sao? Có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, đừng nghĩ đơn giản như thế có được không?”
Sở Quân Việt sờ lỗ mũi một cái, vẫn không nói câu gì.
Đường Bội cười thản nhiên, cô chưa được nghe người lớn dạy dỗ như vậy, có chút mới lạ, nhưng cũng có chút cảm động.
Cô khoác tay ông cụ, cười nói: “Ông nội, ông đừng nói nữa mà, Quân Việt xấu hổ rồi.”
“Không có tiền đồ.” Ông cụ Sở tiếp tục trừng Sở Quân Việt.
Cơm tối được ăn trong không khí vô cùng vui vẻ, Đường Bội cực ít được ở chung hài hòa với người lớn như vậy. Sự lúng túng trong tưởng tượng, vào lần đầu khi ở cùng với ông cụ, đã bị thái độ của ông đánh nát.
Ăn cơm tối xong, ông cụ Sở và Sở Quân Việt đi vào thư phòng nói chuyện.
Đường Bội ngồi một mình ở trên ban công phòng ngủ, hóng gió đêm uống nước trái cây.
Đã đến giữa mùa hè, nhưng biệt thự Sở gia lại tương đối mát mẻ.
Gió trên núi từ từ thổi tới, ánh trăng trên cao, có thể thấy được những ngôi sao sáng phía xa.
Hôm nay cũng không quá mệt mỏi, nhưng khi nghĩ đến chuyện của Lạc, Đường Bội lại không muốn làm gì hết.
Không lâu sau đó, Sở Quân Việt cũng trở lại.
Anh từ từ đi tới nằm xuống ghế bên cạnh Đường Bội, xoay người lại nhìn biểu cảm trên mặt cô, một lát sau, anh hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ…” Đường Bội cười với anh, đổi tư thế: “Tính cách của ông nội anh thật tốt.”
“Cho nên ông nội và bà nội, thật sự rất hạnh phúc.” Sở Quân Việt nhìn về phía xa.
“Vậy… Bà nội của anh đâu rồi?” Đường Bội cẩn thận hỏi.
“Mấy năm trước đã qua đời rồi.” Sở Quân Việt nói.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói với Đường Bội: “Khi đó chuyện của chú và Thích Bạch Phong ồn ào đến mức cả thành phố đều biết, sức khỏe của bà nội vốn đã không tốt, sau khi biết chuyện này thì giận đến mức không chống cự được.”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
“Mặc dù con cháu từ có phúc của con cháu, nhưng mà cha mẹ anh…” Nói tới chỗ này Sở Quân Việt dừng một chút, khi mở miệng lần nữa thì đã đổi đề tài: “Anh cũng không biết tại sao, có lẽ thật sự giống như ông nội nói, ông trời không trừng phạt ông, mà báo ứng tất cả lên người con cháu của ông.”
Đường Bội ngồi dậy, nắm tay Sở Quân Việt, hỏi: “Cha mẹ anh, bọn họ…”
“Tai nạn máy bay, họ đã qua đời năm anh mười tuổi.” Sở Quân Việt không giấu giếm.
Đường Bội nhìn vào mắt anh trong chốc lát, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm khó nhìn ra vui buồn. Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Cô chồm người qua ôm lấy bả vai Sở Quân Việt, rõ ràng người đàn ông này cao lớn hơn cô, nhưng cô cứ cố chấp dùng tư thế bảo vệ để ôm anh vào lòng.
Sở Quân Việt vỗ vai cô một cái, nói: “Anh không sao, đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.”
Anh khẽ thở dài lại nói: “Cho nên Sở gia, thật ra thì không có nhiều người. Cho nên năm đó chuyện của Thích Bạch Phong, mới làm cho ông nội tức giận như vậy.”
“Ừ.” Đường Bội khẽ đáp.
“Sau này, chú vì Thích Bạch Phong mà xích mích với người nhà, thề trừ Thích Bạch Phong ra thì cả đời không lấy ai cả. Ông nội không trông cậy được chú ấy, hơn nữa…” Anh nói tới đây, khóe môi cũng giương lên tạo thành một nụ cười nhạt: “Nhiều năm như vậy mà anh không hề quen bạn gái, ông nội cũng vì vậy mà nóng lòng không thôi. Cho nên khi thấy em chủ động cầu hôn, ông mới gấp rút chạy về đây, hận không thể bắt chúng ta kết hôn ngay ngày mai, ngày mốt là ông có thể bế chắt trai.”
“…” Đường Bội không còn gì để nói.
Sở Quân Việt lại nói: “Vừa rồi trong thư phòng, ông vẫn cứ hỏi anh, có thể nào em đã mang thai hay không.”
“Ặc…” Đường Bội nhướng mày: “Vừa rồi bầu không khí đâu phải như vậy!”
“Vậy là như thế nào?” Sở Quân Việt quay đầu nhìn cô.
Đường Bội buông tay ra, cười nói: “Rõ ràng là hai người, ôm nhau mà.”
“Bội Bội…” Sở Quân Việt nhìn cô chằm chằm, mổ lên môi cô một cái, sau đó hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trán anh chống lên trán Đường Bội, ánh mắt dưới trăng cực kỳ dịu dàng: “Em thật sự bằng lòng gả cho anh sao?”
“Cưới anh cũng được.” Đường Bội nhìn vào hai mắt anh, cười khẽ.
“Anh rất vô vị, cũng không đủ lãng mạn, chỉ biết học theo phim ảnh mà đối xử với em.” Sở Quân Việt chậm rãi nói: “Mỗi ngày đều tồn nhiều thời gian cho công việc, thời gian ở bên em cũng có hạn, không quý ông được như Hạ Tử Diệu, cũng kém hơn Âu Dương Lạc thanh mai trúc mã của em…”
Sở Quân Việt khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Cho dù như vậy, em cũng bằng lòng gả cho anh sao?”
“Có phải bị ông nội dạy dỗ nhiều cho nên anh cũng tự xem nhẹ mình rồi hay không?” Đường Bội vừa nói vừa đưa tay lên vuốt ve đôi chân mày đang nhíu chặt của Sở Quân Việt, chậm rãi phác họa, cười nói: “Sở thiếu tuổi trẻ tài cao, vô cùng anh tuấn, hiếm khi có scandal, anh không biết bên ngoài nói anh thế nào, ngay cả tin đồn sức khỏe anh yếu ớt cũng có luôn. Nhưng cho dù là như vậy, cũng có không biết bao nhiều cô gái đứng xếp hàng muốn nhào lên, hy vọng có thể được Sở thiếu coi trọng. Vậy anh đang lo lắng điều gì?”
Cô dịu dàng hôn Sở Quân Việt một cái.
Gió đêm mát mẻ, nhưng môi của anh lại rất nóng.
Sở Quân Việt bế Đường Bội lên, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, cười nói: “Thật ra thì anh cũng muốn biết, lúc nào chúng ta mới có con?”
Không đợi Đường Bội đáp lại anh đã nói tiếp: “Tốt nhất là một trai, một gái. Không được… Nhiêu đó thì ít quá, hai đứa… Ba trai, một gái thì khá được.”
Vừa nói anh vừa đặt Đường Bội lên giường lớn.
Sở Quân Việt để cho Đường Bội ngồi ở mép giường, cũng không lập tức đè lên cô như ngày thường, mà là nắm lấy tay cô, quỳ một chân xuống.
Anh nhìn vào mắt Đường Bội, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Mặc dù bị em cướp trước, nhưng Bội Bội, em có đồng ý gả cho anh không?”
Nói xong, anh cúi đầu hôn một cái lên tay Đường Bội, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cô: “Anh sẽ không nhìn người phụ nữ khác, cũng sẽ không yêu người khác. Đàn ông Sở gia đều rất chung thủy, yêu một người, là cả một đời.”
Sở Quân Việt dừng một chút rồi lại nói: “Anh sẽ cho em tất cả hạnh phục mà lúc trước em không có, sẽ cho em toàn bộ. Sẽ để em trở thành công chúa hạnh phúc nhất thế giới, không để cho em rơi một giọt nước mắt nào. Bội Bội, gả cho anh nhé!”
“Đây cũng là lời thoại trong phim ư?” Hốc mắt Đường Bội nóng lên, nhưng vẫn cười hỏi: “Đọc quá trôi chảy rồi.”
“Anh biết…” Sở Quân Việt vẫn không nhúc nhích: “Anh không có năng khiếu về phương diện này, nhưng mà nếu em thích, sau này anh sẽ nghiêm túc học tập.”
Đường Bội bật cười ra tiếng.
Cô cúi đầu hôn lên trán Sở Quân Việt, nói: “Được rồi, ký tên đóng dấu, sau này, anh chính là của em rồi.”
Nụ hôn của cô men từ trán Sở Quân Việt xuống, cuối cùng rơi vào môi anh, khẽ cười nói: “Mặc dù lời thoại hơi nhạt nhẽo, nhưng môi anh rất ngọt.”
Vừa nói cô vừa lè lưỡi liếm môi Sở Quân Việt, cười trầm nói: “Sắp làm em chết đuối rồi.”
Sở Quân Việt ngẩng đầu lên, dịu dàng hôn trả lại Đường Bội.
Bọn họ trao đổi hơi thở, cũng trao đổi lời cam kết.
Đêm, còn rất dài.
Lúc Âu Dương Lạc ném vỏ chai rượu thứ hai, phát hiện trăng sáng vẫn treo cao.
Gió núi thổi qua làm tóc anh ta rối loạn, anh ta đang ngồi dựa trước mui xe, thuận tiện lại mở ra một chai rượu.
Ở sau lưng, cách đó không xa, có một chiếc bàn nhỏ, phía trên là những ngọn nến và bữa tối lãng mạn, rượu chát dưới ánh trăng trở nên vô cùng lóng lánh.
Cây nến đã sớm bị gió đêm thổi tắt.
Đỉnh núi cũng trở nên ảm đạm.
Ngay lúc này, cách đó không xa pháo bông được bắn lên, chiếu sáng nửa bầu trời.
Ánh sáng tung tóe giữa màn đêm, giống như những đóa hoa xinh đẹp, sau khi để lại cái bóng xinh đẹp cho mọi người rồi lập tức biến mất.
Ánh sáng kéo dài trong mười phút, cuối cùng biến mất nơi chân trời, Âu Dương Lạc nhắm mắt lại.
Khi mở ra lần nữa thì đã không còn mê mang như vừa rồi.
Chai rượu còn hơn nửa bị ném qua một bên, mùi rượu lan tỏa khắp nơi, một vệ sĩ áo đen bước ra từ sau chiếc Lamborghini.
Vệ sĩ cung kính cùi đầu với Âu Dương Lạc, nói: “Thiếu gia, tôi tới đón ngài.”
Âu Dương Lạc quay đầu nhìn vệ sĩ, khóe môi hơi nhếch lên, nhàn nhạt hỏi: “Anh có còn nhớ cô bé năm đó anh đã gặp khi anh tới đảo đón tôi không?”
Vệ sĩ ngây người, nhưng vẫn nói: “Nhớ, sau đó tôi còn vâng lệnh điều tra cô ấy.”
Đôi mắt Âu Dương Lạc trở nên sắc bén và lạnh lẽo, hỏi: “Điều tra xem đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Vâng.” Vệ sĩ đáp: “Lão gia thấy thiếu gia cũng không xem trọng cô ta nên sau đó không để ý tới nữa.”
Âu Dương Lạc híp mắt lại, lạnh lùng nhìn tên vệ sĩ.
“Năm đó người nắm quyền là lão gia, cho nên lệnh của ông ấy, chúng tôi không thể không nghe.” Vệ sĩ ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lạc, lại nói: “Nhưng mà bây giờ, người nắm quyền là thiếu gia.”
“Anh đúng là thực tế.” Âu Dương Lạc cười lạnh một tiếng, xoay người ngồi vào chỗ cạnh tài xế, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Vệ sĩ nhanh chóng ngồi vào chỗ tài xế.
Lúc xe được khởi động, vệ sĩ trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Thực tế không phải thuộc hạ, mà là thế giới này.”
Âu Dương Lạc không để ý đến vệ sĩ nữa.
Gió thổi vào, thổi bay tóc anh ta.
Âu Dương Lạc chống cằm, để gió núi cắt qua mặt.
Qua một lúc lâu, điện thoại di động của Âu Dương Lạc vang lên âm báo tin nhắn.
“Sinh nhật vui vẻ, nguyện anh hàng năm có hôm nay, hàng tháng có sáng nay.”
Tin nhắn Đường Bội gửi, cho dù chỉ là một lời chúc đơn giản, lại khiến cho Âu Dương Lạc không kiềm được mà khẽ vuốt ve màn hình.
Trong xe lại yên tĩnh chốc lát, Âu Dương Lạc đột nhiên mở miệng nói: “Anh nói, có cách gì? Có thể làm cho cô ấy trở về là của tôi đây?”
Giống như lầm bầm, cũng như đang hỏi ý kiến, lại nói: “Từng bước từng bước, tôi rất lo lắng, tôi sẽ không kịp.”
Ngày hôm sau lúc Đường Bội tới phim trường, vừa vào phóng hóa trang, Ann đã thần bí kéo cô qua, đưa máy tính bảng cho cô xem, hỏi: “Đây là người đó hả?”
Hình trên báo có thể nhìn ra, tấm hình này được chụp lén.
Cho dù tấm hình không rõ nét, nhưng có thể nhìn ra được, người đàn ông anh tuấn đang dựa vào cửa xe, không phải Sở Quân Việt.
Đường Bội nhìn một cái, thở dài nói: “Phóng viên đúng là có mặt ở mọi lúc mọi nơi mà.”
“Đây không phải là Sở thiếu sao?” Ann lại hỏi.
“Ừ.” Đường Bội gật đầu, nói: “Đây là bạn mình, đã biết nhau khi còn nhỏ.”
“Sở thiếu không ghen sao?” Ann nhìn kỹ Âu Dương Lạc trong hình, thở dài nói: “Rất đẹp trai, không hề thua bất kỳ một diễn viên nào.”
Đường Bội cười một tiếng, nói: “Ừ, rất đẹp trai.”
“Đôi mắt hình như là màu xanh da trời.” Ann lại thở dài nói: “Con lai ư?”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
“Wow! Bội Bội sao bạn cậu lại đẹp trai như vậy chứ?!” Hình như Ann đã hoàn toàn si mê, cứ nhìn chằm chằm vào tấm hình.
Âu Dương Lạc trong hình, thật sự vô cùng quyến rũ.
Phóng viên này bắt góc độ cũng rất tốt, đúng lúc anh ta đang cười nhìn Đường Bội.
Mặc dù hình hơi mờ, nhưng sự nghiêm túc trong mắt, cùng với vẻ ngoài anh tuấn phong độ, bao gồm chiếc Lamborghini sau lưng, cũng đủ để giết người.
“Muốn mình giới thiệu cho cậu không?” Đường Bội quay đầu nhìn Ann, hỏi.
Ann cau mày như đang do dự gì đó rồi kiên định lắc đầu một cái, nói: “Không cần đâu, mặc dù anh ta là hình mẫu mình thích nhất, nhưng mà…” Ann cười thần bí nói: “Mình có bạn trai rồi, nếu anh ấy biết, sẽ không vui.” Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
“Ồ?” Lần này tới lượt Đường Bội kinh ngạc: “Cậu có bạn trai? Đã bao lâu rồi?”
“Một thời gian rồi.” Ann lại cười ngọt ngào, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn thoải mái nói: “Anh ấy đối với mình rất tốt, lúc nào rảnh, chúng ta đi ăn cơm, mình sẽ giới thiệu cho cậu biết.”
“Được.” Đường Bội gật đầu.
Ann vừa nói, tay cũng không rảnh, vừa trang điểm cho Đường Bội.
Đường Bội khẽ mỉm cười, từ từ nhắm hai mắt lại.
Buổi sáng, nhận được tin nhắn trả lời của Âu Dương Lạc, mặc dù giọng điệu tràn đầy trêu đùa, nhưng Đường Bội biết, đây là dấu hiệu chứng tỏ Lạc không còn giận nữa.
Thời gian gần đây thật sự quá thuận lợi.
Tình cảm với Sở Quân Việt càng ngày càng tốt, mặc dù ngày nào ông cụ Sở cũng bắt bọn họ cưới nhanh một chút, nhưng Sở Quân Việt vẫn giữ vững ý kiến, thời gian công bố tin tức kết hôn đã được định vào tháng sai, trong buổi tiệc tròn năm của Sở thị.
Quay phim cũng rất thuận lợi, mặc dù là lần đầu tiên Sở Dực Thành làm đạo diễn, Đường Bội và Cố Diệp cũng là người mới, nhưng hai người có tài, nên tiến triển cũng rất nhanh.
Gần đây Đường Tử Thái và Trầm Thanh Văn rất thân nhau, trừ đồng ý làm model cho cô ấy, cậu còn nghiêm túc đi theo cô ấy để học hỏi kinh nghiệm.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, giống như sẽ như vậy cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời.
Hôm nay cảnh Đường Bội diễn ngoại cảnh.
Đây cũng là tình tiết vô cùng quan trọng của phim.
“Ông nội…” Đường Bội cũng không kiềm được mà bật cười, bây giờ cô lại thấy tò mò, ông cụ Sở như vậy, sao lại nuôi ra được Sở Dực Thành và Sở Quân Việt như thế: “Nếu lần này con không để Quân Việt chủ động một lần, anh ấy sẽ uất ức tới mức khóc luôn, lúc ấy con biết làm sao đây?”
Nghe vậy, ông cụ Sở uy nghiêm nhìn Sở Quân Việt một cái, hỏi: “Vậy con nói thử xem, khi nào mới kết hôn?”
Sở Quân Việt vẫn chưa đáp lại, chỉ trầm tư giây lát, ông cụ Sở đã chuyển mắt sang Đường Bội, trong nháy mắt lại trở nên hiền hòa hơn rất nhiều, cười nói: “Nếu ông đã về, thì cứ để ông làm chủ vậy.”
Ông kéo Đường Bội từ tay Sở Quân Việt ra, vỗ vai cô, thuận thế khoác vai cô đi về hướng phòng ăn, vừa đi vừa nói: “Ông đã tính rồi, hôn lễ phải làm ở đây, nhưng trăng mật thì hai đứa phải sang Úc, ở đó ông có một nông trường, sau này có cháu cố rồi, chuyện ăn uống và cả sữa bò đều có thể dùng đồ tự nhiên.”
Ông nghĩ một chút rồi lại nói: “Trừ Tử Thái, con còn muốn mời ai không? Con hãy viết ra một danh sách đi, ông sẽ kêu người đi phát thiệp. A… Đúng rồi!”
Ông cụ Sở vỗ tay một cái, lại nói: “Còn có áo cưới nữa, Bội Bội con thích mặc áo cưới của nhà thiết kế nào, cái này không thể lơ là đâu nhé. Năm đó khi bà nội con gả cho ông, chỉ việc chọn áo cưới này thôi cũng đã mất hết một tháng trời mới chọn được cái ưng ý. Bây giờ hai đứa đã bắt đầu chuẩn bị chưa?”
“…Vẫn chưa ạ.” Đường Bội đã thấy mình là người có phản ứng khá nhanh rồi, nhưng cô vừa phát hiện, mình hoàn toàn không thể bắt kịp suy nghĩ của ông cụ Sở.
Ông cụ Sở nghe vậy, lập tức quay đầu trợn mắt nhìn Sở Quân Việt, có chút bất mãn nói: “Cầu hôn Bội Bội cũng đã làm rồi, giờ ngay cả điều này thôi mà con cũng chưa làm, mấy hôm nay con đang làm gì vậy hả?”
Sở Quân Việt cười khanh khách.
Mỗi ngày anh đều có rất nhiều công việc bận rộn, toàn bộ Sở thị đều cần anh quản lý.
Nhưng mà…
Anh lại không nỡ mở miệng phản bác ông cụ Sở, chỉ im lặng đi theo sau bọn họ.
Ông cụ Sở lại nói: “Hai đứa đừng tưởng rằng kết hôn là một chuyện rất đơn giản, đây chính là chuyện quan trọng của đời người. Ý nghĩa của nó chính là từ nay về sau tính mạng của hai đứa sẽ gắn liền với nhau, sinh lão bệnh tử đều ở bên nhau, chia sẻ vui buồn mừng giận.”
Khi ông cụ nói những lời này thì biểu cảm trên mặt cũng đã trở nên nghiêm túc.
Ánh mắt xa xưa, hình như đang nhớ lại chuyện trước kia.
Những lời này Đường Bội đã nghe rất nhiều lần, lúc kết hôn, cha sứ sẽ hỏi chú rể và cô dâu như vậy.
Nhưng bây giờ nghe ông cụ Sở nói ra, cảm giác lại không giống nhau, thậm chí làm cho người ta cảm thấy có hơi nặng nề.
“Cho nên, đây là một việc vô cùng quan trọng.” Ông cụ Sở vừa nói, vừa quay đầu nói Sở Quân Việt: “Con cho là chỉ cần tuyên bố chuyện kết hôn cái là xong sao? Có rất nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, đừng nghĩ đơn giản như thế có được không?”
Sở Quân Việt sờ lỗ mũi một cái, vẫn không nói câu gì.
Đường Bội cười thản nhiên, cô chưa được nghe người lớn dạy dỗ như vậy, có chút mới lạ, nhưng cũng có chút cảm động.
Cô khoác tay ông cụ, cười nói: “Ông nội, ông đừng nói nữa mà, Quân Việt xấu hổ rồi.”
“Không có tiền đồ.” Ông cụ Sở tiếp tục trừng Sở Quân Việt.
Cơm tối được ăn trong không khí vô cùng vui vẻ, Đường Bội cực ít được ở chung hài hòa với người lớn như vậy. Sự lúng túng trong tưởng tượng, vào lần đầu khi ở cùng với ông cụ, đã bị thái độ của ông đánh nát.
Ăn cơm tối xong, ông cụ Sở và Sở Quân Việt đi vào thư phòng nói chuyện.
Đường Bội ngồi một mình ở trên ban công phòng ngủ, hóng gió đêm uống nước trái cây.
Đã đến giữa mùa hè, nhưng biệt thự Sở gia lại tương đối mát mẻ.
Gió trên núi từ từ thổi tới, ánh trăng trên cao, có thể thấy được những ngôi sao sáng phía xa.
Hôm nay cũng không quá mệt mỏi, nhưng khi nghĩ đến chuyện của Lạc, Đường Bội lại không muốn làm gì hết.
Không lâu sau đó, Sở Quân Việt cũng trở lại.
Anh từ từ đi tới nằm xuống ghế bên cạnh Đường Bội, xoay người lại nhìn biểu cảm trên mặt cô, một lát sau, anh hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ…” Đường Bội cười với anh, đổi tư thế: “Tính cách của ông nội anh thật tốt.”
“Cho nên ông nội và bà nội, thật sự rất hạnh phúc.” Sở Quân Việt nhìn về phía xa.
“Vậy… Bà nội của anh đâu rồi?” Đường Bội cẩn thận hỏi.
“Mấy năm trước đã qua đời rồi.” Sở Quân Việt nói.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói với Đường Bội: “Khi đó chuyện của chú và Thích Bạch Phong ồn ào đến mức cả thành phố đều biết, sức khỏe của bà nội vốn đã không tốt, sau khi biết chuyện này thì giận đến mức không chống cự được.”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
“Mặc dù con cháu từ có phúc của con cháu, nhưng mà cha mẹ anh…” Nói tới chỗ này Sở Quân Việt dừng một chút, khi mở miệng lần nữa thì đã đổi đề tài: “Anh cũng không biết tại sao, có lẽ thật sự giống như ông nội nói, ông trời không trừng phạt ông, mà báo ứng tất cả lên người con cháu của ông.”
Đường Bội ngồi dậy, nắm tay Sở Quân Việt, hỏi: “Cha mẹ anh, bọn họ…”
“Tai nạn máy bay, họ đã qua đời năm anh mười tuổi.” Sở Quân Việt không giấu giếm.
Đường Bội nhìn vào mắt anh trong chốc lát, đôi mắt thâm thúy như bầu trời đêm khó nhìn ra vui buồn. Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Cô chồm người qua ôm lấy bả vai Sở Quân Việt, rõ ràng người đàn ông này cao lớn hơn cô, nhưng cô cứ cố chấp dùng tư thế bảo vệ để ôm anh vào lòng.
Sở Quân Việt vỗ vai cô một cái, nói: “Anh không sao, đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.”
Anh khẽ thở dài lại nói: “Cho nên Sở gia, thật ra thì không có nhiều người. Cho nên năm đó chuyện của Thích Bạch Phong, mới làm cho ông nội tức giận như vậy.”
“Ừ.” Đường Bội khẽ đáp.
“Sau này, chú vì Thích Bạch Phong mà xích mích với người nhà, thề trừ Thích Bạch Phong ra thì cả đời không lấy ai cả. Ông nội không trông cậy được chú ấy, hơn nữa…” Anh nói tới đây, khóe môi cũng giương lên tạo thành một nụ cười nhạt: “Nhiều năm như vậy mà anh không hề quen bạn gái, ông nội cũng vì vậy mà nóng lòng không thôi. Cho nên khi thấy em chủ động cầu hôn, ông mới gấp rút chạy về đây, hận không thể bắt chúng ta kết hôn ngay ngày mai, ngày mốt là ông có thể bế chắt trai.”
“…” Đường Bội không còn gì để nói.
Sở Quân Việt lại nói: “Vừa rồi trong thư phòng, ông vẫn cứ hỏi anh, có thể nào em đã mang thai hay không.”
“Ặc…” Đường Bội nhướng mày: “Vừa rồi bầu không khí đâu phải như vậy!”
“Vậy là như thế nào?” Sở Quân Việt quay đầu nhìn cô.
Đường Bội buông tay ra, cười nói: “Rõ ràng là hai người, ôm nhau mà.”
“Bội Bội…” Sở Quân Việt nhìn cô chằm chằm, mổ lên môi cô một cái, sau đó hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trán anh chống lên trán Đường Bội, ánh mắt dưới trăng cực kỳ dịu dàng: “Em thật sự bằng lòng gả cho anh sao?”
“Cưới anh cũng được.” Đường Bội nhìn vào hai mắt anh, cười khẽ.
“Anh rất vô vị, cũng không đủ lãng mạn, chỉ biết học theo phim ảnh mà đối xử với em.” Sở Quân Việt chậm rãi nói: “Mỗi ngày đều tồn nhiều thời gian cho công việc, thời gian ở bên em cũng có hạn, không quý ông được như Hạ Tử Diệu, cũng kém hơn Âu Dương Lạc thanh mai trúc mã của em…”
Sở Quân Việt khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Cho dù như vậy, em cũng bằng lòng gả cho anh sao?”
“Có phải bị ông nội dạy dỗ nhiều cho nên anh cũng tự xem nhẹ mình rồi hay không?” Đường Bội vừa nói vừa đưa tay lên vuốt ve đôi chân mày đang nhíu chặt của Sở Quân Việt, chậm rãi phác họa, cười nói: “Sở thiếu tuổi trẻ tài cao, vô cùng anh tuấn, hiếm khi có scandal, anh không biết bên ngoài nói anh thế nào, ngay cả tin đồn sức khỏe anh yếu ớt cũng có luôn. Nhưng cho dù là như vậy, cũng có không biết bao nhiều cô gái đứng xếp hàng muốn nhào lên, hy vọng có thể được Sở thiếu coi trọng. Vậy anh đang lo lắng điều gì?”
Cô dịu dàng hôn Sở Quân Việt một cái.
Gió đêm mát mẻ, nhưng môi của anh lại rất nóng.
Sở Quân Việt bế Đường Bội lên, cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, cười nói: “Thật ra thì anh cũng muốn biết, lúc nào chúng ta mới có con?”
Không đợi Đường Bội đáp lại anh đã nói tiếp: “Tốt nhất là một trai, một gái. Không được… Nhiêu đó thì ít quá, hai đứa… Ba trai, một gái thì khá được.”
Vừa nói anh vừa đặt Đường Bội lên giường lớn.
Sở Quân Việt để cho Đường Bội ngồi ở mép giường, cũng không lập tức đè lên cô như ngày thường, mà là nắm lấy tay cô, quỳ một chân xuống.
Anh nhìn vào mắt Đường Bội, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Mặc dù bị em cướp trước, nhưng Bội Bội, em có đồng ý gả cho anh không?”
Nói xong, anh cúi đầu hôn một cái lên tay Đường Bội, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cô: “Anh sẽ không nhìn người phụ nữ khác, cũng sẽ không yêu người khác. Đàn ông Sở gia đều rất chung thủy, yêu một người, là cả một đời.”
Sở Quân Việt dừng một chút rồi lại nói: “Anh sẽ cho em tất cả hạnh phục mà lúc trước em không có, sẽ cho em toàn bộ. Sẽ để em trở thành công chúa hạnh phúc nhất thế giới, không để cho em rơi một giọt nước mắt nào. Bội Bội, gả cho anh nhé!”
“Đây cũng là lời thoại trong phim ư?” Hốc mắt Đường Bội nóng lên, nhưng vẫn cười hỏi: “Đọc quá trôi chảy rồi.”
“Anh biết…” Sở Quân Việt vẫn không nhúc nhích: “Anh không có năng khiếu về phương diện này, nhưng mà nếu em thích, sau này anh sẽ nghiêm túc học tập.”
Đường Bội bật cười ra tiếng.
Cô cúi đầu hôn lên trán Sở Quân Việt, nói: “Được rồi, ký tên đóng dấu, sau này, anh chính là của em rồi.”
Nụ hôn của cô men từ trán Sở Quân Việt xuống, cuối cùng rơi vào môi anh, khẽ cười nói: “Mặc dù lời thoại hơi nhạt nhẽo, nhưng môi anh rất ngọt.”
Vừa nói cô vừa lè lưỡi liếm môi Sở Quân Việt, cười trầm nói: “Sắp làm em chết đuối rồi.”
Sở Quân Việt ngẩng đầu lên, dịu dàng hôn trả lại Đường Bội.
Bọn họ trao đổi hơi thở, cũng trao đổi lời cam kết.
Đêm, còn rất dài.
Lúc Âu Dương Lạc ném vỏ chai rượu thứ hai, phát hiện trăng sáng vẫn treo cao.
Gió núi thổi qua làm tóc anh ta rối loạn, anh ta đang ngồi dựa trước mui xe, thuận tiện lại mở ra một chai rượu.
Ở sau lưng, cách đó không xa, có một chiếc bàn nhỏ, phía trên là những ngọn nến và bữa tối lãng mạn, rượu chát dưới ánh trăng trở nên vô cùng lóng lánh.
Cây nến đã sớm bị gió đêm thổi tắt.
Đỉnh núi cũng trở nên ảm đạm.
Ngay lúc này, cách đó không xa pháo bông được bắn lên, chiếu sáng nửa bầu trời.
Ánh sáng tung tóe giữa màn đêm, giống như những đóa hoa xinh đẹp, sau khi để lại cái bóng xinh đẹp cho mọi người rồi lập tức biến mất.
Ánh sáng kéo dài trong mười phút, cuối cùng biến mất nơi chân trời, Âu Dương Lạc nhắm mắt lại.
Khi mở ra lần nữa thì đã không còn mê mang như vừa rồi.
Chai rượu còn hơn nửa bị ném qua một bên, mùi rượu lan tỏa khắp nơi, một vệ sĩ áo đen bước ra từ sau chiếc Lamborghini.
Vệ sĩ cung kính cùi đầu với Âu Dương Lạc, nói: “Thiếu gia, tôi tới đón ngài.”
Âu Dương Lạc quay đầu nhìn vệ sĩ, khóe môi hơi nhếch lên, nhàn nhạt hỏi: “Anh có còn nhớ cô bé năm đó anh đã gặp khi anh tới đảo đón tôi không?”
Vệ sĩ ngây người, nhưng vẫn nói: “Nhớ, sau đó tôi còn vâng lệnh điều tra cô ấy.”
Đôi mắt Âu Dương Lạc trở nên sắc bén và lạnh lẽo, hỏi: “Điều tra xem đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Vâng.” Vệ sĩ đáp: “Lão gia thấy thiếu gia cũng không xem trọng cô ta nên sau đó không để ý tới nữa.”
Âu Dương Lạc híp mắt lại, lạnh lùng nhìn tên vệ sĩ.
“Năm đó người nắm quyền là lão gia, cho nên lệnh của ông ấy, chúng tôi không thể không nghe.” Vệ sĩ ngẩng đầu nhìn Âu Dương Lạc, lại nói: “Nhưng mà bây giờ, người nắm quyền là thiếu gia.”
“Anh đúng là thực tế.” Âu Dương Lạc cười lạnh một tiếng, xoay người ngồi vào chỗ cạnh tài xế, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
Vệ sĩ nhanh chóng ngồi vào chỗ tài xế.
Lúc xe được khởi động, vệ sĩ trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Thực tế không phải thuộc hạ, mà là thế giới này.”
Âu Dương Lạc không để ý đến vệ sĩ nữa.
Gió thổi vào, thổi bay tóc anh ta.
Âu Dương Lạc chống cằm, để gió núi cắt qua mặt.
Qua một lúc lâu, điện thoại di động của Âu Dương Lạc vang lên âm báo tin nhắn.
“Sinh nhật vui vẻ, nguyện anh hàng năm có hôm nay, hàng tháng có sáng nay.”
Tin nhắn Đường Bội gửi, cho dù chỉ là một lời chúc đơn giản, lại khiến cho Âu Dương Lạc không kiềm được mà khẽ vuốt ve màn hình.
Trong xe lại yên tĩnh chốc lát, Âu Dương Lạc đột nhiên mở miệng nói: “Anh nói, có cách gì? Có thể làm cho cô ấy trở về là của tôi đây?”
Giống như lầm bầm, cũng như đang hỏi ý kiến, lại nói: “Từng bước từng bước, tôi rất lo lắng, tôi sẽ không kịp.”
Ngày hôm sau lúc Đường Bội tới phim trường, vừa vào phóng hóa trang, Ann đã thần bí kéo cô qua, đưa máy tính bảng cho cô xem, hỏi: “Đây là người đó hả?”
Hình trên báo có thể nhìn ra, tấm hình này được chụp lén.
Cho dù tấm hình không rõ nét, nhưng có thể nhìn ra được, người đàn ông anh tuấn đang dựa vào cửa xe, không phải Sở Quân Việt.
Đường Bội nhìn một cái, thở dài nói: “Phóng viên đúng là có mặt ở mọi lúc mọi nơi mà.”
“Đây không phải là Sở thiếu sao?” Ann lại hỏi.
“Ừ.” Đường Bội gật đầu, nói: “Đây là bạn mình, đã biết nhau khi còn nhỏ.”
“Sở thiếu không ghen sao?” Ann nhìn kỹ Âu Dương Lạc trong hình, thở dài nói: “Rất đẹp trai, không hề thua bất kỳ một diễn viên nào.”
Đường Bội cười một tiếng, nói: “Ừ, rất đẹp trai.”
“Đôi mắt hình như là màu xanh da trời.” Ann lại thở dài nói: “Con lai ư?”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
“Wow! Bội Bội sao bạn cậu lại đẹp trai như vậy chứ?!” Hình như Ann đã hoàn toàn si mê, cứ nhìn chằm chằm vào tấm hình.
Âu Dương Lạc trong hình, thật sự vô cùng quyến rũ.
Phóng viên này bắt góc độ cũng rất tốt, đúng lúc anh ta đang cười nhìn Đường Bội.
Mặc dù hình hơi mờ, nhưng sự nghiêm túc trong mắt, cùng với vẻ ngoài anh tuấn phong độ, bao gồm chiếc Lamborghini sau lưng, cũng đủ để giết người.
“Muốn mình giới thiệu cho cậu không?” Đường Bội quay đầu nhìn Ann, hỏi.
Ann cau mày như đang do dự gì đó rồi kiên định lắc đầu một cái, nói: “Không cần đâu, mặc dù anh ta là hình mẫu mình thích nhất, nhưng mà…” Ann cười thần bí nói: “Mình có bạn trai rồi, nếu anh ấy biết, sẽ không vui.” Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
“Ồ?” Lần này tới lượt Đường Bội kinh ngạc: “Cậu có bạn trai? Đã bao lâu rồi?”
“Một thời gian rồi.” Ann lại cười ngọt ngào, tuy ngượng ngùng nhưng vẫn thoải mái nói: “Anh ấy đối với mình rất tốt, lúc nào rảnh, chúng ta đi ăn cơm, mình sẽ giới thiệu cho cậu biết.”
“Được.” Đường Bội gật đầu.
Ann vừa nói, tay cũng không rảnh, vừa trang điểm cho Đường Bội.
Đường Bội khẽ mỉm cười, từ từ nhắm hai mắt lại.
Buổi sáng, nhận được tin nhắn trả lời của Âu Dương Lạc, mặc dù giọng điệu tràn đầy trêu đùa, nhưng Đường Bội biết, đây là dấu hiệu chứng tỏ Lạc không còn giận nữa.
Thời gian gần đây thật sự quá thuận lợi.
Tình cảm với Sở Quân Việt càng ngày càng tốt, mặc dù ngày nào ông cụ Sở cũng bắt bọn họ cưới nhanh một chút, nhưng Sở Quân Việt vẫn giữ vững ý kiến, thời gian công bố tin tức kết hôn đã được định vào tháng sai, trong buổi tiệc tròn năm của Sở thị.
Quay phim cũng rất thuận lợi, mặc dù là lần đầu tiên Sở Dực Thành làm đạo diễn, Đường Bội và Cố Diệp cũng là người mới, nhưng hai người có tài, nên tiến triển cũng rất nhanh.
Gần đây Đường Tử Thái và Trầm Thanh Văn rất thân nhau, trừ đồng ý làm model cho cô ấy, cậu còn nghiêm túc đi theo cô ấy để học hỏi kinh nghiệm.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, giống như sẽ như vậy cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời.
Hôm nay cảnh Đường Bội diễn ngoại cảnh.
Đây cũng là tình tiết vô cùng quan trọng của phim.
Tác giả :
Tra Tiểu Cửu