Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ
Chương 280: Một trận lớn
Biết tiên đạo (cướp) tới, hai đứa hung hăng như Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đều hết sức hưng phấn, kêu ngao ngao chiếp chiếp, chuẩn bị đi làm một trận lớn. Tư Lăng nhìn mà buồn bực, lòng nói tiên đạo đột kích còn không biết tu vi như thế nào đây, lỡ như tới một đám lợi hại, vậy thì mọi người ở đây đều phải tính toán.
Bên ngoài hai cái Phi Thiên thuyền dùng linh lực pháo oanh tạc rất lâu, Tư Lăng rất nhanh ý thức được, đây căn bản không phải Linh lực pháo, mà là tiên linh lực pháo cải trang, uy lực lớn hơn so Linh lực pháo ở Hạ giới. Thấy được uy lực của tiên linh lực pháo, Tư Lăng âm thầm quyết định, nàng cũng muốn trang bị tiên linh lực pháo trên Phi Thiên thuyền của mình. Trực tiếp bắn phá người ta, quá sung sướng.
Hai cái Phi Thiên thuyền bắn nhau một lúc lâu, sau đó không hẹn mà cùng dừng lại. Đang lúc Tư Lăng có chút nghi hoặc thì liền thấy tu sĩ trên hai thuyền trực tiếp tiến hành cận chiến. Họ đều bay ra khỏi Phi Thiên thuyền, đấu võ trên không Vùng Vô Hoang.
Rất nhanh, liền có cơ hội để hai đứa hung tàn Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi phát huy. Một thuyền viên nam tính gõ cửa, bảo nàng đi giúp một tay, hỗ trợ đánh lui tiên đạo. Ở thời điểm này, đã mặc kệ ngươi có phải vừa phi thăng lên hay không, có yếu kém hay không, cũng phải đi góp một phần sức, bằng không mọi người đều đi tong.
Lão đại của chiếc Phi Thiên thuyền này chính là Hoa lão đại lúc trước tới đón Tư Lăng, gọi là Hoa Như Tiên. Cái tên thật là vô vùng tiên khí, nhưng tác phong làm việc lại hết sức có phong phạm nữ vương ngự tỷ, vì thế chiếc Phi Thiên thuyền này tên gọi là Ngự Vương.
Nam tu tới gọi người nhìn thấy Tư Lăng thì hơi sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm mặt Tư Lăng một lát, sau đó bừng tỉnh, trong lòng biết nàng đã dùng bảo pháp che đậy dung mạo họa thủy kia. Tuy rằng không được nhìn mĩ nhân thì có chút buồn bực, bất quá lúc này không phải lúc so đo những thứ này, nói: "Nhanh lên đi, bằng không Hoa lão đại sẽ tức giận, nàng ta là nóng tính lắm."
Tư Lăng đáp lời, không để ý tới kháng nghị của Tiểu Khôi, thu nó vào túi linh thú. Đương nhiên, vì để cho nó ở đó được an tâm, Tư Lăng che giấu lương tâm nói: "Tiểu Khôi, ngươi chính là con bài chưa lật của ta, cuối cùng mới ra sân, không thể bại lộ trước tiên được."
Vì thế Tiểu Khôi hết sức cao hứng ngốc ở trong túi linh thú, bị Trọng Thiên âm thầm châm biếm một phen.
Vội vàng theo sát tu sĩ kia chạy trong Phi Thiên thuyền, trong đó còn có rất nhiều tu sĩ khác cũng bị kêu lên, phần lớn là tu sĩ phi thăng. Nhìn có chừng một ngàn người, rất nhiều người sắc mặt không tốt lắm, đặc biệt khi cảm giác được ngoài phi thuyền có vài luồng khí tức mạnh mẽ, có lẽ ở trên Đại Thừa kỳ. Mà bọn họ chỉ là tu sĩ vừa phi thăng, ở trước mặt tu sĩ Đại Thừa kỳ, không phải chỉ có mệnh làm con tốt sao? Do đó rất nhiều người đều không quá vui vẻ đi ra ngoài.
Tư Lăng lẫn trong đám người, sau khi dùng mặt nạ Thiên Diện biến ảo khuôn mặt thì dễ dàng xen lẫn trong đám nữ tu, cũng không còn thu hút như trước nữa, ở cũng an tâm.
Vừa ra Phi Thiên thuyền, liền cảm giác được loại năng lượng táo bạo làm cho người ta khó có thể chịu được đang tự do trong không khí, còn có cả linh lực cùng tiên linh lực. Hơi không cẩn thận hít phải một chút, kinh mạch liền sẽ nổi lên một loại cảm giác khó nhịn, đau buốt, khiến đám tu sĩ này vội vận tiên linh lực trên người, lấy Linh lực tráo bảo vệ bản thân mình. Tuy không thể hoàn toàn cách trở loại năng lượng kia, nhưng cũng đỡ khó chịu.
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía không trung, chỉ thấy Hoa lão đại đang cùng một người nam tu mặc hồng y đánh đến sung sướng. Nam tu kia thân thể tản ra khí tức hẳn là trên Đại Thừa kỳ, khuôn mặt tuấn mĩ khó tả, mi tâm là một ấn ký hình ngọn lửa, làm cho người ta cảm giác được một ngọn lửa hừng hực đập vào mặt.
Hai người ở giữa không trung đấu pháp, tựa hồ thực lực không phân cao thấp, ai cũng không hơn ai. Trừ hai người này ra, những người khác cảm giác đều là lính quèn, cũng ở bên cạnh đánh đấu thành một đoàn, đây quả thực là hỗn chiến. Tư Lăng và đám tu sĩ từ Hạ giới phi thăng lên nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, căn bản không biết đánh như thế nào.
Tư Lăng cầm Biến Hình trong tay, vẫn đang âm thầm quan sát, lại phát hiện Trọng Thiên vẫn an phận ngồi trên vai đột nhiên dời mắt một cái liền chạy mất. Dù sao cơ trí của đại gia Trọng Thiên thì Tư Lăng xưa nay là tán dương, do đó cũng không lo lắng an toàn của nó.
Lúc này, người bên phía Phi Thiên thuyền màu tro kia bay hướng tới đám người bọn họ. Bọn Tư Lăng không thể không gia nhập trận chiến. So với đám tu sĩ vừa phi thăng như bọn họ, những tu tiên giả kia thực lực càng mạnh hơn, phất tay liền là sát chiêu đủ để sinh ra uy hiếp với bọn họ.
Tư Lăng lặng lẽ dán trên người tấm Liễm Tức Phù, tận lực thu liễm khí tức, không gây cho người khác chú ý, sau đó canh chuẩn thời cơ, Biến Hình biến thành kiếm quang, gõ xuống đầu một tu sĩ quân địch.
Người nọ tựa hồ có chút không dám tin, sau đó chớp mắt, đầu vỡ máu chảy mà ngã xuống. Trước khi hắn ngã xuống, Tư Lăng chớp thời cơ, nhân cơ hội tuốc đi nhẫn trữ vật của hắn, sau đó như không có chuyện gì mà nhảy ra, lại tiếp tục đi tìm kẻ địch kế tiếp.
Tư Lăng tìm kiếm đối tượng đều là tu vi tương đối thấp, nếu vượt qua Hợp Thể trung kỳ, nàng thực sáng suốt đi vòng. Hơn nữa qua lần chiến đấu này, cũng làm cho nàng ý thức được, Hồn lực của nàng ở Thượng Giới cũng rất hữu dụng, là thứ chế địch, giết địch rất tốt.
Tu sĩ né tránh như Tư Lăng rất nhiều, mọi người đều không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên yêu quý cái mạng nhỏ của mình. Thật vất vả phi thăng đi lên, ngoại trừ tò mò với Thượng Giới, còn muốn đi được càng xa, tu luyện thành tiên, phi thăng Tiên giới, cùng đồng thọ với thiên địa, mà không phải là vừa lên liền làm bia đỡ đạn.
Đặc biệt nghe Hoa lão đại cùng nam tu áo đỏ kia vừa đánh vừa mắng nhau liền có thể biết, bọn họ đều là đối thủ một mất một còn. Mà tu sĩ trên Phi Thiên thuyền màu tro kia cũng không phải chân chánh là tiên đạo (cướp), bất quá là đệ tử đích hệ cùng gia tộc có thù với Hoa lão đại, tên là Ân Huyễn Chi. Lần tập kích này, bất quá là muốn dạy dỗ Hoa lão đại một phen mà thôi, ngược lại với bọn họ mà nói, xem như là chịu tai bay vạ gió.
Cho nên, khi biết được hai người là đối thủ một mất một còn, bọn người Tư Lăng quyết đoán rút lui, lùi đến nơi an toàn.
Rất nhanh, Hoa lão đại cùng Ân Huyễn Chi đều dừng công kích, hai người ở giữa không trung xa xa đối diện nhau, tay áo tung bay phần phật trong trận gió ở Vùng Vô Hoang.
Trong đôi mắt đen như mực của Ân Huyễn Chi giống như sống động hai ngọn lửa, đứng giữa không trung, quả nhiên là phiêu dật như tiên. Chỉ là khi hắn vừa mở miệng nói, lại mang theo một luồng âm độc, chỉ nghe hắn nói: "Hoa Như Tiên, ngươi khiến bản quân không dễ chịu, bản quân cũng sẽ không làm cho ngươi dễ chịu!"
Hoa lão đại cười thản nhiên, cười rộ lên tựa như một nữ tử phong trần, cũng không câu nệ cái phẩm đức tốt đẹp gì của nữ tử, khiêu khích ném cái mị nhãn, "Ân đệ đệ còn đang ghi hận chuyện lần trước sao? Cần gì chứ? Tiểu muội muội người ta không đồng ý đem nguyên âm giao cho ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn cưỡng ép hay sao? Đại tỷ ta không phải vì bảo vệ mặt mũi Ân gia các ngươi, mới ra tay tương trợ mà thôi."
Ân Huyễn Chi đen mặt, "Câm miệng, nữ nhân kia vốn chính là tự nguyện, tại sao, tại sao..." Rốt cuộc là sĩ diện, không thể như Hoa lão đại không kiêng nể gì cả, "Còn nữa, thương thế lần trước của ta cực nặng, thù này không báo khó tiêu mối hận trong lòng của ta!"
"Vậy ngươi muốn làm sao?" Hoa lão đại lười biếng nói: "Luận tu vi, chúng ta tương xứng, nếu thật muốn phân ra một kết quả, chỉ có lưỡng bại câu thương. Nếu để cho người phía dưới đánh nhau, chỉ sợ có chết có bị thương, Ân đệ đệ làm gì quẩn trong lòng như vậy, ồn ào đến lưỡng bại câu thương?"
Ân Huyễn Chi cười lạnh nói: "Hoa lão đại, nếu có thể bồi thường tại hạ ba mươi triệu tiên linh thạch trung phẩm, tại hạ liền bỏ qua chuyện lúc đầu, nhưng nếu Hoa Như Tiên ngươi luyến tiếc..." Lại cười lạnh một tiếng.
Hoa lão đại sắc mặt hơi hơi thay đổi, xem ra Ân Huyễn Chi này là đặc biệt chờ ở nơi này để đánh cướp nàng. Ai không biết nàng thích tiền như mạng, muốn nàng vô duyên vô cớ giao ra ba mươi triệu khối tiên linh thạch trung phẩm thì cũng như là muốn mệnh của nàng.
"Tuyệt đối không có khả năng!" Nàng quả quyết cự tuyệt.
Nghe vậy, Ân Huyễn Chi cười, cười đến Hoa lão đại sinh lòng cảnh giác thì đột nhiên thấy trên tay hắn có thêm hai viên trân châu màu đỏ lửa to chừng nắm tay đứa trẻ con.
"Vậy thì thật là ngượng ngùng, đành phải để Hoa lão đại ngươi xuất huyết nhiều một lần."
Hai hạt châu màu đỏ kia từ trong tay Ân Huyễn Chi bay nhanh lại đây, đánh vào Ngự Vương. Chỉ nghe "ầm", một tiếng vang thật lớn, giống như cả thế giới đều nổ tung lên. Sóng xung kích cũng đẩy người đi thật xa.
"Ân Huyễn Chi --" Tiếng rống giận dữ của Hoa lão đại vang vọng trên không của vùng Vô Hoang.
Mà Ân Huyễn Chi sớm đã trở về Phi Thiên thuyền màu tro, mang theo thủy thủ đoàn của hắn dứt khoát mà đi.
Đợi khi sương khói màu đỏ tan đi, Tư Lăng mới xua đi vụn thải rớt ở ngoài Linh Quang Tráo, phóng tầm mắt đi, chỉ thấy Ngự Vương dừng lại. Ngự Vương bị nổ mất một phần ba thân thuyền, mặt đất cũng bị liên lụy dư chấn, nổ thành một cái hố sâu, làm cho người ta ý thức được, uy lực của hai hạt châu đỏ vừa rồi mạnh bao nhiêu.
"Người Ân gia hắn X hèn hạ vô sỉ, lão nương cùng hắn thế bất lưỡng lập!" Hoa lão đại lại một lần nữa rống giận, đôi mắt phun lửa.
Lúc này, một thuyền viên vẻ mặt đưa đám nói: "Lão Đại, thuyền chúng ta xem ra là không dùng được nữa. Viên Phá Thiên Viêm châu kia quả nhiên là vũ khí lợi hại nhất của Ân gia, nghe nói tiên khí trung phẩm cũng khó chịu được một đòn của nó."
Hoa lão đại da mặt co quắp, mọi người đều nhìn ra được vẻ đau lòng trên mặt nàng. Tạo một chiếc Phi Thiên thuyền có thể bay qua Vùng Vô Hoang, phải cần bao nhiêu tiên linh thạch chứ?
So với những người này, những tu sĩ từ Hạ giới phi thăng càng không thể làm gì được. Không có Phi Thiên thuyền, chẳng lẽ muốn bọn họ bằng chính sức mình rời khỏi Vùng Vô Hoang nguy hiểm này?
Rất nhanh, Hoa lão đại thực khẳng định nói cho bọn hắn biết, quả thật như thế.
Hoa lão đại nhìn hơn một ngàn tu sĩ phi thăng, trong đó có mấy kẻ ngốc nghếch không thức thời ngốc đã mất mạng ở trận giao chiến trước đó, có thể sống sót đều là những người đứng sang bên. Hoa lão đại sắc mặt rất không tốt, hết sức lãnh khốc vô tình nói: "Được rồi, các vị, thực tiếc nuối nói cho các ngươi biết, thuyền của ta bị tổn hại, các ngươi chỉ có thể dựa vào năng lực của mình mà rời khỏi nơi đây. Bất quá may mắn chỉ còn lộ trình nửa tháng nữa thôi, nếu theo tốc độ của các ngươi, một tháng hẳn là đủ để rời khỏi Vùng Vô Hoang."
Trên mặt những tu sĩ này lộ ra thần sắc tức giận, bất quá có chút thông minh mà che giấu, chỉ là đứng ở đó lặng im không nói lời nào, chờ Hoa lão đại tiếp tục an bài.
Quả nhiên, Hoa lão đại từ vòng tay trữ vật cầm ra một trái cây thuần sắc tưạ như tuyết trắng, chỉ lớn bằng ngón tay, nói: "Đây là Tuyết Linh quả ở Vạn Tiên Đảo, ăn một hạt có thể cho người ta đi lại ở Vùng Vô Hoang nửa tháng không bị năng lượng xâm nhiễm. Quả này ở Vạn Tiên đảo cực kỳ trân quý, ta cũng chỉ có một ít quả như vậy thôi, liền dùng nó để bồi thường lần này không thể mang các ngươi rời khỏi Vô Hoang."
Có thêm Tuyết Linh quả này, như vậy tức có thêm thời gian nửa tháng, nếu không ngoài ý muốn, tu sĩ có thể dựa vào sức của chính mình mà rời đi. Nghĩ thế, những tu sĩ mặt lộ vẻ bất mãn lúc trước cũng đồng ý. Chính yếu nhất là, tu vi Hoa lão đại với bọn họ mà nói là quá cao, ai cũng không muốn ở đây chọc giận nàng, trở thành kẻ địch của nàng.
Đem trái cây phân phát xuống, tầm mắt Hoa lão đại quét một vòng ở trong đám người, rõ ràng dừng lại trên mặt Tư Lăng. Sau đó nàng ta thu hồi Phi Thiên thuyền bị tổn hại, lại xử lý thi thể dưới đất, lấy nhẫn trữ vật của bọn họ, liền mang theo đám thuyền viên rời đi.
Đợi sau khi Hoa lão đại rời đi, những người khác cũng theo sau mà bước đi.
Tư Lăng cũng đuổi kịp, tầm mắt đảo qua chung quanh, rất nhanh phát hiện bóng dáng của Trọng Thiên. Nó như một làn khói đen bay tới, ngồi xổm trên bả vai nàng.
Tư Lăng chọn một phương hướng bay đi, cũng không có tìm người cùng đồng hành. Bay một đoạn đường, đợi khi phát hiện chung quanh không có ai, mới hỏi: "Ngươi vừa rồi đi chỗ nào? Không bị thương chớ? Không có quấy rối bị người ta bắt được chứ?" Tình hình ở Thượng Giới còn không rõ, Tư Lăng cũng không muốn Trọng Thiên lại đi sinh sự.
Trọng Thiên dùng cái đuôi tát vào cổ Tư Lăng, tựa hồ bất mãn nàng làm như nó lại quấy rối, sau đó há miệng, phun ra một túi phát quang. Lúc Tư Lăng thấy rõ ràng thì không khỏi 囧.
Đây là một đống nhẫn trữ vật đó. Không phải vừa rồi nó đi lột nhẫn trữ vật của người chết chứ?
Rất nhanh, Trọng Thiên liền nói cho nàng biết, nó không chỉ đi lột nhẫn trữ vật của người ta, còn đi làm một trận lớn.
Bên ngoài hai cái Phi Thiên thuyền dùng linh lực pháo oanh tạc rất lâu, Tư Lăng rất nhanh ý thức được, đây căn bản không phải Linh lực pháo, mà là tiên linh lực pháo cải trang, uy lực lớn hơn so Linh lực pháo ở Hạ giới. Thấy được uy lực của tiên linh lực pháo, Tư Lăng âm thầm quyết định, nàng cũng muốn trang bị tiên linh lực pháo trên Phi Thiên thuyền của mình. Trực tiếp bắn phá người ta, quá sung sướng.
Hai cái Phi Thiên thuyền bắn nhau một lúc lâu, sau đó không hẹn mà cùng dừng lại. Đang lúc Tư Lăng có chút nghi hoặc thì liền thấy tu sĩ trên hai thuyền trực tiếp tiến hành cận chiến. Họ đều bay ra khỏi Phi Thiên thuyền, đấu võ trên không Vùng Vô Hoang.
Rất nhanh, liền có cơ hội để hai đứa hung tàn Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi phát huy. Một thuyền viên nam tính gõ cửa, bảo nàng đi giúp một tay, hỗ trợ đánh lui tiên đạo. Ở thời điểm này, đã mặc kệ ngươi có phải vừa phi thăng lên hay không, có yếu kém hay không, cũng phải đi góp một phần sức, bằng không mọi người đều đi tong.
Lão đại của chiếc Phi Thiên thuyền này chính là Hoa lão đại lúc trước tới đón Tư Lăng, gọi là Hoa Như Tiên. Cái tên thật là vô vùng tiên khí, nhưng tác phong làm việc lại hết sức có phong phạm nữ vương ngự tỷ, vì thế chiếc Phi Thiên thuyền này tên gọi là Ngự Vương.
Nam tu tới gọi người nhìn thấy Tư Lăng thì hơi sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm mặt Tư Lăng một lát, sau đó bừng tỉnh, trong lòng biết nàng đã dùng bảo pháp che đậy dung mạo họa thủy kia. Tuy rằng không được nhìn mĩ nhân thì có chút buồn bực, bất quá lúc này không phải lúc so đo những thứ này, nói: "Nhanh lên đi, bằng không Hoa lão đại sẽ tức giận, nàng ta là nóng tính lắm."
Tư Lăng đáp lời, không để ý tới kháng nghị của Tiểu Khôi, thu nó vào túi linh thú. Đương nhiên, vì để cho nó ở đó được an tâm, Tư Lăng che giấu lương tâm nói: "Tiểu Khôi, ngươi chính là con bài chưa lật của ta, cuối cùng mới ra sân, không thể bại lộ trước tiên được."
Vì thế Tiểu Khôi hết sức cao hứng ngốc ở trong túi linh thú, bị Trọng Thiên âm thầm châm biếm một phen.
Vội vàng theo sát tu sĩ kia chạy trong Phi Thiên thuyền, trong đó còn có rất nhiều tu sĩ khác cũng bị kêu lên, phần lớn là tu sĩ phi thăng. Nhìn có chừng một ngàn người, rất nhiều người sắc mặt không tốt lắm, đặc biệt khi cảm giác được ngoài phi thuyền có vài luồng khí tức mạnh mẽ, có lẽ ở trên Đại Thừa kỳ. Mà bọn họ chỉ là tu sĩ vừa phi thăng, ở trước mặt tu sĩ Đại Thừa kỳ, không phải chỉ có mệnh làm con tốt sao? Do đó rất nhiều người đều không quá vui vẻ đi ra ngoài.
Tư Lăng lẫn trong đám người, sau khi dùng mặt nạ Thiên Diện biến ảo khuôn mặt thì dễ dàng xen lẫn trong đám nữ tu, cũng không còn thu hút như trước nữa, ở cũng an tâm.
Vừa ra Phi Thiên thuyền, liền cảm giác được loại năng lượng táo bạo làm cho người ta khó có thể chịu được đang tự do trong không khí, còn có cả linh lực cùng tiên linh lực. Hơi không cẩn thận hít phải một chút, kinh mạch liền sẽ nổi lên một loại cảm giác khó nhịn, đau buốt, khiến đám tu sĩ này vội vận tiên linh lực trên người, lấy Linh lực tráo bảo vệ bản thân mình. Tuy không thể hoàn toàn cách trở loại năng lượng kia, nhưng cũng đỡ khó chịu.
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía không trung, chỉ thấy Hoa lão đại đang cùng một người nam tu mặc hồng y đánh đến sung sướng. Nam tu kia thân thể tản ra khí tức hẳn là trên Đại Thừa kỳ, khuôn mặt tuấn mĩ khó tả, mi tâm là một ấn ký hình ngọn lửa, làm cho người ta cảm giác được một ngọn lửa hừng hực đập vào mặt.
Hai người ở giữa không trung đấu pháp, tựa hồ thực lực không phân cao thấp, ai cũng không hơn ai. Trừ hai người này ra, những người khác cảm giác đều là lính quèn, cũng ở bên cạnh đánh đấu thành một đoàn, đây quả thực là hỗn chiến. Tư Lăng và đám tu sĩ từ Hạ giới phi thăng lên nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, căn bản không biết đánh như thế nào.
Tư Lăng cầm Biến Hình trong tay, vẫn đang âm thầm quan sát, lại phát hiện Trọng Thiên vẫn an phận ngồi trên vai đột nhiên dời mắt một cái liền chạy mất. Dù sao cơ trí của đại gia Trọng Thiên thì Tư Lăng xưa nay là tán dương, do đó cũng không lo lắng an toàn của nó.
Lúc này, người bên phía Phi Thiên thuyền màu tro kia bay hướng tới đám người bọn họ. Bọn Tư Lăng không thể không gia nhập trận chiến. So với đám tu sĩ vừa phi thăng như bọn họ, những tu tiên giả kia thực lực càng mạnh hơn, phất tay liền là sát chiêu đủ để sinh ra uy hiếp với bọn họ.
Tư Lăng lặng lẽ dán trên người tấm Liễm Tức Phù, tận lực thu liễm khí tức, không gây cho người khác chú ý, sau đó canh chuẩn thời cơ, Biến Hình biến thành kiếm quang, gõ xuống đầu một tu sĩ quân địch.
Người nọ tựa hồ có chút không dám tin, sau đó chớp mắt, đầu vỡ máu chảy mà ngã xuống. Trước khi hắn ngã xuống, Tư Lăng chớp thời cơ, nhân cơ hội tuốc đi nhẫn trữ vật của hắn, sau đó như không có chuyện gì mà nhảy ra, lại tiếp tục đi tìm kẻ địch kế tiếp.
Tư Lăng tìm kiếm đối tượng đều là tu vi tương đối thấp, nếu vượt qua Hợp Thể trung kỳ, nàng thực sáng suốt đi vòng. Hơn nữa qua lần chiến đấu này, cũng làm cho nàng ý thức được, Hồn lực của nàng ở Thượng Giới cũng rất hữu dụng, là thứ chế địch, giết địch rất tốt.
Tu sĩ né tránh như Tư Lăng rất nhiều, mọi người đều không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên yêu quý cái mạng nhỏ của mình. Thật vất vả phi thăng đi lên, ngoại trừ tò mò với Thượng Giới, còn muốn đi được càng xa, tu luyện thành tiên, phi thăng Tiên giới, cùng đồng thọ với thiên địa, mà không phải là vừa lên liền làm bia đỡ đạn.
Đặc biệt nghe Hoa lão đại cùng nam tu áo đỏ kia vừa đánh vừa mắng nhau liền có thể biết, bọn họ đều là đối thủ một mất một còn. Mà tu sĩ trên Phi Thiên thuyền màu tro kia cũng không phải chân chánh là tiên đạo (cướp), bất quá là đệ tử đích hệ cùng gia tộc có thù với Hoa lão đại, tên là Ân Huyễn Chi. Lần tập kích này, bất quá là muốn dạy dỗ Hoa lão đại một phen mà thôi, ngược lại với bọn họ mà nói, xem như là chịu tai bay vạ gió.
Cho nên, khi biết được hai người là đối thủ một mất một còn, bọn người Tư Lăng quyết đoán rút lui, lùi đến nơi an toàn.
Rất nhanh, Hoa lão đại cùng Ân Huyễn Chi đều dừng công kích, hai người ở giữa không trung xa xa đối diện nhau, tay áo tung bay phần phật trong trận gió ở Vùng Vô Hoang.
Trong đôi mắt đen như mực của Ân Huyễn Chi giống như sống động hai ngọn lửa, đứng giữa không trung, quả nhiên là phiêu dật như tiên. Chỉ là khi hắn vừa mở miệng nói, lại mang theo một luồng âm độc, chỉ nghe hắn nói: "Hoa Như Tiên, ngươi khiến bản quân không dễ chịu, bản quân cũng sẽ không làm cho ngươi dễ chịu!"
Hoa lão đại cười thản nhiên, cười rộ lên tựa như một nữ tử phong trần, cũng không câu nệ cái phẩm đức tốt đẹp gì của nữ tử, khiêu khích ném cái mị nhãn, "Ân đệ đệ còn đang ghi hận chuyện lần trước sao? Cần gì chứ? Tiểu muội muội người ta không đồng ý đem nguyên âm giao cho ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn cưỡng ép hay sao? Đại tỷ ta không phải vì bảo vệ mặt mũi Ân gia các ngươi, mới ra tay tương trợ mà thôi."
Ân Huyễn Chi đen mặt, "Câm miệng, nữ nhân kia vốn chính là tự nguyện, tại sao, tại sao..." Rốt cuộc là sĩ diện, không thể như Hoa lão đại không kiêng nể gì cả, "Còn nữa, thương thế lần trước của ta cực nặng, thù này không báo khó tiêu mối hận trong lòng của ta!"
"Vậy ngươi muốn làm sao?" Hoa lão đại lười biếng nói: "Luận tu vi, chúng ta tương xứng, nếu thật muốn phân ra một kết quả, chỉ có lưỡng bại câu thương. Nếu để cho người phía dưới đánh nhau, chỉ sợ có chết có bị thương, Ân đệ đệ làm gì quẩn trong lòng như vậy, ồn ào đến lưỡng bại câu thương?"
Ân Huyễn Chi cười lạnh nói: "Hoa lão đại, nếu có thể bồi thường tại hạ ba mươi triệu tiên linh thạch trung phẩm, tại hạ liền bỏ qua chuyện lúc đầu, nhưng nếu Hoa Như Tiên ngươi luyến tiếc..." Lại cười lạnh một tiếng.
Hoa lão đại sắc mặt hơi hơi thay đổi, xem ra Ân Huyễn Chi này là đặc biệt chờ ở nơi này để đánh cướp nàng. Ai không biết nàng thích tiền như mạng, muốn nàng vô duyên vô cớ giao ra ba mươi triệu khối tiên linh thạch trung phẩm thì cũng như là muốn mệnh của nàng.
"Tuyệt đối không có khả năng!" Nàng quả quyết cự tuyệt.
Nghe vậy, Ân Huyễn Chi cười, cười đến Hoa lão đại sinh lòng cảnh giác thì đột nhiên thấy trên tay hắn có thêm hai viên trân châu màu đỏ lửa to chừng nắm tay đứa trẻ con.
"Vậy thì thật là ngượng ngùng, đành phải để Hoa lão đại ngươi xuất huyết nhiều một lần."
Hai hạt châu màu đỏ kia từ trong tay Ân Huyễn Chi bay nhanh lại đây, đánh vào Ngự Vương. Chỉ nghe "ầm", một tiếng vang thật lớn, giống như cả thế giới đều nổ tung lên. Sóng xung kích cũng đẩy người đi thật xa.
"Ân Huyễn Chi --" Tiếng rống giận dữ của Hoa lão đại vang vọng trên không của vùng Vô Hoang.
Mà Ân Huyễn Chi sớm đã trở về Phi Thiên thuyền màu tro, mang theo thủy thủ đoàn của hắn dứt khoát mà đi.
Đợi khi sương khói màu đỏ tan đi, Tư Lăng mới xua đi vụn thải rớt ở ngoài Linh Quang Tráo, phóng tầm mắt đi, chỉ thấy Ngự Vương dừng lại. Ngự Vương bị nổ mất một phần ba thân thuyền, mặt đất cũng bị liên lụy dư chấn, nổ thành một cái hố sâu, làm cho người ta ý thức được, uy lực của hai hạt châu đỏ vừa rồi mạnh bao nhiêu.
"Người Ân gia hắn X hèn hạ vô sỉ, lão nương cùng hắn thế bất lưỡng lập!" Hoa lão đại lại một lần nữa rống giận, đôi mắt phun lửa.
Lúc này, một thuyền viên vẻ mặt đưa đám nói: "Lão Đại, thuyền chúng ta xem ra là không dùng được nữa. Viên Phá Thiên Viêm châu kia quả nhiên là vũ khí lợi hại nhất của Ân gia, nghe nói tiên khí trung phẩm cũng khó chịu được một đòn của nó."
Hoa lão đại da mặt co quắp, mọi người đều nhìn ra được vẻ đau lòng trên mặt nàng. Tạo một chiếc Phi Thiên thuyền có thể bay qua Vùng Vô Hoang, phải cần bao nhiêu tiên linh thạch chứ?
So với những người này, những tu sĩ từ Hạ giới phi thăng càng không thể làm gì được. Không có Phi Thiên thuyền, chẳng lẽ muốn bọn họ bằng chính sức mình rời khỏi Vùng Vô Hoang nguy hiểm này?
Rất nhanh, Hoa lão đại thực khẳng định nói cho bọn hắn biết, quả thật như thế.
Hoa lão đại nhìn hơn một ngàn tu sĩ phi thăng, trong đó có mấy kẻ ngốc nghếch không thức thời ngốc đã mất mạng ở trận giao chiến trước đó, có thể sống sót đều là những người đứng sang bên. Hoa lão đại sắc mặt rất không tốt, hết sức lãnh khốc vô tình nói: "Được rồi, các vị, thực tiếc nuối nói cho các ngươi biết, thuyền của ta bị tổn hại, các ngươi chỉ có thể dựa vào năng lực của mình mà rời khỏi nơi đây. Bất quá may mắn chỉ còn lộ trình nửa tháng nữa thôi, nếu theo tốc độ của các ngươi, một tháng hẳn là đủ để rời khỏi Vùng Vô Hoang."
Trên mặt những tu sĩ này lộ ra thần sắc tức giận, bất quá có chút thông minh mà che giấu, chỉ là đứng ở đó lặng im không nói lời nào, chờ Hoa lão đại tiếp tục an bài.
Quả nhiên, Hoa lão đại từ vòng tay trữ vật cầm ra một trái cây thuần sắc tưạ như tuyết trắng, chỉ lớn bằng ngón tay, nói: "Đây là Tuyết Linh quả ở Vạn Tiên Đảo, ăn một hạt có thể cho người ta đi lại ở Vùng Vô Hoang nửa tháng không bị năng lượng xâm nhiễm. Quả này ở Vạn Tiên đảo cực kỳ trân quý, ta cũng chỉ có một ít quả như vậy thôi, liền dùng nó để bồi thường lần này không thể mang các ngươi rời khỏi Vô Hoang."
Có thêm Tuyết Linh quả này, như vậy tức có thêm thời gian nửa tháng, nếu không ngoài ý muốn, tu sĩ có thể dựa vào sức của chính mình mà rời đi. Nghĩ thế, những tu sĩ mặt lộ vẻ bất mãn lúc trước cũng đồng ý. Chính yếu nhất là, tu vi Hoa lão đại với bọn họ mà nói là quá cao, ai cũng không muốn ở đây chọc giận nàng, trở thành kẻ địch của nàng.
Đem trái cây phân phát xuống, tầm mắt Hoa lão đại quét một vòng ở trong đám người, rõ ràng dừng lại trên mặt Tư Lăng. Sau đó nàng ta thu hồi Phi Thiên thuyền bị tổn hại, lại xử lý thi thể dưới đất, lấy nhẫn trữ vật của bọn họ, liền mang theo đám thuyền viên rời đi.
Đợi sau khi Hoa lão đại rời đi, những người khác cũng theo sau mà bước đi.
Tư Lăng cũng đuổi kịp, tầm mắt đảo qua chung quanh, rất nhanh phát hiện bóng dáng của Trọng Thiên. Nó như một làn khói đen bay tới, ngồi xổm trên bả vai nàng.
Tư Lăng chọn một phương hướng bay đi, cũng không có tìm người cùng đồng hành. Bay một đoạn đường, đợi khi phát hiện chung quanh không có ai, mới hỏi: "Ngươi vừa rồi đi chỗ nào? Không bị thương chớ? Không có quấy rối bị người ta bắt được chứ?" Tình hình ở Thượng Giới còn không rõ, Tư Lăng cũng không muốn Trọng Thiên lại đi sinh sự.
Trọng Thiên dùng cái đuôi tát vào cổ Tư Lăng, tựa hồ bất mãn nàng làm như nó lại quấy rối, sau đó há miệng, phun ra một túi phát quang. Lúc Tư Lăng thấy rõ ràng thì không khỏi 囧.
Đây là một đống nhẫn trữ vật đó. Không phải vừa rồi nó đi lột nhẫn trữ vật của người chết chứ?
Rất nhanh, Trọng Thiên liền nói cho nàng biết, nó không chỉ đi lột nhẫn trữ vật của người ta, còn đi làm một trận lớn.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực